I am a plant geneticist. I study genes that make plants resistant to disease and tolerant of stress. In recent years, millions of people around the world have come to believe that there's something sinister about genetic modification. Today, I am going to provide a different perspective.
Tôi là một nhà di truyền học thực vật. Tôi nghiên cứu những loại gen giúp thực vật kháng bệnh và chống chịu áp lực. Trong những năm gần đây, hàng triệu người khắp nơi trên thế giới bắt đầu tin rằng biến đổi gen là thứ gì đó độc ác. Hôm nay, tôi sẽ trình bày một cách nhìn khác.
First, let me introduce my husband, Raoul. He's an organic farmer. On his farm, he plants a variety of different crops. This is one of the many ecological farming practices he uses to keep his farm healthy. Imagine some of the reactions we get: "Really? An organic farmer and a plant geneticist? Can you agree on anything?"
Trước hết, tôi xin giới thiệu chồng tôi, Raoul. Ông ấy là một nông dân sản xuất hữu cơ. Trên trang trại của mình, ông trồng nhiều loại cây khác nhau. Đây là một trong nhiều hoạt động sản xuất nông nghiệp sinh thái ông áp dụng để giữ trang trại của mình phát triển tốt. Hãy nghĩ đến một vài phản ứng của chúng ta: "Thật à? Một người nông dân sản xuất hữu cơ và một nhà di truyền học? Hai người có thống nhất được điều gì không?"
Well, we can, and it's not difficult, because we have the same goal. We want to help nourish the growing population without further destroying the environment. I believe this is the greatest challenge of our time.
Ồ, chúng tôi có thể, và không có gì khó, bởi chúng tôi có cùng một mục đích. Chúng tôi muốn cung cấp dinh dưỡng cho dân số ngày càng tăng mà không phá hoại môi trường thêm nữa. Tôi tin rằng đây là thách thức lớn nhất đối với thời đại của chúng ta.
Now, genetic modification is not new; virtually everything we eat has been genetically modified in some manner. Let me give you a few examples. On the left is an image of the ancient ancestor of modern corn. You see a single roll of grain that's covered in a hard case. Unless you have a hammer, teosinte isn't good for making tortillas. Now, take a look at the ancient ancestor of banana. You can see the large seeds. And unappetizing brussel sprouts, and eggplant, so beautiful.
Biến đổi gen không còn mới mẻ nữa; hầu hết những gì chúng ta ăn đều được biến đổi gen bằng cách nào đó. Tôi xin đưa ra một số ví dụ. Ở bên trái là hình ảnh tổ tiên của giống ngô hiện nay. Quý vị có thể thấy duy nhất một dải hạt được bọc bởi một lớp vỏ cứng. Trừ khi quý vị có một cây búa, còn cỏ dại thôi thì không đủ để tạo thành ngô. Bây giờ, xin mời xem tổ tiên của loài chuối. Quý vị có thể thấy những hạt lớn. Và những cây cải Bruxen kém hấp dẫn, và cây cà tím, tuyệt đẹp.
Now, to create these varieties, breeders have used many different genetic techniques over the years. Some of them are quite creative, like mixing two different species together using a process called grafting to create this variety that's half tomato and half potato. Breeders have also used other types of genetic techniques, such as random mutagenesis, which induces uncharacterized mutations into the plants. The rice in the cereal that many of us fed our babies was developed using this approach.
Để tạo ra những biến thể này, những người nhân giống đã dùng nhiều kỹ thuật gen khác nhau mỗi năm. Một vài người thực sự sáng tạo, thí dụ ghép hai loài riêng biệt với nhau sử dụng phương pháp ghép cành để tạo ra loài nửa cà chua nửa khoai tây này. Những người nhân giống cũng sử dụng các kỹ thuật gen khác, chẳng hạn như đột biến ngẫu nhiên, gây ra những đột biến không điển hình ở cây. Lúa làm ra loại ngũ cốc mà nhiều người trong chúng ta cho em bé ăn đã được sản xuất nhờ phương pháp này.
