When, in 1960, still a student, I got a traveling fellowship to study housing in North America. We traveled the country. We saw public housing high-rise buildings in all major cities: New York, Philadelphia. Those who have no choice lived there. And then we traveled from suburb to suburb, and I came back thinking, we've got to reinvent the apartment building. There has to be another way of doing this. We can't sustain suburbs, so let's design a building which gives the qualities of a house to each unit.
Năm 1960, khi còn là sinh viên, tôi nhận được học bổng học về nhà ở ở Bắc Mỹ. Chúng tôi đã đến đó. Chúng tôi nhìn thấy những tòa nhà công cộng cao tầng trong những thành phố lớn: New York, Philadelphia. Những người không được lựa chọn đến sống ở đó. Chúng tôi đi từ ngoại ô này đến kia, khi trở về, tôi nghĩ, phải tái tạo nhà chung cư. Phải có cách nào khác để làm việc này. Chúng ta không thể duy trì ngoại ô, vậy nên hãy thiết kế một tòa nhà mang lại các giá trị của một căn nhà cho từng căn hộ.
Habitat would be all about gardens, contact with nature, streets instead of corridors. We prefabricated it so we would achieve economy, and there it is almost 50 years later. It's a very desirable place to live in. It's now a heritage building, but it did not proliferate.
Môi trường sống sẽ là vườn tược, thiên nhiên, đường xá thay vì hành lang. Chúng tôi cấu kiện nó, để đạt được lợi ích kinh tế đây là tòa nhà đó, 50 năm sau. Đó là một nơi đáng sống. Đó là tòa nhà mang tính di sản, nhưng nó đã không được nhân rộng ra.
In 1973, I made my first trip to China. It was the Cultural Revolution. We traveled the country, met with architects and planners. This is Beijing then, not a single high rise building in Beijing or Shanghai. Shenzhen didn't even exist as a city. There were hardly any cars. Thirty years later, this is Beijing today. This is Hong Kong. If you're wealthy, you live there, if you're poor, you live there, but high density it is, and it's not just Asia. São Paulo, you can travel in a helicopter 45 minutes seeing those high-rise buildings consume the 19th-century low-rise environment. And with it, comes congestion, and we lose mobility, and so on and so forth.
Năm 1973, tôi đến Trung Quốc lần đầu tiên. Thời điểm đó diễn ra Cuộc cách mạng văn hóa. Chúng tôi đến Trung Quốc, gặp kiến trúc sư, và các nhà hoạch định. Đây là Bắc Kinh lúc đó, không có một toà nhà chọc trời nào ở Bắc Kinh hay Thượng Hải. Thâm Quyến lúc đó thậm chí chưa phải là 1 thành phố Khó tìm thấy được xe hơi. 30 năm sau, đây là Bắc Kinh ngày nay. Đây là Hồng Kong. Nếu bạn giàu, sống ở đó, nếu bạn nghèo, bạn sống ở đây, nhưng mật độ dân số cao, không chỉ riêng ở châu Á Nếu bạn có điều kiện đến São Paolo bằng trực thăng trong 45 phút thấy các tòa nhà cao tầng chế ngự những tòa thấp tầng từ thế kỉ 19. Cùng với nó là tắt nghẽn giao thông và tính linh động biến mất vân vân.
So a few years ago, we decided to go back and rethink Habitat. Could we make it more affordable? Could we actually achieve this quality of life in the densities that are prevailing today? And we realized, it's basically about light, it's about sun, it's about nature, it's about fractalization. Can we open up the surface of the building so that it has more contact with the exterior?
Vài năm trước, tôi quyết định quay lại và suy nghĩ về Môi trường sống. Liệu ta có thể xây nhà với chi phí hợp lý? Liệu ta có thể đạt được chất lượng cuộc sống ở những nơi đông đúc như hiện nay không? Và chúng tôi nhận ra, cơ bản là về ánh sáng về mặt trời, thiên nhiên, về quá trình phân dạng. Liệu ta có thể mở bề mặt của tòa nhà để tiếp xúc với bên ngoài?
