I first became fascinated with octopus at an early age. I grew up in Mobile, Alabama -- somebody's got to be from Mobile, right? -- and Mobile sits at the confluence of five rivers, forming this beautiful delta. And the delta has alligators crawling in and out of rivers filled with fish and cypress trees dripping with snakes, birds of every flavor. It's an absolute magical wonderland to live in -- if you're a kid interested in animals, to grow up in. And this delta water flows to Mobile Bay, and finally into the Gulf of Mexico.
Tôi bị ấn tượng bởi loài bạch tuộc từ khi còn nhỏ Tôi lớn lên ở Mobile, Alabama. Hẳn là có ai ở đây có quê ở Mobile chứ? Và Mobile nằm ở nơi giao nhau của 5 con sông, tạo nên một đồng bằng tươi đẹp. Với những con cá sấu bò lúc nhúc nơi những con sông đầy cá những cây bách với rắn đu lòng thòng, và chim đủ mọi loài. Đó quả là một thiên đường kỳ diệu nơi lớn lên lý tưởng của những chú bé say mê động vật. Và nơi đồng bằng này, nước chảy vào vịnh Mobile, và cuối cùng đổ vào vịnh Mexico.
And I remember my first real contact with octopus was probably at age five or six. I was in the gulf, and I was swimming around and saw a little octopus on the bottom. And I reached down and picked him up, and immediately became fascinated and impressed by its speed and its strength and agility. It was prying my fingers apart and moving to the back of my hand. It was all I could do to hold onto this amazing creature. Then it sort of calmed down in the palms of my hands and started flashing colors, just pulsing all of these colors. And as I looked at it, it kind of tucked its arms under it, raised into a spherical shape and turned chocolate brown with two white stripes. I'm going, "My gosh!" I had never seen anything like this in my life! So I marveled for a moment, and then decided it was time to release him, so I put him down. The octopus left my hands and then did the damnedest thing: It landed on the bottom in the rubble and -- fwoosh! -- vanished right before my eyes.
Và tôi nhớ lần đầu tiên tôi chạm vào một con bạch tuộc là khi tôi khoảng năm, sáu tuổi. Tôi bơi trong vịnh, và thấy một con bạch tuộc nhỏ dưới đáy. Tôi lặn xuống và bắt nó lên, và ngay lập tức bị mê hoặc và ấn tượng bởi tốc độ, sự dai sức và nhanh nhẹn của nó. Nó gỡ những ngón tay tôi ra và luồn ra phía sau bàn tay. Tôi chỉ có thể cố giữ chặt thứ sinh vật kỳ lạ đó. Rồi nó dần bình tĩnh lại trong lòng bàn tay tôi và bắt đầu phát sáng, cứ phát ra tất cả những loại màu sắc, và khi tôi cố giữ riết nó lại, nó cuộn tròn những cái xúc tu lại, trở thành một khối cầu và biến thành màu chocolate nâu với hai vạch trắng. Tôi la lên "Lạy chúa" vì tôi chưa bao giờ thấy điều gì tương tự trong đời Thế là tôi sững lại trong một lúc, trước khi quyết định giải phóng chú, thế là tôi bỏ chú xuống. Chú bạch tuộc làm một điều tồi tệ nhất khi đã rời khỏi tay tôi Chú hạ xuống ngay đống gạch vụn và "fwoosh!"---biến mất!--- ngay trước mắt tôi.
And I knew, right then, at age six, that is an animal that I want to learn more about. So I did. And I went off to college and got a degree in marine zoology, and then moved to Hawaii and entered graduate school at the University of Hawaii. And while a student at Hawaii, I worked at the Waikiki Aquarium. And the aquarium had a lot of big fish tanks but not a lot of invertebrate displays, and being the spineless guy, I thought, well I'll just go out in the field and collect these wonderful animals I had been learning about as a student and bring them in, and I built these elaborate sets and put them on display.
Và ngay khi đó, ở tuổi lên sáu, tôi đã biết đó sẽ là loài vật tôi muốn tìm hiểu. Và tôi đã làm vậy. Và tôi rời trường đại học với tấm bằng về động vật biển, và tôi chuyển đến Hawaii, nhập học một trường sau đại học tại đại học Hawaii. Và trong khi là sinh viên ở Hawaii, tôi làm việc cho Viện Hải Dương Học Waikiki. Và nơi này có rất nhiều bể cá lớn, nhưng không có nhiều bể cho động vật không xương sống và vì yêu thích những loài ẻo lả này, tôi nghĩ, thôi được, tôi sẽ ra ngoài thu thập những loài động vật kỳ diệu mà tôi được học thời sinh viên tôi đưa chúng vào, và tôi cũng tạo nên những tập mẫu tinh vi, đưa chúng ra trưng bày.