Now, today, breeders have even more options to choose from. Some of them are extraordinarily precise.
Ngày nay, những người nhân giống thậm chí có nhiều lựa chọn hơn. Một vài trong số đó đặc biệt chính xác.
I want to give you a couple examples from my own work. I work on rice, which is a staple food for more than half the world's people. Each year, 40 percent of the potential harvest is lost to pest and disease. For this reason, farmers plant rice varieties that carry genes for resistance. This approach has been used for nearly 100 years. Yet, when I started graduate school, no one knew what these genes were. It wasn't until the 1990s that scientists finally uncovered the genetic basis of resistance. In my laboratory, we isolated a gene for immunity to a very serious bacterial disease in Asia and Africa. We found we could engineer the gene into a conventional rice variety that's normally susceptible, and you can see the two leaves on the bottom here are highly resistant to infection.
Tôi muốn cho quý vị thấy một vài ví dụ từ chính công việc của tôi. Tôi nghiên cứu lúa gạo, lương thực chủ yếu của hơn một nửa dân số thế giới. Mỗi năm, 40% vụ mùa có tiềm năng thu hoạch lại bị mất do sâu và bệnh hại. Vì lý do này, người nông dân trồng những giống lúa mang gen kháng sâu bệnh. Phương pháp này đã được áp dụng gần 100 năm nay. Thế nhưng, khi tôi bắt đầu học cao học, không ai biết về những loại gen này. Chỉ đến những năm 1990 các nhà khoa học cuối cùng mới khám phá ra cơ sở di truyền học của tính kháng. Trong phòng thí nghiệm, chúng tôi phân lập 1 gen kháng 1 bệnh nghiêm trọng gây ra bởi vi khuẩn ở châu Á và Châu Phi. Chúng tôi thấy rằng có thể cấy gen vào một một giống lúa thông thường dễ nhiễm bệnh, và quý vị có thể thấy hai chiếc lá ở phía dưới đây có khả năng kháng bệnh cao.
Now, the same month that my laboratory published our discovery on the rice immunity gene, my friend and colleague Dave Mackill stopped by my office. He said, "Seventy million rice farmers are having trouble growing rice." That's because their fields are flooded, and these rice farmers are living on less than two dollars a day. Although rice grows well in standing water, most rice varieties will die if they're submerged for more than three days. Flooding is expected to be increasingly problematic as the climate changes. He told me that his graduate student Kenong Xu and himself were studying an ancient variety of rice that had an amazing property. It could withstand two weeks of complete submergence. He asked if I would be willing to help them isolate this gene. I said yes -- I was very excited, because I knew if we were successful, we could potentially help millions of farmers grow rice even when their fields were flooded.
Vào cùng tháng phòng thí nghiệm của tôi công bố phát hiện về gen miễn dịch ở lúa, một người bạn và cũng là đồng nghiệp, Dave Mackill ghé qua văn phòng của tôi. Ông tiết lộ, "70 triệu người nông dân đang gặp khó khăn với việc trồng lúa." Đó là bởi đồng của họ bị ngập và những người nông dân trồng lúa này đang sống với ít hơn 2$ một ngày. Mặc dù lúa phát triển tốt ở điều kiện nước đứng, hầu hết các giống lúa sẽ chết nếu chúng bị ngập trong hơn ba ngày. Lũ lụt được dự tính ngày càng khó giải quyết khi khí hậu thay đổi. Ông ấy nói với tôi rằng cậu nghiên cứu sinh Kenong Xu và mình đang nghiên cứu một giống lúa cổ có một đặc tính tuyệt vời. Nó có thể chịu được hai tuần ngập úng hoàn toàn. Ông ấy hỏi liệu tôi có sẵn lòng giúp họ phân lập loại gen này không. Tôi đồng ý -- Tôi đã rất vui, bởi tôi biết nếu thành công, chúng tôi có thể giúp được hàng triệu người nông dân trồng lúa thậm chí khi cánh đồng của họ đã bị ngập nước.
