So the Awesome story: It begins about 40 years ago, when my mom and my dad came to Canada. My mom left Nairobi, Kenya. My dad left a small village outside of Amritsar, India. And they got here in the late 1960s. They settled in a shady suburb about an hour east of Toronto, and they settled into a new life. They saw their first dentist, they ate their first hamburger, and they had their first kids. My sister and I grew up here, and we had quiet, happy childhoods. We had close family, good friends, a quiet street. We grew up taking for granted a lot of the things that my parents couldn't take for granted when they grew up -- things like power always on in our houses, things like schools across the street and hospitals down the road and popsicles in the backyard. We grew up, and we grew older. I went to high school. I graduated. I moved out of the house, I got a job, I found a girl, I settled down -- and I realize it sounds like a bad sitcom or a Cat Stevens' song --
Và câu chuyện tuyệt vời: Câu chuyện bắt đầu vào 40 năm trước khi cha và mẹ đặt chân tới Canada Mẹ tôi đến từ Nairobi, Kenya. Cha tôi đến từ ngôi làng nhỏ nằm ngoài Amritsar, Ấn Độ. Và khi họ tới đầu vào cuối thập niên 60 Họ sống ở khu ngoại ô, cách Toronto một giờ về phía Đông. Và họ bắt đầu ổn định cuộc sống mới. Họ đi gặp nha sĩ đầu tiền, họ ăn cái hamburger đầu tiên, và họ có đứa trẻ đầu tiên. Chị tôi và tôi đã lớn lên ở đây, và chúng tôi đã có một tuổi thơ êm đềm. Chúng tôi có gia đình thân thuộc, bạn tốt, và con đường yên bình. Chúng tôi lớn lên nhận những thứ được cho rất nhiều thứ mà cha mẹ chúng tôi không thể có được khi họ lớn lên những thứ như là điện đóm luôn luôn mở trong nhà, những thứ như trường học bên kia đường và bệnh viện thì nằm ở cuối góc đường kia và kem ở sân sau. Chúng tôi lớn lên. Tôi vào trung học. Tôi tốt nghiệp trung học. Tôi dọn ra riêng, tôi có công việc, Tôi gặp một cô gái, tôi ổn định cuộc sống -- và tôi nhận ra rằng nó giống như một vở kịch nhàm chán hay là bài hát của Cat Steven
(Laughter)
(Cười)
but life was pretty good. Life was pretty good. 2006 was a great year. Under clear blue skies in July in the wine region of Ontario, I got married, surrounded by 150 family and friends. 2007 was a great year. I graduated from school, and I went on a road trip with two of my closest friends. Here's a picture of me and my friend, Chris, on the coast of the Pacific Ocean. We actually saw seals out of our car window, and we pulled over to take a quick picture of them and then blocked them with our giant heads. (Laughter) So you can't actually see them, but it was breathtaking, believe me.
Nhưng cuộc sống đã rất tốt. Mọi thứ đều rất ổn. 2006 là một năm tuyệt vời. Dưới bầu trời xanh ngắt ở một vùng làm rượu của Ontario, vào tháng 7 tôi đám cưới, với 150 người đến chung vui gồm cả gia đình và bạn bè. 2007 là một năm tuyệt vời. Tôi tốt nghiệp, và cùng với 2 bạn thân cùng đi một chuyến phiêu lưu. Đây là hình của tôi và Chris ở bờ biển Thái Bình Dương. Chúng tôi đã thấy hải cẩu ở ngoài cửa sổ của ô tô. và chúng tôi chạy tới để chụp hình và rồi cái đầu to của chúng tôi đã che hẳn bọn hải cẩu. (Cười) Bởi thê nên bạn không thể thấy được hải cẩu. dù sao thì phong cảnh vẫn ngoạn mục, tin tôi đi.
