One thing the world needs, one thing this country desperately needs is a better way of conducting our political debates. We need to rediscover the lost art of democratic argument. (Applause) If you think about the arguments we have, most of the time it's shouting matches on cable television, ideological food fights on the floor of Congress. I have a suggestion. Look at all the arguments we have these days over health care, over bonuses and bailouts on Wall Street, over the gap between rich and poor, over affirmative action and same-sex marriage. Lying just beneath the surface of those arguments, with passions raging on all sides, are big questions of moral philosophy, big questions of justice. But we too rarely articulate and defend and argue about those big moral questions in our politics.
Một điều mà thế giới cần, một điều mà đất nước này khát khao đó là một cách tốt hơn để điều hành những cuộc tranh luận chính trị. Chúng ta cần khám phá lại nghệ thuật đã mất của việc tranh luận dân chủ. (Vỗ tay) Nếu bạn nghĩ về các cuộc tranh luận của ta, hầu hết chúng đều mà những trận cãi vã trên truyền hình cáp, những cuộc ẩu đả về tư tưởng như ném thức ăn vào nhau tại Quốc hội. Tôi có một gợi ý. Nhìn lại tất cả những cuộc tranh luận dạo gần đây về chăm sóc y tế, về cứu trợ và lợi tức tại Phố Wall, về khoảng cách giàu nghèo, về hành động ủng hộ hôn nhân đồng tính. Ẩn dưới bề mặt những tranh luận đó, với nhiệt tình cao trào từ mọi phía, là những câu hỏi lớn về triết lý đạo đức, những câu hỏi lớn về công bằng. Nhưng ta quá hiếm khi giãi bày và bảo vệ và tranh luận về những câu hỏi đạo đức lớn này trong chính trị.
So what I would like to do today is have something of a discussion. First, let me take a famous philosopher who wrote about those questions of justice and morality, give you a very short lecture on Aristotle of ancient Athens, Aristotle's theory of justice, and then have a discussion here to see whether Aristotle's ideas actually inform the way we think and argue about questions today. So, are you ready for the lecture? According to Aristotle, justice means giving people what they deserve. That's it; that's the lecture.
Vậy điều tôi muốn làm hôm nay đó là có một cuộc thảo luận nho nhỏ. Đầu tiên, để tôi lấy một triết gia nổi tiếng người mà đã viết về những câu hỏi về công bằng và đạo đức, cho các bạn một bài giảng rất ngắn về Aristotle và Athen cổ đại, lý thuyết của Aristotle về công bằng, và sau đó thảo luận ở đây để xem những ý kiến của Aristotle liệu có ảnh hưởng tới cách ta nghĩ và tranh luận về những vấn đề hiện nay. Vậy thì, các bạn đã sẵn sàng cho bài diễn thuyết chưa? Theo như Aristotle công bằng nghĩa là cho mọi người thứ mà họ xứng đáng. Thế đó; bài giảng đó.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Now, you may say, well, that's obvious enough. The real questions begin when it comes to arguing about who deserves what and why. Take the example of flutes. Suppose we're distributing flutes. Who should get the best ones? Let's see what people -- What would you say? Who should get the best flute? You can just call it out.
Giờ thì, bạn có thể nói, điều đó là hiển nhiên. Các vấn đề thực sự bắt đầu khi xem xét tranh luận về ai xứng đáng với cái gì và tại sao. Lấy ví dụ về sáo. Cho rằng chúng ta đang phân phát những cây sáo. Ai nên được những cây tốt nhất? Hãy xem mọi người -- Bạn sẽ nói gì? Ai nên được cây sáo tốt nhất? Các bạn cứ nói to lên.
(Audience: Random.)
(Khán giả: Ngẫu nhiên.)
Michael Sandel: At random. You would do it by lottery. Or by the first person to rush into the hall to get them. Who else?
Michael Sandel: Ngẫu nhiên. Anh sẽ làm việc này bằng xổ số. Hay xem ai lao vào sảnh lấy chúng đầu tiên. Ai nữa nào?
(Audience: The best flute players.)
(Khán giả: Những người thổi sáo giỏi nhất.)
MS: The best flute players. (Audience: The worst flute players.)
MS: Những người thổi sáo giỏi nhất. (Khán giả: Những người thổi sáo tệ nhất.)
MS: The worst flute players. How many say the best flute players? Why? Actually, that was Aristotle's answer too.
