My inbox is full of hate mails and personal abuse and has been for years. In 2010, I started answering those mails and suggesting to the writer that we might meet for coffee and a chat. I have had hundreds of encounters. They have taught me something important that I want to share with you.
Hộp thư đến của tôi chứa đầy thư thù địch và sỉ nhục cá nhân suốt nhiều năm nay. Vào năm 2010, tôi bắt đầu trả lời những bức thư đó và ngỏ ý với đối phương là chúng tôi nên gặp nhau để uống cà phê và trò chuyện. Tôi đã có hàng trăm cuộc gặp gỡ. Họ đã dạy tôi một điều quan trọng mà tôi muốn chia sẻ với bạn.
I was born in Turkey from Kurdish parents and we moved to Denmark when I was a young child. In 2007, I ran for a seat in the Danish parliament as one of the first women with a minority background. I was elected, but I soon found out that not everyone was happy about it as I had to quickly get used to finding hate messages in my inbox. Those emails would begin with something like this: "What's a raghead like you doing in our parliament?" I never answered. I'd just delete the emails. I just thought that the senders and I had nothing in common. They didn't understand me, and I didn't understand them. Then one day, one of my colleagues in the parliament said that I should save the hate mails. "When something happens to you, it will give the police a lead."
Tôi sinh ra ở Thổ Nhĩ Kỳ, cha mẹ là người Kurd và chúng tôi chuyển đến Đan Mạch khi tôi còn nhỏ. Năm 2007, tôi đúng ra ứng cử một vị trí trong quốc hội Đan Mạch với tư cách là phụ nữ đầu tiên của dân tộc thiểu số. Tôi đắc cử, nhưng tôi sớm nhận ra không phải ai cũng hài lòng về điều đó cũng như tôi phải nhanh chóng làm quen với các tin nhắn thù địch được gửi đến hộp thư của mình. Những email đó thường bắt đầu như thế này: "Một kẻ rác rưởi như bà đang làm gì trong quốc hội của chúng tôi vậy?" Tôi không bao giờ trả lời. Tôi đơn giản là xóa chúng đi. Tôi nghĩ rằng bọn họ và tôi không có điểm gì chung. Họ không hiểu tôi, và tôi không hiểu họ. Một hôm, một đồng nghiệp của tôi trong quốc hội nói tôi nên lưu các thư này lại. "Khi có chuyện gì đó xảy ra với chị, nó sẽ là manh mối cho cảnh sát."
(Laughter)
(Tiếng cười)
I noticed that she said, "When something happens" and not "if."
Tôi nhớ rõ là cô ấy nói,
(Laughter)
"Khi có chuyện gì đó" chứ không phải là "nếu." (Tiếng cười)
Sometimes hateful letters were also sent to my home address. The more I became involved in public debate, the more hate mail and threats I received. After a while, I got a secret address and I had to take extra precautions to protect my family. Then in 2010, a Nazi began to harass me. It was a man who had attacked Muslim women on the street. Over time, it became much worse. I was at the zoo with my children, and the phone was ringing constantly. It was the Nazi. I had the impression that he was close. We headed home. When we got back, my son asked, "Why does he hate you so much, Mom, when he doesn't even know you?" "Some people are just stupid," I said. And at the time, I actually thought that was a pretty clever answer. And I suspect that that is the answer most of us would give. The others -- they are stupid, brainwashed, ignorant. We are the good guys and they are the bad guys, period.
