In the past several days, I heard people talking about China. And also, I talked to friends about China and Chinese Internet. Something is very challenging to me. I want to make my friends understand: China is complicated. So I always want to tell the story, like, one hand it is that, the other hand is that. You can't just tell a one sided story. I'll give an example. China is a BRIC country. BRIC country means Brazil, Russia, India and China. This emerging economy really is helping the revival of the world economy. But at the same time, on the other hand, China is a SICK country, the terminology coined by Facebook IPO papers -- file. He said the SICK country means Syria, Iran, China and North Korea. The four countries have no access to Facebook. So basically, China is a SICK BRIC country.
Trong những ngày qua, tôi nghe mọi người bàn tán về Trung Quốc. Tôi cũng bàn luận với bạn bè mình về Trung Quốc và Internet ở đó, một việc đầy thử thách đối với tôi. Tôi muốn các bạn tôi hiểu rằng Trung Quốc rất phức tạp. Tôi luôn muốn kể lại một câu chuyện kiểu như một mặt nó là như thế này, mặt khác nó lại như thế khác. Bạn không thể chỉ nghe chuyện một chiều. Để tôi cho ví dụ, Trung Quốc là một nước trong khối BRIC BRIC bao gồm Brazil, Nga (Russia), Ấn độ (India) và Trung Quốc (China). Những nền kinh tế mới nổi này đang vực lại kinh tế thế giới. Mặt khác, Trung Quốc cũng là một nước trong khối SICK ("Bệnh hoạn"), một thuật ngữ xuất hiện trong tài liệu IPO (Đợt phát hành cổ phiếu lần đầu) của Facebook. Khối SICK bao gồm Syria, Iran, Trung Quốc (China) và Triều Tiên (Korea), 4 quốc gia không cho phép truy cập Facebook. Như vậy, nói ngắn gọn, China là một nước BRIC Bệnh Hoạn.
(Laughter)
(Cười)
Another project was built up to watch China and Chinese Internet. And now, today I want to tell you my personal observation in the past several years, from that wall. So, if you are a fan of the Game of Thrones, you definitely know how important a big wall is for an old kingdom. It prevents weird things from the north.
Đã từng có một đề án được thực thi để theo dõi Internet ở Trung Quốc Hôm nay, tôi muốn trình bày những ghi nhận của cá nhân mình trong vài năm qua, từ trong bức tường đó. Nếu có ai ở đây là fan của Trò chơi Vương Quyền, các bạn nhất định hiểu được tầm quan trọng của tường thành đối với một vương quốc xưa. Tường thành ngăn chận những thứ đáng ngại từ phương Bắc.
Same was true for China. In the north, there was a great wall, Chang Cheng. It protected China from invaders for 2,000 years. But China also has a great firewall. That's the biggest digital boundary in the whole world. It's not only to defend the Chinese regime from overseas, from the universal values, but also to prevent China's own citizens to access the global free Internet, and even separate themselves into blocks, not united.
Ở Trung Quốc cũng vậy. Phía Bắc Trung Quốc có một trường thành (Chang Cheng) đã bảo vệ đất nước này trước ngoại xâm trong 2000 năm. Thế nhưng Trung Quốc còn có một bức "trường hoả thành", ranh giới kỹ thuật số lớn nhất thế giới. Nó không chỉ bảo vệ chính quyền Trung Quốc khỏi ảnh hưởng của ngoại quốc, những quan điểm chung của quốc tế, mà còn ngăn chặn người dân Trung Quốc truy cập vào mạng lưới Internet miễn phí của thế giới, chia rẽ họ thành những nhóm độc lập, không liên thông.
So, basically the "Internet" has two Internets. One is the Internet, the other is the Chinanet. But if you think the Chinanet is something like a deadland, wasteland, I think it's wrong. But we also use a very simple metaphor, the cat and the mouse game, to describe in the past 15 years the continuing fight between Chinese censorship, government censorship, the cat, and the Chinese Internet users. That means us, the mouse. But sometimes this kind of a metaphor is too simple.