Now, the fish in the tanks were gorgeous to look at, but they didn't really interact with people. But the octopus did. If you walked up to an octopus tank, especially early in the morning before anyone arrived, the octopus would rise up and look at you and you're thinking, "Is that guy really looking at me? He is looking at me!" And you walk up to the front of the tank. Then you realize that these animals all have different personalities: Some of them would hold their ground, others would slink into the back of the tank and disappear in the rocks, and one in particular, this amazing animal ... I went up to the front of the tank, and he's just staring at me, and he had little horns come up above his eyes. So I went right up to the front of the tank -- I was three or four inches from the front glass -- and the octopus was sitting on a perch, a little rock, and he came off the rock and he also came down right to the front of the glass. So I was staring at this animal about six or seven inches away, and at that time I could actually focus that close; now as I look at my fuzzy fingers I realize those days are long gone. Anyway, there we were, staring at each other, and he reaches down and grabs an armful of gravel and releases it in the jet of water entering the tank from the filtration system, and -- chk chk chk chk chk! -- this gravel hits the front of the glass and falls down. He reaches up, takes another armful of gravel, releases it -- chk chk chk chk chk! -- same thing. Then he lifts another arm and I lift an arm. Then he lifts another arm and I lift another arm. And then I realize the octopus won the arms race, because I was out and he had six left. (Laughter) But the only way I can describe what I was seeing that day was that this octopus was playing, which is a pretty sophisticated behavior for a mere invertebrate.
Lũ cá trong bể trông rất đẹp đẽ, nhưng chúng không thực sự tương tác với mọi người. Loài bạch tuộc thì có. Nếu bạn đi đến một cái bể nuôi bạch tuộc, đặc biệt là vào sáng sớm, trước hết thảy mọi người, con bạch tuộc sẽ trồi lên nhìn bạn và bạn sẽ nghĩ, "Hắn đang thực sự nhìn mình à? Hắn nhìn mình!" Và bạn đi về trước bể. Để bạn nhận ra là những con vật đó có đầy đủ các loại tính cách. Một số trong số chúng giữ lãnh địa. Một số khác lẩn ra sau, biến mất giữa những tảng đá. Và một con, đặc biệt, con vật đáng kinh ngạc ấy... Tôi đi ra trước bể, và hắn đang nhìn tôi chằm chằm. Và hắn có 2 cái râu nhỏ mọc lên phía trên cặp mắt. Vậy là tôi đi ngay lên phía trước bể. Chỉ ba hoặc bốn inch cách mặt kính. Và gã bạch tuộc đang ngồi trên chỗ cao, một hòn đá nhỏ và hắn rời khỏi hòn đá, đến ngay phía bên kia tấm kính. Tôi nhìn chằm chằm vào con vật cách mình sáu bảy inch kia, và lúc đó tôi thực sự tập trung ở một cự ly gần như vậy; giờ đây khi tôi nhìn vào những ngón tay nhăn nheo tôi nhận ra những ngày đó đã xa. Dù sao thì, lúc đó chúng tôi ở đó, nhìn chằm chằm vào nhau, và hắn lặn xuống, quắp lấy một tay đầy những viên sỏi và thả chúng vào trong dòng nước chảy vào bể từ hệ thống lọc và "chk chk chk chk chk!" hòn sỏi va vào mặt bể rồi rơi xuống. Hắn lại trồi lên, quờ đống sỏi khác, thả ra... "Chk chk chk chk chk!" -- y như thế. Rồi hắn nhấc một tay lên. Tôi cũng nhấc một tay. Hắn nhấc cái tay khác. Tôi cũng nhấc cái tay kia lên. Và tôi nhận ra gã bạch tuộc đã thắng trong cuộc đua so tay này, bởi tôi chẳng còn cái tay nào, hắn thì còn tới sáu cái nữa. Nhưng cách duy nhất tôi có thể miêu tả những gì tôi thấy ngày hôm đó là con bạch tuộc đang chơi đùa, điều nghe có vẻ cao siêu vượt quá biểu hiện của một con vật không xương sống tầm thường.
So, about three years into my degree, a funny thing happened on the way to the office, which actually changed the course of my life. A man came into the aquarium. It's a long story, but essentially he sent me and a couple of friends of mine to the South Pacific to collect animals for him, and as we left, he gave us two 16-millimeter movie cameras. He said, "Make a movie about this expedition." "OK, a couple of biologists making a movie -- this'll be interesting," and off we went. And we did, we made a movie, which had to be the worst movie ever made in the history of movie making, but it was a blast. I had so much fun. And I remember that proverbial light going off in my head, thinking, "Wait a minute. Maybe I can do this all the time. Yeah, I'll be a filmmaker." So I literally came back from that job, quit school, hung my filmmaking shingle and just never told anyone that I didn't know what I was doing. It's been a good ride. And what I learned in school though was really beneficial. If you're a wildlife filmmaker and you're going out into the field to film animals, especially behavior, it helps to have a fundamental background on who these animals are, how they work and, you know, a bit about their behaviors.