Đôi khi, những lá thư thù địch còn được gửi đến tận nhà tôi. Tôi càng tham gia nhiều cuộc tranh luận công khai, tôi càng nhận được nhiều thư thù địch và những lời đe dọa. Một thời gian sau, tôi dọn đến một địa chỉ bí mật và tôi phải cẩn trọng hơn trong việc bảo vệ gia đình mình. Rồi vào năm 2010, một tên phát xít bắt đầu quấy rối tôi. Đó là một người đàn ông chuyên tấn công phụ nữ Hồi giáo trên đường phố. Theo thời gian, chuyện càng trở nên tồi tệ hơn. Khi tôi ở sở thú với các con mình, điện thoại reo liên tục. Là tên phát xít đó. Tôi cảm nhận được là hắn đang ở rất gần. Nên chúng tôi về nhà. Về đến nhà, con trai tôi hỏi, "Sao người đó lại ghét mẹ dữ vậy?, ông ta thậm chí còn không quen biết mẹ?" "Chỉ là một số kẻ ngu ngốc thôi", tôi nói. Tại thời điểm đó, tôi thực sự đã nghĩ đó là một câu trả lời khá thông minh. Tôi ngờ rằng đó là câu trả lời của hầu hết mọi người chúng ta. Những người khác họ ngu ngốc, bị tẩy não, dốt nát. Chúng ta là những người tốt và họ là những kẻ xấu, chấm hết.
Several weeks later I was at a friend's house, and I was very upset and angry about all the hate and racism I had met. It was he who suggested that I should call them up and visit them. "They will kill me," I said. "They would never attack a member of the Danish Parliament," he said. "And anyway, if they killed you, you would become a martyr."
Vài tuần sau, tôi đến chơi ở nhà của một người bạn, lúc ấy tôi rất buồn, tức giận, vì sự thù địch và phân biệt chủng tộc tôi gặp phải. Anh ấy đã đề nghị tôi nên gọi điện và gặp gỡ họ. "Họ sẽ giết tôi," tôi nói. Anh nói: "Họ sẽ không bao giờ tấn công một đại biểu Quốc hội Đan Mạch, " "Dù sao đi nữa, nếu họ giết chị, chị sẽ trở thành thánh nữ. "
(Laughter)
(Tiếng cười)
"So it's pure win-win situation for you."
"Đằng nào chị cũng có lợi."
(Laughter)
(Tiếng cười)
His advice was so unexpected, when I got home, I turned on my computer and opened the folder where I had saved all the hate mail. There were literally hundreds of them. Emails that started with words like "terrorist," "raghead," "rat," "whore." I decided to contact the one who had sent me the most. His name was Ingolf. I decided to contact him just once so I could say at least I had tried. To my surprise and shock, he answered the phone. I blurted out, "Hello, my name is Özlem. You have sent me so many hate mails. You don't know me, I don't know you. I was wondering if I could come around and we can drink a coffee together and talk about it?"
Lời khuyên của anh làm tôi bất ngờ, khi về đến nhà, tôi mở máy tính lên và mở thư mục lưu trữ các thư thù địch. Có hàng trăm bức thư. Email bắt đầu với những từ như "khủng bố" "rác rưởi," "đê tiện", "điếm." Tôi quyết định liên lạc với người đã gửi cho tôi nhiều thư nhất. Tên anh ta là Ingolf. Tôi quyết định liên lạc với anh ta thử một lần, ít nhất, tôi có thể nói là tôi đã thử. Tôi đã thấy ngạc nhiên và sốc khi anh ta trả lời điện thoại. Tôi thốt lên, "Xin chào, tên tôi là Özlem. anh đã gửi cho tôi rất nhiều thư thù địch. Anh không biết tôi, tôi không biết anh. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể đến gặp anh chúng ta có thể uống cà phê cùng nhau và nói chuyện được không? "
(Laughter)
(Tiếng cười)
There was silence on the line. And then he said, "I have to ask my wife."
Có một sự im lặng ở đầu dây bên kia. Và rồi anh ta nói, "Để tôi hỏi vợ tôi đã."
(Laughter)
(Tiếng cười)
What? The racist has a wife?
Gì? Tên phân biệt chủng tộc đó có vợ sao?
(Laughter)
(Tiếng cười)
A couple of days later, we met at his house. I will never forget when he opened his front door and reached out to shake my hand. I felt so disappointed.