(Laughter)
(Cười)
2008 and 2009 were a little tougher. I know that they were tougher for a lot of people, not just me. First of all, the news was so heavy. It's still heavy now, and it was heavy before that, but when you flipped open a newspaper, when you turned on the TV, it was about ice caps melting, wars going on around the world, earthquakes, hurricanes and an economy that was wobbling on the brink of collapse, and then eventually did collapse, and so many of us losing our homes, or our jobs, or our retirements, or our livelihoods. 2008, 2009 were heavy years for me for another reason, too. I was going through a lot of personal problems at the time. My marriage wasn't going well, and we just were growing further and further apart. One day my wife came home from work and summoned the courage, through a lot of tears, to have a very honest conversation. And she said, "I don't love you anymore," and it was one of the most painful things I'd ever heard and certainly the most heartbreaking thing I'd ever heard, until only a month later, when I heard something even more heartbreaking.
2008 và 2009 thì có một chút khó khăn. Tôi biết là nó khó khăn hơn nữa đối với nhiều người, không phải chỉ với tôi. Trước hết, mọi tin tức rất là nặng nề. Bây giờ tin tức vẫn u ám, và nó đã u ám từ trước đó, nhưng khi bạn mở tạp chí, mở tivi, bắt đầu là tin về tình trạng băng tan, chiến tranh trên thế giới, động đất, sóng thần, và nền kinh tế mấp mé bên bề vực sụp đổ, và sau đó đã thực sự sụp đổ, rất nhiều người trong chúng ta mất nhà, mất việc, mất lương hưu, mất kế sinh nhai. 2008, 2009 cũng là một năm nặng nề với tôi vì lý do khác. Tôi đã trải qua nhiều vấn đề cá nhân tại thời điểm đó. Cuộc hôn nhân không diễn biến tốt đẹp, và chúng tôi ngày càng xa nhau. Một hôm vợ tôi đi về nhà và lấy hết can đảm, với rất nhiều nước mắt, để có một cuộc trò chuyện trung thực. Và cô ấy bảo, "Em không còn yêu anh nữa." Đó là một trong những thứ đau đớn nhất tôi từng nghe. và chắc chắn là điều làm tan nát tim tôi nhất, cho tới một tháng sau, khi tôi biết một tin còn tan nát hơn nữa.
My friend Chris, who I just showed you a picture of, had been battling mental illness for some time. And for those of you whose lives have been touched by mental illness, you know how challenging it can be. I spoke to him on the phone at 10:30 p.m. on a Sunday night. We talked about the TV show we watched that evening. And Monday morning, I found out that he disappeared. Very sadly, he took his own life. And it was a really heavy time.
Bạn tôi Chris, người mà tôi đã đưa ảnh ở phần trước, đã vật lộn với bệnh về thần kinh trong một khoảng thời gian. Và nếu bạn đã từng bị chứng bệnh về thần kinh, bạn hiểu rằng nó khó khăn đến mức nào. Tôi nói chuyện với Chris trên điện thoại vào 10:30 tối chủ nhật. Chúng tôi nói về chương trình TV chúng tôi đã xem buổi chiều. Và sáng thứ 2, Chris biến mất. Rất đau buồn, anh ấy đã tự kết liễu đời mình. Đó là khoảng thời gian u ám.
And as these dark clouds were circling me, and I was finding it really, really difficult to think of anything good, I said to myself that I really needed a way to focus on the positive somehow. So I came home from work one night, and I logged onto the computer, and I started up a tiny website called 1000awesomethings.com. I was trying to remind myself of the simple, universal, little pleasures that we all love, but we just don't talk about enough -- things like waiters and waitresses who bring you free refills without asking, being the first table to get called up to the dinner buffet at a wedding, wearing warm underwear from just out of the dryer, or when cashiers open up a new check-out lane at the grocery store and you get to be first in line -- even if you were last at the other line, swoop right in there.
Những đám mây đen quay vòng lấy tôi, và tôi thấy mọi chuyện rất khó khăn để nghĩ về bất cứ điều gì tốt đẹp, Tôi nhủ với bản thân rằng tôi thực sự cần một con đường để tập trung vào những thứ tích cực. Một buổi tối về nhà, tôi mở máy tính, và bắt đầu làm một website nhỏ, gọi là 1000awesomethings.com (1000 điều tuyệt diệu) Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân về những thứ đơn giản, phổ biến, niềm vui be bé mà tất cả mọi người đều yêu thích, nhưng chúng ta đã không nói đủ -- những thứ như là người phục vụ bàn tiếp nước thêm cho bạn mà không cần hỏi, bạn ngồi trong bàn đầu tiên được gọi lên vào buổi buffet tối tại đám cưới, hay là mặc đồ lót âm ấp vừa được lấy ra từ máy sấy, hoặc là khi thu ngân mở thêm 1 quầy tính tiền tại cửa hàng và bạn là người đầu tiên trong hàng mới đó -- ngay cả khi bạn là người cuối cùng của hàng khác, nhảy ào vào.
