Now, I don't usually like cartoons, I don't think many of them are funny, I find them weird. But I love this cartoon from the New Yorker.
À, tôi thường không thích phim hoạt hình, tôi không nghĩ đa số các phim hoạt hình là vui nhộn, tôi thấy chúng kì cục. Nhưng tôi yêu phim hoạt hình này từ báo "Người New York".
(Text: Never, ever think outside the box.) (Laughter)
(Dòng chữ: Đừng bao giờ nghĩ ra ngoài chiếc hộp.) (Tiếng cười)
So, the guy is telling the cat, don't you dare think outside the box. Well, I'm afraid I used to be the cat. I always wanted to be outside the box. And it's partly because I came to this field from a different background, chemist and a bacterial geneticist. So, what people were saying to me about the cause of cancer, sources of cancer, or, for that matter, why you are who you are, didn't make sense.
Một gã đàn ông đang nói với chú mèo, tôi không muốn chú mày sáng tạo trong suy nghĩ (think outside the box). À, tôi e rằng tôi từng là con mèo. Tôi luôn muốn ra khỏi chiếc hộp. Và một phần vì tôi đến với lĩnh vực này từ một nền tảng khác, nhà hóa học và vi khuẩn gen học. Vì vậy, điều mọi người đã nói với tôi về nguyên nhân của bệnh ung thư, các nguồn gốc của ung thư, hoặc là, tại sao bạn là người bạn đang tồn tại, không có ý nghĩa gì hết.
So, let me quickly try and tell you why I thought that and how I went about it. So, to begin with, however, I have to give you a very, very quick lesson in developmental biology, with apologies to those of you who know some biology. So, when your mom and dad met, there is a fertilized egg, that round thing with that little blip. It grows and then it grows, and then it makes this handsome man.
Vì vậy, để tôi thử nói nhanh với bạn tại sao tôi nghĩ vậy và làm thế nào tôi đến với nó. Tuy nhiên, để bắt đầu, tôi phải đưa ra cho các bạn một bài học rất rất nhanh về sinh học phát triển, với lời xin lỗi đến những bạn có chút kiến thức về sinh học. Khi mẹ và và bố bạn gặp nhau, một cái trứng đã được thụ tinh cái tròn tròn đó với cái chấm nhỏ kia. Nó phát triển và rồi nó phát triển, và rồi nó tạo ra người đàn ông đẹp trai này.
(Applause)
(Vỗ tay)
So, this guy, with all the cells in his body, all have the same genetic information. So how did his nose become his nose, his elbow his elbow, and why doesn't he get up one morning and have his nose turn into his foot? It could. It has the genetic information. You all remember, dolly, it came from a single mammary cell. So, why doesn't it do it? So, have a guess of how many cells he has in his body. Somewhere between 10 trillion to 70 trillion cells in his body. Trillion! Now, how did these cells, all with the same genetic material, make all those tissues? And so, the question I raised before becomes even more interesting if you thought about the enormity of this in every one of your bodies.
Người này, với tất cả các tế bào trong cơ thể anh ta, tất cả có chung thông tin gen. Vậy làm sao cái mũi nó của anh ta thành cái mũi, khuỷu tay anh ta thành khuỷu tay , và tại sao không có một buổi sáng nào đó anh ấy thức dậy và có cái mũi dính trên chân? Nó có thể. Nó có thông tin gen. Tất cả các bạn đều còn nhớ, Dolly, nó đến từ một đơn bào tuyến vú. Vì thế, tại sao nó không làm điều đó? Vậy, hãy đoán xem có bao nhiêu tế bào anh ta có trong người. Đâu đó khoảng 10 nghìn tỉ đến 70 nghìn tỉ tế bào trên cơ thể anh ta. Nghìn tỉ! Làm thế nào những tế bào này, tất cả với cùng chất liệu gen, có thể tạo ra tất cả các các mô kia? Và vậy, câu hỏi tôi đặt ra lúc nãy trở nên càng thú vị hơn nếu các bạn nghĩ về sự to lớn của điều này trong mỗi tế bào trong cơ thể của các bạn.
