I've been at MIT for 44 years. I went to TED I. There's only one other person here, I think, who did that. All the other TEDs -- and I went to them all, under Ricky's regime -- I talked about what the Media Lab was doing, which today has almost 500 people in it.
Tôi đã có 44 năm làm việc tại trường MIT. Tôi đã dự Hội nghị TED lần thứ nhất. Ngoài tôi ra, chỉ có một người nữa ở đây có vinh dự đó. Tất cả những TED khác ... tôi đều đã tham dự dưới thời Ricky -- Tôi diễn thuyết về công việc của Phòng Thí nghiệm Truyền Thông. nơi hiện đang có gần 500 nhân viên.
And if you read the press, last week it actually said I quit the Media Lab. I didn't quit the Media Lab, I stepped down as chairman -- which was a kind of ridiculous title, but someone else has taken it on -- and one of the things you can do as a professor is you stay on as a professor. And I will now do for the rest of my life the One Laptop Per Child, which I've sort of been doing for a year and a half, anyway. So I'm going to tell you about this, use my 18 minutes to tell you why we're doing it, how we're doing it and then what we're doing. And at some point I'll even pass around what the $100 laptop might be like.
Và nếu quí vị xem báo, tuần trước có đăng rằng tôi đã bỏ việc tại đó. Thực tình tôi không có bỏ việc, tôi chỉ từ chức Chủ tịch thôi, ấy là một chức danh khá kì quặc, nhưng rồi cũng có người nhận -- và một điều mà một Giáo sư có thể làm ấy là, cứ hãy tiếp tục là một Giáo sư. Và tôi sẽ dành trọn đời còn lại cho dự án Mỗi đứa trẻ một Máy xách tay. Tôi đã làm được một năm rưỡi nay. Và tôi sẽ kể cho các bạn nghe, trong vòng 18 phút, về lí do vì sao chúng tôi làm chuyện đó, chúng tôi làm như thế nào và chúng tôi đang làm gì. Và có khi tôi còn chuyển cho quí vị xem chiếc máy tính xách tay $100 trông như thế nào.
I was asked by Chris to talk about some of the big issues, and so I figured I'd start with the three that at least drove me to do this. And the first is pretty obvious. It's amazing when you meet a head of state, and you say, "What is your most precious natural resource?" They will not say "children" at first, and then when you say, "children," they will pretty quickly agree with you. And so that isn't very hard.
Chris đã yêu cầu tôi nói về một số vấn đề lớn lao, nên tôi tính sẽ bắt đầu nói về 3 điều đưa tôi đến với dự án này. Điều đầu tiên khá rõ ràng. Thật tuyệt khi ta gặp một nguyên thủ quốc gia, và hỏi, "Tài nguyên tự nhiên quí giá nhất của nước ngài là gì vậy?" Lúc đầu, họ sẽ chẳng trả lời là "trẻ em" đâu. và rồi khi ta bảo họ, "trẻ em" thì họ lại nhanh chóng đồng ý với ta ngay. Cho nên điều này chẳng khó chút nào.
(Laughter)
(tiếng cười)
Everybody agrees that whatever the solutions are to the big problems, they include education, sometimes can be just education and can never be without some element of education. So that's certainly part of it.
Ai cũng đồng ý rằng bất cứ giải pháp nào cho các vấn đề lớn, đều bao gồm giáo dục, có khi chỉ giáo dục (mới mang lại giải pháp). và nếu không có yếu tố giáo dục, sẽ không bao giờ có được giải pháp. Vì thế, giáo dục chắc chắn quan trọng.
And the third is a little bit less obvious. And that is that we all in this room learned how to walk, how to talk, not by being taught how to talk, or taught how to walk, but by interacting with the world, by having certain results as a consequence of being able to ask for something, or being able to stand up and reach it. Whereas at about the age six, we were told to stop learning that way, and that all learning from then on would happen through teaching, whether it's people standing up, like I'm doing now, or a book, or something. But it was really through teaching. And one of the things in general that computers have provided to learning is that it now includes a kind of learning which is a little bit more like walking and talking, in the sense that a lot of it is driven by the learner himself or herself.