(Laughter)
(Cười)
And slowly over time, I started putting myself in a better mood. I mean, 50,000 blogs are started a day, and so my blog was just one of those 50,000. And nobody read it except for my mom. Although I should say that my traffic did skyrocket and go up by 100 percent when she forwarded it to my dad. (Laughter) And then I got excited when it started getting tens of hits, and then I started getting excited when it started getting dozens and then hundreds and then thousands and then millions. It started getting bigger and bigger and bigger. And then I got a phone call, and the voice at the other end of the line said, "You've just won the Best Blog In the World award." I was like, that sounds totally fake. (Laughter) (Applause) Which African country do you want me to wire all my money to? (Laughter) But it turns out, I jumped on a plane, and I ended up walking a red carpet between Sarah Silverman and Jimmy Fallon and Martha Stewart. And I went onstage to accept a Webby award for Best Blog. And the surprise and just the amazement of that was only overshadowed by my return to Toronto, when, in my inbox, 10 literary agents were waiting for me to talk about putting this into a book. Flash-forward to the next year and "The Book of Awesome" has now been number one on the bestseller list for 20 straight weeks.
Và lần lần, Tôi bắt đầu thấy bản thân mình với tâm trạng khá hơn. Có 50,000 blogs được tạo ra mỗi ngày. Bởi thế blog của tôi chỉ là 1 trong số 50,000 Và không có ai đọc trừ mẹ tôi. Mặc dù tôi phải nói lượng người đọc blog tôi tăng vụt như bắn tên lửa, tăng 100% khi mà mẹ đưa blog tôi cho cha đọc. (Cười) Và tôi thấy hứng thú khi có 10 người vào xem blog Và sau đó là 12 Rồi hàng trăm, rồi hàng ngàn, và rồi hàng triệu. Con số càng lúc càng lớn dần lên. Một ngày nọ tôi nhận được điện thoại, giọng nói ở đầu dây bên kia nói rằng, "Anh vừa được nhận giải blog hay nhất trên thế giới." Tôi chỉ nghĩ, hoàn toàn là giả. (Cười) (Vỗ tây) Bây giờ bạn muốn tôi chuyển tiền đến nước nào ở châu Phi? (Cười) Nhưng mà kết cục là, tôi lên máy bay, và bước đi trên thảm đỏ giữa Sarah Silverman và Jimmy Fallon và Martha Stewart. Tôi lên sân khấu để nhận giải thưởng Webby cho blog hay nhất. Và điều bất ngờ và cũng là sự thú vị chỉ đến khi tôi trở về Toronto, và hộp mail của tôi, có 10 đại diện về văn chương đang đợi tôi để nói chuyện về việc xuất bản sách. Tia sáng lóe lên cho năm mới và "Cuốn sách của điều tuyệt diệu" đã nằm ở ví trí đầu trong các sách bán chạy nhất 20 tuần liên tiếp.
(Applause)
(Vỗ tay)
But look, I said I wanted to do three things with you today. I said I wanted to tell you the Awesome story, I wanted to share with you the three As of Awesome, and I wanted to leave you with a closing thought. So let's talk about those three As. Over the last few years, I haven't had that much time to really think. But lately I have had the opportunity to take a step back and ask myself: "What is it over the last few years that helped me grow my website, but also grow myself?" And I've summarized those things, for me personally, as three As. They are Attitude, Awareness and Authenticity. I'd love to just talk about each one briefly.
Tôi đã nói là có 3 thứ tôi muốn nói ngày hôm nay. Tôi muốn nói về câu chuyện tuyệt vời, Tôi muốn chia sẻ với mọi người 3 chữ A điều tuyệt vời, và tôi để các bạn suy ngẫm. Hãy nói về 3 chữ của điều tuyệt vời - Awesome Trong những năm gần đây, Tôi không có nhiều thời gian để thực sự suy nghĩ. Nhưng dạo này, tôi có cơ hội để lùi lại một bước và hỏi bản thân. Chuyện gì trong những năm qua đã giúp tôi lập nên website, và cũng đồng thời phát triển bản thân? Tôi tổng hợp lại những thứ này, cho riêng bản thân tôi như là 3 chữ A, Đó là thái độ (attitude), nhận thức (awareness) và tính xác thực. Tôi muốn qua ngắn gọn về mỗi thứ.
