You probably don't know me, but I am one of those .01 percenters that you hear about and read about, and I am by any reasonable definition a plutocrat. And tonight, what I would like to do is speak directly to other plutocrats, to my people, because it feels like it's time for us all to have a chat. Like most plutocrats, I too am a proud and unapologetic capitalist. I have founded, cofounded or funded over 30 companies across a range of industries. I was the first non-family investor in Amazon.com. I cofounded a company called aQuantive that we sold to Microsoft for 6.4 billion dollars. My friends and I, we own a bank. I tell you this — (Laughter) — unbelievable, right?
Có lẽ mọi người không biết tôi, tôi là một trong số 0.01%, mà các bạn nghe và biết tới qua truyền thông, và theo một số định nghĩa hơp lí thì tôi là nhà tài phiệt. Tối nay, điều tôi muốn làm là nói thẳng với những nhà tài phiệt khác và mọi người vì tôi cảm thấy đã đến lúc chúng ta cần trò chuyện. Như những nhà tài phiệt khác, tôi cũng là tay tư bản đầy tự hào và không biện hộ. Tôi đă sáng lập, đồng sáng lập hay góp vốn vào hơn 30 công ty khắp các ngành công nghiệp. Tôi cũng là nhà đầu tư ngoại tộc đầu tiên vào Amazon.com. Tôi đồng sáng lập công ty aQuantive mà đã được bán cho Microsoft với giá 6.4 tỉ đô la. Tôi cùng sở hữu một ngân hàng với vài người bạn. Tôi nói cho các vị điều này--(Cười)-- Không thể tin được phải không?
I tell you this to show that my life is like most plutocrats. I have a broad perspective on capitalism and business, and I have been rewarded obscenely for that with a life that most of you all can't even imagine: multiple homes, a yacht, my own plane, etc., etc., etc. But let's be honest: I am not the smartest person you've ever met. I am certainly not the hardest working. I was a mediocre student. I'm not technical at all. I can't write a word of code. Truly, my success is the consequence of spectacular luck, of birth, of circumstance and of timing. But I am actually pretty good at a couple of things. One, I have an unusually high tolerance for risk, and the other is I have a good sense, a good intuition about what will happen in the future, and I think that that intuition about the future is the essence of good entrepreneurship.
Nói ra điều này để bạn biết rằng cuộc đời tôi cũng giống như những tay tài phiệt khác. Tôi có tầm nhìn rộng về chủ nghĩa tư bản, và về kinh doanh, Tôi đã được thưởng khá hậu hĩnh cho điều đó bằng một cuộc sống mà các vị không thể tưởng tượng nổi: vô số nhà cửa, một du thuyền, một phi cơ riêng, vv...và vv... Nhưng thành thật mà nói, tôi không phải là người giỏi nhất mà bạn biết. Tôi chắc chắn cũng không phải người chăm chỉ nhất. Tôi từng là một thằng sinh viên quèn. Chẳng biết gì về công nghệ. Tôi không thể viết nổi một đoạn mă. Thực tình thành công của tôi là kết quả của sự may mắn đầy ngoạn mục gia thế từ khi sinh ra, hoàn cành và thời điểm. Thực chất tôi có giỏi về một vài điều. Thứ nhất, tôi có sức chịu đựng phi thường với rủi ro, thứ khác tôi có một giác quan tốt, một trực giác tốt về những gì sẽ xảy đến trong tương lai, Và tôi nghĩ cái trực giác về tương lai đó, là tinh túy của một thương nghiệp tốt.
So what do I see in our future today, you ask? I see pitchforks, as in angry mobs with pitchforks, because while people like us plutocrats are living beyond the dreams of avarice, the other 99 percent of our fellow citizens are falling farther and farther behind. In 1980, the top one percent of Americans shared about eight percent of national [income], while the bottom 50 percent of Americans shared 18 percent. Thirty years later, today, the top one percent shares over 20 percent of national [income], while the bottom 50 percent of Americans share 12 or 13. If the trend continues, the top one percent will share over 30 percent of national [income] in another 30 years, while the bottom 50 percent of Americans will share just six.