Còn điều thứ ba ít rõ ràng hơn. Mỗi chúng ta ở đây, trong căn phòng này, đều đã học cách đi, cách nói không phải nhờ được dạy cách nói, hay được dạy cách đi, mà bởi ta đã tương tác với môi trường quanh ta, rồi đạt được kết quả nhất định từ việc tự thân đòi hỏi một điều gì đó, hay tự đứng lên rồi với lấy nó. Rồi kể từ khoảng 6 tuổi, ta bị ngăn không được học theo cách đó nữa. và việc học kể từ khi đó diễn ra qua việc dạy học, có người đứng trước mặt ta, như tôi đang đứng đây, hay có một cuốn sách, hay gì đó. Nhưng nó thực sự diễn ra qua việc dạy học. Và một điểm chung mà máy tính mang lại cho việc học ấy là nó có một kiểu học hơi giống với việc học đi và học nói, ở chỗ đạt được nhờ vào trải nghiệm của chính bản thân người học.
So with those as the principles -- some of you may know Seymour Papert. This is back in 1982, when we were working in Senegal. Because some people think that the $100 laptop just happened a year ago, or two years ago, or we were struck by lightning -- this actually has gone back a long time, and in fact, back to the '60s. Here we're in the '80s. Steve Jobs had given us some laptops. We were in Senegal. It didn't scale but it at least was bringing computers to developing countries and learning pretty quickly that these kids, even though English wasn't their language, the Latin alphabet barely was their language, but they could just swim like fish. They could play these like pianos.
Và với những nguyên tắc như vậy -- có thể một số quí vị biết Seymour Papert. Trở lại năm 1982, khi chúng tôi còn làm việc ở Senegal. Bởi người ta tưởng rằng máy tính xách tay $100 mới có cách đây một năm, hay 2 năm về trước, hay ta thốt nhiên nghĩ rằng -- việc đó đã có từ lâu lắm rồi, và thực ra là, có từ những năm 60. Bức ảnh này chụp vào những năm 80. Steve Jobs tài trợ một số máy tính xách tay cho chúng tôi, ở Senegal. Qui mô không lớn nhưng ít ra cũng đã đưa máy tính tới các nước đang phát triển, và lũ trẻ nơi đó học quả là nhanh, cho dù tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ, và ngôn ngữ của chúng cũng không phải ngữ hệ Latin, ấy vậy mà lũ trẻ đều như cá gặp nước. Chúng có thể chơi máy tính mượt như piano.
A little bit more recently, I got involved personally. And these are two anecdotes -- one was in Cambodia, in a village that has no electricity, no water, no television, no telephone, but has broadband Internet now. And these kids, their first English word is "Google" and they only know Skype. They've never heard of telephony. They just use Skype. And they go home at night -- they've got a broadband connection in a hut that doesn't have electricity. The parents love it, because when they open up the laptops, it's the brightest light source in the house. And talk about where metaphors and reality mix -- this is the actual school.
Tới gần đây, cá nhân tôi mới tham gia vào dự án Và có 2 câu chuyện để kể: 1 ở Cambodia, tại một ngôi làng không có điện, không nước, không tivi, không điện thoại, nhưng lại có Internet băng thông rộng. Và lũ trẻ ấy, từ vựng tiếng Anh đầu tiên là "Google" và chúng biết mỗi Skype. Chúng chưa từng biết đến điện thoại. Chúng chỉ dùng Skype. Và khi về nhà vào buổi tối, chúng lại có kết nối băng thông rộng trong căn lều không có điện. Cha mẹ chúng thích lắm, vì khi họ mở máy tính xách tay lên, họ có nguồn ánh sáng rõ nhất trong ngôi nhà. Và để tôi chia sẻ về sự pha trộn giữa tưởng tượng và thực tế -- Chuyện về một ngôi trường thực thụ.
In parallel with this, Seymour Papert got the governor of Maine to legislate one laptop per child in the year 2002. Now at the time, I think it's fair to say that 80 percent of the teachers were -- let me say, apprehensive. Really, they were actually against it. And they really preferred that the money would be used for higher salaries, more schools, whatever.
Song song với đó, Seymour Papert đã được thống đốc Maine phê chuẩn phát cho mỗi đứa trẻ một máy tính xách tay vào năm 2002. Vào lúc đó, tôi nghĩ cũng đúng để nói rằng 80% giáo viên đã -- tôi muốn nói là, e ngại. Thực ra, các giáo viên đã phản đối chính sách. Và họ thực sự mong tiền được dùng để trả lương cao hơn, xây nhiều trường hơn, đủ thứ.