So Attitude: Look, we're all going to get lumps, and we're all going to get bumps. None of us can predict the future, but we do know one thing about it and that's that it ain't gonna go according to plan. We will all have high highs and big days and proud moments of smiles on graduation stages, father-daughter dances at weddings and healthy babies screeching in the delivery room, but between those high highs, we may also have some lumps and some bumps too. It's sad, and it's not pleasant to talk about, but your husband might leave you, your girlfriend could cheat, your headaches might be more serious than you thought, or your dog could get hit by a car on the street. It's not a happy thought, but your kids could get mixed up in gangs or bad scenes. Your mom could get cancer, your dad could get mean. And there are times in life when you will be tossed in the well, too, with twists in your stomach and with holes in your heart, and when that bad news washes over you, and when that pain sponges and soaks in, I just really hope you feel like you've always got two choices. One, you can swirl and twirl and gloom and doom forever, or two, you can grieve and then face the future with newly sober eyes. Having a great attitude is about choosing option number two, and choosing, no matter how difficult it is, no matter what pain hits you, choosing to move forward and move on and take baby steps into the future.
Về thái độ: Tất cả chúng ta sẽ có những lúc mệt mỏi và chúng ta sẽ có những lúc khó khăn. Không ai trong chúng ta có thể dự đoán tương lai, nhưng chúng ta biết 1 điều là tương lai không đi theo dự định của chúng ta. Chúng ta có những ngày tươi sáng với những khoảnh khắc đáng nhớ của nụ cười khi tốt nghiệp, cha và con gái nhảy múa trong đám cưới và tiếng đứa trẻ khỏe mạnh ré lên ở phòng hộ sản, nhưng ở giữa những khoảnh khắc đáng nhớ, cũng có khi chúng ta thấy cuộc sống chao đảo. Không hề dễ dàng khi nói về chuyện này, nhưng chồng bạn có thể rời bỏ bạn, bạn gái lừa dối bạn, cơn đau đầu nặng hơn là bạn nghĩ, hoặc con chó của bạn bị xe tông. Đây không phải là suy nghĩ đáng vui vẻ gì, nhưng con cái bạn gia nhập băng nhóm hoặc bị cái xấu ảnh hưởng. Mẹ bạn mắc bệnh ung thư, cha bạn là người ích kỷ. Và có khi bạn thấy tròng trành với cái quặn lên trong bao tử và nhói lên trong tim. Khi mà tin xấu bao trùm bạn, và khi mà nỗi đau cọ xát và dìm bạn xuống, Tôi chỉ thực sự hi vọng bạn cảm thấy rằng bạn luôn có 2 lựa chọn. Một, bạn có thể xuôi theo, và ảm đạm mãi mãi, hoặc là bạn đau lòng và đối mặt với tương lai với con mắt bình tĩnh. Có một thái độ tuyệt vời nghĩa là lựa chọn điều thứ hai, và bất kể rằng nó khó như thế nào, bất kể đau đớn ra sao, sự lựa chọn để tiến lên và đi từng bước nhỏ vào tương lai.
The second "A" is Awareness. I love hanging out with three year-olds. I love the way that they see the world, because they're seeing the world for the first time. I love the way that they can stare at a bug crossing the sidewalk. I love the way that they'll stare slack-jawed at their first baseball game with wide eyes and a mitt on their hand, soaking in the crack of the bat and the crunch of the peanuts and the smell of the hotdogs. I love the way that they'll spend hours picking dandelions in the backyard and putting them into a nice centerpiece for Thanksgiving dinner. I love the way that they see the world, because they're seeing the world for the first time. Having a sense of awareness is just about embracing your inner three year-old. Because you all used to be three years old. That three-year-old boy is still part of you. That three-year-old girl is still part of you. They're in there. And being aware is just about remembering that you saw everything you've seen for the first time once, too. So there was a time when it was your first time ever hitting a string of green lights on the way home from work. There was the first time you walked by the open door of a bakery and smelt the bakery air, or the first time you pulled a 20-dollar bill out of your old jacket pocket and said, "Found money."
