I want to argue to you that in fact, politics and religion, which are the two primary factors -- not the sole, but overwhelmingly, the primary factors -- which are driving towards a war which looks extremely likely -- bordering on the inevitable at this point, whether one is in favor of that or not -- that politics and religion are, in fact, themselves better conceptualized as kinds of technology, and subject to kinds of questions that we regularly consider in the space of conceptual design.
Tôi muốn khẳng định rằng, trong thực tế chính trị và tôn giáo, là hai yếu tố chính, không phải duy nhất, nhưng là hai yếu tố trước nhất dẫn đến một cuộc chiến tranh, có thể xem như là không thể tránh khỏi tại thời điểm này. Dù mọi người có muốn hay không, thì trong thực tế, chính trị và tôn giáo, tốt hơn hết nên được hiểu như những loại công cụ, và cũng phụ thuộc vào những dạng vấn đề mà chúng ta thường xem xét trong không gian phác thảo ý tưởng.
Here's what I mean. Politics and -- let's focus on the political system in particular question here, which is the system of democracy. Democracy, as a type of politics, is a technology for the control and deployment of power. You can deploy power in a wide range of ways. The famous ones -- despotism is a good one; anarchy is a way to not deploy the power in any organized way, to do it in a radically diffused fashion; and democracy is a set of technologies, which have the effect of, in principle, diffusing the power source to a large number of people and then re-concentrating it in a smaller group of people who govern, and who themselves are, in principle, authorized to govern by virtue of what the broader public has done.
Đây là những gì tôi muốn nói về chính trị. Hãy chú ý vào chế độ chính trị trong vấn đề riêng biệt ở đây, đó là chế độ dân chủ. Chế độ dân chủ như một loại công cụ chính trị cho sự kiểm soát và triển khai quyền lực. Bạn có thể triển khai quyền lực theo nhiều cách. Chế độ độc tài là một cách tốt. Vô trị không phải là cách để triển khai quyền lực có tổ chức, để làm nó phân tán hoàn toàn; và chế độ dân chủ là tập hợp những công cụ, mà chủ yếu có tác dụng phân tán nguồn quyền lực tới một số lượng lớn người và sau đó tập trung nó lại trong một nhóm nhỏ hơn, mà chính họ, về cơ bản, được trao quyền để cai trị bởi những gì cộng đồng lớn hơn vừa làm.
Now, consider religion -- in this case Islam, which is the religion that, in some direct sense, can be said to be precipitating what we're about to enter. Let me say parenthetically why I think that's the case, because I think it's a potentially controversial statement. I would put it in the following equation: no 9/11, no war. At the beginning of the Bush administration, when President Bush, now President Bush, was running for president, he made it very clear that he was not interested in intervening broadly in the world. In fact, the trend was for disengagement with the rest of the world. That's why we heard about the backing away from the Kyoto protocol, for example. After 9/11, the tables were turned. And the president decided, with his advisors, to undertake some kind of an active intervention in the world around us. That began with Afghanistan, and when Afghanistan went extremely smoothly and quickly, a decision was made through the technology of democracy -- again, notice, not a perfect technology -- but through the technology of democracy that this administration was going to push in the direction of another war -- this time, a war in Iraq.
