So there's this thing called the law of unintended consequences. I thought it was just like a saying, but it actually exists, I guess. There's, like, academic papers about it. And I'm a designer. I don't like unintended consequences. People hire me because they have consequences that they really intend, and what they intend is for me to help them achieve those consequences. So I live in fear of unintended consequences. And so this is a story about consequences intended and unintended.
Có một định luật nói về các kết quả không dự tính trước, tôi nghĩ nó giống một câu nói hơn, nhưng định luật đó thực sự tồn tại. Sẽ có những nghiên cứu khoa học về nó. Tôi là một nhà thiết kế. Tôi không thích những kết quả không dự tính trước. Người ta thuê tôi bởi họ muốn đạt được những kết quả có mục đích rõ ràng, và mục đích đó là để tôi giúp họ đạt được những kết quả đó. Tôi sống trong sự lo sợ về các kết quả không dự tính trước. Và đây là một câu chuyện về các kết quả được trông đợi cũng như không trông đợi,
I got called by an organization called Robin Hood to do a favor for them. Robin Hood is based in New York, a wonderful philanthropic organization that does what it says in the name. They take from rich people, give it to poor people. In this case, what they wanted to benefit was the New York City school system, a huge enterprise that educates more than a million students at a time, and in buildings that are like this one, old buildings, big buildings, drafty buildings, sometimes buildings that are in disrepair, certainly buildings that could use a renovation. Robin Hood had this ambition to improve these buildings in some way, but what they realized was to fix the buildings would be too expensive and impractical. So instead they tried to figure out what one room they could go into in each of these buildings, in as many buildings that they could, and fix that one room so that they could improve the lives of the children inside as they were studying. And what they came up with was the school library, and they came up with this idea called the Library Initiative. All the students have to pass through the library. That's where the books are. That's where the heart and soul of the school is. So let's fix these libraries.
Tôi được liên hệ bởi một tổ chức có tên "Robin Hood," họ nhờ tôi một việc. Robin có trụ sở ở New York, đó là một tổ chức từ thiện rất tuyệt vời, đúng với tên gọi của mình. Họ lấy từ người giàu và chia cho người nghèo. Ở đây, đối tượng họ muốn giúp đỡ là hệ thống trường học ở New York, một hệ thống khổng lồ đang đào tạo cùng lúc hơn một triệu học sinh, trong những toà nhà kiểu thế này: cũ kỹ, đồ sộ, bí bách, và đôi khi từ lâu đã không được sửa chữa, vài toà nhà như vậy cần một đợt đại tu. Robin Hood có tham vọng sửa chữa những toà nhà này bằng cách nào đó, nhưng điều họ nhận ra là việc sửa chữa chúng quá đắt đỏ và phi thực tế. Thay vào đó, họ cố gắng tìm kiếm một căn phòng khả dĩ trong mỗi toà nhà, và trong nhiều toà nhà nhất có thể, và sửa chữa đúng căn phòng đó, mục đích để cải thiện năng suất của những đứa trẻ trong đó khi chúng đang học bài. Căn phòng họ nghĩ tới chính là thư viện trường, và họ nghĩ tới ý tưởng mang tên The Library Initiative. Tất cả học sinh có lẽ đều từng tới thư viện. Đó là nơi có mọi loại sách. Đó là trái tim và linh hồn của toàn trường. Hãy sửa những thư viện này!
So they did this wonderful thing where they brought in first 10, then 20, then more architects, each one of whom was assigned a library to rethink what a library was. They trained special librarians. So they started this mighty enterprise to reform public schools by improving these libraries. Then they called me up and they said, "Could you make a little contribution?" I said, "Sure, what do you want me to do?" And they said, "Well, we want you to be the graphic designer in charge of the whole thing." And so I thought, I know what that means. That means I get to design a logo. I know how to design that. I design logos. That's what people come to me for. So OK, let's design a logo for this thing. Easy to do, actually, compared with architecture and being a librarian. Just do a logo, make a contribution, and then you're out, and you feel really good about yourself. And I'm a great guy and I like to feel good about myself when I do these favors.
