My mom is a strong black woman who raised her kids to have the same sense of strength and pride. This spirit was epitomized by a single wall in our small, two-bedroom apartment on the South Side of Chicago. Two pictures hung proudly: one larger-than-life photo of my siblings and I and the other a picture of my mom at 12 years old staring into the eyes of Dr. Martin Luther King, Jr.
Mẹ tôi là một người phụ nữ da màu mạnh mẽ người đã nuôi dạy các con có được sức mạnh và niềm kiêu hãnh như bà. Tinh thần này được minh hoạ trên bức tường ở căn hộ nhỏ, 2 phòng ngủ của chúng tôi ở phía Nam thành phố Chicago. Hai bức ảnh được treo một cách đầy tự hào: Một bức lớn hơn người thật chụp các anh chị em chúng tôi Bức còn lại là hình mẹ chụp năm 12 tuổi đang chăm chú nhìn vào mắt tiến sĩ Martin Luther King.
When I was younger, I used to stand on my tippy-toes, stare at that picture, close my eyes tightly, and just pretend that it was me gazing up at the man who revolutionized the Civil Rights Movement, who marched on Washington and who transformed a generation by his words, "I have a dream."
Khi còn nhỏ, tôi từng đứng kiễng chân nhìn ngắm ảnh mẹ, mắt nhắm chặt, tưởng tượng đó là mình đang chăm chú nhìn người lãnh đạo phong trào cách mạng dân quyền của Mỹ người đã đến Washington và thay đổi cả một thế hệ bởi câu nói, “tôi có một ước mơ”
But I did get to meet him. Now, obviously, I didn't meet Dr. King, but I met a man named Dr. Vincent Harding. He worked with Dr. King from day one and even wrote some of his most iconic speeches. You see, this was a really important moment for me as a kid, because it was the first time that I realized that it wasn't just Dr. King who led this revolution, but he was surrounded by a movement made up of anonymous extraordinaries.
Nhưng tôi đã từng gặp ông ấy. Rõ ràng, tôi chưa từng gặp King nhưng tôi đã từng gặp một người đàn ông tên Vincent Harding Ông làm việc với King từ ngày đầu và thậm chí có viết một vài phát biểu biểu tượng nhất của ông. Bạn thấy đó, thời khắc ấy rất quan trọng với 1 đứa trẻ như tôi, bởi vì đó là lần đầu tiên tôi nhận ra không chỉ có King là người dẫn dắt cuộc cách mạng, mà ông còn được bao quanh bởi một nhóm những người phi thường ẩn danh.
Anonymous extraordinaries are people who work selflessly and vigorously for what they believe in, people who are motivated by conviction and not recognition. It took me a long time to realize the significance of this moment, until I was much older.
Những người phi thường ẩn danh là người làm việc quên mình và đầy mạnh mẽ. cho niềm tin của họ, những người được thúc đẩy bởi niềm tin chứ không vì sự công nhận nào cả. Tôi mất rất lâu để nhận ra khoảng khắc ấy đặc biệt ra sao, cho đến khi tôi trưởng thành.
And like I said, I grew up in Chicago. I grew up in a rough, poor neighborhood, but it didn't really matter to me as kid because I literally have the most incredible family in the world. Two things that I did struggle with a lot growing up was one -- that my dad has been sick my whole life. He suffers from Parkinson's and pancreatitis, and as a kid, it was so hard for me to watch my hero in so much pain. And my other issue was with me. I guess you could say I had an identity crisis. I had to move four times during high school, and my freshman year I went to an extremely racist high school. Kids were so cruel. They gave us hate letters, wrote terrible things on our lockers and because I'm biracial, they would tell me, "You can't be both. You have to choose, black or white." And in the end I just resented being either. And then all of a sudden, my senior year rolls around, 2008, and being mixed, being racially ambiguous is this new cool fad, like, "Natalie, now it's OK for you to like you. You're pretty now." I was over it. I was tired of caring about what other people thought and I just wanted to hurry up, go through my classes, whatever school I was going to be at next, and graduate.