Bây giờ, hãy xem xét đến tôn giáo, cụ thế ở đây là Hồi giáo, đó là tôn giáo mà theo nghĩa trực tiếp, có thể nói đang tạo ra những vấn đề mà chúng ta sắp bàn đến. Hãy để tôi nói rõ hơn tại sao tôi nghĩ vậy, bởi vì tôi nghĩ nó là một thông báo gây tranh cãi tiềm ẩn. Tôi sẽ đặt nó trong đẳng thức sau: không 11/9, không chiến tranh. Vào thời kỳ đầu của chính quyền Bush, khi tổng thống Bush đang chạy đua cho ghế tổng thống, ông tỏ ý rất rõ rằng không hứng thú can thiệp sâu vào thế giới. Thực tế, xu hướng không can thiệp tới các nước khác. Đó là vì sao chúng ta nghe nói về việc rút khỏi nghị định thư Kyoto. Sau 11/9, cục diện đã đảo ngược. Và tổng thống với các cố vấn của ông đã quyết định tiến hành các can thiệp chủ động vào các nước trên thế giới. Bắt đầu với Afghanistan, và khi Afghanistan đã tiến hành êm đẹp và nhanh gọn, một quyết định được đưa ra qua công cụ chế độ dân chủ. Một lần nữa, chú ý lại rằng, nó không phải một công cụ hoàn hảo, nhưng qua công cụ chế độ dân chủ, chính quyền này đã đẩy hướng tới một cuộc chiến tranh khác, lần này, là chiến tranh ở Iraq.
Now, the reason I begin by saying "no 9/11, no war" is that we have to acknowledge that Islam, as interpreted by a very, very small, extremely radical group of people, was a precipitating cause of the 9/11 attacks -- the precipitating cause of the 9/11 attacks -- and as a consequence, at one degree of remove, the precipitating cause of the coming war that we're about to be engaged in. And I would add that bin Laden and his followers are consciously devoted to the goal of creating a conflict between democracy, or at least capitalist democracy, on the one hand, and the world of Islam as they see and define it.
Lý do tôi bắt đầu bằng câu nói "không 11/9, không chiến tranh" là vì chúng ta phải thừa nhận rằng Hồi giáo, như lý giải bởi một nhóm rất nhỏ những kẻ cực đoan, là một nguyên nhân tức thì của những vụ tấn công 11/9. Nguyên nhân tức thì của những vụ 11/9. Và như một hậu quả, ở một mức độ của sự loại bỏ nguyên nhân tức thì của cuộc chiến sắp đến mà chúng ta sẽ dính líu vào. Và tôi muốn nói thêm rằng Bin Laden và những tín đồ của ông ta được chủ ý dành cho mục đích tạo ra xung đột giữa chế độ dân chủ, hay ít nhất là chế độ dân chủ tư bản, và thế giới Hồi giáo như họ hiểu và định nghĩa nó.
Now, how is Islam a technology in this conceptual apparatus? Well, it's a technology for, first, salvation in its most basic sense. It's meant to be a mechanism for construing the universe in a way that will bring about the salvation of the individual believer, but it's also meant by the Islamists -- and I use that term to mean people who believe that Islam -- they follow the slogan, Islam is the answer to a wide range of questions, whether they're social, or political, or personal, or spiritual. Within the sphere of people who have that view, and it's a large number of people in the Muslim world who disagree with bin Laden in his application, but agree that Islam is the answer. Islam represents a way of engaging the world through which one can achieve certain desirable goals. And the goals from the perspective of Muslims are, in principle, peace, justice and equality, but on terms that correspond to traditional Muslim teachings.
Hồi giáo đã biến thành công cụ trong hệ nhận thức như thể nào? Đầu tiên, nó là công cụ cho sự cứu rỗi theo nghĩa cơ bản nhất của nó. Nó được cho là bộ máy để lý giải vũ trụ theo cách mà sẽ mang lại sự cứu rỗi cho từng tín đồ riêng lẻ, nhưng nó cũng được hiểu vậy bởi Islamists, và tôi sử dụng thuật ngữ Islamist để chỉ những người có đức tin Hồi giáo. Họ tuân theo khẩu ngữ, Hồi giáo là đáp án cho mọi câu hỏi, dù chúng là về xã hôi, chính trị, cá nhân hay tâm linh. Trong số những người có quan điểm đó, có rất nhiều người trong thế giới Hồi giáo bất đồng với sự lạm dụng của Bin Laden, nhưng đồng ý rằng Hồi giáo là câu trả lời. Hồi giáo biểu trưng cho một cách liên hệ với thế giới mà qua đó một người có thể đạt được những mục tiêu mong muốn. Và những mục tiêu từ nhận thức của người Hồi giáo chủ yếu là hòa bình, công lý và bình đằng. nhưng nó phải phù hợp với các giáo lý Hồi giáo truyền thống.