Ba năm sau khi tôi bắt đầu khóa học một điều thú vị đã diễn ra trên đường đến văn phòng, điều đã thực ra thay đổi hoàn toàn chí hướng của đời tôi. Một người đàn ông đến thăm Viện Hải Dương học. Đó là một câu chuyện dài, nhưng tóm lại là ông ta gửi tôi và vài người bạn đến Nam Thái Bình Dương, để thu thập động vật cho ông, và khi chúng tôi lên đường, ông đưa chúng tôi hai máy quay phim 16mm Ông ta bảo "Hãy làm một bộ phim về chuyến đi này." ... OK, một vài nhà sinh vật học đi làm phim -- sẽ rất thú vị. Thế là chúng tôi đi, chúng tôi đã làm được, làm một bộ phim, chắc hẳn là bộ phim tồi nhất từng được làm trong lịch sử ngành điện ảnh. Nhưng nó thật sự là một luồng gió mới, tôi đã thấy rất vui vẻ. Tôi nhớ lúc đó có một luồng sáng rọi qua trí óc tôi, bảo rằng, "Đợi một chút, có thể mình sẽ làm nghề này luôn. Yeah, tôi sẽ làm nhà làm phim." Thế là tôi, theo nghĩa đen, quay về với công việc đó, bỏ học, khởi nghiệp làm phim và chẳng bao giờ thừa nhận với ai là mình không biết bản thân đang làm gì. Đó là một sự lựa chọn đúng đắn. Và những điều tôi học ở trường đã rất có lợi. Nếu bạn là một nhà quay phim về đời sống hoang dã và bạn bước ra đồng cỏ để ghi hình các con vật, đặc biệt là biểu hiện của chúng, nó giúp bạn có một nền tảng cơ bản biết rằng những con vật đó là thế nào, chúng hoạt động ra sao, bạn biết đấy, một ít về hành vi của chúng.
But where I really learned about octopus was in the field, as a filmmaker making films with them, where you're allowed to spend large periods of time with the animals, seeing octopus being octopus in their ocean homes. I remember I took a trip to Australia, went to an island called One Tree Island. And apparently, evolution had occurred at a pretty rapid rate on One Tree, between the time they named it and the time I arrived, because I'm sure there were at least three trees on that island when we were there. Anyway, one tree is situated right next to a beautiful coral reef. In fact, there's a surge channel where the tide is moving back and forth, twice a day, pretty rapidly. And there's a beautiful reef, very complex reef, with lots of animals, including a lot of octopus. And not uniquely but certainly, the octopus in Australia are masters at camouflage. As a matter of fact, there's one right there. So our first challenge was to find these things, and that was a challenge, indeed. But the idea is, we were there for a month and I wanted to acclimate the animals to us so that we could see behaviors without disturbing them. So the first week was pretty much spent just getting as close as we could, every day a little closer, a little closer, a little closer. And you knew what the limit was: they would start getting twitchy and you'd back up, come back in a few hours. And after the first week, they ignored us. It was like, "I don't know what that thing is, but he's no threat to me." So they went on about their business and from a foot away, we're watching mating and courting and fighting and it is just an unbelievable experience.