Và như đã nói, tôi lớn lên ở Chicago Tôi lớn lên ở một xóm nghèo khó, nhưng nó không phải vấn đề lớn với tôi khi còn bé vì tôi có một gia đình tuyệt nhất trên đời. Có 2 điều mà tôi trăn trở rất nhiều trưởng thành là một trong số đó, bố tôi đã bị bệnh từ lúc tôi mới sinh. Ông ấy mắc bệnh rối loạn thoái hoá và viêm tuỵ, và là một đứa bé, rất khó cho tôi khi chứng kiến siêu anh hùng của mình phải chịu nhiều đau đớn. Và vấn đề còn lại là với tôi. Tôi đoán bạn sẽ nói tôi bị khủng hoảng tâm lí. Tôi phải chuyển trường 4 lần thời trung học, và năm đầu tiên, tôi đã đến một ngôi trường cực kì phân biệt chủng tộc. Những đứa trẻ cực kì thô lỗ. Chúng nói ra những lời cay nghiệt, ghi những thứ tệ hại lên tủ khoá và bởi tôi là con lai, chúng đã nói, “Mày không thể là cả 2. Mày phải chọn, đen hay trắng.” Và cuối cùng tôi mủi lòng dù có là ai đi nữa. Và rất đột ngột, năm cuối cấp trôi qua, 2008, là con lai, mơ hồ với phân biệt chủng tộc đã là mốt mới thú vị, “Natalie, mọi chuyện đã ổn để yêu bản thân mình. Giờ mày rất đẹp” Tôi đã vượt qua nó. Tôi đã mệt mỏi vì quan tâm người khác nghĩ thế nào về mình và tôi chỉ muốn nhanh chóng qua hết mọi tiết học, dù tôi có chuyển tới trường nào đi nữa, và tốt nghiệp Đó là trước khi tôi lên 17
It wasn't until I was 17 and I saw a film called "Invisible Children" that something happened. Child soldiers, children as young as my nephews being abducted, given AK-47s and forced to kill, not just anyone, but oftentimes forced to kill their own parents, their own siblings -- a rebel army committing mass murder for no political or religious reason, just because. 25 years. 25 years this conflict has been going on. I'm 20 years old, so that makes this conflict five years older than me. One man, one man with one charismatic voice, started this whole thing. His name is Joseph Kony.
và tôi đã xem bộ phim có tên “Những đứa trẻ vô hình” có điều gì đó đã xảy ra. Những người lính trẻ em, những đứa bé bằng tuổi cháu trai tôi. bị bắt cóc, bị bắt cầm AK-47 và bị ép đi giết chóc, không chỉ là bất cứ ai, mà đôi khi còn bị ép giết cả cha mẹ, anh chị ruột của chúng quân phản động đã giết vô số người bất chấp lý do về chính trị hay tôn giáo, chỉ bởi đó là bản chất. 25 năm. trận xung đột đã diễn ra 25 năm. Tôi năm nay 20 tuổi, điều này làm cho trận xung đột lớn hơn tôi tận 5 tuổi. Một người đàn ông, người đàn ông với giọng nói đầy uy lực đã khơi màu cho tất cả chuyện này. Tên ông ta là Joseph Kony.
When I saw this film, something happened. Something started kind of stirring inside of me, and I couldn't identify what it was. I didn't know if it was rage, if it was pity, if I felt guilty because this was the first time I'd heard about a 25-year-long war. I couldn't even give it a name. All I knew is that it kicked me off my ass and I started asking questions. What do I do? What can one 17-year-old do? You've got to give me something.
Khi tôi xem phim ấy, điều gì đó đã xảy ra. Một thứ gì đó bắt đầu xáo trộn trong tôi, và tôi cũng không biết rõ đó là thứ gì. Tôi không biết liệu đó là sự giận dữ, hay lòng thương hại hay là sự tội lỗi bởi đó là lần đầu tiên tôi nghe về trận chiến dài 25 năm. Tôi thậm chí còn không đặt tên. Điều tôi biết là nó đá mông tôi và tôi bắt đầu đặt những câu hỏi. Tôi có thể làm những gì? Một người 17 tuổi thì có thể làm gì? Bạn phải cho tôi thứ gì đó.