Điều mà tôi thấy ở tương lai lúc này, bạn biết gì không? Tôi thấy nhiều vũ khí, thấy đám giang hồ tay cầm vũ khí đó. Vì khi những tay tài phiệt như chúng tôi đang sống trong những giấc mơ đầy tham vọng, thì 99% dân số còn lại, đang tụt hậu dần về phía sau. Năm 1980, 1% dân số người Mĩ ở tầng lớp trên chiếm khoảng 8% thu nhập quốc gia, trong khi nhóm 50% ở tầng lớp dưới chiếm 18%. Ba mươi năm sau, hôm nay, 1% đứng đầu chiếm hơn 20% thu nhập quốc gia, trong khi 50% đứng dưới chiếm 12% hay 13%. Nếu xu thế này tiếp diễn, nhóm 1% trên cùng sẽ chiếm hơn 30% thu nhập quốc gia trong 30 năm tiếp theo, trong khi nhóm 50% bên dưới sẽ chiếm chỉ 6%.
You see, the problem isn't that we have some inequality. Some inequality is necessary for a high-functioning capitalist democracy. The problem is that inequality is at historic highs today and it's getting worse every day. And if wealth, power, and income continue to concentrate at the very tippy top, our society will change from a capitalist democracy to a neo-feudalist rentier society like 18th-century France. That was France before the revolution and the mobs with the pitchforks.
Bạn thấy đó vấn đề không phải là sự bất công đang hiện diện giữa chúng ta. Một số bất công là cần thiết để nền dân chủ tư bản vận hành tốt hơn. Vấn đề là sự bất công ngày nay, đang ở mức cao nhất trong lịch sử, và diễn tiến ngày càng tệ. Nếu như sự giàu có, quyền lực và thu nhập tiếp tục tập trung ở những phần tử nhóm trên cùng, xă hội chúng ta sẽ thay đổi, từ dân chủ tư bản sang xã hội thực dụng tân phong kiến như nước Pháp thế kỷ 18. Đó là nước Pháp trước cuộc cách mạng, với nhiều đám giang hồ có vũ khí.
So I have a message for my fellow plutocrats and zillionaires and for anyone who lives in a gated bubble world: Wake up. Wake up. It cannot last. Because if we do not do something to fix the glaring economic inequities in our society, the pitchforks will come for us, for no free and open society can long sustain this kind of rising economic inequality. It has never happened. There are no examples. You show me a highly unequal society, and I will show you a police state or an uprising. The pitchforks will come for us if we do not address this. It's not a matter of if, it's when. And it will be terrible when they come for everyone, but particularly for people like us plutocrats.
Nên tôi có một thông điệp cho các chiến hữu tài phiệt, cho các bạn giàu kếch xù và cho những ai đang sống trong một thế giới với hàng rào bong bóng. Tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy đi. Nó không còn được bao lâu nữa đâu. Vì nếu chúng ta không làm gì đó để sửa chữa những bất công kinh tế trong xă hội, những vũ khí sắt nhọn sẽ hướng vào chúng ta. Vì tự do và nền xă hội mở không thể dung túng Cho sự bất công ngày càng tăng như vậy nữa. Điều này chưa từng xảy ra, cũng không có tiền lệ. Một xã hội bất công sẽ dẫn đến một đất nước chuyên chế, hay một cuộc nổi dậy. Những thứ vụ khí ấy sẽ hướng vào chúng ta, nếu chúng ta không giải quyết triệt để vấn đề này. Vấn đề không phải "nếu như" mà là "khi nào". Sẽ rất kinh khủng khi chúng xảy đến cho mọi người, Cụ thể là các tay tài phiệt như chúng tôi.
I know I must sound like some liberal do-gooder. I'm not. I'm not making a moral argument that economic inequality is wrong. What I am arguing is that rising economic inequality is stupid and ultimately self-defeating. Rising inequality doesn't just increase our risks from pitchforks, but it's also terrible for business too. So the model for us rich guys should be Henry Ford. When Ford famously introduced the $5 day, which was twice the prevailing wage at the time, he didn't just increase the productivity of his factories, he converted exploited autoworkers who were poor into a thriving middle class who could now afford to buy the products that they made. Ford intuited what we now know is true, that an economy is best understood as an ecosystem and characterized by the same kinds of feedback loops you find in a natural ecosystem, a feedback loop between customers and businesses. Raising wages increases demand, which increases hiring, which in turn increases wages and demand and profits, and that virtuous cycle of increasing prosperity is precisely what is missing from today's economic recovery.