Now, the dominant cancer theory would say that there is a single oncogene in a single cancer cell, and it would make you a cancer victim. Well, this did not make sense to me. Do you even know how a trillion looks? Now, let's look at it. There it comes, these zeroes after zeroes after zeroes. Now, if .0001 of these cells got mutated, and .00001 got cancer, you will be a lump of cancer. You will have cancer all over you. And you're not. Why not?
Đa số lý thuyết ung thư sẽ nói rằng có một gen sinh ung trong mội tế bào ung thư đơn lẻ, và nó sẽ làm cho bạn trở thành nạn nhân ung thư. À, điều này không có lý với tôi. Bạn có thâm chí biết một nghìn tỉ trông như thế nào không? Bây giờ, hãy nhìn vào nó. Nó đây, những con số không sau những số không sau những số không. Và bây giờ nếu .0001 của những tế bào này bị đột biến, và .00001 bị ung thư, bạn sẽ thành một cục u ung thư. Bạn sẽ có ung thư khắp người. Và bạn không bị ung thư. Tại sao?
So, I decided over the years, because of a series of experiments that this is because of context and architecture.
Những năm tháng qua, tôi đã qyết định nhờ một chuỗi các thí nghiệm mà điều này là do bối cảnh và kiến trúc.
And let me quickly tell you some crucial experiment that was able to actually show this. To begin with, I came to work with this virus that causes that ugly tumor in the chicken. Rous discovered this in 1911. It was the first cancer virus discovered, and when I call it "oncogene," meaning "cancer gene." So, he made a filtrate, he took this filter which was the liquid after he passed the tumor through a filter, and he injected it to another chicken, and he got another tumor.
Và để tôi nói nhanh cho các bạn biết một thí nghiệm nghiêm ngặt nào đó đã có khả năng thực sự thể hiện điều này. Để bắt đầu, tôi làm việc với loại virus này nó gây ra khối u xấu xí trên gà. Rous khám phá ra nó vào năm 1911. Nó là vi virus ung thư đầu tiên được phát hiện, và khi tôi gọi nó là "gen sinh ung", có ý nghĩa là "gen ung thư". Rồi, ông ta làm đồ lọc, ông ta lấy phễu lọc này là chất lỏng sau khi ông ta đã cho khối u qua phễu lọc, và ông ta bơm nó vào trong một con gà khác, và ông ta có một khối u khác.
So, scientists were very excited, and they said, a single oncogene can do it. All you need is a single oncogene. So, they put the cells in cultures, chicken cells, dumped the virus on it, and it would pile up, and they would say, this is malignant and this is normal.
Vì vậy, các nhà khoa học đã rất phấn khích, và họ nói, một gen sinh ung đơn lẻ có thể gây ra điều này. Tất cả những gì bạn cần là một gen sinh ung đơn lẻ. Rồi, họ đặt những tế bào này để cấy, các tế bào gà, đổ loại virus lên nó, và nó sẽ chồng chất, và họ sẽ nói, đây là u ác và điều này là bình thường.
And again this didn't make sense to me. So for various reasons, we took this oncogene, attached it to a blue marker, and we injected it into the embryos. Now look at that. There is that beautiful feather in the embryo. Every one of those blue cells are a cancer gene inside a cancer cell, and they're part of the feather. So, when we dissociated the feather and put it in a dish, we got a mass of blue cells. So, in the chicken you get a tumor, in the embryo you don't, you dissociate, you put it in a dish, you get another tumor. What does that mean? That means that microenvironment and the context which surrounds those cells actually are telling the cancer gene and the cancer cell what to do.