MS: Những người thổi sáo tệ nhất. Bao nhiêu người nói những người thổi sáo giỏi nhất? Tại sao? Thật ra, đó cũng là câu trả lời của Aristotle.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But here's a harder question. Why do you think, those of you who voted this way, that the best flutes should go to the best flute players?
Nhưng giờ là một câu hỏi khó hơn. Tại sao các bạn nghĩ, những người đã chọn cách này, rằng những cây sáo tốt nhất nên dành cho những người thổi sáo giỏi nhất?
Peter: The greatest benefit to all.
Peter: Lợi ích lớn nhất cho tất cả.
MS: The greatest benefit to all. We'll hear better music if the best flutes should go to the best flute players. That's Peter? (Audience: Peter.)
MS: Lợi ích lớn nhất cho tất cả. Ta được nghe nhạc hay hơn nếu sáo tốt nhất được cho người thổi giỏi nhất. Đó là Peter à? (Khán giả: Peter)
MS: All right. Well, it's a good reason. We'll all be better off if good music is played rather than terrible music. But Peter, Aristotle doesn't agree with you that that's the reason. That's all right. Aristotle had a different reason for saying the best flutes should go to the best flute players. He said, that's what flutes are for -- to be played well. He says that to reason about just distribution of a thing, we have to reason about, and sometimes argue about, the purpose of the thing, or the social activity -- in this case, musical performance. And the point, the essential nature, of musical performance is to produce excellent music. It'll be a happy byproduct that we'll all benefit. But when we think about justice, Aristotle says, what we really need to think about is the essential nature of the activity in question and the qualities that are worth honoring and admiring and recognizing. One of the reasons that the best flute players should get the best flutes is that musical performance is not only to make the rest of us happy, but to honor and recognize the excellence of the best musicians.
MS: Được rồi. Đó là một lý do tốt. Chúng ta đều hưởng lợi nếu nhạc hay hơn được chơi chứ không phải thứ nhạc kinh khủng. Nhưng Peter, Aristotle không đồng ý với anh đó là lý do. Điều đó ổn thôi. Aristotle có một lý do khác để cho rằng sáo tốt nên dành cho người thổi tốt nhất. Ông nói, sáo được làm ra để được thổi thật hay. Ông nói rằng để suy luận về việc phân phối một thứ, ta phải suy luận về và đôi khi tranh luận về mục đích của thứ đó, hay về hoạt động mang tính xã hội, trong trường hợp này, biểu diễn âm nhạc. Và mục đích chính, căn bản của biểu diễn âm nhạc là tạo ra âm nhạc xuất sắc. Điều này sẽ là sản phẩm kèm theo tuyệt vời mà chúng ta đều được hưởng lợi. Nhưng khi nghĩ về công bằng, Aristotle nói, điều chúng ta phải thực sự cân nhắc là bản chất của hoạt động đó và những phẩm chất đáng được trân trọng và ngưỡng mộ và công nhận. Một trong những lý do mà người chơi sáo giỏi nhất nên được cây sáo tốt nhất đó là biểu diễn âm nhạc không chỉ khiến cho những người còn lại hạnh phúc, mà còn trân trọng và công nhận sự xuất sắc của những nghệ sĩ giỏi nhất.
Now, flutes may seem ... the distribution of flutes may seem a trivial case. Let's take a contemporary example of the dispute about justice. It had to do with golf. Casey Martin -- a few years ago, Casey Martin -- did any of you hear about him? He was a very good golfer, but he had a disability. He had a bad leg, a circulatory problem, that made it very painful for him to walk the course. In fact, it carried risk of injury. He asked the PGA, the Professional Golfers' Association, for permission to use a golf cart in the PGA tournaments. They said, "No. Now that would give you an unfair advantage." He sued, and his case went all the way to the Supreme Court, believe it or not, the case over the golf cart, because the law says that the disabled must be accommodated, provided the accommodation does not change the essential nature of the activity. He says, "I'm a great golfer. I want to compete. But I need a golf cart to get from one hole to the next."