Vài ngày sau, chúng tôi gặp mặt ở nhà anh ta. tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút anh ta ra mở cửa và đưa tay ra bắt tay tôi. Tôi cảm thấy thật thất vọng.
(Laughter)
(Tiếng cười)
because he looked nothing like I'd imagined. I had expected a horrible person -- dirty, messy house. It was not. His house smelled of coffee which was served from a coffee set identical to the one my parents used. I ended up staying for two and a half hours. And we had so many things in common. Even our prejudices were alike.
bởi vì anh ta trông không giống như tôi tưởng tượng. Tôi ngờ rằng đó là một kẻ xấu xa, một căn nhà dơ bẩn, bừa bộn. Hoàn toàn không. Nhà anh ta có mùi cà phê được dọn lên từ một bộ ấm chén giống hệt với bộ bố mẹ tôi sử dụng. Tôi đã ở lại đó hai tiếng rưỡi. Chúng tôi có rất nhiều điểm chung. Ngay cả những định kiến của chúng tôi cũng giống nhau.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Ingolf told me that when he waits for the bus and the bus stops 10 meters away from him, it was because the driver was a "raghead." I recognized that feeling. When I was young and I waited for the bus and it stopped 10 meters away from me, I was sure that the driver was a racist.
Ingolf nói với tôi rằng khi anh ấy đợi xe buýt và xe buýt dừng cách anh 10 mét, đó là vì tên lái xe là một "kẻ rác rưởi". Tôi biết cảm giác đó. Khi tôi còn trẻ, tôi đợi xe buýt và nó dừng cách tôi 10 mét, Tôi đã chắc rằng người lái xe là một kẻ phân biệt chủng tộc.
When I got home, I was very ambivalent about my experience. On the one hand, I really liked Ingolf. He was easy and pleasant to talk to, but on the other hand, I couldn't stand the idea of having so much in common with someone who had such clearly racist views. Gradually, and painfully, I came to realize that I had been just as judgmental of those who had sent me hate mails as they had been of me.
Sau khi về nhà Tôi cảm thấy khá mâu thuẫn về những gì vừa xảy ra. Một mặt, tôi rất thích Ingolf. Anh ấy nhẹ nhàng và dễ chịu, nhưng mặt khác, Tôi không thể chịu được ý nghĩ tôi có quá nhiều điểm chung với một người rõ ràng quá phân biệt chủng tộc như vậy. Dần dần, đau đớn thay, tôi nhận ra tôi đã phán xét những người gửi thư thù địch cho tôi như họ đã phán xét tôi.
This was the beginning of what I call #dialoguecoffee. Basically, I sit down for coffee with people who have said the most terrible things to me to try to understand why they hate people like me when they don't even know me. I have been doing this the last eight years. The vast majority of people I approach agree to meet me. Most of them are men, but I have also met women. I have made it a rule to always meet them in their house to convey from the outset that I trust them. I always bring food because when we eat together, it is easier to find what we have in common and make peace together.
Đây là điểm bắt đầu của #càphêđốithoại. Về cơ bản, tôi ngồi uống cà phê với những người nói những điều tồi tệ nhất với tôi cố gắng hiểu tại sao họ lại ghét những người như tôi trong khi họ thậm chí còn không biết tôi. Tôi đã làm điều này suốt tám năm qua. Đại đa số những người tôi tìm đến đều đồng ý gặp tôi. Hầu hết họ là đàn ông, nhưng cũng có phụ nữ. Tôi có một quy tắc là luôn gặp họ tại nhà của họ với thông điệp ban đầu là tôi tin tưởng họ. Tôi luôn mang theo thức ăn vì khi chúng ta ăn cùng nhau, rất dễ để tìm thấy những đặc điểm chung và cảm thông.