Trên cơ bản, "Internet" hiện nay gồm hai loại. Loại thứ nhất là Internet, loại thứ hai là Chinanet. Nếu bạn cho rằng Chinanet chỉ là một vùng đất chết khô cằn, bạn đã lầm. Chúng tôi dùng một phép ẩn dụ đơn giản - mèo vờn chuột để lột tả tình hình đấu tranh gay gắt trong suốt 15 năm qua giữa bộ máy kiểm duyệt của chính phủ - con mèo và cư dân mạng Trung Quốc - là chúng tôi, những con chuột. Tuy nhiên, nhiều lúc phép so sánh này vẫn còn đơn giản quá.
So today I want to upgrade it to 2.0 version. In China, we have 500 million Internet users. That's the biggest population of Netizens, Internet users, in the whole world. So even though China's is a totally censored Internet, but still, Chinese Internet society is really booming. How to make it? It's simple. You have Google, we have Baidu. You have Twitter, we have Weibo. You have Facebook, we have Renren. You have YouTube, we have Youku and Tudou. The Chinese government blocked every single international Web 2.0 service, and we Chinese copycat every one.
Do vậy hôm nay tôi muốn phát triển nó lên thành phiên bản 2.0. Trung Quốc có 500 triệu cư dân mạng. Chúng tôi là cộng đồng người sử dụng Internet lớn nhất thế giới. Do vậy, ngay cả khi Internet ở Trung Quốc bị kiểm duyệt gắt gao, cộng đồng này vẫn phát triển nhộn nhịp. Làm thế nào được như vậy? Rất đơn giản. Các bạn có Google, chúng tôi có Baidu. Các bạn có Twitter, chúng tôi có Weibo. Các bạn có Facebook, chúng tôi có Renren. Các bạn có Youtube, chúng tôi có Youku và Tudou. Chính phủ Trung Quốc chặn tất cả các dịch vụ quốc tế trên mạng 2.0 và người Trung Quốc chúng tôi sao chép hết những dịch vụ đó.
(Laughter)
(Cười)
So, that's the kind of the thing I call smart censorship. That's not only to censor you. Sometimes this Chinese national Internet policy is very simple: Block and clone. On the one hand, he wants to satisfy people's need of a social network, which is very important; people really love social networking. But on the other hand, they want to keep the server in Beijing so they can access the data any time they want. That's also the reason Google was pulled out from China, because they can't accept the fact that Chinese government wants to keep the server.
Cách kiểm duyệt này tôi cho là kiểm duyệt thông minh. Mục đích không phải chỉ là kiểm duyệt thôi. Đối sách của chính phủ Trung Quốc rất đơn giản: ngăn truy cập rồi sao chép lại. Một mặt, họ cần phải thoả mãn nhu cầu có mạng xã hội của người dân. Điều này rất quan trọng bởi người dân rất yêu thích mạng xã hội. Mặt khác, họ muốn đặt hệ thống máy chủ ở Bắc Kinh để tiện truy cập thông tin khi cần thiết. Đó cũng là lý do Google phải rời thị trường Trung Quốc, bởi họ không thể chấp nhận việc chính phủ nắm quyền điều hành máy chủ.
Sometimes the Arab dictators didn't understand these two hands. For example, Mubarak, he shut down the Internet. He wanted to prevent the Netizens [from criticizing] him. But once Netizens can't go online, they go in the street. And now the result is very simple. We all know Mubarak is technically dead. But also, Ben Ali, Tunisian president, didn't follow the second rule. That means keep the server in your hands. He allowed Facebook, a U.S.-based service, to continue to stay on inside of Tunisia. So he can't prevent it, his own citizens to post critical videos against his corruption. The same thing happend. He was the first to topple during the Arab Spring.
