How many of you have been to Oklahoma City?
Bao nhiêu người ở đây đã đến thành phố Oklahoma?
Raise your hand. Yeah?
Hãy giơ tay lên nào !
How many of you have not been to Oklahoma City and have no idea who I am? (Laughter)
Có bao nhiêu người chưa từng tới thành phố Oklahoma và không biết tôi là ai ? (cười)
Most of you. Let me give you a little bit of background.
Đa số các bạn. Để tôi cho các bạn biết một ít thông tin.
Oklahoma City started in the most unique way imaginable. Back on a spring day in 1889, the federal government held what they called a land run. They literally lined up the settlers along an imaginary line, and they fired off a gun, and the settlers roared across the countryside and put down a stake, and wherever they put down that stake, that was their new home. And at the end of the very first day, the population of Oklahoma City had gone from zero to 10,000, and our planning department is still paying for that. The citizens got together on that first day and elected a mayor. And then they shot him. (Laughter) That's not really all that funny -- (Laughter) -- but it allows me to see what type of audience I'm dealing with, so I appreciate the feedback.
Thành phố Oklahoma bắt đầu bằng cách duy nhất có thể tưởng tượng được. Quay lại ngày xuân năm 1889, chính phủ liên bang tổ chức cái gọi là "chạy đất" ̣̣ (land run) Họ xếp những người di cư thành một hàng ảo, và họ nổ súng, và những người này chạy ào ạt trên khắp làng mạc và đặt xuống một cái cọc, và bất cứ nơi nào mà họ đặt cọc, nơi đó sẽ là nhà của họ. Và vào cuối ngày đầu tiên, dân số của thành phố Oklahoma đã tăng từ 0 lên đến 10 000, và Bộ Kế Hoạch vẫn đang trả tiền cho điều đó. Những công dân từ ngày đầu tiên đó tập trung lại và bầu ra một thị trưởng. Và sau đó, họ bắn ông ta. (Tiếng cười) Đó thật sự không phải chuyện để cười. (Tiếng cười ) nhưng điều này cho tôi thấy dạng khán giả tôi đang hướng đến, vì thế tôi cảm kích sự phản hồi.
The 20th century was fairly kind to Oklahoma City. Our economy was based on commodities, so the price of cotton or the price of wheat, and ultimately the price of oil and natural gas. And along the way, we became a city of innovation. The shopping cart was invented in Oklahoma City. (Applause) The parking meter, invented in Oklahoma City. You're welcome.
Thế kỉ 20 đã khá tốt đẹp ở thành phố Oklahoma. Kinh tế của chúng tôi đã dựa vào hàng hóa, vào giá cả của sợi bông hay bột mì, và cuối cùng, giá của dầu và khí thiên nhiên. và như thế, chúng tôi trở thành một thành phố của sự cách tân. Xe đẩy để mua hàng đã được sáng chế tại thành phố Oklahoma. (Tiếng vỗ tay ) Cột bỏ tiền đậu xe đã được phát minh tại thành phố Oklahoma. Không có chi.
Having an economy, though, that relates to commodities can give you some ups and some downs, and that was certainly the case in Oklahoma City's history. In the 1970s, when it appeared that the price of energy would never retreat, our economy was soaring, and then in the early 1980s, it cratered quickly. The price of energy dropped. Our banks began to fail. Before the end of the decade, 100 banks had failed in the state of Oklahoma. There was no bailout on the horizon. Our banking industry, our oil and gas industry, our commercial real estate industry, were all at the bottom of the economic scale. Young people were leaving Oklahoma City in droves for Washington and Dallas and Houston and New York and Tokyo, anywhere where they could find a job that measured up to their educational attainment, because in Oklahoma City, the good jobs just weren't there.