Now, I don't want to leave a misimpression by identifying either of these propositions -- rather, either of these phenomena, democracy or Islam -- as technologies. I don't want to suggest that they are a single thing that you can point to. And I think a good way to prove this is simply to demonstrate to you what my thought process was when deciding what to put on the wall behind me when I spoke. And I ran immediately into a conceptual problem: you can't show a picture of democracy. You can show a slogan, or a symbol, or a sign that stands for democracy. You can show the Capitol -- I had the same problem when I was designing the cover of my forthcoming book, in fact -- what do you put on the cover to show democracy? And the same problem with respect to Islam. You can show a mosque, or you can show worshippers, but there's not a straightforward way of depicting Islam. That's because these are the kinds of concepts that are not susceptible to easy representation.
Tôi không muốn để lại ấn tượng sai bằng việc đồng nhất một trong hai điều này, đúng hơn là một trong hai hiện tượng này, dân chủ và Hồi giáo như các công cụ. Tôi không ám chỉ rằng chúng là thứ duy nhất có thể hướng vào. Và tôi nghĩ cách tốt để chứng minh điều này là đưa ra những gì xuất hiện quá trình suy nghĩ của tôi khi quyết định những gì đưa lên màn hình phía sau khi tôi nói. Và tức thì tôi gặp một vấn đề nhận thức: Không thể đưa ra bức ảnh chế độ dân chủ. Bạn có thể đưa ra một slogan, biểu tượng, hay tín hiệu ủng hộ chế độ dân chủ. Hay đưa ra Capitol. Tôi có cùng vướng mắc khi đang thiết kế trang bìa cho quyển sách sắp ra mắt. Bạn sẽ để thiết kế gì thể hiện dân chủ? Và cùng một vấn đề với Hồi giáo. Có thể phô một thánh đường hay các tín đồ, nhưng không có cách nào để mô tả rõ Islam, Đó là bởi vì những dạng khái niệm này không dễ gì mà mô tả cho rõ được.
Now, it follows from that, that they're deeply contestable. It follows from that that all of the people in the world who say that they are Muslims can, in principle, subscribe to a wide range of different interpretations of what Islam really is, and the same is true of democracy. In other words, unlike the word hope, which one could look up in a dictionary and derive origins for, and, perhaps, reach some kind of a consensual use analysis, these are essentially contested concepts. They're ideas about which people disagree in the deepest possible sense. And as a consequence of this disagreement, it's very, very difficult for anyone to say, "I have the right version of Islam." You know, post-9/11, we were treated to the amazing phenomenon of George W. Bush saying, "Islam means peace." Well, so says George W. Bush. Other people would say it means something else. Some people would say that Islam means submission. Other people would say it means an acknowledgement or recognition of God's sovereignty. There are a wide range of different things that Islam can mean. And ostensibly, the same is true of democracy. Some people say that democracy consists basically in elections. Other people say no, that's not enough, there have to be basic liberal rights: free speech, free press, equality of citizens. These are contested points, and it's impossible to answer them by saying, "Ah ha, I looked in the right place, and I found out what these concepts mean."