Họ đã làm điều tuyệt vời này bằng cách gọi đến 10, 20, và nhiều kiến trúc sư hơn nữa, mỗi người đảm nhận một thư viện và suy nghĩ về nó. Họ đào tạo các thủ thư đặc biệt. Họ bắt đầu dự án tuyệt vời này để cải cách trường công bằng việc nâng cao chất lượng thư viện. Họ gọi tôi đến và nói, "Chúng tôi rất mong sự trợ giúp của ngài." Tôi nói: "Hẳn rồi, vậy tôi cần làm gì?" Họ nói, "Chúng tôi mong ngài là thiết kế chính chỉ đạo toàn bộ công việc." Tôi nghĩ mình hiểu điều này. Nó có nghĩa tôi cần thiết kế chiếc logo. Tôi biết cách thiết kế logo. Người ta tìm đến tôi vì điều đó. Được thôi, hãy thiết kế một chiếc logo nào. Việc đó khá dễ khi so với việc của kiến trúc sư hay công việc thủ thư. Chỉ cần đóng góp một chiếc logo, sau đó bạn sẽ rút lui, và bạn sẽ cảm thấy tự hào vì bản thân. Tôi là một người tốt và tôi thích cảm giác tự hào đó sau khi làm việc.
So I thought, let's overdeliver. I'm going to give you three logos, all based on this one idea. So you have three options, pick any of the three. They're all great, I said. So the basic idea was these would be new school libraries for New York schools, and so the idea is that it's a new thing, a new idea that needs a new name. What I wanted to do was dispel the idea that these were musty old libraries, the kind of places that everyone is bored with, you know, not your grandparents' library. Don't worry about that at all. This is going to this new, exciting thing, not a boring library.
Tôi nghĩ tôi sẽ giúp thêm họ. Tôi sẽ cho bạn ba chiếc logo, chúng đều dựa trên một ý tưởng. Bạn có ba lựa chọn, hãy chọn một trong số đó. Tôi nói chúng đều rất tốt. Ý tưởng chung đó là sẽ có những thư viện mới trong trường học cho các ngôi trường ở New York, ý tưởng đó là một thứ hoàn toàn mới, nó cần một cái tên tương xứng. Điều tôi muốn làm là phá bỏ quan điểm cũ về những thư viện cũ kỹ ẩm mốc này, những nơi mà người ta nghe thấy đã chán, nhưng trừ thư viện của ông bạn ra nhé. Đừng lo gì về điều đó. Đây sẽ là một thứ mới mẻ và hấp dẫn, không như cái thư viện cũ.
So option number one: so instead of thinking of it as a library, think of it as a place where it is like: do talk, do make loud noises. Right? So no shushing, it's like a shush-free zone. We're going to call it the Reading Room.
Lựa chọn thứ nhất: thay vì nghĩ đó là một thư viện, hãy nghĩ nó như một nơi thế này: bạn nói chuyện, làm ồn cũng được. Đúng không? Bạn không cần cố gắng giữ im lặng nữa. Ta sẽ gọi đó là phòng đọc.
That was option number one. OK, option number two. Option number two was, wait for it, OWL. I'll meet you at OWL. I'm getting my book from the OWL. Meet you after school down at OWL. I like that, right? Now, what does OWL stand for? Well, it could be One World Library, or it could be Open. Wonder. Learn. Or it could be -- and I figure librarians could figure out other things it could be because they know about words. So other things, right? And then look at this. It's like the eye of the owl. This is irresistible in my opinion.