Along the way, I have learned some valuable lessons. The people who sent hate mails are workers, husbands, wives, parents like you and me. I'm not saying that their behavior is acceptable, but I have learned to distance myself from the hateful views without distancing myself from the person who's expressing those views. And I have discovered that the people I visit are just as afraid of people they don't know as I was afraid of them before I started inviting myself for coffee.
Trên hành trình này, tôi đã học được một số bài học quý giá. Những người đã gửi thư thù địch cho tôi là những công nhân, những người chồng, người vợ, cha mẹ như bạn và tôi. Tôi không nói rằng hành vi của họ có thể chấp nhận được, nhưng tôi đã học được cách tránh xa những quan điểm thù địch mà không xa lánh những người bày tỏ quan điểm đó. Và tôi đã phát hiện ra những người tôi đến thăm, họ cũng sợ những người mà họ không biết như tôi đã sợ họ trước khi tôi bắt đầu uống cà phê cùng họ.
During these meetings, a specific theme keeps coming up. It shows up regardless whether I'm talking to a humanist or a racist, a man, a woman, a Muslim or an atheist. They all seem to think that other people are to blame for the hate and for the generalization of groups. They all believe that other people have to stop demonizing. They point at politicians, the media, their neighbor or the bus driver who stops 10 meters away. But when I asked, "What about you? What can you do?", the reply is usually, "What can I do? I have no influence. I have no power." I know that feeling. For a large part of my life, I also thought that I didn't have any power or influence -- even when I was a member of the Danish parliament. But today I know the reality is different. We all have power and influence where we are, so we must never, never underestimate our own potential.
Một điều thường xảy ra trong các cuộc gặp mặt. Dù là với người theo chủ nghĩa nhân văn hoặc phân biệt chủng tộc, đàn ông, phụ nữ, người Hồi giáo hoặc theo chủ nghĩa vô thần. Tất cả dường như đều nghĩ những người khác đáng trách vì đã có những thù địch và họ đã quơ đũa cả nắm. Tất cả đều tin rằng những người khác cần dừng lại việc phỉ báng những người khác. Họ chỉ ra các chính trị gia, phương tiện truyền thông, hàng xóm hoặc tài xế xe buýt dừng cách xa họ 10 mét. Nhưng khi tôi hỏi, "Còn bạn thì sao? Bạn có thể làm gì?", câu trả lời thường là "Tôi có thể làm gì? Tôi không có ảnh hưởng. Tôi không có quyền lực." Tôi hiểu cảm giác đó. Phần lớn cuộc đời tôi, tôi cũng từng nghĩ rằng tôi không có bất kỳ quyền lực hoặc ảnh hưởng nào, ngay cả khi tôi là thành viên của quốc hội Đan Mạch. Nhưng hôm nay, tôi biết mọi thứ đã thay đổi. Tất cả chúng ta đều có sức mạnh và ảnh hưởng riêng của mình, vì vậy, chúng ta không bao giờ nên, không bao giờ đánh giá thấp tiềm năng của chúng ta.
The #dialoguecoffee meetings have taught me that people of all political convictions can be caught demonizing the others with different views. I know what I'm talking about. As a young child, I hated different population groups. And at the time, my religious views were very extreme. But my friendship with Turks, with Danes, with Jews and with racists has vaccinated me against my own prejudices. I grew up in a working-class family, and on my journey I have met many people who have insisted on speaking to me. They have changed my views. They have formed me as a democratic citizen and a bridge builder. If you want to prevent hate and violence, we have to talk to as many people as possible for as long as possible while being as open as possible. That can only be achieved through debate, critical conversation and insisting on dialogue that doesn't demonize people.