Những cây sáo hay sự phân phối sáo dường như là một trường hợp nhỏ nhặt. Hãy lấy một ví dụ gần đây của cuộc tranh luận về công lý. Nó liên quan đến golf. Casey Martin -- vài năm trước, Casey Martin -- có ai đã nghe về anh ta chưa? Anh ta là một tay golf rất cừ, nhưng có một khuyết tật. Một bên chân của anh ta có tật, về vấn đề về lưu thông máu, khiến anh ta rất đau đớn khi đi lại trong lúc thi đấu. Trong thực tế, việc này có nguy cơ để lại chấn thương. Anh ta yêu cầu PGA, hiệp hội golf chuyên nghiệp, được cho phép sử dụng một chiếc xe sân golf trong các giải đấy của hiệp hội. Họ nói "Không. Việc đó sẽ cho anh một lợi thế không công bằng." Anh ta đã kiện, và vụ kiện đã đến tận Tòa án Tối cao, tin hay không cũng được, vụ kiện về chiếc xe sân golf. Bởi luật quy định người tàn tật phải được phục vụ, miễn rằng sự phục vụ không thay đổi bản chất hoạt động. Anh ta nói "Tôi là một tay golf cừ, tôi muốn đấu. Nhưng tôi cần một cái xe để đi từ lỗ này sang lỗ khác."
Suppose you were on the Supreme Court. Suppose you were deciding the justice of this case. How many here would say that Casey Martin does have a right to use a golf cart? And how many say, no, he doesn't? All right, let's take a poll, show of hands. How many would rule in favor of Casey Martin? And how many would not? How many would say he doesn't? All right, we have a good division of opinion here. Someone who would not grant Casey Martin the right to a golf cart, what would be your reason? Raise your hand, and we'll try to get you a microphone. What would be your reason?
Giả sử bạn thuộc về tòa án tối cao. Giả sử bạn đang xem xét công bằng cho vụ kiện này. Bao nhiêu người sẽ nói Casey Martin có quyền dùng xe golf? Và bao nhiêu nói, không, anh ta không có quyền đó? Được rồi, hãy biểu quyết bằng giơ tay. Bao nhiêu người ủng hộ Casey Martin? Và bao nhiêu không ủng hộ? Bao nhiêu người nói rằng anh ta không có quyền? Được rồi, ý kiến phân chia khá bằng nhau. Ai sẽ không cho Casey Martin quyền đi trên xe golf, lý do của bạn là gì? Hãy giơ tay, và chúng tôi sẽ chuyển mic xuống cho bạn. Lý do của anh là gì?
(Audience: It'd be an unfair advantage.)
(Khán giả: Đó sẽ là một lợi thế không công bằng.)
MS: It would be an unfair advantage if he gets to ride in a golf cart. All right, those of you, I imagine most of you who would not give him the golf cart worry about an unfair advantage. What about those of you who say he should be given a golf cart? How would you answer the objection? Yes, all right.
MS: Đó sẽ là một lợi thế không công bằng nếu anh ta được lái một chiếc xe golf. Được rồi, những người, tôi hình dung hầu hết các bạn, những người không cho anh ta chiếc xe quan tâm về một lợi thế không công bằng. Thế còn những người nói rằng anh ta nên được cho phép lái xe golf? Các bạn đáp lại phản đối như thế nào? Vâng, được rồi.
Audience: The cart's not part of the game.
Khán giả: Cái xe không phải là một phần trận đấu.
MS: What's your name? (Audience: Charlie.)
MS: Tên cô là gì? (Khán giả: Charlie)
MS: Charlie says -- We'll get Charlie a microphone in case someone wants to reply. Tell us, Charlie, why would you say he should be able to use a golf cart?
MS: Charlie nói -- Chúng tôi sẽ chuyển một microphone xuống cho Charlie trong trường hợp ai đó muốn phản hồi. Cho chúng tôi biết, Charlie, tại sao cô nói anh ta nên được quyền sử dụng một xe golf?
Charlie: The cart's not part of the game.
Charlie: Cái xe không phải là một phần trận đấu.
MS: But what about walking from hole to hole?
MS: Nhưng còn đi bộ từ lỗ này đến lỗ khác thì sao?
Charlie: It doesn't matter; it's not part of the game.
Charlie: Không quan trọng, đó không phải là một phần của trận đấu.
MS: Walking the course is not part of the game of golf?
MS: Di chuyển không phải là một phần trận đấu golf?
Charlie: Not in my book, it isn't.
Charlie: Trong sách của tôi, không phải.
MS: All right. Stay there, Charlie.
MS: Được rồi. Ở nguyên đó, Charlie.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Who has an answer for Charlie? All right, who has an answer for Charlie? What would you say?