Một lần nữa điều này không có lý với tôi. Vậy vì các lý do khác nhau, chúng tôi lấy gen sinh ung này, gắn nó với một cây bút đánh dấu xanh, và chúng tôi tiêm nó vào trong các phôi. Bây giờ hãy nhìn cái kia. Có cái lông chim đẹp kia trong phôi. Mỗi cái trong mỗi tế bào màu xanh đó là những gen ung thư trong một tế bào ung thư, và chúng là phần của cái lông chim. Vì vậy, chúng tôi phân tách cái lông chim ra và đặt nó vào một cái đĩa, chúng tôi có một khối những tế bào màu xanh. Vì vậy, trong con gà bạn có một khối u, trong phôi thai bạn không có, bạn phân tách, bạn đặt nó vào một cái đĩa, bạn có một khối u khác. Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là trong môi trường vi mô và trong bối cảnh bao bọc bởi các tế bào này thực sự nói với gen ung thư và tế bào ung thư những việc phải làm.
Now, let's take a normal example. The normal example, let's take the human mammary gland. I work on breast cancer. So, here is a lovely human breast. And many of you know how it looks, except that inside that breast, there are all these pretty, developing, tree-like structures. So, we decided that what we like to do is take just a bit of that mammary gland, which is called an "acinus," where there are all these little things inside the breast where the milk goes, and the end of the nipple comes through that little tube when the baby sucks.
Bây giờ, hãy lấy một ví dụ bình thường, Ví dụ bình thường, hãy lấy một tuyến vú của người. Tôi làm việc về ung thư vú. Vì vậy, đây là một nhũ hoa dễ thương. Và rất nhiều người trong số các bạn biết nó trông như thế nào, ngoại trừ bên trong nhũ hoa đó, có tất cả những cái này dễ thương, phát triển, cấu trúc giống như cây. Vậy, chúng tôi quyết định rằng điều chúng tôi muốn làm là lấy một ít tuyến vú kia, cái được gọi là một "tuyến nang", ở nơi có tất cả những cái nhỏ nhỏ kia bên trong nơi có sữa, và ở cuối đầu núm vú qua ống dẫn nhỏ nơi mà em bé bú,
And we said, wonderful! Look at this pretty structure. We want to make this a structure, and ask the question, how do the cells do that? So, we took the red cells -- you see the red cells are surrounded by blue, other cells that squeeze them, and behind it is material that people thought was mainly inert, and it was just having a structure to keep the shape, and so we first photographed it with the electron microscope years and years ago, and you see this cell is actually quite pretty. It has a bottom, it has a top, it is secreting gobs and gobs of milk, because it just came from an early pregnant mouse.
Và chúng tôi nói, thật tuyệt! Nhìn vào cấu trúc xinh xắn này. Chúng tôi muốn làm cho nó một cấu trúc, và đặt câu hỏi, làm thế nào các tế bào làm được điều đó? Vậy, chúng tôi lấy các tế bào đỏ -- các bạn nhìn thấy những tế bào đỏ bị vây quanh bởi tế bào xanh, những tế bào ép chúng, và sau nó là chất liệu mà mọi người nghĩ nó chủ yếu là trơ, và nó chỉ có cấu trúc để giữ hình dáng, và vì thế chúng tôi đầu tiên chụp hình nó lại với kính hiển vi điện tử hàng năm trời về trước, và bạn có thể nhìn thấy tế bào này thực sự khá đẹp. Nó có đáy, nó có đầu, nó là những cục đờm bí mật và những cục đờm sữa, vì nó vừa đến từ một con chuột mang thai giai đoạn đầu.
You take these cells, you put them in a dish, and within three days, they look like that. They completely forget. So you take them out, you put them in a dish, they don't make milk. They completely forget. For example, here is a lovely yellow droplet of milk on the left, there is nothing on the right. Look at the nuclei. The nuclei in the cell on the left is in the animal, the one on the right is in a dish. They are completely different from each other.
Bạn lấy những tế bào này, bạn đặt nó lên một cái đĩa, và trong vòng 3 ngày, chúng sẽ nhìn giống thế này. Chúng hoàn toàn quên. Rồi các bạn lấy chúng ra, các bạn đặt chúng vào cái đĩa, chúng không làm ra sữa nữa. Chúng hoàn toàn quên. Ví dụ, đây là một giọt sữa màu vàng đáng yêu bên trái, không có gì bên phải. Nhìn vào hạt nhân này. Hạt nhân trong tế bào bên trái là lấy từ con vật, cái bên phải là từ một cái đĩa. Chúng hoàn toàn khác nhau.
