It's really, really great to be here. You have the power to change the world. I’m not saying that to be cliché, you really have the power to change the world. Deep inside of you, every single one of you has the most powerful device known to man. And that's an idea.
Thật tuyệt khi được có mặt ở đây. Bạn có năng lực thay đổi thế giới. Tôi không nói một cách sáo rỗng, bạn thực sự có năng lực thay đổi thế giới. Ẩn sâu trong bạn, từng người trong các bạn có một công cụ quyền năng nhất mà con người biết tới. Và đó là ý tưởng.
So a single idea, from the human mind, it could start a groundswell, it could be a flash point for a movement and it can actually rewrite our future.
Một ý tưởng, từ tâm trí con người, nó có thể khơi dậy một làn sóng, có thể là ngọn lửa nhen nhóm một phong trào, và nó có thể kiến tạo lại tương lai của chúng ta.
But an idea is powerless if it stays inside of you. If you never pull that idea out for others to contend with, it will die with you. Now, maybe some of you guys have tried to convey your idea and it wasn't adopted, it was rejected, and some other mediocre or average idea was adopted. And the only difference between those two is in the way it was communicated. Because if you communicate an idea in a way that resonates, change will happen, and you can change the world.
Nhưng một ý tưởng sẽ không có sức mạnh nếu nó chỉ nằm im trong bạn. Nếu bạn không bao giờ bộc lộ ý tưởng đó ra cho người khác tranh luận, nó sẽ chết cùng bạn. Có lẽ vài người trong các bạn từng cố gắng diễn đạt ý tưởng của mình và nó không được chấp nhận, bị từ chối, và một ý tưởng tầm thường hoặc trung bình nào đó lại được chấp nhận. Và sự khác biệt duy nhất giữa hai ý tưởng là cách chúng được truyền tải. Vì nếu cách bạn truyền tải ý tưởng có sức cộng hưởng, sự thay đổi sẽ xuất hiện, và bạn có thể thay đổi thế giới.
In my family, we collect these vintage European posters. Every time we go to Maui, we go to the dealer there, and he turns these great big posters. I love them. They all have one idea and one really clear visual that conveys the idea. They are about the size of a mattress. They're really big. They're not as thick as a mattress, but they're big. And the guy will tell the story as he turns the pages. And this one time I was flanked by my two kids and he turns the page and this poster is underneath, and right when I lean forward and say, "Oh my God, I love this poster," both of my kids jumped back and they are like, "Oh my God, mom, it's you." And this is the poster.
Trong gia đình, chúng tôi sưu tầm các poster cổ điển châu Âu. Mỗi khi tới Maui, chúng tôi gặp thương nhân ở đây, và ông đưa ra các poster lớn này. Tôi thích chúng. Chúng đều có một ý tưởng và một hình ảnh rõ ràng truyền tải ý tưởng. Chúng có kích thước khoảng một tấm nệm. Chúng thực sự lớn. Chúng không dày như tấm nệm, nhưng rất to. Người thương nhân sẽ lật từng trang và kể chuyện. Một lần, hai đứa con đứng bên cạnh tôi và ông ấy lật trang, tấm poster ở bên dưới, ngay khi tôi nghiêng người về phía trước và nói, "Chúa ơi, tôi thích poster này," hai đứa con tôi nhảy về sau và kiểu như, "Chúa ơi, là mẹ à." Và đây là tấm poster đó.
(Laughter)
(Tiếng cười)
See, I'm like "Fire it up!"
Trông như thể "Chiến đi!"
The thing I loved about this poster was the irony. Here's this chick all fired up, headed into battle -- as the standard bearer -- and she's holding these little Suavitos baking spices, like something so seemingly insignificant, though she's willing to risk, you know, life and limb to promote this thing.
Điều tôi thích ở tấm poster này là sự châm biếm. Cô gái này đầy phấn khích, lao vào trận chiến -- như một thủ lĩnh -- và cô ấy đang cầm hộp gia vị nướng bánh Suavitos, như một thứ gì đó rất bình thường, dù cô sẵn sàng liều mạng để quảng bá nó.
So if you are to swap out those little Suavitos baking spices with a presentation -- Yeah, it's me, pretty fired up. I was fired up about presentations back when it wasn't cool to be fired up about presentations. I really think they have the power to change the world when you communicate effectively through them. And changing the world is hard. It won't happen with just one person with one single idea. That idea has got to spread, or it won't be effective. So it has to come out of you and out into the open for people to see. And the way that ideas are conveyed the most effectively is through story.
Vì thế nếu bạn định đổi hộp gia vị Suavitos đó bằng một bài thuyết trình -- Thì tôi sẽ trông như vậy đó. Tôi phấn khích với thuyết trình từ thời mà việc phấn khích với thuyết trình không tuyệt lắm. Tôi nghĩ thuyết trình có năng lực thay đổi thế giới khi bạn truyền đạt một cách hiệu quả bằng nó. Và thay đổi thế giới thì khó. Nó sẽ không xảy ra chỉ với một người và một ý tưởng đơn độc. Ý tưởng đó phải được lan rộng, nếu không nó sẽ vô hiệu. Vì vậy bạn phải bộc lộ ý tưởng và cởi mở để mọi người thấy được nó. Và cách truyền đạt ý tưởng hiệu quả nhất chính là kể chuyện.