Thế nên chúng có thể gây tranh cãi sâu sắc. Cũng như tất cả những người trên thế giới nói rằng họ là người Hồi giáo, về cơ bản, có thể tán đồng mọi diễn giải khác nhau về việc Hồi giáo là gì, và nó cũng tương tự với chế độ dân chủ. Nói cách khác, không giống như từ "hi vọng", từ mà có thể tra trong từ điển và có nguồn gốc, và, có lẽ, có một loại phân tích sử dụng liên đới nào đó, Đó là những khái niệm gây tranh cãi. Chúng là những ý tưởng mà mọi người bất đồng sâu sắc nhất. Và như một kết quả của sự bất đồng, nó vô cùng khó cho bất cứ ai để nói, "Tôi có cách giải thích đúng về Hồi giáo". Sau 11/9, chúng ta được xem một hiện tượng kinh ngạc về câu nói của George W. Bush, "Hồi giáo nghĩa là Hòa bình" Đúng, ông George W. Bush đã nói vậy. Những người khác sẽ nói nó có ý khác. Một số người nói Islam nghĩa là khuất phục. Những người khác nói đó là sự thừa nhận hay công nhận quyền tối thượng của Chúa. Có đủ thứ khác nhau mà Hồi giáo có thể là. Và có vẻ như nó đúng với chế độ dân chủ. Một vài người nói nền dân chủ cơ bản là ở quyền bầu cử. Những người khác lại nói thế là chưa đủ, phải có những quyền tự do cơ bản như ngôn luận, báo chí, bình đẳng công dân. Những điểm gây tranh cãi này không thể trả lời bằng câu nói, "Ah ha, tôi đã tìm đúng chỗ và biết những khái niệm này nghĩa là gì”
Now, if Islam and democracy are at present in a moment of great confrontation, what does that mean? Well, you could fit it into a range of different interpretative frameworks. You could begin with the one that we began with a couple of days ago, which was fear. Fear is not an implausible reaction with a war just around the corner and with a very, very high likelihood that many, many people are going to die as a consequence of this confrontation -- a confrontation which many, many people in the Muslim world do not want, many, many people in the American democracy do not want, many people elsewhere in the world do not want, but which nonetheless is favored by a large enough number of people -- at least in the relevant space, which is the United States -- to actually go forward. So fear is not a crazy response at all. And I think that that's, in fact, probably the first appropriate response.
Nếu Hồi giáo và chế độ dân chủ xuất hiện trong thời điểm xung đột mạnh mẽ này, nó có nghĩa là gì? Tốt thôi, bạn có thể hợp với nhiều dạng diễn giải khác nhau. Bạn có thể bắt đầu với điều chúng ta đã nói một vài ngày trước, đó là sự sợ hãi. Sợ hãi không phải một phản ứng bất thường với một cuộc chiến ở đâu đó và với khả năng cao là rất nhiều người sẽ chết như một hậu quả của sự đối đầu này, sự đối đầu mà rất nhiều người trong thế giới Hồi giáo không mong muốn, rất nhiều người ở chế độ dân chủ Mỹ không mong muốn, và nhiều người ở nơi khác không mong muốn. Nhưng trái lại điều mong muốn bởi một lượng lớn người, ít nhất trong phạm vi liên quan, là Mỹ sẽ tiến lên phía trước Sự sợ hãi hoàn toàn không phải một phản ứng điên rồ. Và tôi nghĩ rằng thực tế nó lại là phản ứng hợp lý đầu tiên.
What I want to suggest to you, though, in the next couple of minutes is that there's also a hopeful response to this. And the hopeful response derives from recognizing that Islam and democracy are technologies. And by virtue of being technologies, they're manipulable. And they're manipulable in ways that can produce some extremely positive outcomes. What do I have in mind? Well, all over the Muslim world there are people who take Islam deeply seriously, people who care about Islam, for whom it's a source either of faith, or of civilization, or of deep values, or just a source of powerful personal identity, who think and are saying loudly that Islam and democracy are in fact not in conflict, but are in fact deeply compatible. And these Muslims -- and it's the vast majority of Muslims -- disagree profoundly with bin Laden's approach, profoundly. And they furthermore think overwhelmingly -- again one can't speak of every person, but overwhelmingly, and one can find this by reading any of the sources that they have produced, and they're all over the Internet and in all sorts of languages -- one can see that they're saying that their concern in their own countries is primarily to free up themselves to have choice in the spheres of personal life, in the sphere of economics, in the sphere of politics, and, yes, in the sphere of religion, which is itself closely regulated in most of the Muslim world.
