Trees epitomize stasis. Trees are rooted in the ground in one place for many human generations, but if we shift our perspective from the trunk to the twigs, trees become very dynamic entities, moving and growing. And I decided to explore this movement by turning trees into artists. I simply tied the end of a paintbrush onto a twig. I waited for the wind to come up and held up a canvas, and that produced art. The piece of art you see on your left is painted by a western red cedar and that on your right by a Douglas fir, and what I learned was that different species have different signatures, like a Picasso versus a Monet.
Cây cối là điển hình của tĩnh vật. Cây cối cắm rễ vào lòng đất ở một chỗ qua nhiều thế hệ con người. Nhưng nếu chúng ta thay đổi góc nhìn từ thân cây sang cành lá, cây cối trở thành những thực thể không ngừng thay đổi, chúng di chuyển và sinh trưởng. Và tôi quyết định khám phá những chuyển động này bằng cách biến cây cối thành những nghệ sĩ. Tôi đơn giản chỉ buộc một đầu cây cọ vẽ vào một cành cây nhỏ. Tôi đợi cơn gió tới và căng bạt vẽ lên. Và một tác phẩm nghệ thuật thành hình. Tác phẩm nghệ thuật các bạn thấy ở bên trái được vẽ bởi một cây tuyết tùng đỏ miền Tây, và tác phẩm bên phải bởi một cây linh sam Douglas. Và điều tôi học được là các sinh vật khác nhau có những đặc điểm nhận dạng khác nhau, như một bức tranh của Picasso so với một bức của Monet vậy.
But I was also interested in the movement of trees and how this art might let me capture that and quantify it, so to measure the distance that a single vine maple tree -- which produced this painting -- moved in a single year, I simply measured and summed each of those lines. I multiplied them by the number of twigs per branch and the number of branches per tree and then divided that by the number of minutes per year. And so I was able to calculate how far a single tree moved in a single year. You might have a guess. The answer is actually 186,540 miles, or seven times around the globe. And so simply by shifting our perspective from a single trunk to the many dynamic twigs, we are able to see that trees are not simply static entities, but rather extremely dynamic.
Nhưng tôi cũng rất thích thú tìm hiểu về chuyển động cây cối và làm sao nghệ thuật này có thể cho phép tôi ghi lại và định lượng các chuyển động đó. Vậy nên để đo khoảng cách mà một cây thích -- cái cây đã tạo ra bức vẽ này -- chuyển động trong một năm, tôi chỉ cần đo và tính tổng các đoạn thẳng này. Tôi nhân lên với số cành con trên mỗi cành lớn và số cành lớn trên mỗi cây và chia cho số phút trong một năm. Và như thế tôi tính được khoảng cách một cái cây đơn lẻ di chuyển trong một năm. Bạn có thể đoán thử. Đáp án là 186 540 dặm, hay là bảy vòng quanh trái đất. Và như vậy, chỉ đơn giản là chuyển góc nhìn từ một cái thân cây tới rất nhiều cành con lay động không ngừng, chúng ta thấy được rằng cây cối không đơn giản là những thực thể tĩnh, mà trên thực tế lại chuyển động không ngừng.
And I began to think about ways that we might consider this lesson of trees, to consider other entities that are also static and stuck, but which cry for change and dynamicism, and one of those entities is our prisons. Prisons, of course, are where people who break our laws are stuck, confined behind bars. And our prison system itself is stuck. The United States has over 2.3 million incarcerated men and women. That number is rising. Of the 100 incarcerated people that are released, 60 will return to prison. Funds for education, for training and for rehabilitation are declining, so this despairing cycle of incarceration continues. I decided to ask whether the lesson I had learned from trees as artists could be applied to a static institution such as our prisons, and I think the answer is yes.
Và tôi bắt đầu nghĩ về cách thức mà ta nhìn nhận bài học từ cây cối này, để nhìn nhận các thực thể khác cũng bị coi là bất động và bế tắc, nhưng tha thiết mong mỏi sự thay đổi và phong phú. Một trong những thực thể đó là các nhà tù của chúng ta. Nhà tù, dĩ nhiên, là nơi những người phá luật bị giam, cầm tù sau song sắt. Và bản thân hệ thống nhà tù của chúng ta cũng bế tắc. Nước Mỹ có hơn 2.3 triệu đàn ông và phụ nữ bị giam. Con số này đang tăng lên. Cứ mỗi 100 tù nhân được giải phóng, 60 người sẽ quay lại tù. Ngân sách cho giáo dục, đào tạo và cho các trại phục hồi nhân phẩm đang giảm dần. Vậy nên vòng quay tù tội đầy tuyệt vọng này cứ tiếp diễn. Tôi quyết định tự hỏi xem bài học tôi học được từ những nghệ sĩ cây cối có thể áp dụng cho một cơ quan bất động như là nhà tù được không. Và tôi nghĩ câu trả lời là có.
