What you're doing, right now, at this very moment, is killing you. More than cars or the Internet or even that little mobile device we keep talking about, the technology you're using the most almost every day is this, your tush. Nowadays people are sitting 9.3 hours a day, which is more than we're sleeping, at 7.7 hours. Sitting is so incredibly prevalent, we don't even question how much we're doing it, and because everyone else is doing it, it doesn't even occur to us that it's not okay. In that way, sitting has become the smoking of our generation.
Điều mà bạn đang làm ngay lúc này đang dần giết chết bạn. Nó nguy hiểm hơn cả ô tô hay Internet hay là cái thiết bị di dộng mà chúng ta vẫn nói hằng ngày, cái công nghệ mà bạn sử dụng nhiều nhất trong gần như mọi ngày là cái này này, cái mông của bạn đấy. Ngày nay, trung bình chúng ta ngồi 9,3 tiếng mỗi ngày, nó còn nhiều hơn cả thời gian chúng ta ngủ - 7,7 tiếng. Ngồi là một điều gì đó vô cùng "thịnh hành", chúng ta còn chẳng tự hỏi là mình đã ngồi bao lâu rồi và bởi vì mọi người đều làm như vậy (ngồi), nên ta không để ý rằng điều này là không ổn chút nào. Cứ như vậy, ngồi đang dần trở thành một vấn nạn như là hút thuốc ở thế hệ chúng ta vậy.
Of course there's health consequences to this, scary ones, besides the waist. Things like breast cancer and colon cancer are directly tied to our lack of physical [activity], Ten percent in fact, on both of those. Six percent for heart disease, seven percent for type 2 diabetes, which is what my father died of. Now, any of those stats should convince each of us to get off our duff more, but if you're anything like me, it won't.
Đương nhiên là ngồi gây ra những hệ quả xấu đến sức khỏe, bên cạnh việc ảnh hưởng đến thắt lưng. Những thứ như ung thử vú hay ung thư ruột kết gắn liền đến việc thiếu hoạt động thể chất, Khoảng 10% trên thực tế, cả 2 thứ đấy. 6% với bệnh đau tim, đái tháo đường loại 2 thì là 7%, và đây chính là căn bệnh đã cướp đi mạng sống của cha tôi. Bất cứ số liệu nào trong đó cũng thuyết phục mỗi chúng ta phải nhấc mông lên nhiều hơn, nhưng nếu bạn giống tôi, thì chắc sẽ không đâu.
What did get me moving was a social interaction. Someone invited me to a meeting, but couldn't manage to fit me in to a regular sort of conference room meeting, and said, "I have to walk my dogs tomorrow. Could you come then?" It seemed kind of odd to do, and actually, that first meeting, I remember thinking, "I have to be the one to ask the next question," because I knew I was going to huff and puff during this conversation. And yet, I've taken that idea and made it my own. So instead of going to coffee meetings or fluorescent-lit conference room meetings, I ask people to go on a walking meeting, to the tune of 20 to 30 miles a week. It's changed my life.
Điều khiến tôi thay đổi là tương tác với xã hội. Có người mời tôi tới cuộc họp, nhưng lại không xếp chỗ được cho tôi ở trong cái hội trường đấy, "Ngay mai tôi phải dắt cho đi dạo. Bạn đến được chứ? " Làm như thế có vẻ hơi kì, và thực tế là, trong buổi họp đầu tiên đấy, tôi nhớ là mình đã nghĩ rằng, "Tôi phải là người hỏi câu hỏi tiếp theo," bởi vì tôi biết là tôi sẽ chuẩn bị tức điên lên trong suốt cuộc đối thoại này, Và vâng, tôi giữ ý tưởng đó và tự mình làm. Thay cho việc đến buổi họp ở quán cafe hay đến buổi hội thảo về đèn huỳnh quang, tôi yêu cầu mọi người các cuộc họp đi bộ, sao cho vừa mức 20 đến 30 dặm mỗi tuần. Điều đó thay đổi đời tôi.
But before that, what actually happened was, I used to think about it as, you could take care of your health, or you could take care of obligations, and one always came at the cost of the other. So now, several hundred of these walking meetings later, I've learned a few things.
Nhưng trước đó, điều thực sự xảy ra, tôi từng nghĩ về nó như việc ta quan tâm đến sức khỏe của mình, hay quan tâm đến các trách nhiệm, và cái này luôn đánh đổi cho cái kia. Đến giờ, đã qua vài trăm cuộc họp đi bộ như thế, tôi học được vài điều.
First, there's this amazing thing about actually getting out of the box that leads to out-of-the-box thinking. Whether it's nature or the exercise itself, it certainly works.
Đầu tiên, một điều tuyệt vời rằng hành động khác biệt sẽ dẫn đến suy nghĩ sáng tạo. Dù nhờ khung cảnh thiên nhiên hay bài tập, nó có tác dụng.
And second, and probably the more reflective one, is just about how much each of us can hold problems in opposition when they're really not that way. And if we're going to solve problems and look at the world really differently, whether it's in governance or business or environmental issues, job creation, maybe we can think about how to reframe those problems as having both things be true. Because it was when that happened with this walk-and-talk idea that things became doable and sustainable and viable.
Thứ 2, có thể mang tính tương phản hơn, là cách mỗi chúng ta giữ các vấn đề trong sự đối lập trong khi thật ra chúng không như vậy. Và nếu ta cố giải quyết vấn đề và quan sát thế giới theo cách khác, dù là quản lý công hay kinh doanh hoặc các vấn đề môi trường, tạo việc làm, ta có thể hình dung những vấn đề đó bằng cách chấp nhận tính đúng đắn của cả 2. Vì khi điều đó xảy ra với ý tưởng đi-và-nói mọi việc trở nên vững chắc và khả thi
So I started this talk talking about the tush, so I'll end with the bottom line, which is, walk and talk. Walk the talk. You'll be surprised at how fresh air drives fresh thinking, and in the way that you do, you'll bring into your life an entirely new set of ideas.
Tôi đã mở đầu bằng việc nói về mông, nên sẽ kết thúc bằng kết luận, rằng đi-và-nói. Đi-mà-nói. Bạn sẽ ngạc nhiên với luồng không khí mới đưa suy nghĩ mới và với cách bạn làm, bạn sẽ đưa hệ thống ý tưởng mới vào cuộc sống của bạn.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)