Nghe có vẻ tôi là người thích làm việc thiện, thực tình tôi chỉ đang đưa ra lập luận luân lí, rằng bất công trong kinh tế là sai. Sự bất công ngày càng tăng trong kinh tế là ngu xuẩn và thất sách. Bất công tăng cao, không chỉ gia tăng rủi ro vũ khí hướng vào chúng ta, mà còn tác động xấu đến kinh doanh. Vậy mô hình cho những kẻ giàu chúng ta là phải như Henry Ford. Khi Ford áp dụng chính sách trứ danh $5/ngày. Mức lương/giờ cao gấp đôi thời đó, ông không chỉ làm tăng sản lượng cho các nhà máy sàn xuất của mình, mà còn chuyển đổi tầng lớp lao động tự động nghèo khó bị bóc lột thành tầng lớp trung lưu phát đạt, những người mà hiện nay đã có thể mua được sản phẩm mình làm ra. Ford nhận thấy điều chúng ta biết ngày nay là đúng, rằng nền kinh tế nên được hiểu như một hệ sinh thái và được đặc tính hóa bởi cùng mô hình của vòng phản hồi mà ta thấy trong hệ sinh thái. Một vòng phản hồi giữa khách hàng và các ngành kinh doanh. Tăng lương làm tăng nhu cầu tiêu thụ, dẫn đến nhu cầu sử dụng lao động tăng, từ đó khiến lương lại tăng, cùng với đó là nhu cầu và lợi nhuận. Chu kỳ tích cực làm tăng sự thịnh vượng đó mà chính xác đang bị thiếu đi trong sự hồi phục kinh tế ngày nay.
And this is why we need to put behind us the trickle-down policies that so dominate both political parties and embrace something I call middle-out economics. Middle-out economics rejects the neoclassical economic idea that economies are efficient, linear, mechanistic, that they tend towards equilibrium and fairness, and instead embraces the 21st-century idea that economies are complex, adaptive, ecosystemic, that they tend away from equilibrium and toward inequality, that they're not efficient at all but are effective if well managed. This 21st-century perspective allows you to clearly see that capitalism does not work by [efficiently] allocating existing resources. It works by [efficiently] creating new solutions to human problems. The genius of capitalism is that it is an evolutionary solution-finding system. It rewards people for solving other people's problems. The difference between a poor society and a rich society, obviously, is the degree to which that society has generated solutions in the form of products for its citizens. The sum of the solutions that we have in our society really is our prosperity, and this explains why companies like Google and Amazon and Microsoft and Apple and the entrepreneurs who created those companies have contributed so much to our nation's prosperity.
Đó là lí do tại sao chúng ta cần bỏ lại phía sau những chính sách nền kinh tế thấm nhập đang thống trị các đảng phái chính trị, và chú trọng phát triển nền kinh tế từ tầng lớp trung lưu. Nền kinh tế từ tầng lớp trung lưu bác bỏ ý tưởng kinh tế tân cổ điển, rằng các nền kinh tế đang hoạt động hiệu quả, đúng hướng và mang tính cơ giới, đang có xu hướng tiến đến cân bằng và công bằng. Thay vào đó, bám theo ý tưởng thế kỷ 21, rằng các nền kinh tế là phức tạp, mang tính thích nghi, giống như hệ sinh thái, rằng chúng có xu hướng rời xa sự cân bằng và hướng đến sự bất công, rằng chúng không hiệu quả chút nào. Nhưng chúng sẽ hiệu quả nếu được quản lí tốt. Quan điểm của thế kỷ 21 này, cho phép ta thấy rő rằng chủ nghĩa tư bản không hoạt động dựa trên sự phân bổ hiệu quả của các nguồn tài nguyên có sẵn. Nó hoạt động dựa trên việc tạo ra những giải pháp cho những vấn đề của con người. Cái hay của tư bản chủ nghĩa đó là Nó là một hệ thống tìm kiếm giải pháp luôn tiến hóa. Nó đền đáp những người giải quyết những vấn đề của người khác. Điểm khác biệt giữa xã hội nghèo và xã hội giàu, hiển nhiên, là mức độ mà xã hội đó tạo ra những giải pháp dưới hình thức là sản phẩm cho cư dân của nó. Toàn bộ giải pháp mà chúng ta có trong xã hội thực sự là sự thịnh vượng của chúng ta, điều này giải thích tại sao những công ty như Google và Amazon, Microsoft và Apple, cùng những thương nhân tạo ra chúng đã đóng góp quá nhiều cho sự thịnh vượng của đất nước chúng ta.
