I love theater. I love the idea that you can transform, become somebody else and look at life with a completely new perspective. I love the idea that people will sit in one room for a couple of hours and listen. The idea that in that room at that moment, everyone, regardless of their age, their gender, their race, their color, their religion, comes together. At that moment, we transcend space and time together. Theater awakens our senses and opens the door to our imagination. And our ability to imagine is what makes us explorers. Our ability to imagine makes us inventors and creators and unique. I was commissioned in 2003 to create an original show, and began developing "Upwake." "Upwake" tells the story of Zero, a modern-day business man, going to work with his life in a suitcase, stuck between dream and reality and not able to decipher the two. I wanted "Upwake" to have the same audiovisual qualities as a movie would. And I wanted to let my imagination run wild. So I began drawing the story that was moving in my head.
Tôi yêu kịch. Tôi thích cái ý tưởng có thể hóa thành một người khác và nhìn cuộc sống theo một một hướng khác. Tôi thích cái ý tưởng mọi người ngồi trong khán phòng vài tiếng đồng hồ để lắng nghe. Rằng trong căn phòng ấy, tại thời điểm ấy, mọi người ở mọi lứa tuổi, giới tính, chủng tộc, màu da, tín ngưỡng, quây quần. Tại thời điểm ấy, chúng ta vươn tới không gian và một thời gian cùng nhau. Kịch đánh thức giác quan và mở ra cánh cửa của trí tưởng tượng. Và chính tưởng tượng là thứ biến ta thành những nhà thám hiểm. Khả năng tưởng tượng biến ta thành những nhà phát minh và nhà sáng tạo độc nhất. Tôi được giao một nhiệm vụ vào năm 2003 là tạo ra một vở diễn mới, và bắt đầu phát triển "Upwake" "Upwake" kể câu chuyện về Zero, 1 nhà kinh doanh thời hiện đại, với cuộc đời gói gọn trong chiếc cặp đi làm, mắc kẹt giữa giấc mơ và hiện thực mà không tài nào phân định được chúng. Tôi muốn "Upwake" có chất lượng nghe nhìn giống như một bộ phim. Và tôi muốn để cho trí tưởng tượng của mình bay thật xa. Nên tôi bắt đầu vẽ ra câu chuyện đang diễn ra trong đầu mình.
If Antoine de Saint-Exupery, the author of "The Little Prince," were here, he would have drawn three holes inside that box and told you your sheep was inside. Because, if you look closely enough, things will begin to appear. This is not a box; these are the renderings of my imagination from head to paper to screen to life. In "Upwake" buildings wear suits, Zero tap dances on a giant keyboard, clones himself with a scanner, tames and whips the computer mice, sails away into dreamscape from a single piece of paper and launches into space. I wanted to create environments that moved and morphed like an illusionist. Go from one world to another in a second. I wanted to have humor, beauty, simplicity and complexity and use metaphors to suggest ideas. At the beginning of the show, for example, Zero deejays dream and reality. Technology is an instrument that allowed me to manifest my visions in high definition, live, on stage.
Nếu Antoine de Saint-Exupery, tác giả của "Hoàng tử bé", có ở đây, ông ấy sẽ vẽ ba cái lỗ bên trong cái hộp và nói với bạn rằng con cừu của bạn ở bên trong. Vì, nếu bạn nhìn kĩ, mọi thứ sẽ bắt đầu xuất hiện. Đó không phải cái hộp; đó là những bức màn của trí tưởng tượng từ trong suy nghĩ đến mặt giấy, đến màn ảnh rồi đến cuộc đời. Ở "Upwake" những tòa nhà mặc vét, Zero nhảy thiết hài trên 1 chiếc đàn khổng lồ, nhân bản chính mình với 1 chiếc máy scan, thuần hóa những con chuột máy tính, chèo thuyền vào cõi mơ ảo từ 1 mảnh giấy rồi phóng vào không gian. Tôi muốn tạo ra 1 môi trường chuyển động và biến hóa như 1 nhà ảo thuật. Đi từ thế giới này sang thế giới khác trong 1 giây. Tôi muốn sự hài hước, cái đẹp, sự giản dị và sự phức tạp và dùng những phép tu từ để gợi ý. Ví dụ, ở phần đầu của buổi diễn, Zero sẽ hòa trộn giấc mơ và thực tại. Công nghệ là dụng cụ cho phép tôi diễn tả những ý tưởng của mình với hình nét rõ ràng, sống động, ngay trên sân khấu.
So today, I would like to talk to you about the relationship between theater and technology. Let's start with technology. (Fuse blowing) All right. Let's start with theater. (Laughter) (Buzzing) (Click, click, bang) (Laughter) (Applause) Thank you.