Nhưng nơi tôi thực sự học về loài bạch tuộc là trong vai trò một nhà làm phim, làm những bộ phim với chúng, nơi bạn được phép sử dụng quãng dài thời gian với những con vật, nhìn ngắm những con bạch tuộc cư xử như loài bạch tuộc trong ngôi nhà đại dương của chúng. Tôi nhớ là có đi một chuyến đến Úc, đến một hòn đảo tên gọi One Tree Island (đảo một cây). Một điều rõ ràng là có sự bành trướng ở đây một sự bành trướng nhanh chóng ở đảo Một Cây từ lúc họ đặt tên cho nó đến khi tôi bước chân lên đảo vì tôi chắc chắn rằng có ít nhất 3 cái cây trên hòn đảo đó khi tôi đến. Dù sao thì một cây nằm ngay bên phải một rặng san hô tuyệt đẹp. Thực ra, còn có một ngọn thủy triều lên nơi sóng dập dìu lên xuống khá nhanh hai lần mỗi ngày và cũng có một rặng đá ngầm rất đẹp rặng đá rất phức tạp với nhiều loài động vật trong số đó có bạch tuộc. Và không phải là loài duy nhất, nhưng hiển nhiên là loài bạch tuộc ở Úc là một bậc thầy trong lãnh vực ngụy trang Đó là một sự thật, có một con ở ngay đây. Thử thách đầu tiên cho chúng tôi là tìm thấy chúng, và đó là một thử thách thực sự. Ý tưởng là: Chúng tôi ở đó trong vòng một tháng, và tôi muốn cho các loài động vật đó quen thuộc với chúng tôi. Nhờ thế tôi sẽ có thể quan sát biểu hiện của chúng mà không gây phiền hà cho chúng. Tuần đầu tiên mất rất nhiều thời gian chỉ để lại gần chúng hết mức chúng tôi có thể, mỗi ngày gần hơn từng chút, từng chút. Và bạn biết khi nào đến giới hạn, chúng sẽ bắt đầu náo động bạn phải quay về, vài giờ sau mới trở lại, sau tuần đầu tiên, chúng bắt đầu lờ chúng tôi đi. Nó giống như, "Tôi cũng không biết đây là thứ gì, nhưng hắn chẳng gây nguy hiểm gì cho tôi." Thế là chúng bắt đầu làm việc của mình Và cách khoảng 1 foot, chúng tôi thấy chúng đang giao phối ve vãn và đánh nhau và đó là một trải nghiệm không tin được.
And one of the most fantastic displays that I remember, or at least visually, was a foraging behavior. And they had a lot of different techniques that they would use for foraging, but this particular one used vision. And they would see a coral head, maybe 10 feet away, and start moving over toward that coral head. And I don't know whether they actually saw crab in it, or imagined that one might be, but whatever the case, they would leap off the bottom and go through the water and land right on top of this coral head, and then the web between the arms would completely engulf the coral head, and they would fish out, swim for crabs. And as soon as the crabs touched the arm, it was lights out. And I always wondered what happened under that web. So we created a way to find out, (Laughter) and I got my first look at that famous beak in action. It was fantastic.
Và một trong những màn trình diễn tuyệt diệu nhất mà tôi nhớ, hoặc ít nhất là nhìn thấy, là hoạt động kiếm ăn. Và chúng có rất nhiều kỹ thuật khác nhau để kiếm thức ăn. Nhưng giống vật này sử dụng thị giác. Và chúng có thể thấy một cái đầu san hô cách khoảng 10 feet và bắt đầu di chuyển về phía cái đầu san hô. Và tôi không biết chúng có thấy một con cua nằm trong đó, hoặc tưởng tượng là có một con như vậy dù sao đi nữa, chúng bắt đầu trồi lên từ đáy và bơi qua dòng nước, đậu lên ngay đỉnh cái đầu san hô, và cái mạng lưới xung quanh cánh tay sẽ hoàn toàn nhận chìm cái đầu và chúng sẽ bắt những con cua. Và ngay khi những con cua động đến cánh tay, nó tắt hết ánh sáng Và tôi luôn băn khoăn không hiểu điều gì xảy ra bên dưới mạng lưới đó. Thế là tôi tìm ra một cách Và tôi lần đầu tiên được nhìn cảnh tượng nổi tiếng đó đang diễn ra. Nó thật tuyệt diệu.
If you're going to make a lot of films about a particular group of animals, you might as well pick one that's fairly common. And octopus are, they live in all the oceans. They also live deep. And I can't say octopus are responsible for my really strong interest in getting in subs and going deep, but whatever the case, I like that. It's like nothing you've ever done.
Nếu bạn chuẩn bị làm nhiều phim về một nhóm động vật cụ thể, bạn có thể chọn một loài khá quen thuộc. Ví dụ như bạch tuộc. Chúng sống khắp các đại dương. Chúng sống nơi nước sâu. Và tôi không thể nói là bạch tuộc chịu trách nhiệm về sở thích đặc biệt mạnh mẽ của tôi đi vào tàu và lặn sâu nhưng dù thế nào thì tôi cũng ưa thích công việc đó. Nó là một điều tôi chưa từng làm.
If you ever really want to get away from it all and see something that you have never seen, and have an excellent chance of seeing something no one has ever seen, get in a sub. You climb in, seal the hatch, turn on a little oxygen, turn on the scrubber, which removes the CO2 in the air you breathe, and they chuck you overboard. Down you go. There's no connection to the surface apart from a pretty funky radio. And as you go down, the washing machine at the surface calms down. And it gets quiet. And it starts getting really nice. And as you go deeper, that lovely, blue water you were launched in gives way to darker and darker blue. And finally, it's a rich lavender, and after a couple of thousand feet, it's ink black. And now you've entered the realm of the mid-water community.