Đôi khi các nhà độc tài Ả Rập không nhận thức được hai mặt của vấn đề. Lấy ví dụ, Tổng thống Murabak cắt dịch vụ Internet bởi ông không muốn người dân chỉ trích mình. Thế nhưng khi người Ai Cập không lên mạng được nữa, họ xuống đường biểu tình. Và giờ đây kết quả rất đơn giản. Chúng ta đều biết Mubarak xem như đã chết rồi. Ben Ali, Tổng thống Tusinia, lại vi phạm điều thứ hai: máy chủ phải đặt trong tầm kiểm soát của chính phủ. Ông để cho Facebook, dịch vụ do Mỹ điều hành, hoạt động trong lãnh thổ Tusinia. Và ông đã không thể ngăn chặn được chính cư dân nước mình đăng tải những đoạn phim chỉ trích tội tham nhũng của ông. Kết quả vẫn như nhau: Ông là lãnh đạo đầu tiên bị lật đổ trong cuộc Cách mạng Mùa xuân Ả Rập.
But those two very smart international censorship policies didn't prevent Chinese social media [from] becoming a really public sphere, a pathway of public opinion and the nightmare of Chinese officials. Because we have 300 million microbloggers in China. It's the entire population of the United States. So when these 300 million people, microbloggers, even they block the tweet in our censored platform. But itself -- the Chinanet -- but itself can create very powerful energy, which has never happened in the Chinese history.
Tuy vậy, các đối sách thông minh này không ngừa được việc các kênh truyền thông xã hội trở thành không gian dư luận cho cộng đồng, là kênh thông tin của quần chúng và là cơn ác mộng của chính quyền. Bởi vì Trung Quốc có đến 300 triệu tác giả microblog. Tương đương với dân số cả nước Mỹ. 300 triệu tác giả này, ngay cả khi tweet của họ bị bộ máy kiểm duyệt sàng lọc, mạng lưới Chinanet vẫn có thể huy động một nguồn lực lớn chưa từng có trong lịch sử Trung Quốc.
2011, in July, two [unclear] trains crashed, in Wenzhou, a southern city. Right after the train crash, authorities literally wanted to cover up the train, bury the train. So it angered the Chinese Netizens. The first five days after the train crash, there were 10 million criticisms of the posting on social media, which never happened in Chinese history. And later this year, the rail minister was sacked and sentenced to jail for 10 years.
Tháng 7 năm 2011, hai đoàn tàu cao tốc đâm nhau ở Ôn Châu, một thành phố phía Nam Trung Quốc. Ngay sau tai nạn, các cấp chính quyền muốn che lấp sự việc (theo đúng nghĩa đen - họ muốn chôn vùi toa tàu). Điều này làm cư dân mạng Trung Quốc nổi giận. 5 ngày đầu sau tai nạn, đã có 10 triệu bài chỉ trích được đăng trên các mạng xã hội, điều chưa từng xảy ra trong lịch sử Trung Quốc. Khoảng cuối năm nay, Bộ trưởng Đường sắt của Trung Quốc đã bị sa thải và tuyên phạt 10 năm tù.
And also, recently, very funny debate between the Beijing Environment Ministry and the American Embassy in Beijing because the Ministry blamed the American Embassy for intervening in Chinese internal politics by disclosing the air quality data of Beijing. So, the up is the Embassy data, the PM 2.5. He showed 148, they showed it's dangerous for the sensitive group. So a suggestion, it's not good to go outside. But that is the Ministry's data. He shows 50. He says it's good. It's good to go outside. But 99 percent of Chinese microbloggers stand firmly on the Embassy's side. I live in Beijing. Every day, I just watch the American Embassy's data to decide whether I should open my window.