Kenong spent 10 years looking for this gene. Then one day, he said, "Come look at this experiment. You've got to see it." I went to the greenhouse and I saw that the conventional variety that was flooded for 18 days had died, but the rice variety that we had genetically engineered with a new gene we had discovered, called Sub1, was alive. Kenong and I were amazed and excited that a single gene could have this dramatic effect. But this is just a greenhouse experiment. Would this work in the field?
Kenong mất 10 năm để tìm ra loại gen này. Rồi một ngày, cậu ấy bảo, "Hãy đến xem thí nghiệm đi. Chị phải xem nó." Tôi đã đến nhà kính và thấy giống lúa thường bị ngập trong 18 ngày đã chết, nhưng giống lúa mà chúng tôi đã cấy vào một loại gen mới chúng tôi đã khám phá ra, gọi là Sub1, thì còn sống. Kenong và tôi đã rất ngạc nhiên và vui mừng khi chỉ một gen duy nhất mà có ảnh hưởng lớn đến vậy. Nhưng đây mới chỉ là một thí nghiệm trong nhà kính. Nó có xảy ra ở ngoài đồng không?
Now, I'm going to show you a four-month time lapse video taken at the International Rice Research Institute. Breeders there developed a rice variety carrying the Sub1 gene using another genetic technique called precision breeding. On the left, you can see the Sub1 variety, and on the right is the conventional variety. Both varieties do very well at first, but then the field is flooded for 17 days. You can see the Sub1 variety does great. In fact, it produces three and a half times more grain than the conventional variety. I love this video because it shows the power of plant genetics to help farmers. Last year, with the help of the Bill and Melinda Gates Foundation, three and a half million farmers grew Sub1 rice.
Bây giờ, tôi sẽ cho quý vị xem đoạn phim quay trong bốn tháng tại Viện nghiên cứu lúa gạo quốc tế. Những người nhân giống ở đó đã phát triển một giống lúa mang gen Sub1 sử dụng một kỹ thuật gen khác gọi là nhân giống chuẩn xác. Bên trái, quý vị có thể thấy giống Sub1, và bên phải là giống thường. Cả hai giống ban đầu đều phát triển rất tốt, nhưng sau đó cánh đồng bị ngập trong suốt 17 ngày. Quý vị có thể thấy giống Sub1 vẫn tươi tốt. Trên thực tế, nó cho lượng thóc gấp 3,5 lần so với giống thường. Tôi rất thích đoạn phim này bởi nó cho thấy vai trò của di truyền học thực vật đối với người nông dân. Năm ngoái, với sự giúp đỡ của Quỹ Bill & Melinda Gates, 3,5 triệu nông dân đã trồng giống lúa Sub1.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
Now, many people don't mind genetic modification when it comes to moving rice genes around, rice genes in rice plants, or even when it comes to mixing species together through grafting or random mutagenesis. But when it comes to taking genes from viruses and bacteria and putting them into plants, a lot of people say, "Yuck." Why would you do that? The reason is that sometimes it's the cheapest, safest, and most effective technology for enhancing food security and advancing sustainable agriculture. I'm going to give you three examples.
Bây giờ, nhiều người không còn phản đối biến đổi gen khi nói đến việc chuyển gen lúa, gen ở các cây lúa, hoặc thậm chí khi nói đến ghép các loài với nhau bằng ghép cành hoặc biến đổi ngẫu nhiên. Nhưng khi nói đến việc lấy gen từ virus và vi khuẩn và cấy chúng vào trong cây, thì nhiều người lại thốt lên rằng, "Ghê quá!" Tại sao họ lại làm vậy? Lý do là đôi khi đó là công nghệ rẻ nhất, an toàn nhất, và hiệu quả nhất để tăng cường an ninh lương thực và thúc đẩy nền nông nghiệp bền vững. Tôi sẽ đưa ra ba ví dụ.