And now, three and a half years later, guess what? They're reporting five things: drop of truancy to almost zero, attending parent-teacher meetings -- which nobody did and now almost everybody does -- drop in discipline problems, increase in student participation. Teachers are now saying it's kind of fun to teach. Kids are engaged -- they have laptops! -- and then the fifth, which interests me the most, is that the servers have to be turned off at certain times at night because the teachers are getting too much email from the kids asking them for help. So when you see that kind of thing -- this is not something that you have to test. The days of pilot projects are over, when people say, "We'd like to do three or four thousand in our country to see how it works." Screw you. Go to the back of the line and someone else will do it, and then when you figure out that this works, you can join as well. And this is what we're doing.
Và giờ đây, sau 3 năm rưỡi thực hiện, thử đoán xem? Giáo viên báo cáo 5 thay đổi như sau: số học sinh bùng học gần chạm về mức 0, trước kia chả có ai dự cuộc họp phụ huynh và giáo viên thế mà bây giờ ai cũng đi họp, số vụ vi phạm kỉ luật giảm, học sinh tham gia tích cực hơn. Giáo viên giờ lại nói rằng dạy học quả là vui. Lũ trẻ thì hào hứng --- chúng có máy tính xách tay mà! và điều thứ 5 điều thú vị nhất, là họ phải tắt máy chủ đi vào một lúc nào đó trong buổi tối bởi giáo viên nhận quá nhiều email từ lũ trẻ hỏi han nhờ giúp đỡ. Khi ta thấy điều đó rồi --- không cần phải thử nghiệm gì nữa. Đã qua rồi những ngày làm dự án thí điểm, khi người ta nói "Chúng tôi muốn thử trên 3.000 hay 4.000 trường hợp trên cả nước để xem nó thế nào." Thôi mời ngài về xếp cuối hàng cho, để người khác còn làm, rồi đến khi ngài tự thấy việc này khả thi, hãy tham gia. Và đó là điều chúng tôi đang làm.
(Laughter) (Applause)
(tiếng cười) (vỗ tay)
So, One Laptop Per Child was formed about a year and a half ago. It's a nonprofit association. It raised about 20 million dollars to do the engineering to just get this built, and then have it produced afterwards. Scale is truly important. And it's not important because you can buy components at a lower price, OK? It's because you can go to a manufacturer -- and I will leave the name out -- but we wanted a small display, doesn't have to have perfect color uniformity. It can even have a pixel or two missing. It doesn't have to be that bright. And this particular manufacturer said, "We're not interested in that. We're interested in the living room. We're interested in perfect color uniformity. We're interested in big displays, bright displays. You're not part of our strategic plan." And I said, "That's kind of too bad, because we need 100 million units a year."
Dự án Mỗi đứa trẻ Một máy xách tay ra đời cách đây khoảng một năm rưỡi. Đây là Hiệp hội phi lợi nhuận đã huy động được 20 triệu đô-la để tạo khung, xây dựng mẫu máy và sau đó, đi vào sản xuất. Qui mô thực sự quan trọng, không chỉ vì ta có thể mua linh kiện với giá rẻ hơn đâu nhé. Mà vì ta có thể tới gặp nhà sản xuất -- tôi sẽ không nói tên ra đâu -- bảo họ rằng, ta muốn màn hình nhỏ thôi, với màu sắc không nhất thiết phải hết mức đồng đều, thiếu 1 hay vài pixel cũng được. Màn hình cũng không cần phải sáng. Thế rồi, nhà sản xuất bảo rằng, "Chúng tôi không quan tâm. Máy hình trong phòng khách mới đáng quan tâm. Màu sắc phải đều nhau đến hoàn hảo. Chúng tôi quan tâm đến màn hình lớn, và sáng. Các anh không nằm trong kế hoạch chiến lược của chúng tôi." Tôi bảo, "Tệ quá nhỉ, vì một năm chúng tôi cần tới 100 triệu chiếc."
