Imagine you’re asked to run on a treadmill and breathe through a straw. Difficult, isn’t it? At 8848.86 meters, Mount Everest gives you just one third of the oxygen you’re taking in right now. So why would somebody risk going to a place where it’s hard to breathe, where the cold, frigid gusts of wind keep stinging your face? To know that, follow me as I take you through my journey from the sea to the sky, a journey to the top of the world. As a teenager, everybody dreams to accomplish new heights or achieve new feats. But I had a very simple goal: that is to climb the world’s highest mountain. When I looked into the mirror and told myself this thing, I just weighed 48 kg, probably 25 kg more of what I would have to carry on the mountain. But as they say, where there is a will, there is a way. So the will to climb the mountain would eventually subside any kind of difficulties or barriers that I would face. Reaching the summit of a mountain is a goal. But to get there, we need a plan. Often, the first step is the hardest, with thousands more to go. My first step was to beat my alarm clock and wake up at four a.m. However, once the entire day went on enthusiastically, all you need is a little push. That can be either your phone alarm, your mother shouting to wake you up, or the will to achieve your dreams. Gigantic Everest is not your everyday dream. You cannot simply decide to summit Mount Everest after watching a mind-blowing video on how to climb Everest. People become hesitant when they understand the severity of climbing the world’s highest mountain. Imagine that it is minus 10 degrees Celsius outside the tent, you’re enveloped by darkness, and oxygen level is low. Will it be easy to take the first step? It is better to break our ultimate goal into more feasible progressive goals and try to commit to the first step because in the end, we only regret the initial step that we didn’t take. I was in my last year of automobile engineering when I dropped out of college and pursued a course in mountaineering. That was my first step towards realizing my dream. For a healthy mindset, I meditated daily, followed by cycling, running, climbing staircases with heavy loads weighing up to 15 kg. The higher we climb the mountain, the thinner the air gets, so the best training for a climber would be to train vertically. For this purpose, I dedicated my weekends to climbing and hiking in the Sahyadris. Gear up. Now that we are physically well-equipped, it’s time we head towards what is considered the starting point for trekking to the base of Mount Everest. It was the fifth of April 2019 in the morning when we boarded a small flight for Lukla. It was raining, and Lukla is known for its shortest runway on a mountaintop. It is one of the world’s dangerous airports. As we reached midway, the flight started turbulating, and the pilot had to turn around a few minutes from landing. We witnessed a breathtaking scenario, with hearts pounding faster than the engine of the plane. What I learned from this is that death is inevitable; what we can do is to live a life we are proud of during a crisis. Take your time out. It is impossible to think clearly when you are submerged in fear and anxiety. We landed at Kathmandu Airport and started thinking about ways to reach Lukla to begin our journey. We waited for the bad weather to subside, and, after a few hours, hired a chopper that dropped us safely to Lukla. Now began the journey, following the footsteps of Tenzing Norgay and Sir Edmund Hillary, which they took in 1953 to make the first-ever