I want you to reimagine how life is organized on earth. Think of the planet like a human body that we inhabit. The skeleton is the transportation system of roads and railways, bridges and tunnels, air and seaports that enable our mobility across the continents. The vascular system that powers the body are the oil and gas pipelines and electricity grids. that distribute energy. And the nervous system of communications is the Internet cables, satellites, cellular networks and data centers that allow us to share information.
Bạn hãy hình dung lần nữa về cách sự sống được phân bố trên Trái Đất. Nghĩ về hành tinh này như một cơ thể sống mà ta trú ngụ. Bộ xương là mạng lưới giao thông gồm nhiều con đường và đường sắt, kênh cầu và đường hầm, hàng không và cảng biển cho phép chúng ta di chuyển xuyên châu lục. Hệ tuần hoàn của cơ thể là các đường ống dẫn và mạng lưới điện. phân phối năng lượng. Và hệ thần kinh giao tiếp là dây cáp Internet, vệ tinh và mạng di động và các trung tâm dữ liệu cho phép chúng ta chia sẻ thông tin.
This ever-expanding infrastructural matrix already consists of 64 million kilometers of roads, four million kilometers of railways, two million kilometers of pipelines and one million kilometers of Internet cables. What about international borders? We have less than 500,000 kilometers of borders.
Mạng lưới cơ sở hạ tầng ngày càng lớn này hiện tại gồm có 64 triệu kilomet đường bộ, 4 triệu kilomet đường sắt, 2 triệu kilomet đường dẫn khí đốt và 1 triệu kilomet đường mạng Internet. Vậy còn biên giới quốc tế thì sao? Chúng ta có ít hơn 500,000 kilomet đường biên giới.
Let's build a better map of the world. And we can start by overcoming some ancient mythology. There's a saying with which all students of history are familiar: "Geography is destiny." Sounds so grave, doesn't it? It's such a fatalistic adage. It tells us that landlocked countries are condemned to be poor, that small countries cannot escape their larger neighbors, that vast distances are insurmountable. But every journey I take around the world, I see an even greater force sweeping the planet: connectivity.
Hãy xây dựng một bản đồ thế giới tốt hơn. Đầu tiên, chúng ta hãy thoát khỏi những chuyện thần thoại. Có một câu nói mà tất cả sinh viên sử học đều biết: "Địa lý là vận mệnh". Nghe thật trang nghiêm phải không? Ngạn ngữ này thật biết dựa vào thuyết định mệnh. Nó nói rằng những nước không giáp biển là nghèo nàn, nước nhỏ không thể thoát khỏi những nước láng giềng lớn, khoảng cách quá lớn không thể vượt qua. Nhưng trong mỗi chuyến đi vòng quanh thế giới của tôi, tôi nhìn thấy một thế lực rất rớn đi qua hành tinh này: tính kết nối.
The global connectivity revolution, in all of its forms -- transportation, energy and communications -- has enabled such a quantum leap in the mobility of people, of goods, of resources, of knowledge, such that we can no longer even think of geography as distinct from it. In fact, I view the two forces as fusing together into what I call "connectography."
Khả năng kết nối toàn cầu phát triển dưới mọi hình thức: giao thông, năng lượng và truyền thông đã gây ra biến đổi lớn tới sự lưu động của con người, hàng hoá, tài nguyên, kiến thức, theo cái cách mà ta không thể coi địa lý là chủ đề riêng biệt nữa. Thực ra, tôi nghĩ hai nguồn lực này đang hoà vào nhau để trở thành cái tôi gọi là "Kết nối địa cầu."
Connectography represents a quantum leap in the mobility of people, resources and ideas, but it is an evolution, an evolution of the world from political geography, which is how we legally divide the world, to functional geography, which is how we actually use the world, from nations and borders, to infrastructure and supply chains.
"Kết nối địa cầu" đại diện cho sự thay đổi triệt để về tính lưu động của con người, tài nguyên và ý tưởng, nhưng nó cũng đồng thời là bước tiến, giúp phát triển thế giới bắt đầu từ lĩnh vực địa lý chính trị, là nền tảng giúp ta phân chia thế giới một cách hợp pháp, cho đến lĩnh vực địa lý chức năng, là cách chúng ta sử dụng thế giới này, từ các quốc gia và biên giới, đến cơ sở hạ tầng và chuỗi cung ứng.
Our global system is evolving from the vertically integrated empires of the 19th century, through the horizontally interdependent nations of the 20th century, into a global network civilization in the 21st century. Connectivity, not sovereignty, has become the organizing principle of the human species.