(Laughter)
(tiếng cười)
And they said, "Oh, well, maybe we could become part of your strategic plan." And that's why scale counts. And that's why we will not launch this without five to 10 million units in the first run. And the idea is to launch with enough scale that the scale itself helps bring the price down, and that's why I said seven to 10 million there. And we're doing it without a sales-and-marketing team. I mean, you're looking at the sales-and-marketing team. We will do it by going to seven large countries and getting them to agree and launch it, and then the others can follow. We have partners. It's not hard to guess Google would be one. The others are all playing to pending. And this has been in the press a great deal. It's the so-called Green Machine that we introduced with Kofi Annan in November at the World Summit that was held in Tunisia.
Rồi họ bảo, "À, có khi chúng tôi lại nằm trong kế hoạch chiến lược của các anh cũng nên." Đó, qui mô quan trọng như vậy đó. Cũng chính vì thế, chúng tôi sẽ chưa triển khai dự án nếu chưa có 5 đến 10 triệu chiếc trong lần chạy đầu tiên. Ý tưởng của chúng tôi là khi có qui mô đủ lớn bản thân qui mô sẽ giúp giá thành giảm, và chính vì thế mà tôi nói tới số lượng 7 đến 10 triệu chiếc. Và chúng tôi tiến hành dự án không cần đến đội ngũ tiếp thị kinh doanh. Quí vị hẳn đang thắc mắc đội ngũ tiếp thị kinh doanh ở đâu. Chúng tôi chỉ đi tới 7 nước lớn, khiến họ đồng ý triển khai dự án, và các nước khác sẽ làm theo. Chúng tôi có các đối tác. Không khó đoán rằng Google là một trong số đó. Các đối tác khác vẫn đang tạm chờ. Và dự án đã rùm beng trên báo đài. Nó được gán tên Cỗ máy Xanh khi chúng tôi giới thiệu với ngài Kofi Annan vào tháng 11 tại Hội nghị Thượng đỉnh Thế giới tại Tunisia.
Now once people start looking at this, they say, "Ah, this is a laptop project." Well, no, it's not a laptop project. It's an education project. And the fun part -- and I'm quite focused on it -- I tell people I used to be a light bulb, but now I'm a laser -- I'm just going to get that thing built, and it turns out it's not so hard. Because laptop economics are the following: I say 50 percent here -- it's more like 60, 60 percent of the cost of your laptop is sales, marketing, distribution and profit. Now we have none of those, OK? None of those figure into our cost, because first of all, we sell it at cost, and the governments distribute it. It gets distributed to the school system like a textbook. So that piece disappears. Then you have display and everything else. Now the display on your laptop costs, in rough numbers, 10 dollars a diagonal inch. That can drop to eight; it can drop to seven but it's not going to drop to two, or to one and a half, unless we do some pretty clever things. It's the rest -- that little brown box -- that is pretty fascinating, because the rest of your laptop is devoted to itself. It's a little bit like an obese person having to use most of their energy to move their obesity.
Giờ đây, khi người ta thấy, họ bảo, "À, dự án Máy xách tay đây mà." Đây đâu phải dự án Máy xách tay. Đây là dự án giáo dục. Và điểm thú vị là --- tôi khá là chú tâm vào --- Tôi bảo với mọi người rằng, trước tôi là bóng đèn, còn giờ tôi là tia la-de. Tôi mới chỉ vừa bắt tay vào xây dựng nó, và hóa ra cũng không đến nỗi khó lắm. Bởi vì bản chất của việc kinh doanh máy xách tay như sau: Tôi cho rằng 50%, 60% thì đúng hơn, chi phí máy xách tay trả cho việc bán hàng, tiếp thị, phân phối và lợi nhuận. Nhưng chúng tôi không phải trả cho chi phí đó. Không phải trả cho mấy cái đó, bởi trước tiên, giá bán bằng giá chi phí, và các chính phủ làm nhiệm vụ phân phối. Chính phủ phân phối tới hệ thống trường học, giống kiểu sách giáo khoa vậy. Thế là phần đấy tiêu tùng rồi nhé. Giờ đến phần màn hình và những phần khác. Chi phí màn hình máy xách tay, tạm tính, khoảng 10 đô-la một inch (đo theo đường chéo). Chi phí có thể giảm xuống 8 thậm chí là 7 đô-la, nhưng cũng không xuống tới mức 2, hay 1.5 đô-la, trừ khi chúng tôi phải có những mẹo cực hay. Chuyện về phần còn lại - cái hộp nhỏ màu nâu - mới là kì thú, bởi ngoài màn hình ra, các phần còn lại của máy phục vụ cho chính nó. Giống kiểu một người thừa cân phải sử dụng hầu hết năng lượng của mình để di chuyển lượng cân thừa của họ.