Vậy nên hôm nay, tôi muốn nói với các bạn về mối quan hệ giữa kịch nghệ và công nghệ. Hãy bắt đầu với công nghệ. (Điện tắt) Được rồi. Hãy bắt đầu với kịch. (Tiếng cười) (Tiếng vù vù) (Tiếng lên nòng, lên nòng, bắn) (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Cảm ơn các bạn.
"Upwake" lasts 52 minutes and 54 seconds. I project 3D animation on all the four surfaces of the stage which I interact with. The use of animation and projection was a process of discovery. I didn't use it as a special effect, but as a partner on stage. There are no special effects in "Upwake," no artifice. It's as lavish and intricate as it is simple and minimal. Three hundred and forty-four frames, four and a half years and commissions later, what started as a one person show became a collaborative work of nineteen most talented artists. And here are some excerpts. (Applause) Thank you.
"Upwake" kéo dài 52 phút 54 giây. Tôi thực hiện theo định dạng 3D trên cả bốn bề mặt của sân khấu mà tôi tương tác. Việc sử dụng định dạng hoạt hình là một quá trình khám phá. Tôi không sử dụng nó như một hiệu ứng đặc biệt, mà như một người bạn diễn trên khấu. Không có hiệu ứng nào trong "Upwake", cũng như thủ thuật. Nó cũng phong phú và rắc rối mà cũng thật bình dị và tối giản. Với 344 khung hình, 4.5 năm và những công việc sau đó, từ buổi biểu diễn của một người trở thành thành quả hợp tác của 19 nghệ sĩ tài năng nhất. Và đây là một số trích đoạn. (Tiếng vỗ tay) Cảm ơn các bạn.
So this is, relatively, a new show that we're now beginning to tour. And in Austin, Texas, I was asked to give small demonstrations in schools during the afternoon. When I arrived at one of the schools, I certainly did not expect this: Six hundred kids, packed in a gymnasium, waiting. I was a little nervous performing without animation, costume -- really -- and make-up. But the teachers came to me afterward and told me they hadn't seen the kids that attentive. And I think the reason why is that I was able to use their language and their reality in order to transport them into another. Something happened along the way. Zero became a person and not just a character in a play. Zero does not speak, is neither man nor woman. Zero is Zero, a little hero of the 21st Century, and Zero can touch so many more people than I possibly could.
Đây là 1 màn diễn khá mới mà chúng tôi đang chuẩn bị lưu diễn. Và ở Austin, Texas, tôi đã được đề nghị biểu diễn ngắn ở các trường học buổi chiều. Khi tôi đến một trường, tôi chắc chắn đã không mong chờ điều này: 600 đứa trẻ, chật cứng phòng thể chất mà chờ đợi. Tôi đã hơi lo lắng khi biểu diễn mà không có hình họa, trang phục và đồ trang điểm. Nhưng các thầy cô giáo đã đến gặp tôi sau đó và bảo họ chưa từng thấy bọn trẻ háo hức đến vậy. Và tôi nghĩ lý do là vì tôi có thể sử dụng ngôn ngữ và thực tại của chúng để đưa chúng từ nơi này sang nơi khác. Mọi thứ cứ như vậy diễn ra. Zero đã trở thành 1 con người chứ không chỉ là 1 nhân vật. Zero không nói, cũng không phải là đàn ông hay phụ nữ. Zero chỉ là Zero, 1 anh hùng bé nhỏ trong thế kỉ 21, và Zero có thể chạm đến trái tim của nhiều người hơn cả tôi.
It's as much about bringing new disciplines inside this box as it is about taking theater out of its box. As a street performer, I have learned that everybody wants to connect. And that usually, if you're a bit extraordinary, if you're not exactly of human appearance, then people will feel inclined to participate and to feel out loud. It's as though you made something resonate within them. It's as though the mystery of the person they're interacting with and connecting allows them to be themselves just a bit more. Because through your mask, they let theirs go.
Nó cũng giống như việc đưa 1 trật tự mới vào trong chiếc hộp này và đưa kịch vượt qua những giới hạn của nó. Là 1 nghệ sĩ đường phố, tôi hiểu rằng mọi người đều muốn sự kết nối. Và bình thường, nếu như bạn không nổi bật, không hoàn toàn có vẻ bề ngoài, khi ấy bạn sẽ thấy miễn cưỡng khi tham gia và bày tỏ cảm xúc. Nó tựa như bạn bắt thứ gì đó tự dội lại tiếng mình. Nó tựa như cái bí ẩn của con người mà họ đang khám phá và nối kết cho phép họ được làm chính họ. Vì qua mặt nạ của bạn, họ vứt bỏ mặt nạ của họ.