Mặc dù vậy, có một nền kinh tế liên quan đến hàng hóa có thể cho bạn những thăng trầm. và điều này đã xảy ra trong lịch sử thành phố Oklahoma. Trong những năm 1970, khi có vẻ như là giá cả của năng lượng không bao giờ tụt giảm, nền kinh tế của chúng tôi lại đang vụt lên, sau đó, vào đầu những năm 1980, nó nhảy vọt lên một cách nhanh chóng. Giá của năng lượng giảm. Các ngân hàng của chúng tôi bắt đầu thua lỗ. Trước khi kết thúc thập kỉ, 100 ngân hàng đã phá sản tại bang Oklahoma. Không có sự cứu trợ tài chính đâu cả. Nền công nghiệp ngân hàng, dầu khí của chúng tôi nền công nghiệp bất động sản của chúng tôi, tất cả đều ở dưới đáy của nền kinh tế. Những người trẻ tuổi rời bỏ thành phố Oklahoma hàng lọat để đến Washington và Dallas và Houston và New York và Tokyo, bất cứ nơi nào có thể tìm được việc làm xứng đáng với trình độ học vấn của họ, bởi vì ở thành phố Oklahoma, những việc làm tốt đã không có ở đây.
But along at the end of the '80s came an enterprising businessman who became mayor named Ron Norick. Ron Norick eventually figured out that the secret to economic development wasn't incentivizing companies up front, it was about creating a place where businesses wanted to locate, and so he pushed an initiative called MAPS that basically was a penny-on-the-dollar sales tax to build a bunch of stuff. It built a new sports arena, a new canal downtown, it fixed up our performing arts center, a new baseball stadium downtown, a lot of things to improve the quality of life. And the economy indeed seemed to start showing some signs of life.
Nhưng vào cuối những năm 80, một nhà kinh doanh dám nghĩ dám làm đã đến và trở thành thị trưởng. Ông tên Ron Norick. Ron Norick cuối cùng đã chỉ ra rằng bí mật để phát triển kinh tế không phải bằng chuyện khuyến khích các công ty thanh toán trước, mà là tạo ra một nơi những cơ sở thương mại muốn đặt trụ sở. Vì thế ông ấy đã thúc đẩy sáng kiến mang tên MAPS, căn bản là loại thuế doanh thu rẻ hơn nhiều so với trước để xây dựng một loạt các công cụ. Họ đã xây dựng một sân vận động, một kênh đào mới ở khu thương mại, Họ sữa chữa trung tâm trình diễn nghệ thuật, một sân vận động bóng chày mới ở khu vực trung tâm, nhiều thứ để cải thiện chất lượng sống. Và nền kinh tế có vẻ thật sự đã bắt đầu thể hiện một vài dấu hiệu của sự hồi sinh.
The next mayor came along. He started MAPS for Kids, rebuilt the entire inner city school system, all 75 buildings either built anew or refurbished.
Ngài thị trưởng kế tiếp đến. Ông ta khởi xướng MAPS cho trẻ em, xây dựng lại toàn bộ hệ thống trường học trong thành phố, tất cả 75 tòa nhà mới được xây dựng hay được tu bổ lại.
And then, in 2004, in this rare collective lack of judgment bordering on civil disobedience, the citizens elected me mayor.
Và rồi, vào năm 2004, với sự thiếu phán quyết hiếm hoi của cộng động, gần giống như sự không tuân theo pháp luật, người dân đã bầu tôi làm thị trưởng.
Now the city I inherited was just on the verge of coming out of its slumbering economy, and for the very first time, we started showing up on the lists. Now you know the lists I'm talking about. The media and the Internet love to rank cities. And in Oklahoma City, we'd never really been on lists before. So I thought it was kind of cool when they came out with these positive lists and we were on there. We weren't anywhere close to the top, but we were on the list, we were somebody. Best city to get a job, best city to start a business, best downtown -- Oklahoma City.
Bây giờ thành phố tôi đương nhiệm sắp thoát ra khỏi sự ngũ say của nền kinh tế Và lần đầu tiên chúng tôi bắt đầu có tên trong những danh sách. Các bạn biết những danh sách tôi đang nói. Phương tiện truyền thông và Internet thường phân bậc thành phố. Và thành phố Oklahoma, chúng tôi chưa bao giờ nằm trong danh sách trước đó. Vì thế, tôi nghĩ nó thật tuyệt vời khi họ công bố những danh sách đáng khả quan này và chúng tôi đã có mặt trong đó. chúng tôi đã không khi nào gần hạng cao, nhưng chúng tôi có trong danh sách, chúng tôi đã là ai đó. thành phố tốt nhất để tiềm việc làm, thành phố tốt nhất để bắt đầu kinh doanh, trung tâm thương mại tốt nhất thành phố Oklahoma. và sau đó đến với bảng xếp hạng
And then came the list of the most obese cities in the country. And there we were.