Hệ thống toàn cầu của chúng ta đang phát triển từ hình thức nước lớn cai trị nước bé trong thế kỷ 19, đến các quốc gia liên minh ngang hàng và độc lập trong suốt thế kỷ 20, và trở thành nền văn minh kết nối toàn cầu vào thế kỷ 21. Sự kết nối, chứ không phải quyền lực tối cao, giờ đã trở thành cơ chế vận hành của loài người.
(Applause)
(Vỗ tay)
We are becoming this global network civilization because we are literally building it. All of the world's defense budgets and military spending taken together total just under two trillion dollars per year. Meanwhile, our global infrastructure spending is projected to rise to nine trillion dollars per year within the coming decade. And, well, it should. We have been living off an infrastructure stock meant for a world population of three billion, as our population has crossed seven billion to eight billion and eventually nine billion and more. As a rule of thumb, we should spend about one trillion dollars on the basic infrastructure needs of every billion people in the world.
Chúng ta đang hoà vào mạng lưới văn minh toàn cầu vì chúng ta đang thực sự xây dựng nó. Số tiền chi cho quân sự cộng với ngân sách quốc phòng của toàn thế giới tổng cộng chỉ dưới 2 nghìn tỷ đô mỗi năm. Trong khi đó, tổng chi tiêu cho cơ sở hạ tầng toàn cầu được ước tính sẽ tăng đến 9 nghìn tỷ đô mỗi năm trong thập kỷ sắp tới. Và, đúng là nó nên như thế. Chúng ta đang sống dựa vào cơ sở hạ tầng tích trữ dành cho dân số thế giới với 3 tỷ người, với số dân vượt từ ngưỡng 7 tỷ đến 8 tỷ người và có thể đến 9 tỷ hoặc hơn. Theo kinh nghiệm cho thấy, chúng ta nên tiêu khoảng 1 nghìn tỷ đô vào cơ sở hạ tầng cơ bản cho mỗi 1 tỷ người trên thế giới.
Not surprisingly, Asia is in the lead. In 2015, China announced the creation of the Asian Infrastructure Investment Bank, which together with a network of other organizations aims to construct a network of iron and silk roads, stretching from Shanghai to Lisbon.
Không ngạc nhiên lắm, Châu Á đang đứng đầu. Vào năm 2015, Trung Quốc đã tuyên bố thành lập Ngân hàng Đầu tư Cơ sở Hạ Tầng, cùng với một mạng lưới gồm các tổ chức khác hướng tới xây dựng hệ thống đường sắt và những con đường tơ lụa, kéo dài từ Thượng Hải đến Lisbon.
And as all of this topographical engineering unfolds, we will likely spend more on infrastructure in the next 40 years, we will build more infrastructure in the next 40 years, than we have in the past 4,000 years.
Và như tất cả các kỹ thuật địa hình này mở ra, chúng ta sẽ có thể chi nhiều hơn cho cơ sở hạ tầng trong 40 năm tới, chúng ta sẽ xây nhiều nhà cửa hơn trong vòng 40 năm sắp tới, so với những gì chúng ta có được trong vòng 4000 năm qua.
Now let's stop and think about it for a minute. Spending so much more on building the foundations of global society rather than on the tools to destroy it can have profound consequences. Connectivity is how we optimize the distribution of people and resources around the world. It is how mankind comes to be more than just the sum of its parts. I believe that is what is happening.
Giờ ta hãy tạm ngừng 1 phút để nghĩ xem. Chi tiêu nhiều hơn vào việc xây dựng nền móng của xã hội toàn cầu thay vì vào những công cụ để phá vỡ nó sẽ có thể thay đổi sâu sắc được kết quả. Kết nối là cách thức để ta tối ưu hoá quá trình phân bố về con người và tài nguyên trên thế giới. Đó là cách giúp con người đạt được nhiều hơn những gì mình bỏ ra. Tôi tin đây là điều đang diễn ra.
Connectivity has a twin megatrend in the 21st century: planetary urbanization. Cities are the infrastructures that most define us. By 2030, more than two thirds of the world's population will live in cities. And these are not mere little dots on the map, but they are vast archipelagos stretching hundreds of kilometers.
Quá trình kết nối diễn ra theo 2 xu thế chính trong thế kỷ 21: đô thị hoá hành tinh. Các thành phố là những cơ sở hạ tầng thể hiện chúng ta. Đến 2030, hơn 2 phần 3 dân số thế giới sẽ sống trong thành phố. Và dù các thành phố này chỉ là chấm nhỏ trên bản đồ, chúng lại là những quần đảo trải dài hàng trăm kilomet.