Đó là lựa chọn thứ nhất. Đây là lựa chọn thứ hai. Lựa chọn thứ hai, hãy chờ nhé, "OWL." Tôi sẽ gặp bạn ở "OWL." Tôi mượn sách ở "OWL." Tôi gặp bạn sau giờ học ở "OWL." Tôi thích điều đó, nhỉ? Vậy "OWL" là cái gì vậy? Có thể đó là "One World Library," hoặc đó là "Open. Wonder. Learn." Hay cũng có thể là -- Tôi biết các thủ thư có thể nghĩ đến nhiều tên viết tắt khác vì họ đọc rất nhiều. Những thứ khác, nhỉ? Nhìn đây. Nó rất giống con mắt của loài cú vọ - owl. Tôi nghĩ đó là thứ cực kỳ mê hoặc.
But there's even another idea. Option number three. Option number three was based actually on language. It's the idea that "read" is the past tense of "read," and they're both spelled the same way. So why don't we call this place The Red Zone? I'll meet you at the Red Zone. Are you Red? Get Red. I'm well Red.
Thậm chí ta còn ý tưởng khác. Lựa chọn thứ ba. Lựa chọn thứ ba có liên quan đến ngôn ngữ. Ý tưởng đó dựa vào việc "read" cũng có thì quá khứ là "read," chúng có cách viết giống nhau. Vậy "Read" đọc giống "Red," sao ta không gọi nơi đó là "The Red Zone?" Tôi sẽ gặp cậu ở "Red Zone." Bạn đã "Red" chưa? Cùng đi "Red" nào. Tôi rất thích "Red."
(Laughter)
(Cười)
I really loved this idea, and I somehow was not focused on the idea that librarians as a class are sort of interested in spelling and I don't know.
Tôi rất thích ý tưởng này, và tôi nghĩ tôi đã không tập trung vào ý tưởng cho rằng thư viện là một lớp học dành cho những chú mọt sách.
(Laughter)
(Cười)
But sometimes cleverness is more important than spelling, and I thought this would be one of those instances. So usually when I make these presentations I say there's just one question and the question should be, "How can I thank you, Mike?" But in this case, the question was more like, "Um, are you kidding?" Because, they said, the premise of all this work was that kids were bored with old libraries, musty old libraries. They were tired of them. And instead, they said, these kids have never really seen a library. The school libraries in these schools are really so dilapidated, if they're there at all, that they haven't bored anyone. They haven't even been there to bore anyone at all. So the idea was, just forget about giving it a new name. Just call it, one last try, a library. Right? OK. So I thought, OK, give it a little oomph? Exclamation point? Then -- this is because I'm clever -- move that into the "i," make it red, and there you have it, the Library Initiative. So I thought, mission accomplished, there's your logo. So what's interesting about this logo, an unintended consequence, was that it turned out that they didn't really even need my design because you could type it any font, you could write it by hand, and when they started sending emails around, they just would use Shift and 1, they'd get their own logo just right out of the thing. And I thought, well, that's fine. Feel free to use that logo. And then I embarked on the real rollout of this thing -- working with every one of the architects to put this logo on the front door of their own library. Right?
Nhưng đôi khi sự thông thái lại quan trọng hơn sự chăm chỉ, và tôi nghĩ đây là một ví dụ chứng tỏ điều đó. Khi đứng diễn thuyết thế này, người ta chỉ hỏi tôi đúng một câu hỏi, câu đó là, "Tôi phải cảm ơn anh ra sao đây Mike?" Nhưng trong tình huống này, câu hỏi đó có thể là, "Ờm... Cậu đùa tôi đấy à?" Bởi lẽ họ cho rằng căn cứ của toàn bộ việc này chính là việc trẻ em đã phát chán với những thư viện cũ kỹ và đơn điệu. Chúng phát chán rồi. Nhưng thay vào đó, họ lại nói những đứa trẻ này chưa từng tới thư viện. Thư viện trong những trường học này đã xuống cấp trầm trọng, đó là nếu chúng đã từng tới đó, vì vậy chúng không thể chán. Chúng chẳng lên đó bao giờ để mà chán được. Vì vậy ý tưởng là, đừng nghĩ ra cái tên mới nào nữa. Lần cuối cùng, hãy gọi nó là cái thư viện. Đúng không? Được rồi. Tôi nghĩ rằng, có nên tạo cho nó một dấu ấn riêng không nhỉ? Thêm dấu chấm than? Sau đó -- bởi vì tôi khá thông minh -- thay chữ "i" bằng dấu chấm than, biến nó thành màu đỏ, Và đây rồi, bạn đã có The Library Initiative. Tôi nghĩ rằng mình xong việc rồi, logo của họ đây. Điều thú vị ở chiếc logo này là một kết quả không dự định trước, đó là việc họ chẳng cần đến cái thiết kế logo của tôi vì thực ra bạn chỉ cần gõ chữ bằng máy, thậm chí viết tay, và khi họ gửi email đi đâu đó, họ chỉ cần nhấn phím Shift và 1, họ sẽ có ngay một chiếc logo ngay lập tức. Tôi nghĩ rằng, vậy được thôi. Cứ thoải mái dùng logo kiểu đó đi. Và tôi bắt đầu làm công việc thực sự của phi vụ này, hợp tác với từng người kiến trúc sư một để đặt chiếc logo này trước cửa mỗi thư viện của họ. Phải không?