This 21st-century perspective also makes clear that what we think of as economic growth is best understood as the rate at which we solve problems. But that rate is totally dependent upon how many problem solvers — diverse, able problem solvers — we have, and thus how many of our fellow citizens actively participate, both as entrepreneurs who can offer solutions, and as customers who consume them. But this maximizing participation thing doesn't happen by accident. It doesn't happen by itself. It requires effort and investment, which is why all highly prosperous capitalist democracies are characterized by massive investments in the middle class and the infrastructure that they depend on.
Quan điểm của thế kỉ 21 này cũng làm rõ rằng điều mà chúng ta nghĩ là sự phát triển kinh tế nên được hiểu theo cách tốt nhất là tốc độ chúng ta giải quyết vấn đề. Nhưng tỉ lệ đó hoàn toàn phụ thuộc vào số những người giải quyết vấn đề-- khả năng đa dạng hoá của những nhà giải quyết vấn đề mà chúng ta có. Và từ đó, bao nhiêu cư dân trong xã hội này tham gia tích cực , với cả hai tư cách là thương nhân người có khả năng đưa ra những giải pháp, và khách hàng mà tiêu thụ chúng. Nhưng sự tham gia tối đa này không tự nhiên xảy ra, nó cũng không tự diễn ra, mà đòi hỏi công sức và đầu tư, đó là tại sao những nền dân chủ tư bản cực thịnh đều được đặc tính hóa bởi những khoản đầu tư khổng lồ từ tầng lớp trung lưu và cơ sở hạ tầng mà họ phụ thuộc.
We plutocrats need to get this trickle-down economics thing behind us, this idea that the better we do, the better everyone else will do. It's not true. How could it be? I earn 1,000 times the median wage, but I do not buy 1,000 times as much stuff, do I? I actually bought two pairs of these pants, what my partner Mike calls my manager pants. I could have bought 2,000 pairs, but what would I do with them? (Laughter) How many haircuts can I get? How often can I go out to dinner? No matter how wealthy a few plutocrats get, we can never drive a great national economy. Only a thriving middle class can do that. There's nothing to be done, my plutocrat friends might say. Henry Ford was in a different time. Maybe we can't do some things. Maybe we can do some things. June 19, 2013, Bloomberg published an article I wrote called "The Capitalist’s Case for a $15 Minimum Wage." The good people at Forbes magazine, among my biggest admirers, called it "Nick Hanauer's near-insane proposal." And yet, just 350 days after that article was published, Seattle's Mayor Ed Murray signed into law an ordinance raising the minimum wage in Seattle to 15 dollars an hour, more than double what the prevailing federal $7.25 rate is. How did this happen, reasonable people might ask. It happened because a group of us reminded the middle class that they are the source of growth and prosperity in capitalist economies. We reminded them that when workers have more money, businesses have more customers, and need more employees. We reminded them that when businesses pay workers a living wage, taxpayers are relieved of the burden of funding the poverty programs like food stamps and medical assistance and rent assistance that those workers need. We reminded them that low-wage workers make terrible taxpayers, and that when you raise the minimum wage for all businesses, all businesses benefit yet all can compete.