Here we are in Vancouver, at the head of the Cascadia Corridor that stretches south across the US border to Seattle. The technology powerhouse of Silicon Valley begins north of San Francisco down to San Jose and across the bay to Oakland. The sprawl of Los Angeles now passes San Diego across the Mexican border to Tijuana. San Diego and Tijuana now share an airport terminal where you can exit into either country. Eventually, a high-speed rail network may connect the entire Pacific spine. America's northeastern megalopolis begins in Boston through New York and Philadelphia to Washington. It contains more than 50 million people and also has plans for a high-speed rail network.
Chúng ta đang ở Vancouver, phần đầu của hành lang Cascadia kéo dài từ phía Nam dọc qua biên giới Mỹ đến bang Seattle. Trung tâm công nghệ của Mỹ, Thung lũng Silicon trải dài từ phía Bắc của San Francisco xuống đến San Jose và dọc bờ vịnh đến Oakland. Địa phận của Los Angeles bây giờ vượt cả San Diego qua biên giới Mexico đến Tijuana. San Diego và Tijuana bây giờ dùng chung 1 cảng hàng không là nơi để xuất cảnh sang hai nước này. Sau cùng, một hệ thống đường ray cao tốc sẽ kết nối cả Thái Bình Dương. Các đô thị lớn ở Đông Bắc nước Mỹ mọc lên từ Boston đến New York và từ Philadelphoa đến Washington. Mỗi đô thị sẽ có hơn 50 triệu dân cư và cũng có kế hoạch xây dựng một mạng lưới đường ray cao tốc.
But Asia is where we really see the megacities coming together. This continuous strip of light from Tokyo through Nagoya to Osaka contains more than 80 million people and most of Japan's economy. It is the world's largest megacity. For now.
Nhưng Châu Á là nơi ta có thể thấy các siêu đô thị đang hợp lại. Ánh sáng đô thị kéo dài một dải từ Tokyo, qua Nagoya rồi Osaka quét qua hơn 80 triệu người dân và gần hết nền kinh tế Nhật Bản. Đây là siêu đô thị lớn nhất thế giới. Tính đến hiện tại.
But in China, megacity clusters are coming together with populations reaching 100 million people. The Bohai Rim around Beijing, The Yangtze River Delta around Shanghai and the Pearl River Delta, stretching from Hong Kong north to Guangzhou. And in the middle, the Chongqing-Chengdu megacity cluster, whose geographic footprint is almost the same size as the country of Austria.
Nhưng ở Trung Quốc, các cụm siêu đô thị ngày càng gần nhau hơn với dân số đạt mốc 100 triệu dân. Vành đai Bohai bao quanh Bắc Kinh, Đồng bằng sông Giang Tử xung quanh Thượng Hải và Đồng bằng Châu Giang, kéo dài từ Hồng Kông phía bắc Quảng Châu. Và ở giữa, cụm siêu đô thị Trùng Khánh - Thành Đô, là địa phận có số lượng quốc gia chịu ảnh hưởng bằng với cả nước Áo.
And any number of these megacity clusters has a GDP approaching two trillion dollars -- that's almost the same as all of India today. So imagine if our global diplomatic institutions, such as the G20, were to base their membership on economic size rather than national representation. Some Chinese megacities may be in and have a seat at the table, while entire countries, like Argentina or Indonesia would be out.
Và bất cứ ngành nào của các cụm siêu đô thị này đều có chỉ số GDP đến gần 2 nghìn tỷ đô gần bằng Ấn Độ ngày nay. Vậy hãy tưởng tượng nếu các tổ chức ngoại giao toàn cầu, như G20, dựa vào quy mô kinh tế để chọn thành viên thay vì lãnh thổ quốc gia, sẽ thế nào. Vài siêu đô thị của Trung Quốc có thể trở thành thành viên quyền lực, trong khi toàn bộ những quốc gia, như Argentina hoặc Indonesia sẽ bị loại.
Moving to India, whose population will soon exceed that of China, it too has a number of megacity clusters, such as the Delhi Capital Region and Mumbai. In the Middle East, Greater Tehran is absorbing one third of Iran's population. Most of Egypt's 80 million people live in the corridor between Cairo and Alexandria. And in the gulf, a necklace of city-states is forming, from Bahrain and Qatar, through the United Arab Emirates to Muscat in Oman.
Chưa tính cả Ấn Độ, nơi có dân số sẽ sớm vượt mặt Trung Quốc, nó cũng có vài cụm thành phố lớn, như Vùng Thủ Đô Delhi và Mumbai. tại vùng Trung Đông, Vùng Tehran rộng lớn đang tiếp nhận 1 phần 3 dân số Iran. Trong số 80 triệu dân Ai Cập hầu hết sống ở hành lang giữa Cairo và Alexandria. Và tại vùng vịnh, vành đai thành-bang đang hình thành, từ Bahrain và Qatar, qua Các Tiểu Vương Quốc Ả-Rập đến Muscat tại Oman.