So here's the big rollout. Basically I'd work with different architects. First Robin Hood was my client. Now these architects were my client. I'd say, "Here's your logo. Put it on the door." "Here's your logo. Put it on both doors." "Here's your logo. Put it off to the side." "Here's your logo repeated all over to the top." So everything was going swimmingly. I just was saying, "Here's your logo. Here's your logo."
Công việc chính đây. Cơ bản, tôi sẽ làm việc với nhiều kiến trúc sư. Ban đầu, "Robin Hood" là khách hàng của tôi, giờ là các kiến trúc sư. Tôi sẽ nói, "Đây logo đây. Đóng nó trên cửa đi." "Đây logo đây. Đóng lên cả hai cửa nhé." "Đây logo đây. Gắn nó sang cạnh cửa đi." "Đây logo đây. Làm thêm để gắn bên trên cửa đi." Mọi thứ tiến triển tốt đẹp. Tôi chỉ chỉ đạo, "Đây logo đây. Đây logo đây."
Then I got a call from one of the architects, a guy named Richard Lewis, and he says, "I've got a problem. You're the graphics guy. Can you solve it?" And I said, OK, sure." And he said, "The problem is that there's a space between the shelf and the ceiling." So that sounds like an architectural issue to me, not a graphic design issue, so I'm, "Go on." And Richard says, "Well, the top shelf has to be low enough for the kid to reach it, but I'm in a big old building, and the ceilings are really high, so actually I've got all this space up there and I need something like a mural." And I'm like, "Whoa, you know, I'm a logo designer. I'm not Diego Rivera or something. I'm not a muralist." And so he said, "But can't you think of anything?" So I said, "OK, what if we just took pictures of the kids in the school and just put them around the top of the thing, and maybe that could work." And my wife is a photographer, and I said, "Dorothy, there's no budget, can you come to this school in east New York, take these pictures?" And she did, and if you go in Richard's library, which is one of the first that opened, it has this glorious frieze of, like, the heroes of the school, oversized, looking down into the little dollhouse of the real library, right? And the kids were great, hand-selected by the principals and the librarian. It just kind of created this heroic atmosphere in this library, this very dignified setting below and the joy of the children above.
