When I was young, I prided myself as a nonconformist in the conservative U.S. state I live in, Kansas. I didn't follow along with the crowd. I wasn't afraid to try weird clothing trends or hairstyles. I was outspoken and extremely social. Even these pictures and postcards of my London semester abroad 16 years ago show that I obviously didn't care if I was perceived as weird or different. (Laughter)
Khi còn trẻ, tôi tự hào là một người lập dị ở nơi tôi ở, Kansas, một bang bảo thủ ở Mỹ. Tôi không chạy theo đám đông. Tôi không ngần ngại thử những kiểu tóc hay xu hướng thời trang kỳ dị. Tôi hay lên tiếng và cực kỳ dễ gần. Thậm chí, những bức ảnh và bưu thiếp này của học kỳ ở London của tôi 16 năm trước cho thấy tôi hoàn toàn không quan tâm việc bị coi như lập dị hay khác người. (cười lớn)
But that same year I was in London, 16 years ago, I realized something about myself that actually was somewhat unique, and that changed everything. I became the opposite of who I thought I once was. I stayed in my room instead of socializing. I stopped engaging in clubs and leadership activities. I didn't want to stand out in the crowd anymore. I told myself it was because I was growing up and maturing, not that I was suddenly looking for acceptance. I had always assumed I was immune to needing acceptance. After all, I was a bit unconventional. But I realize now that the moment I realized something was different about me was the exact same moment that I began conforming and hiding.
Nhưng cùng năm đó, ở London, 16 năm trước, tôi nhận ra vài điều khác thường về bản thân, và điều đó đã làm thay đổi tất cả. Tôi trở một người ngược lại với những gì tôi từng nghĩ. Tôi thu mình trong phòng thay vì quảng giao ra xã hội. Tôi ngừng đến các hội họp và các hoạt động lãnh đạo. Tôi không còn muốn nổi bật trong đám đông. Tôi tự bảo mình, đó là do tôi đang lớn lên và trường thành, không phải là tôi đang đột nhiên tìm kiếm sự chấp nhận. Tôi luôn giả định mình miễn nhiễm với việc cần được chấp nhận. Sau mọi thứ, tôi thấy có vẻ bất thường. Nhưng giờ thì, tôi nhận ra khi tôi nhận thấy vài điều khác lạ về chính mình cũng là thời điểm tôi bắt đầu thích nghi và ẩn mình.
Hiding is a progressive habit, and once you start hiding, it becomes harder and harder to step forward and speak out. In fact, even now, when I was talking to people about what this talk was about, I made up a cover story and I even hid the truth about my TED Talk. So it is fitting and scary that I have returned to this city 16 years later and I have chosen this stage to finally stop hiding. What have I been hiding for 16 years? I am a lesbian.
Ẩn mình là một thói quen tăng dần theo thời gian, và khi bắt đầu ẩn mình, sẽ khó khăn hơn để bước tới và cất tiếng. Thực tế, ngay cả bây giờ, khi đang nói chuyện với các bạn, tôi vẫn che giấu một phần câu chuyện thậm chí, giấu đi sự thật câu chuyện của mình ở TED. Cho nên, thật là phù hợp và đáng sợ khi quay lại thành phố này 16 năm sau và lựa chọn sân khấu này để kết thúc việc ẩn mình. Tôi đã giấu điều gì suốt 16 năm qua? Tôi là một người đồng tính nữ. (ND: lesbian: đồng tính nữ)
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Xin cảm ơn.
I've struggled to say those words, because I didn't want to be defined by them. Every time I would think about coming out in the past, I would think to myself, but I just want to be known as Morgana, uniquely Morgana, but not "my lesbian friend Morgana," or "my gay coworker Morgana." Just Morgana.
Tôi phải đấu tranh để nói ra những từ đó, vì tôi không muốn mình bị đánh giá, phân biệt. Những lần nghĩ về việc bước ra ánh sáng trong quá khứ, tôi nghĩ về bản thân, tôi muốn được biết đến như Morgana, Một Morgana duy nhất, nhưng không phải là "bạn đồng tính nữ Morgana," hay là "người đồng nghiệp đồng tính Morgana." Chỉ là Morgana.
For those of you from large metropolitan areas, this may not seem like a big deal to you. It may seem strange that I have suppressed the truth and hidden this for so long. But I was paralyzed by my fear of not being accepted. And I'm not alone, of course. A 2013 Deloitte study found that a surprisingly large number of people hide aspects of their identity. Of all the employees they surveyed, 61 percent reported changing an aspect of their behavior or their appearance in order to fit in at work. Of all the gay, lesbian and bisexual employees, 83 percent admitted to changing some aspects of themselves so they would not appear at work "too gay." The study found that even in companies with diversity policies and inclusion programs, employees struggle to be themselves at work because they believe conformity is critical to their long-term career advancement. And while I was surprised that so many people just like me waste so much energy trying to hide themselves, I was scared when I discovered that my silence has life-or-death consequences and long-term social repercussions.