Mặc dù những gì tôi muốn chỉ ra cho bạn một vài phút tới là cũng có những phản hồi đáng hi vọng tới điều này. Và những phản hồi có hi vọng xuất phát từ việc thừa nhận rằng Hồi giáo và chế độ dân chủ là các công cụ. Và vì là những công cụ nên chúng có thể điều khiển được. Và chúng có thể điều khiển trong nhiều cách để có thể tạo ra những kết quả tích cực. Điều gì tôi có trong tâm trí hiện giờ? Đó là trong toàn bộ thế giới Hồi giáo, có những người rất nghiêm túc với Hồi giáo, những người quan tâm về Hồi giáo. Đối với họ, nó là nguồn tin, hay nền văn minh, hay những giá trị sâu sắc, hay chỉ là nguồn của sức mạnh cá nhân, những người nghĩ và nói lớn rằng Hồi giáo và chế độ dân chủ trong thực tế không hề mâu thuẫn, mà rất tương thích với nhau. Và phần đông những người Hồi giáo bất đầu sâu sắc với cách tiếp cận của Bin Laden. Và họ còn nghĩ rằng một người không thể nói cho từng người nhưng có thể tìm thấy nó bằng cách đọc những nguồn mà họ vừa tạo ra, và chúng ở khắp nơi trên Internet và trong mọi ngôn ngữ, một người có thể hiểu cái mà họ đang nói rằng mối bận tâm của họ trong nước mình là giải thoát chính họ, để có lựa chọn trong phạm vi của đời sống cá nhân, trong phạm vi nền kinh tế, chính trị, và vâng, trong phạm vi tôn giáo, mà chính nó được quy định trong hầu hết thế giới Hồi giáo.
And many of these Muslims further say that their disagreement with the United States is that it, in the past and still in the present, has sided with autocratic rulers in the Muslim world in order to promote America's short-term interests. Now, during the Cold War, that may have been a defensible position for the United States to take. That's an academic question. It may be that there was a great war to be fought between West and East, and it was necessary on the axis of democracy against communism. And it was necessary in some way for these to contradict each other, and as a consequence you have to make friends wherever you can get them. But now that the Cold War is over, there's nearly universal consensus in the Muslim world -- and pretty close to the same here in the United States, if you talk to people and ask them -- that in principle, there's no reason that democracy and Islam cannot co-exist. And we see this among activist, practical Muslims, like the Muslims who are presently the elected, parliamentary, democratic government of Turkey, who are behaving pragmatically, not ideologically, who are promoting their own religious values, who are elected by their own people because they were perceived as honest and sincere because of their religious values, but who do not think that Islam and a democratic system of governance are fundamentally incompatible.
Và nhiều người Hồi giáo còn nói rằng sự bất đồng của họ với Mỹ là vì trong quá khứ cũng như cho đến hiện tại nó ủng hộ những quy tắc chuyên quyền trong thế giới Hồi giáo để quảng bá những lợi ích ngắn hạn của nó. Trong suốt cuộc chiến tranh lạnh, mà Mỹ đã có thể giữ một thế phòng thủ được. Đó là vấn đề phức tạp. Có thể có một cuộc chiến lớn giữa Phương Đông và Phương Tây, và nó cần một tuyến của chế độ dân chủ chống lại chế độ cộng sản. Và cần cách nào đó để chúng mâu thuẫn với nhau, và như một kết quả, bạn phải kết giao bất cứ nơi đâu bạn có thể. Nhưng bây giờ Chiến tranh lạnh đã kết thúc, gần như có một sự đồng lòng trong thế giới Hồi giáo, và ở đây khá giống với Mỹ, nếu bạn nói với ai đó và hỏi họ, không có cớ gì để chế độ dân chủ và Hồi giáo không thể cùng tồn tại. Và ta thấy điều này ở những người Hồi giáo thực tế và hoạt động giống như những người Hồi giáo được bầu cử, chính phủ dân chủ, quốc hội Thổ Nhĩ Kỳ, những người đang hành động thực dụng, không phải ý thức hệ, những người đang quảng bá tôn giáo của họ, những người được chọn bởi người dân của họ bởi vì họ được xem là tin cậy và chân thật bởi những giá trị tín ngưỡng của họ. Nhưng ai không nghĩ rằng Hồi giáo và hệ thống chính phủ dân chủ là cơ bản không thích hợp.