historic ascent of the mighty Mount Everest. The mountains were going to be my playground for the next few weeks. After eight days of hiking, me along with my teammates and sherpa reached the base camp of Everest, which is at an altitude of around 5200 meters. Many of us have fear of heights. Trust me: fear of heights will not preclude you from reaching a summit. You cannot overcome a fear unless you decide to face it, no matter how terrifying it is. As we reached the base camp, the first thing that we heard was a huge crumbling avalanche. Far from us, we could see a large mass of ice and snow sliding down a slope, speeding to hit the ground, engulfing everything that came between them at a speed more than 100 kilometers per hour approx, a sight that sent chills to our bones and gave us a reality check to be alert from now on. Placed on ice and rocks, there are tents. Staying at base camp was cold and windy. Now imagine this. Everything is pitch black. Away from all the luxuries, you have nestled yourself in your sleeping bags. But then the fracture of a weak snow layer causes an upper layer to collapse, making a whumpfing sound. What you just heard are multiple avalanches. All night, we heard huge avalanches, which fell as if explosions were happening around the tents. As we left for the higher camps, the team’s morale started to shake with difficulties and challenges endured. There were a hundred reasons to turn back and give up, but the one reason, the fire of passion, kept me going on. Eight thousand meters high now, you have entered what is called the dead zone. Even to be at that altitude, it takes longer than usual. At South Col, it’s super windy. When you’re resting in the tents, you can hear the winds roaring and hitting the tents so hard that at any moment, they could rip it apart or make it fly down thousands of feet below the mountain. Finally, on the 16th of May 2019 at 9:05 a.m., I reached the summit of Mount Everest. It was a dream come true. The last half an hour, as I was about to reach the top, was very emotional. I had a flashback of all the ups and downs in the journey, my family and friends who stood by me through thick and thin. I wished to cry with happiness, but knowing the fact that the tears would freeze and peel off my skin, I just let the feeling seep in. After controlling my emotions, I took the Indian flag and unfurled it with pride, standing between other climbers of the world. Immediately, I took a picture of my family that I had printed on a piece of flex and remembered their sacrifices and support that had been the force to lead me on this journey. Months of hustling in the gym, reading up about mountains, making sure we had the right clothing and equipment, all the planning and preparation that was required had finally paid off. Standing at the top of the world is the best feeling ever. From there, the sky is crystal clear and bright blue, the air is crisp and clean and spikes the back of your throat when you inhale, reminding you of what it’s like to be alive. Seeing nature in such magnificence and being able to experience it with all your senses is an unforgettable gift. I felt small amidst the power and glory of nature. Standing there with arms wide spread, you feel like screaming, “I can do anything; this is amazing.” Answering the question that I had asked you at the start, now do you think it was all worth it? The temperature along with the windchill factor was somewhere around minus 50 degrees Celsius, but the warmth of loved ones kept me going. After spending 27 minutes