You know, for thousands of years, illiterate generations would pass on their values and their culture from generation to generation, and they would stay intact. So there's something kind of magical about a story structure that makes it so that when it's assembled, it can be ingested and then recalled by the person who's receiving it.
Bạn biết đó, ngàn năm nay, những thế hệ không được học hành sẽ truyền các giá trị và văn hóa của họ từ thế hệ này đến thế hệ khác, và chúng sẽ vẫn vẹn nguyên không đổi. Có một điều kì diệu về cấu trúc câu chuyện mà khi tập hợp lại, nó sẽ được tiếp thu và nhớ đến bởi người nghe.
So basically a story, you get a physical reaction; your heart can race, your eyes can dilate, you could talk about, "Oh, I got a chill down my spine" or, "I could feel it in the pit of my stomach." We actually physically react when someone is telling us a story. So even though the stage is the same, a story can be told, but once a presentation is told, it completely flatlines. And I wanted to figure out why.
Về cơ bản khi nghe kể chuyện, bạn sẽ có phản ứng thể chất; tim bạn có thể đập nhanh, mắt bạn có thể mở to, bạn có thể nói, "Ôi, tôi thấy lạnh sống lưng" hoặc, "Tôi có thể cảm nhận nó trong thâm tâm." Chúng ta thường có phản ứng thể chất khi được nghe kể chuyện. Nên dù cùng sân khấu ấy, một câu chuyện có thể được kể, nhưng một khi bài thuyết trình được kể, ta chẳng có cảm xúc gì. Và tôi muốn tìm hiểu lí do.
Why is it that we physically sit with rapt attention during a story, but it just dies for a presentation. So I wanted to figure out, how do you incorporate story into presentations. So we've had thousands of presentations back at the shop -- hundreds of thousands of presentations, actually, so I knew the context of a really bad presentation. I decided to study cinema and literature, and really dig in and figure out what was going on and why it was broken.
Tại sao chúng ta lại ngồi chăm chú nghe một câu chuyện, nhưng vô cảm với bài thuyết trình. Tôi muốn tìm hiểu cách để đưa câu chuyện vào bài thuyết trình. Chúng tôi có hàng ngàn bài thuyết trình ở nơi làm việc -- thực ra là hàng trăm ngàn bài thuyết trình, nên tôi biết nội dung của một bài thuyết trình dở tệ. Tôi đã quyết định học điện ảnh và văn học, thực sự đào sâu và tìm hiểu điều gì đang diễn ra và tại sao nó có vấn đề.
So, I want to show you some of the findings that led up to what I've uncovered as a presentation form.
Tôi muốn cho các bạn xem một vài phát hiện đã giúp tôi khám phá ra hình thức của một bài thuyết trình.
So it was obvious to start with Aristotle, he had a three-act structure, a beginning, a middle and an end. We studied poetics and rhetoric, and a lot of presentations don't even have that in its most simple form. And then when I moved on to studying hero archetypes, I thought, "OK, the presenter is the hero, they're up on the stage, they're the star of the show." It's easy to feel, as the presenter, that you're the star of the show. I realized right away, that that's really broken. Because I have an idea, I can put it out there, but if you guys don't grab that idea and hold it as dear, the idea goes nowhere and the world is never changed. So in reality, the presenter isn't the hero, the audience is the hero of our idea.
Hiển nhiên là bắt đầu với Aristotle, ông có cấu trúc cốt truyện ba hồi, hồi một, hai và ba. Tôi đã học thơ và hùng biện, và rất nhiều bài thuyết trình không có cấu trúc ấy trong dạng đơn giản nhất. Và rồi khi tôi chuyển sang học về hình mẫu anh hùng, tôi nghĩ, "OK, người thuyết trình là anh hùng, họ đứng trên sân khấu và là ngôi sao của buổi diễn." Khi thuyết trình, bạn dễ cảm thấy mình là ngôi sao của buổi diễn. Tôi nhận ra ngay rằng điều đó thật sự có vấn đề. Vì khi tôi có một ý tưởng, tôi có thể bộc lộ nó ra, nhưng nếu các bạn không nắm bắt và coi trọng nó, ý tưởng sẽ chẳng đi tới đâu và thế giới không bao giờ thay đổi. Thực tế, người thuyết trình không phải anh hùng mà khán giả mới là anh hùng trong ý tưởng của chúng ta.
So if you look at Joseph Campbell's hero's journey, just in the front part, there were some really interesting insights there. So there is this likable hero in an ordinary world, and they get this call to adventure. So the world is kind of brought out of balance. And at first they're resistant. They're like, "I don't know if I want to jump into this," and then a mentor comes along and helps them move from their ordinary world into a special world. And that's the role of the presenter. It's to be the mentor. You're not Luke Skywalker, you're Yoda. You're the one that actually helps the audience move from one thing and into your new special idea, and that's the power of a story. So in its most simple structure, it's a three-part structure of a story. You have a likable hero who has a desire, they encounter a roadblock and ultimately they emerge, transform, and that's the basic structure.