#càphêđốithoại đã dạy tôi có thể bắt gặp người với những niềm tin khác nhau phỉ báng những người có quan điểm khác họ. Tôi biết tôi đang nói về điều gì. Khi còn nhỏ, tôi từng ghét những người khác mình. Và tại thời điểm đó, quan điểm tôn giáo của tôi rất cực đoan. Nhưng tình bạn của tôi với người Thổ Nhĩ Kỳ, Đan Mạch, Do Thái và những người phân biệt chủng tộc đã giúp tôi chống lại những định kiến mình. Tôi lớn lên trong gia đình thuộc tầng lớp lao động, và trên hành trình của mình, tôi đã gặp rất nhiều người muốn nói chuyện với tôi. Họ đã thay đổi quan điểm của tôi. Họ đã biến tôi thành một nhà dân chủ và một người xây dựng cầu nối. Nếu muốn ngăn chặn thù địch và bạo lực, chúng ta phải nói chuyện với càng nhiều người càng tốt càng nhiều thời gian càng tốt càng cởi mở càng tốt. Điều đó chỉ có thể đạt được thông qua tranh luận, đối thoại phản biện và đối thoại gây cấn không làm xấu đi hình ảnh người khác.
I'm going to ask you a question. I invite you to think about it when you get home and in the coming days, but you have to be honest with yourself. It should be easy, no one else will know it. The question is this ... who do you demonize? Do you think supporters of American President Trump are deplorables? Or that those who voted for Turkish President Erdoğan are crazy Islamists? Or that those who voted for Le Pen in France are stupid fascists? Or perhaps you think that Americans who voted for Bernie Sanders are immature hippies.
Tôi sẽ hỏi bạn một câu hỏi. Xin bạn hãy suy nghĩ về nó khi bạn về nhà và trong những ngày tới, nhưng bạn phải thành thật với chính mình. Nó nên dễ dàng, không ai cần phải biết về nó Câu hỏi là.. Ai là người bạn nghĩ xấu? Bạn có nghĩ những người ủng hộ Tổng thống Mỹ Trump là những người xấu xa? Hoặc những người đã bỏ phiếu cho Tổng thống Erdoğan -Thổ Nhĩ Kỳ là những tên Hồi giáo điên rồ? Hoặc những người đã bầu cho Le Pen - Pháp là những tên phát xít ngu ngốc? Hoặc có lẽ bạn nghĩ rằng những người Mỹ đã bầu cho Bernie Sanders là một lũ trẻ trâu.
(Laughter)
(Tiếng cười)
All those words have been used to vilify those groups. Maybe at this point, do you think I am an idealist?
Những từ đó đã được sử dụng để lăng mạ những nhóm đó. Có lẽ vào lúc này, bạn có nghĩ rằng tôi là một kẻ vọng tưởng?
I want to give you a challenge. Before the end of this year, I challenge you to invite someone who you demonize -- someone who you disagree with politically and/or culturally and don't think you have anything in common with. I challenge you to invite someone like this to #dialoguecoffee. Remember Ingolf? Basically, I'm asking you to find an Ingolf in your life, contact him or her and suggest that you can meet for #dialoguecofee.
Tôi muốn đưa ra cho bạn một thử thách. Trước khi kết thúc năm nay, tôi thách thức bạn mời một người mà bạn xem là xấu xa, người mà bạn bất đồng ý kiến trong chính trị và / hoặc văn hóa và nghĩ rằng bạn không có bất cứ điểm chung gì. Tôi thách thức bạn mời người đó đến với #càphêđốithoại. Bạn còn nhớ Ingolf không? Về cơ bản, tôi đang yêu cầu bạn tìm một Ingolf trong cuộc sống của bạn, liên lạc với anh ấy hoặc cô ấy và đề nghị gặp để #càphêđốithoại
When you start at #dialoguecoffee, you have to remember this: first, don't give up if the person refuses at first. Sometimes it's taken me nearly one year to arrange a #dialoguecoffee meeting. Two: acknowledge the other person's courage. It isn't just you who's brave. The one who's inviting you into their home is just as brave. Three: don't judge during the conversation. Make sure that most of the conversation focuses on what you have in common. As I said, bring food. And finally, remember to finish the conversation in a positive way because you are going to meet again. A bridge can't be built in one day.