Nếu bạn lúc nào đó thực sự muốn rời bỏ tất cả và đi xem một thứ bạn chưa từng xem muốn có cơ hội xem cái gì đó chưa ai từng thấy, thì hãy vào một con tàu lặn. Bạn leo vào, đóng cửa khoang lại, bơm chút oxy bật cái máy lọc này lên, cái máy giúp loại bỏ CO2 trong không khí bạn thở, và họ sẽ đưa bạn xuống. Thế là bạn ra đi. Không có liên lạc gì với bên trên ngoại trừ một cái radio nhếch nhác. Và khi bạn lặn xuống, cái máy giặt có vẻ dịu dần Rồi yên lặng hẳn. Và nó bắt đầu trở nên khá dễ thương. Bạn càng lặn sâu hơn, màu nước biển xanh đẹp đẽ nơi bạn xuất phát nhường chỗ dần cho một thứ màu xanh đen đậm hơn. Và cuối cùng nó chuyển màu xanh tím đậm, sau vài ngàn feet nữa, nó thành đen như mực. Bây giờ bạn đã vào đến vương quốc của cộng đồng sinh sống nơi mực nước trung bình.
You could give an entire talk about the creatures that live in the mid-water. Suffice to say though, as far as I'm concerned, without question, the most bizarre designs and outrageous behaviors are in the animals that live in the mid-water community. But we're just going to zip right past this area, this area that includes about 95 percent of the living space on our planet and go to the mid-ocean ridge, which I think is even more extraordinary.
Bạn có thể nói cả một bài dài về những sinh vật sống vùng nước trung bình này. Tôi có đủ cơ sở để nói, không hề băn khoăn, rằng những cơ cấu kỳ dị nhất và những hành vi mạnh mẽ nhất thuộc về các động vật sống ở mực nước trung bình. Nhưng chúng ta đang tăng tốc lướt qua khu vực này nơi chứa đến 95 phần trăm lượng sinh vật sống trên hành tinh chúng ta và tiến đến dãy núi trung đại dương, nơi tôi cho rằng còn ấn tượng hơn.
The mid-ocean ridge is a huge mountain range, 40,000 miles long, snaking around the entire globe. And they're big mountains, thousands of feet tall, some of which are tens of thousands of feet and bust through the surface, creating islands like Hawaii. And the top of this mountain range is splitting apart, creating a rift valley. And when you dive into that rift valley, that's where the action is because literally thousands of active volcanoes are going off at any point in time all along this 40,000 mile range. And as these tectonic plates are spreading apart, magma, lava is coming up and filling those gaps, and you're looking land -- new land -- being created right before your eyes. And over the tops of them is 3,000 to 4,000 meters of water creating enormous pressure, forcing water down through the cracks toward the center of the earth, until it hits a magma chamber where it becomes superheated and supersaturated with minerals, reverses its flow and starts shooting back to the surface and is ejected out of the earth like a geyser at Yellowstone. In fact, this whole area is like a Yellowstone National Park with all of the trimmings.
Đây là một dãy núi khổng lồ chạy dài 40,000 dặm, bao quanh cả địa cầu Và chúng là những ngọn núi lớn cao hàng ngàn feet một số cao đến hàng chục ngàn feet và khi nhô lên khỏi mặt biển tạo thành những hòn đảo như Hawaii Và đỉnh của rặng núi này bị chia cắt, tạo nên một thung lũng Khi bạn lặn vào bên trong thung lũng đó, nơi mọi hoạt động diễn ra bởi, theo nghĩa đen, hàng ngàn núi lửa hoạt động có thể phun trào bất cứ lúc nào dọc theo 40,000 dặm của dãy núi Và khi những cái đĩa kiến tạo bị xê dịch trượt khỏi nhau magma, dung nham tràn ra, lấp đầy vào những chỗ trống đó Bạn sẽ thấy những vùng đất, những mảnh đất mới được tạo thành ngay trước mắt Và trên đó là ba đến bốn ngàn mét nước tạo nên một sức ép khổng lồ đẩy nước xuống qua những chỗ hở vào sâu trong tâm trái đất đến khi nó đụng vào tầng magma nơi nó bị nung nóng cực độ và bốc hơi cực nhanh cùng với khoáng chất khi đó nó quay ngược lại phóng lên bề mặt và được giải phóng khỏi lòng đất giống như một mạch nước phun ở Yellowstone Thực chất, cả khu vực này cũng chẳng khác gì vườn quốc gia Yellowstone.