on the mountaintop, it was time to descend. It was one of the hardest decisions ever. Who would want to leave such a beautiful view? But it was important for me to return safely. Soon after reaching Camp Four and waiting for two days for the weather to clear, I set my eyes on the fourth highest peak, Mount Lhotse. On 21st of May 2019, I did it: I summited Mount Lhotse successfully, becoming the first Indian male climber to do so in six days. I was awarded the prestigious Tenzing Norgay National Adventure Award for the year 2019, on the 29th of August 2020, on our National Sports Day, by the Honorable President Shri Ram Nath Kovind in the presence of Sports Minister, Shri Kiren Rijiju. Throughout the journey, I found a new sense of courage, clarity, direction and a purpose in life. If you go by data, the death rate of individuals is five percent. This means for every twenty five people that have summited, one person has died. Someone once told me, every dead body that lies on the mountain was once a motivated soul. I find myself lucky to have lived a safe and successful life in the mountains. Looking down at the bottomless crevasses is scary, but do you know what is scarier? Not being able to defy obstacles, not being able to walk out of the storm. Because life is full of hindrances, but the one who emerges out fighting against his storm is the real victor. So, if you are like me who gets bewitched by the mountain peaks and the marvelous views they hold, start climbing your mountain. Everybody has their own Everest in life. All you need is to find and walk through the right path that leads you through your mountain. The qualities are already within us. The only catch is to put them to test and excel.
Hãy tưởng tượng bạn được yêu cầu chạy trên máy chạy bộ và thở bằng ống hút. Thật là khó, đúng không? Ở độ cao 8.846,86 mét, Đỉnh Everest chỉ cung cấp cho bạn một phần ba lượng oxi mà bạn đang hít vào. Vậy tại sao có người lại mạo hiểm để đến một nơi khó thở, nơi có những cơn gió lạnh buốt liên tục phà vào mặt bạn? Để biết được điều đó, hãy theo tôi vì tôi sẽ đưa bạn đi khắp cả đất trời, một hành trình đến nóc nhà của thế giới. Khi còn là thiếu niên, ai cũng mơ ước để đạt được những tầm cao mới hay đạt được thành tích mới. Nhưng mục tiêu của tôi rất đơn giản: đó là leo lên ngọn núi cao nhất thế giới. Khi tôi nhìn vào gương và nói với bản thân mình về điều này, Tôi chỉ nặng 48 kg, có lẽ hơn 25 kg so với những gì tôi sẽ phải mang theo khi leo núi. Nhưng như người ta nói, có chí thì nên. Do đó, ý chí quyết tâm leo núi sẽ giảm bớt tất cả những khó khăn hay rào cản mà tôi phải đối mặt. Mục tiêu là chinh phục đỉnh của ngọn núi. Nhưng để đạt được, chúng ta cần có một kế hoạch. Thông thường, bước đầu tiên là khó nhất, cộng với hàng nghìn bước nữa để thực hiện. Bước đầu tiên của tôi là đặt đồng hồ báo thức và thức dậy lúc 4 giờ sáng. Tuy nhiên, để cả ngày làm việc một cách hăng say, tất cả những gì bạn cần là một chút thúc đẩy. Đó có thể là tiếng chuông điện thoại báo thức, tiếng mẹ bạn hét lên để đánh thức bạn, hay sự quyết tâm đạt được ước mơ của bạn. Đỉnh Everest hùng vĩ không phải là ước mơ hàng ngày của bạn. Bạn không thể chỉ quyết định leo lên đỉnh Everest sau khi xem một video hấp dẫn về cách leo lên Everest. Mọi người trở nên do dự khi họ hiểu mức độ nghiêm trọng của việc leo lên ngọn núi cao nhất thế giới. Hãy tưởng tượng rằng nhiệt độ bên ngoài lều là âm 10 độ C, bạn bị bao trùm bởi bóng tối, và lượng oxi thấp. Bước đầu tiên có dễ dàng không? Tốt hơn nên chia mục tiêu cuối cùng của chúng ta thành những mục tiêu khả