Ngoài ra, gần đây còn có một cuộc tranh luận khá hài hước giữa Bộ Môi trường Bắc Kinh và Đại sứ quán Mỹ ở Bắc Kinh. Bộ Môi trường trách cứ Đại sứ quán đã can thiệp vào nội bộ chính trị của Trung Quốc qua việc công bố chất lượng không khí ở Bắc Kinh. Hình ở trên là từ dữ liệu PM 2.5 của Đại sứ quán cho thấy nồng độ là 148, nguy hiểm cho những người bị mẫn cảm. Do vậy, họ đề nghị không nên rời khỏi nhà. Còn ở dưới là dữ liệu của Bộ Môi trường, với số liệu là 50. Họ bảo không khí rất tốt để ra ngoài. Thế nhưng 99% tác giả microblog Trung Quốc nhất quyết đứng về phía Đại sứ quán. Tôi sống ở Bắc Kinh. Mỗi ngày tôi đều xem số liệu của Đại sứ quán để quyết định xem hôm ấy có nên mở cửa sổ hay không.
Why is Chinese social networking, even within the censorship, so booming? Part of the reason is Chinese languages. You know, Twitter and Twitter clones have a kind of a limitation of 140 characters. But in English it's 20 words or a sentence with a short link. Maybe in Germany, in German language, it may be just "Aha!"
Tại sao mạng xã hội Trung Quốc, ngay cả khi bị kiểm duyệt gắt gao như vậy vẫn hưng thịnh như thế? Một phần là do đặc điểm ngôn ngữ của tiếng Hoa. Các bạn đều biết, Twitter và các phiên bản nhái đều đặt giới hạn 140 ký tự. Trong tiếng Anh, giới hạn đó chỉ cho phép 20 chữ, tức là 1 câu với 1 đường link ngắn. Có thể trong tiếng Đức, nó chỉ vừa đủ cho từ "Aha!".
(Laughter)
(Cười)
But in Chinese language, it's really about 140 characters, means a paragraph, a story. You can almost have all the journalistic elements there. For example, this is Hamlet, of Shakespeare. It's the same content. One, you can see exactly one Chinese tweet is equal to 3.5 English tweets. Chinese is always cheating, right? So because of this, the Chinese really regard this microblogging as a media, not only a headline to media.
Nhưng trong tiếng Hoa, đó là 140 chữ hẳn hoi, tức là cả một đoạn văn, một câu chuyện. Bạn có thể ứng dụng hầu hết các nguyên lý báo chí vào đây. Lấy ví dụ, đây là Hamlet của Shakespeare. Từ cùng một nội dung, bạn có thể thấy 1 tweet tiếng Hoa bằng 3.5 tweet tiếng Anh. Người Trung Quốc lúc nào cũng gian lận phải không? Chính bởi vì đều này, người Trung Quốc đều xem microblog là một dạng truyền thông, chứ không đơn giản chỉ là tiêu đề cho các mạng truyền thông.
And also, the clone, Sina company is the guy who cloned Twitter. It even has its own name, with Weibo. "Weibo" is the Chinese translation for "microblog". It has its own innovation. At the commenting area, [it makes] the Chinese Weibo more like Facebook, rather than the original Twitter. So these innovations and clones, as the Weibo and microblogging, when it came to China in 2009, it immediately became a media platform itself. It became the media platform of 300 million readers. It became the media. Anything not mentioned in Weibo, it does not appear to exist for the Chinese public.
Hơn nữa, về bản sao, công ty Sina chính là người đã sao chép Twitter. Họ còn đặt tên riêng cho bản sao này - Weibo. "Weibo" (Vi Bác) là dịch nghĩa tiếng Hoa của từ "microblog". Họ có nhiều cải tiến của riêng mình. Họ thiết kế chức năng bình luận của Weibo tương tự như Facebook thay vì theo y bản gốc Twitter. Do vậy, những bản sao chép và cải tiện này, dưới dạng Weibo và microblog, khi du nhập vào Trung Quốc năm 2009 lập tức đã trở thành phương tiện truyền thông. Nó trở thành phương tiện truyền thông cho 300 triệu độc giả. Nó chính là một dạng truyền thông. Tin tức nào không được nhắc đến trên Weibo thì công chúng Trung Hoa xem như không có.