của những thành phố béo phì nhất trong nước. và chúng tôi đã nằm trong danh sách đó. bây giờ tôi muốn chỉ ra rằng chúng tôi nằm trong bảng xếp hạng
Now I like to point out that we were on that list with a lot of really cool places. (Laughter) Dallas and Houston and New Orleans and Atlanta and Miami. You know, these are cities that, typically, you're not embarrassed to be associated with. But nonetheless, I didn't like being on the list.
Với rất nhiều nơi thật sự tuyệt vời khác. ( tiếng cười ) Dallas và Houston và New Orleans và Atlanta và Miami. bạn biết đấy, đó là những thành phố tiêu biểu mà bạn không cảm thấy xấu hổ khi liên quan tới Tuy nhiên, tôi đã không thích nằm trong bảng xếp hạng. Và khoảng thời gian đó, tôi đã bước lên cân.
And about that time, I got on the scales. And I weighed 220 pounds. And then I went to this website sponsored by the federal government, and I typed in my height, I typed in my weight, and I pushed Enter, and it came back and said "obese."
và tôi nặng 220 cân Anh Sau khi cân, tôi mở trang mạng này lên Nó được tài trở bởi nhà nước liên bang, và tôi điền con số của chiều cao, cân nặng của mình, và tôi nhấn "Vào", và nó quay trở lại và báo "béo phì " tôi nghĩ, "trang mạng nầy thật ngu xuẩn "
I thought, "What a stupid website." (Laughter) "I'm not obese. I would know if I was obese."
(tiếng cười) " Tôi không có béo phì. Tôi sẽ biết nếu tôi béo phì." Và sau đó, tôi đã bắt đầu thành thật với chính mình
And then I started getting honest with myself about what had become my lifelong struggle with obesity, and I noticed this pattern, that I was gaining about two or three pounds a year, and then about every 10 years, I'd drop 20 or 30 pounds. And then I'd do it again. And I had this huge closet full of clothes, and I could only wear a third of it at any one time, and only I knew which part of the closet I could wear. But it all seemed fairly normal, going through it.
về cái mà trở thành việc đấu tranh suôt đời với béo phì và tôi đã nhận ra một mô hình , Đó là tôi tăng hai hoặc ba pound một năm, và sau đó cứ 10 năm, tôi giảm khoảng 20, 30 pound. và tiếp theo, tôi thực hiện lại một lần nữa. tôi đã có tủ quần áo khổng lồ chứa đầy đồ bên trong, và tôi có thể chỉ mặc một phần ba lượng quần áo đó trong một lần, và chỉ có tôi mới biết phần nào của tủ quần áo mà tôi có thể mặc. nhưng tôi xem đó là chuyện khá bình thường, khi tôi trãi qua. Vâng, cuối cùng tôi đã quyết định tôi cần giảm cân,
Well, I finally decided I needed to lose weight, and I knew I could because I'd done it so many times before, so I simply stopped eating as much. I had always exercised. That really wasn't the part of the equation that I needed to work on. But I had been eating 3,000 calories a day, and I cut it to 2,000 calories a day, and the weight came off. I lost about a pound a week for about 40 weeks.
và tôi biết tôi có thể bởi vì tôi đã làm điều này nhiều lần trước đây, vì thế tôi chỉ đơn giản là ăn ít đi. Tôi luôn tập thể thao. điều đó thật sự không phải là một phần của quá trình mà tôi cần cố gắng cải thiện. nhưng tôi đã ăn 3000 calo một ngày, và tôi giảm xuống còn 2000 calo một ngày, và cân nặng của tôi giảm xuống. tôi mất khoảng một pound một tuần trong suốt khoảng 40 tuần. Trong thời gian đó, cũng là
Along the way, though, I started examining my city, its culture, its infrastructure, trying to figure out why our specific city seemed to have a problem with obesity. And I came to the conclusion that we had built an incredible quality of life if you happen to be a car. (Laughter) But if you happen to be a person, you are combatting the car seemingly at every turn. Our city is very spread out. We have a great intersection of highways, I mean, literally no traffic congestion in Oklahoma City to speak of. And so people live far, far away. Our city limits are enormous, 620 square miles, but 15 miles is less than 15 minutes. You literally can get a speeding ticket during rush hour in Oklahoma City. And as a result, people tend to spread out. Land's cheap. We had also not required developers to build sidewalks on new developments for a long, long time. We had fixed that, but it had been relatively recently, and there were literally 100,000 or more homes into our inventory in neighborhoods that had virtually no level of walkability.