So, what does this tell you? This tells you that here also, context overrides. In different contexts, cells do different things. But how does context signal? So, Einstein said that "For an idea that does not first seem insane, there is no hope." So, you can imagine the amount of skepticism I received -- couldn't get money, couldn't do a whole lot of other things, but I'm so glad it all worked out.
Vậy, điều này nói gì với bạn? Nó nói với bạn rằng ở đây nữa, bối cảnh quyết định, Trong các bối cảnh khác nhau, tế bào làm các việc khác nhau. Nhưng làm sao bối cảnh truyền tín hiệu? Vì vậy, Einstein nói rằng "Với ý tưởng mà mới nhìn vào không có vẻ điên khùng, thì không có hy vọng". Vậy, bạn có thể tưởng tượng lượng hoài nghi tôi đã nhận được - không thể làm ra tiền, không thể làm rất nhiều thứ khác, nhưng tôi rất vui vì cuối cùng cũng giải quyết được.
So, we made a section of the mammary gland of the mouse, and all those lovely acini are there, every one of those with the red around them are an acinus, and we said okay, we are going to try and make this, and I said, maybe that red stuff around the acinus that people think there's just a structural scaffold, maybe it has information, maybe it tells the cells what to do, maybe it tells the nucleus what to do. So I said, extracellular matrix, which is this stuff called ECM, signals and actually tells the cells what to do.
Vậy, chúng tôi làm một phần tuyến vú của con chuột, và tất cả các tuyến nang dễ thương này ở đấy, mỗi cái trong những cái màu đỏ xung quanh chúng là một tuyến nang, và chúng tôi nói rằng, được thôi, chúng ta sẽ thử và làm nó, tôi nói, có thể cái đám màu đỏ đó quanh tuyến nang mà mọi người nghĩ là chỉ có những cấu trúc khung, có thể nó có thông tin, có thể nó nói tế bào những việc phải làm, có thể nó nói hạt nhân những việc phải làm. Vậy tôi nói, ma trận ngoại bào, chính là cái đống đó gọi là ECM, tín hiệu và thực sự là bảo với các tế bào phải làm gì.
So, we decided to make things that would look like that. We found some gooey material that had the right extracellular matrix in it, we put the cells in it, and lo and behold, in about four days, they got reorganized and on the right, is what we can make in culture. On the left is what's inside the animal, we call it in vivo, and the one in culture was full of milk, the lovely red there is full of milk. So, we Got Milk, for the American audience. All right. And here is this beautiful human cell, and you can imagine that here also, context goes.
Vậy, chúng tôi quyết định là làm những thứ giống như thế. Chúng tôi tìm thấy một vài vật liệu nhớt dính loại có ma trận ngoại bào trong nó, chúng tôi đặt các tế bào vào nó, và xem và chứng kiến, trong vòng bốn ngày, chúng được tổ chức lại, và ở bên phải, nơi chúng tôi có thể thực hiện cấy ghép. Ở bên trái là thứ ở trong động vật, chúng tôi gọi nó là "in vivo" (trong cơ thể sống), và cái bên trong cấy ghép đầy những sữa, cái màu đỏ dễ thương có đầy những sữa. Vậy, chúng tôi Có Sữa, cho các khán giả Mĩ. Được rồi. Và đây là tế bào người tuyệt đẹp, và bạn có thể tưởng tượng rằng ở đây cũng vậy,
So, what do we do now? I made a radical hypothesis. I said, if it's true that architecture is dominant, architecture restored to a cancer cell should make the cancer cell think it's normal. Could this be done? So, we tried it. In order to do that, however, we needed to have a method of distinguishing normal from malignant, and on the left is the single normal cell, human breast, put in three-dimensional gooey gel that has extracellular matrix, it makes all these beautiful structures. On the right, you see it looks very ugly, the cells continue to grow, the normal ones stop. And you see here in higher magnification the normal acinus and the ugly tumor.
