Colfax Avenue, here in Denver, Colorado, was once called the longest, wickedest street in America. My office is there in the same place -- it's a medical desert. There are government clinics and hospitals nearby, but they're not enough to handle the poor who live in the area. By poor, I mean those who are on Medicaid. Not just for the homeless; 20 percent of this country is on Medicaid. If your neighbors have a family of four and make less than $33,000 a year, then they can get Medicaid. But they can't find a doctor to see them.
Đường Colfax ở Denver, Colorado từng được gọi là con đường dài và nguy hiểm nhất nước Mỹ. Văn phòng của tôi cũng nằm ở đây -- nó thiếu các trung tâm ý tế. Cũng có phòng khám và bệnh viện chính phủ gần đây, nhưng chúng không đủ để phục vụ người dân nghèo trong khu vực. Người nghèo, ý tôi là người dùng bảo hiểm Medicaid. Không chỉ người vô gia cư, 20% người dân nước này dùng Medicaid. Nếu hàng xóm của bạn có gia đình bốn người và thu nhập dưới 33.000 đô-la mỗi năm, thì họ đủ tiêu chuẩn dùng Medicaid. Nhưng họ không tìm được bác sĩ nào giúp họ.
A study by Merritt Hawkins found that only 20 percent of the family doctors in Denver take any Medicaid patients. And of those 20 percent, some have caps, like five Medicaid patients a month. Others make Medicaid patients wait months to be seen, but will see you today, if you have Blue Cross. This form of classist discrimination is legal and is not just a problem in Denver. Almost half the family doctors in the country refuse to see Medicaid patients.
Một nghiên cứu bởi Merit Hawkins tìm ra rằng chỉ có 20% số bác sĩ gia đình ở Denver nhận bệnh nhân dùng Medicaid. Và trong 20% đó, một số đặt giới hạn, ví dụ năm bệnh nhân Medicaid một tháng. Các bác sĩ khác thì bắt bệnh nhân dùng Medicaid đợi hàng tháng, nhưng sẽ gặp bạn ngay nếu bạn dùng bảo hiểm Blue Cross. Hành vi phân biệt cấp bậc này là hợp pháp, và không chỉ là vấn đề của riêng Denver. Gần một nửa số bác sĩ gia đình nước ta từ chối nhận bệnh nhân dùng Medicaid.
Why? Well, because Medicaid pays less than private insurance and because Medicaid patients are seen as more challenging. Some show up late for appointments, some don't speak English and some have trouble following instructions. I thought about this while in medical school. If I could design a practice that caters to low-income folks instead of avoiding them, then I would have guaranteed customers and very little competition.
Tại sao vậy? Bởi vì Medicaid trả ít hơn các bảo hiểm tư nhân và bệnh nhân Medicaid được xem là khó nhằn hơn. Một số đến hẹn muộn, số khác không nói tiếng Anh, và một số gặp khó khăn làm theo chỉ dẫn. Tôi nghĩ về điều này khi còn học ở trường y. Nếu tôi có thể thiết kế một hệ thống phục vụ người dân thu nhập thấp, thay vì tránh họ, thì tôi sẽ luôn có khách hàng và không bị cạnh tranh lợi nhuận.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So after residency, I opened up shop, doing underserved medicine. Not as a nonprofit, but as a private practice. A small business seeing only resettled refugees. That was six years ago, and since then, we've served 50,000 refugee medical visits.
Vậy nên sau khi học xong nội trú, tôi mở phòng khám, làm điều ít ai làm. Không với tư cách là phi lợi nhuận, mà kinh doanh tư nhân. Một ngành kinh doanh nhỏ, chỉ tiếp người tái nhập cư. Đấy là sáu năm trước, và kể từ đó, chúng tôi đã phục vụ khám chữa bệnh cho 50.000 người tị nạn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Ninety percent of our patients have Medicaid, and most of the rest, we see for free. Most doctors say you can't make money on Medicaid, but we're doing it just fine. How? Well, if this were real capitalism, then I wouldn't tell you, because you'd become my competition.
90% số bệnh nhân có Medicaid, và số còn lại chúng tôi phục vụ miễn phí. Đa số bác sĩ nói rằng bạn không thể kiếm tiền từ Medicaid, nhưng chúng tôi vẫn làm ăn tốt. Vậy làm thế nào? Nếu đây là tư bản thật thì tôi sẽ chẳng nói cho bạn biết, vì bạn sẽ trở thành đối thủ của tôi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But I call this "bleeding-heart" capitalism.
Nhưng tôi gọi đây là tư bản "trái tim rỉ máu".