Now, you may say, but surely, what we've seen on television about Saudi Islam convinces us that it can't possibly be compatible with what we consider the core of democracy -- namely, free political choice, basic liberty and basic equality. But I'm here to tell you that technologies are more malleable than that. I'm here to tell you that many, many Muslims believe -- the vast majority, in fact -- in fact I think I would go so far as to say that many Muslims in Saudi Arabia believe that the core values of Islam, namely acknowledgement of God's sovereignty and basic human equality before God, are themselves compatible with liberty, equality and free political choice. And there are Muslims, many Muslims out there, who are saying precisely this. And they're making this argument wherever they're permitted to make it. But their governments, needless to say, are relatively threatened by this. And for the most part try to stop them from making this argument.
Chắc chắn những gì chúng ta nhìn thấy trên truyền hình về Hồi giáo Saudi thuyết phục ta rằng nó không thể phù hợp với những gì ta xem là cốt lõi của dân chủ như quyền lựa chọn chính trị tự do, tự do cơ bản và bình đẳng cơ bản. Nhưng tôi ở đây để nói với bạn rằng những công cụ dễ điều khiển hơn điều đó. Tôi ở đây để nói với bạn rằng nhiều người Hồi giáo tin rằng trong thực tế tôi sẽ nói rằng nhiều người Hồi giáo ở Saudi Arabia tin rằng giá trị cốt lõi của Hồi giáo như sự thừa nhận quyền tối thượng của Chúa và quyền bình đẳng cơ bản của con người trước Chúa, chính chúng là phù hớp với quyền tự do, bình đẳng và lựa chọn chính trị tự do. Và có nhiều người Hồi giáo ngoài kia đang nói chính xác những điều này. Và họ đang tạo ra tranh cãi này bất cứ nơi đâu họ được phép. Nhưng chính phủ của họ rõ ràng bị đe dọa. Và phần lớn cố gắng ngăn họ tạo sự ra sự tranh luận này.
So, for example, a group of young activists in Egypt try to form a party known as the Center Party, which advocated the compatibility of Islam and democracy. They weren't even allowed to form a party. They were actually blocked from even forming a party under the political system there. Why? Because they would have done extraordinarily well. In the most recent elections in the Muslim world -- which are those in Pakistan, those in Morocco and those in Turkey -- in each case, people who present themselves to the electorate as Islamic democrats were far and away the most successful vote-getters every place they were allowed to run freely. So in Morocco, for example, they finished third in the political race but they were only allowed to contest half the seats. So had they contested a larger number of the seats, they would have done even better. Now what I want to suggest to you is that the reason for hope in this case is that we are on the edge of a real transformation in the Muslim world. And that's a transformation in which many sincerely believing Muslims -- who care very, very deeply about their traditions, who do not want to compromise those values -- believe, through the malleability of the technology of democracy and the malleability and synthetic capability of the technology of Islam, that these two ideas can work together.