And they gave me something. The founders and filmmakers at Invisible Children told me that there was this bill, that if we could just get this bill passed, it would do two things: one, it would apprehend Joseph Kony and the top commanders in his rebel army, and two, it would provide funding for the recovery of these regions that had been devastated by 25 years of war. And I was like, done. Let me at it. I swear I will do whatever I can to make this happen.
Và họ đã cho tôi vài thứ. Nhà sản xuất và làm phim “Những đứa trẻ vô hình” nói với tôi rằng có một dự luật nếu chúng tôi có thể làm dự luật được thông qua, nó sẽ làm được hai chuyện: một, nó sẽ bắt giữ Joseph Kony và những chỉ huy đầu não của quân nổi dậy, và hai, nó sẽ cung cấp quỹ cho việc phục hồi những vùng đất này, những vùng đất đã bị tàn phá suốt 25 năm chiến tranh. Và tôi nghĩ, được thôi. Để tôi ra tay. Tôi thề sẽ làm bất cứ điều gì để khiến nó xảy ra.
So myself and 99 other idealistic 18- to 20-year-olds hopped on a plane to intern in San Diego with Invisible Children. I was postponing college. We weren't getting paid for this and you could call it irresponsible or crazy -- my parents did. But for us, it would have been insane not to go. We all felt this urgency, and we would do whatever it took to pass this bill.
Nên bản thân tôi và 99 nhà lý tưởng khác từ 18 đến 20 tuổi trèo lên máy bay để thực tập ở San Diego với “Những đứa trẻ vô hình.” Tôi đã hoãn học đại học. Chúng tôi không được trả tiền cho việc này bạn có thể coi đó là vô trách nhiệm hay dại dột, bố mẹ bọn tôi nói thế. Nhưng đối với bọn tôi, sự vô trách nhiệm nhất chính là ở lại. Chúng tôi đều cảm nhận được sự khẩn cấp chúng tôi sẽ làm dẫu có sao đi nữa để thông qua bộ luật đó.
So we were given our first task. We were going to plan an event called the Rescue of Joseph Kony's Child Soldiers where participants would come in a hundred cities worldwide and rally in their city center until a celebrity or a political figure came and used their voice on behalf of these child soldiers, and at that point each city was "rescued." But the catch was, we weren't leaving the cities until we were rescued. I was given Chicago and nine other cities and I told my bosses, I was like, "If we're going for big-name people, why not go for the queen bee? Right? Why not go for Oprah Winfrey?" They thought I was a little idealistic, but I mean, we were trying to think big. We were doing an impossible thing, so why not try to reach more impossible things? And so we had from January to April to get this done.
Rồi bọn tôi được giao nhiệm vụ đầu tiên. Chúng tôi lên kế hoạch cho sự kiện gọi là Giải cứu lính trẻ em từ Joseph Kony với số người tham gia đến từ hàng trăm thành phố ở khắp thế giới và tụ ở trung tâm thành phố của họ cho đến khi một người nổi tiếng hay chính trị gia đến và dùng tiếng nói của họ cho những người lính trẻ, và như vậy từng thành phố sẽ được “giải cứu” Nhưng vấn đề là, chúng tôi sẽ không rời thành phố cho đến khi được giải cứu. Tôi được phân công ở Chicago và 9 thành phố khác và tôi đã nói với sếp, kiểu “Nếu ta cần những tên tuổi lớn, sao không tìm ong chúa? Sao không mời Oprah Winfrey? ” Họ nghĩ tôi hơi ảo tưởng, nhưng ý tôi là, bọn tôi đang cố nghĩ lớn cơ mà. Chúng tôi đang làm 1 thứ không tưởng, Thế sao không cố chạm đến những điều không tưởng hơn? Và chúng tôi có từ tháng một đến tháng tư để hoàn thành.