And then there's Lagos, Africa's largest city and Nigeria's commercial hub. It has plans for a rail network that will make it the anchor of a vast Atlantic coastal corridor, stretching across Benin, Togo and Ghana, to Abidjan, the capital of the Ivory Coast.
Và sau đó là Lagos, đô thị lớn nhất Châu Phi, cũng là đầu mối thương mại tại Nigeria. Nó đang định xây dựng hệ thống đường sắt để biến Lagos thành mỏ neo của hành lang dọc bờ Đại Tây Dương, kéo dài từ Benin, Togo và Ghana, đến Abidjan, thủ đô của Bờ Biển Ngà.
But these countries are suburbs of Lagos. In a megacity world, countries can be suburbs of cities. By 2030, we will have as many as 50 such megacity clusters in the world. So which map tells you more? Our traditional map of 200 discrete nations that hang on most of our walls, or this map of the 50 megacity clusters?
Nhưng những nước này là vùng ngoại ô của Lagos. Khi bàn về Siêu đô thi, quốc gia có thể trở thành vùng ngoại ô của thành phố. Đến 2030, chúng ta sẽ có nhiều hơn cỡ 50 cụm siêu đô thị trên thế giới. Vậy thì bản đồ nào thể hiện nhiều hơn? Bản đồ truyền thống với 200 quốc gia riêng lẻ vốn được treo trên tường nhà, hay bản đồ của 50 cụm siêu đô thị này?
And yet, even this is incomplete because you cannot understand any individual megacity without understanding its connections to the others. People move to cities to be connected, and connectivity is why these cities thrive. Any number of them, such as Sao Paulo or Istanbul or Moscow, has a GDP approaching or exceeding one third of one half of their entire national GDP.
Tuy nhiên, nhiêu đó vẫn chưa đủ bởi vì bạn không thể hiểu bất cứ một siêu đô thị nào nếu chưa hiểu được mối liên hệ của nó với các thành phố khác. Mọi người đến thành thị để được kết nối với nhau, và sự kết nối là lý do cho những đại đô thị này phất lên. Bất cứ siêu đô thị nào, như Sao Paulo hay Istanbul hay Moscow, cũng có chỉ số GDP gần đạt hay vượt mốc 1 phần 3 50% GDP toàn quốc.
But equally importantly, you cannot calculate any of their individual value without understanding the role of the flows of people, of finance, of technology that enable them to thrive. Take the Gauteng province of South Africa, which contains Johannesburg and the capital Pretoria. It too represents just over a third of South Africa's GDP. But equally importantly, it is home to the offices of almost every single multinational corporation that invests directly into South Africa and indeed, into the entire African continent.
Nhưng quan trọng không kém, bạn không thể tính toán được giá trị của 1 thành phố mà không hiểu vai trò của việc dòng người di cư, của tài chính, của công nghệ giúp chúng phát triển. Đơn cử như vùng Gauteng của Nam Phi, nơi có thành phố Johannesburg và thủ đô Pretoria. Nó cũng đạt hơn 1 phần 3 chỉ số GDP của Nam Phi. Quan trọng nữa, đó là nơi quy tụ văn phòng làm việc của hầu hết các công ty đa quốc gia trực tiếp đầu tư vào Nam Phi và cả châu Phi nữa, thật như vậy.
Cities want to be part of global value chains. They want to be part of this global division of labor. That is how cities think. I've never met a mayor who said to me, "I want my city to be cut off." They know that their cities belong as much to the global network civilization as to their home countries.
Các thành phố muốn trở thành 1 phần của các chuỗi giá trị toàn cầu. Họ muốn trở thành 1 phần của phân công lao động toàn cầu. Đây là cách nghĩ của các thành phố. Tôi chưa gặp thị trưởng nào nói rằng, "Tôi muốn tách biệt thành phố mình." Họ đều biết rõ thành phố của họ thuộc về mạng lưới văn minh toàn cầu, như đất nước của họ.
Now, for many people, urbanization causes great dismay. They think cities are wrecking the planet. But right now, there are more than 200 intercity learning networks thriving. That is as many as the number of intergovernmental organizations that we have. And all of these intercity networks are devoted to one purpose, mankind's number one priority in the 21st century: sustainable urbanization.