Vậy, giờ chúng ta làm gì đây? Tôi làm một tôi giả thuyết căn nguyên. Tôi nói, nếu đúng là kiến trúc đó chiếm đa số, kiến trúc khôi phục cho một tế bào ung thư nên làm cho tế bào ung thư nghĩ là nó bình thường. Liệu điều này có thực hiện được? Vì vậy, chúng tôi thử làm. Để làm được điều đó, dù vậy, chúng tôi cần phải có phương thức phân biệt được (tế bào) bình thường và ác tính, và bên trái là một tế bào bình thường, bầu ngực người, đặt trong một gel nhờn dính ba chiều trong đó có ma trận ngoại tuyến, nó làm nên tất cả các cấu trúc đẹp đẽ này. Bên phải, bạn thấy nó nhìn rất xấu xí, các tế bào tiếp tục phát triển, những tế bào bình thường dừng lại. Và bạn nhìn thấy ở đây trong phóng đại lớn hơn này những tuyến nang bình thường và cái u xấu xí.
So we said, what is on the surface of these ugly tumors? Could we calm them down -- they were signaling like crazy and they have pathways all messed up -- and make them to the level of the normal? Well, it was wonderful. Boggles my mind. This is what we got. We can revert the malignant phenotype.
Vì vậy chúng tôi nói, cái gì ở trên bề mặt của các khối u xấu xí này? Liệu chúng ta có thể làm chúng hạ nhiệt xuống -- chúng đã truyền tín hiệu điên khùng và chúng có những lối đi tất cả đều lộn xộn-- và làm chúng trở về mức độ bình thường? À, điều đó thật tuyệt vời. Làm bật tung đầu óc tôi. Đây là cái mà chúng tôi có. Chúng tôi có thể hoàn nguyên kiểu hình ác tính.
(Applause)
(Vỗ tay)
And in order to show you that the malignant phenotype I didn't just choose one, here are little movies, sort of fuzzy, but you see that on the left are the malignant cells, all of them are malignant, we add one single inhibitor in the beginning, and look what happens, they all look like that. We inject them into the mouse, the ones on the right, and none of them would make tumors. We inject the other ones in the mouse, 100 percent tumors.
Và để cho các bạn thấy kiểu hình ác tính này tôi không chỉ chọn một, đây là những đoạn phim nhỏ, khá là hỗn loạn, nhưng các bạn thấy là bên tay trái là các tế bào ác tính, tất cả chúng đều là ác tính, chúng tôi thêm 1 chất ức chế từ ban đầu, và nhìn xem chuyện gì xảy ra, tất cả đều nhìn giống như vậy. Chúng tôi tiêm chúng vào chuột, những cái bên phải, và không có cái nào trong chúng tạo thành khối u. Chúng tôi tiêm các cái khác vào lũ chuột, 100 phần trăm (thành) khối u.
So, it's a new way of thinking about cancer, it's a hopeful way of thinking about cancer. We should be able to be dealing with these things at this level, and these conclusions say that growth and malignant behavior is regulated at the level of tissue organization and that the tissue organization is dependent on the extracellular matrix and the microenvironment. All right, thus form and function interact dynamically and reciprocally. And here is another five seconds of repose, is my mantra. Form and function.
Vậy, đây là cách suy nghĩ mới về ung thư, nó là cách suy nghĩ đầy triển vọng về ung thư. Chúng tôi nên có khả năng làm việc với những cái này ở múc độ này, và những kết luận này nói rằng sự tăng trưởng và cách hành xử ác tính được quy định bởi mức độ của tổ chức mô. và rằng tổ chức mô phụ thuộc vào ma trận ngoại bào và siêu môi trường Vậy đấy, dạng và chức năng tương tác động và tương hỗ. Và đây là một khúc nghỉ 5 giây khác, là thần chú của tôi. Dạng và chức năng.