First, take a look at papaya. It's delicious, right? But now, look at this papaya. This papaya is infected with papaya ringspot virus. In the 1950s, this virus nearly wiped out the entire production of papaya on the island of Oahu in Hawaii. Many people thought that the Hawaiian papaya was doomed, but then, a local Hawaiian, a plant pathologist named Dennis Gonsalves, decided to try to fight this disease using genetic engineering. He took a snippet of viral DNA and he inserted it into the papaya genome. This is kind of like a human getting a vaccination. Now, take a look at his field trial. You can see the genetically engineered papaya in the center. It's immune to infection. The conventional papaya around the outside is severely infected with the virus. Dennis' pioneering work is credited with rescuing the papaya industry. Today, 20 years later, there's still no other method to control this disease. There's no organic method. There's no conventional method. Eighty percent of Hawaiian papaya is genetically engineered.
Đầu tiên, hãy nhìn vào quả đu đủ sau. Nó ngon, phải không? Nhưng bây giờ, hãy nhìn quả đu đủ này. Quả đu đủ này bị nhiễm bệnh đốm vòng. Vào những năm 1950, loại virus này gần như đã xóa sổ toàn bộ sản lượng đu đủ trên đảo Oahu ở Hawaii. Nhiều người nghĩ rằng đu đủ Hawaii đã bị diệt vong, nhưng sau đó, một người dân địa phương ở Hawaii, một nhà nghiên cứu bệnh học thực vật tên là Dennis Gonsalves, quyết định cố gắng chống lại loại bệnh này sử dụng công nghệ gen. Ông lấy một đoạn ADN ở virus và cấy nó vào bộ gen đu đủ. Việc này giống như một người được tiêm chủng vậy. Giờ hãy nhìn vào cánh đồng thử nghiệm của ông ấy. Quý vị có thể thấy giống đu đủ đã được biến đổi gen ở trung tâm. Nó miễn dịch với bệnh lây nhiễm. Giống đu đủ thường ở xung quanh thì bị nhiễm virus nặng nề. Thí nghiệm tiên phong của Dennis đã giải cứu ngành công nghiệp đu đủ. Ngày nay, tức 20 năm sau đó, vẫn không có phương pháp nào khác khống chế bệnh này. Không có phương pháp hữu cơ. Không có phương pháp thông thường. 80% đu đủ Hawaii được biến đổi gen.
Now, some of you may still feel a little queasy about viral genes in your food, but consider this: The genetically engineered papaya carries just a trace amount of the virus. If you bite into an organic or conventional papaya that is infected with the virus, you will be chewing on tenfold more viral protein.
Một vài người trong quý vị có thể cảm thấy hơi buồn nôn khi có gen virus trong đồ ăn, nhưng hãy cân nhắc điều này: Đu đủ biến đổi gen chỉ mang một lượng nhỏ vết tích virus. Nếu quý vị cắn một miếng đu đủ hữu cơ hay đu đủ thường bị nhiễm virus, tức là quý vị đang nhai hơn gấp 10 lần lượng protein virus.
Now, take a look at this pest feasting on an eggplant. The brown you see is frass, what comes out the back end of the insect. To control this serious pest, which can devastate the entire eggplant crop in Bangladesh, Bangladeshi farmers spray insecticides two to three times a week, sometimes twice a day, when pest pressure is high. But we know that some insecticides are very harmful to human health, especially when farmers and their families cannot afford proper protection, like these children. In less developed countries, it's estimated that 300,000 people die every year because of insecticide misuse and exposure. Cornell and Bangladeshi scientists decided to fight this disease using a genetic technique that builds on an organic farming approach. Organic farmers like my husband Raoul spray an insecticide called B.T., which is based on a bacteria. This pesticide is very specific to caterpillar pests, and in fact, it's nontoxic to humans, fish and birds. It's less toxic than table salt. But this approach does not work well in Bangladesh. That's because these insecticide sprays are difficult to find, they're expensive, and they don't prevent the insect from getting inside the plants. In the genetic approach, scientists cut the gene out of the bacteria and insert it directly into the eggplant genome. Will this work to reduce insecticide sprays in Bangladesh? Definitely. Last season, farmers reported they were able to reduce their insecticide use by a huge amount, almost down to zero. They're able to harvest and replant for the next season.
