I would like to talk to you about a story about a small town kid. I don't know his name, but I do know his story. He lives in a small village in southern Somalia. His village is near Mogadishu. Drought drives the small village into poverty and to the brink of starvation. With nothing left for him there, he leaves for the big city, in this case, Mogadishu, the capital of Somalia. When he arrives, there are no opportunities, no jobs, no way forward. He ends up living in a tent city on the outskirts of Mogadishu. Maybe a year passes, nothing. One day, he's approached by a gentleman who offers to take him to lunch, then to dinner, to breakfast. He meets this dynamic group of people, and they give him a break. He's given a bit of money to buy himself some new clothes, money to send back home to his family. He is introduced to this young woman. He eventually gets married. He starts this new life. He has a purpose in life.
Tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện về một cậu trai đến từ một thị trấn nhỏ. Tôi không biết tên của anh ta, nhưng tôi biết câu chuyện của anh. Anh đã sống trong một ngôi làng nhỏ ở miền nam Somalia. Làng của anh gần Mogadishu. Hạn hán đã khiến cho ngôi làng nhỏ rơi vào cảnh nghèo khổ và đi đến bờ vực của đói kém. Không có gì còn lại cho anh ngoài kia, anh rời làng quê để lên thành phố lớn, trong trường hợp này là, Mogadishu, thủ đô của Somalia. Khi anh đến, không có một cơ hội nào cho anh ta cả, không có việc làm, không có lối thoát nào phía trước. Anh kết thúc bằng việc trú thân ở một thành phố lều vùng ngoại ô Mogadishu. Có lẽ một năm qua đi, không có gì xảy ra. Một ngày nọ, một quý ông tìm đến anh và đề nghị dẫn anh đi ăn trưa, sau đó đi ăn tối, rồi đi ăn bữa sáng. Anh đã gặp được nhóm người năng động này và họ mang đến cho anh chút thanh thản trong cuộc sống. Anh được cho một chút tiền để sắm cho mình một số quần áo mới, tiền để gửi trở về quê cho gia đình. Anh được giới thiệu cho người phụ nữ trẻ này. cuối cùng anh được kết hôn. và bắt đầu cuộc sống mới này. Anh có được một mục đích trong cuộc sống.
One beautiful day in Mogadishu, under an azure blue sky, a car bomb goes off. That small town kid with the big city dreams was the suicide bomber, and that dynamic group of people were al Shabaab, a terrorist organization linked to al Qaeda.
Một ngày đẹp trời ở Mogadishu, dưới bầu trời xanh mát, một quả bom cài trong xe hơi đã nổ tung. cậu trai làng kia với những ước mơ về thành phố lớn là một kẻ đánh bom cảm tử, và nhóm người năng động đó là al Shabaab, một tổ chức khủng bố liên kết với al Qaeda.
So how does the story of a small town kid just trying to make it big in the city end up with him blowing himself up? He was waiting. He was waiting for an opportunity, waiting to begin his future, waiting for a way forward, and this was the first thing that came along. This was the first thing that pulled him out of what we call waithood.
Thế thì, làm thế nào câu chuyện của một cậu trai làng đang cố gắng vươn tới ước mơ thành thị lại kết thúc bằng việc tự làm nổ tung bản thân mình? Anh ta đã chờ đợi. Anh ta đã chờ đợi một cơ hội, chờ đợi để bắt đầu tương lai của mình, chờ đợi một con đường để bước tới, và đây là thứ đầu tiên đã đến với anh ấy. Đây là điều đầu tiên kéo anh ta ra khỏi những cái mà ta gọi "waithood" (thời điểm thanh niên bước vào tuổi trưởng thành)
And his story repeats itself in urban centers around the world. It is the story of the disenfranchised, unemployed urban youth who sparks riots in Johannesburg, sparks riots in London, who reaches out for something other than waithood. For young people, the promise of the city, the big city dream is that of opportunity, of jobs, of wealth, but young people are not sharing in the prosperity of their cities. Often it's youth who suffer from the highest unemployment rates. By 2030, three out of five people living in cities will be under the age of 18. If we do not include young people in the growth of our cities, if we do not provide them opportunities, the story of waithood, the gateway to terrorism, to violence, to gangs, will be the story of cities 2.0. And in my city of birth, Mogadishu, 70 percent of young people suffer from unemployment. 70 percent don't work, don't go to school. They pretty much do nothing.