And of course, we now ask, where do we go now? We'd like to take this kind of thinking into the clinic. But before we do that, I'd like you to think that at any given time when you're sitting there, in your 70 trillion cells, the extracellular matrix signaling to your nucleus, the nucleus is signaling to your extracellular matrix and this is how your balance is kept and restored.
Và tất nhiên, giờ chúng ta có thể hỏi, chúng ta đi đâu bây giờ? Chúng tôi muốn đưa kiểu suy nghĩ này vào lâm sàng. Nhưng trước khi chúng tôi làm như vậy, tôi muốn các bạn nghĩ rằng ở bất kì thời điểm nào khi các bạn ngồi đó, trong 70 ngàn tỉ tế bào của các bạn, ma trận ngoại bào đang ra hiệu cho các nhân của bạn, nhân báo hiệu lại ma trận ngoại bào và đây là cách sự cân bằng của bạn được giữ và khôi phục.
We have made a lot of discoveries, we have shown that extracellular matrix talks to chromatin. We have shown that there's little pieces of DNA on the specific genes of the mammary gland that actually respond to extracellular matrix. It has taken many years, but it has been very rewarding.
Chúng tôi đã có rất nhiều khám phá, chúng tôi đã chỉ ra rằng ma trận ngoại bào "nói" với nhiễm sắc. Chúng tôi đã chỉ ra rằng có một vài mảnh nhỏ DNA trên những gen nhất định của tuyến vú thực sự phản hồi với ma trận ngoại bào. điều này mất hàng năm trời, nhưng phần thưởng cho điều đó là xứng đáng.
And before I get to the next slide, I have to tell you that there are so many additional discoveries to be made. There is so much mystery we don't know. And I always say to the students and post-docs I lecture to, don't be arrogant, because arrogance kills curiosity. Curiosity and passion. You need to always think, what else needs to be discovered? And maybe my discovery needs to be added to or maybe it needs to be changed.
Và trước khi tôi chuyển sang slide kế, tôi phải nói với bạn rằng có rất nhiều khám phá thêm đã được thực hiện. Có rất nhiều bí mật chúng ta không biết. Và tôi luôn nói với sinh viên và các nghiên cứu sinh tôi giảng dạy, đừng quá tự mãn, vì tự mãn sẽ giết chết sự tò mò. Tò mò và đam mê. Bạn cần phải luôn luôn nghĩ, có gì khác cần phải khám phá? Và có lẽ khám phá của tôi cần phải được bổ sung hoặc nó cần phải được thay đổi.
So, we have now made an amazing discovery, a post-doc in the lab who is a physicist asked me, what do the cells do when you put them in? What do they do in the beginning when they do? I said, I don't know, we couldn't look at them. We didn't have high images in the old days. So she, being an imager and a physicist, did this incredible thing. This is a single human breast cell in three dimensions. Look at it. It's constantly doing this. Has a coherent movement. You put the cancer cells there, and they do go all over, they do this. They don't do this. And when we revert the cancer cell, it again does this. Absolutely boggles my mind. So the cell acts like an embryo. What an exciting thing.
Vậy, chúng ta bây giờ đã có khám phá tuyệt vời, một nghiên cứu sinh sau Tiến sĩ trong phòng thí nghiệm đồng thời là một nhà vật lý học hỏi tôi, những tế bào làm gì khi bà cho chúng vào? Chúng làm gì lúc ban đầu khi chúng thực hiện? Tôi nói, tôi không biết, chúng tôi không thể nhìn thấy chúng. Chúng tôi không có hình ảnh chất lượng cao vào ngày xưa. Vậy là cô ấy, là một nhà hình ảnh học và vật lý học, đã làm điều tuyệt vời này. Đây là một tế bào vú người đơn trong không gian 3 chiều. Nhìn vào nó. Nó đều đặn làm điều này. Có một sự chuyển động mạch lạc. Các bạn đặt những tế bào ung thư ở đó, và chúng đi lại điên cuồng, chúng làm cái này, chúng không làm cái kia. Và khi chúng tôi hoàn nguyên tế bào ung thư, nó lại làm cái này. Chắc chắc là làm trí não tôi hoảng hốt với kinh ngạc. Vậy là tế bào hoạt động như là một phôi thai. Thật là một điều phấn khích.