This is the number of hours that I spent on logistics, from getting permits to rallying participants and finding venues. This is the number of times that I was rejected by celebrities' agents or politicians' secretaries. That is amount of money that I spent personally on Red Bull and Diet Coke to stay awake during this movement.
Đây là số giờ mà tôi giành cho hậu cần, từ việc được cho phép đến tập hợp người tham gia và tìm địa điểm. Đây là số lần mà tôi bị từ chối bởi những người đại diện của người nổi tiếng hoặc thư ký của những nhà chính trị. Đây là số tiền mà tôi chi riêng cho nước Bò Húc và Coca ít béo để giữ tỉnh táo suốt quá trình.
(Laughter)
(Tiếng cười)
You can judge me if you want to. That is my hospital bill from the kidney infection I got from an overconsumption of caffeine due to this event.
Bạn có thể phán xét tôi nếu muốn. Đây là hoá đơn bệnh viện do nhiễm trùng đường tiết niệu của tôi bởi việc dùng quá mức caffeine xuyên suốt sự kiện.
(Laughter)
Đây chỉ là một vài điều ngu ngốc mà chúng tôi làm
These were just some of the ridiculous things that we did to try and pull this event off.
nhằm cố để sự kiện dứt điểm. Và ngày 21 tháng 4 đến và sự kiện bắt đầu.
And so April 21 rolls around and the event begins. A hundred cities around the world. They were beautiful. Six days later, all the cities were rescued but one: Chicago.
Hàng trăm thành phố trên toàn thế giới. Chúng thật đẹp. Sáu ngày sau, tất cả thành phố được giải cứu trừ một nơi: Chicago.
So we were waiting in the city. People started coming from all over the world, all over the country to be reinforcements and join their voice with ours. And finally, on May 1, we wrapped ourselves around Oprah's studio and we got her attention.
Nên chúng tôi đã chờ trong thành phố. Mọi người bắt đầu đến từ khắp nơi trên thế giới, khắp đất nước đều là quân tiếp viện và cùng tham gia với chúng tôi. Và cuối cùng, vào 1 tháng năm, Chúng tôi vây xung quanh phòng thu của Oprah và bọn tôi đã có sự chú ý của bà.
This is a clip from a film called "Together We Are Free" documenting the rescue event and my attempt to get Oprah.
Đây là một đoạn từ phim “Cùng nhau ta tự do” ghi lại sự kiện giải cứu và nỗ lực để thu hút sự chú ý từ Oprah.
(Video) Oprah Winfrey: When I drove into the office, there was a giant -- when you came in, was there a group outside?
(Video) Oprah Winfrey: Khi tôi đến văn phòng hồi sáng, Có 1 gã cao to -- khi bạn đi vào, có nhóm nào ở ngoài không?
Crowd: Yes.
Đám đông: Có.
OW: Holding up signs asking if I would talk to them for just five minutes, so I was happy to do so. And they are with a group called "Invisible Children," and I told this group outside that I'd give them a minute to state their case.
OW: Đưa cao bảng hỏi liệu tôi có thể nói chuyện với họ không chỉ năm phút thôi, Tôi rất hân hạnh làm điều đó. Và nhóm của họ có tên là “Những đứa trẻ vô hình,” Và tôi nói với nhóm bên ngoài rằng tôi cho họ một phút để nói về trường hợp của họ.
Man: Oprah, thank you so much for having us. Basically, these folks out here have seen the story of 30,000 children abducted by a rebel leader named Joseph Kony. And they're out here in solidarity, and they have been out here for six days. This started 100,000 people worldwide. Now it's down to 500 standing strong so that you can raise the profile of this issue and we can end the longest-running war in Africa and rescue those kids that are child soldiers still in East Africa. Oprah, I have to say this girl Natalie here, she's 18 years old. She was an intern for us this year, and she said, "My one goal is to get Oprah." She had 2,000 people come out on Saturday, but it rained. She stood here in the rain with 50 people. When they heard she was here, hundreds started coming. People are here from Mexico, Australia. Natalie's 18. Don't think you're too young. You can change the world any day. Start now. Start today.