Bây giờ, đối với nhiều người, đô thị hoá dẫn đến hỗn loạn. Họ nghĩ các đô thị đang huỷ hoại hành tinh. Nhưng hiện tại, có hơn 200 thành phố liên tỉnh đang học cách phát triển để liên kết. Con số 200 bằng với số lượng các tổ chức liên chính phủ mà chúng ta có. Và toàn bộ các mạng lưới liên thành thị này đều hết lòng vì 1 mục đích, vì ưu tiên số 1 của loài người trong thế kỷ 21: Đô thị hoá bền vững.
Is it working? Let's take climate change. We know that summit after summit in New York and Paris is not going to reduce greenhouse gas emissions. But what we can see is that transferring technology and knowledge and policies between cities is how we've actually begun to reduce the carbon intensity of our economies.
Điều này có hiệu quả không? Cứ lấy biến đổi khí hậu làm ví dụ. Ta biết rằng những hội nghị thượng đỉnh ở New York và Paris sẽ không giảm lượng khí thải nhà kính. Nhưng điều ta có thể thấy chính là: sự chuyển giao công nghệ và tri thức, cùng nhiều chính sách giữa các thành phố là cách chúng ta có thể bắt đầu giảm lượng khí carbon trong kinh tế.
Cities are learning from each other. How to install zero-emissions buildings, how to deploy electric car-sharing systems. In major Chinese cities, they're imposing quotas on the number of cars on the streets. In many Western cities, young people don't even want to drive anymore. Cities have been part of the problem, now they are part of the solution.
Các thành phố đang học tập lẫn nhau. Làm sao để xây dựng các toà nhà không thải khí độc, làm sao để triển khai dự án dùng chung ôtô điện. Các thành phố lớn ở Trung Quốc, đang thực hiện chính sách giới hạn số lượng xe hơi trên đường. Tại nhiều nước phương Tây, thanh niên không còn muốn lái xe nữa. Các thành phố từng là vấn đề, giờ lại là 1 phần của giải pháp.
Inequality is the other great challenge to achieving sustainable urbanization. When I travel through megacities from end to end -- it takes hours and days -- I experience the tragedy of extreme disparity within the same geography. And yet, our global stock of financial assets has never been larger, approaching 300 trillion dollars. That's almost four times the actual GDP of the world.
Bất bình đẳng là một thử thách lớn nữa khi tiến đến đô thị hoá bền vững. Để đi hết một vòng các siêu đô thị, tôi phải mất nhiều giờ hoặc nhiều ngày. Tôi chứng kiến bi kịch của sự chênh lệch khủng khiếp trong cùng 1 vị trí địa lý. Và chưa hết, chứng khoán toàn cầu trong nguồn tài sản tài chính chưa bao giờ lớn hơn, gần tới 300 nghìn tỷ đô. Gần gấp 4 lần chỉ số GDP thế giới trên thực tế.
We have taken on such enormous debts since the financial crisis, but have we invested them in inclusive growth? No, not yet. Only when we build sufficient, affordable public housing, when we invest in robust transportation networks to allow people to connect to each other both physically and digitally, that's when our divided cities and societies will come to feel whole again.
Chúng ta phải gánh những khoản nợ khổng lồ từ khùng hoảng tài chính, vậy mà chúng ta có đầu tư số tiền đó để phát triển toàn diện chưa? Không, chúng ta vẫn chưa làm điều đó. Chỉ khi chúng ta xây dựng đủ nhà ở cho cộng đồng với giá hợp lý, khi chúng ta đầu tư vào mạng lưới giao thông vững chãi để mọi người cùng kết nối với nhau cả về mặt vật chất lẫn công nghệ, khi đó, các đô thị và xã hội rời rạc của chúng ta mới hợp lại thành một được.
(Applause)
(Vỗ tay)
And that is why infrastructure has just been included in the United Nations Sustainable Development Goals, because it enables all the others. Our political and economic leaders are learning that connectivity is not charity, it's opportunity. And that's why our financial community needs to understand that connectivity is the most important asset class of the 21st century.
Và đó là lý do tại sao mảng cơ sở hạ tầng được đề cập trong những Chỉ tiêu phát triển bền vững của Liên Hợp Quốc, vì nó làm những thứ khác đi vào hoạt động. Những vị lãnh đạo chính trị và kinh tế đang tìm hiểu sự kết nối không phải là từ thiện, mà là cơ hội. Và đó là lý do vì sao cộng đồng tài chính chúng ta phải hiểu sự kết nối là loại tài sản quý giá nhất của thể kỷ 21.