Những tay tài phiệt chúng tôi cần bỏ lại phía sau nền kinh tế thấm nhập, chúng tôi càng giàu, thì người khác sẽ giàu hơn. Không đúng. Sao lại có thể chứ? Tôi kiếm được hơn 1,000 lần mức lương trung bình, nhưng đâu có mua hàng với giá gấp 1,000 lần, Đúng không? Thực tình tôi mua hai cái quần jean, thứ mà đối tác của tôi anh Mike gọi là quần jean cho người quản lí. Tôi đã có thể mua 2,000 cái, nhưng làm gì với chúng đây? (Cười). Tôi có thể đi cắt tóc được mấy lần? Ra ngoài ăn tối thường xuyên thế nào? Mặc cho những nhà tài phiệt có giàu đến cỡ nào, thì cũng không bao giờ chi phối được nền kinh tế quốc gia. Chỉ có tầng lớp trung lưu phát đạt mới có thể làm được điều đó. Chẳng có gì để làm cả, đó là điều các bạn tài phiệt của tôi sẽ nói. Henry Ford là thời đại khác. Có thể chúng ta không thể làm điều gì đó. Hoặc có thể làm gì đó. Ngày 19 tháng 6 năm 2013, Bloomberg phát hành một bài báo tôi viết gọi là “Nhà Tư Bản Với Chủ Trương Lương Tối Thiểu $15/Giờ” . Những người ủng hộ điều này tại tạp chí doanh nhân Forbes, là một trong những người ngưỡng mộ tôi, gọi nó là “Đề xuất gần như là điên rồ của Nick Hanauer.” Nhưng chỉ 350 ngày sau, sau khi bài báo phát hành, Thị trưởng bang Seatle Ed Murray kí duyệt một sắc lệnh tăng mức lương tối thiểu ở Seatle lên $15/ giờ, hơn gấp đôi mức lương tối thiểu bang hiện hành là $7.25. Chuyện này đã xảy ra như thế nào, những nhà lập luận sẽ hỏi thế. Nó xảy ra vì một nhóm trong chúng ta đã nhắc nhở tầng lớp trung lưu rằng họ là tài nguyên của sự phát triển và thịnh vượng trong nền kinh tế tư bản. Chúng ta đã nhắc nhỏ họ rằng khi người lao động kiếm nhiều tiền hơn, thì các ngành kinh doanh có thêm khác hàng, từ đó lại tăng nhu cầu tuyển dụng lao động. Chúng ta nhắc nhở họ rằng khi các ngành kinh doanh trả lương người lao động mức đủ sống, những người đóng thuế sẽ được miễn khỏi gánh nặng tài trợ quỹ cho các chương trình đói nghèo, như trợ cấp thực phẩm và hỗ trợ y tế, cùng với hỗ trợ nhà ở mà những người lao động đó cần. Chúng ta đã nhắc nhở họ rằng người lao động thu nhập thấp tạo ra những người trả thuế tồi tệ, và khi ta tăng lương tối thiểu cho tất cả các ngành, thì mọi ngành đều hưởng lợi, nhưng vẫn duy trì được sự cạnh tranh.
Now the orthodox reaction, of course, is raising the minimum wage costs jobs. Right? Your politician's always echoing that trickle-down idea by saying things like, "Well, if you raise the price of employment, guess what happens? You get less of it."
Những phản ứng chính thống, tất nhiên, là tăng lương tối thiểu sẽ khiến việc làm bị cắt giảm, đúng không? Những chinh trị gia của ta luôn nhắc về ý tưởng nền kinh tế thấm nhập bằng những điều như, “Nếu ta tăng giá thuê lao động, đoán xem điều gì sẽ xảy ra? ta hưởng lợi ít hơn.”
Are you sure? Because there's some contravening evidence. Since 1980, the wages of CEOs in our country have gone from about 30 times the median wage to 500 times. That's raising the price of employment. And yet, to my knowledge, I have never seen a company outsource its CEO's job, automate their job, export the job to China. In fact, we appear to be employing more CEOs and senior managers than ever before. So too for technology workers and financial services workers, who earn multiples of the median wage and yet we employ more and more of them, so clearly you can raise the price of employment and get more of it.
Chắc không? Vì đã có một số chứng cứ trái ngược. Từ năm 1980, lương của các CEO nước ta tăng từ hơn 30 lần lương trung bình đến 500 lần. Đó là “hậu quả” tăng lương cho người lao động đó. Tuy nhiên theo sự hiểu biết của tôi, tôi chưa từng thấy một công ty nào thuê CEO ngoài nước, tự động hóa công việc của họ, xuất khẩu công việc qua Trung quốc. Thực tế, dường như chúng ta thuê nhều CEO và quản lí cao cấp hơn bao giờ hết, cũng như người lao động trong lĩnh vực công nghệ, và dịch vụ tài chính, người mà kiếm tiền hơn cấp số nhân so với lương trung bình, nhưng chúng ta thuê họ ngày càng nhiều. Vậy rõ ràng là ta có thể tăng lương lao động và hưởng lợi nhiều hơn từ điều này.