Người đàn ông: Oprah, cảm ơn rất nhiều vì đã nghe chúng tôi. Căn bản, những người ở đây đã chứng kiến câu chuyện của 30,000 đứa trẻ bị bắt cóc bởi một người chỉ huy phản động tên là Joseph Kony. Và những người ở đây trong khối đoàn kết, và họ đã ở nơi này đã được sáu ngày. Bắt đầu với 100,000 người trên toàn thế giới. Giờ chỉ còn 500 người vững vàng vì thế bạn hãy lan truyền thông tin về vấn đề này và ta có thể chấm dứt cuộc chiến dài nhất Châu phi và giải cứu những đứa bé những người lính trẻ em vẫn còn ở Đông Phi Oprah, Tôi phải nói rằng cô Natalie đây, cô ấy 18 tuổi. Cô ấy thực tập cho chúng tôi năm nay, và cô ấy đã nói, “Mục tiêu duy nhất là thu hút Oprah.” Cô ấy có 2,000 người đến đây vào thứ bảy, nhưng trời đã mưa. Cô ấy đứng dưới trời mưa với 50 người. Khi họ nghe cô ấy đến đây, hàng trăm người đã bắt đầu kéo đến. Mọi người ở đây đến từ Mexico, Úc. Natalie 18 tuổi. Đừng nghĩ rằng mình còn quá trẻ. Bạn có thể thay đổi thế giới bất cứ khi nào. Bắt đầu bây giờ. Bắt đầu ngay hôm nay.
(Cheers)
(Tiếng reo hò)
Man: Was it worth it?
Người đàn ông: nó có đáng giá không?
Crowd: Yeah!
Đám đông: Yeah!
Natalie! Natalie! Natalie!
Natalie! Natalie! Natalie!
(Music)
( Âm nhạc)
Together we are free! Together we are free!
Cùng nhau ta tự do! Cùng nhau ta tự do!
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
So you would think that this is the moment in my life, the pinnacle that made me an extraordinary. And it was an awesome moment. I mean, I was on top of the world. Ten million people watched the "Oprah Winfrey Show." But looking back, that wasn't it. Don't get me wrong. Like I said, it was great moment. It made for a heck of a profile picture on Facebook for a week.
Bạn sẽ nghĩ đó là khoảnh khắc tuyệt nhất đời tôi, đỉnh cao đó làm cho tôi trở nên khác biệt. Và nó là khoảnh khắc tuyệt vời. Ý tôi là nó tuyệt nhất trên đời. Mười triệu người xem “Chương trình của Oprah Winfrey.” Nhưng nhìn lại, thì không hề. Đừng hiểu lầm ý tôi. Như tôi nói, đó là thời khắc tuyệt vời. mà tôi đã dùng làm ảnh đại diện Facebook cả tuần
(Laughter)
(Tiếng cười)
But I had been extraordinary all along, and I wasn't alone.
Nhưng tôi đã rất phi thường suốt thời gian đó, và tôi không một mình.
You see, even though my story was featured in this film, I was just one of a hundred interns who worked their tails off to make this happen. I'm up in the air, but the guy that I'm sitting on his shoulders, he's my best friend. His name is Johannes Oberman and Johannes worked with me from day one in Chicago, just as long hours, just as many sleepless nights as I did. The girl on the right, her name's Bethany Bylsma. Bethany planned New York City and Boston, and they were seriously the most beautiful events that we held. The girl on the left, her name's Colleen. Colleen moved to Mexico, moved, for three months, to plan five events there, only to be kicked out the day before the events because of the swine flu. And then there was this family. This family, they didn't get to come to the rescue. They couldn't make it out, but they ordered a hundred boxes of pizza for us, delivered them to the corner of Michigan and Randolph where we were all silently protesting. You see, it was people like this doing whatever they could, simultaneously, single-mindedly, without a care to who was watching, that made this happen. It wasn't about us getting on Oprah, because when I got down from their shoulders, the war hadn't ended. It was about that bill. Oprah was just a checkpoint on the way to that bill. That bill was the point. That bill is what we had our eyes set on from day one. That was going to help us end Africa's longest-running war. And that is what brought a hundred thousand people out to the rescue event from around the world.