Với những ai đến từ những khu đô thị lớn, nó có vẻ không phải là vấn đề nghiêm trọng. Có vẻ lạ là tôi giữ kín sự thật trong một thời gian quá lâu. Nhưng tôi bị tê liệt với nỗi sợ không được chấp nhận. Và, đương nhiên, tôi không đơn độc. Một nghiên cứu của Deloitte vào 2013 cho thấy rằng một số lượng lớn đáng kinh ngạc những người đang giấu vấn đề về bản thân mình. Trên tổng số người tham gia khảo sát, 61 phần trăm cho biết họ đang thay đổi hành vi hoặc diện mạo của mình để phù hợp với công việc. Trên tổng số người đồng tính nam, đồng tính nữ và lưỡng tính 83 phần trăm thừa nhận họ đang thay đổi một số mặt của chính bản thân để không có vẻ "quá lộ." Nghiên cứu cũng cho thấy ngay cả trong các công ty có chính sách về tính đa dạng và các chương trình bao quát, người lao động phải đấu tranh để được là chính mình bởi họ tin rằng sự hoà nhập rất quan trọng cho lợi thế của sự nghiệp lâu dài. Cùng với sự ngạc nhiên vì có nhiều người như tôi tốn quá nhiều năng lượng để che giấu bản thân, tôi cũng cảm thấy sợ hãi khi jhám phá ra sự im lặng của mình dẫn đến hậu quả sống-hay-là-chết và tác động xã hội lâu dài.
Twelve years: the length by which life expectancy is shortened for gay, lesbian and bisexual people in highly anti-gay communities compared to accepting communities. Twelve years reduced life expectancy. When I read that in The Advocate magazine this year, I realized I could no longer afford to keep silent. The effects of personal stress and social stigmas are a deadly combination. The study found that gays in anti-gay communities had higher rates of heart disease, violence and suicide. What I once thought was simply a personal matter I realized had a ripple effect that went into the workplace and out into the community for every story just like mine. My choice to hide and not share who I really am may have inadvertently contributed to this exact same environment and atmosphere of discrimination.
Mười hai năm: là thời gian tuổi thọ trung bình bị giảm đi đối với người đồng tính nam, đồng tính nữ và lưỡng tính trong những cộng đồng chống đồng tính so với những cộng đồng chấp nhận nó. 12 năm giảm tuổi thọ trung bình. Đọc nó trong tạp chí The Advocate năm nay, tôi nhận ra mình không thể giữ im lặng lâu hơn nữa. Những ảnh hưởng của căng thẳng cá nhân và những dấu hiệu bệnh xã hội là sự kết hợp chết chóc. Nghiên cứu cho thấy người đồng tính trong những cộng đồng chống đồng tính có tỉ lệ mắc bệnh tim, bạo lực và tự tử cao hơn. Điều trước kia nghĩ rằng đơn giản là một vấn đề cá nhân, tôi nhận ra nó có hiệu ứng lan tràn khi đi vào nơi làm việc và bước ra ngoài cộng đồng đối với những câu chuyện giống như của tôi. Lựa chọn ẩn mình và không chia sẻ con người thật lại tình cờ làm điều đó trở nên nghiêm trọng hơn như chính môi trường và không khí của sự phân biệt đối xử.
I'd always told myself there's no reason to share that I was gay, but the idea that my silence has social consequences was really driven home this year when I missed an opportunity to change the atmosphere of discrimination in my own home state of Kansas.
Tôi luôn tự bảo mình chẳng có lý do gì để chia sẻ mình là người đồng tính cả, nhưng ý nghĩ rằng sự im lặng của mình tạo nên những hậu quả xã hội lên đến đỉnh điểm khi tôi bỏ lỡ một cơ hội để thay đổi bầu không khí phân biệt đối xử,
In February, the Kansas House of Representatives brought up a bill for vote that would have essentially allowed businesses to use religious freedom as a reason to deny gays services. A former coworker and friend of mine has a father who serves in the Kansas House of Representatives. He voted in favor of the bill, in favor of a law that would allow businesses to not serve me.
năm nay, tại Kansas, quê nhà mình. Vào tháng 2, Hạ viện bang Kansas đưa ra dự thảo luật để bỏ phiếu cho phép về cơ bản các doanh nghiệp dùng tự do tôn giáo như là một lý do từ chối dịch vụ cho đồng tính. Một đồng nghiệp cũ và là bạn của tôi có cha làm việc trong Hạ viện bang Kansas. Ông ấy bỏ phiếu ủng hộ dự thảo luật, ủng hộ đạo luật cho phép các doanh nghiệp không chấp nhận tôi.