thi hơn và cố gắng thực hiện bước đầu tiên bởi vì cuối cùng, chúng ta sẽ hối tiếc khi đã không thực hiện bước đầu tiên. Tôi đã bỏ học đại học khi đang học năm cuối ngành kỹ thuật ô tô để theo học một khóa học leo núi. Đó là bước đầu tiên để thực hiện ước mơ của tôi. Để có một tư duy lành mạnh, tôi ngồi thiền mỗi ngày, sau đó là đạp xe, chạy, leo cầu thang với vật nặng lên đến 15 kg. Càng lên cao, không khí càng loãng, do đó, cách huấn luyện tốt nhất cho một người leo núi là theo chiều dọc. Vì mục đích này, tôi đã dành những ngày cuối tuần để leo núi và đi bộ đường dài ở Sahyadris. Sẵn sàng. Giờ đây, chúng tôi đã sẵn sàng về mặt thể chất, đã đến lúc chúng ta đến điểm xuất phát cho chuyến đi bộ đến chân núi Everest. Buổi sáng, ngày 5 tháng 4 năm 2019 khi chúng tôi lên một máy bay nhỏ đến Lukla. Trời đang mưa, và Lukla được biết đến là nơi có đường băng ngắn nhất trên đỉnh núi. Đây là một trong những sân bay nguy hiểm nhất thế giới. Khi chúng tôi bay được nửa đường, máy bay bắt đầu xoay tròn, và phi công buộc phải quay đầu chỉ trong vài phút trước khi hạ cánh. Chúng tôi đã chứng kiến một cảnh thoát tim, tim chúng tôi đập nhanh hơn cả động cơ của máy bay. Điều tôi rút ra được đó là cái chết là điều không thể tránh khỏi; những gì chúng ta có thể làm là sống một cuộc đời đầy tự hào trong lúc khủng hoảng. Hãy dừng lại. Bạn sẽ không thể suy nghĩ sáng suốt được khi bạn lo lắng hay sợ hãi. Chúng tôi hạ cánh xuống sân bay Kathmandu và bắt đầu lên kế hoạch đến được Lukla, để bắt đầu chuyến hành trình. Chúng tôi đợi thời tiết xấu dịu đi, và sau đó thuê một chiếc trực thăng đưa chúng tôi đến Lukla an toàn sau vài giờ. Cuộc hành trình đã bắt đầu, theo chân của Tenzing Norgay và Sir Edmund Hillar, họ đã đi vào năm 1953 để thực hiện chuyến đi đầu tiên trong lịch sử lên đỉnh Everest hùng vĩ. Trong vài tuần tới, những ngọn núi sẽ là sân chơi của tôi. Sau tám ngày đi bộ đường dài, tôi cùng với đồng đội và người sherpa đã đến được trại căn cứ Everest, ở độ cao khoảng 5200 mét. Nhiều người trong chúng tôi mắc chứng sợ độ cao. Tin tôi đi: chứng sợ độ cao sẽ không ngăn được bạn lên đến đỉnh núi. Bạn không thể vượt qua nỗi sợ hãi trừ khi bạn quyết định đối mặt với nó, cho dù nó có đáng sợ đến mức nào đi nữa. Khi chúng tôi đến trại căn cứ, điều đầu tiên chúng tôi nghe thấy là một trận lỡ tuyết lớn. Từ xa, chúng tôi có thể thấy một khối lượng lớn băng tuyết trượt xuống sườn dốc, lao nhanh xuống, nhấn chìm mọi thứ trên đường đi của nó với tốc độ hơn 100 km/h, một cảnh tượng khiến chúng tôi lạnh thấu xương và nhắc nhở chúng tôi phải cảnh giác ngay từ bây giờ. Lều được dựng trên băng và đá. Ở trại căn cứ rất lạnh và lộng gió. Giờ hãy tưởng tượng mà xem. Mọi thứ tối đen như mực. Rời bỏ tất cả những thứ xa hoa, bạn thu mình trong túi ngủ của mình. Nhưng sau đó là vết nứt của một lớp tuyết mỏng làm cho lớp bên trên bị sụp xuống, tạo ra tiếng động. Những gì bạn vừa nghe là nhiều trận tuyết lở. Cả đêm, chúng tôi đã nghe thấy những trận lở tuyết lớn, như thể những vụ nổ đang diễn ra xung quanh lều. Khi lên đường đến các trại cao hơn, tinh thần cả đội bắt đầu chùng xuống do các khó khăn và thử thách phải chịu đựng. Có hàng trăm lí do để quay lại và từ bỏ, nhưng một lí do duy nhất là ngọn lửa đam mê, đã giữ tôi đi tiếp. Hiện giờ, ở độ cao 8000 mét, bạn đã bước vào nơi được gọi là vùng chết. Thậm chí ngay ở độ cao đó, phải mất nhiều thời gian hơn bình thường. Tại South Col, trời gió rất nhiều. Khi bạn đang nghĩ ngơi trong lều, bạn có thể nghe thấy tiếng gió hú và đập mạnh vào lều bất cứ lúc nào cũng có thể xé toạc ra hay khiến nó bay xuống với độ cao