Bạn thấy đó, dù câu chuyện của tôi được lồng vào phim, Tôi chỉ là một trong một trăm thực tập sinh những người đã hết mình để khiến điều này xảy ra. Tôi ở trên cao, nhưng cậu trai mà tôi ngồi lên vai anh là người bạn thân nhất của tôi. Tên cậu ta là Johannes Oberman Johannes đã làm việc với tôi từ ngày đầu ở Chicago cũng có những giờ dài, những đêm mất ngủ như tôi. Cô gái bên phải tôi, tên cô là Bethany Bylsma. Bethany lên kế hoạch ở thành phố New York và Boston, chúng là những sự kiện đẹp nhất mà chúng tôi tổ chức. Cô gái ở bên trái, cô ấy tên là Colleen. Colleen đã đến Mexico, di chuyển, khoảng ba tháng, để lên kế hoạch cho năm sự kiện ở đó, chỉ buộc phải rời đi trước ngày sự kiện diễn ra do bệnh cúm lợn. Và còn có một gia đình. Gia đình đó, họ không có cơ hội đến để giải cứu. Họ không thể làm được, nhưng họ đã đặt hàng trăm hộp bánh pizza cho chúng tôi, phân phối chúng đến những ngóc ngách ở Michigan và Randolph nơi chúng tôi âm thầm phản kháng. Bạn thấy đó, những con người ấy đã làm mọi thứ họ có thể, một cách đồng thời, quyết tâm không quan tâm là ai đang xem, từ đó làm cho điều này xảy ra. Nó không chỉ là về việc hợp tác với Oprah, vì khi tôi bước xuống từ vai họ, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Nó còn về dự luật ấy. Oprah chỉ là một phần trên trường đến dự luật. Dự luật đó là mục tiêu. Dự luật đó là thứ mà bọn tôi dõi theo từ ngày đầu Nó sẽ giúp bọn tôi kết thúc cuộc chiến dài lâu ở Châu Phi. Và điều đó đã mang hàng trăm nghìn người đến với sự kiện giải cứu từ khắp nơi trên thế giới.
And it paid off: 10 days after we were on Oprah, the bill was introduced into Congress. A year after that, it got unanimously 267 cosponsors in Congress. And then one week after that, President Obama signed our bill into law.
Và nó đã được đền đáp: 10 ngày từ khi chúng tôi gặp Oprah, dự luật đã được trình lên Quốc hội. Một năm sau đó, nó đã được nhất trí bởi 267 nhà đồng soạn luật ở Quốc hội. Và một tuần sau đó, Tổng thống Obama đã duyệt dự luật vào quốc pháp.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
And none of us interns got to be there. We didn't get to be there in this moment. Our founders were there. They're the guys cheesing in the background. But that moment right there is what made all of it worth it. It's what a hundred thousand anonymous extraordinaries worked for so hard to make that happen.
Và không có thực tập sinh nào của chúng tôi ở đó Chúng tôi đã không ở đấy lúc đó. Người dẫn đầu bọn tôi thì có. Họ đang đứng ở hậu trường cười vào ống kính á. Nhưng khoảng khắc đó đã làm cho tất cả mọi thứ trở nên có giá trị. Đó là hàng trăm nghìn người phi thường ẩn mặt làm việc vất vả để khiến điều đó xảy ra.
You know, the Oprah moments, they prove that the supposedly impossible can be done. They inspire us. They boost our confidence. But the moment isn't a movement. Even a lot of those moments strung together don't fuel a movement. What fuels a movement are the anonymous extraordinaries behind it.