But also, Chinese social media is really changing Chinese mindsets and Chinese life. For example, they give the voiceless people a channel to make your voice heard. We had a petition system. It's a remedy outside the judicial system, because the Chinese central government wants to keep a myth: The emperor is good. The old local officials are thugs. So that's why the petitioner, the victims, the peasants, want to take the train to Beijing to petition to the central government, they want the emperor to settle the problem. But when more and more people go to Beijing, they also cause the risk of a revolution. So they send them back in recent years. And even some of them were put into black jails. But now we have Weibo, so I call it the Weibo petition. People just use their cell phones to tweet.
Ngoài ra, các phương tiện truyền thông xã hội ở Trung Quốc đang thật sự thay đổi tư duy và cuộc sống của con người ở đây. Ví dụ như, những người thấp cổ bé họng có cơ hội được phát biểu ý kiến của mình. Ngày xưa người ta đặt ra chế độ khiếu nại - để khắc phục những sai sót của bộ máy luật pháp, bởi chính quyền trung ương muốn người dân tin vào một "sự thật" ngu muội: Hoàng đế là người tốt; quan viên địa phương mới là những kẻ ức hiếp dân lành. Đó là lý do những người đi khiếu kiện - nạn nhân của sự bóc lộc, những người dân quê sẵn sàng ngồi tàu ra Bắc Kinh để khiếu nại lên chính quyền trung ương, bởi họ muốn chính tay Hoàng đế giải quyết vấn đề của mình. Thế nhưng, khi người ta bắt đầu dồn về Bắc Kinh, họ lại đe doạ châm ngòi cho những cuộc nổi loạn. Do vậy, trong những năm gần đây, những người đi khiếu nại bị đưa về nhà. Thậm chí một số còn bị tống vào tù. Thế nhưng ngày nay với Weibo, tôi gọi đó là khiếu nại kiểu Weibo, người ta chỉ cần dùng điện thoại để tweet.
So your sad stories, by some chance your story will be picked up by reporters, professors or celebrities. One of them is Yao Chen, she is the most popular microblogger in China, who has about 21 million followers. They're almost like a national TV station. If you -- so a sad story will be picked up by her. So this Weibo social media, even in the censorship, still gave the Chinese a real chance for 300 million people every day chatting together, talking together. It's like a big TED, right? But also, it is like the first time a public sphere happened in China. Chinese people start to learn how to negotiate and talk to people.
Những câu chuyện buồn của bạn, nếu may mắn, sẽ được một tay phóng viên, một vị giáo sư hay một người nổi tiếng nào đó để ý. Một ví dụ điển hình là Diêu Thần. Cô là người viết microblog nổi tiếng nhất ở Trung Quốc, với khoảng 21 triệu người theo dõi truy cập. Họ gần như lập nên một đài truyền hình quốc gia. Như vậy, nữ blogger này luôn để ý nắm bắt những câu chuyện buồn. Điều đó cho phép mạng xã hội Weibo, ngay cả trong vòng kiểm duyệt, vẫn có thể thực sự tạo điều kiện cho 300 triệu người Trung Quốc nói chuyện, trao đổi với nhau hàng ngày. Giống như một phiên bản TED trên diện rộng đúng không? Đây cũng là lần đầu tiên có một không gian cộng đồng lớn như vậy xuất hiện ở Trung Quốc. Người Trung Quốc bắt đầu học cách thương lượng và trao đổi với người khác.
But also, the cat, the censorship, is not sleeping. It's so hard to post some sensitive words on the Chinese Weibo. For example, you can't post the name of the president, Hu Jintao, and also you can't post the city of Chongqing, the name, and until recently, you can't search the surname of top leaders. So, the Chinese are very good at these puns and alternative wording and even memes. They even name themselves -- you know, use the name of this world-changing battle between the grass-mud horse and the river crab. The grass-mud horse is caoníma, is the phonogram for motherfucker, the Netizens call themselves. River crab is héxiè, is the phonogram for harmonization, for censorship. So that's kind of a caoníma versus the héxiè, that's very good. So, when some very political, exciting moments happened, you can see on Weibo, you see a lot of very weird stories happened. Weird phrases and words, even if you have a PhD of Chinese language, you can't understand them.