(Laughter)
(tiếng cười)
And we have a situation today which is incredible. I've been using laptops since their inception. And my laptop runs slower, less reliably and less pleasantly than it ever has before. And this year is worse.
Và tình hình hiện nay thực sự quá phi thường. Tôi đã dùng máy xách tay kể từ chúng mới chào đời. Máy tính của tôi chạy chậm hơn, kém ổn định hơn, và thêm phần khó chịu hơn trước. Năm nay nó còn tệ hơn nữa.
(Applause)
(vỗ tay)
People clap, sometimes you even get standing ovations, and I say, "What the hell's wrong with you? Why are we all sitting there?" And somebody -- to remain nameless -- called our laptop a "gadget" recently. And I said, "God, our laptop's going to go like a bat out of hell. When you open it up, it's going to go 'bing.'" It'll be on. It'll be just like it was in 1985, when you bought an Apple Macintosh 512. It worked really well. And we've been going steadily downhill.
Người ta vỗ tay, đôi khi còn đứng dậy tung hô, còn tôi nói rằng, "Các vị làm sao thế nhỉ? Sao chúng ta còn ngồi ở đó?" Gần đây còn có người - vẫn giấu tên - gọi máy xách tay của chúng tôi là "máy chơi game". Tôi nói rằng, "Chúa ơi, máy xách tay này sẽ chạy nhanh như tên bắn". Khi ta mở nó ra, nó kêu "bing". Rồi nó chạy được luôn. Giống hệt như hồi năm 1985, khi người ta máy Apple Macintosh 512. Nó chạy quả là tốt. Và chúng tôi sẽ tuột dốc dần dần.
Now, people ask all the time what it is. That's what it is. The two pieces that are probably notable: it'll be a mesh network, so when the kids open up their laptops, they all become a network, and then just need one or two points of backhaul. You can serve a couple of thousand kids with two megabits. So you really can bring into a village, and then the villages can connect themselves, and you really can do it quite well.
Mọi người lúc nào cũng hỏi cấu hình của máy ra sao. Nó như thế này. Hai điều đáng lưu tâm là: nó kết nối kiểu mạng Mesh để khi lũ trẻ mở máy lên, chúng tạo ra một mạng kết nối, mà chỉ cần 1 hoặc 2 điểm kết nối đến nhà cung cấp dịch vụ. Ta có thể cung cấp dịch vụ tới 2.000 đứa trẻ chỉ với băng thông 2M Thế là ta chỉ cần đưa dịch vụ tới một ngôi làng, và rồi ngôi làng có thể tự kết nối với Internet, và mọi việc sẽ đâu vào đấy.
The dual mode display -- the idea is to have a display that both works outdoors -- isn't it fun using your cell phone outdoors in the sunlight? Well, you can't see it. And one of the reasons you can't see it is because it's backlighting most of the time, most cell phones. Now, what we're doing is, we're doing one that will be both frontlit and backlit. And whether you manually switch it or you do it in the software is to be seen. But when it's backlit, it's color. And when it's frontlit, it's black and white at three times the resolution.
Hiển thị màn hình 2 chế độ --- ý tưởng về một màn hình còn có thể hoạt động ngoài trời nữa -- chẳng vui lắm sao dưới ánh sáng mặt trời, ta vẫn dùng được máy di động? Ồ, nhưng không làm thế được đâu. Một trong các lí do bạn không dùng được là vì hầu hết các máy di động đều chiếu sau. Còn chúng tôi tạo ra màn hình chiếu phản quang và cả chiếu sau. Và bạn có thể chuyển chế độ bẳng tay hay bằng phần mềm là nhìn thấy được. Khi ở chế độ chiếu sau, nó có đủ màu sắc. Còn khi ở chế độ phản quang, nó chỉ có 2 màu đen trắng. với độ phân giải gấp 3 lần.