I know that most people think that the $15 minimum wage is this insane, risky economic experiment. We disagree. We believe that the $15 minimum wage in Seattle is actually the continuation of a logical economic policy. It is allowing our city to kick your city's ass. Because, you see, Washington state already has the highest minimum wage of any state in the nation. We pay all workers $9.32, which is almost 30 percent more than the federal minimum of 7.25, but crucially, 427 percent more than the federal tipped minimum of 2.13. If trickle-down thinkers were right, then Washington state should have massive unemployment. Seattle should be sliding into the ocean. And yet, Seattle is the fastest-growing big city in the country. Washington state is generating small business jobs at a higher rate than any other major state in the nation. The restaurant business in Seattle? Booming. Why? Because the fundamental law of capitalism is, when workers have more money, businesses have more customers and need more workers. When restaurants pay restaurant workers enough so that even they can afford to eat in restaurants, that's not bad for the restaurant business. That's good for it, despite what some restaurateurs may tell you.
Tôi biết hầu hết mọi người nghĩ rằng lương tối thiểu $15/giờ là điên rồ, và là thử nghiệm kinh tế đầy rủi ro. Chúng tôi không đồng ý. Chúng tôi tin rằng mức lương tối thiểu $15/giờ tại Seattle thực sự là sự tiếp nối của chính sách kinh tế luận lí. Nó cho phép thành phố của ta Phát triển vượt mặt những thành phố khác. Vì bạn thấy đó, bang Washington đã có mức lương tối thiểu cao nhất trong các bang ở nước ta. Chúng ta trả người lao động $9.32/giờ gấp gần 30% so với lương tối thiểu liên bang $7.25/giờ, nhưng điều quan trọng là, gấp 427% so với lương liên bang tối thiểu nhất là $2.13/giờ. Nếu những nhà tư tưởng về nền kinh tế thấm nhập đúng, thì bang Washington đã xảy ra thất nghiệp trên diện rộng. Seattle đã thảm hại đến thế nào. Tuy nhiên, Seattle đang là thành phố phát triển nhanh nhất cả nước. Bang Washington đang tạo ra nhiều doanh nhiệp nhỏ với tốc độ cao hơn những bang lớn khác trong cả nước Ngành kinh doanh nhà hàng ở Seattle đang bùng nổ. Vì sao, vì định luật cơ bản của tư bản chủ nghĩa là, khi người lao động kiếm nhiều tiền hơn, các ngành kinh doanh có thêm khác hàng rồi lại có nhu cầu tuyển thêm lao động. Khi các nhà hàng trả lương đủ sống cho người lao động để họ có khả năng đi ăn nhà hàng, thì đó đâu phải là không có lợi cho ngành kinh doanh nhà hàng mà là rất tốt mặc cho những gì chủ nhà hàng nói với ta.
Is it more complicated than I'm making out? Of course it is. There are a lot of dynamics at play. But can we please stop insisting that if low-wage workers earn a little bit more, unemployment will skyrocket and the economy will collapse? There is no evidence for it. The most insidious thing about trickle-down economics is not the claim that if the rich get richer, everyone is better off. It is the claim made by those who oppose any increase in the minimum wage that if the poor get richer, that will be bad for the economy. This is nonsense. So can we please dispense with this rhetoric that says that rich guys like me and my plutocrat friends made our country? We plutocrats know, even if we don't like to admit it in public, that if we had been born somewhere else, not here in the United States, we might very well be just some dude standing barefoot by the side of a dirt road selling fruit. It's not that they don't have good entrepreneurs in other places, even very, very poor places. It's just that that's all that those entrepreneurs' customers can afford.