Bây giờ, xin mời nhìn vào loại sâu ăn quả cà tím này. Màu nâu mà quý vị thấy là phân, thứ được thải ra từ phần sau của côn trùng. Để khống chế loại sâu hại nghiêm trọng này, loại có thể tàn phá toàn bộ vụ mùa cà tím ở Băng-la-đét, Người nông dân ở Băng-la-đét phun thuốc trừ sâu hai đến ba lần một tuần, thi thoảng hai lần một ngày, khi mật độ sâu hại cao. Nhưng ta biết một số loại thuốc trừ sâu rất có hại cho sức khỏe con người, nhất là khi những người nông dân và gia đình của họ không có đủ biện pháp bảo vệ thích hợp, như những đứa trẻ này chẳng hạn. Ở các nước kém phát triển, ước tính có 300 000 người chết mỗi năm do lạm dụng và tiếp xúc với thuốc trừ sâu. Các nhà khoa học ở Cornell và Băng-la-đét đã quyết định chống lại loại bệnh này sử dụng một kỹ thuật gen được phát triển bằng một phương pháp canh tác hữu cơ. Nông dân sản xuất hữu cơ như chồng tôi, phun một loại thuốc trừ sâu gọi là Bt, thuốc dựa trên một loại vi khuẩn. Loại thuốc trừ sâu này rất đặc trưng đối với sâu bướm, và thực tế là, nó không gây độc hại cho người, cá và chim. Nó ít độc hơn cả muối tinh. Nhưng phương pháp này không mang lại hiệu quả ở Băng-la-đét. Đó là bởi những bình phun thuốc trừ sâu này rất khó tìm, chúng đắt, và không ngăn được côn trùng xâm nhập vào cây. Ở phương pháp di truyền này, các nhà khoa học cắt gen từ vi khuẩn và cấy trực tiếp vào bộ gen cà tím. Liệu phương pháp này có giúp giảm bớt việc phun thuốc trừ sâu ở Băng-la-đét? Chắc chắn rồi. Mùa trước, những người nông dân kể rằng họ có thể hạn chế 1 lượng lớn thuốc trừ sâu, gần như xuống đến 0. Họ có thể thu hoạch và trồng lại cho mùa sau.
Now, I've given you a couple examples of how genetic engineering can be used to fight pests and disease and to reduce the amount of insecticides. My final example is an example where genetic engineering can be used to reduce malnutrition. In less developed countries, 500,000 children go blind every year because of lack of Vitamin A. More than half will die. For this reason, scientists supported by the Rockefeller Foundation genetically engineered a golden rice to produce beta-carotene, which is the precursor of Vitamin A. This is the same pigment that we find in carrots. Researchers estimate that just one cup of golden rice per day will save the lives of thousands of children. But golden rice is virulently opposed by activists who are against genetic modification. Just last year, activists invaded and destroyed a field trial in the Philippines. When I heard about the destruction, I wondered if they knew that they were destroying much more than a scientific research project, that they were destroying medicines that children desperately needed to save their sight and their lives.
Tôi đã đưa ra một vài ví dụ về cách công nghệ gen có thể được dùng để chống lại sâu và bệnh hại và giảm lượng thuốc trừ sâu. Ví dụ cuối cùng của tôi là trường hợp công nghệ gen có thể được áp dụng để giảm suy dinh dưỡng Ở các nước kém phát triển, 500 000 đứa trẻ bị mù mỗi năm do thiếu vitamin A. Hơn một nửa sẽ chết. Vì lí do này, các nhà khoa học được hỗ trợ bởi Quỹ Rockefeller đã biến đổi gen một loại gạo vàng để sản xuất beta-carotene, tiền chất của vitamin A. Chất này tương tự với sắc tố chúng ta tìm thấy ở cà rốt. Những nhà nghiên cứu ước tính rằng chỉ cần một bát gạo vàng mỗi ngày sẽ cứu được sự sống của hàng nghìn đứa trẻ. Nhưng gạo vàng bị cho là độc hại bởi những người vận động phản đối biến đổi gen. Chỉ năm ngoái thôi, những người vận động đã đột nhập và phá một cánh đồng thử nghiệm ở Phi-líp-pin. Khi tôi nghe về vụ tàn phá này, tôi tự hỏi liệu họ có biết rằng họ đang tàn phá nhiều hơn một dự án nghiên cứu khoa học, rằng họ đang phá hủy loại thuốc mà những đứa trẻ rất cần để cứu lấy thị lực và cuộc sống của chúng.