Nếu bạn xem hành trình anh hùng của Joseph Campbell ngay phần trước, có một cách nhìn thú vị ở đây. Có một vị anh hùng đáng mến trong thế giới bình thường, và tiếng gọi phiêu lưu xuất hiện. Khi đó thế giới như mất đi sự cân bằng. Và ban đầu họ kháng cự. Họ nghĩ, "Tôi không biết mình có muốn tham gia không," và rồi người cố vấn xuất hiện và giúp họ đi từ thế giới bình thường tới thế giới đặc biệt. Đó là vai trò của người thuyết trình. Người thuyết trình là cố vấn. Bạn không phải Luke Skywalker mà là Yoda. Bạn chính là người giúp khán giả đi từ điều bình thường tới ý tưởng mới đặc biệt của bạn, đó là sức mạnh của một câu chuyện. Kết cấu đơn giản nhất của một câu chuyện là cấu trúc cốt truyện ba hồi. Bạn có một vị anh hùng đáng mến đầy khát khao, họ gặp phải rào cản, và cuối cùng họ trỗi dậy, biến đổi, và đó là cấu trúc cơ bản.
But it wasn't until I came across a Gustav Freytag's pyramid -- he drew this shape in 1863. Now, he was a German dramatist ... he was a German dramatist and he believed there is a five-act structure, which has an exposition, a rising action, a climax, a falling action and a denouement, which is the unraveling or the resolution of the story. I love this shape. So we talk about shapes. A story has an arc -- well, an arc is a shape. We talk about classical music having a shapeliness to it. So I thought, hey, if presentations had a shape, what would that shape be? And how did the greatest communicators use that shape, or do they use a shape?
Nó không còn như vậy cho tới khi tôi biết đến kim tự tháp Gustav Freytag -- ông vẽ mô hình này năm 1863. Ông là nhà soạn kịch người Đức... nhà viết kịch người Đức và ông tin rằng tồn tại cấu trúc cốt truyện năm hồi, bao gồm Dẫn truyện, Cao trào, Đỉnh điểm, Thoái trào và Kết thúc, tức là giải pháp hoặc cách gỡ rối cho câu chuyện. Tôi thích mô hình này. Ta bàn về các mô hình. Mỗi câu chuyện có 1 kết cấu -- kết cấu là mô hình. Chúng ta nói về âm nhạc cổ điển có sự cân đối. Vì vậy tôi nghĩ, nếu bài thuyết trình có mô hình thì nó sẽ là gì? Và người giao tiếp giỏi nhất sử dụng mô hình đó thế nào hay họ có dùng mô hình không?
So I'll never forget, it was a Saturday morning. After all this study -- it was a couple of years of study -- I drew a shape. And I was like, "Oh my gosh, if this shape is real, I should be able to take two completely different presentations and overlay it, and it should be true."
Tôi sẽ không bao giờ quên, đó là 1 sáng thứ bảy. Sau khi học -- khoảng vài năm -- tôi vẽ một mô hình. Và tôi nghĩ, "Ôi Chúa ơi, nếu mô hình này là thật, tôi có thể kết hợp hai bài thuyết trình hoàn toàn khác nhau và nó sẽ thành sự thật."
So I took the obvious, I took Martin Luther King's "I Have a Dream" speech, and I took Steve Jobs' 2007 iPhone launch speech, I overlaid it over it, and it worked. I sat in my office, just astounded. I actually cried a little, because I was like, "I've been given this gift," and here it is, this is the shape of a great presentation. Isn't it amazing?
Tôi chọn một bài diễn văn rõ ràng, "Tôi có một ước mơ" của Martin Luther King, và bài giới thiệu iPhone năm 2007 của Steve Job, tôi kết hợp hai bài với nhau, và nó có hiệu quả. Tôi ngồi trong văn phòng và sửng sốt. Tôi thật sự đã khóc một chút, vì tôi nghĩ, "Tôi đã được ban cho món quà này," và đây rồi, đây là mô hình của một bài thuyết trình thành công. Nó không tuyệt sao?
(Laughter)
(Tiếng cười)
I was crying. I want to walk you through it, it's pretty astounding. There is a beginning, a middle and an end, and I want to walk you through it. Because the greatest communicators -- I went through speeches, everything -- I can overlay the shape. Even the Gettysburg Address follows the shape.
Tôi khóc đấy. Tôi muốn chỉ cho các bạn, nó thật sự đáng kinh ngạc. Có phần đầu, giữa và kết thúc, và tôi muốn dẫn dắt bạn qua từng bước. Vì người giao tiếp giỏi nhất -- tôi đã xem các bài diễn văn -- tôi có thể kết hợp mô hình. Thậm chí Gettysburg Address tuân theo mô hình này.
At the beginning of any presentation, you need to establish what is. You know, here's the status quo, here's what's going on. And then you need to compare that to what could be. You need to make that gap as big as possible, because there is this commonplace of the status quo, and you need to contrast that with the loftiness of your idea. So it's like, you know, here's the past, here's the present, but look at our future. Here's a problem, but look at that problem removed. Here's a roadblock, let's annihilate the roadblock. You need to really amplify that gap. This would be like the inciting incident in a movie. That's when suddenly the audience has to contend with what you just put out there: "Wow, do I want to agree with this and align with it or not?" And in the rest of your presentation should support that.