Chữ "A" thứ 2 là sự nhận thức (awareness). Tôi thích đi chơi với đứa trẻ 3 tuổi. Tôi yêu cách chúng nhìn thế giới, bởi vì chúng đang nhìn lần đầu tiên. Tôi yêu cách chúng nhìn chăm chăm vào con bọ băng ngang qua lối đi. Tôi yêu cách chúng há hốc mồm chăm chú nhìn vào trận bóng chày đầu tiên với đôi mắt mở to và đeo găng trên tay, sờ vào đường nứt trên cái chày và tiếng kêu sột soạt của đậu phộng và mùi của hotdogs. Tôi yêu cách chúng bỏ hàng giờ hái bồ công anh ở vườn sau và đặt hoa vào vị trí trung tâm cho lễ Thanksgiving. Tôi yêu cách chúng nhìn thế giới, bởi vì chúng đang nhìn thế giới lần đầu tiên. Có nhận thức nghĩa là nghe theo tiếng nói khi 3-tuổi Bởi vì bạn đều đã từng là đứa trẻ lên ba. Nên đứa trẻ 3 tuổi vẫn là một phần của bạn. Đứa bé gái 3 tuổi đó vẫn ở bên trong bạn. Chúng ở đấy. Và có nhận thức nghĩa là nhớ rằng bạn nhìn mọi thứ bạn từng thấy lần đầu tiên. Đó là lần đầu tiên bạn gặp một chuỗi đèn xanh trên đường từ sở về nhà. Đó là lần đầu tiên bạn đi ngang qua tiệm bánh và nhận ra được hương thơm của bánh, hoặc là lần đầu tiên bạn lôi tờ $20 ra khỏi túi áo cũ và hô lên "Tiền."
The last "A" is Authenticity. And for this one, I want to tell you a quick story. Let's go all the way back to 1932 when, on a peanut farm in Georgia, a little baby boy named Roosevelt Grier was born. Roosevelt Grier, or Rosey Grier, as people used to call him, grew up and grew into a 300-pound, six-foot-five linebacker in the NFL. He's number 76 in the picture. Here he is pictured with the "fearsome foursome." These were four guys on the L.A. Rams in the 1960s you did not want to go up against. They were tough football players doing what they love, which was crushing skulls and separating shoulders on the football field. But Rosey Grier also had another passion. In his deeply authentic self, he also loved needlepoint. (Laughter) He loved knitting. He said that it calmed him down, it relaxed him, it took away his fear of flying and helped him meet chicks. That's what he said. I mean, he loved it so much that, after he retired from the NFL, he started joining clubs. And he even put out a book called "Rosey Grier's Needlepoint for Men." (Laughter) (Applause) It's a great cover. If you notice, he's actually needlepointing his own face.
Chữ A cuối cùng là tính xác thực (authencity) Và cho chữ này, tôi muốn kể bạn nghe câu chuyện Quay trở lại năm 1932 khi mà nông trại đậu phộng ở Georgia, và có một bé trai tên Roosevelt Grier được sinh ra. Roosevelt Grier, hay Rosey Grier như cách mọi người thường gọi, lớn lên và trở thành hậu vệ 300 lb. 6''5 ở NFL. Anh ấy mang số 76 trong tấm hình. Anh ấy được chụp với "trận đấu 4 người dễ sợ" Có 4 anh chàng ở L.A. Rams thập niên 1960 mà bạn không muốn đấu với họ. Họ là những cầu thủ bền bỉ làm những việc họ thích, là nghiền sọ và bẻ vai trên sân bóng. Nhưng Rosey Grier còn có đam mê khác. Ở trong sâu thẳm con người, anh ấy yêu thích thêu thùa. Anh yêu việc đan len. Nó làm cho anh ấy thoải mái và nguôi ngoai, nó làm anh không còn lo sợ chuyến bay và giúp anh gặp được các cô gái. Đó là những gì anh nói. Anh yêu nó đến nỗi sau khi nghỉ hưu khỏi NFL, anh bắt đầu tham gia các câu lạc bộ. Và bắt đầu làm một quyển sách tựa là "Rosey Grier - Thêu thùa cho đàn ông" (Cười) (Vỗ tay) Đây là một cái bìa đẹp, Nếu bạn để ý, anh ấy thêu hình chính khuôn mặt của mình.