Now, cities can make the world more sustainable, they can make the world more equitable, I also believe that connectivity between cities can make the world more peaceful. If we look at regions of the world with dense relations across borders, we see more trade, more investment and more stability. We all know the story of Europe after World War II, where industrial integration kicked off a process that gave rise to today's peaceful European Union. And you can see that Russia, by the way, is the least connected of major powers in the international system. And that goes a long way towards explaining the tensions today. Countries that have less stake in the system also have less to lose in disturbing it. In North America, the lines that matter most on the map are not the US-Canada border or the US-Mexico border, but the dense network of roads and railways and pipelines and electricity grids and even water canals that are forming an integrated North American union. North America does not need more walls, it needs more connections.
Hiện giờ, các thành phố có thể giúp thế giới trở nên bền vững hơn, cũng có thể giúp nó trở nên công bằng hơn, Tôi cũng tin là sự gắn kết giữa các thành phố có thể làm thế giới hoà bình hơn. Nếu nhìn vào những quốc gia có liên kết chặt chẽ với nhau qua biên giới, chúng ta sẽ thấy được nhiều mối giao dịch, đầu tư với độ ổn định cao hơn. Chúng ta đều biết bối cảnh châu Âu sau Thế Chiến II, là nơi mà quá trình hợp tác công nghiệp đã dẫn đến sự phát triển ngày nay của một Liên minh châu Âu hoà bình. Cũng tiện thể, bạn có thể thấy nước Nga, là nước có ít kết nối với quyền lực nhất trong hệ thống quốc tế. Và sẽ tốn rất nhiều thời gian để giải thích sự căng thẳng hiện tại. Những nước nào an toàn hơn trong hệ thống, sẽ tổn thất ít hơn khi hệ thống thay đổi. Ở Bắc Mỹ, các đường quan trọng trên bản đồ lại không phải là biên giới Mỹ-Canada hay Mỹ-Mexico, mà là sự kết nối dày đặc của đường bộ, đường sắt và các đường ống dẫn và mạng lưới điện và đến cả kênh rạch đang tạo ra một Bắc Mỹ thống nhất trọn vẹn. Bắc Mỹ không cần thêm hàng rào, mà cần nhiều kết nối hơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
But the real promise of connectivity is in the postcolonial world. All of those regions where borders have historically been the most arbitrary and where generations of leaders have had hostile relations with each other. But now a new group of leaders has come into power and is burying the hatchet.
Nhưng kết nối lại có tiềm năng thực sự với những nước từng là thuộc địa. Đó là những vùng đất gặp biến cố về biên giới trong lịch sử và là nơi mà các thế hệ lãnh đạo có mối thâm thù khốc liệt với nhau. Nhưng hiện giờ, một nhóm lãnh đạo mới đã hình thành và xoá dần hiềm khích.
Let's take Southeast Asia, where high-speed rail networks are planned to connect Bangkok to Singapore and trade corridors from Vietnam to Myanmar. Now this region of 600 million people coordinates its agricultural resources and its industrial output. It is evolving into what I call a Pax Asiana, a peace among Southeast Asian nations.
Hãy nói về Đông Nam Á, nơi mạng lưới đường cao tốc được hoạch định để nối Bangkok và Singapore và giao dịch liền một dải từ Việt Nam đến Myanmar. Giờ đây khu vực 600 triệu người cùng san sẻ tài nguyên nông nghiệp và sản lượng công nghiệp. Nó đang phát triển thành cái mà tôi gọi là Á Châu Hoà bình, nền hoà bình giữa các quốc gia Đông Nam Á.
A similar phenomenon is underway in East Africa, where a half dozen countries are investing in railways and multimodal corridors so that landlocked countries can get their goods to market. Now these countries coordinate their utilities and their investment policies. They, too, are evolving into a Pax Africana.
Một hiện tượng tương tự đang diễn ra ở Đông Phi, nơi hiện có 5, 6 quốc gia đang đầu tư vào tuyến đường sắt và các hành lang đa phương để các nước nằm trong đất liền có thể đưa hàng hoá vào thị trường. Hiện những nước này đang phối hợp các tiện ích mà họ có và các chính sách đầu tư với nhau. Họ cũng đang trở mình để trở thành một châu Phi hoà bình.
One region we know could especially use this kind of thinking is the Middle East. As Arab states tragically collapse, what is left behind but the ancient cities, such as Cairo, Beirut and Baghdad? In fact, the nearly 400 million people of the Arab world are almost entirely urbanized. As societies, as cities, they are either water rich or water poor, energy rich or energy poor. And the only way to correct these mismatches is not through more wars and more borders, but through more connectivity of pipelines and water canals. Sadly, this is not yet the map of the Middle East. But it should be, a connected Pax Arabia, internally integrated and productively connected to its neighbors: Europe, Asia and Africa.