tôi đã bắt đầu kiểm tra thành phố của tôi, văn hóa, cơ sở hạ tầng, cố gắng nghĩ ra tại sao đặt biệt thành phố của chúng tôi lại có vẻ gặp rắc rối với bệnh béo phì. Và tôi đưa ra kết luận rằng chúng tôi đã dựng nên một cuộc sống có chất lượng kinh diệu nếu bạn là một chiếc xe hơi. ( tiếng cười ) nhưng nếu bạn là một con người, bạn phải kháng cự lại xe hơi gần như ở mọi nơi. Thành phố của chúng tôi rất thoáng đãng. chúng tôi những giao lộ rộng lớn nghĩa là, thật sự không có nạn kẹt xe trong thành phố Oklahoma để nói đến và vì thế dân cư sống rất xa. Thành phố của chũng tôi rất rộng lớn, 620 dặm vuông nhưng 15 dặm chỉ mất 15 phút chạy xe. bạn thật sự có thể lấy một giấy phạt tốc hành trong suốt giờ cao điểm ở thành phố Oklahoma. Và bời vậy, con người có xu hướng tản ra. Đất thì rẻ. Chúng tôi cũng không yêu cầu những nhà hoạch định xây dựng hè phố cho sự phát triển mới từ nhiều năm qua. Chúng tôi đã sữa chữa lại, nhưng chỉ mới đây thôi , và có đúng 100 000 ngôi nhà hay hơn trong bản thống kê của chúng tôi trong những khu xóm thật sự không có điều kiện thuận lợi cho việc đi bộ.
And as I tried to examine how we might deal with obesity, and was taking all of these elements into my mind, I decided that the first thing we need to do was have a conversation. You see, in Oklahoma City, we weren't talking about obesity. And so, on New Year's Eve of 2007, I went to the zoo, and I stood in front of the elephants, and I said, "This city is going on a diet, and we're going to lose a million pounds."
Và khi tôi cố gắng xem xét chúng tôi giải quyết bệnh béo phì như thế nào, và để những yếu tố này vào trong đầu tôi, tôi đã quyết đinh rằng điều đầu tiên chúng tôi cần phải làm là có cuộc đàm thoại. bạn thấy đấy, trong thành phố Oklahoma, chúng tôi đã không nói nhiều về bệnh béo phì. Và vì thế, vào tết dương lịch năm 2007, tôi đến sở thú, và tôi đứng trước những chú voi, và tôi nói: "thành phố này sẽ thực hiện chế độ ăn kiêng, và chúng tôi sẽ giảm 1 triệu pound."
Well, that's when all hell broke loose.
Vâng, đó là lúc nguồn tin được truyền khắp nơi.
(Laughter)
(tiếng cười)
The national media gravitated toward this story immediately, and they really could have gone with it one of two ways. They could have said, "This city is so fat that the mayor had to put them on a diet." But fortunately, the consensus was, "Look, this is a problem in a lot of places. This is a city that's wanting to do something about it." And so they started helping us drive traffic to the website. Now, the web address was thiscityisgoingonadiet.com. And I appeared on "The Ellen DeGeneres Show" one weekday morning to talk about the initiative, and on that day, 150,000 visits were placed to our website. People were signing up, and so the pounds started to add up, and the conversation that I thought was so important to have was starting to take place. It was taking place inside the homes, mothers and fathers talking about it with their kids. It was taking place in churches. Churches were starting their own running groups and their own support groups for people who were dealing with obesity. Suddenly, it was a topic worth discussing at schools and in the workplace. And the large companies, they typically have wonderful wellness programs, but the medium-sized companies that typically fall between the cracks on issues like this, they started to get engaged and used our program as a model for their own employees to try and have contests to see who might be able to deal with their obesity situation in a way that could be proactively beneficial to others.
