What I thought I would do is I would start with a simple request. I'd like all of you to pause for a moment, you wretched weaklings, and take stock of your miserable existence. (Laughter)
Điều tôi nghĩ là tôi sẽ làm là tôi sẽ bắt đầu bằng một yêu cầu nhỏ. Tôi muốn tất cả các bạn hãy ngưng lại trong giây lát, chính các bạn những con người yếu đuối khốn khổ, và tự nhận định kiếp sống khổ ải của mình. (tiếng cười)
Now that was the advice that St. Benedict gave his rather startled followers in the fifth century. It was the advice that I decided to follow myself when I turned 40. Up until that moment, I had been that classic corporate warrior -- I was eating too much, I was drinking too much, I was working too hard and I was neglecting the family. And I decided that I would try and turn my life around. In particular, I decided I would try to address the thorny issue of work-life balance. So I stepped back from the workforce, and I spent a year at home with my wife and four young children. But all I learned about work-life balance from that year was that I found it quite easy to balance work and life when I didn't have any work. (Laughter) Not a very useful skill, especially when the money runs out.
Đó là lời khuyên mà thánh Benedict đã ban cho các môn đồ vào thế kỉ thứ 5 Đó là lời khuyên mà tự bản thân tôi cũng quyết định làm theo khi tôi bước sang tuổi 40 Cho đến tận lúc ấy, tôi vẫn là một "chiến binh văn phòng" truyền thống -- Tôi ăn rất nhiều, uống cũng nhiều, Tôi làm việc cật lực và tôi đã lơ là gia đình mình. Và tôi đã quyết định rằng tôi sẽ thử thay đổi cuộc sống Cụ thể hơn, tôi quyết định tôi sẽ cố gắng giải quyết vấn đề gai góc của sự cân bằng giữa cuộc sống và công việc vậy là tôi bước ra khỏi chốn công sở, và dành hẳn một năm ở nhà với vợ và bốn đứa con nhỏ. Nhưng tất cả những gì tôi học được về sự cân bằng từ cái năm ấy là tôi thấy nó thật đơn giản để cân bằng công việc và cuộc sống khi tôi không còn công việc nữa. (tiếng cười) cách đó không khôn ngoan cho lắm nhất là khi hết tiền
So I went back to work, and I've spent these seven years since struggling with, studying and writing about work-life balance. And I have four observations I'd like to share with you today. The first is: if society's to make any progress on this issue, we need an honest debate. But the trouble is so many people talk so much rubbish about work-life balance. All the discussions about flexi-time or dress-down Fridays or paternity leave only serve to mask the core issue, which is that certain job and career choices are fundamentally incompatible with being meaningfully engaged on a day-to-day basis with a young family. Now the first step in solving any problem is acknowledging the reality of the situation you're in. And the reality of the society that we're in is there are thousands and thousands of people out there leading lives of quiet, screaming desperation, where they work long, hard hours at jobs they hate to enable them to buy things they don't need to impress people they don't like. (Laughter) (Applause) It's my contention that going to work on Friday in jeans and [a] T-shirt isn't really getting to the nub of the issue.
Vậy là tôi lại đi làm và từ đó, tôi đã dành 7 năm đương đầu với nghiên cứu và viết về cần bằng giữa công việc và cuộc sống Tôi nhận thấy 4 điều mà tôi sẽ chia sẻ với các bạn sau đây thứ nhất, nếu xã hội muốn cải thiện vấn đề này thì chúng ta phải có một cuộc tranh luận thẳng thắn nhưng vấn đề là có quá nhiều người nói quá nhiều lời nhảm nhí về cân bằng giữa cuộc sống và công việc Tất cả những trao đổi về linh hoạt thời gian hay ăn mặc tự do vào thứ sáu hay quyền về sớm chăm con chỉ nhằm che giấu đi vấn đề cốt lõi đó là một công việc nhất định và những lựa chọn cho sự nghiệp về cơ bản không thể hòa hợp với việc trở nên gắn bó một cách có ý nghĩa trên cơ sở ngày này sang ngày khác với một gia đình mới. Bước đầu tiên để giải quyết vấn đề là nhìn nhận thực tế hoàn cảnh của bạn. Và thực tế hoàn cảnh xã hội của chúng ta là có hàng nghìn và hàng nghìn con người ngoài kia đang sống với nỗi tuyệt vọng thảm thiết, nơi họ làm việc vất vả trong nhiều giờ với công việc họ không yêu thích để giúp họ mua những thứ mà họ chẳng cần để gây ấn tượng với những người họ không thích. tiếng cười (vỗ tay) Theo tôi, việc đi làm trong bộ quần jean, áo phông vào thứ sáu thực sự chẳng hề chạm đến điểm mấu chốt của vấn đề.