We came up with a number of models: economy models, cheaper to build and more compact; membranes of housing where people could design their own house and create their own gardens. And then we decided to take New York as a test case, and we looked at Lower Manhattan. And we mapped all the building area in Manhattan. On the left is Manhattan today: blue for housing, red for office buildings, retail. On the right, we reconfigured it: the office buildings form the base, and then rising 75 stories above, are apartments. There's a street in the air on the 25th level, a community street. It's permeable. There are gardens and open spaces for the community, almost every unit with its own private garden, and community space all around. And most important, permeable, open. It does not form a wall or an obstruction in the city, and light permeates everywhere.
Chúng tôi đi đến thống nhất một số mô hình: kinh tế, chi phí xây dựng thấp và tiện lợi; kiểu nhà ở cho phép người ta tự thiết kế và sáng tạo khu vườn riêng. Chúng tôi quyết định đến New York để thử nghiệm, và xem xét khu vực hạ lưu của Mahattan. Chúng tôi lập bản đồ khu vực tòa nhà ở Mahattan. Ở bên trái là Mahattan ngày nay: màu xanh là nhà ở, đỏ là văn phòng, điểm bán lẻ Bên phải, kết cấu lại nó: tòa nhà văn phòng được dựng trên nền móng sau đó tăng lên 75 tầng. và các căn hộ. Một con đường trên không ở tầng thứ 25 một con đường chung. Có thể qua lại. Có vườn, và khoảng không mở cho cộng đồng hầu hết các căn hộ đều có vườn riêng, và không gian chung xung quanh. Quan trọng nhất là chúng thông với nhau và không gian mở. Tòa nhà không tạo ra bức tường hay rào cản trong thành phố và ánh sáng len lỏi khắp nơi.
And in the last two or three years, we've actually been, for the first time, realizing the quality of life of Habitat in real-life projects across Asia. This in Qinhuangdao in China: middle-income housing, where there is a bylaw that every apartment must receive three hours of sunlight. That's measured in the winter solstice. And under construction in Singapore, again middle-income housing, gardens, community streets and parks and so on and so forth. And Colombo.
Trong 2-3 năm trở lại đây, lần đầu tiên, chúng tôi thực sự nhận ra giá trị của cuộc sống có Môi trường sống trong các dự án thực tế khắp châu Á Đây là Tần Hoàng Đảo ở Trung Quốc nhà ở cho người thu nhập trung bình, theo quy chế mỗi căn hộ phải nhận được 3 giờ chiếu sáng, đo đạc trong đông chí. Công trình ở Singapore, một lần nữa, nhà ở thu nhập trung bình có vườn, lối đi chung và công viên v.v. Và Colombo.
And I want to touch on one more issue, which is the design of the public realm. A hundred years after we've begun building with tall buildings, we are yet to understand how the tall high-rise building becomes a building block in making a city, in creating the public realm. In Singapore, we had an opportunity: 10 million square feet, extremely high density. Taking the concept of outdoor and indoor, promenades and parks integrated with intense urban life. So they are outdoor spaces and indoor spaces, and you move from one to the other, and there is contact with nature, and most relevantly, at every level of the structure, public gardens and open space: on the roof of the podium, climbing up the towers, and finally on the roof, the sky park, two and a half acres, jogging paths, restaurants, and the world's longest swimming pool. And that's all I can tell you in five minutes.
Một vấn đề nữa, mà tôi muốn nói đến là thiết kế ở lĩnh vực công. 100 năm sau khi bắt đầu xây dựng những tòa nhà cao tầng, ta vẫn chưa hiểu cách biến những tòa nhà chọc trời thành một phần của việc xây dựng thành phố, xây dựng khu vực công cộng. Ở Singapore, chúng tôi đã có cơ hội: 10 triệu feet vuông, mật độ cực kỳ cao. Dùng khái niệm về trong nhà và ngoài trời, khu vui chơi và công viên tích hợp với cuộc sống đô thị khắc nghiệt. Tòa nhà sẽ có không gian trong nhà và ngoài trời, và bạn đi từ nơi này đến nơi kia tiếp xúc với thiên nhiên và quan trọng nhất là, tại bất cứ tầng nào của kết cấu, công viên công cộng và không gian mở. Trên nóc các bục, phía trên các tòa tháp và cuối cùng là nóc khu công viên trên không, 2 mẫu rưỡi dành cho lối chạy bộ và nhà hàng và hồ bơi dài nhất thế giới. Đó là tất cả những gì tôi có thể trình bày trong 5 phút.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)