Ai có câu trả lời cho Charlie? Được thôi, ai có câu trả lời cho Charlie? Anh sẽ nói gì?
Audience: The endurance element is a very important part of the game, walking all those holes.
Khán giả: Yếu tố về sức chịu đựng là một phần vô cùng quan trong của trận đấu, di chuyển giữa các lỗ.
MS: Walking all those holes? That's part of the game of golf? (Audience: Absolutely.)
MS: Di chuyển giữa các lỗ? Đó là một thành phần của trận golf? (Khán giả: Chính xác.)
MS: What's your name? (Audience: Warren.)
MS: Tên anh là gì? (Khán giả: Warren.)
MS: Warren. Charlie, what do you say to Warren?
MS: Warren. Charlie, cô sẽ nói gì với Warren?
Charley: I'll stick to my original thesis.
Charlie: Tôi giữ nguyên luận điểm ban đầu của mình.
(Laughter)
(Tiếng cười)
MS: Warren, are you a golfer?
MS: Warren, anh có phải một người chơi golf không?
Warren: I am not a golfer.
Warren: Tôi không phải một tay golf.
Charley: And I am. (MS: Okay.) (Laughter)
Charley: Còn tôi thì có. (MS: Ok.) (Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
You know, it's interesting. In the case, in the lower court, they brought in golfing greats to testify on this very issue. Is walking the course essential to the game? And they brought in Jack Nicklaus and Arnold Palmer. And what do you suppose they all said? Yes. They agreed with Warren. They said, yes, walking the course is strenuous physical exercise. The fatigue factor is an important part of golf. And so it would change the fundamental nature of the game to give him the golf cart. Now, notice, something interesting -- Well, I should tell you about the Supreme Court first.
Bạn biết đấy, thật thú vị. Trong vụ kiện này, tại tòa án cấp dưới, họ cho gọi những chuyên gia về golf để kiểm chứng chính vấn đề này. Di chuyển có thuộc về bản chất của trận đấu không? Họ cho gọi Jack Nicklaus và Arnold Palmer. Và bạn cho rằng họ đều nói gì? Vâng. Họ đồng ý với Warren. Họ nói, đúng, di chuyển là một hoạt động thể chất nặng nhọc. Yếu tố về sự mệt mỏi là một phần quan trọng trong golf. Và vì vậy nói sẽ thay đổi bản chất cơ bản của trận đấu nếu cho anh ta dùng xe golf. Giờ thì, hãy để ý, một điều thú vị -- Tôi nên kể cho các bạn về Tòa án tối cao trước.
The Supreme Court decided. What do you suppose they said? They said yes, that Casey Martin must be provided a golf cart. Seven to two, they ruled. What was interesting about their ruling and about the discussion we've just had is that the discussion about the right, the justice, of the matter depended on figuring out what is the essential nature of golf. And the Supreme Court justices wrestled with that question. And Justice Stevens, writing for the majority, said he had read all about the history of golf, and the essential point of the game is to get very small ball from one place into a hole in as few strokes as possible, and that walking was not essential, but incidental.
Tòa án Tối cao đã quyết định. Các bạn cho rằng họ nói gì? Họ đồng ý, rằng Casey Martin phải được cung cấp xe golf. Bảy trên hai, họ quyết định như thế. Điều thú vị về quyết định của họ và về thảo luận vừa rồi của chúng ta đó là cuộc thảo luận hướng về công lý của vấn đề đã dựa trên việc tìm ra bản chất của golf là gì. Và Tòa án Tối cao đã phải vật lộn với câu hỏi đó. Và Thẩm phán Stevens, người đại diện cho số đông, nói anh ta đã đọc tất cả lịch sử golf, và điểm căn bản của môn thể thao này là đưa một trái bóng rất nhỏ từ một điểm vào một lỗ với càng ít lần đánh càng tốt, và di chuyển không phải là trọng yếu mà chỉ là phụ trợ.
Now, there were two dissenters, one of whom was Justice Scalia. He wouldn't have granted the cart, and he had a very interesting dissent. It's interesting because he rejected the Aristotelian premise underlying the majority's opinion. He said it's not possible to determine the essential nature of a game like golf. Here's how he put it. "To say that something is essential is ordinarily to say that it is necessary to the achievement of a certain object. But since it is the very nature of a game to have no object except amusement, (Laughter) that is, what distinguishes games from productive activity, (Laughter) it is quite impossible to say that any of a game's arbitrary rules is essential."
