Today, I want to talk about how mobility is our destiny. It certainly is our past. This map shows our past one hundred thousand years of history as a species. It’s the story of humankind’s journey from the Rift Valley of Africa and spreading across all of the continents. It’s the story of how we got to where we are. For the vast majority of that time, we have been nomadic. Only in the past several thousand years did humans become sedentary. So the key question to ask is are we becoming nomadic again? To answer that question, we have to appreciate our geography, specifically the four layers of geography that shape our very civilization. The first layer is natural geography. That is the environment, ecosystems and habitats. The second layer is our political geography, the borders and the boundaries that divide us. The third layer is functional geography, the infrastructure and supply chains that connect us, whether it’s energy or transportation, or communication systems. And the fourth layer is human geography, the geography of us, our distribution around the planet. Today, these four geographies are very badly misaligned. We have aging societies in need of young people, we have depopulating countries that are actually abundant in resources. Climate change is eviscerating the habitats of many countries while allowing others to thrive and diversify their economies. That is why in the decades ahead, billions of people may be forced to uproot themselves and relocate because of the instability that has been unleashed by these cartographic misalignments. And which region in the world has the greatest number of people at risk? Asia. Asia represents the majority of the world population, but also the people that are most desperately facing the risks of droughts, floods, rising sea levels and other man-made natural disasters. Now, economists and investors say that Asia represents more than half of global GDP and that Asia will be the engine of the new global middle class. But it won’t be if Asia doesn’t also control its carbon emissions and its pollution and prepare for some of inevitable damage that climate change has already brought, and also build more sustainable economic and societal models for the future. Right now, world leaders are making noble efforts to mitigate climate change. Governments and industries are pledging to curb emissions, to switch to alternative and renewable sources of energy and undertake radical technological interventions to decarbonize the atmosphere. But as important as that is for our world of today, of tomorrow and for future generations, it doesn't help the hundreds of millions of people who are already suffering the adverse effects of climate change right now. We therefore need to invest as much effort and money into adaptation as we do into mitigation. For many people across the planet to adapt will mean to move. In recent decades, we have settled into a fairly predictable patterns of migration within regions and between regions. For example, people shifting among the republics of the former Soviet Union or between South Asia and the Gulf countries, within Europe, within Africa, from Latin America to North America. These are the largest patterns of migration in recent decades. But this past may not be a good guide to the future. Why? Because over the past ten thousand years, humanity has been concentrating within the latitudes that scientists describe as the optimal climate niche. But as global temperatures rise, that niche is shifting and so must we. Today, we're experiencing collapsing states and natural disasters, and we react to each of these crises inadequately. But what if we applied our foresight to proactively resettle at risk populations to habitable geographies, places that are shrinking in populations even as they’re actually becoming more livable? And what if we did so using the latest technologies so that our future habitats would be more self-sufficient in energy, food and water, and even designed mobile settlements so that people could shift as climate conditions do? This is what global leaders and Asian decision makers need to focus on. They need to use local and renewable resources in their energy generation, construction, transportation and supply chains. They need to invest in sustainable farming and solar powered water desalination. And they need to relocate people to more climate resilient areas but to do so sustainably without damaging our habitats. In day-to-day life, our politicians and business executives have many challenges to contend with. This is more important. Remember that even if we stopped all greenhouse gas emissions today, significant and dangerous chain reactions are already baked into our ecosystem. The environment is a complex system. It will not return to the normal of 1800, of 1900, or even of 2000. What comes next is going to be different, and whatever it is, it is not going to adapt to us. We have to adapt to it. We have to move people to resources and technologies to people. We have to think beyond sovereignty to stewardship of our planet, and we have to evolve towards the next model of civilization, one that is more mobile and more sustainable. And we will once again embrace our nomadic roots because mobility is our destiny. Thank you.