Nó có phức tạp hơn những gì tôi đang trình bày không? Tất nhiên là có rồi. Có rất nhiều các nhân tố tác động trong này. Nhưng làm ơn hãy thôi khăng khăng rằng người lao động thu nhập thấp kiếm hơn được một chút, nhưng tỉ lệ thất nghiệp lại tăng vọt thì nền kinh tế sẽ sụp đổ? Chẳng có chứng cứ nào cho điều đó. Điều nguy hiểm nhất về nền kinh tế thấm nhập là nó không phải sự tuyên bố rằng nếu người giàu càng giàu thêm, thì mọi người đều khấm khá. Nó là lời tuyên bố bởi những người chống lại bất kì sự tăng lương tối thiểu nào, rằng nếu người nghèo giàu lên thì sẽ không tốt cho nền kinh tế. Điều này thật vô lí. Vậy chúng ta có thể nào miễn sự hùng biện rằng những tay giàu có như tôi cùng với các bạn tài phiệt của mình tạo ra đất nước này? Những tay tài phiệt tôi biết, thậm chí nếu chúng tôi không thích tự thú nhận trước công chúng, rằng nếu chúng tôi được sinh ra ở nới khác, chứ không phải tại Mỹ, chúng tôi có lẽ chỉ là những gã chân không đứng lề đường bụi bặm bán trái cây. Không phải họ không có những thương nhân giỏi ở những nơi đó, thậm chí ngay cả những nơi rất nghèo. Chỉ là vấn đề về khả năng chi tiêu của khách hàng của thương nhân kia...
So here's an idea for a new kind of economics, a new kind of politics that I call new capitalism. Let's acknowledge that capitalism beats the alternatives, but also that the more people we include, both as entrepreneurs and as customers, the better it works. Let's by all means shrink the size of government, but not by slashing the poverty programs, but by ensuring that workers are paid enough so that they actually don't need those programs. Let's invest enough in the middle class to make our economy fairer and more inclusive, and by fairer, more truly competitive, and by more truly competitive, more able to generate the solutions to human problems that are the true drivers of growth and prosperity. Capitalism is the greatest social technology ever invented for creating prosperity in human societies, if it is well managed, but capitalism, because of the fundamental multiplicative dynamics of complex systems, tends towards, inexorably, inequality, concentration and collapse. The work of democracies is to maximize the inclusion of the many in order to create prosperity, not to enable the few to accumulate money. Government does create prosperity and growth, by creating the conditions that allow both entrepreneurs and their customers to thrive. Balancing the power of capitalists like me and workers isn't bad for capitalism. It's essential to it. Programs like a reasonable minimum wage, affordable healthcare, paid sick leave, and the progressive taxation necessary to pay for the important infrastructure necessary for the middle class like education, R and D, these are indispensable tools shrewd capitalists should embrace to drive growth, because no one benefits from it like us.
Nên đây là một ý tưởng cho kiểu nền kinh tế mới, một kiểu chính trị mới Mà tôi gọi là tư bản chủ nghĩa mới. Hãy hiểu rằng chủ nghĩa tư bản thắng thế hơn sự thay thế nào, nhưng càng nhiều người chúng ta hòa nhập, cả vai trò là thương nhân hay khách hàng, thì nó hoạt động hiệu quả hơn. Hãy làm mọi cách giảm kích thước bộ máy chính quyền, nhưng không phải là cắt bỏ những chương trình trợ cấp mà bằng cách đảm bảo người lao động được trả đủ sống, để họ không cần tới những chương trình trợ cấp đó nữa. Hãy đầu tư đầy đủ vào tầng lớp trung lưu để làm cho nền kinh tế chúng ta công bằng và mang tính hòa nhập hơn, công bằng hơn thì cạnh tranh trung thực hơn, cạnh tranh trung thực hơn, thì tạo nhiều khả năng đưa ra giải pháp hơn cho những vấn đề của con người, mà là nhân tố thực sự tác động đến sự tăng trưởng và thịnh vượng. Tư bản chủ nghĩa là công nghệ xã hội vĩ đại nhất từng được phát minh để tạo ra sự thịnh vượng trong xã hội loài người, nếu nó được quản lí tốt, nhưng tư bản chủ nghĩa, vì động lực cấp số nhân cơ bản của các hệ thống phức tạp, có khuynh hướng tiến về phía trước, mang tính không lay chuyển, không cân bằng, tập trung và sụp đổ. Chức năng của chế độ dân chủ, là tối đa hóa sự hòa nhập của nhiều thành phần để tạo ra sự thịnh vượng, chứ không phải để cho một số thành phần tích lũy tiền bạc. Chính phủ có tạo ra sự thịnh vượng và phát triển bằng cách tạo ra những điều kiện mà cho phép cả thương nhân và khách hàng của họ phát đạt. Cân bằng vị thế các tay tư bản như tôi và người lao động cũng không phải là xấu cho tư bản chủ nghĩa, mà là trọng yếu cho nó. Các chương trình như mức lương tối thiểu hợp lí, dịch vụ y tế có thể tiếp cận được, nghỉ ốm được trả lương, và đánh thuế lũy tiến là cần thiết, để xây dựng cơ sở hạ tầng quan trọng cần cho nền giáo dục, Nghiên Cứu và Phát Triển của tầng lớp trung lưu. Đây là những công cụ không thể thiếu mà những nhà tư bản khôn ngoan nên nắm lấy để tác động lên sự tăng trưởng. Vì không ai hưởng lợi từ nó như chúng ta.