Và câu chuyện của anh lặp lại chính nó trong những khu vực đô thị trên toàn thế giới. Đó là câu chuyện của các thanh thiếu niên bị tước quyền bầu cử và thất nghiệp chốn thị thành những người khởi nguồn cho các cuộc bạo loạn ở Johannesburg, khởi xướng cho các cuộc bạo loạn ở London, những người đã cố vươn tới một cái gì đó khác hơn là "waithood". Đối với những người trẻ, lời hứa hẹn từ thành thị, giấc mơ nơi thành phố lớn là cơ hội, công ăn việc làm, sự giàu sang, thế nhưng những người trẻ tuổi lại không được dự phần trong sự thịnh vượng của thành phố . Thay vào đó, họ thường phải chật vật đối mặt với một tỷ lệ thất nghiệp cao ngất ngưởng. Vào năm 2030, sẽ có ba trong số năm người sinh sống tại thành thị dưới 18 tuổi. Nếu chúng ta không bao gồm cả những người trẻ tuổi vào sự phát triển của thành phố mình, nếu chúng ta không cho họ cơ hội, câu chuyện của "waithood", cửa ngõ tới khủng bố, bạo lực, băng nhóm, sẽ là câu chuyện của các thành phố 2.0. Và trong thành phố nơi tôi sinh ra, Mogadishu, 70 phần trăm những người trẻ tuổi đối mặt với thất nghiệp. 70 phần trăm không đi làm, không đi học. Họ gần như chẳng làm gì.
I went back to Mogadishu last month, and I went to visit Madina Hospital, the hospital I was born in. I remember standing in front of that bullet-ridden hospital thinking, what if I had never left? What if I had been forced into that same state of waithood? Would I have become a terrorist? I'm not really sure about the answer.
Tôi trở lại Mogadishu vào tháng trước, và tôi đã đi thăm bệnh viện Madina, bệnh viện nơi tôi được sinh ra. Tôi nhớ mình từng đứng trước bệnh viện đầy dấu tích bom đạn ấy suy nghĩ rằng giả như tôi chưa từng rời khỏi nơi đó? Giả như tôi đã bị buộc phải bước vào tình trạng 'waithood" này? Liệu tôi có trở thành một tên khủng bố? Tôi không thực sự chắc chắn về câu trả lời.
My reason for being in Mogadishu that month was actually to host a youth leadership and entrepreneurship summit. I brought together about 90 young Somali leaders. We sat down and brainstormed on solutions to the biggest challenges facing their city.
Lý do của tôi để đến Mogadishu vào tháng đó thực sự là để chủ trì một hội nghị về lãnh đạo thanh niên và tinh thần khởi nghiệp Tôi đã mang 90 nhà lãnh đạo trẻ Somali lại với nhau . Chúng tôi đã ngồi xuống và cùng suy nghĩ về giải pháp cho những thách thức lớn nhất mà các thành phố của họ đang phải đối mặt.
One of the young men in the room was Aden. He went to university in Mogadishu, graduated. There were no jobs, no opportunities. I remember him telling me, because he was a college graduate, unemployed, frustrated, that he was the perfect target for al Shabaab and other terrorist organizations, to be recruited. They sought people like him out.
Một trong những người trẻ trong căn phòng đó là Aden. Anh ta đã theo học tại trường đại học ở Mogadishu, và đã tốt nghiệp. Không có công ăn việc làm, không có cơ hội. Tôi còn nhớ anh ta nói với tôi rằng, bởi vì anh ta có bằng tốt nghiệp đại học, thất nghiệp, thất vọng, anh ta là mục tiêu tuyển dụng hoàn hảo cho al Shabaab và các tổ chức khủng bố. Họ tìm kiếm những người như anh ta
But his story takes a different route. In Mogadishu, the biggest barrier to getting from point A to point B are the roads. Twenty-three years of civil war have completely destroyed the road system, and a motorbike can be the easiest way to get around. Aden saw an opportunity and seized it. He started a motorbike company. He began renting out motorbikes to local residents who couldn't normally afford them. He bought 10 bikes, with the help of family and friends, and his dream is to eventually expand to several hundred within the next three years.