Tuy vậy, chú mèo kiểm duyệt cũng không phải đang ngủ gật. Đăng tải nội dung chứa các từ nhạy cảm trên Weibo là điều cực kỳ khó. Ví dụ như, bạn không thể viết tên của Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, cũng như tên của thành phố Trùng Khánh, và thậm chí cho đến gần đây, bạn không thể tìm kiếm họ của những nguyên thủ lãnh đạo. Do đó, người Trung Quốc rất giỏi tài chơi chữ, dùng từ thay thế hay thậm chí là các meme. Họ còn đặt tên cho chính họ -- họ gọi cuộc đấu tranh có sức ảnh hưởng thế giới này là cuộc chiến giữa "ngựa cỏ bùn" và "cua sông". Ngựa cỏ bùn tiếng Hoa là "thảo nê mã" (cǎo ní mǎ), đồng âm với từ "mẹ kiếp" (cào nǐ mā), cũng là tên dân mạng tự đặt cho mình. Cua sông là "hà giải" (hé xiè), đồng âm với từ "hoà hài" (hé xié), ám chỉ bộ máy kiểm duyệt. Như vậy chúng ta có thảo nê mã đấu với hà giải, nghe rất ngay. Mỗi khi có một sự kiện chính trị náo nhiệt nào đó, bạn sẽ thấy trên Weibo xuất hiện đầy những câu chuyện quái gở với những từ ngữ và cách diễn đạt kỳ lạ mà ngay cả khi có bằng Tiến sĩ Tiếng Hoa, bạn cũng chưa chắc hiểu được.
But you can't even expand more, no, because Chinese Sina Weibo, when it was founded was exactly one month after the official blocking of Twitter.com. That means from the very beginning, Weibo has already convinced the Chinese government, we will not become the stage for any kind of a threat to the regime. For example, anything you want to post, like "get together" or "meet up" or "walk," it is automatically recorded and data mined and reported to a poll for further political analyzing. Even if you want to have some gathering, before you go there, the police are already waiting for you. Why? Because they have the data. They have everything in their hands. So they can use the 1984 scenario data mining of the dissident. So the crackdown is very serious.
Ngay cả như vậy, bạn vẫn không thể mở rộng thêm chút nào nữa, không thể nào, bởi Sina Weibo ra đời đúng một tháng sau khi Twitter.com chính thức bị chặn. Có nghĩa là ngay từ đầu, Weibo đã phải thuyết phục chính quyền Trung Quốc chúng tôi sẽ không biến mình thành nơi dung dưỡng cho những âm mưu chống lại chế độ. Ví dụ, bất cứ thứ gì bạn muốn đăng tải, như "hẹn gặp", "gặp mặt", hay "đi bộ", đều được tự động ghi lại, khai thác và truyền báo về ban điều tra để tiến hành các phân tích chính trị cụ thể hơn. Ngay cả khi bạn muốn họp mặt, trước khi bạn đến chỗ hẹn, đã có công an đứng chờ sẵn rồi. Tại sao? Bởi họ có dữ liệu. Họ có tất cả trong tầm tay. Họ có thể khai thác dữ liệu từ những người chống đối trong sự kiện năm 1984 và tiến hành một cuộc đàn áp đáng sợ.
But I want you to notice a very funny thing during the process of the cat-and-mouse. The cat is the censorship, but Chinese is not only one cat, but also has local cats. Central cat and local cats.
Tôi muốn các bạn để ý một điều rất buồn cười trong cuộc chơi mèo vờn chuột này. Mèo đại diện cho bộ máy kiểm duyệt, nhưng không phải chỉ có duy nhất một chú mèo Trung Quốc, mà còn có những con mèo địa phương. Mèo trung ương và mèo địa phương.