Nguồn thông tin quốc gia đã xấn tới câu chuyện này ngay lập tức, và họ thật sự có thể kể bằng một trong hai cách. Họ có thể nói là, "Thành phố này quá béo đến nỗi ngài thị trưởng phải buộc họ giảm cân." nhưng may mắn là họ đều nói rằng " Nhìn xem, đó là vấn đề của rất nhiều nơi . đây là thành phố muốn giải quyết vấn đề đó." Và vì thế, họ bắt đầu giúp đỡ chúng tôi Tăng thêm truy cập vào trang mạng. Bây giờ, địa chỉ của trang mạng là thiscityisgoingonadiet.com. Và tôi đã xuất hiện trên "The Ellen DeGeneres Show" một buổi sáng để nói về những sáng kiến (giảm cân), và vào ngày hôm đó, 150 000 lượt viếng thăm vào trang mạng của chúng tôi. Người ta đăng ký và số cân giảm đã được tăng lên và cuộc đàm thoại mà tôi nghĩ là rất quan trọng đang bắt đầu diễn ra. Nó đã diễn ra trong các căn nhà, cha mẹ nhắc về vấn đề này với con cái họ. nó đã diễn ra trong nhà thờ. Những nhà thờ đã hình thành những nhóm hoạt động và nhóm ủng hộ cho những người đang cố gắng giải quyết bệnh béo phì. Đột nhiên, nó trở thành đề tài đáng được thảo luận tại trường học và tại nơi làm việc. Và những công ty lớn, họ thường có những chương trình giữ gìn sức khỏe rất tốt. nhưng những công ty cỡ trung lại thất bại trong những vấn đề như thế này, họ bắt đầu chú ý và dùng chương trình của chúng tôi như một hình mẫu cho nhân viên của họ để cố gắng và có những cuộc tranh đua để nhìn ra người có khả năng giải quyết vấn đề béo phì của họ theo cách tích cực có lợi cho người khác.
And then came the next stage of the equation. It was time to push what I called MAPS 3. Now MAPS 3, like the other two programs, had had an economic development motive behind it, but along with the traditional economic development tasks like building a new convention center, we added some health-related infrastructure to the process. We added a new central park, 70 acres in size, to be right downtown in Oklahoma City. We're building a downtown streetcar to try and help the walkability formula for people who choose to live in the inner city and help us create the density there. We're building senior health and wellness centers throughout the community. We put some investments on the river that had originally been invested upon in the original MAPS, and now we are currently in the final stages of developing the finest venue in the world for the sports of canoe, kayak and rowing. We hosted the Olympic trials last spring. We have Olympic-caliber events coming to Oklahoma City, and athletes from all over the world moving in, along with inner city programs to get kids more engaged in these types of recreational activities that are a little bit nontraditional. We also, with another initiative that was passed, are building hundreds of miles of new sidewalks throughout the metro area. We're even going back into some inner city situations where we had built neighborhoods and we had built schools but we had not connected the two. We had built libraries and we had built neighborhoods, but we had never really connected the two with any sort of walkability. Through yet another funding source, we're redesigning all of our inner city streets to be more pedestrian-friendly. Our streets were really wide, and you'd push the button to allow you to walk across, and you had to run in order to get there in time. But now we've narrowed the streets, highly landscaped them, making them more pedestrian-friendly, really a redesign, rethinking the way we build our infrastructure, designing a city around people and not cars. We're completing our bicycle trail master plan. We'll have over 100 miles when we're through building it out.