Is it all worked out? No. That's why a lot of our people are more or less living in Taiwan right now. And in about 30 days, we'll know for sure whether this works. Probably the most important piece there is that the kids really can do the maintenance. And this is again something that people don't believe, but I really think it's quite true. That's the machine we showed in Tunis. This is more the direction that we're going to go. And it's something that we didn't think was possible. Now, I'm going to pass this around. This isn't a design, OK? So this is just a mechanical engineering sort of embodiment of it for you to play with. And it's clearly just a model. The working one is at MIT. I'm going to pass it to this handsome gentleman. At least you can decide whether it goes left or --
Chúng tôi đã tạo ra cái máy như thế chưa? Chưa. Chính vì thế mà nhiều người trong dự án hiện vẫn đang ở Đài Loan. Trong vòng 30 ngày nữa, chúng tôi sẽ biết đích xác. Có lẽ phần quan trọng nhất là liệu lũ trẻ có thể bảo trì máy tính của chúng không. Và đó lại là điều khiến người ta không tin tưởng, nhưng tôi thực sự nghĩ là có. Đây là máy tính chúng tôi trình diễn ở Tunisia. Chúng tôi sẽ thiên về thiết kế theo hướng này. Và chúng tôi đã từng cho rằng đó là nhiệm vụ bất khả thi. Để tôi chuyển cho quí vị xem một lượt nhé. Đây không phải là mẫu thiết kế đâu nhé. Đây mới chỉ là mô hình kỹ thuật chế tạo để quí vị nghịch chút thôi. Và rõ ràng nó chỉ là một mô hình. Còn cái chạy được đang ở trường MIT kia. Tôi sẽ chuyển nó cho quí ông đẹp trai này nhé. Ít ra thì anh cũng quyết định được là chuyển nó sang trái, hay ---
Chris Anderson: Before you do it, for the people down in simulcast --
Chris Anderson: trước khi chuyển xuống dưới, ta phải ghi hình đã --
Nicholas Negroponte: Sorry! I forgot. CA: Just show it off a bit.
Nicholas: Xin lỗi nhé! Tôi quên mất! Chris: Tôi chỉ tỏ vẻ chút thôi.
So wherever the camera is -- OK, good point. Thank you, Chris.
Thế thì camera đâu nhỉ --- À, nói hay đấy, Chris! Cảm ơn anh.
The idea was that it would be not only a laptop, but that it could transform into an electronic book. So it's sort of an electronic book. This is where when you go outside, it's in black and white. The games buttons are missing, but it'll also be a games machine, book machine. Set it up this way, and it's a television set. Etc., etc. -- is that enough for simulcast? OK, sorry. I'll let Jim decide which way to send it afterwards. OK. Seven countries.
Ý tưởng là nó không chỉ là máy tính mà còn có thể biến thành một cuốn sách điện tử. Vì thế, nó giống như sách điện tử. Nên khi mang nó ra ngoài trời, nó hiển thị 2 màu đen-trắng. Không có phím Trò chơi nào, nhưng nó cũng là một máy trò chơi, sách điện tử. Đặt như thế này, nó lại thành một cái TV. --Như thế đã đủ để ghi hình chưa? Được rồi, xin lỗi. Tôi đưa nó cho Jim, để anh ấy chuyển tiếp cho quí vị sau. Ok. 7 quốc gia.
(Laughter)
(tiếng cười)
I say "maybe" for Massachusetts, because they actually have to do a bid. By law you've got to bid, and so on and so forth. So I can't quite name them. In the other cases, they don't have to do bids. They can decide -- it's the federal government in each case. It's kind of agonizing, because a lot of people say, "Let's do it at the state level," because states are more nimble than the feds, just because of size. And yet we count. We're really dealing with the federal government. We're really dealing with ministries of education. And if you look at governments around the world, ministries of education tend to be the most conservative, and also the ones that have huge payrolls. Everybody thinks they know about education, a lot of culture is built into it as well. It's really hard. And so it's certainly the hard road. If you look at the countries, they're pretty geoculturally distributed.