Ở phần đầu của bài thuyết trình bất kì, bạn cần xây dựng vấn đề. Bạn biết đó, đây là hiện trạng, đây là điều đang diễn ra. Và rồi bạn cần so sánh nó với điều có thể xảy ra. Bạn cần làm khoảng cách giữa chúng lớn nhất có thể, vì hiện trạng thì bình thường, và bạn cần tạo sự đối lập với tầm cao từ ý tưởng của bạn. Nó giống như đây là quá khứ và kia là hiện tại, nhưng hãy nhìn vào tương lai chúng ta. Đây là vấn đề, nhưng hãy xem vấn đề được loại bỏ. Đây là rào cản, hãy tiêu diệt nó. Bạn cần khuếch đại khoảng cách đó. Giống như khuấy động biến cố trong một bộ phim. Đó là khi đột nhiên khán giả phải đấu tranh với điều bạn vừa nêu ra: "Ồ, liệu tôi có muốn đồng tình và ủng hộ nó hay không?" Và phần còn lại của bài thuyết trình nên hỗ trợ điều đó.
So the middle goes back and forth, it traverses between what is and what could be, what is and what could be. Because what you are trying to do is make the status quo and the normal unappealing, and you're wanting to draw them towards what could be in the future with your idea adopted.
Đoạn giữa sẽ tiến và lui, nó di chuyển qua lại giữa hiện trạng và khả năng có thể xảy ra. Vì điều bạn đang cố gắng làm là khiến hiện trạng và những thứ tầm thường trở nên kém hấp dẫn, và bạn muốn kéo chúng tới khả năng có thể xảy ra ở tương lai khi ý tưởng của bạn được chấp nhận.
Now, on your way to change the world, people are going to resist. They're not going to be excited, they may love the world the way it is. So you'll encounter resistance. That's why you have to move back and forth. It's similar to sailing. When you're sailing against the wind and there is wind resistance, you have to move your boat back and forth, and back and forth. That's so you can capture the wind. You have to actually capture the resistance coming against you when you're sailing. Now interesting, if you capture the wind just right and you set your sail just right, your ship will actually sail faster than the wind itself. It is a physics phenomenon. So by planting in there the way they're going to resist between what is and what can be, is actually going to draw them towards your idea quicker than should you not do that.
Trên con đường thay đổi thế giới của bạn, mọi người sẽ kháng cự. Họ sẽ không hứng khởi, có thể họ yêu thế giới này. Nên bạn sẽ gặp phải sự kháng cự. Đó là lí do bạn phải tiến và lui. Tương tự như lái tàu. Khi bạn lái tàu ngược gió và cơn gió kháng cự, bạn phải di chuyển con tàu tiến và lui liên tục. Làm cách đó bạn mới có thể đón gió. Bạn phải thực sự nắm bắt được sự kháng cự xuất hiện khi bạn đang lái tàu. Thật thú vị là, nếu bạn đón gió đúng cách và lái tàu đúng cách, tàu của bạn sẽ đi nhanh hơn cả cơn gió. Đó là một hiện tượng vật lý. Bằng cách tập trung vào cách họ kháng cự giữa hiện trạng và khả năng có thể xảy ra, bạn sẽ lôi kéo họ tới ý tưởng của mình nhanh hơn khi bạn không làm vậy.
So after you've moved back and forth between what is and what could be, the last turning point is a call to action, which every presentation should have, but at the very end. You need to describe the world as a new bliss. "This is utopia with my idea adopted." "This is the way the world is going to look, when we join together and we solve this big problem." You need to use that as your ending, in a very poetic and dramatic way. So, interestingly, when I was done, I was like, "You know what? I could use this as an analysis tool."
Sau khi tiến và lui giữa hiện trạng và khả năng có thể xảy ra, bước ngoặt cuối cùng là kêu gọi hành động, điều mà mọi bài thuyết trình đều nên có, nhưng phải ở cuối cùng. Bạn cần miêu tả thế giới như niềm hạnh phúc mới. "Với ý tưởng của tôi, đây sẽ là thiên đường." "Đây là cách mà thế giới sẽ trở thành, khi chúng ta đoàn kết và giải quyết vấn đề lớn này." Bạn cần sử dụng nó làm phần kết, theo cách nên thơ và kịch tính. Thật thú vị là, khi tôi hoàn thành, tôi nghĩ, "Bạn biết không? Tôi có thể dùng nó như công cụ phân tích."
I actually transcribe speeches, and I would actually map out, how much they map to this tool. So I want to show you some of that today, and I want to start with the very two people that I used when I first did.
Tôi ghi lại các bài diễn văn, và vẽ biểu đồ, xem chúng liên hệ thế nào với công cụ này. Hôm nay tôi muốn cho bạn thấy vài biểu đồ, và tôi muốn bắt đầu với chính hai người mà tôi đã nêu đầu tiên.
Here's Mr. Jobs, has completely changed the world. Changed the world of personal computing, changed the music industry and now he's on his way to change the mobile device industry. So he's definitely changed the world. And this is the shape of his iPhone launch 2007, when he launched his iPhone.