Một vùng đặc biệt nữa có thể sử dụng đường lối này mà ta biết chính là vùng Trung Đông. Khi các tiểu bang Ả Rập sụp đổ, sẽ còn lại gì ngoài những thành phố cổ, như Cairo, Beirut và Baghdad? Trên thực tế, có gần 400 triệu người ở vương quốc Ả Rập sẽ được đô thị hoá gần như hoàn toàn. Như nhiều xã hội, đô thị, chúng có thể giàu nguồn nước, hoặc thiếu nước, giàu hay nghèo về năng lượng. Và cách duy nhất để khắc phục những chênh lệch này không phải là tăng cường chiến tranh hay phân chia biên giới, mà bằng sự tăng cường kết nối giữa các đường ống và kênh đào. Buồn thay, Trung Đông vẫn chưa có dự định này. Nhưng họ nên có được một Ả Rập Hoà bình, được kết nối, có nội bộ thống nhất và kết nối hiệu quả với láng giềng: Châu Âu, Châu Á và Châu Phi.
Now, it may not seem like connectivity is what we want right now towards the world's most turbulent region. But we know from history that more connectivity is the only way to bring about stability in the long run. Because we know that in region after region, connectivity is the new reality. Cities and countries are learning to aggregate into more peaceful and prosperous wholes.
Hiện giờ có lẽ sự kết nối chưa phải là điều cần thiết lắm đối với khu vực hỗn loạn nhất thế giới. Nhưng theo lịch sử, ta biết được tăng cường kết nối là cách duy nhất để tạo ra sự ổn định lâu dài. Bởi vì chúng ta biết, dù là trong hay ngoài khu vực, sự kết nối sẽ tạo ra một thực tại mới. Nhiều thành phố và quốc gia đang học cách hợp lại thành những khối khu vực hoà bình và thịnh vượng.
But the real test is going to be Asia. Can connectivity overcome the patterns of rivalry among the great powers of the Far East? After all, this is where World War III is supposed to break out. Since the end of the Cold War, a quarter century ago, at least six major wars have been predicted for this region. But none have broken out.
Nhưng đây sẽ là thử thách thật sự của châu Á. Liệu kết nối có thế khắc phục được mối thù điển hình giữa những con rồng phương Đông? Rốt cuộc, châu Á lại là nơi tiềm ẩn nguy cơ Thế chiến III. Từ cuối thời Chiến tranh Lạnh, vào 25 năm trước, đã có ít nhất 6 cuộc chiến lớn được dự đoán xảy ra ở vùng này. Nhưng chưa có gì xảy ra cả.
Take China and Taiwan. In the 1990s, this was everyone's leading World War III scenario. But since that time, the trade and investment volumes across the straits have become so intense that last November, leaders from both sides held a historic summit to discuss eventual peaceful reunification. And even the election of a nationalist party in Taiwan that's pro-independence earlier this year does not undermine this fundamental dynamic.
Ví như chiến tranh giữa Trung Quốc và Đài Loan. Đây là kịch bản Thế Chiến III hàng đầu của mọi người vào những năm 90. Nhưng từ dạo đó, tần suất buôn bán và đầu tư dọc eo biển lại trở nên sầm uất đến nỗi tháng 11 vừa qua, lãnh đạo 2 bên đã mở hội nghị thượng đỉnh lịch sử để bàn về thống nhất hoà bình trở lại. Và cả cuộc bầu cử đảng cầm quyền ở Đài Loan nhằm ủng hộ độc lập vào đầu năm nay cũng không hề coi nhẹ động lực căn bản này.
China and Japan have an even longer history of rivalry and have been deploying their air forces and navies to show their strength in island disputes. But in recent years, Japan has been making its largest foreign investments in China. Japanese cars are selling in record numbers there. And guess where the largest number of foreigners residing in Japan today comes from? You guessed it: China.
Trung Quốc và Nhật Bản đối đầu nhau thậm chí lâu hơn và vừa triển khai lực lượng không quân và hải quân để thể hiện sức mạnh trong tranh chấp biển đảo. Nhưng những năm gần đây, Nhật Bản đã và đang bỏ ra khoản đầu tư rất lớn vào Trung Quốc. ôtô Nhật đang được bán ở mức kỷ lục tại Trung Quốc. Và đoán xem, số lượng lớn người nước ngoài đang cư trú tại Nhật Bản đến từ đâu? Bạn đã đoán được rồi: là Trung Quốc.
China and India have fought a major war and have three outstanding border disputes, but today India is the second largest shareholder in the Asian Infrastructure Investment Bank. They're building a trade corridor stretching from Northeast India through Myanmar and Bangladesh to Southern China. Their trade volume has grown from 20 billion dollars a decade ago to 80 billion dollars today.