Some of my friends and family still worry: How do you know genes in the food are safe to eat? I explained the genetic engineering, the process of moving genes between species, has been used for more than 40 years in wines, in medicine, in plants, in cheeses. In all that time, there hasn't been a single case of harm to human health or the environment. But I say, look, I'm not asking you to believe me. Science is not a belief system. My opinion doesn't matter. Let's look at the evidence. After 20 years of careful study and rigorous peer review by thousands of independent scientists, every major scientific organization in the world has concluded that the crops currently on the market are safe to eat and that the process of genetic engineering is no more risky than older methods of genetic modification. These are precisely the same organizations that most of us trust when it comes to other important scientific issues such as global climate change or the safety of vaccines.
Một vài người bạn và gia đình tôi vẫn lo lắng rằng: Làm sao tôi biết được gen trong thực phẩm an toàn để ăn? Tôi giải thích về công nghệ gen, quá trình chuyển gen giữa các loài, đã được áp dụng trong hơn 40 năm qua ở rượu, thuốc, cây trồng, pho-mát. Trong quãng thời gian đó, không có trường hợp nào gây nguy hại tới sức khỏe con người hay môi trường. Nhưng xin lưu ý là, tôi không yêu cầu quý vị tin tôi. Khoa học không phải là vấn đề niềm tin. Ý kiến của tôi không quan trọng. Hãy nhìn vào những bằng chứng. Sau 20 năm nghiên cứu tỉ mỉ và được góp ý thẳng thắn bởi hàng nghìn nhà khoa học độc lập, mọi tổ chức khoa học lớn trên thế giới đã kết luận rằng các loại cây trồng hiện có trên thị trường an toàn để ăn và quy trình công nghệ gen thì không nguy hiểm hơn những phương pháp biến đổi gen cũ. Đây chính xác cũng là những tổ chức chúng ta tin tưởng khi nói đến những vấn đề khoa học quan trọng khác như biến đổi khí hậu toàn cầu hay sự an toàn của vắc-xin.
Raoul and I believe that, instead of worrying about the genes in our food, we must focus on how we can help children grow up healthy. We must ask if farmers in rural communities can thrive, and if everyone can afford the food. We must try to minimize environmental degradation. What scares me most about the loud arguments and misinformation about plant genetics is that the poorest people who most need the technology may be denied access because of the vague fears and prejudices of those who have enough to eat.
Raoul và tôi tin rằng, thay vì lo lắng về những loại gen trong thức ăn của chúng ta, chúng ta nên tập trung vào cách giúp trẻ em lớn lên khỏe mạnh. Chúng ta phải tự hỏi liệu người nông dân ở vùng nông thôn có được mùa không, và liệu mọi người có đủ khả năng mua thực phẩm không. Chúng ta phải cố gắng giảm thiểu suy thoái môi trường. Điều khiến tôi sợ nhất về những tranh cãi nảy lửa và thông tin sai lệch về di truyền học thực vật đó là những người nghèo nhất nhưng cần công nghệ nhất có thể bị xa lánh vì những nỗi sợ và định kiến mơ hồ của những người được ăn đầy đủ.
We have a huge challenge in front of us. Let's celebrate scientific innovation and use it. It's our responsibility to do everything we can to help alleviate human suffering and safeguard the environment.