Và một trong số các kỹ sư gọi cho tôi, anh ta tên Richard Lewis, anh ta nói, "Tôi có một thắc mắc. Ông là nhà thiết kế. Ông xử lý được chứ?" Tôi nói, "Hẳn rồi." Anh ta nói, "Vấn đề là tồn tại những khoảng trống giữa các giá sách và trần nhà." Với tôi, đó có vẻ là vấn đề về kiến trúc, không hẳn là vấn đề thiết kế, tôi đã nói, "Tiếp tục đi." Và Richard nói, "Giá sách trên cùng cần thấp hơn một chút để vừa tầm với trẻ em, đó là một toà nhà to lớn và cũ kỹ, trần nhà rất cao, thực sự có rất nhiều khoảng trống, thứ như tranh tường sẽ rất hợp." Tôi nói, "Anh biết đấy, tôi là nhà thiết kế logo, tôi chẳng phải hoạ sĩ Diego Rivera. Tôi chẳng biết vẽ tranh tường." Anh ta nói, "Vậy anh không nghĩ ra cách nào à?" Tôi nói, "Ta nên chụp ảnh những đứa trẻ trong trường đó và treo chúng phía trên các giá sách, tôi nghĩ cách đó hiệu quả." Vợ tôi là một nhiếp ảnh gia, tôi bảo cô, "Dorothy, sẽ không có tiền công, nhưng em sẽ chụp vài bức ở ngôi trường phía đông New York này nhé? Cô ấy đã làm thế. Nếu bạn tới thư viện của Richard, nó nằm trong số được mở cửa đầu tiên, nó có một hàng ảnh tuyệt vời, chụp những "anh hùng" trong trường, ảnh cỡ lớn, và họ đang nhìn xuống căn phòng đọc nhỏ nhắn. Những đứa trẻ tuyệt vời được lựa chọn bởi chính hiệu trưởng và các thủ thư. Điều đó đã tạo ra bầu không khí "hào hùng" trong thư viện, một không khí nghiêm túc phía dưới và những đứa trẻ hạnh phúc phía trên.
So naturally all the other librarians in the other schools see this and they said, well, we want murals too. And I'm like, OK. So then I think, well, it can't be the same mural every time, so Dorothy did another one, and then she did another one, but then we needed more help, so I called an illustrator I knew named Lynn Pauley, and Lynn did these beautiful paintings of the kids. Then I called a guy named Charles Wilkin at a place called Automatic Design. He did these amazing collages. We had Rafael Esquer do these great silhouettes. He would work with the kids, asking for words, and then based on those prompts, come up with this little, delirious kind of constellation of silhouettes of things that are in books. Peter Arkle interviewed the kids and had them talk about their favorite books and he put their testimony as a frieze up there. Stefan Sagmeister worked with Yuko Shimizu and they did this amazing manga-style statement, "Everyone who is honest is interesting," that goes all the way around. Christoph Niemann, brilliant illustrator, did a whole series of things where he embedded books into the faces and characters and images and places that you find in the books. And then even Maira Kalman did this amazing cryptic installation of objects and words that kind of go all around and will fascinate students for as long as it's up there.
Một cách tự nhiên, những thủ thư ở các trường khác thấy điều này và họ cũng muốn tranh trang trí như vậy. Tốt thôi. Tôi nghĩ rằng ta không thể lặp lại cách làm đó được, nên Dorothy đã làm cách khác, và cách khác nữa, nhưng chúng tôi cần giúp đỡ, và tôi đã gọi một hoạ sĩ chuyên vẽ minh hoạ tên Lynn Pauley, Lynn đã vẽ nên những bức tranh tuyệt vời cho chúng. Tôi gọi một người tên Charles Wilkin từ một chỗ tên Automatic Design. Anh đã ghép bức tranh tuyệt vời này. Chúng tôi nhờ Rafael Esquer vẽ các bức tranh thế này. Anh ta làm việc với bọn trẻ, hỏi ý kiến chúng, và dựa vào đó tạo nên những hình người nhỏ nhắn giống những hoạ tiết trang trí trong sách. Peter Arkle đã hỏi bọn trẻ và bảo chúng nói về những cuốn sách chúng thích, và tập hợp tất cả lại thành bức tranh tường này. Stefan Sagmeister cùng với Yuko Shimizu đã tạo nên dòng chữ tuyệt đẹp mang phong cách manga, "Những ai trung thực đều đáng khen," dòng chữ cỡ lớn ai cũng nhìn thấy. Christoph Niemann, một hoạ sĩ tài năng, đã vẽ rất nhiều bức tranh trong đó ông đã minh hoạ các khuôn mặt, nhân vật, tranh vẽ, địa điểm thành hình những cuốn sách. Maira Kalman thậm chí đã sắp xếp đồ vật và chữ cái thành một bức tranh kỳ bí xung quanh thư viện, điều đó làm các học sinh thích thú khi chúng được treo trên đó.
