What are you doing on this stage in front of all these people?
Mình đứng trên sân khấu trước những người nầy để làm gì đây?
(Laughter)
(Tiếng cười)
Run!
Chạy đi!
(Laughter)
(Tiếng cười)
Run now.
Chạy ngay!
That's the voice of my anxiety talking. Even when there's absolutely nothing wrong, I sometimes get this overwhelming sense of doom, like danger is lurking just around the corner.
Đó là tiếng nói của căn bệnh lo âu của tôi. Ngay cả khi không có chút gì sai, mọi thứ đều ổn, tôi thỉnh thoảng bị chìm trong cảm giác như là tận thế, cứ như là sự nguy hiểm đang quanh quẩn đâu đây.
You see, a few years ago, I was diagnosed with generalized anxiety and depression -- two conditions that often go hand in hand. Now, there was a time I wouldn't have told anybody, especially not in front of a big audience. As a black woman, I've had to develop extraordinary resilience to succeed. And like most people in my community, I had the misconception that depression was a sign of weakness, a character flaw. But I wasn't weak; I was a high achiever. I'd earned a Master's degree in Media Studies and had a string of high-profile jobs in the film and television industries. I'd even won two Emmy Awards for my hard work. Sure, I was totally spent, I lacked interest in things I used to enjoy, barely ate, struggled with insomnia and felt isolated and depleted. But depressed? No, not me.
Các bạn biết đó, vài năm trước, tôi được chẩn đoán mắc bệnh lo âu và trầm cảm, hai chứng bệnh thường đi đôi với nhau. Có một thời gian tôi không thổ lộ chuyện này với bất kỳ ai, nhất là ở trước một đám đông. Là một phụ nữ da màu, tôi phải học cách trở nên kiên cường một cách phi thường để thành công. Và cũng như nhiều người trong cộng đồng của mình, tôi đã quan niệm sai rằng trầm cảm là dấu hiệu của yếu đuối, một cá tính xấu, Nhưng tôi không yếu đuối. Tôi là một người có nhiều tham vọng. Tôi đã có bằng thạc sĩ trong lĩnh vực truyền thông, và có một sự nghiệp đáng nể trong lĩnh vực phim ảnh và truyền hình. Tôi, thậm chí, đã đạt hai giải Emmy cho nỗ lực chăm chỉ của mình. Vâng, tôi đã tận sức. Tôi đánh mất hứng thú với những thứ tôi từng thích, hầu như không ăn uống, vật vã với chứng mất ngủ cảm thấy đơn độc và kiệt sức. Nhưng trầm cảm ư? Không, không phải là tôi.
It took weeks before I could admit it, but the doctor was right: I was depressed. Still, I didn't tell anybody about my diagnosis. I was too ashamed. I didn't think I had the right to be depressed. I had a privileged life with a loving family and a successful career. And when I thought about the unspeakable horrors that my ancestors had been through in this country so that I could have it better, my shame grew even deeper. I was standing on their shoulders. How could I let them down? I would hold my head up, put a smile on my face and never tell a soul.
Phải mất nhiều thời gian tôi mới thừa nhận nó. Nhưng bác sĩ nói đúng. Tôi đã bị trầm cảm. Nhưng tôi đã không nói với bất cứ ai về bệnh tình của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi không nghĩ mình có quyền bị trầm cảm. Tôi có một cuộc sống khá tốt, với gia đình hạnh phúc và sự nghiệp thành công. Và khi nghĩ về những điều khủng khiếp mà tổ tiên của tôi đã trải qua trên đất nước nầy để tôi có một sống tốt hơn, tôi càng thấy xấu hổ. Tôi đã được đứng trên vai của họ. Làm sao tôi có thể làm họ thất vọng? Tôi cố gắng ngẩng cao đầu, nở nụ cười và không bao giờ hé môi.
On July 4, 2013, my world came crashing in on me. That was the day I got a phone call from my mom telling me that my 22-year-old nephew, Paul, had ended his life, after years of battling depression and anxiety. There are no words that can describe the devastation I felt. Paul and I were very close, but I had no idea he was in so much pain. Neither one of us had ever talked to the other about our struggles. The shame and stigma kept us both silent.
Vào ngày 4 tháng 7 năm 2013, thế giới của tôi đổ vỡ. Ngày mà tôi nhận cuộc gọi từ mẹ nói rằng cháu trai 22 tuổi của tôi Paul, đã chọn kết liễu đời mình sau nhiều năm chống chọi với trầm cảm và lo âu. Cõi lòng tôi tan nát, không có từ ngữ nào diễn tả được. Paul và tôi rất thân nhau, nhưng tôi không hề biết thằng bé đau khổ đến như vậy. Chúng tôi không ai nói với ai về sự vật vã của chính mình. Sự xấu hổ và nỗi sợ tai tiếng khiến cả hai chúng tôi im lặng.
Now, my way of dealing with adversity is to face it head on, so I spent the next two years researching depression and anxiety, and what I found was mind-blowing. The World Health Organization reports that depression is the leading cause of sickness and disability in the world. While the exact cause of depression isn't clear, research suggests that most mental disorders develop, at least in part, because of a chemical imbalance in the brain, and/or an underlying genetic predisposition. So you can't just shake it off.