Giờ thì, có hai người phản đối, một trong số đó là thẩm phán Scalia. Ông ta không chấp nhận chiếc xe golf và ông ta có một luận điểm phản đối rất thú vị. Nó thú vị bởi ông ta bác bỏ tiền đề Aristotle dùng làm cơ sở cho ý kiến số đông. Ông ta nói không thể xác định bản chất của một môn thể thao như golf. Đây là cách ông ta diễn đạt. "Cho rằng một điều là trọng yếu về cơ bản là cho rằng nó cần thiết để đật được một mục tiêu nhất định. Nhưng bởi bản chất của một môn thể thao chỉ là để giải trí, (Tiếng cười) điều đó nghĩa là, điều phân biệt thể thao với hoạt động sản xuất, (Tiếng cười) không thể nói được bất cứ luật lệ ngẫu hứng nào của một môn thể thao là trọng yếu."
So there you have Justice Scalia taking on the Aristotelian premise of the majority's opinion. Justice Scalia's opinion is questionable for two reasons. First, no real sports fan would talk that way. (Laughter) If we had thought that the rules of the sports we care about are merely arbitrary, rather than designed to call forth the virtues and the excellences that we think are worthy of admiring, we wouldn't care about the outcome of the game. It's also objectionable on a second ground. On the face of it, it seemed to be -- this debate about the golf cart -- an argument about fairness, what's an unfair advantage. But if fairness were the only thing at stake, there would have been an easy and obvious solution. What would it be? (Audience: Let everyone use the cart.) Let everyone ride in a golf cart if they want to. Then the fairness objection goes away.
Vậy nên bạn có thẩm phán Scalia nói về tiên đề Aristotle của ý kiến số đông. Ý kiến của thẩm phán Scalia cần được chấn vấn vì hai lý do. Một là, không fan hâm mộ thể thao đích thực nào sẽ nói kiểu đó. (Tiếng cười) Nếu ta nghĩ rằng luật của môn thể thao mình quan tâm chỉ đơn thuần là ngẫu hứng, chứ không phải được đặt ra để kêu gọi những phẩm chất và sự xuất sắc mà ta cho rằng đáng ngưỡng mộ, chúng ta sẽ không quan tâm đến kết quả trận đấu. Nó còn đáng phản đối trên một phương diện khác. Bề ngoài, dường như -- cuộc tranh luận về chiếc xe golf này -- nó là một tranh luận về sự công bằng, về một lợi thế không công bằng. Nhưng nếu chỉ có sự công bằng đang được xét xử, sẽ có một giải pháp đơn giản và hiển nhiên. Đó sẽ là gì? (Khán giả: Để mọi người đều dùng xe.) Để tất cả đều dùng xe golf nếu họ muốn. Khi đó phản đối dựa trên sự công bằng sẽ biết mất.
But letting everyone ride in a cart would have been, I suspect, more anathema to the golfing greats and to the PGA, even than making an exception for Casey Martin. Why? Because what was at stake in the dispute over the golf cart was not only the essential nature of golf, but, relatedly, the question: What abilities are worthy of honor and recognition as athletic talents? Let me put the point as delicately as possible: Golfers are a little sensitive about the athletic status of their game. (Laughter) After all, there's no running or jumping, and the ball stands still. (Laughter) So if golfing is the kind of game that can be played while riding around in a golf cart, it would be hard to confer on the golfing greats the status that we confer, the honor and recognition that goes to truly great athletes. That illustrates that with golf, as with flutes, it's hard to decide the question of what justice requires, without grappling with the question, "What is the essential nature of the activity in question, and what qualities, what excellences connected with that activity, are worthy of honor and recognition?"