Tôi nói "có thể" với Massachusett, vì thực ra họ phải đấu thầu đã. Theo luật, ta phải đấu thầu, và loằng ngoằng nhiều thứ. Tôi không thể kể hết ra được. Với các quốc gia, họ không phải đấu thầu. Họ có thể quyết định -- Mỗi trường hợp đều liên quan đến chính quyền trung ương. Cũng khó khăn vì nhiều người bảo, "Hãy thực hiện ở cấp tỉnh," vì cấp tỉnh linh hoạt hơn cấp trung ương, do kích cỡ. Nhưng chúng tôi đã tính rồi. Chúng tôi làm việc với chính quyền trung ương. Chúng tôi làm việc với Bộ Giáo dục các nước. Và nếu bạn quan sát chính phủ các nước trên thế giới, Bộ Giáo dục thường là bảo thủ nhất, và cũng là cơ quan chi trả lương nhiều nhất. Ai cũng nghĩ mình hiểu rõ về giáo dục, đậm màu sắc văn hóa địa phương. Quả là khó. Đường đi hẳn là trắc trở. Nhìn vào danh sách, quí vị thấy các nước này phân bổ ở các nơi khác nhau, văn hóa khác nhau.
Have they all agreed? No, not completely. Probably Thailand, Brazil and Nigeria are the three that are the most active and most agreed. We're purposely not signing anything with anybody until we actually have the working ones. And since I visit each one of those countries within at least every three months, I'm just going around the world every three weeks. Here's sort of the schedule and I put at the bottom we might give some away free in two years at this meeting. Everybody says it's a $100 laptop -- you can't do it. Well, guess what, we're not. We're coming in probably at 135, to start, then drift down. And that's very important, because so many things hit the market at a price and then drift up. It's kind of the loss leader, and then as soon as it looks interesting, it can't be afforded, or it can't be scaled out. So we're targeting 50 dollars in 2010.
Có phải tất cả các nước đều đồng ý không? Không hoàn toàn. Có thể là Thái Lan, Brazil và Nigeria là 3 nước nước tích cực nhất và đồng thuận nhất. Chúng tôi chủ định không kí bất cứ hợp đồng gì với bất kì ai cho đến khi chúng tôi có mẫu máy hoạt động được. Và khi tôi tới thăm mỗi nước này ít nhất 3 tháng một lần, thì cứ 3 tuần tôi lại đi vòng quanh thế giới. Còn đây là kế hoạch chung và tôi viết ở dưới cùng rằng có lẽ chúng tôi sẽ tặng miễn phí một số máy tại buổi diễn thuyết tại TED 2 năm sau. Ai cũng bảo máy tính xách tay giá 100 đô-la -- không thể nào làm dược. Thì quả nhiên chúng tôi không làm được. Chúng tôi mới đầu chỉ làm được mức giá 135, rồi sau đó kéo dần giá xuống. Điều đó rất quan trọng, vì có quá nhiều nhân tố khiến giá thị trường lao dốc, rồi giá lại tăng lên. kiểu như bán bù lỗ, rồi đến khi khách hàng thích sản phẩm, ta không còn sức bù lỗ nữa mà ta cũng không mở rộng qui mô ra được nữa. Mục tiêu của chúng tôi là giá chỉ còn 50 đô-la vào năm 2010.
The gray market's a big issue. And one of the ways -- just one -- but one of the ways to help in the case of the gray market is to make something that is so utterly unique -- It's a little bit like the fact that automobiles -- thousands of automobiles are stolen every day in the United States. Not one single post-office truck is stolen.
Thị trường chợ đen cũng là một vấn đề lớn. Và một trong những cách --chỉ một thôi-- đối phó với thị trường chợ đen là làm ra một sản phẩm độc nhất vô nhị -- Nó cũng giống như chuyện ô tô -- mỗi ngày, tại Mỹ có đến hàng ngàn ô tô bị đánh cắp. Nhưng không có cái xe thư báo nào bị đánh cắp cả.
(Laughter)
(tiếng cười)
And why? Because there's no market for post-office trucks. It looks like a post-office truck. You can spray paint it. You can do anything you want. I just learned recently: in South Africa, no white Volvos are stolen. Period. None. Zero. So we want to make it very much like a white Volvo.
Tại sao vậy? Bởi không có thị trường cho xe thư báo. Sản phẩm của chúng tôi cũng như xe thư báo vậy. Ta có thể vẩy sơn lên nó. Ta có thể làm bất kì điều gì ta muốn. Gần đây tôi biết được một điều: ở Nam Phi, không một xe Volvo trắng nào bị đánh cắp. Cả thời gian dài. Không cái nào. Nên chúng tôi muốn làm ra sản phẩm giống hệt như xe Volvo trắng vậy.