(Laughter)
(Cười)
You know, the server is in the [central] cats' hands, so even that -- when the Netizens criticize the local government, the local government has not any access to the data in Beijing. Without bribing the central cats, he can do nothing, only apologize.
Các bạn đều biết, cụm máy chủ nằm trong tay những chú mèo trung ương do đó ngay cả khi dân mạng chỉ trích chính quyền địa phương, các quan chức địa phương cũng không thể truy cập vào dữ liệu ở Bắc Kinh. Nếu không hối lộ cho mèo trung ương, họ cũng không thể làm được gì, chỉ có thể đứng ra xin lỗi.
So these three years, in the past three years, social movements about microblogging really changed local government, became more and more transparent, because they can't access the data. The server is in Beijing. The story about the train crash, maybe the question is not about why 10 million criticisms in five days, but why the Chinese central government allowed the five days of freedom of speech online. It's never happened before. And so it's very simple, because even the top leaders were fed up with this guy, this independent kingdom. So they want an excuse -- public opinion is a very good excuse to punish him.
Do đó trong 3 năm gần đây, các phong trào xã hội liên quan đến microblog đã tác động để chính quyền địa phương, buộc họ càng lúc càng minh bạch hơn, bởi họ không thể truy cập dữ liệu. Máy chủ được đặt ở Bắc Kinh. Nhân câu chuyện về vụ đâm tàu, có lẽ câu hỏi không phải tại sao có đến 10 triệu bài chỉ trích trong 5 ngày, mà tại sao chính quyền Trung Quốc lại cho người dân 5 ngày tự do ngôn luận trên mạng. Điều đó chưa bao giờ xảy ra. Lý do rất đơn giản, là bởi ngay cả những người lãnh đạo cao nhất cũng chán ngán vị quan chức này và vương quốc quyền lực của ông. Họ cần một cái cớ, và dư luận chính là cái cớ rất tốt để xử phạt ông ta.
But also, the Bo Xilai case recently, very big news, he's a princeling. But from February to April this year, Weibo really became a marketplace of rumors. You can almost joke everything about these princelings, everything! It's almost like you're living in the United States. But if you dare to retweet or mention any fake coup about Beijing, you definitely will be arrested. So this kind of freedom is a targeted and precise window.
Gần đây có trường hợp của Bạc Hy Lai, những tin tức rất giật gân ông ta là một ông vua con. Thế nhưng từ tháng 2 đến tháng 4 năm nay, Weibo đã trở thành cái chợ lan truyền tin đồn. Bạn có thể giễu cợt bất cứ điều gì về những ông vua con này, bất kỳ điều gì! Cứ như thể bạn đang sống ở Mỹ. Nhưng nếu bạn dám tweet lại hay đá động đến bất kỳ cuộc đảo chính nào nhằm vào Bắc Kinh, dù là giả, bạn sẽ bị bắt. Như vậy sự tự do ngôn luận này bị bó buộc trong một khuôn khổ nghiêm ngặt và có chủ đích.
So Chinese in China, censorship is normal. Something you find is, freedom is weird. Something will happen behind it. Because he was a very popular Leftist leader, so the central government wanted to purge him, and he was very cute, he convinced all the Chinese people, why he is so bad. So Weibo, the 300 million public sphere, became a very good, convenient tool for a political fight.
Đối với người Trung Quốc ở Trung Quốc, kiểm duyệt là chuyện bình thường. Bạn sẽ nhận thấy một điều, tự do là thứ gì đó quái lạ. Nhất định là có điều gì đang xảy ra phía sau. Bởi Bạc Hy Lai là một lãnh đạo cánh trái rất được ủng hộ, chính quyền trung ương muốn thanh trừng ông ấy. Và họ rất khôn ngoan, họ đã thuyết phục tất cả người dân Trung Quốc tại sao Bạc Hy Lai lại tệ đến như vậy. Weibo, không gian dư luận 300 triệu người, đã trở thành một công cụ hoàn hảo, tiện lợi cho một cuộc chiến chính trị.