So this was really satisfying, and basically my role here was reading a series of dimensions to these artists, and I would say, "Three feet by 15 feet, whatever you want. Let me know if you have any problem with that." And they would go and install these. It just was the greatest thing.
Điều đó thực sự làm ta vui vẻ, nhiệm vụ của tôi về cơ bản là đọc các thông số cho các hoạ sĩ, tôi sẽ nói rằng, "Kích thước khoảng ba feet và 15 feet, tầm đó. Hãy bảo tôi nếu cậu gặp vấn đề." Họ sẽ đến và làm việc. Đó là điều tuyệt vời nhất.
But the greatest thing, actually, was -- Every once in a while, I'd get, like, an invitation in the mail made of construction paper, and it would say, "You are invited to the opening of our new library." So you'd go to the library, say, you'd go to PS10, and you'd go inside. There'd be balloons, there'd be a student ambassador, there'd be speeches that were read, poetry that was written specifically for the opening, dignitaries would present people with certificates, and the whole thing was just a delirious, fun party. So I loved going to these things. I would stand there dressed like this, obviously not belonging, and someone would say, "What are you doing here, mister?" And I'd say, "Well, I'm part of the team that designed this place." And they'd said, "You do these shelves?" And I said, "No." "You took the pictures up above." "No." "Well, what did you do?" "You know when you came in? The sign over the door?" "The sign that says library?"
Nhưng thực ra, điều tuyệt nhất là... Thi thoảng, tôi nhận được lời mời qua thư được làm bằng giấy thủ công, viết, "Bạn được mời đến lễ khai trương thư viện mới của chúng tôi." Bạn sẽ tới thư viện, ví dụ tới PS10, và bạn vào trong. Sẽ có bóng bay, sẽ có đại sứ học sinh, sẽ có ai đó đọc bài phát biểu, những bài phát biểu được viết riêng cho lễ khai trương, cán bộ trường tặng các bạn giấy khen, và sau đó sẽ là một bữa liên hoan rất vui vẻ. Tôi thích đến những nơi đó. Tôi sẽ mặc những bộ đồ này, rõ ràng chúng không phải của tôi, ai đó sẽ hỏi tôi, "Ngài đang làm gì ở đây vậy?" Tôi sẽ trả lời, "Tôi là thành viên trong đội thiết kế nơi này." Họ sẽ hỏi, "Ngài thiết kế giá sách à?" Tôi sẽ nói "Không." "Ngài chụp các bức ảnh trên kia à?" "Không phải." "Vậy ngài đã làm gì?" "Cậu có thấy cái biển trước cửa không?" "Cái biển ghi "Thư viện" ấy?"
(Laughter)
(Cười)
"Yeah, I did that!" And then they'd sort of go, "OK. Nice work if you can get it." So it was so satisfying going to these little openings despite the fact that I was kind of largely ignored or humiliated, but it was actually fun going to the openings, so I decided that I wanted to get the people in my office who had worked on these projects, get the illustrators and photographers, and I said, why don't we rent a van and drive around the five boroughs of New York and see how many we could hit at one time. And eventually there were going to be 60 of these libraries, so we probably got to see maybe half a dozen in one long day. And the best thing of all was meeting these librarians who kind of were running these, took possession of these places like their private stage upon which they were invited to mesmerize their students and bring the books to life, and it was just this really exciting experience for all of us to actually see these things in action. So we spent a long day doing this and we were in the very last library. It was still winter, because it got dark early, and the librarian says, "I'm about to close down. So really nice having you here. Hey, wait a second, do you want to see how I turn off the lights?" I'm like, "OK." And she said, "I have this special way that I do it." And then she showed me. What she did was she turned out every light one by one by one by one, and the last light she left on was the light that illuminated the kids' faces, and she said, "That's the last light I turn off every night, because I like to remind myself why I come to work."