And this vent fluid is about 600 or 700 degrees F. The surrounding water is just a couple of degrees above freezing. So it immediately cools, and it can no longer hold in suspension all of the material that it's dissolved, and it precipitates out, forming black smoke. And it forms these towers, these chimneys that are 10, 20, 30 feet tall. And all along the sides of these chimneys is shimmering with heat and loaded with life. You've got black smokers going all over the place and chimneys that have tube worms that might be eight to 10 feet long. And out of the tops of these tube worms are these beautiful red plumes. And living amongst the tangle of tube worms is an entire community of animals: shrimp, fish, lobsters, crab, clams and swarms of arthropods that are playing that dangerous game between over here is scalding hot and freezing cold.
Nơi miệng phun này nhiệt độ vào khoảng 700 độ F. Trong khi nước xung quanh chỉ khoảng vài độ trên mức đóng băng Nên nó ngay lập tức được làm nguội và không giữ được những vật chất hòa tan trong nó chúng trào lên, tạo thành làn khói đen Và những ống khõi hình thành cao 10, 20, 30 feet. Dọc theo những ống khói hơi nước mờ mờ ảo ảo và chứa đầy sự sống Bạn nhận thấy khói đen tỏa khắp mọi nơi và trong ống khói là những con sâu ống dài từ 8 đén 10 feet Và trên đỉnh của những con sâu ống là những chùm lông tơ đỏ tuyệt đẹp Sống giữa đám quấn quít những con sâu ống là cả một quần thể động vật tôm, cá, tôm hùm, cua từng con, từng đám những loài giáp xác chơi những trò chơi nguy hiểm ở nơi mà vừa có thể nóng bỏng da, hoặc lạnh đến đóng băng
And this whole ecosystem wasn't even known about until 33 years ago. And it completely threw science on its head. It made scientists rethink where life on Earth might have actually begun. And before the discovery of these vents, all life on Earth, the key to life on Earth, was believed to be the sun and photosynthesis. But down there, there is no sun, there is no photosynthesis; it's chemosynthetic environment down there driving it, and it's all so ephemeral. You might film this unbelievable hydrothermal vent, which you think at the time has to be on another planet. It's amazing to think that this is actually on earth; it looks like aliens in an alien environment. But you go back to the same vent eight years later and it can be completely dead. There's no hot water. All of the animals are gone, they're dead, and the chimneys are still there creating a really nice ghost town, an eerie, spooky ghost town, but essentially devoid of animals, of course. But 10 miles down the ridge... pshhh! There's another volcano going. And there's a whole new hydrothermal vent community that has been formed. And this kind of life and death of hydrothermal vent communities is going on every 30 or 40 years all along the ridge.
Và cả hệ sinh thái này chưa hề được ai biết đến cho đến 33 năm trước Và nó nhanh chóng bắt khoa học phải vào cuộc Bắt các nhà khoa học phải cân nhắc lại về nơi khởi nguồn thực sự của sự sống trên trái đất Và trước khi những miệng phun kia được khám phá ra tất cả sự sống của trái đất, chìa khóa của sự sống trên trái đất được cho rằng bắt nguồn từ mặt trời và sự quang hợp nhưng dưới sâu, nơi không có mặt trời cũng chẳng có sự quang hợp thì sự sống được duy trì nhờ môi trường hóa tổng hợp tất cả là nhờ các loài động vật phù du Bạn có thể quay phim những miệng phun thủy nhiệt khó tin này khó tin đến nỗi bạn có thể tưởng nó đến từ hành tinh khác Thật kinh ngạc khi biết nó thực sự tồn tại trên trái đất Nó trông như từ hành tinh khác, trong môi trường ngoài hành tinh Nhưng tám năm sau, nếu bạn quay lại những miệng phun này có thể nó đã hoàn toàn ngừng hoạt động Không còn nước nóng Tất cả các sinh vật đều đã chết Và những ống khói thì còn đó tạo nên một thành phố ma một thị trấn ma kỳ bí, kinh dị tuyệt nhiên không có bóng dáng sinh vật nào. nhưng cách đó khoảng 10 dặm Ppssshhh! Một núi lửa khác đang hoạt động Và cả một quần thể sinh thái bên một miệng phun thủy nhiệt khác đã được hình thành Chu kỳ hình thành và biến mất của những quần thể này cứ lặp lại sau mỗi 30 hoặc 40 năm khắp dãy núi
And that ephemeral nature of the hydrothermal vent community isn't really different from some of the areas that I've seen in 35 years of traveling around, making films. Where you go and film a really nice sequence at a bay. And you go back, and I'm at home, and I'm thinking, "Okay, what can I shoot ... Ah! I know where I can shoot that. There's this beautiful bay, lots of soft corals and stomatopods." And you show up, and it's dead. There's no coral, algae growing on it, and the water's pea soup. You think, "Well, what happened?" And you turn around, and there's a hillside behind you with a neighborhood going in, and bulldozers are pushing piles of soil back and forth. And over here there's a golf course going in. And this is the tropics. It's raining like crazy here. So this rainwater is flooding down the hillside, carrying with it sediments from the construction site, smothering the coral and killing it. And fertilizers and pesticides are flowing into the bay from the golf course -- the pesticides killing all the larvae and little animals, fertilizer creating this beautiful plankton bloom -- and there's your pea soup.