Chúng ta có một thách thức rất lớn phía trước. Hãy đón nhận sự cách tân trong khoa học và áp dụng nó. Trách nhiệm của chúng ta là làm mọi thứ có thể để giúp giảm bớt những đau khổ của con người và bảo vệ môi trường.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
Chris Anderson: Powerfully argued. The people who argue against GMOs, as I understand it, the core piece comes from two things. One, complexity and unintended consequence. Nature is this incredibly complex machine. If we put out these brand new genes that we've created, that haven't been challenged by years of evolution, and they started mixing up with the rest of what's going on, couldn't that trigger some kind of cataclysm or problem, especially when you add in the commercial incentive that some companies have to put them out there? The fear is that those incentives mean that the decision is not made on purely scientific grounds, and even if it was, that there would be unintended consequences. How do we know that there isn't a big risk of some unintended consequence? Often our tinkerings with nature do lead to big, unintended consequences and chain reactions.
Chris Anderson: Lập luận rất mạnh mẽ. Những người phản đối sinh vật biến đổi gen, theo tôi hiểu, thì mấu chối đến từ hai thứ. Một là, sự phức tạp và hậu quả ngoài ý muốn. Thiên nhiên là bộ máy vô cùng phức tạp. Nếu chúng ta sử dụng những gen mới chúng ta đã tạo ra này, mà chưa được thử thách bởi nhiều năm tiến hóa, và chúng bắt đầu bị lẫn lộn với những gì đang được sử dụng, điều đó không gây ra những tai biến hay vấn đề gì chứ, nhất là khi có sự can thiệp của mục đích thương mại mà một số công ty phải đáp ứng? Điều đáng lo sợ là những mục đích đó đồng nghĩa với việc quyết định không được đưa ra trên cơ sở khoa học thuần túy, và thậm chí nếu như vậy, thì sẽ có những hậu quả ngoài ý muốn. Làm thế nào chúng ta biết được không có nguy cơ lớn nào sau vài hậu quả như thế? Thường những tác động của chúng ta với thiên nhiên đều để lại những hậu quả lớn, ngoài ý muốn và những phản ứng dây chuyền.
Pamela Ronald: Okay, so on the commercial aspects, one thing that's really important to understand is that, in the developed world, farmers in the United States, almost all farmers, whether they're organic or conventional, they buy seed produced by seed companies. So there's definitely a commercial interest to sell a lot of seed, but hopefully they're selling seed that the farmers want to buy. It's different in the less developed world. Farmers there cannot afford the seed. These seeds are not being sold. These seeds are being distributed freely through traditional kinds of certification groups, so it is very important in less developed countries that the seed be freely available.
Pamela Ronald: Vâng, vậy thì về khía cạnh thương mại, một điều rất quan trọng cần phải hiểu đó là, ở các nước phát triển, như nông dân ở Hoa Kì, hầu hết tất cả, dù sản xuất hữu cơ hay sản xuất thường, đều mua hạt giống từ các công ty hạt giống. Vì vậy chắc chắn có lợi ích thương mại khi bán nhiều hạt giống, nhưng hy vọng là họ bán hạt giống mà nông dân muốn mua. Điều này thì khác ở những nước kém phát triển. Nông dân ở đó không có đủ tiền mua hạt giống. Những hạt giống này không được bán. Chúng đang được phân phối miễn phí qua các nhóm chứng nhận truyền thống, vậy nên điều rất quan trọng ở các nước kém phát triển là hạt giống nên sẵn có miễn phí.
CA: Wouldn't some activists say that this is actually part of the conspiracy? This is the heroin strategy. You seed the stuff, and people have no choice but to be hooked on these seeds forever?
CA: Vài người sẽ không cho rằng đây thực chất là một phần âm mưu chứ? Đây là chiến lược heroin. Bạn gieo hạt giống, mọi người không có lựa chọn nào khác ngoài việc gắn liền với những hạt giống này mãi sao?