Being human is an art form. I know theater can improve the quality of people's lives, and I know theater can heal. I've worked as a doctor clown in a hospital for two years. I have seen sick kids and sad parents and doctors be lifted and transported in moments of pure joy. I know theater unites us. Zero wants to engage the generation of today and tomorrow, tell various stories through different mediums.
Trở thành con người của nghệ thuật. Kịch có thể nâng cao chất lượng cuộc sống, và tôi biết nó còn có thể chữa bệnh. Tôi từng làm một "cô hề" trị liệu ở 1 bệnh viện 2 năm trước. Tôi từng thấy những đứa trẻ ốm yếu, những cha mẹ buồn bã và các bác sĩ, được đưa tới những khoảnh khắc vui sướng khôn cùng. Tôi biết kịch gắn kết chúng ta. Zero muốn trở thành thế hệ của hôm nay và tương lai, kể thật nhiều câu chuyện qua những hình thức khác nhau.
Comic books. Quantum physics video games. And Zero wants to go to the moon. In 2007, Zero launched a green campaign, suggesting his friends and fans to turn off their electricity every Sunday from 7:53 to 8:00 p.m. The idea is simple, basic. It's not original, but it's important, and it's important to participate.
Truyện tranh. Vật lý lượng tử, trò chơi điện tử. Và Zero muốn lên mặt trăng. Năm 2007, Zero tiến hành 1 chiến dịch xanh, nhắc nhở bạn bè và người hâm mộ tắt các thiết bị điện mỗi chủ nhật từ 7:53 đến 8h tối. Ý tưởng rất đơn giản, không có gì mới lạ nhưng nó quan trọng và việc hưởng ứng cũng rất quan trọng.
There is a revolution. It's a human and technological revolution. It's motion and emotion. It's information. It's visual. It's musical. It's sensorial. It's conceptual. It's universal. It's beyond words and numbers. It's happening. The natural progression of science and art finding each other to better touch and define the human experience. There is a revolution in the way that we think, in the way that we share, and the way that we express our stories, our evolution. This is a time of communication, connection and creative collaboration. Charlie Chaplin innovated motion pictures and told stories through music, silence, humor and poetry. He was social, and his character, The Tramp, spoke to millions. He gave entertainment, pleasure and relief to so many human beings when they needed it the most.
Có một cuộc cách mạng. Nó là cuộc cách mạng về con người và công nghệ. Nó là hành động và xúc cảm. Nó là thông tin, Nó là hình ảnh, là âm nhạc, là cảm giác. Nó là nhận thức. Nó mang tính toàn diện. Nó còn hơn cả lời nói và chữ số. Nó đang diễn ra. Quá trình tự nhiên của khoa học và nghệ thuật tìm đến nhau để tác động mạnh hơn và định nghĩa trải nghiệm của con người. Nó là cuộc cách mạng theo cách mà chúng tôi nghĩ, cách chúng tôi chia sẻ và cách chúng tôi kể chuyện của mình, đó là cuộc cách mạng của chúng tôi. Đây là thời đại của giao tiếp, kết nối và sự hợp tác sáng tạo. Charlie Chaplin đã sáng tạo ra hình động và kể chuyện qua âm nhạc, khoảng lặng, tiếng cười và thơ ca. Ông kết nối và nhân vật của ông, The Tramp, đã tác động tới hàng triệu người. Ông ấy mang đến sự giải trí, niềm hân hoan và sự bình yên cho rất nhiều người khi họ cần nó nhất.
We are not here to question the possible; we are here to challenge the impossible. In the science of today, we become artists. In the art of today, we become scientists. We design our world. We invent possibilities. We teach, touch and move. It is now that we can use the diversity of our talents to create intelligent, meaningful and extraordinary work. It's now. (Ringing) Thank you. (Applause)
Chúng ta ở đây không phải vì tính khả thi mà là để thử thách những điều bất khả thi. Trong khoa học ngày nay, chúng ta trở thành những nghệ sĩ. Trong nghệ thuật đương đại, chúng ta trở thành những nhà khoa học. Chúng ta kiến tạo thế giới. Chúng ta phát minh những điều khả thi, Chúng ta dạy dỗ, tương tác và chuyển động. Bây giờ chính là lúc ta có thể dùng sự đa dạng của tài năng để tạo nên công trình thông minh, đầy ý nghĩa và phi thường. Chính là lúc này. (Tiếng chuông) Cảm ơn các bạn. (Tiếng vỗ tay).