In the year 2007, I started a partnership with the Washington State Department of Corrections. Working with four prisons, we began bringing science and scientists, sustainability and conservation projects to four state prisons. We give science lectures, and the men here are choosing to come to our science lectures instead of watching television or weightlifting. That, I think, is movement. We partnered with the Nature Conservancy for inmates at Stafford Creek Correctional Center to grow endangered prairie plants for restoration of relic prairie areas in Washington state. That, I think, is movement. We worked with the Washington State Department of Fish and Wildlife to grow endangered frogs -- the Oregon spotted frog -- for later release into protected wetlands. That, I think, is movement.
Năm 2007, tôi bắt đầu cộng tác với Bộ Phục hồi Nhân Phẩm bang Washington, chúng tôi làm việc với bốn nhà giam, bắt đầu mang khoa học và các nhà khoa học, các dự án phát triển bền vững và bảo vệ môi trường đến bốn nhà tù của bang. Chúng tôi có những bài giảng về khoa học. Và những người đàn ông ở trại giam quyết định đến dự giờ giảng khoa học của chúng tôi thay vì coi ti-vi hay là nâng tạ. Điều đó, tôi nghĩ, là sự chuyển động. Chúng tôi hợp tác với Hiệp hội Bảo vệ Thiên Nhiên để cho các tù nhân ở trại cải tạo Stafford Creek được trồng những cây đang bị đe dọa của vùng thảo nguyên để khôi phục lại tồn dư của những vùng thảo nguyên ở bang Washington. Điều đó, tôi nghĩ, là sự chuyển động. Chúng tôi làm việc với Bộ Thủy sản và Động vật Hoang dã của bang Washington để nuôi những chú ếch đang bị đe dọa, loài ếch đốm Oregon, sau này chúng sẽ được phóng thích vào vùng đất ngập nước được bảo vệ. Điều đó, theo tôi, là sự chuyển động.
And just recently, we've begun to work with those men who are segregated in what we call Supermax facilities. They've incurred violent infractions by becoming violent with guards and with other prisoners. They're kept in bare cells like this for 23 hours a day. When they have meetings with their review boards or mental health professionals, they're placed in immobile booths like this. For one hour a day they're brought to these bleak and bland exercise yards. Although we can't bring trees and prairie plants and frogs into these environments, we are bringing images of nature into these exercise yards, putting them on the walls, so at least they get contact with visual images of nature. This is Mr. Lopez, who has been in solitary confinement for 18 months, and he's providing input on the types of images that he believes would make him and his fellow inmates more serene, more calm, less apt to violence.
Và vừa mới đây thôi, chúng tôi bắt đầu làm việc với những người bị biệt giam ở cái mà chúng tôi gọi là cơ sở Cực-tối-đa. Họ đã phạm những luật nghiêm trọng vì hành động hung dữ với quản giáo và các tù nhân khác. Họ bị giữ trong những phòng giam trống trơn như thế này 23 tiếng mỗi ngày. Mỗi khi họ gặp ban quản lí, hay chuyên gia thần kinh, họ bị đặt trong những buồng cố định như thế này. Mỗi ngày một giờ, họ bị mang đến những cái sân thể dục tối tăm và sơ sài này. Và dù chúng tôi không thể mang cây cỏ thảo nguyên hay cóc vào những môi trường thế này, chúng tôi mang những bức ảnh tự nhiên vào trại thể dục, treo lên tường, để cho ít nhất thì họ cũng được tiếp xúc với những bức hình của tự nhiên. Đây là anh Lopez, đã bị biệt giam 18 tháng rồi. Giờ anh cung cấp gợi ý về những loại tranh ảnh mà anh tin là sẽ khiến chính anh và bạn tù thanh bình hơn, điềm tĩnh hơn, ít hung bạo hơn.
And so what we see, I think, is that small, collective movements of change can perhaps move an entity such as our own prison system in a direction of hope. We know that trees are static entities when we look at their trunks. But if trees can create art, if they can encircle the globe seven times in one year, if prisoners can grow plants and raise frogs, then perhaps there are other static entities that we hold inside ourselves, like grief, like addictions, like racism, that can also change.
Và điều mà ta thấy, tôi nghĩ là một vài chuyển động thay đổi nho nhỏ kết hợp lại có thể sẽ di chuyển được cả một thực thể như là hệ thống nhà tù của chúng ta theo hướng của hi vọng. Ta biết rằng cây cối là thực thể tĩnh khi nhìn thân của chúng. Nhưng nếu cây có thể tạo ra nghệ thuật, nếu chúng có thể đi vòng quanh trái đất bảy lần một năm, nếu tù nhân có thể trồng cây và nuôi ếch, có lẽ còn có những thực thể bất động khác chúng ta lưu giữ trong người, như là nỗi buồn, cơn nghiện, như sự phân biệt chủng tộc, những thứ đó cũng có thể thay đổi được.
Thank you very much.
Xin cảm ơn các bạn rất nhiều.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)