Bạn biết đó, khoảnh khắc với Oprah, họ cho thấy điều không tưởng cũng có thể được thực hiện. Họ truyền cảm hứng. Họ khiến bọn tôi tự tin hơn. Nhưng thời khắc khác vận động. Dù cho có cả vạn thời khắc cũng không bằng 1 lần vận động. Thứ thúc đẩy sự vận động là những người phi thường ẩn mặt đằng sau.
You know, for me, what kept me pushing on through the rescue was the thought of those child soldiers. It became personal. I was able to go to Africa at one point. I met these incredible people. I have friends that have been living in this conflict their entire life, and it was personal to me.
Bạn biết mà, với tôi, thứ thúc đẩy tôi trong cuộc giải cứu chính là suy nghĩ về lũ trẻ đi lính. Nó trở nên riêng tư. Tôi đã có thể đến được Châu Phi. Tôi đã gặp những người rất tuyệt vời. Tôi có những người bạn đã sống trong cuộc đấu tranh cả đời, nó rất riêng biệt với tôi.
But that doesn't have to be what drives you. You know, you may want to be the next Shepard Fairey or the next JK Rowling or the next whoever. It doesn't matter, but whatever you want, chase after it with everything that you have -- not because of the fame or the fortune, but solely because that's what you believe in, because that's what makes your heart sing. That's what your dance is.
Nhưng nó không hẳn là động lực của bạn. Bạn biết đấy, bạn có thể muốn trở thành một Shepard Fairey tiếp theo hoặc JK Rowling tiếp theo hoặc ai đó tiếp theo. Nó không quan trọng, quan trọng là bạn muốn gì, hãy đuổi theo nó với tất cả những gì bạn có -- không vì danh vọng hay của cải, nhưng bởi đó là thứ bạn vững tin, vì đó là thứ làm tim bạn reo hò. Đó là những bước nhảy của bạn.
That's what is going to define our generation, when we start chasing and fighting after the things that we love and that we want to fight for.
Đó là những gì diễn ra để định nghĩa thế hệ của chúng ta, Khi chúng ta theo đuổi và đấu tranh cho điều mà ta yêu thì đó chính là điều ta đấu tranh cho.
I cared too much in high school about what people thought about me. That's what so awesome about this conference, is so many of you are so young. Find that thing that inspires you that you love, and just chase after it. You know, fight for that, because that is what is going to change this world and that is what defines us.
Tôi quá quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về tôi ở trung học Đó là thứ khiến hội thảo này tuyệt vời, là có nhiều bạn còn rất trẻ. Hãy tìm thứ truyền cảm hứng cho bạn, thứ bạn thích và theo đuổi nó. Chiến đấu cho điều đó, vì điều đó sẽ thay đổi thế giới này và đó là điều định nghĩa chúng ta.
Despite what people think, my Oprah moments, my being on TED, doesn't define me, because if you were to follow me home to LA, you would see me waiting tables and nannying to pay the bills as I chase after my dream of becoming a filmmaker. In the small, anonymous, monotonous every-single-day acts, I have to remind myself to be extraordinary. And believe me, when the door is closed and the cameras are off, it's tough. But if there's one thing that I want to drive home to you, one thing that I can say, not just to you but to myself, is that it is the acts that make us extraordinary, not the Oprah moments. Thank you.
Mặc cho người khác nghĩ gì, Khoảnh khắc với Oprah, phát biểu trên TED, không định nghĩa tôi, vì nếu bạn theo tôi về nhà ở LA, bạn sẽ thấy tôi chỉ là một bồi bàn và vú em đang vật lộn với các hóa đơn nhằm theo đuổi ước mơ trở thành một nhà làm phim. Ở một nơi nhỏ, vô danh, nhàm chán những hành động lặp đi lặp lại, Tôi đã luôn nhắc nhở mình phải trở nên đặc biệt Và tin tôi đi, khi cánh cửa này đóng lại và những máy ảnh tắt đi, nó khó khăn lắm. Nhưng một điều mà tôi muốn gửi gắm đến các bạn, một điều mà tôi muốn nói, không chỉ cho bạn mà còn cả cho tôi, rằng hành động chính là thứ khiến ta khác biệt không phải khi với Oprah.