Đây là ngài Jobs, người đã thay đổi hoàn toàn thế giới. Thay đổi thế giới điện toán cá nhân và ngành công nghiệp âm nhạc và giờ ông đang trên đường thay đổi ngành công nghiệp di động. Ông rõ ràng là đã thay đổi thế giới. Và đây là mô hình của bài giới thiệu iPhone năm 2007, khi ông ra mắt chiếc iPhone của mình.
It's a 90-minute talk and you can see he starts with what is, traverses back and forth and ends with what could be. So I want to zoom in on this: the white line is him speaking, he's talking. The next color line you'll see popped up there, that's when he cuts to video. So he's adding some variety and he cuts to demo. So it's not just him talking the whole time. And these lines are representative there. And then towards the end you'll see a blue line, which will be the guest speaker.
Bài truyết trình 90', có thể thấy ông bắt đầu với hiện trạng, di chuyển tiến và lui rồi kết thúc với điều có thể xảy ra. Tôi muốn làm rõ điều này: đường kẻ trắng là khi ông ấy đang nói. Đường kẻ màu bên cạnh ngay ở trên đây, đó là khi ông chuyển sang chiếu video. Ông thêm tính đa dạng và minh họa. Vậy là không chỉ có ông nói đến hết bài. Những đường kẻ này là hình ảnh đại diện. Đến cuối, bạn thấy đường kẻ xanh, chính là một diễn giả khách mời.
So this is where it gets kind of interesting: every tick mark here is when he made them laugh. And every tick mark here is when he made them clap. They are so involved physically, they are physically reacting to what he is saying, which is actually fantastic, because then you know you have the audience in your hand. So he kicks off what could be with, "This is a day I've been looking forward to for two and a half years." So he is launching a product that he's known about already for a couple of years. So this is not a new product to him.
Đây là lúc thú vị: mỗi một dấu tích ở đây là khi ông tạo tiếng cười. Và mỗi dấu tích ở kia là khi ông khiến họ vỗ tay. Họ tham gia rất nhiệt tình về thể chất, họ phản ứng thể chất với điều ông đang nói, nó thật tuyệt vời, vì đó là khi bạn biết rằng bạn đã nắm khán giả trong tay. Ông nói tới khả năng có thể xảy ra, "Tôi đã mong chờ ngày này hai năm rưỡi rồi." Ông đang ra mắt một sản phẩm mà ông đã biết trong vài năm. Vậy nên đó không phải là sản phẩm mới với ông.
But look at this, he does this other thing: he marvels. He marvels at his own product. He marvels himself more than the audience laughs or claps. So he is like, "Isn't this awesome? Isn't this beautiful?" He is modeling for the audience what he wants them to feel. So he is actually doing a job of compelling them to feel a certain way. So he kicks off with what could be with, "Every once in a while, a revolutionary product comes along that changes everything." So he starts to kick in and talk about his new product.
Nhưng nhìn này, ông làm một điều khác: ông ngạc nhiên. Ông ngạc nhiên với chính sản phẩm của mình. Ông ngạc nhiên với chính mình hơn là vì tiếng cười và tràng vỗ tay. Ông nói, "Nó thật tuyệt vời làm sao? Thật đẹp làm sao?" Ông hình tượng cho khán giả thấy điều ông muốn họ cảm nhận. Ông đang thuyết phục họ cảm nhận theo một hướng nhất định. Ông nói tới khả năng tương lai, "Đôi khi, một sản phẩm có tính cách mạng xuất hiện và thay đổi mọi thứ." Ông bắt đầu nói về sản phẩm mới của mình.
Now, at the beginning of it, he actually keeps the phone off. You'll see that the line is pretty white up until this point, so he goes off between, "Here's this new phone, and here's the sucky competitors. Here's this new phone, and here's the sucky competitors." And then, right about here, he has the star moment -- and that something we'll always remember. He turns the phone on. The audience sees scrolling for the first time, you can hear the oxygen sucked out of the room. They gasped. You can actually hear it. So he creates a moment that they'll always remember.
Ở phần mở đầu, ông thực sự tắt điện thoại đi. Bạn thấy đường kẻ trắng kéo dài cho tới điểm này, ông chuyển sang so sánh, "Đây là chiếc điện thoại mới, và đây là bên đối thủ tệ hại. "Đây là chiếc điện thoại mới, và đây là bên đối thủ tệ hại. Và rồi, ngay lúc đó, ông có khoảnh khắc ngôi sao -- và đó là điều chúng ta sẽ luôn nhớ tới. Ông bật điện thoại lên. Lần đầu khán giả thấy chức năng cuộn trang, bạn có thể nghe thấy không khí bị hút khỏi phòng. Họ há hốc miệng. Bạn có thể nghe thấy. Ông tạo nên một khoảnh khắc khiến họ luôn nhớ mãi.
So if we move along this model, you can see the blue, where the external speakers are going, and towards the bottom right, the line breaks. That's because his clicker broke. He wants to keep this heightened sense of excitement. He tells a personal story, right there, where the technology didn't work. So he's the master communicator, and he turns to story to keep the audience involved.
Di chuyển tiếp dọc theo mô hình này, bạn có thể thấy đường kẻ xanh, khi diễn giả ở ngoài đang nói, và tới góc dưới bên phải, đường kẻ đứt đoạn. Đó là vì điều khiển của ông bị hỏng. Ông muốn giữ mức độ hưng phấn tăng cao. Ông kể một câu chuyện riêng, ngay đó, khi công nghệ không hoạt động. Ông là bậc thầy giao tiếp, và chuyển sang kể chuyện để gây sự chú ý.