(Laughter)
(tiếng cười)
The second observation I'd like to make is we need to face the truth that governments and corporations aren't going to solve this issue for us. We should stop looking outside. It's up to us as individuals to take control and responsibility for the type of lives that we want to lead. If you don't design your life, someone else will design it for you, and you may just not like their idea of balance. It's particularly important -- this isn't on the World Wide Web, is it? I'm about to get fired -- it's particularly important that you never put the quality of your life in the hands of a commercial corporation. Now I'm not talking here just about the bad companies -- the "abattoirs of the human soul," as I call them. (Laughter) I'm talking about all companies. Because commercial companies are inherently designed to get as much out of you [as] they can get away with. It's in their nature; it's in their DNA; it's what they do -- even the good, well-intentioned companies. On the one hand, putting childcare facilities in the workplace is wonderful and enlightened. On the other hand, it's a nightmare -- it just means you spend more time at the bloody office. We have to be responsible for setting and enforcing the boundaries that we want in our life.
Điểm thứ 2 tôi quan sát được là chúng ta cần đối diện với sự thật rằng chính phủ và các tổ chức sẽ không giải quyết vấn đề thay chúng ta Chúng ta nên dừng mong đợi ngoài kia đó là tùy ở mỗi người trong việc kiểm soát và chịu trách nhiệm về lối sống của chính mình. nếu bạn không tự tạo lối sống cho mình, một ai đó sẽ làm giúp bạn, và có thể bạn sẽ không thích khái niệm của họ về sự cân bằng. Điều đặc biệt quan trọng là -- clip này sẽ không được post trên Internet, phải không? Chắc tôi sắp bị đuổi việc rồi -- điều đặc biệt quan trọng là bạn đừng nên bao giờ trao chất lượng cuộc sống của mình vào tay của những kẻ làm kinh tế. Ở đây tôi không nói đến những công ty tệ những lò giết mổ tâm hồn con người như tôi đã gọi. (tiếng cười) Tôi nói về tất cả các công ty. Bởi vì các doanh nghiệp vốn đã được thiết kế để bóc lột càng nhiều ở bạn càng lợi cho họ. Đó là bản chất của họ, có trong gen của họ, họ luôn làm như vậy -- cho dù là những công ty tốt, có thiện chí. Một mặt, việc bố trí nhà trẻ ngay tại nơi làm việc có vẻ là một sáng kiến tuyệt diệu. Nhưng mặt khác, nó là cơn ác mộng, điều đó có nghĩa là, bạn bỏ nhiều thời gian hơn ở nơi công sở chết tiệt. Chúng ta phải có trách nhiệm thiết lập và củng cố những ranh giới mà chúng ta muốn trong cuộc đời.
The third observation is we have to be careful with the time frame that we choose upon which to judge our balance. Before I went back to work after my year at home, I sat down and I wrote out a detailed, step-by-step description of the ideal balanced day that I aspired to. And it went like this: wake up well rested after a good night's sleep. Have sex. Walk the dog. Have breakfast with my wife and children. Have sex again. (Laughter) Drive the kids to school on the way to the office. Do three hours' work. Play a sport with a friend at lunchtime. Do another three hours' work. Meet some mates in the pub for an early evening drink. Drive home for dinner with my wife and kids. Meditate for half an hour. Have sex. Walk the dog. Have sex again. Go to bed. (Applause) How often do you think I have that day? (Laughter) We need to be realistic. You can't do it all in one day. We need to elongate the time frame upon which we judge the balance in our life, but we need to elongate it without falling into the trap of the "I'll have a life when I retire, when my kids have left home, when my wife has divorced me, my health is failing, I've got no mates or interests left." (Laughter) A day is too short; "after I retire" is too long. There's got to be a middle way.