Nhưng để tất cả đều dùng xe tôi nghi rằng, sẽ trở nên tồi tệ hơn đối với những người chơi golf giỏi và đối với PGA, hơn cả việc cho Casey Martin một ngoại lệ. Vì sao? Vì điều cần được xét xử trong cuộc tranh luận về chiếc xe golf không chỉ là bản chất của golf và còn là câu hỏi có liên quan sau, những khả năng nào đáng được trân trọng và công nhận như những tài năng thể thao? Để tôi diễn đạt điều này chính xác nhất có thể: Các tay golf khá nhạy cảm về độ thể thao của môn này. (Tiếng cười) Dù sao thì, cũng không có chạy hay nhảy và quả bóng thì cứ đứng yên. (Tiếng cười) Vậy nên nếu golf là loại thể thao có thể được chơi trong khi lái xe golf, sẽ khó có thể trao cho những tay golf cừ khôi vị thế, sự trân trọng và công nhận dành cho những vận động viên thực thụ. Điều này thể hiện rằng với golf, cũng như với sáo, thật khó để quyết định vấn đề công lý yêu cầu điều gì, mà không mắc phải câu hỏi "Điều gì là căn bản của hoạt động đang được xem xét, và những phẩm chất nào, những tài năng nào liên quan đến hoạt động đó là đáng trân trọng và công nhận?"
Let's take a final example that's prominent in contemporary political debate: same-sex marriage. There are those who favor state recognition only of traditional marriage between one man and one woman, and there are those who favor state recognition of same-sex marriage. How many here favor the first policy: the state should recognize traditional marriage only? And how many favor the second, same-sex marriage? Now, put it this way: What ways of thinking about justice and morality underlie the arguments we have over marriage? The opponents of same-sex marriage say that the purpose of marriage, fundamentally, is procreation, and that's what's worthy of honoring and recognizing and encouraging. And the defenders of same-sex marriage say no, procreation is not the only purpose of marriage; what about a lifelong, mutual, loving commitment? That's really what marriage is about. So with flutes, with golf carts, and even with a fiercely contested question like same-sex marriage, Aristotle has a point. Very hard to argue about justice without first arguing about the purpose of social institutions and about what qualities are worthy of honor and recognition.
Hãy xem một ví dụ cuối cùng rất phổ biến trong tranh luận chính trị hiện nay: hôn nhân đồng giới. Có những người chỉ ủng hộ sự công nhận của hôn nhân truyền thống một nam một nữ, và có những người ủng hộ sự công nhận của hôn nhân đồng giới. Bao nhiêu người ở đây ủng hộ chính sách đầu tiên: mỗi bang chỉ nên công nhận hôn nhân truyền thống mà thôi? Và có bao nhiêu ủng hộ cái thứ hai, hôn nhân đồng giới? Nói theo cách khác, lối suy nghĩ về công bằng và đạo đức nào là cơ sở cho những luận điểm của chúng ta về hôn nhân? Phía phản đối hôn nhân đồng giới nói mục đích của hôn nhân, về căn bản, là sinh nở, và đó là điều đáng trân trọng và công nhận và khuyến khích. Và những người bảo vệ hôn nhân đồng giới nói không, sinh nở không phải là mục đích duy nhất của hôn nhân. Còn sự gắn bó, đồng cảm suốt cuộc đời thì sao? Đó là điều hôn nhân thực sự hướng đến. Vậy thì với sáo, với xe golf, và thậm chí với một vấn đề được bàn cãi nảy lửa như hôn nhân đồng giới, Aristotle có một điểm cần nhắc tới. Rất khó để tranh luận về công lý mà không tranh luận trước về mục đích của những quy định chung trong xã hội và những giá trị đáng được trân trọng và công nhận.
So let's step back from these cases and see how they shed light on the way we might improve, elevate, the terms of political discourse in the United States, and for that matter, around the world. There is a tendency to think that if we engage too directly with moral questions in politics, that's a recipe for disagreement, and for that matter, a recipe for intolerance and coercion. So better to shy away from, to ignore, the moral and the religious convictions that people bring to civic life. It seems to me that our discussion reflects the opposite, that a better way to mutual respect is to engage directly with the moral convictions citizens bring to public life, rather than to require that people leave their deepest moral convictions outside politics before they enter. That, it seems to me, is a way to begin to restore the art of democratic argument.