Hôm nay, tôi muốn bàn về vì sao di chuyển là định mệnh của chúng ta. Dĩ nhiên di chuyển là quá khứ của ta. Bản đồ này thể hiện lịch sử 100.000 năm của loài người chúng ta. Nó cho thấy hành trình của loài người từ Thung lũng Rift của châu Phi đến những nơi xa xôi trên khắp các lục địa. Nó là câu chuyện về cách chúng ta đã di chuyển đến nơi chúng ta đang ở. Trong phần lớn thời gian ấy, chúng ta lang bạt mọi nơi. Chỉ trong khoảng vài nghìn năm gần đây, con người dần ở yên một chỗ. Nên vấn đề mấu chốt được đặt ra là liệu ta có nay đây mai đó nữa không? Để trả lời cho câu hỏi này, chúng ta phải hiểu rõ về địa lý, đặc biệt là bốn tầng địa lý đã hình thành nên nền văn minh ngày nay. Tầng đầu tiên là địa lý tự nhiên. Nó bao gồm môi trường, các hệ sinh thái và các môi trường sống. Tầng thứ hai là địa lý chính trị, biên giới và ranh giới đã ngăn cách chúng ta. Tầng thứ ba là địa lý chức năng, các cơ sở hạ tầng và chuỗi cung ứng kết nối chúng ta với nhau, bất kể đó là năng lượng hay giao thông, hay các hệ thống thông tin liên lạc. Và tầng thứ tư chính là địa lý nhân văn, địa lý về chúng ta, về sự phân bổ của ta trên khắp hành tinh. Ngày nay, bốn tầng địa lý này đang bị sai lệch hoàn toàn. Chúng ta là một xã hội già nua thiếu thốn những người trẻ, có những quốc gia đang suy giảm dân số nhưng lại có tài nguyên dồi dào. Biến đổi khí hậu đang tàn phá môi trường sống ở nhiều nước trong khi tạo điều kiện cho một số nước khác phát triển phát triển và đa dạng hóa nền kinh tế. Đó là lý do mà trong các thập kỉ tới, hàng tỷ người có nguy cơ sẽ phải di dời và tìm nơi ở mới bởi vì sự không ổn định được tạo ra bởi những sai lệch bản đồ này. Và khu vực nào trên thế giới có đông người chịu rủi ro nhất? Châu Á. Châu Á không những đại diện cho phần lớn dân số thế giới, mà còn là những người chịu nhiều ảnh hưởng nhất từ nguy cơ hạn hán, lũ lụt, mực nước biển dâng và các thiên tai nhân tạo khác. Giờ đây, các nhà kinh tế học và nhà đầu tư cho rằng châu Á đóng góp hơn phân nửa GDP toàn cầu và do đó Châu Á sẽ tạo nên một tầng lớp trung lưu toàn cầu mới. Nhưng chuyện sẽ không như vậy nếu châu Á không kiểm soát lượng carbon thải ra và sự ô nhiễm và chuẩn bị kĩ càng cho những thiệt hại không thể tránh khỏi mà biến đổi khí hậu đang gây ra, cũng như xây dựng các mô hình kinh tế và xã hội bền vững cho tương lai. Giờ đây, các lãnh đạo thế giới đang có những nỗ lực đáng nể để giảm thiểu biến đổi khí hậu. Chính phủ và các ngành công nghiệp đang cam kết hạn chế xả thải, để chuyển sang các nguồn năng lượng thay thế và tái tạo khác và thực hiện các can thiệp công nghệ cấp tiến để khử cacbon trong khí quyển. Nhưng bỏ qua tầm quan trọng của việc này đối với thế giới của ta hôm nay, ngày mai và của các thế hệ mai sau, nó không giúp được gì cho hàng trăm triệu người đã và đang chịu đựng những tác động bất lợi của biến đổi khí hậu ngay bây giờ. Do đó, chúng ta cần đầu tư nhiều nỗ lực và tiền bạc vào việc thích ứng tương tự như đối với việc giảm thiểu. Đối với nhiều người trên khắp hành tinh, thích nghi có nghĩa là di chuyển. Trong các thập kỷ qua, ta đã hình thành các hình thái di cư khá dễ đoán trước trong các vùng và giữa các vùng. Ví dụ như mọi người di chuyển giữa các nước cộng hòa thuộc Liên Xô cũ hoặc giữa Nam Á và các nước vùng Vịnh, bên trong châu Âu, bên trong châu Phi, từ Mỹ Latinh đến Bắc Mỹ. Đây là những hình thái di cư đông nhất trong những thập kỷ gần đây. Nhưng dĩ vãng này có thể không phải một hướng đi tốt cho tương lai. Tại sao ư? Bởi vì trong 10.000 năm qua, nhân loại đang tập trung bên trong các vĩ độ mà các nhà khoa học mô tả là vùng khí hậu thích hợp tối ưu. Nhưng khi nhiệt độ toàn cầu tăng cao, các vùng đó thay đổi và ta cũng phải như vậy. Ngày nay, ta đối mặt với các nhà nước sụp đổ và thiên tai, và cách chúng ta phản ứng trước các khủng hoảng này vẫn chưa thỏa đáng. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta áp dụng tầm nhìn xa của mình để chủ động tái định cư nhóm dân có nguy cơ đến các khu vực địa lý có thể sinh sống được, những nơi mà dân số đang suy giảm mặc dù những nơi đó là những nơi có thể sống được? Và sẽ thế nào nếu ta làm điều đó với những công nghệ tối tân nhất để môi trường sống trong tương lai của ta sẽ tự túc hơn về năng lượng, nguồn nước và thức ăn, và cả thiết kế các khu định cư di động để mọi người có thể thay đổi theo điều kiện khí hậu? Đây là điều mà các lãnh đạo toàn cầu và các nhà hoạch định châu Á cần tập trung vào. Họ cần dùng các nguồn tài nguyên địa phương và có thể tái tạo trong sản xuất năng lượng, xây dựng, giao thông vận tải và các chuỗi cung ứng. Họ cần đầu tư vào canh tác bền vững và khử mặn nước bằng năng lượng mặt trời. Và họ cần phải tái định cư người dân đến các khu vực khí hậu dễ chịu hơn nhưng theo một cách bền vững và không phá hủy môi trường sống của ta. Trong cuộc sống hàng ngày, các chính trị gia và giám đốc điều hành có nhiều thách thức cần đương đầu. Điều này còn quan trọng hơn cả. Hãy nhớ rằng ngay cả khi hôm nay chúng ta ngừng thải khí nhà kính, các phản ứng dây chuyền đáng kể và nguy hiểm vẫn xảy ra ở hệ sinh thái của chúng ta. Môi trường là một hệ thống phức tạp. Nó sẽ không bao giờ trở lại trạng thái những năm 1800, 1900 hoặc thậm chí 2000. Những gì xảy ra tiếp theo sẽ rất khác biệt, và dù là gì đi nữa, nó sẽ không thích ứng với chúng ta. Mà ta phải tập thích nghi với nó. Ta phải đưa con người đến với tài nguyên và đem công nghệ đến với con người. Chúng ta phải nghĩ xa hơn chủ quyền để quản lý hành tinh này, và ta phải phát triển theo mô hình tiếp theo của nền văn minh, một nền văn minh di động và bền vững hơn. Và chúng ta sẽ một lần nữa trở về với nguồn gốc du mục khi xưa bởi vì di chuyển chính là vận mệnh của chúng ta.