So the top right he ends with the new bliss. He leaves them with the promise that Apple will continue to build revolutionary new products. And he says, "There's an old Wayne Gretzky quote that I love: 'I skate to where the puck is going to be, not to where it has been.' We've always tried to do that at Apple since the very beginning and we always will." So he ends with the new bliss.
Ở góc phải biểu đồ, ông kết thúc với niềm vui mới. Ông hứa hẹn rằng Apple sẽ tiếp tục tạo nên những sản phẩm mới mang tính cách mạng. Và ông nói, "Tôi rất thích câu của Wayne Gretzky (vận động viên khúc côn cầu): 'Tôi trượt đến nơi bóng sẽ lăn đến, không phải chỗ nó đang nằm.' Ở Apple chúng tôi đã luôn cố gắng làm vậy từ thuở ban đầu và sẽ luôn như vậy." Ông kết thúc bằng một niềm vui mới.
So let's look at Mr. King. He was an amazing visionary, a clergyman who spent his life working hard for equality. And this is the shape of the "I Have a Dream" speech.
Hãy xem bài diễn văn của ngài King. Ông là vị mục sư có tầm nhìn tuyệt vời người đã dành cả cuộc đời hoạt động hết mình vì sự bình đẳng. Và đây là mô hình thuyết trình "Tôi có một ước mơ".
You can see he starts with what is, moves back and forth between what is and what could be, and ends with a very poetic new bliss, which is the famous part we all know. So I'm going to spread it out a little bit here, stretch it for you, and what I'm doing here is I put the actual transcript there along with the text. I know you can't read it. But at the end of every line break, I broke the line, because he took a breath and he paused.
Bạn có thể thấy ông bắt đầu với hiện trạng, tiến và lui giữa hiện trạng và khả năng, rồi kết thúc với một niềm vui mới nên thơ, đoạn nổi tiếng mà ta đều biết. Tôi sẽ dàn nó ra một chút, trải dài ra cho bạn xem, điều tôi đang làm là đặt bản ghi âm vào đây cùng phần chữ. Tôi biết bạn không thể đọc nó. Nhưng cuối mỗi phần đứt đoạn, tôi chia đường kẻ ra, vì ông ấy đã lấy hơi và ngưng lại.
Now he was a Southern Baptist preacher, most people hadn't heard that, so he had a real cadence and a rhythm that was really new for people there. So I want to cover up these lines of text with a bar because I want to use this bar as an information device here.
Ông là mục sư của Baptist Nam phương, hầu hết chưa ai từng nghe tới, vì vậy ông có phong cách riêng rất mới mẻ với mọi người. Tôi muốn đặt một cột lên phần chữ vì tôi muốn dùng cột này như một công cụ thông tin ở đây.
So let's walk through how he actually spoke to the people. The blue bars here are going to be when he used the actual rhetorical device of repetition. So he was repeating himself, he was using the same words and phrases, so people could remember and recall them. But then he also used a lot of metaphors and visual words. This was a way to take really complicated ideas and make them memorable and knowledgeable, so people got it. He actually created very -- almost like scenes with his words to make it so they could envision what he was saying.
Hãy theo dõi cách ông thực sự nói chuyện với mọi người. Cột xanh ở đây là lúc ông sử dụng biện pháp lặp trong hùng biện. Ông đang nhắc lại chính mình, ông sử dụng từ và cụm từ giống nhau để mọi người có thể ghi nhớ và hồi tưởng lại. Nhưng ông cũng dùng rất nhiều phép ẩn dụ và từ tượng hình. Đây là cách khiến những ý tưởng cực kì phức tạp trở nên dễ nhớ và đầy tri thức, để mọi người có thể hiểu được. Ông thực sự đã tạo nên khung cảnh bằng từ ngữ nên mọi người có thể hình dung điều ông đang nói tới.
And then there were also a lot of familiar songs and scriptures that he used. This is just the front end of it that you're seeing. And then he also made a lot of political references of the promises that were made to the people.
Và ông cũng sử dụng nhiều bài hát và kinh thánh tương tự nhau. Thứ bạn đang nhìn thấy mới chỉ là phần đầu của nó. Ông cũng viện dẫn nhiều lời hứa chính trị mà mọi người nhận được.
So if we look at the very first end of what is, at the very end of what is was the very first time that people actually clapped and roared really loud. So the end of what is what he did is he said, "America has given the Negro people a bad check, a check which has come back marked insufficient funds." Well, everyone knows what it's like to not have money in your account. So he used the metaphor people were very familiar with. But when they really charged up, the very first time they really screamed was: "So we have come to cash this check, a check that will give us upon demand the riches of freedom and the security of justice." That's when they really clapped. It was when he compared what currently is to what could be.