Khi bạn bắt đầu #càphêđốithoại bạn phải nhớ điều này: đầu tiên, đừng bỏ cuộc nếu người đó từ chối. Đôi khi tôi phải mất gần một năm để sắp xếp một cuộc #càphêđốithoại Thứ hai: thừa nhận sự can đảm của người đó. Không chỉ có bạn là người dũng cảm. Người mời bạn vào nhà họ cũng dũng cảm như bạn. Thứ ba: đừng phán xét trong suốt cuộc trò chuyện. Đảm bảo rằng hầu hết cuộc trò chuyện tập trung vào những điểm chung. Như tôi đã nói, hãy mang theo thức ăn. Và cuối cùng, hãy nhớ kết thúc cuộc trò chuyện theo hướng tích cực bởi vì bạn sẽ gặp lại họ. Một cây cầu không thể được xây dựng trong một ngày.
We are living in a world where many people hold definitive and often extreme opinions about the others without knowing much about them. We notice of course the prejudices on the other side than in our own bases. And we ban them from our lives. We delete the hate mails. We hang out only with people who think like us and talk about the others in a category of disdain. We unfriend people on Facebook, and when we meet people who are discriminating or dehumanizing people or groups, we don't insist on speaking with them to challenge their opinions. That's how healthy democratic societies break down -- when we don't check the personal responsibility for the democracy. We take the democracy for granted. It is not. Conversation is the most difficult thing in a democracy and also the most important.
Chúng ta đang sống trong một thế giới có rất nhiều người có định kiến và thường cực đoan về những người khác mà không biết nhiều về họ. Lẽ dĩ nhiên, chúng ta dễ thấy những định kiến của người khác hơn là của mình. Và chúng ta loại nó ra khỏi cuộc sống của mình. Chúng ta xóa những thư thù địch. Chúng ta chỉ đi chơi với người có cùng suy nghĩ với mình và nói về những người khác bằng một thái độ khinh khi. Chúng ta hủy kết bạn trên Facebook, và khi chúng ta gặp những người phân biệt đối xử hoặc phỉ báng người khác, chúng ta không kiên quyết nói chuyện với họ để thách thức các ý kiến của họ. Đó là dân chủ lành mạnh trong xã hội, chúng ta không quan tâm đến trách nhiệm cá nhân trong nền dân chủ. Chúng ta coi dân chủ là một điểu hiển nhiên. Nhưng không phải đâu. Hội thoại là điều khó khăn nhất trong một nền dân chủ và cũng là điều quan trọng nhất.
So here's my challenge. Find your Ingolf.
Đây là thách thức tôi dành cho bạn. Tìm Ingolf của bạn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Start a conversation. Trenches have been dug between people, yes, but we all have the ability to build the bridges that cross the trenches.
Bắt đầu cuộc trò chuyện. Rãnh đã được đào giữa người và người, vâng, nhưng chúng ta đều có khả năng dựng những cây cầu bắc qua chúng.
And let me end by quoting my friend, Sergeot Uzan, who lost his son, Dan Uzan, in a terror attack on a Jewish synagogue in Copenhagen, 2015. Sergio rejected any suggestion of revenge and instead said this ... "Evil can only be defeated by kindness between people. Kindness demands courage." Dear friends, let's be courageous.
Hãy để tôi kết thúc bằng cách trích lời của một người bạn, Sergeot Uzan, người đã mất con trai mình, Dan Uzan, trong một cuộc tấn công của bọn khủng bố tại một giáo đường Do Thái ở Copenhagen, năm 2015. Sergio từ chối các đề nghị trả thù và thay vào đó nói rằng.. "Cái ác chỉ có thể bị đánh bại bởi lòng tốt của con người. Lòng tốt đòi hỏi sự can đảm." Bạn thân mến, Hãy can đảm lên.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)