(Laughter)
(Cười)
And so what I love about this story is that Rosey Grier is just such an authentic person, and that's what authenticity is all about. It's just about being you and being cool with that. And I think when you're authentic, you end up following your heart, and you put yourself in places and situations and in conversations that you love and that you enjoy. You meet people that you like talking to. You go places you've dreamt about. And you end you end up following your heart and feeling very fulfilled. So those are the three A's.
Và cái tôi yêu từ câu chuyện này là Rosey Grier là một người thật Và đó chính là sự xác thực. Nó bao hàm việc là chính bạn, và hài lòng với nó. Và khi bạn nghĩ bạn xác thực, bạn sẽ đi theo tiếng gọi trái tim, và đưa bạn vào những nơi chốn tình huống và những câu chuyện mà bạn yêu thích. Bạn gặp những người bạn muốn nói chuyện. Bạn đến những nơi bạn mơ ước. Và bạn kết thúc với việc làm theo tiếng gọi trái tim và cảm thấy cuộc sống đủ đầy. Đó là 3 chữ A
For the closing thought, I want to take you all the way back to my parents coming to Canada. I don't know what it would feel like coming to a new country when you're in your mid-20s. I don't know, because I never did it, but I would imagine that it would take a great attitude. I would imagine that you'd have to be pretty aware of your surroundings and appreciating the small wonders that you're starting to see in your new world. And I think you'd have to be really authentic, you'd have to be really true to yourself in order to get through what you're being exposed to.
Cho phần suy nghĩ, tôi muốn đưa bạn trở về với ba mẹ tôi nhập cảnh vào Canada. Tôi không biết rằng việc đó như thế nào đến một đất nước mới khi bạn ở trong tuổi 20 Tôi không biết, vì tôi chưa bao giờ làm việc đó. Nhưng tôi tưởng tượng cần phải có thái độ tuyệt vời. Tôi tưởng tượng bạn nhận thức rõ ràng về những thứ xung quanh và trân trọng những ngạc nhiên nho nhỏ mà bạn thấy ở thế giới mới. Và tôi nghĩ bạn phải xác thực, sống rất thật với bản thân để có thể trải qua những gì đang diễn ra
I'd like to pause my TEDTalk for about 10 seconds right now, because you don't get many opportunities in life to do something like this, and my parents are sitting in the front row. So I wanted to ask them to, if they don't mind, stand up. And I just wanted to say thank you to you guys.
Tôi muốn dừng bài nói chuyện khoảng 10 giây bởi vì bạn không có nhiều cơ hội để làm điều này Ba Mẹ tôi đang ngồi ở hàng đầu tiên. Tôi muốn họ nếu không phiền thì hãy đứng lên. Tôi muốn cảm ơn họ.
(Applause)
(Vỗ tay)
When I was growing up, my dad used to love telling the story of his first day in Canada. And it's a great story, because what happened was he got off the plane at the Toronto airport, and he was welcomed by a non-profit group, which I'm sure someone in this room runs. (Laughter) And this non-profit group had a big welcoming lunch for all the new immigrants to Canada. And my dad says he got off the plane and he went to this lunch and there was this huge spread. There was bread, there was those little, mini dill pickles, there was olives, those little white onions. There was rolled up turkey cold cuts, rolled up ham cold cuts, rolled up roast beef cold cuts and little cubes of cheese. There was tuna salad sandwiches and egg salad sandwiches and salmon salad sandwiches. There was lasagna, there was casseroles, there was brownies, there was butter tarts, and there was pies, lots and lots of pies. And when my dad tells the story, he says, "The craziest thing was, I'd never seen any of that before, except bread. (Laughter) I didn't know what was meat, what was vegetarian. I was eating olives with pie. (Laughter) I just couldn't believe how many things you can get here."