Vậy hãy lùi ra xa những trường hợp này và xem chúng gợi mở cách mà ta có thể cải tiến những điều kiện của tranh luận chính trị tại Hoa Kỳ, và khắp thế giới. Dễ để nghĩ rằng nếu ta đi thẳng vào những vấn đề đạo đức trong chính trị, đó sẽ là nguyên nhân dẫn tới bất đồng, và thêm vào đó, dẫn tới mất kiên nhẫn và áp lực. Vậy tốt hơn là tránh xa, tảng lờ, lòng tin vào đạo đức và tôn giáo mà con người đem đến cuộc sống văn minh. Dường như thảo luận của chúng ta phản ánh điều đối lập đó là cách tốt hơn để đạt được tôn trọng lẫn nhau là đối diện trực tiếp với niềm tin về đạo đức mà những công dân trao cho các hoạt động công khai, hơn là yêu cầu mọi người bỏ những niềm tin đạo đức sâu sắc nhất ra ngoài chính trị trước khi họ tham gia. Điều đó, dường như với tôi, là một cách để bắt đầu lấy lại nghệ thuật của tranh luận dân chủ.
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you very much. Thanks. Thank you. Chris. Thanks, Chris.
Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn. Cảm ơn các bạn. Chris. Cảm ơn, Chris.
Chris Anderson: From flutes to golf courses to same-sex marriage -- that was a genius link. Now look, you're a pioneer of open education. Your lecture series was one of the first to do it big. What's your vision for the next phase of this?
Chris Anderson: Từ những cây sáo đến đường golf đến hôn nhân đồng giới, một kết nối tuyệt vời. Giờ hãy nhìn xem, anh là một nhà tiên phong trong giáo dục mở. Chuỗi các bài giảng của anh là một trong những bước đầu tiên để thực hiện nó. Tầm nhìn của anh về giai đoạn tiếp theo là gì?
MS: Well, I think that it is possible. In the classroom, we have arguments on some of the most fiercely held moral convictions that students have about big public questions. And I think we can do that in public life more generally. And so my real dream would be to take the public television series that we've created of the course -- it's available now, online, free for everyone anywhere in the world -- and to see whether we can partner with institutions, at universities in China, in India, in Africa, around the world, to try to promote civic education and also a richer kind of democratic debate.
MS: Tôi nghĩ điều này là khả thi. Trong lớp học, chúng tôi có những tranh luận về một số quan niệm đạo đức lâu bền nhất của các sinh viên về những vấn đề lớn của chung. Và tôi cho rằng ta có thể làm việc này công khai một cách khái quát hơn. Ước mơ của tôi là lấy seri truyền hình mà chúng tôi đã ghi lại khóa học -- giờ nó có sẵn ở trên mạng, miễn phí cho mọi người ở tất cả mọi nơi trên thế giới -- và xem liệu chúng tôi có thể hợp tác với các tổ chức, tại các trường đại học ở Trung Quốc, ở Ấn Độ, ở Châu Phi, khắp thế giới, để ủng hộ giáo dục có văn hóa và một kiểu tranh luận dân chủ đa dạng hơn.
CA: So you picture, at some point, live, in real time, you could have this kind of conversation, inviting questions, but with people from China and India joining in?
CA: Vậy anh hình dung, một lúc nào đó, trong thời gian thực, anh có thể có cuộc trò chuyện như thế này, khơi gợi những câu hỏi, nhưng với những người từ Trung Quốc và Ấn Độ tham gia?
MS: Right. We did a little bit of it here with 1,500 people in Long Beach, and we do it in a classroom at Harvard with about 1,000 students. Wouldn't it be interesting to take this way of thinking and arguing, engaging seriously with big moral questions, exploring cultural differences and connect through a live video hookup, students in Beijing and Mumbai and in Cambridge, Massachusetts and create a global classroom. That's what I would love to do.
MS: Đúng vậy. Chúng ta đã thực hiện được chút ít ở đây với 1500 người tại Long Beach, và chúng tôi thực hiện trong lớp học tại Harvard với khoảng 1000 sinh viên. Thật thú vị khi lấy cách nghĩ và tranh luận này, thảo luận nghiêm túc về những câu hỏi đạo đức lớn lao, khám phá sự khác nhau trong văn hóa và kết nối qua một đường truyền video trực tiếp, sinh viên ở Bắc Kinh và Mumbai và Cambridge, Massachusetts và tạo nên một lớp học toàn câu. Đó là điều tôi muốn thực hiện.
(Applause)
(Vỗ tay)
CA: So, I would imagine that there are a lot of people who would love to join you in that endeavor. Michael Sandel. Thank you so much. (MS: Thanks so much.)
CA: Vậy thì tôi hình dung có rất nhiều người mong được tham gia cùng ông trong nỗ lực đó. Michael Sandel: Cảm ơn rất nhiều. (MS: Cảm ơn rất nhiều.)