(Laughter)
(Tiếng cười)
And we need more people doing this, not less, so here's how. We break down the walls of our medical maze by taking the challenges of Medicaid patients, turning them into opportunities, and pocketing the difference. The nuts and bolts may seem simple, but they add up. For example, we have no appointments. We're walk-in only. Of course, that's how it works at the emergency room, at urgent cares and at Taco Bell.
Và tôi cần nhiều người làm việc này hơn, không phải ít hơn, và đây là phương pháp. Chúng ta sẽ đánh đổ bức tường "mê cung y tế" của chúng ta bằng cách tiếp nhận các bệnh nhân dùng Medicaid, biến họ thành cơ hội, và kiếm tiền từ đó. Các điểm mấu chốt tuy trông đơn giản, nhưng chúng có lý. Ví dụ, chúng tôi không đặt hẹn. Chúng tôi đi vào làm việc luôn. Dĩ nhiên, đấy là cách làm của phòng cấp cứu khẩn cấp, dịch vụ khẩn cấp và ở Taco Bell.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But not usually at family doctor's offices. Why do we do it? Because Nasra can't call for an appointment. She has a phone, but she doesn't have phone minutes. She can't speak English, and she can't navigate a phone tree. And she can't show up on time for an appointment because she doesn't have a car, she takes the bus, and she takes care of three kids plus her disabled father. So we have no appointments; she shows up when she wants, but usually waits less than 15 minutes to be seen. She then spends as much time with us as she needs. Sometimes that's 40 minutes, usually it's less than five. She loves this flexibility. It's how she saw doctors in Somalia. And I love it, because I don't pay staff to do scheduling, and we have a zero no-show rate and a zero late-show rate.
Nhưng tại văn phòng bác sĩ gia đình thường không làm vậy. Tại sao lại làm thế? Bởi vì Nasra không thể gọi đặt hen. Cô ấy có điện thoại, nhưng hết dung lượng gọi. Cô ấy không nói tiếng Anh, và không biết dùng cây điện thoại. Và cô ấy không thể đến đúng hẹn vì cô ấy không có xe ô tô, chỉ đi xe buýt và phải chăm sóc ba đứa con và người cha khuyết tật. Vậy nên chúng tôi không đặt hẹn; cô ấy đến khi nào cô ấy muốn, nhưng thường chỉ đợi ít hơn 15 phút để được gặp bác sĩ. Sau đó cô ấy giành thời gian với chúng tôi mà cô ấy thấy cần thiết. Thỉnh thoảng là 40 phút, thường là ít hơn năm phút. Cô ấy rất thích sự linh hoạt này. Đấy là cách cô ấy gặp bác sĩ ở Samalia. Và tôi cũng thích vì tôi không cần trả tiền nhân viên để lên lịch, và chúng tôi có tỉ lệ không đến và đến muộn bằng không.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
It makes business sense.
Nó có lý về mặt kinh doanh.
Another difference is our office layout. Our exam rooms open right to the waiting room, our medical providers room their own patients, and our providers stay in one room instead of alternating between rooms. Cutting steps cuts costs and increases customer satisfaction. We also hand out free medicines, right from our exam room: over-the-counter ones and some prescription ones, too. If Nasra's baby is sick, we put a bottle of children's Tylenol or amoxicillin right in her hand. She can take that baby straight back home instead of stopping at the pharmacy. I don't know about you, but I get sick just looking at all those choices. Nasra doesn't stand a chance in there.
Một điểm khác biệt khác là thiết kế văn phòng. Phòng khám của chúng tôi mở ngay cạnh phòng đợi, nhà cung cấp thuốc cũng nhận bệnh nhân của họ, và nhà cung cấp thuốc ở một phòng thay vì nhiều phòng khác nhau. Giảm thủ tục sẽ giảm chi phí và tăng độ hài lòng của khách hàng. Chúng tôi cũng phát thuốc miễn phí, ngay từ phòng khám, cả thuốc bán lẻ lẫn thuốc theo đơn. Nếu con của Nasra bị ốm, chúng tôi sẽ đưa thuốc Tylenol hay amoxicillin cho trẻ ngay cho cô ấy. Cô ấy có thể chăm sóc cho con ngay tại nhà thay vì phải đến hiệu thuốc. Tôi không biết bạn thế nào, nhưng nhìn một đống thuốc tôi cũng thấy mệt. Nasra không thể trụ được trong đó.
We also text patients. We're open evenings and weekends. We do home visits. We've jumped dead car batteries.
Chúng tôi cũng nhắn tin cho bệnh nhân. Chúng tôi mở cửa cả buổi tối lẫn cuối tuần. Chúng tôi thăm tại nhà. Chúng tôi giúp sửa xe hết điện.