Và sự sống tạm bợ của những quần thể sinh thái quanh hố thủy nhiệt này y hệt như những nơi khác mà tôi từng chứng kiến trong vòng 35 năm rong ruổi làm phim Thử tưởng tượng bạn đến đó quay một loạt những thước phim tuyệt đẹp Rồi bạn quay về nhà Và hồi tưởng lại "Okay, mình đã thấy gì nhỉ Ah, tôi biết tôi có thể quay được gì ở nơi đó Đó là một cái vịnh đẹp, vô số san hô mềm và loài giáp xác." Thế nhưng khi bạn quay lại, tất cả đã biến mất rồi Không còn san hô, thay vào đó là tảo mọc lên, nước biển đục như nồi súp Và bạn nghĩ, "Điều gì đã xảy ra vậy?" Và bạn nhìn xung quanh và có một một sườn đồi phía sau bạn nơi khu dân cư với những chiếc máy ủi đang xới đất Và nơi đây một sân gôn đang được xây dựng Và nơi đó là vùng nhiệt đới mưa điên cuồng Nước mưa tràn xuống theo sườn đồi mang theo đất đá từ khu vực xây dựng vùi lấp và làm chết rặng san hô Những đất đá, chất hóa học đang chảy vào vịnh từ sân gôn Những chất hóa học giết chết ấu trùng và các loài động vật nhỏ phân bón khiến cho sinh vât phù du phát triển mạnh Tạo nên thứ nước súp đại dương
But, encouragingly, I've seen just the opposite. I've been to a place that was a pretty trashed bay. And I looked at it, just said, "Yuck," and go and work on the other side of the island. Five years later, come back, and that same bay is now gorgeous. It's beautiful. It's got living coral, fish all over the place, crystal clear water, and you go, "How did that happen?" Well, how it happened is the local community galvanized. They recognized what was happening on the hillside and put a stop to it; enacted laws and made permits required to do responsible construction and golf course maintenance and stopped the sediments flowing into the bay, and stopped the chemicals flowing into the bay, and the bay recovered. The ocean has an amazing ability to recover, if we'll just leave it alone.
Nhưng, đáng mừng là, tôi cũng thấy điều ngược lại Tôi đã đến một vịnh từng là một bãi rác Tôi nhìn nó, bĩu môi một tiếng "Yuck" và bỏ đến làm việc ở một vùng khác của đảo Năm năm sau, khi quay lại, cũng vẫn cái vịnh đó, giờ trông thật đẹp đẽ, lung linh Với các loài san hô sống, cá khắp nơi nước thì trong. Và tôi tự hỏi "Điều gì đã xảy ra?" Điều đã xảy ra là cộng đông địa phương đã lên tiếng Họ nhận ra điều đang xảy ra ở vùng đồi, và quyết định ngăn chặn nó thi hành các điều luật và yêu cầu giấy phép phải xây dựng có trách nhiệm cũng như tu bổ sân gôn để ngăn không cho đất đá rơi xuống vịnh và ngăn chất hóa học tràn vào vịnh và cả vùng vịnh được hồi sinh. Đại dương có một khả năng thật đáng kinh ngạc để hồi sinh, nếu chúng ta giữ cho nó được yên ổn.
I think Margaret Mead said it best. She said that a small group of thoughtful people could change the world. Indeed, it's the only thing that ever has. And a small group of thoughtful people changed that bay. I'm a big fan of grassroots organizations. I've been to a lot of lectures where, at the end of it, inevitably, one of the first questions that comes up is, "But, but what can I do? I'm an individual. I'm one person. And these problems are so large and global, and it's just overwhelming." Fair enough question.
Tôi nghĩ Margaret Mead là người đã miêu tả điều này một cách hay nhất Cô ấy bảo một nhóm nhỏ những người biết suy nghĩ có thể thay đổi thế giới. Thật sự, đó là cũng cách duy nhất để thay đổi thế giới. Và một nhóm nhỏ những người biết suy nghĩ đã thay đổi cả cái vịnh đó. Tôi rất ủng hộ những tổ chức của nhân dân. Tôi đã đến hàng loạt những buổi nói chuyện nơi mà cuối cùng, luôn luôn làm nảy sinh một câu hỏi "Nhưng tôi có thể làm gì? Tôi là một cá nhân, một con người đơn lẻ. Và những vấn đề của thế giới thì rộng lớn, vượt quá khả năng" Một câu hỏi đáng suy ngẫm.