Quan sát thứ 3 của tôi là chúng ta cần phải cẩn trọng với khung thời gian ta đã chọn dựa trên đó mà đánh giá sự cân bằng của ta. trước khi tôi đi làm trở lại sau 1 năm ở nhà tôi ngồi xuống và viết ra một bản thảo chi tiết, từng bước một cho một ngày cân bằng lí tưởng mà tôi khao khát có được nó như thế này: tỉnh dậy sảng khoái sau một giấc ngủ ngon làm "chuyện ấy" dẫn chó đi dạo ăn sáng với vợ và các con lại "làm chuyện ấy" (tiếng cười) chở bọn trẻ đi học trên đường đến văn phòng làm việc trong 3 giờ chơi thể thao với bạn vào giờ nghỉ trưa. quay lại làm việc trong 3 giờ nữa gặp bạn bè và đi uống chút gì đó cuối buổi lái xe về nhà ăn tối với vợ và các con Tập thiền trong nửa giờ làm "chuyện ấy" dẫn chó đi dạo. Làm "chuyện ấy" một lần nữa đi ngủ (vỗ tay) Khoảng bao lâu thì tôi lại có một ngày như vậy một lần? (tiếng cười) chúng ta nên thực tế một chút tôi không thể làm tất cả chúng trong một ngày chúng ta cần kéo dài khung thời gian để đánh giá sự cân bằng trong cuộc sống nhưng chúng ta cần kéo dài nó mà không rơi vào cạm bẫy của " tôi sẽ có cả cuộc đời khi tôi nghỉ hưu, khi các con tôi có thể tự lập khi vợ tôi bỏ tôi, sức khỏe tôi xuống dốc, tôi chẳng có lấy một tri kỉ, hay một thú vui sót lại." (tiếng cười) một ngày là quá ngắn ngủi, nhưng sau khi nghỉ hưu lại là quá dài phải có một cách nào đó ở giữa
A fourth observation: We need to approach balance in a balanced way. A friend came to see me last year -- and she doesn't mind me telling this story -- a friend came to see me last year and said, "Nigel, I've read your book. And I realize that my life is completely out of balance. It's totally dominated by work. I work 10 hours a day; I commute two hours a day. All of my relationships have failed. There's nothing in my life apart from my work. So I've decided to get a grip and sort it out. So I joined a gym." (Laughter) Now I don't mean to mock, but being a fit 10-hour-a-day office rat isn't more balanced; it's more fit. (Laughter) Lovely though physical exercise may be, there are other parts to life -- there's the intellectual side; there's the emotional side; there's the spiritual side. And to be balanced, I believe we have to attend to all of those areas -- not just do 50 stomach crunches.
và quan sát thứ tư của tôi: là chúng ta cần phải học cách cân bằng theo một cách cân bằng năm ngoái, môt người bạn đến thăm tôi cô ấy đồng ý rồi tôi mới kể -- cô ấy đến thăm tôi hồi năm ngoái và nói, " Nigel, tôi vừa đọc cuốn sách của anh. và nhận ra rằng cuộc sống của tôi chẳng cân bằng chút nào nó hoàn toàn bị công việc thống trị tôi làm việc 10 giờ mỗi ngày, tôi đi lại mất 2 giờ nữa tất cả các mối quan hệ của tôi đều đổ vỡ tôi chẳng còn gì trừ công việc và thế là tôi cố gắng điều chỉnh và xem xét lại cuộc sống của mình vậy là tôi đến phòng tập thể thao." (tiếng cười) Ở đây tôi không muốn chế giễu nhưng một "con chuột văn phòng" khỏe đẹp, ở công sở 10 tiếng mỗi ngày thì chẳng cân bằng hơn, chỉ khỏe đẹp hơn mà thôi. (tiếng cười) Nhưng đáng yêu làm sao, việc tập thể dục có thể liên quan đến những phần khác của cuộc sống. phần lí trí và phần tình cảm cả phần tinh thần nữa và để cho cân bằng tôi tin rằng ta đều phải chú ý đến mọi khía cạnh chứ không phải chỉ cố co bụng được 50 cái.