How does my friend feel about lesbian, gay, bisexual, transgender, queer and questioning people? How does her father feel? I don't know, because I was never honest with them about who I am. And that shakes me to the core. What if I had told her my story years ago? Could she have told her father my experience? Could I have ultimately helped change his vote? I will never know, and that made me realize I had done nothing to try to make a difference.
Bạn của tôi cảm thấy thế nào về người đồng tính nữ, nam, lưỡng giới, chuyển giới, lập dị và đang nghi vấn? Cha cô ấy cảm thấy thế nào? Tôi không biết, bởi vì tôi chưa bao giờ chân thành cho biết tôi là ai. Và điều đó lay chuyển tôi đến tận gốc. Sẽ thế nào nếu kể cho cô ấy nghe câu chuyện của tôi nhiều năm trước? Cô ấy có thể kể cho cha cô ấy về vấn đề của tôi? Cuối cùng, tôi có thể giúp thay đổi phiếu bầu của ông? Tôi sẽ không bao giờ biết, và điều đó khiến tôi nhận ra mình chưa làm được gì để tạo sự khác biệt.
How ironic that I work in human resources, a profession that works to welcome, connect and encourage the development of employees, a profession that advocates that the diversity of society should be reflected in the workplace, and yet I have done nothing to advocate for diversity. When I came to this company one year ago, I thought to myself, this company has anti-discrimination policies that protect gay, lesbian, bisexual and transgender people. Their commitment to diversity is evident through their global inclusion programs. When I walk through the doors of this company, I will finally come out. But I didn't. Instead of taking advantage of the opportunity, I did nothing.
Thật mỉa mai là tôi làm việc trong ngành nhân sự, một ngành nghề mà công việc là chào đón, kết nối và khuyến khích sự phát triển của nhân viên, một ngành nghề ủng hộ cho sự đa dạng của tập thể thể hiện ở nơi làm việc, và tôi chưa làm được gì để ủng hộ cho sự đa dạng. Khi đến công ty này một năm trước, tôi tự nghĩ, công ty này có các chính sách chống phân biệt đối xử bảo vệ người đồng tính nam, nữ, người lưỡng tính và người chuyển giới. Cam kết của họ cho sự đa dạng là hiển nhiên thông qua những chương trình bao quát toàn cầu. Đi qua các cánh cửa của công ty, tôi cuối cùng cũng bước ra ánh sáng. Nhưng không. Thay vì tận dụng những ưu thế của cơ hội này, Tôi chẳng làm được gì.
(Applause)
(Vỗ tay)
When I was looking through my London journal and scrapbook from my London semester abroad 16 years ago, I came across this modified quote from Toni Morrison's book, "Paradise." "There are more scary things inside than outside." And then I wrote a note to myself at the bottom: "Remember this." I'm sure I was trying to encourage myself to get out and explore London, but the message I missed was the need to start exploring and embracing myself. What I didn't realize until all these years later is that the biggest obstacles I will ever have to overcome are my own fears and insecurities. I believe that by facing my fears inside, I will be able to change reality outside. I made a choice today to reveal a part of myself that I have hidden for too long. I hope that this means I will never hide again, and I hope that by coming out today, I can do something to change the data and also to help others who feel different be more themselves and more fulfilled in both their professional and personal lives. Thank you. (Applause)
Nhìn vào nhật ký và sổ tay của mình London từ học kỳ London 16 năm trước, tôi lướt qua một câu trích được sửa đổi từ cuốn sách của Toni Morrison, "Thiên đường" "Có nhiều thứ đáng sợ từ bên trong hơn cả bên ngoài." Tôi viết một ghi chú cho mình bên dưới: "Nhớ lấy điều này." Tôi chắc rằng mình đang cố gắng khuyến khích bản thân bước ra ngoài và khám phá London. Nhưng thông điệp tôi thiếu sót là việc cần bắt đầu khám phá và gắn chặt với bản thân. Điều mà tôi không nhận ra cho đến tận những năm sau này là trở ngại lớn nhất mà tôi sẽ phải vượt qua, là nỗi sợ hãi và bất an của chính bản thân tôi. Tôi tin rằng bằng cách đối mặt với nỗi sợ hãi từ bên trong, tôi có thể thay đổi thực tế bên ngoài. Tôi thực hiện sự chọn lựa ngày hôm nay để bộc lộ một phần bản thân mà tôi đã che giấu quá lâu. Tôi hy vọng sẽ không bao giờ phải ẩn giấu nữa, và tôi hy vọng bằng cách bước ra ánh sáng, ngày hôm nay, tôi có thể làm gì đó để thay đổi những số liệu và cũng để giúp những người đang cảm thấy mình khác biệt được là chính mình và trọn vẹn hơn trong cả công việc và cuộc sống. Xin cảm ơn.