Each government has a task force. This perhaps is less interesting, but we're trying to get the governments to all work together and it's not easy. The economics of this is to start with the federal governments and then later, to subsequently go to other -- whether it's child-to-child funding, so a child in this country buys one for a child in the developing world, maybe of the same gender, maybe of the same age. An uncle gives a niece or a nephew that as a birthday present. I mean, there are all sorts of things that will happen, and they'll be very, very exciting.
Mỗi một chính phủ có một nhóm tác chiến. Điều này không thú vị lắm, nhưng chúng tôi đang cố đưa các chính phủ làm việc với nhau. dù điều đó chẳng hề dễ dàng. Việc kinh doanh sẽ bắt đầu với các chính quyền trung ương, rồi sau đó, lần lượt hướng tới các hình thức khác -- có thể là một quĩ trẻ em - giúp - trẻ em, để một trẻ em ở nước ta mua máy tính cho một trẻ em ở các nước đang phát triển, có thể là cùng giới tính, hay cùng tuổi. Một người chú tặng quà sinh nhật cho cháu gái hoặc cháu trai. Ý tôi là, có nhiều cách để tiến hành, và tất cả sẽ vô cùng lý thú.
And everybody says -- I say -- it's an education project. Are we providing the software? The answer is: The system certainly has software, but no, we're not providing the education content. That is really done in the countries. But we are certainly constructionists. And we certainly believe in learning by doing and everything from Logo, which was started in 1968, to more modern things, like Scratch, if you've ever even heard of it, are very, very much part of it. And that's the rollout.
Và ai cũng bảo - tôi cũng bảo đây là một dự án giáo dục. Chúng tôi có cung cấp phần mềm nào không? Câu trả lời là: Hệ thống đương nhiên là có phần mềm, nhưng chúng tôi không cung cấp nội dung giáo dục. Việc này đã được tiến hành ở các nước. Nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ lên khung chương trình. Và chúng tôi tin chắc vào việc học từ (ngôn ngữ lập trình) Logo, bắt đầu từ năm 1968, tới những chương trình hiện đại, như Scratch, nếu quí vị có từng nghe nói tới, đều là một phần trong đó. Và đó là lần ra mắt đầu tiên.
Are we dreaming? Is this real? It actually is real. The only criticism, and people really don't want to criticize this, because it is a humanitarian effort, a nonprofit effort and to criticize it is a little bit stupid, actually.
Phải chăng chúng tôi đang mơ? Hay là thực? Quả nhiên đây là sự thực. Lời phê phán duy nhất, và thực ra người ta không muốn phê phán đâu, vì đây là nỗ lực nhân đạo, một nỗ lực phi lợi nhuận, và thực sự, nếu còn phê phán nó, thì quả là hơi có phần ngốc nghếch.
(Laughter)
(tiếng cười)
But the one thing that people could criticize was, "Great idea, but these guys can't do it." And that could either mean these guys, professors and so on couldn't do it, or that it's not possible. Well, on December 12, a company called Quanta agreed to build it, and since they make about one-third of all the laptops on the planet today, that question disappeared. So it's not a matter of whether it's going to happen. It is going to happen. And if it comes out at 138 dollars, so what? If it comes out six months late, so what? That's a pretty soft landing.
Nhưng có một điều người ta có thể phê phán là, "Ý tưởng hay đấy, nhưng các anh không làm được đâu." nghĩa là, các anh ở đây hay các giáo sư ngoài kia, không ai làm được đâu. hoặc bản thân dự án là bất khả thi. Ngày 12/12, một công ty có tên là Quanta đã đồng ý xây dựng nó, và bởi vì Quanta sản xuất ra 1/3 tổng số máy tính xách tay trên hành tinh này, nên câu hỏi đó đã biến mất. Do đó, đây không phải là chuyện nó có xảy ra hay không. Nó sẽ xảy ra. Và nếu triển khai với giá 138 đô-la, thì sao? Hay dự án ra trễ tới 6 tháng sau, thì sao? Như thế vẫn khá tốt đẹp và yên ổn.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(vỗ tay)