Nếu bạn nhìn vào điểm đầu của hiện trạng, đó là lần đầu tiên mọi người vỗ tay và la lớn lên. Điểm kết của hiện trạng là khi ông ấy nói, "Nước Mỹ đã trao cho người dân Negro (Mỹ gốc Phi) một tờ séc khống, một tờ séc không có giá trị thanh toán." Mọi người đều biết sẽ thế nào nếu không có tiền trong tài khoản. Vì vậy ông dùng phép ẩn dụ mà mọi người đều quen thuộc. Nhưng khi họ thực sự hứng thú, điều đầu tiên họ hét lên là: "Vậy chúng ta cần phải đổi tấm séc ra tiền, một tấm séc sẽ đáp ứng nhu cầu của ta về sự giàu có của tự do và sự an toàn của công lý." Đó là lúc họ thực sự đã vỗ tay. Là khi ông ấy so sánh hiện trạng với điều có thể xảy ra.
So when we move along a little farther in the model, you'll see it goes back and forth at a more frenzied pace. And this is when he goes back and forth, and back and forth. Now the audience was in a frenzy. They were all excited, and so you can actually do this to keep them in a heightened sense of excitement. So he says, "I have a dream that one day this nation will rise up and live out the meaning of its creed. 'We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal.'" So he uses the little orange text there to remind them of the promise that the politicians had made to him or that this country had made. Then he moves back and forth between "I have a dream that one day, I have a dream that one day, I have a dream that one day," and at the end, it gets really interesting. Because he uses -- you can look at the four shades of green, there's a lot of blue there, which was a lot of repetition -- he had a heightened sense of repetition.
Vì vậy khi chúng ta nhìn xa hơn theo mô hình này, bạn sẽ thấy nó tiến và lui với tốc độ điên cuồng. Và đó là khi ông ấy tiến, lui, tiến, lui liên tục. Lúc này khán giả đang rất sôi nổi. Họ đều rất hào hứng, và bạn có thể làm điều đó để giữ họ ở mức hưng phấn cao độ. Ông ấy nói, "Tôi có một ước mơ rằng một ngày đất nước này sẽ vươn lên và sống với niềm tin. "Chúng ta coi sự thật này là hiển nhiên, rằng mọi người đều sinh ra là bình đẳng." Ông ấy sử dụng dòng chữ nhỏ màu cam để gợi nhắc họ tới lời hứa mà các chính trị gia hay đất nước từng đưa ra. Rồi ông tiến, lui qua lại giữa các câu "Tôi có một ước mơ rằng một ngày, Tôi có một ước mơ rằng một ngày," và cuối cùng, nó trở nên thật thú vị. Vì ông ấy sử dụng -- hãy nhìn vào bốn sắc thái màu xanh, có nhiều màu xanh lam ở đó, tức là có rất nhiều sự lặp lại -- ông rất nhạy bén với kĩ thuật lặp.
And the green was a heightened sense of songs and scriptures. So the first batch of green was the actual scripture from the Book of Isaiah. The second batch of green was "My Country, 'Tis of Thee." Now, that's a familiar song that was specifically very significant for the black people at the time, because this song was the song they chose to change the words to as an outcry, saying that promises had not been kept. So the third batch of green was actually a stanza from "My Country, 'Tis of Thee." And then the fourth was a Negro spiritual. "Free at last! Free at last! Thank God Almighty, I'm free at last!"
Và màu xanh lục là khi vận dụng triệt để âm nhạc và kinh thánh. Phổ màu xanh lục đầu tiên là kinh thánh trích từ Sách Isaia. Phổ màu xanh lục thứ hai là "Đất nước tôi, đây là bài hát về bạn." Đó là một bài hát quen thuộc đặc biệt rất quan trọng đối với người da đen vào thời điểm đó, vì họ đã chọn sửa đổi bài hát này như một cách phản đối dữ dội vì lời hứa đã không được thực hiện. Phổ màu xanh lục thứ ba là một khổ thơ trích từ bài hát trên. Và phổ màu xanh lục thứ tư là bài ca tôn giáo Negro. "Cuối cùng đã được tự do! Tự do rồi! Cảm tạ Đấng toàn năng, tôi đã tự do!"
So what he did is he actually reached inside of the hearts of the audience. He pulled from scriptures, which is important. He pulled from songs that they'd sung together as an outcry against this outrage, and he used those as a device to connect and resonate with the audience. Ending -- painting a picture of this new bliss, using the very things inside of them that they already held as sacred.
Điều ông ấy làm là chạm tới trái tim khán giả. Ông trích dẫn kinh thánh, điều đó rất quan trọng. Ông trích dẫn bài hát mà họ cùng nhau hát như tiếng kêu than phẫn nộ, và ông sử dụng chúng làm công cụ kết nối và cộng hưởng với khán giả. Kết thúc -- vẽ nên bức tranh về một niềm hạnh phúc mới, sử dụng những điều thiêng liêng trong sâu thẳm con người.
So he was a great man. He had a big, big dream. There's a lot of people here, you guys have really big dreams. You have really big ideas inside of you that you need to get out. But you know what? We encounter hardships. It's not easy to change the world; it's a big job. You know he was -- his house was bombed, he was stabbed with a letter opener, ultimately, he lost his life, you know, for what he cared about. But a lot of us aren't going to be required to pay that kind of sacrifice. But what happens is that it basically is a little bit like that basic story structure. Life can be like that.