PR: There are a lot of conspiracy theories for sure, but it doesn't work that way. For example, the seed that's being distributed, the flood-tolerant rice, this is distributed freely through Indian and Bangladeshi seed certification agencies, so there's no commercial interest at all. The golden rice was developed through support of the Rockefeller Foundation. Again, it's being freely distributed. There are no commercial profits in this situation. And now to address your other question about, well, mixing genes, aren't there some unintended consequences? Absolutely -- every time we do something different, there's an unintended consequence, but one of the points I was trying to make is that we've been doing kind of crazy things to our plants, mutagenesis using radiation or chemical mutagenesis. This induces thousands of uncharacterized mutations, and this is even a higher risk of unintended consequence than many of the modern methods. And so it's really important not to use the term GMO because it's scientifically meaningless. I feel it's very important to talk about a specific crop and a specific product, and think about the needs of the consumer.
PR: Chắc chắn là có nhiều thuyết âm mưu, nhưng việc này không giống như vậy. Ví dụ, hạt giống được phân phối, lúa chịu ngập, loại này được phân phối miễn phí thông qua các cơ quan chứng nhận hạt giống ở Ấn Độ và Băng-la-đét, vì vậy không có lợi ích thương mại nào cả. Gạo vàng được phát triển với sự trợ giúp của Quỹ Rockefeller. Một lần nữa, nó được phân phối miễn phí. Không có lợi nhuận thương mại trong trường hợp này. Và bây giờ để giải quyết các câu hỏi khác của quý vị về pha trộn gen, không có những hậu quả ngoài ý muốn chứ? Chắc chắn – mỗi lần chúng ta làm gì đó khác biệt, sẽ có hậu quả không mong đợi, nhưng 1 trong những điều tôi muốn nói đó là chúng ta đang làm những việc điên rồ với thực vật, gây đột biến bằng phóng xạ hay đột biến hóa học. Việc này gây ra hàng nghìn đột biến không điển hình, và đây thậm chí lại là nguy cơ để lại hậu quả ngoài ý muốn cao hơn nhiều phương pháp hiện đại. Và do đó việc không sử dụng thuật ngữ “sinh vật biến đổi gen” thực sự quan trọng bởi nó không mang ý nghĩa khoa học. Tôi cảm thấy rât quan trọng khi nói về một loài cây cụ thể và một sản phẩm cụ thể, và nghĩ đến nhu cầu của người tiêu dùng.
CA: So part of what's happening here is that there's a mental model in a lot of people that nature is nature, and it's pure and pristine, and to tinker with it is Frankensteinian. It's making something that's pure dangerous in some way, and I think you're saying that that whole model just misunderstands how nature is. Nature is a much more chaotic interplay of genetic changes that have been happening all the time anyway.
CA: Vậy một phần những gì đang diễn ra đó là việc có một suy nghĩ kiểu mẫu ở nhiều người rằng thiên nhiên là thiên nhiên, tinh khiết và hoang sơ, và gắn liền với nó là Frankenstein. Nó đang khiến một vài thứ tinh khiết trở nên nguy hiểm bằng cách nào đó, và tôi nghĩ bà đang ám chỉ rằng toàn bộ suy nghĩ đó chỉ là hiểu lầm về thiên nhiên. Thiên nhiên nên là sự ảnh hưởng lộn xộn lẫn nhau của những thay đổi về gen đang luôn luôn diễn ra.
PR: That's absolutely true, and there's no such thing as pure food. I mean, you could not spray eggplant with insecticides or not genetically engineer it, but then you'd be stuck eating frass. So there's no purity there.
PR: Điều đó hoàn toàn đúng, và không có gì là thực phẩm thuần. Ý tôi là, quý vị không thể phun thuốc trừ sâu lên cà tím hay không biến đổi gen nó, mà sau đó lại phải ăn chất thải của côn trùng. Vậy là không còn chút sạch sẽ nào cả.
CA: Pam Ronald, thank you. That was powerfully argued. PR: Thank you very much. I appreciate it. (Applause)
CA: Pam Ronald, cảm ơn bà. Lí luận rất chặt chẽ. (Vỗ tay)