Giờ đây, tôi giải quyết nghịch cảnh bằng cách đối diện với nó, tôi dành hai năm kế tiếp tìm hiểu về trầm cảm và lo âu và những tôi tìm thấy thật khó mà tưởng tượng. Tổ chức Sức khoẻ Thế giới báo cáo rằng trầm cảm là nguyên nhân hàng đầu dẫn đến đau ốm và tàn tật trên thế giới. Người ta vẫn chưa tìm ra chính xác nguyên nhân gây ra trầm cảm, nhưng nghiên cứu cho thấy phần lớn bệnh tâm thần, ít nhất một phần, là do sự mất cân bằng hoá học trong não, và/ hoặc do khuynh hướng di truyền. Thế nên, bạn không thể muốn hết bệnh là hết.
For black Americans, stressors like racism and socioeconomic disparities put them at a 20 percent greater risk of developing a mental disorder, yet they seek mental health services at about half the rate of white Americans. One reason is the stigma, with 63 percent of black Americans mistaking depression for a weakness. Sadly, the suicide rate among black children has doubled in the past 20 years.
Đối với người Mỹ da đen, những căng thẳng như phân biệt chủng tộc và bất công giai cấp làm tăng thêm 20% nguy cơ phát triển rối loạn tâm thần. Nhưng tỷ lệ tìm đến dịch vụ chăm sóc sức khoẻ tâm thần chỉ bằng một nửa so với người Mỹ da trắng. Một trong những lý do là họ sợ mang tiếng, 63% người Mỹ da đen quan niệm sai lầm rằng trầm cảm là yếu hèn. Đáng buồn là tỉ lệ tự tử ở những đứa trẻ da đen tăng gấp đôi trong 20 năm qua.
Now, here's the good news: seventy percent of people struggling with depression will improve with therapy, treatment and medication. Armed with this information, I made a decision: I wasn't going to be silent anymore. With my family's blessing, I would share our story in hopes of sparking a national conversation.
Nhưng có một tin tốt là 70% người mắc trầm cảm cảm thấy tốt hơn nhờ trị liệu, điều trị và thuốc men. Biết được thông tin trên, tôi đã quyết định rằng: mình sẽ không im lặng nữa. Với sự đồng ý của gia đình, tôi chia sẻ câu chuyện của chúng tôi với hy vọng làm dấy lên dư luận trên toàn quốc.
A friend, Kelly Pierre-Louis, said, "Being strong is killing us." She's right. We have got to retire those tired, old narratives of the strong black woman and the super-masculine black man, who, no matter how many times they get knocked down, just shake it off and soldier on. Having feelings isn't a sign of weakness. Feelings mean we're human. And when we deny our humanity, it leaves us feeling empty inside, searching for ways to self-medicate in order to fill the void. My drug was high achievement.
Bạn tôi, Kelly Pierre-Louis, nói: "Sự mạnh mẽ đang giết chết chúng ta." Cô ấy nói đúng. Chúng ta cần bỏ đi những quan niệm già nua mệt mỏi của phụ nữ da đen kiên cường và đàn ông da đen siêu nam tính, vẫn đứng lên và chiến đấu. sau bao nhiêu lần bị quật ngã. Có cảm xúc không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối. Có cảm xúc cho ta thấy mình là con người. Phủ nhận đặc tính con người, khiến ta cảm thấy trống rỗng bên trong, ta tìm cách tự cứu chữa để lấp đầy lổ trống. Liều thuốc mà tôi từng dùng là tham vọng.
These days, I share my story openly, and I ask others to share theirs, too. I believe that's what it takes to help people who may be suffering in silence to know that they are not alone and to know that with help, they can heal. Now, I still have my struggles, particularly with the anxiety, but I'm able to manage it through daily mediation, yoga and a relatively healthy diet.
Giờ đây, tôi công khai chia sẻ câu chuyện của mình, và kêu gọi mọi người cùng chia sẻ, Tôi tin nó sẽ giúp những người đang âm thầm đau khổ biết rằng họ không cần phải chịu đựng một mình và với sự giúp đỡ họ sẽ được chữa lành. Hiện giờ, tôi vẫn còn phải đánh vật, đặc biệt với sự lo âu, nhưng tôi đã kiểm soát được nó bằng thiền và yoga mỗi ngày và chế độ ăn uống lành mạnh.
(Laughter)
(Tiếng cười)
If I feel like things are starting to spiral, I make an appointment to see my therapist, a dynamic black woman named Dawn Armstrong, who has a great sense of humor and a familiarity that I find comforting. I will always regret that I couldn't be there for my nephew. But my sincerest hope is that I can inspire others with the lesson that I've learned.
Nếu cảm thấy mọi thứ bắt đầu xoắn ốc, tôi sẽ đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý, một phụ nữ da đen năng động tên Dawn Armstrong, một người rất hài hước và cảm giác thân quen mà bà mang lại an ủi cho tôi. Tôi sẽ mãi hối tiếc vì đã không ở bên cháu trai mình. Nhưng thật lòng, tôi hy vọng mình có thể động viên người khác bằng bài học mà mình đã trải qua.
Life is beautiful. Sometimes it's messy, and it's always unpredictable. But it will all be OK when you have your support system to help you through it. I hope that if your burden gets too heavy, you'll ask for a hand, too.
Cuộc đời rất đẹp. Đôi lúc nó hỗn độn và luôn không thể đoán trước Nhưng tất cả rồi sẽ ổn khi bạn có những trợ giúp giúp bạn vượt qua. Tôi hy vọng rằng nếu gánh nặng của bạn là quá sức, bạn cũng sẽ tìm sự giúp đỡ.
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)