Ông là người vĩ đại. Ông có một ước mơ rất lớn. Có nhiều người ở đây, các bạn cũng có những ước mơ rất lớn. Bạn có những ý tưởng lớn bên trong bạn cần phải được bộc lộ ra. Nhưng bạn biết không? Chúng ta gặp khó khăn. Không dễ để thay đổi thế giới; đó là một việc lớn. Bạn biết ông ấy đã -- nhà của ông bị đánh bom, ông bị đâm bằng dao rọc giấy, cuối cùng, ông qua đời, bạn biết đó, vì điều mà ông quan tâm tới. Nhưng nhiều người trong chúng ta -- sẽ không ai đòi hỏi ta phải hi sinh. Vấn đề là về cơ bản nó hơi giống cấu trúc câu chuyện một chút. Cuộc sống có thể giống như vậy.
You know, you guys are all likable people, you have a desire, you encounter roadblocks, and we stop there. We're just like, you know, "I had this idea, but I'm not going to put it out there. It's been rejected." You know, we self-sabotage our own ideas, we just butt up against the roadblocks and butt up against the roadblocks instead of choosing to let the struggle transform us and choosing to go ahead and have a dream and make it real. And you know, if anyone -- if I can do this, anybody can do this.
Bạn biết đấy, các bạn là những người dễ mến, bạn có khát khao, bạn gặp trở ngại, và chúng ta dừng tại đó. Chúng ta nghĩ, "Tôi có ý tưởng này, nhưng tôi sẽ không nói ra. Nó bị từ chối thôi." Chúng ta tự hủy hoại ý tưởng của chính mình, chúng ta cứ bám lấy khó khăn trở ngại thay vì chọn cách để cho sự đấu tranh thay đổi chúng ta và chọn bước tiếp, ước mơ và biến nó thành sự thật. Bạn biết không, nếu tôi có thể làm vậy, ai cũng có thể làm được.
I was raised in an economically and emotionally starved environment. First time I got to go to a camp with my sister, I was abused. Wasn't the first time I was abused, it was just the most aggressive. And my mom and dad -- they married each other three times,
Tôi lớn lên trong một môi trường thiếu thốn cả về kinh tế lẫn tình cảm. Lần đầu tôi đi cắm trại với chị mình, tôi đã bị ngược đãi. Không phải lần đầu tôi bị ngược đãi mà đó là lần hung hãn nhất. Ba mẹ tôi -- họ đã kết hôn với nhau ba lần,
(Audience murmurs)
(Tiếng xì xào)
Yeah, that was tumultuous, and when they weren't fighting they were helping sober up some alcoholic that was living with us because they were both sober alcoholics. So my mom abandoned us when I was sixteen years old. And I took on a role of caretaker of my home and of my siblings. And I married. I met a man. Fell in love. I went to a year of college. I did what every single, bright, young girl should do -- I got married when I was eighteen years old.
Phải, thật là rối ren, và lúc họ không cãi nhau, họ sẽ giúp những người nghiện rượu sống cùng chúng tôi vì họ đều là người nghiện rượu tỉnh táo. Mẹ đã bỏ chúng tôi khi tôi 16 tuổi. Và tôi đảm đương trách nhiệm chăm sóc gia đình và chị em mình. Rồi tôi kết hôn. Tôi đã gặp và yêu một người. Tôi dành một năm học đại học. Tôi làm điều mà bất kì cô gái độc thân, trẻ trung nào cũng nên làm -- tôi kết hôn khi tôi 18 tuổi.
And you know what? I knew, I knew that I was born for more than this. And right at the point in the story of my life I had a choice. I could let all these things push me down and I could let all my ideas die inside of me. I could just say, you know, life is too hard to change the world. It's just too tough. But I chose a different story for my life.
Và bạn biết không? Tôi biết, tôi biết rằng lẽ sống của tôi còn hơn thế. Và đến lúc trong câu chuyện cuộc đời mình tôi có sự lựa chọn. Tôi có thể để cho những thứ này hạ gục và làm chết những ý tưởng trong tôi. Tôi có thể chỉ cần nói, "Cuộc đời quá khó khăn để thay đổi thế giới. Quá khó." Nhưng tôi đã chọn một câu chuyện cuộc đời khác cho mình.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Don't you know it? And so I feel like there's people in this room -- you got those little Suavitos baking spices and you're just like, "You know, It's not that big a deal." "It's really not the whole world I can change." But you know, you can change your world. You can change your life. You can change the world that you have control over, you can change your sphere. I want to encourage you to do that. Because you know what? The future isn't a place that we're going to go. It's a place that you get to create.
Bạn biết chứ? Và tôi cảm thấy có những người trong căn phòng này -- bạn có hộp gia vị Suavitos và nghĩ, "Bạn biết đấy, đó không phải chuyện gì to tát." "Không phải là tôi có thể thay đổi cả thế giới." Nhưng bạn có thể thay đổi thế giới của bạn. Bạn có thể thay đổi cuộc đời mình. Bạn có thể thay đổi thế giới mà bạn điều khiển, bạn có thể thay đổi tầm vóc của mình. Tôi muốn khuyến khích bạn làm vậy. Vì sao ư? Tương lai không phải nơi chúng ta sẽ tới. Đó là nơi bạn phải tạo dựng.
I want to thank you. Bless you. God bless you.
Xin cảm ơn. Chúa phù hộ các bạn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)