(Laughter)
(Tiếng cười)
With customer satisfaction so high, we've never had to advertise, yet are growing at 25 percent a year. And we've become real good at working with Medicaid, since it's pretty much the only insurance company we deal with. Other doctor's offices chase 10 insurance companies just to make ends meet. That's just draining. A single-payer system is like monogamy: it just works better.
Với sự hài lòng của khách hàng cao, chúng tôi không cần phải tiếp thị. vậy mà chúng tôi vẵn tăng trưởng 25% hàng năm. Và chúng tôi trở thành đối tác tốt với Medicaid, vì họ là công ty bảo hiểm duy nhất chúng tôi làm việc cùng. Các bác sĩ khác phải theo chân mười công ty bảo hiểm để kiếm đủ tiền trang trải. Việc đó quá mệt. Có một khách hàng như kiểu một vợ một chồng vậy, hiệu quả hơn nhiều.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
Of course, Medicaid is funded by tax payers like you, so you might be wondering, "How much does this cost the system?" Well, we're cheaper than the alternatives. Some of our patients might go to the emergency room, which can cost thousands, just for a simple cold. Some may stay home and let their problems get worse. But most would try to make an appointment at a clinic that's part of the system called the Federally Qualified Health Centers. This is a nationwide network of safety-net clinics that receive twice as much government funding per visit than private doctors like me. Not only they get more money, but by law, there can only be one in each area. That means they have a monopoly on special funding for the poor. And like any monopoly, there's a tendency for cost to go up and quality to go down.
Tất nhiên, Medicaid được tài trợ bởi những người nộp thuế như các bạn, nên bạn có thể tự hỏi: "Việc này tốn bao nhiêu ngân sách?" Chúng tôi rẻ hơn các lựa chọn khác. Một vài bệnh nhân của chúng tôi có thể phải cấp cứu, và nó có thể tốn hàng nghìn đô-la, chỉ vì cảm lạnh đơn giản. Một số có thể ở nhà và làm bệnh trầm trọng hơn. Nhưng đa số sẽ cố lên hẹn với phòng khám trong hệ thống gọi là Trung tâm Y Tế Đủ Điều Kiện. Đây là một hệ thống các phòng khám an toàn trên cả nước được nhận tài trợ từ chính phủ gấp đôi với mỗi lần khám so với bác sĩ tư nhân như tôi. Họ không chỉ nhận thêm tiền, mà theo luật, chỉ cho phép một trung tâm mỗi khu vực. Vậy có nghĩa là họ được tài trợ độc quyền để khám cho người nghèo. Và như một độc quyền, họ sẽ có xu hướng tăng giá thành và giảm chất lượng.
I'm not a government entity; I'm not a nonprofit. I'm a private practice. I have a capitalist drive to innovate. I have to be fast and friendly. I have to be cost-effective and culturally sensitive. I have to be tall, dark and handsome.
Tôi không thuộc chính phủ, cũng không phải phi lợi nhuận. Tôi làm kinh doanh tư nhân. Tôi có động lực tư bản để sáng tạo. Tôi phải nhanh nhẹn và thân thiện. Tôi phải chi tiêu hiệu quả và nhạy cảm với văn hóa. Tôi phải cao, đen và đẹp trai.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
And if I'm not, I'm going out of business. I can innovate faster than a nonprofit, because I don't need a meeting to move a stapler.
Và nếu không thì tôi sẽ phá sản. Tôi có thể sáng tạo nhanh hơn phi lợi thuận, bởi vì tôi không cần họp để di chuyển một cái kẹp giấy.
(Applause)
(Vỗ tay)
Really, none of our innovations are new or unique -- we just put them together in a unique way to help low-income folks while making money. And then, instead of taking that money home, I put it back into the refugee community as a business expense.
Thực sự, các sáng tạo của chúng tôi không hề mới hay độc đáo tôi chỉ kết hợp chúng một cách độc đáo để giúp người thu nhập thấp mà vẫn kiếm được tiền. Và sau đó, thay vì mang tiền đấy về, tôi trả nó lại cho cộng đồng tị nạn với danh nghĩa chi tiêu kinh doanh.
This is Mango House. My version of a medical home. In it, we have programs to feed and clothe the poor, an after-school program, English classes, churches, dentist, legal help, mental health and the scout groups. These programs are run by tenant organizations and amazing staff, but all receive some amount of funding form profits from my clinic. Some call this social entrepreneurship. I call it social-service arbitrage. Exploiting inefficiencies in our health care system to serve the poor. We're serving 15,000 refugees a year at less cost than where else they would be going.