Ví dụ như một nhóm các nhà hoạt động trẻ ở Hi Lạp nỗ lực thành lập đảng Center Party, để ủng hộ Hồi giáo và chế độ dân chủ. Họ không được phép thiết lập một đảng. Họ thậm chí bị ngăn chặn thành lập một đảng dưới hệ thống chính trị ở đó. Tại sao? Vì họ có thể làm rất xuất sắc. Những cuộc bầu cử gần đây ở các nước Hồi giáo như Pakistan, Morocco và Thổ Nhĩ Kỳ, trong mỗi trường hợp những người tiến cử chính họ như những người dân chủ Hồi giáo ở quá xa những người nhận được nhiều phiếu thuận nhất ở mỗi nơi họ được phép tranh cử tự do. Ví dụ ở Morocco, họ đã hoàn thành vòng thứ ba trong cuộc đua chính trị nhưng họ chỉ được phép dành một nửa số ghế. Nếu họ được cạnh tranh một số ghế lớn hơn, họ có thể đã làm tốt hơn. Những gì tôi muốn gợi cho bạn là lý do cho niềm tin ở đây là chúng ta đang ở đỉnh của sự chuyển đổi thực sự trong thế giới Hồi giáo. Và đó là sự chuyển đổi mà nhiều người tin rằng những người Hồi giáo, những người thực sự quan tâm sâu sắc về truyền thống của họ, những người không muốn thỏa hiệp những giá trị đó, tin rằng, qua sự dễ điều khiển của công cụ chế độ dân chủ cùng sự dễ điều khiển và khả năng tổng hợp của công cụ Hồi giáo hai tư tưởng này có thể hợp tác cùng nhau.
Now what would that look like? What does it mean to say that there's an Islamic democracy? Well, one thing is, it's not going to look identical to democracy as we know it in the United States. That may be a good thing, in light of some of the criticisms we've heard today -- for example, in the regulatory context -- of what democracy produces. It will also not look exactly the way either the people in this room, or Muslims out in the rest of the world -- I don't mean to imply there aren't Muslims here, there probably are -- conceptualize Islam. It will be transformative of Islam as well. And as a result of this convergence, this synthetic attempt to make sense of these two ideas together, there's a real possibility that, instead of a clash of Islamic civilization -- if there is such a thing -- and democratic civilization -- if there is such a thing -- we'll in fact have close compatibility.
Nó sẽ trông như thế nào? Nó có nghĩa gì để nói rằng có một chế độ dân chủ Hồi giáo? Một điều là nó sẽ không nhìn giống như chế độ dân chủ như chúng ta biết đến ở Mỹ. Có lẽ là một điều tốt trong sự phê phán chúng ta nghe ngày nay. Ví dụ như trong bối cảnh lập quy của những gì chế độ dân chủ tạo ra. Nó sẽ không giống chính xác như cái cách mà một ai đó trong phòng này hay những người Hồi giáo ở ngoài kia. Tôi không có ý ám chỉ là không có người Hồi giáo ở đây nhận thức về Hồi giáo. Nó cũng sẽ biến đổi Hồi giáo. Và như một kết quả của sự hội tụ này, nỗ lực tổng hợp để tạo ra ý nghĩa của hai tư tưởng này với nhau có một khả năng thực sự thay vì một xung đột của nền văn minh Hồi giáo – nếu có một thứ như vậy, và văn minh dân chủ nếu có một thứ như vậy, thực tế chúng ta sẽ có một sự tương thích cao.
Now, I began with the war because it's the elephant in the room, and you can't pretend that there isn't about to be a war if you're talking about these issues. The war has tremendous risks for the model that I'm describing because it's very possible that as a consequence of a war, many Muslims will conclude that the United States is not the kind of place that they want to emulate with respect to its forms of political government. On the other hand, there's a further possibility that many Americans, swept up in the fever of a war, will say, and feel, and think that Islam is the enemy somehow -- that Islam ought to be construed as the enemy. And even though, for political tactical reasons, the president has been very, very good about saying that Islam is not the enemy, nonetheless, there's a natural impulse when one enters war to think of the other side as an enemy. And one furthermore has the impulse to generalize, as much as possible, in defining who that enemy is. So the risks are very great.