Khi tôi đang lớn lên, ba tôi từng kể về ngày đầu tiên của ông ở Canada. Đó là câu chuyện tuyệt vời, bởi vì những gì xảy ra là ông rời khỏi máy bay ở sân bay Toronto, và được chào đón bởi tổ chức phi lợi nhuận, mà tôi chắc chắn là ai đó trong phòng này điều khiển. (Cười) Và tổ chức đó tổ chức một bữa trưa chào mừng tất cả mọi dân nhập cư đến Canada. Và ba tôi rời máy bay và đến bữa ăn trưa và có một bữa tiệc linh đình. Có ánh mì, có dưa leo muối có oliu, có hành trắng. Có thịt gà tây nguội cuộn thịt nguội, bò quay và những thỏi phô mai nhỏ. Có sandwiches salad cá ngừ, và sandwiches trứng và sandwiches cá hồi. Và lasagna, có món thịt hầm, có bánh hạnh nhân, có bánh trái cây bơ, có nhiều, nhiều loại bánh khác. Và khi ba tôi kể chuyện, ông bảo "Điều điên khùng nhất là, Ba chưa bao giờ thấy những thứ đó, ngoại trừ bánh mì." (Cười) Ba không biết cái gì là thịt, cái gì là rau; Ba ăn oliu với bánh." (Cười) "Ba không thể tin được rằng mình có thể tới đây."
(Laughter)
(Cười)
When I was five years old, my dad used to take me grocery shopping, and he would stare in wonder at the little stickers that are on the fruits and vegetables. He would say, "Look, can you believe they have a mango here from Mexico? They've got an apple here from South Africa. Can you believe they've got a date from Morocco?" He's like, "Do you know where Morocco even is?" And I'd say, "I'm five. I don't even know where I am. Is this A&P?" And he'd say, "I don't know where Morocco is either, but let's find out." And so we'd buy the date, and we'd go home. And we'd actually take an atlas off the shelf, and we'd flip through until we found this mysterious country. And when we did, my dad would say, "Can you believe someone climbed a tree over there, picked this thing off it, put it in a truck, drove it all the way to the docks and then sailed it all the way across the Atlantic Ocean and then put it in another truck and drove that all the way to a tiny grocery store just outside our house, so they could sell it to us for 25 cents?" And I'd say, "I don't believe that." And he's like, "I don't believe it either. Things are amazing. There's just so many things to be happy about."
Khi tôi 5 tuổi ba từng dắt tôi tới tiệm tạp hóa Và ông chăm chú nhìn tới những nhãn nhỏ trên trái cây và rau. Và nói, "Nhìn này, con có thể tin rằng họ có xoài từ Mexico? họ có táo từ Nam Phi. Con có tin là họ có chà là từ Morocco?" Ông tiếp "Con có biết Morocco ở đâu không?" Và tôi nói "Con còn chẳng biết con đang ở đâu nữa. Có phải là A&P (tên siêu thị) không? Ông tiếp "Ba không biết Morocco, nhưng hãy tìm hiểu xem." Và chúng tôi mua chà là, và đi về nhà. Và chúng tôi lấy bản đồ khỏi giá, và tìm tới khi chúng tôi thấy được quốc gia bí ẩn đó. Và khi tôi tìm, ba tôi nói, "Con có tin là có ai đó trèo cây ở bên đó, hái quả này, bỏ vào xe tải, lái hết chặng đường tới cảng và sau đó được đưa bằng thuyền băng qua Đại Tây Dương và bỏ lên một xe tải khác và đem tới cái siêu thị nhỏ bé ở gần ngay nhà chúng ta, và được bán với giá 25 cents?" Và tôi nói, "Con không thể tin được." "Ba cũng không tin được" Mọi thứ rất tuyệt vời. Có nhiều thứ để chúng ta có thể vui vẻ."
When I stop to think about it, he's absolutely right. There are so many things to be happy about. We are the only species on the only life-giving rock in the entire universe that we've ever seen, capable of experiencing so many of these things. I mean, we're the only ones with architecture and agriculture. We're the only ones with jewelry and democracy. We've got airplanes, highway lanes, interior design and horoscope signs. We've got fashion magazines, house party scenes. You can watch a horror movie with monsters. You can go to a concert and hear guitars jamming. We've got books, buffets and radio waves, wedding brides and rollercoaster rides. You can sleep in clean sheets. You can go to the movies and get good seats. You can smell bakery air, walk around with rain hair, pop bubble wrap or take an illegal nap.