Many economists would have you believe that their field is an objective science. I disagree, and I think that it is equally a tool that humans use to enforce and encode our social and moral preferences and prejudices about status and power, which is why plutocrats like me have always needed to find persuasive stories to tell everyone else about why our relative positions are morally righteous and good for everyone: like, we are indispensable, the job creators, and you are not; like, tax cuts for us create growth, but investments in you will balloon our debt and bankrupt our great country; that we matter; that you don't. For thousands of years, these stories were called divine right. Today, we have trickle-down economics. How obviously, transparently self-serving all of this is. We plutocrats need to see that the United States of America made us, not the other way around; that a thriving middle class is the source of prosperity in capitalist economies, not a consequence of it. And we should never forget that even the best of us in the worst of circumstances are barefoot by the side of a dirt road selling fruit.
Nhiều nhà kinh tế khiến bạn tin rằng nghề của họ là ngành khoa học mục tiêu. Tôi không đồng ý và tôi nghĩ, nó chỉ là một công cụ mà loài người sử dụng để thi hành và mã hóa sự ưu đãi và các định kiến đạo đức xã hội về địa vị và quyền lực, điều mà tại sao các tay tài phiệt như tôi luôn cần để tìm kiếm những câu chuyện có tính thuyết phục để kể cho người khác. về lí do vị trí tuyệt đối của chúng tôi là chân chính về đạo đức và tốt cho mọi người: chúng tôi là thành phần không thể thiếu, là người tạo ra công việc, bạn thì không; và sự giảm thuế để chúng tôi tạo ra sự phát triển, nhưng những khoản đầu tư vào các bạn sẽ làm khoản nợ chúng tôi tăng vọt và làm đất nước phá sản; rằng chúng tôi quan trọng; còn bạn thì không. Qua hàng ngàn năm, những câu chuyện này được gọi là quyền siêu phàm. Ngày nay, chúng ta có nền kinh tế thấm nhập. Điều này thật hiển nhiên, rõ ràng mà nó chứng minh. Các tay tài phiệt như chúng tôi cần thấy rằng nước Mỹ tạo ra chúng tôi, chứ không phải ngược lại; rằng một tầng lớp trung lưu phát đạt là tài nguyên cho sự thịnh vượng trong nền kinh tế tư bản, không phải là “hậu quả” của nó. Chúng tôi cũng không bao giờ nên quên rằng thậm chí những người giỏi nhất trong chúng tôi mà rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất thì chỉ là những gã chân không bên đường bụi bặm bán trái cây.
Fellow plutocrats, I think it may be time for us to recommit to our country, to commit to a new kind of capitalism which is both more inclusive and more effective, a capitalism that will ensure that America's economy remains the most dynamic and prosperous in the world. Let's secure the future for ourselves, our children and their children. Or alternatively, we could do nothing, hide in our gated communities and private schools, enjoy our planes and yachts — they're fun — and wait for the pitchforks.
Các chiến hữu tài phiệt, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải cam kết với đất nước lần nữa, cam kết với một kiểu tư bản chủ nghĩa mới mà có cả tính hòa nhập và hiệu quả hơn, một chế độ tư bản chủ nghĩa mà sẽ đảm bảo rằng nền kinh tế Mỹ sẽ duy trì tính năng động và thịnh vượng trên toàn thế giới. Hãy củng cố tương lai chúng ta, con cháu chúng ta sau này Hay thay vì đó, chúng ta chẳng thể làm gì, trốn sau cánh cửa cộng đồng riêng của mình và các trường tư, tận hưởng đặc quyền với máy bay và du thuyền riêng --thú vị mà -- rồi chờ đợi những cây xỉa chĩa vào
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)