Và rồi đến bước tiếp theo của quá trình. Đó là thời gian để thuyết phục mọi người công nhận cái mà tôi gọi là MAPS 3. MAPS 3, giống như hai chương trình khác, có một sự thúc đẩy kinh tế đằng sau nó, nhưng theo những nhiệm vụ về truyền thống phát triển kinh tế như xây dựng một trung tâm hội nghị mới, chúng tôi thêm vài cơ sở hạ tầng phục vụ sức khỏe theo quá trình. chúng tôi thêm một công viên trung tâm, kích thước 70 acres, để trở thành thị trấn thật sự trong thành phố Oklahoma. Chúng tôi xây dựng một con đường trong khu thương mại dành cho xe "đường phố" để cố gắng giúp cách thức đi bộ cho những người chọn sống trong thành phố và giúp chúng tôi tạo ra mức độ đông đúc ở đó. Chúng tôi xây dựng trung tâm sứ khỏe và thể chất dành cho người lớn tuổi trong cộng đồng. Chúng tôi đặt một số sự đầu tư vào con sông mà được đầu tư lúc trước vào chương trình MAPS đầu tiên, và giờ đây chúng tôi đang trong giai đoạn cuối cùng của việc phát triển những nơi gặp gỡ tốt nhất trên thế giới cho thể thao về bơi xuồng, kayak và chèo thuyền. Chúng tôi là nơi đón tiếp những trải nghiệm cho Thế Vận Hội mùa xuân vừa rồi. chúng tôi có những hội nghị tầm cỡ Thế Vận Hội đến với thành phố Oklahoma, và lực sĩ từ khắp thế giới đến đây, tiến theo chương trình trong thành phố để giúp thu hút trẻ em trong những hoạt động giải trí này điều mà ít liên quan đến truyền thống. Chúng tôi cũng, với điều luật khác đã được thông qua, đang xây dựng hàng trăm dặm vỉa hè mới ở khắp khu vực thành phố. Chúng tôi thậm chí cũng xem lại vài trường hộp nội thành nơi mà chúng tôi đã xây dựng hàng xóm nơi chúng tôi đã xây dựng trường học nhưng chúng tôi đã khộng kết nối chúng lại với nhau. Chúng tôi đã xây dựng thư viện và chúng tôi xây dựng nhà ở, nhưng chúng tôi chưa bao giờ liên kết chúng lại với bất cứ khu vực nào dành cho người đi bộ. Rồi thông qua một nguồn quỷ khác, chúng tôi đang thiết kế lại đường xá trong nội thành để trở nên thân thiện hơn với người đi bộ. Đường xá của chúng tôi thật quá rộng rãi, và nếu bạn nhấn nút để được phép đi qua đường, và bạn phải chạy để băng qua kịp thời gian. Nhưng bây giờ, chúng tôi đã làm đường hẹp hơn, tạo phong cảnh cho chúng đẹp hơn, làm cho chúng trở nên thân thiện hơn với người đi bộ, thật sự là một cách thiết kế lại, suy nghĩ lại cách chúng tôi xây dựng cơ sở hạ tầng, thiết kế một thành phố xung quanh con người chớ không phải xe hơi. chúng tôi đang hoàn thành kế hoạch lớn xây làn đường dành cho xe đạp. Chúng tôi sẽ có hơn một trăm dặm khi chúng tôi xây xong.
And so you see this culture starting to shift in Oklahoma City. And lo and behold, the demographic changes that are coming with it are very inspiring. Highly educated twentysomethings are moving to Oklahoma City from all over the region and, indeed, even from further away, in California.
Và vì thế bạn thấy văn hóa này bắt đầu thay đổi ờ thành phố Oklahoma. Và trông lạ chưa kìa! những thay đổi cùng đến về nhân khẩu rất là truyền hứng. Những ngưới ở lứa tuối hai mươi học thức cao đang đến với thành phố Oklahoma từ khắp vùng miền và, thật sự là, thậm chí từ một nơi xa hơn, là California.
When we reached a million pounds, in January of 2012, I flew to New York with some our participants who had lost over 100 pounds, whose lives had been changed, and we appeared on the Rachael Ray show, and then that afternoon, I did a round of media in New York pushing the same messages that you're accustomed to hearing about obesity and the dangers of it. And I went into the lobby of Men's Fitness magazine, the same magazine that had put us on that list five years before. And as I'm sitting in the lobby waiting to talk to the reporter, I notice there's a magazine copy of the current issue right there on the table, and I pick it up, and I look at the headline across the top, and it says, "America's Fattest Cities: Do You Live in One?" Well, I knew I did, so I picked up the magazine and I began to look, and we weren't on it.