Now that can be daunting. Because people say, "Bloody hell mate, I haven't got time to get fit. You want me to go to church and call my mother." And I understand. I truly understand how that can be daunting. But an incident that happened a couple of years ago gave me a new perspective. My wife, who is somewhere in the audience today, called me up at the office and said, "Nigel, you need to pick our youngest son" -- Harry -- "up from school." Because she had to be somewhere else with the other three children for that evening. So I left work an hour early that afternoon and picked Harry up at the school gates. We walked down to the local park, messed around on the swings, played some silly games. I then walked him up the hill to the local cafe, and we shared a pizza for two, then walked down the hill to our home, and I gave him his bath and put him in his Batman pajamas. I then read him a chapter of Roald Dahl's "James and the Giant Peach." I then put him to bed, tucked him in, gave him a kiss on his forehead and said, "Goodnight, mate," and walked out of his bedroom. As I was walking out of his bedroom, he said, "Dad?" I went, "Yes, mate?" He went, "Dad, this has been the best day of my life, ever." I hadn't done anything, hadn't taken him to Disney World or bought him a Playstation.
Nghe thật là đáng nản nhỉ. bởi vì có người vẫn nói, " Chết rồi vợ ơi, anh không có thời gian tập thể dục; vì em còn muốn anh đi nhà thờ và gọi điện cho mẹ anh nữa mà." và tôi hiểu tôi thực sự hiểu làm sao nó lại có thể nản đến như vậy nhưng một sự cố xảy ra một hồi năm kia đã cho tôi một cái nhìn mới vợ tôi, người cũng có mặt ở đây ngày hôm nay, gọi đến văn phòng tôi và nói, "Nigel, anh phải đón thằng út nhé," Harry "ở trường" vì tối hôm ấy cô ấy cũng đang bận bịu ở đâu đó với 3 đứa kia. Thế là chiều ấy, tôi về sớm một tiếng và đến đón Harry ở cổng trường tôi bước dọc theo công viên lạc trong đám xích đu, chơi mấy trò ngớ ngẩn. rồi đi cùng con lên đồi, tới quán cà phê chúng tôi cùng ăn pizza và uống trà rồi lại xuống đồi về nhà và tôi tắm cho con mặc cho nó bộ py-gia-ma người dơi tôi đọc cho nó nghe 1 chương trong cuốn "James và cây đào khổng lồ" của Roald Dahl. tôi đặt nó vào giường, kéo chăn đắp cho con hôn lên trán nó và nói "chúc ngủ ngon, con yêu" và bước ra khỏi phòng con khi tôi vừa ra khỏi phòng thằng bé gọi "bố à?" tôi quay trở lại " ừ con yêu" thằng bé tiếp" Bố, hôm nay là ngày tuyệt nhất trong đời con" thực sự, tôi đã chẳng làm gì tôi không đưa nó đến Disney World hay mua cho nó một bộ trò chơi điện tử
Now my point is the small things matter. Being more balanced doesn't mean dramatic upheaval in your life. With the smallest investment in the right places, you can radically transform the quality of your relationships and the quality of your life. Moreover, I think, it can transform society. Because if enough people do it, we can change society's definition of success away from the moronically simplistic notion that the person with the most money when he dies wins, to a more thoughtful and balanced definition of what a life well lived looks like. And that, I think, is an idea worth spreading.
ý tôi ở đây là nhưng điều nhỏ làm nên ý nghĩa cố gắng làm cân bằng hơn không có nghĩa là phải thay đổi toàn bộ cuộc sống của bạn chỉ cần những sự đầu tư nhỏ nhất vào đúng chỗ bạn sẽ cải thiện một cách căn bản chất lượng các mối quan hệ, cũng như chất lượng cuộc sống của mình. hơn nữa, tôi nghĩ nó có thể biến đổi cả xã hội vì nếu có đủ người làm việc đó chúng ta có thể thay đổi định nghĩa chung của xã hội về sự thành công khỏi khái niệm sáo mòn đơn điệu "người thắng cuộc là kẻ có nhiều tiền nhất lúc chết", bằng một định nghĩa sâu sắc và cân bằng hơn về hình thái của một cuộc sống đáng sống. Và tôi nghĩ đó là một ý tưởng đáng được nhân rộng.
(Applause)
(vỗ tay)