"Tôi đã làm nó đấy!" Họ sẽ nói kiểu, "Việc đó không khó quá nhỉ." Thật tuyệt khi tham gia những lễ khai trương nho nhỏ như vậy, bất chấp sự thật rằng người ta thường bỏ qua tôi hoặc cười tôi, nhưng tôi thấy rất vui khi đến đó, tôi quyết định sẽ liên hệ với những người đó, những người đã làm trong dự án đó, những hoạ sĩ và nhà nhiếp ảnh, tôi gợi ý về việc thuê xe tải, đi hết năm quận của New York và xem chúng tôi có thể làm gì thêm. Cuối cùng, đã có thêm 60 thư viện kiểu như vậy, và chúng tôi liên hệ với sáu thư viện trong đúng một ngày. Điều tuyệt nhất là gặp gỡ những thủ thư, những người làm chủ và vận hành chúng, coi chúng như nơi mà họ có thể đưa bọn trẻ đến, mê hoặc chúng bằng những cuốn sách sống động, đó là một trải nghiệm đầy hứng khởi khi chúng ta thực sự thấy những mô hình này vận hành tốt. Chúng tôi đã dành cả ngày dài làm việc này và chúng tôi đã tới thư viện cuối. Lúc đó vẫn là mùa đông, trời tối khá nhanh, và người thủ thư đã nói, "Chúng tôi sắp đóng cửa rồi. Rất vui khi gặp anh ở đây. Nhưng chờ đã, anh có muốn thấy cách tôi tắt đèn không?" Tôi nói, "Được thôi." Cô ấy nói, "Tôi có cách đặc biệt để làm việc này." Và cô ấy đã giúp tôi thấy. Cô ấy đã tắt lần lượt từng chiếc đèn một, và chiếc đèn cuối cùng cô ấy để sáng chính là chiếc làm tôi thấy rõ khuôn mặt những đứa trẻ, và cô ấy nói, "Đó là chiếc cuối tôi tắt đi mỗi ngày, đó là cách tự nhắc nhở lý do tôi làm việc."
So when I started this whole thing, remember, it was just about designing that logo and being clever, come up with a new name? The unintended consequence here, which I would like to take credit for and like to think I can think through the experience to that extent, but I can't. I was just focused on a foot ahead of me, as far as I could reach with my own hands. Instead, way off in the distance was a librarian who was going to find the chain of consequences that we had set in motion, a source of inspiration so that she in this case could do her work really well. 40,000 kids a year are affected by these libraries. They've been happening for more than 10 years now, so those librarians have kind of turned on a generation of children to books and so it's been a thrill to find out that sometimes unintended consequences are the best consequences.
Khi tôi bắt đầu dự án này, tôi chỉ biết đến việc thiết kế chiếc logo và vắt óc nghĩ ra một cái tên mới. Kết quả không đoán trước là đây, tôi muốn nói về đóng góp của mình và tôi muốn hình dung câu chuyện theo cách đó, nhưng tôi không thể. Tôi chỉ tập trung vào thứ ngay trước mắt, chẳng thể xa hơn. Nhưng, đằng xa kia là người thủ thư, những người sẽ tiếp tục và phát triển những điều chúng tôi bắt đầu, một nguồn cảm hứng, một sự tận tâm với công việc của mình. Họ đã giúp đỡ cho 40.000 trẻ em mỗi năm. Điều đó đã tiếp diễn trong khoảng 10 năm, vậy nên những thủ thư này đã thắp sáng cả một thế hệ bằng những cuốn sách, và thật ngạc nhiên khi hiểu ra rằng đôi khi, kết quả không đoán trước lại là kết quả tuyệt vời nhất.
Thank you very much.
Cám ơn các bạn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)