My travels to Afghanistan began many, many years ago on the eastern border of my country, my homeland, Poland. I was walking through the forests of my grandmother's tales. A land where every field hides a grave, where millions of people have been deported or killed in the 20th century.
Những chuyến đi của tôi đến Afganistan bắt đầu từ nhiều nhiều năm trước trên phía biên giới miền đông của đất nước tôi, quê hương tôi, Phần Lan. Tôi đang đi bộ qua những khu rừng trong những câu chuyện của bà tôi. Một mảnh đất nơi mà cứ mỗi một cánh đồng ẩn dấu một ngôi mộ nơi hàng triệu người bị đầy ải hay bị giết trong thế kỉ 20
Behind the destruction, I found a soul of places. I met humble people. I heard their prayer and ate their bread. Then I have been walking East for 20 years -- from Eastern Europe to Central Asia -- through the Caucasus Mountains, Middle East, North Africa, Russia. And I ever met more humble people. And I shared their bread and their prayer. This is why I went to Afghanistan.
sau trận hủy diệt, tôi tìm thấy nơi của những linh hồn tôi gặp những con người khiêm tốn tôi nghe họ cầu nguyện và ăn bánh mì của họ rồi tôi đi về phía đông trong 20 năm từ Đông Âu đến Trung Á-- qua núi Caucasus Trung đông Bắc Phi Nga và tôi từng gặp những con người nhún nhường hơn nữa và tôi chia sẻ bánh mì và lời cầu nguyện với họ Đây là lý do tại sao tôi đã đến Afganistan
One day, I crossed the bridge over the Oxus River. I was alone on foot. And the Afghan soldier was so surprised to see me that he forgot to stamp my passport. But he gave me a cup of tea. And I understood that his surprise was my protection.
Một ngày, tôi băng qua cầu bắc ngang sông Oxus tôi đi bộ một mình và một người lính Afghan ngạc nhiên nhìn thấy tôi đến nỗi mà ông ta quên đóng dấu hộ chiếu của tôi nhưng ông ta cho tôi một ly trà và tôi hiểu rằng ông ta ngạc nhiên bởi sự bảo vệ mình của tôi
So I have been walking and traveling, by horses, by yak, by truck, by hitchhiking, from Iran's border to the bottom, to the edge of the Wakhan Corridor. And in this way I could find noor, the hidden light of Afghanistan. My only weapon was my notebook and my Leica. I heard prayers of the Sufi -- humble Muslims, hated by the Taliban. Hidden river, interconnected with the mysticism from Gibraltar to India. The mosque where the respectful foreigner is showered with blessings and with tears, and welcomed as a gift.
tôi đã đi và du lịch bằng ngựa,bằng bò,bằng xe tải,hay đi nhờ xe từ biên giới Iran đến tận cùng rìa của Wakhan Corridor và bằng cách này tôi đã có thể tìm được ánh sáng bị che dấu của Afghanistan. vũ khí duy nhất của tôi là cuốn sổ và chiếc máy ảnh Leica tôi nghe những lời cầu nguyện của Sufi-- những người hồi giáo nhún nhường bị người Taliban ghét bỏ con sông Hidden nối sự thần bí từ Gbibarltar đến Ấn độ nhà thờ giáo nơi những người nước ngoài đáng kính được gội rửa bằng những lời chúc phụng và nước mắt và được chào mừng bởi những món quà
What do we know about the country and the people that we pretend to protect, about the villages where the only one medicine to kill the pain and to stop the hunger is opium? These are opium-addicted people on the roofs of Kabul 10 years after the beginning of our war. These are the nomad girls who became prostitutes for Afghan businessmen.
chúng ta biết gì về đất nước ,con người mà chúng ta giả vờ bảo vệ về những ngôi làng mà thứ thuốc duy nhất để hết đau và đói là thuốc phiện Đây là những con người nghiện thuốc phiện trên mái nhà của Kabul 10 năm sau khi chiến tranh xảy ra. Đây là những cô gái bình thường trở thành gái cho những nhà buôn Afghan
What do we know about the women 10 years after the war? Clothed in this nylon bag, made in China, with the name of burqa. I saw one day, the largest school in Afghanistan, a girls' school. 13,000 girls studying here in the rooms underground, full of scorpions. And their love [for studying] was so big that I cried.
chúng ta biết gì về phụ nữ 10 năm sau chiến tranh mặc túi nylon làm từ trung quốc với tên gọi Burqa (Trang phục truyền thống của phụ nữ Afghan). một ngày kia tôi đã thấy ngôi trường lớn nhất ở Afghanistan một trường nữ 13000 bé gái đang học ở đó trong những căn phòng dưới nền nhà, đầy những con bọ cạp. nhưng niềm yêu thích học hành của chúng lớn đến nỗi tôi òa khóc.
What do we know about the death threats by the Taliban nailed on the doors of the people who dare to send their daughters to school as in Balkh? The region is not secure, but full of the Taliban, and they did it.
chúng ta biết gì về mối đe dọa sẽ chết bởi bọn Taliban được đóng đinh trên cửa bởi những con người dám cho con gái họ đi học như ở Balkh? khu vực không an toàn và đầy bọn Taliban, nhưng họ vẫn làm
My aim is to give a voice to the silent people, to show the hidden lights behind the curtain of the great game, the small worlds ignored by the media and the prophets of a global conflict.
Mục đích của tôi là lên tiếng cho những con người im lặng cho mọi người thấy những ánh sáng bị ẩn khuất sau tấm màn của trò chơi lớn những thế giới nhỏ bị thờ ơ bởi giới truyền thông, những lời tiên tri của xung đột thế giới
Thanks.
cảm ơn
(Applause)
(tiếng vỗ tay)