Trung Quốc và Ấn Độ vừa có một cuộc đại chiến và 3 cuộc tranh chấp biên giới nổi cộm, nhưng hôm nay Ấn Độ là cổ đông lớn thứ hai trong Ngân hàng Đầu tư Hạ tầng Châu Á. Họ đang xây 1 hành lang thương mại kéo dài từ Đông bắc Ấn Độ qua Myanmar và Bangladesh đến phía nam Trung Quốc. tần suất giao dịch đã đi từ 20 tỷ đôla vào thập kỷ trước đến 80 tỷ đôla vào hôm nay.
Nuclear-armed India and Pakistan have fought three wars and continue to dispute Kashmir, but they're also negotiating a most-favored-nation trade agreement and want to complete a pipeline stretching from Iran through Pakistan to India.
Ấn Độ và Pakistan vừa có 3 trận chiến hạt nhân và tiếp đến là tranh chấp Kashmir, nhưng họ cũng thương thảo hiệp định thương mại tối huệ quốc và muốn hoàn tất hệ thống ống dẫn kéo dài từ Iran qua Pakistan đến Ấn Độ.
And let's talk about Iran. Wasn't it just two years ago that war with Iran seemed inevitable? Then why is every single major power rushing to do business there today?
Và ta hãy nói về Iran. Không phải 2 năm trước cuộc chiến với Iran là không thể tránh khỏi? Vậy sao hiện nay, ông lớn nào cũng muốn đổ xô đi làm ăn ở đó?
Ladies and gentlemen, I cannot guarantee that World War III will not break out. But we can definitely see why it hasn't happened yet. Even though Asia is home to the world's fastest growing militaries, these same countries are also investing billions of dollars in each other's infrastructure and supply chains. They are more interested in each other's functional geography than in their political geography. And that is why their leaders think twice, step back from the brink, and decide to focus on economic ties over territorial tensions.
Thưa quý vị, Tôi không thể bảo đảm Thế Chiến III sẽ không nổ ra. Nhưng chúng ta đều thấy được rõ ràng tại sao nó vẫn chưa xảy ra. Mặc dù châu Á là nơi mà lực lượng quân đội đang tăng trưởng mạnh mẽ, và cũng chính những nước này đang đầu tư hàng tỷ đôla vào cơ sở hạ tầng của nhau, cũng như dây chuyền sản xuất. Họ quan tâm hơn đến địa lý của nhau vì vai trò thực tế hơn là vì chính trị. Đó là lí do tại sao các lãnh đạo lại cân nhắc, lùi lại từ bờ vực chiến tranh, và quyết định coi trọng quan hệ kinh tế hơn là tranh chấp lãnh thổ.
So often it seems like the world is falling apart, but building more connectivity is how we put Humpty Dumpty back together again, much better than before. And by wrapping the world in such seamless physical and digital connectivity, we evolve towards a world in which people can rise above their geographic constraints. We are the cells and vessels pulsing through these global connectivity networks.
Vậy nên, dù thế giới trông như đang bị chia rẽ, nhưng bằng cách tăng cường kết nối ta sẽ hoá thù thành bạn, cải thiện mối quan hệ rất nhiều. Và bằng cách bao bọc thế giới trong những kết nối liền mạch về vật chất và công nghệ, chúng ta sẽ hướng tới một thế giới nơi con người phát triển, vượt lên cả giới hạn lãnh thổ. Chúng ta là tế bào và mạch máu chạy qua những kết nối toàn cầu này.
Everyday, hundreds of millions of people go online and work with people they've never met. More than one billion people cross borders every year, and that's expected to rise to three billion in the coming decade.
Mỗi ngày, hàng trăm triệu người lên mạng và làm việc với người mà họ chưa bao giờ gặp. Hơn 1 tỷ người ra nước ngoài mỗi năm, và theo dự đoán con số ấy sẽ tăng đến 3 tỷ trong thập kỷ tới.
We don't just build connectivity, we embody it. We are the global network civilization, and this is our map. A map of the world in which geography is no longer destiny. Instead, the future has a new and more hopeful motto: connectivity is destiny.
Chúng ta không chỉ xây dựng mối liên kết, mà còn là hiện thân của nó. Chúng ta là mạng lưới văn minh toàn cầu, và đây là bản đồ của chúng ta. Một bản đồ thế giới, trong đó địa lý không còn quyết định vận mệnh. Thay vào đó, tương lai ta sẽ có thêm 1 phương châm mới đầy hy vọng: Kết nối là vận mệnh.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)