Nhưng câu chuyện của anh ta lại rẽ sang một hướng khác. Ở Mogadishu, rào cản lớn nhất để đi từ điểm A đến điểm B là tuyến đường. Hai mươi ba năm nội chiến đã hoàn toàn phá hủy hệ thống đường xá, và một chiếc xe máy có thể là cách dễ nhất để đi lại Aden đã thấy được cơ hội và nắm lấy nó. Anh ta xây dựng một công ty xe máy. Anh bắt đầu cho người địa phương thuê xe những người mà bình thường không đủ khả năng để sắm cho mình những chiếc xe như thế. Anh đã mua 10 chiếc xe máy với sự giúp đỡ của gia đình và bạn bè, và ước mơ của anh ta là mở rộng ra hàng trăm xe trong vòng ba năm kế tiếp.
How is this story different? What makes his story different? I believe it is his ability to identify and seize a new opportunity. It's entrepreneurship, and I believe entrepreneurship can be the most powerful tool against waithood. It empowers young people to be the creators of the very economic opportunities they are so desperately seeking.
Làm thế nào câu chuyện này lại khác đi? Điều gì làm cho câu chuyện của anh ta trở nên khác đi? Tôi tin rằng đó là khả năng của anh ta trong việc xác định và nắm bắt cơ hội mới. Đó là tinh thần khởi nghiệp, và tôi tin rằng tinh thần khởi nghiệp có thể là công cụ mạnh mẽ nhất chống lại "waithood". Nó nâng đỡ những người trẻ giúp họ trở thành những người sáng tạo ra những cơ hội kinh tế mà họ đang tìm kiếm trong tuyệt vọng.
And you can train young people to be entrepreneurs. I want to talk to you about a young man who attended one of my meetings, Mohamed Mohamoud, a florist. He was helping me train some of the young people at the summit in entrepreneurship and how to be innovative and how to create a culture of entrepreneurship. He's actually the first florist Mogadishu has seen in over 22 years, and until recently, until Mohamed came along, if you wanted flowers at your wedding, you used plastic bouquets shipped from abroad. If you asked someone, "When was the last time you saw fresh flowers?" for many who grew up under civil war, the answer would be, "Never."
Và bạn có thể đào tạo những người trẻ tuổi thành những doanh nhân. Tôi muốn nói chuyện với các bạn về một chàng trai trẻ người đã tham dự một trong những cuộc họp của tôi Mohamed Mohamoud, người cắm hoa. Anh đã giúp đỡ tôi đào tạo một số những người trẻ tại hội nghị về tinh thần khởi nghiệp và làm thế nào để trở nên sáng tạo và làm thế nào để tạo ra một nền văn hóa khởi nghiệp. Anh ta thực sự là người cắm hoa đầu tiên tại Mogadishu trong hơn 22 năm qua, và cho đến gần đây, cho đến khi Mohamed xuất hiện, Nếu bạn muốn có hoa tại đám cưới của mình, bạn sử dụng các bó hoa bằng nhựa vận chuyển từ nước ngoài. Nếu bạn yêu cầu một người nào đó, "Lần cuối cùng bạn nhìn thấy hoa tươi là khi nào?" Đối với nhiều người lớn lên trong cuộc nội chiến, câu trả lời sẽ là, "Chưa bao giờ."
So Mohamed saw an opportunity. He started a landscaping and design floral company. He created a farm right outside of Mogadishu, and started growing tulips and lilies, which he said could survive the harsh Mogadishu climate. And he began delivering flowers to weddings, creating gardens at homes and businesses around the city, and he's now working on creating Mogadishu's first public park in 22 years. There's no public park in Mogadishu. He wants to create a space where families, young people, can come together, and, as he says, smell the proverbial roses. And he doesn't grow roses because they use too much water, by the way.
Do đó, Mohamed đã nhìn thấy cơ hội. Anh ta xây dựng một công ty về cảnh quan và thiết kế hoa. Anh ta đã lập ra một trang trại ngay bên ngoài Mogadishu, và bắt đầu trồng hoa tulip và hoa huệ, mà theo anh, có thể sống sót dưới khí hậu khắc nghiệt của Mogadishu. Và anh bắt đầu cung cấp hoa cho đám cưới, tạo ra các khu vườn tại gia và các mối làm ăn trên toàn thành phố, và anh ta bây giờ đang tiến hành tạo ra công viên công cộng đầu tiên tại Mogadishu trong hơn 22 năm qua. Không có công viên công cộng nào ở Mogadishu. Anh ta muốn tạo ra một không gian nơi mà các gia đình, những người trẻ tuổi, có thể đến với nhau, và, như lời anh nói, thưởng thức mùi thơm của hoa hồng. Và anh đã không trồng hoa hồng vì chúng ngốn quá nhiều nước.