hàng nghìn mét dưới núi. Cuối cùng, vào ngày 16 tháng 5 năm 2019 lúc 9 giờ 5 phút sáng, tôi đã đến đỉnh Everest. Giấc mơ trở thành sự thật. Nửa giờ qua, khi tôi sắp lên đến đỉnh núi, vô cùng xúc động. Tôi đã hồi tưởng lại những thăng trầm trong chuyến hành trình, gia đình và bạn bè đã sát cánh cùng tôi dù ở bất cứ hoàn cảnh nào. Tôi muốn khóc vì hạnh phúc, nhưng biết rằng những giọt nước mắt sẽ đông cứng lại và bong ra khỏi da tôi, tôi cứ để mặt cảm xúc trong lòng. Sau khi kiềm chế cảm xúc của mình, Tôi giương cao lá cờ Ấn Độ với niềm tự hào, khi đứng giữa những nhà leo núi khác trên thế giới. Ngay lập tức, tôi lấy bức ảnh chụp gia đình mà tôi đã in trên một giấy ép dẻo và nhớ đến những hi sinh và hỗ trợ của họ là động lực dẫn dắt tôi trong chuyến hành trình này. Nhiều tháng hối hả trong phòng tập thể dục, nghiên cứu về núi, để đảm bảo xem chúng tôi có trang bị và quần áo phù hợp không, tất cả những kế hoạch và sự chuẩn bị cuối cùng đã được đền đáp. Đứng trên nóc nhà của thế giới là cảm giác tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Từ đây, bạn có thể thấy bầu trời xanh tươi sáng và trong veo, không khí trong lành, sạch sẽ, lan tỏa trong cổ họng của bạn mỗi khi hít vào, nhắc nhở bạn về việc được sống là điều tuyệt vời như thế nào. Ngắm nhìn thiên nhiên hùng vĩ như vậy và có thể trải nghiệm nó với tất cả các giác quan là một món quà không thể nào quên. Tôi cảm thấy mình nhỏ bé trước sức mạnh và vẻ đẹp huy hoàng của thiên nhiên. Đứng đó với cánh tay dang rộng, bạn cảm thấy như muốn hét lên rằng, “Tôi có thể làm mọi thứ; thật không thể tin được.” Trả lời câu hỏi mà tôi hỏi bạn lúc đầu, Giờ bạn có nghĩ tất cả xứng đáng không? Nhiệt độ cùng với gió lạnh vào khoảng âm 50 độ C, nhưng sự ấm áp từ người thân yêu đã giúp tôi vượt qua. Sau 27 phút đứng trên đỉnh núi, cũng đã đến lúc đi xuống. Một trong các quyết định khó khăn nhất từ đó đến nay. Ai lại muốn rời khỏi một nơi đẹp như vậy chứ ? Nhưng điều quan trọng là tôi phải trở về an toàn. Ngay sau khi đến Trạm IV và chờ hai ngày cho thời tiết khá hơn, Tôi để mắt đến núi Lhotse - ngọn núi cao thứ tư trên thế giới, Vào ngày 21 tháng 5 năm 2019, tôi đã làm được: Tôi đã chinh phục thành công núi Lhotse, trở thành người Ấn Độ đầu tiên leo lên đỉnh Lhotse trong vòng sáu ngày. Tôi đã được trao tặng giải thưởng Phiêu lưu Quốc gia Tenzing Norgay năm 2019, vào ngày 29 tháng 8 năm 2020, nhân Ngày Thể thao Quốc gia, được trao bởi Chủ tịch Danh dự Shri Ram Nath Kovind trước sự chứng kiến của Bộ trưởng Thể thao, Shri Kiren Rijiju. Trong suốt hành trình, tôi đã tìm thấy một cảm giác mới về sự can đảm, sáng suốt, định hướng và mục đích sống. Theo thống kê, tỉ lệ tử vong của các cá nhân là 5%. Điều này có nghĩa cứ 25 người leo lên đỉnh núi, thì sẽ có 1 người tử vong. Ai đó đã từng nói với tôi, mỗi thi thể nằm trên núi là một người được khuyến khích. Tôi cảm thấy mình may mắn khi đã sống một cuộc sống thành công và an toàn trên núi. Nhìn xuống những khe núi không đáy thật đáng sợ, nhưng bạn biết điều gì đáng sợ hơn không? Đó là không thể vượt qua trở ngại, không thể thoát khỏi cơn bão. Bởi vì cuộc sống đầy rẫy những chông gai, nhưng người dám đối đầu với nghịch cảnh mới là người chiến thắng thực sự. Vì thế, nếu bạn giống tôi cũng bị các đỉnh núi hấp dẫn và những cảnh tuyệt đẹp mà chúng mang lại, hãy bắt đầu leo lên ngọn núi của bạn. Mỗi người đều có một đỉnh Everest của riêng mình. Tất cả những gì bạn cần là xác định và đi đúng hướng dẫn bạn đến ngọn núi của chính bạn. Chúng ta đã sở hữu những phẩm chất đó. Nhưng liệu chúng ta biết vận dụng và phát huy chúng hết mức hay không.