But this technology is very new, but technically is very old. It was made famous by Chairman Mao, Mao Zedong, because he mobilized millions of Chinese people in the Cultural Revolution to destroy every local government. It's very simple, because Chinese central government doesn't need to even lead the public opinion. They just give them a target window to not censor people. Not censoring in China has become a political tool.
Kỹ thuật này thì mới, nhưng trên cơ bản đã xuất hiện từ lâu. Nó nổi tiếng từ thời Mao Chủ tịch, Mao Trạch Đông, bởi ông đã huy động hàng triệu người dân Trung Quốc để phá hoại gần như tất cả các bộ máy lãnh đạo địa phương. Rất đơn giản, bởi chính quyền trung ương thậm chí còn không cần dẫn dắt dư luận. Họ chỉ cần nới lỏng kiểm duyệt trong một khuôn khổ nhất định. Không kiểm duyệt lại trở thành một công cụ chính trị ở Trung Quốc.
So that's the update about this game, cat-and-mouse. Social media changed Chinese mindset. More and more Chinese intend to embrace freedom of speech and human rights as their birthright, not some imported American privilege. But also, it gave the Chinese a national public sphere for people to, it's like a training of their citizenship, preparing for future democracy. But it didn't change the Chinese political system, and also the Chinese central government utilized this centralized server structure to strengthen its power to counter the local government and the different factions.
Vâng, đó chính là phần mở rộng của cuộc chơi mèo vờn chuột này. Mạng xã hội đã thay đổi tư duy của người Trung Quốc. Ngày càng có nhiều người muốn quyền tự do ngôn luận và nhân quyền được công nhận là quyền của họ ngay từ khi sinh ra, chứ không phải là một đặc quyền nào đó được nhập khẩu từ Mỹ. Ngoài ra, nó còn tạo ra một không gian dư luận quốc gia cho người dân, cho họ làm quen với quyền công dân của mình. để sẵn sàng cho nền dân chủ trong tương lai. Thế nhưng chế độ chính trị của Trung Quốc vẫn không hề thay đổi, chính quyền trung ương còn lợi dụng kết cấu tập trung của hệ thống máy chủ để củng cố quyền hành của mình, nhằm đối phó với quan chức địa phương và các bè cánh nội bộ.
So, what's the future? After all, we are the mouse. Whatever the future is, we should fight against the [cat]. There is not only in China, but also in the United States there are some very small, cute but bad cats.
Như vậy, tương lai sẽ như thế nào? Nói cho cùng, chúng tôi là chuột. Dù tương lai thế nào, chúng tôi vẫn nên đấu tranh chống lại mèo. Không chỉ ở Trung Quốc, ngay cả ở Mỹ, cũng có những chú mẹo nho nhỏ, xinh xinh nhưng lại rất xấu tính.
(Laughter)
(Cười)
SOPA, PIPA, ACTA, TPP and ITU. And also, like Facebook and Google, they claim they are friends of the mouse, but sometimes we see them dating the cats. So my conclusion is very simple. We Chinese fight for our freedom, you just watch your bad cats. Don't let them hook [up] with the Chinese cats. Only in this way, in the future, we will achieve the dreams of the mouse: that we can tweet anytime, anywhere, without fear.
SOPA, PIPA, ACTA, TPP và ITU. Ngoài ra, còn có Facebook và Google, họ tuyên bố rằng mình theo phe chuột, thế nhưng đôi khi chúng ta lại thấy họ đi dạo với những chú mèo. Do đó, kết luận của tôi rất đơn giản. Người Trung Quốc chúng tôi đấu tranh cho tự do của mình, các bạn chỉ việc dè chừng những chú mèo xấu tính của các bạn. Đừng để chúng nhập bọn với mèo của Trung Quốc. Chỉ có như thế này, trong tương lai, chúng ta mới có thể biến giấc mơ của chuột thành hiện thực: có thể tweet ở bất kỳ đâu, bất kỳ khi nào, không còn sợ hãi.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)