My answer to that is don't look at the big, overwhelming issues of the world. Look in your own backyard. Look in your heart, actually. What do you really care about that isn't right where you live? And fix it. Create a healing zone in your neighborhood and encourage others to do the same. And maybe these healing zones can sprinkle a map, little dots on a map. And in fact, the way that we can communicate today -- where Alaska is instantly knowing what's going on in China, and the Kiwis did this, and then over in England they tried to ... and everybody is talking to everyone else -- it's not isolated points on a map anymore, it's a network we've created. And maybe these healing zones can start growing, and possibly even overlap, and good things can happen. So that's how I answer that question. Look in your own backyard, in fact, look in the mirror. What can you do that is more responsible than what you're doing now? And do that, and spread the word. The vent community animals can't really do much about the life and death that's going on where they live, but up here we can. In theory, we're thinking, rational human beings. And we can make changes to our behavior that will influence and affect the environment, like those people changed the health of that bay.
Tôi muốn trả lời rằng đừng nhìn vào những vấn đề lớn, tầm cỡ của thế giới nhìn vào ngay mảnh sân vườn nhà bạn Nhìn vào trái tim bạn. Điều gì trái khoáy đang xảy ra nơi bạn sống khiến bạn phải trăn trở. Và thay đổi nó. Hãy thay đổi những gì xung quanh bạn và khuyến khích mọi người làm theo Và những sự thay đổi có thể được chấm lên bản đồ tạo nên những chấm nhỏ trên bản đồ. Và thực tế, cách mà chúng ta kết nối ngày nay, Alaska có thể ngay lập tức biết điều gì đang xảy ra ở Trung Quốc và người Kiwi làm được điều này, và ở Anh người ta cố gắng làm điều nọ Và tất cả mọi người cứ kể cho nhau nghe Những chấm nhỏ sẽ không còn bị cô lập mà sẽ tạo thành một mạng lưới Và những vùng được thay đổi cứ lớn dần lên và có thể chồng lên nhau, và những điều tốt đẹp sẽ xảy ra. Đó là cách mà tôi trả lời cho câu hỏi. Nhìn vào mảnh sân nhà bạn, thực chất, hãy nhìn vào gương Bạn có thể làm điều gì có trách nhiệm hơn là những điều bạn đang làm? Và hãy hành động. Và kể lại cho mọi người. Cộng đồng sinh vật nơi miệng hố chẳng thể làm gì nhiều để quyết định sự tồn tại hay diệt vong nơi chúng sống, còn chúng ta thì có thể. Về lý thuyết, chúng ta đang suy nghĩ như những con người lý trí Và có thể thay đổi hành động của chúng ta để tác động và thay đổi môi trường như những con người đã hồi sinh cái vịnh
Now, Sylvia's TED Prize wish was to beseech us to do anything we could, everything we could, to set aside not pin pricks, but significant expanses of the ocean for preservation, "hope spots," she calls them. And I applaud that. I loudly applaud that. And it's my hope that some of these "hope spots" can be in the deep ocean, an area that has historically been seriously neglected, if not abused. The term "deep six" comes to mind: "If it's too big or too toxic for a landfill, deep six it!" So, I hope that we can also keep some of these "hope spots" in the deep sea. Now, I don't get a wish, but I certainly can say that I will do anything I can to support Sylvia Earle's wish. And that I do.
Bây giờ, điều ước của Syliva được giải TED là cầu xin chúng ta làm bất cứ điều gì có thể tất cả những điều ta có thể không phải chỉ đẻ loại bỏ những khó khăn vặt vãnh mà là tạo ra những thay đổi to lớn cho đại dương, từ đó bảo tồn những "đốm sáng hy vọng" như cách cô gọi Và tôi hoan nghênh điều đó. Hoan nghênh nhiệt liệt. Tôi hy vọng vài "đốm sáng hy vọng" sẽ nằm ở đáy đại dương sâu thẳm nơi mà trong lịch sử đã bị lãng quên nghiêm trọng, bị xâm hại cụm từ "deep-six" (thải ra biển) trở nên quen thuộc. Nếu cái đó quá lớn, hay quá độc hại cho mặt đất thì thải nó xuống biển (deep-six) Tôi hy vọng là tôi có thể giữ một số "đốm sáng hy vọng" cho đáy biển sâu Tôi không ước một điều ước nhưng tôi có thể nói rằng tôi sẽ làm tất cả những gì tôi có tể để ủng hộ điều ước của Sylvia Earle. Và tôi sẽ làm như vậy.
Thank you very much. (Applause)
Cảm ơn các bạn rất nhiều. (vỗ tay)