So the first step is to inspire young people, and in that room, Mohamed's presence had a really profound impact on the youth in that room. They had never really thought about starting up a business. They've thought about working for an NGO, working for the government, but his story, his innovation, really had a strong impact on them. He forced them to look at their city as a place of opportunity. He empowered them to believe that they could be entrepreneurs, that they could be change makers. By the end of the day, they were coming up with innovative solutions to some of the biggest challenges facing their city. They came up with entrepreneurial solutions to local problems.
Vì vậy, bước đầu tiên là truyền cảm hứng cho những người trẻ tuổi, và trong căn phòng đó, sự hiện diện của Mohamed có một tác động thực sự sâu sắc đến các thanh niên có mặt trong phòng Họ chưa bao giờ thực sự nghĩ về việc bắt đầu thành lập một doanh nghiệp. Họ đã nghĩ về việc làm việc cho một tổ chức phi chính phủ, làm việc cho chính phủ, nhưng câu chuyện của anh, sự đổi mới của anh, thực sự đã có một tác động mạnh tới những người này. Anh đã buộc họ phải nhìn vào thành phố của mình như là một nơi của cơ hội. Anh cổ vũ họ tin rằng mình có thể trở thành doanh nhân, rằng họ có thể thay đổi Vào cuối ngày, họ đã nghĩ ra những giải pháp sáng tạo cho một số các thách thức lớn nhất mà thành phố đang phải đối mặt. Họ đã đưa ra các giải pháp kinh doanh cho các vấn đề địa phương.
So inspiring young people and creating a culture of entrepreneurship is a really great step, but young people need capital to make their ideas a reality. They need expertise and mentorship to guide them in developing and launching their businesses. Connect young people with the resources they need, provide them the support they need to go from ideation to creation, and you will create catalysts for urban growth.
Do đó, việc tạo cảm hứng cho những người trẻ tuổi và tạo ra một nền văn hóa của tinh thần khởi nghiệp là một bước tiến thực sự lớn, nhưng những người trẻ cần vốn để biến ý tưởng của mình thành hiện thực. Họ cần chuyên môn và sự dìu dắt để hướng dẫn họ phát triển và thực hiện mô hình kinh doanh. Kết nối những người trẻ với tài nguyên mà họ cần, mang đến cho họ sự hỗ trợ cần thiết để đi từ việc lên ý tưởng đến kiến tạo, và bạn sẽ tạo ra chất xúc tác cho sự phát triển đô thị.
For me, entrepreneurship is more than just starting up a business. It's about creating a social impact. Mohamed is not simply selling flowers. I believe he is selling hope. His Peace Park, and that's what he calls it, when it's created, will actually transform the way people see their city. Aden hired street kids to help rent out and maintain those bikes for him. He gave them the opportunity to escape the paralysis of waithood. These young entrepreneurs are having a tremendous impact in their cities.
Theo tôi, tinh thần khởi nghiệp thì quan trọng hơn là chỉ bắt đầu lập nên một doanh nghiệp. Đó là về tạo một tác động xã hội. Mohamed không chỉ đơn giản là bán hoa. Tôi tin rằng anh ta còn bán cả hy vọng nữa. Công viên Hòa Bình của anh, và đó là cách mà anh ta gọi nó, khi nó được tạo ra, sẽ thực sự chuyển đổi cách mà người ta nhìn vào thành phố đó. Aden thuê các trẻ em đường phố để giúp anh ta cho thuê và bảo dưỡng những chiếc xe máy Anh ta đã cho chúng cơ hội để thoát khỏi tình trạng tê liệt của "waithood". Các doanh nhân trẻ đang có tác động to lớn lên thành phố của mình.
So my suggestion is, turn youth into entrepreneurs, incubate and nurture their inherent innovation, and you will have more stories of flowers and Peace Parks than of car bombs and waithood.
Vì vậy, lời đề nghị của tôi là, biến thanh niên thành các nhà khởi nghiệp, ấp ủ và nuôi dưỡng sự đổi mới vốn có của họ, và bạn sẽ có thêm nhiều những câu chuyện của hoa và công viên Hòa Bình hơn là xe bị cài bom và "waithood".
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)