So I'd like to finish with a poem. Well I used to love English literature, and I debated in college, which one should I do? And unfortunately or fortunately, chemistry won. But here is a poem from Yeats. I'll just read you the last two lines. It's called "Among the School Children." "O body swayed to music / O brightening glance / How [can we know] the dancer from the dance?" And here is Merce Cunningham, I was fortunate to dance with him when I was younger, and here he is a dancer, and while he is dancing, he is both the dancer and the dance. The minute he stops, we have neither. So it's like form and function.
Vậy tôi muốn kết thúc với một bài thơ. À, khi tôi từng yêu môn văn học Anh, tôi đã đấu tranh ở trong trường, tôi nên làm cái gì, và không may mắn hoặc là may mắn, hóa học đã thắng. Nhưng đây là một bài thơ từ Yeats. Tôi sẽ đọc cho các bạn hai dòng cuối. Bài thơ có tên "Giữa những đứa trẻ học sinh" "Thân thể bạn quay theo âm nhạc/ những cái liếc nhìn lấp lánh của bạn/ Làm thế nào (chúng ta có thể biết) vũ công từ điệu nhảy?" Và đây là Merce Cunningham, Tôi đã may mắn được nhảy với ông khi tôi trẻ hơn, ông là một vũ công, và khi ông khiêu vũ, ông là cả vũ công và cả điệu nhảy, Vào phút mà ông dừng lại, chúng tôi không có cả hai. Vậy điều đó giống như dạng và chức năng.
Now, I'd like to show you a current picture of my group. I have been fortunate to have had these magnificant students and post-docs who have taught me so much, and I have had many of these groups come and go. They are the future and I try to make them not be afraid of being the cat and being told, don't think outside the box.
Bây giờ, tôi muốn chỉ cho các bạn xem một bức hình hiện tại của nhóm tôi. Tôi đã may mắn để có những ảo thuật gia này, các sinh viên và nghiên cứu sinh đã dạy cho tôi rất nhiều, và tôi đã có rất nhiều nhóm thế nào đến và đi. Họ là tương lai và tôi cố gắng để không làm họ sợ hãi và không xem họ là những chú mèo không được sáng tạo trong suy nghĩ
And I'd like to leave you with this thought. On the left is water coming through the shore, taken from a NASA satellite. On the right, there is a coral. Now if you take the mammary gland and spread it and take the fat away, on a dish it looks like that. Do they look the same? Do they have the same patterns? Why is it that nature keeps doing that over and over again?
Và tôi muốn để các bạn lại với suy nghĩ này. Bên trái là nước đến qua bờ biển, lấy từ vệ tinh của NASA. Bên phải, là san hô. Bây giờ nếu bạn lấy tuyến vú và trải nó ra và loại bỏ chất béo, trên đĩa nó sẽ nhìn giống như vậy. Chúng có nhìn giống nhau không? Chúng có cùng kiểu mẫu không? Tại sao tự nhiên tiếp tục thực hiện điều đó lặp đi lặp lại?
And I'd like to submit to you that we have sequenced the human genome, we know everything about the sequence of the gene, the language of the gene, the alphabet of the gene, But we know nothing, but nothing, about the language and alphabet of form. So, it's a wonderful new horizon, it's a wonderful thing to discover for the young and the passionate old, and that's me.
Và tôi muốn trình bày với các bạn rằng chúng ta đã lập được bộ gen người, chúng ta biết tất cả mọi thứ về thứ tự của gen, ngôn ngữ của gen, bảng chữ cái của gen, nhưng chúng ta không biết gì hết, nhưng không gì hết về ngôn ngữ và bảng chữ cái của dạng. Vậy điều này là một chân trời mới tuyệt vời, một điều tuyệt vời để khám phá cho các bạn trẻ và cho người đam mê già, và đó là tôi.
So go to it!
Vậy hãy làm điều đó!
(Applause)
(Vỗ tay)