Khi chúng tôi đạt đến một triệu cân anh, vào tháng một năm 2012, Tôi đã bay đến New York với vài người tham gia những người mà đã giảm trên 100 cân Anh, cuộc sống của họ được thay đổi, và chúng tôi xuất hiện trên kênh truyền hình Rachael Ray, và tiếp theo, vào buổi chiều hôm đó, tôi đã dạo quanh khu vực truyền thông ở New York gửi những thông điệp tương tự về vấn đề bạn đã quen thuộc với việc nghe về tình trạng béo phì và tác hại của nó. Và tôi đã vào tiền sảnh của tạp chí Men's Fitness, tạp chí mà đã đặt chúng tôi vào danh sách đó năm năm về trước. Và khi tôi đang ngồi trong tiền sảnh chờ nói chuyện với phóng viên, tôi đã thấy được một tờ tạp chí hiện thời ở ngay trên bàn , và tôi nhặt nó lên, và tôi nhìn vào tiêu đề ngay trên đầu bìa, và nó nói '' Những thành phố béo nhất của nước Mỹ: Bạn có sống ở đó không? '' Vâng, tôi biết tôi đã từng sống ở đó, vì thế tôi đã nhặt tờ tạp chí và bắt đầu xem, và chúng tôi đã không còn trong đó.
(Applause)
( tiếng vỗ tay )
Then I looked on the list of fittest cities, and we were on that list. We were on the list as the 22nd fittest city in the United States. Our state health statistics are doing better. Granted, we have a long way to go. Health is still not something that we should be proud of in Oklahoma City, but we seem to have turned the cultural shift of making health a greater priority. And we love the idea of the demographics of highly educated twentysomethings, people with choices, choosing Oklahoma City in large numbers. We have the lowest unemployment in the United States, probably the strongest economy in the United States. And if you're like me, at some point in your educational career, you were asked to read a book called "The Grapes of Wrath." Oklahomans leaving for California in large numbers for a better future. When we look at the demographic shifts of people coming from the west, it appears that what we're seeing now is the wrath of grapes. (Laughter) (Applause) The grandchildren are coming home.
Sau đó, tôi đã nhìn vào danh sách những thành phố mạnh khỏe nhất, và chúng tôi đã nằm trong danh sách đó. chúng tôi đứng thứ 22 trong bảng xếp hạng thành phố lành mạnh nhất ở Mỹ. Những thống kê vể tình trạng sức khỏe của chúng tôi đang ngày càng tốt hơn. Dĩ nhiên là chúng tôi cần nhiều thời gian để thực hiện vấn đề đó. Sức khỏe vẫn chưa phải là thứ mà chúng tôi nên tự hào ở thành phố Oklahoma, nhưng chúng tôi trông có vẻ đã thay đổi nền văn hóa của việc làm cho sức khỏe trở thành một ưu tiên. Và chúng tôi yêu ý nghĩa trong số liệu thống kê dân số vể những lứa tuổi đôi mươi học thức cao, những người có nhiều lựa chọn, đã chọn thành phố Oklahoma với số lượng lớn. Chúng tôi có lượng người thất nghiệp thấp nhất ở Mỹ, có thể là nền kinh tế mạnh nhất ở Mỹ. Và nếu bạn như tôi, ở một giai đoạn nào trong khoảng thời gian đi hoc, bạn phải đọc quyển sách gọi là "Môt Chùm Phẩn Nộ" (The Grapes of Wrath) Trong cuốn đó, người Oklahoma rời California với số lượng đông đảo để có một tương lai tốt đẹp hơn. Khi chúng tôi nhìn vào những thay đổi về nhân khẩu của những người đến từ phương tây, dường như chúng tôi thấy bây giờ là sự "phẫn nộ của chùm." ( wrath of grapes.) ( cười ) ( vỗ tay ) những đứa cháu đang về nhà.
You've been a great audience and very attentive. Thank you very much for having me here.
Bạn là một khán giả tuyệt vời và rất chú tâm. cảm ơn rất nhiều vì đã cho tôi có mặt ở đây.
(Applause)
( vỗ tay )