Đây là Nhà Mango. Phiên bản "ngôi nhà y tế" của tôi. Trong đó, chúng tôi có chương trình giúp đỡ người nghèo đồ ăn và quần áo. chương trình sau giờ học, lớp dạy tiếng Anh, nhà thờ, nha khoa, hỗ trợ luật pháp, sức khỏe tâm lý, và các nhóm khảo sát. Các chương trình này được vận hành bởi người thuê nhà và đội nhân viên tuyệt vời, nhưng họ đều nhận được tài trợ từ lợi nhuận của phòng khám của tôi. Có người gọi đây là khởi nghiệp xã hội. Tôi gọi đây là trao đổi dịch vụ xã hội. Lợi dụng sự thiếu hiệu quả trong hệ thống chăm sóc sức khỏe để giúp người nghèo. Chúng tôi phục vụ 15.000 người tị nạn mỗi năm với giá rẻ hơn chỗ khác.
Of course, there's downsides to doing this as a private business, rather than as a nonprofit or a government entity. There's taxes and legal exposures. There's changing Medicaid rates and specialists who don't take Medicaid. And there's bomb threats. Notice there's no apostrophes, it's like, "We were going to blow up all you refugees!"
Dĩ nhiên, có mặt yếu khi làm việc này với tư cách kinh doanh tư nhân thay vì làm không làm phi lợi nhuận hay chính phủ. Phải trả thuế và các dịch vụ luật pháp. Sự thay đổi giá trị của Medicaid và các chuyên gia không chịu nhận Medicaid. Và còn cả dọa đánh bom. Bạn để ý nó không có dấu phẩy, nó như là: "Bọn ta đã định đánh bom lũ di cư các người!"
(Laughter)
(Tiếng cười)
"We were going to blow up all you refugees, but then we went to your English class, instead."
"Bọn ta định đánh bom dân lũ cư các người, nhưng lại quyết định học lớp tiếng Anh của mày."
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
Now, you might be thinking, "This guy's a bit different."
Bây giờ, bạn có thể nghĩ là: "Anh này hơi khác người."
(Laughter)
(Tiếng cười)
Uncommon.
Không bình thường.
(Laughter)
(Tiếng cười)
A communal narcissist?
Một kẻ tự kiêu?
(Laughter)
(Tiếng cười)
A unicorn, maybe, because if this was so easy, then other doctors would be doing it. Well, based on Medicaid rates, you can do this in most of the country. You can be your own boss, help the poor and make good money doing it.
Có thể là một con kỳ lân, bởi vì nếu dễ như vậy, thì bác sĩ khác cũng đã làm rồi. Dựa trên tỉ lệ Medicaid bạn có thể làm việc này ở hầu hết các quốc gia. Bạn có thể tự làm ông chủ, vừa giúp người nghèo vừa kiếm tiền.
Medical folks, you wrote on your school application essays that you wanted to help those less fortunate. But then you had your idealism beaten out of you in training. Your creativity bred out of you. It doesn't have to be that way. You can choose underserved medicine as a lifestyle specialty. Or you can be a specialist who cuts cost in order to see low-income folks.
Các bạn sinh viên y à, bạn viết trong đơn xin nhập học là bạn muốn giúp đỡ người kém may mắn. Nhưng rồi hoài bão của bạn bị đánh gục trong quá trình học. Sự sáng tạo của bạn bị bòn rút. Nó không nhất thiết phải như vậy. Bạn có thể chọn việc chuyên cung cấp dịch vụ y tế giá rẻ là mục tiêu sống. Hoặc bạn có thế làm chuyên gia giảm chi tiêu để giúp đỡ người thu nhập thấp.
And for the rest of you, who don't work in health care, what did you write on your applications? Most of us wanted to save the world, to make a difference. Maybe you've been successful in your career but are now looking for that meaning? How can you get there? I don't just mean giving a few dollars or a few hours; I mean how can you use your expertise to innovate new ways of serving others. It might be easier than you think.
Và với những bạn còn lại không làm ngành chăm sóc sức khỏe, bạn viết gì vào đơn của mình? Đa số chúng ta muốn cứu thế giới, muốn tạo ra sự khác biệt. Có thể bạn đã thành công trong sự nghiệp nhưng giờ đang tìm cái ý nghĩa đó? Làm thế nào để bạn đến đó? Tôi không chỉ ám chỉ việc cho đi vài đô-la hay vài tiếng. Ý tôi là cách bạn dùng sở trường của mình để sáng tạo phục vụ người khác. Nó có thể dễ hơn bạn nghĩ.
The only way we're going to bridge the underserved medicine gap is by seeing it as a business opportunity. The only way we're going to bridge the inequality gap is by recognizing our privileges and using them to help others.
Cách duy nhất để chúng ta liên kết các dịch vụ y tế giá rẻ là nhìn nó như một cơ hội kinh doanh. Cách duy nhất để chúng ta nối khoảng cách bất bình đẳng là nhận ra quyền của chúng ta và dùng chúng để giúp người khác.
(Applause)
(Vỗ tay)