Khi tôi ngừng nghĩ về chuyện đó, Ba hoàn toàn đúng; có nhiều thứ để chúng ta phải vui. Chúng ta là loài sinh vật duy nhất trên hòn đá sự sống duy nhất trong toàn thể vũ trụ, mà chúng ta đã thấy có khả năng trải nghiệm rất nhiều điều. Ý tôi là, chúng ta là loài duy nhất với kiến trúc, và nông nghiệp, Chúng ta là loài duy nhất với trang sức, và nền dân chủ. Chúng ta có máy bay, có đường cao tốc, trang trí nội thất, và cung hoàng đạo. Chúng ta có tạp chí thời trang, tiệc tùng. Chúng ta có thể xem phim kinh dị với quái vật. Chúng ta xem hòa nhạc và lắng nghe tiếng guitar. Chúng ta có sách, tiệc buffets, và sóng radio, đám cưới và trò chơi nhào lộn. Chúng ta có thể ngủ với mền sạch. Có thể đi xem tivi với chỗ ngồi tốt. Có thể ngửi hơi bánh nướng, đi vòng vòng dưới mưa thổi bong bóng xà phòng và ngủ trưa
We've got all that, but we've only got 100 years to enjoy it. And that's the sad part. The cashiers at your grocery store, the foreman at your plant, the guy tailgating you home on the highway, the telemarketer calling you during dinner, every teacher you've ever had, everyone that's ever woken up beside you, every politician in every country, every actor in every movie, every single person in your family, everyone you love, everyone in this room and you will be dead in a hundred years. Life is so great that we only get such a short time to experience and enjoy all those tiny little moments that make it so sweet. And that moment is right now, and those moments are counting down, and those moments are always, always, always fleeting.
Chúng ta có mọi thứ đấy, nhưng chúng ta chỉ có 100 năm để tận hưởng. Và đó là phần đáng buồn. Người thu ngân ở siêu thị, người quản đốc ở công ty, người theo đuôi bạn trên highway, người market từ xa gọi điện thoại trong bữa tối, mỗi người thầy bạn đã từng học, mỗi người từng ngủ dậy bên cạnh bạn, mỗi nhà chính trị ở mỗi quốc gia, mỗi diễn viên trong mỗi bộ phim, từng người trong gia đình, mỗi người bạn yêu thương, mỗi người trong phòng và bạn sẽ chết đi trong vòng 100 năm. Cuộc sống rất tuyệt vời mà chúng ta thì có ít thời gian để trải nghiệm và tận hưởng và mỗi khoảnh khắc nho nhỏ làm cuộc sống trở nên ngọt ngào. Và mỗi khoảnh khắc hiện tại, và mỗi khoảnh khắc bạn đang dần qua đi, những phút giây đều luôn luôn trôi chảy.
You will never be as young as you are right now. And that's why I believe that if you live your life with a great attitude, choosing to move forward and move on whenever life deals you a blow, living with a sense of awareness of the world around you, embracing your inner three year-old and seeing the tiny joys that make life so sweet and being authentic to yourself, being you and being cool with that, letting your heart lead you and putting yourself in experiences that satisfy you, then I think you'll live a life that is rich and is satisfying, and I think you'll live a life that is truly awesome.
Bạn sẽ không bao giờ trẻ như bạn bây giờ. Và đó là lý do tại sao tôi tin nếu bạn sống cuộc đời bạn với một thái độ hợp lý, chọn lựa để bước tới và bước tiếp bất kỳ khi nào cuộc sống ra đòn, sống với nhận thức về thế giới xung quanh bạn, ôm ấp suy nghĩ của trẻ 3 tuổi và nhìn thấy những niềm vui nho nhỏ để làm cuộc sống ngọt ngào và sống thật với bản thân, là chính bạn, và hài lòng với điều đó, để con con tim dẫn tối và đặt bạn vào những trải nghiệm đáng nhớ, sau đó bạn biết rằng bạn đã sống một cuộc sống giàu có và vừa ý, và tôi nghĩ bạn sống cuộc đời thật sự tuyệt diệu (awesome)
Thank you.
Xin cảm ơn.