Tôi đã bắt đầu với chiến tranh vì nó là một vấn đề lớn ở đây, mà bạn không thể vờ như không có nếu bạn đang nói về những vấn đề này. Cuộc chiến này có rủi ro ghê gớm đối với mô hình tôi đang mô tả vì rất có thể rằng một hậu quả của một cuộc chiến tranh, nhiều người Hồi giáo sẽ kết luận rằng Mỹ không phải là một nơi họ muốn cạnh tranh với các mẫu hệ thống chính trị của nó. Mặt khác, có một khả năng cao hơn rằng nhiều người Mỹ đã trải qua cơn sốt của cuộc chiến tranh, sẽ nói, cảm thấy và nghĩ rằng Hồi giáo là một kẻ thù, – rằng Hồi giáo phải được giải nghĩa như một kẻ thù. Mặc dù đối với lý lẽ chiến thuật chính trị tổng thống phải vô cùng tốt để nói rằng Hồi giáo không phải là một kẻ thù, trái lại, có một thúc đẩy tự nhiên khi một người tham gia chiến nghĩ về phía bên kia như một kẻ thù. Và hơn nữa một người có động lực để tạo ra, nhiều nhất có thể trong việc định nghĩa ai đó là kẻ thù. Nên các rủi ro là rất cao.
On the other hand, the capacities for positive results in the aftermath of a war are also not to be underestimated, even by, and I would say especially by, people who are deeply skeptical about whether we should go to war in the first place. Those who oppose the war ought to realize that if a war happens, it cannot be the right strategy, either pragmatically, or spiritually, or morally, to say after the war, "Well, let's let it all run itself out, and play out however it wants to play out, because we opposed the war in the first place." That's not the way human circumstances operate. You face the circumstances you have in front of you and you go forward.
Mặt khác, những khả năng cho kết quả tích cực trong hậu quả của cuộc chiến cũng không được đánh giá thấp, và tôi có thể nói nhất là bởi những người nghi ngờ sâu sắc việc có nên tham chiến trước tiên hay không. Những người phản đối chiến tranh phải nhận ra rằng nếu một cuộc chiến xảy ra, nó không thể là một chiến lược đúng đắn, về mặt thực tiễn, hay tâm linh, hay đạo đức, để nói sau chiến tranh. Chúng ta hãy để nó tự nổ ra và tự kết thúc vì ta phản đối chiến tranh ngay từ lúc đầu. Đó không phải cách các tình huống diễn ra. Bạn đối mặt với tình huống trước mặt mình và bạn tiến lên phía trước.
Well, what I'm here to say then is, for people who are skeptical about the war, it's especially important to recognize that in the aftermath of the war there is a possibility for the government of the United States and the Muslim peoples with whom it interacts to create real forms of government that are truly democratic and also truly Islamic. And it is crucial -- it is crucial in a practical, activist way -- for people who care about these issues to make sure that within the technology of democracy, in this system, they exercise their preferences, their choices and their voices to encourage that outcome. That's a hopeful message, but it's a message that's hopeful only if you understand it as incurring serious obligation for all of us. And I think that we are capable of taking on that obligation, but only if we put what we can into it. And if we do, then I don't think that the hope will be unwarranted altogether.
Những gì tôi nói ở đây rốt cuộc là với những người nghi ngờ về chiến tranh, đặc biệt quan trọng nhận ra rằng trong hậu quả của chiến tranh có một khả năng đối với chính phủ Mỹ, và những người hồi giáo với những người mà nó tương tác để tạo ra những dạng chính phủ thực sự chuẩn dân chủ và cũng chuẩn Hồi giáo. Và quan trong trong cách hoạt động và thực thi đối với những người quan tâm về vấn đề này chắc chắn rằng trong công cụ của chế độ dân chủ, trong hệ thống này, họ sử dụng các ưu tiên, lựa chọn và tiếng nói của họ để khuyến khích kết quả đó. Đó là một thông điệp triển vọng, nhưng nó chỉ có triển vọng nếu bạn hiểu nó, như đang gánh một nghĩa vụ quan trọng cho tất cả chúng ta. Và tôi nghĩ rằng chúng ta có khả năng đảm nhiệm nghĩa vụ đó, nhưng chỉ khi chúng ta đặt những gì chúng ta có thể vào nó. Và nếu chúng ta làm thì tôi không nghĩ rằng hi vọng này hoàn toàn không có cơ sở.
Thanks.
Cảm ơn.