Billy Pilgrim can’t sleep because he knows aliens will arrive to abduct him in one hour.
Billy Pilgrim không thể ngủ vì biết một tiếng nữa, người ngoài hành tinh sẽ đến bắt cóc mình.
He knows the aliens are coming because he has become “unstuck” in time, causing him to experience events out of chronological order. Over the course of Kurt Vonnegut’s Slaughterhouse-five, he hops back and forth between a childhood trip to the Grand Canyon, his life as a middle-aged optometrist, his captivity in an intergalactic zoo, the humiliations he endured as a war prisoner, and more.
Anh biết điều đó vì đã "thoát khỏi" sự trói buộc của thời gian, khiến anh trải nghiệm cuộc sống không theo thứ tự thời gian. Trong tác phẩm Slaughterhouse-five (Lò sát sinh số năm) của Kurt Vonnegut, Billy du hành xuyên không đi đi về về giữa thời thơ ấu đến Grand Canyon, tuổi trung niên làm bác sĩ nhãn khoa, đến thời gian bị giam cầm tại sở thú liên thiên hà, chịu nhục nhã khi làm tù nhân chiến tranh, và những khoảng thời gian khác.
The title of Slaughterhouse-five and much of its source material came from Vonnegut’s own experiences in World War II. As a prisoner of war, he lived in a former slaughterhouse in Dresden, where he took refuge in an underground meat locker while Allied forces bombed the city. When he and the other prisoners finally emerged, they found Dresden utterly demolished.
Tên và các chất liệu cấu thành Lò sát sinh số năm đến từ chính trải nghiệm của Vonnegut trong Thế chiến thứ hai. Là tù nhân chiến tranh, ông bị giam tại một lò mổ cũ ở Dresden, trú ẩn trong một căn hầm chứa thịt dưới lòng đất, khi quân Đồng Minh ném bom thành phố. Khi cùng các tù nhân khác thoát khỏi hầm, họ phát hiện Dresden đã bị phá hủy hoàn toàn.
After the war, Vonnegut tried to make sense of human behavior by studying an unusual aspect of anthropology: the shapes of stories, which he insisted were just as interesting as the shapes of pots or spearheads. To find the shape, he graphed the main character’s fortune from the beginning to the end of a story. The zany curves he generated revealed common types of fairy tales and myths that echo through many cultures. But this shape can be the most interesting of all.
Sau chiến tranh, với nỗ lực thấu hiểu hành vi con người, Vonnegut đã nghiên cứu một mảng lạ trong nhân chủng học: tạo hình câu chuyện. Ông khẳng định nó cũng thú vị như hình dáng của chiếc bình hay mũi giáo. Để làm điều đó, ông phác thảo số phận nhân vật chính suốt toàn bộ câu chuyện. Những đường cong kì lạ hé mở những điểm tương đồng trong cổ tích và thần thoại phổ biến trong nhiều nền văn hóa. Nhưng hình dạng này được cho là thú vị hơn cả.
In a story like this, it’s impossible to distinguish the character’s good fortune from the bad. Vonnegut thought this kind of story was the truest to real life, in which we are all the victims of a series of accidents, unable to predict how events will impact us long term. He found the tidy, satisfying arcs of many stories at odds with this reality, and he set out to explore the ambiguity between good and bad fortune in his own work.
Trong câu chuyện như thế này, không thể phân biệt được vận may rủi của nhân vật. Vonnegut cho rằng nó phản ánh chân thật nhất cuộc sống, nơi ta là kẻ ngốc đối mặt với hàng loạt sự kiện ngẫu nhiên, không tài nào đoán nổi những tác động lâu dài của chúng. Ông nhận thấy đường nét đẹp, gãy gọn trong nhiều câu chuyện mâu thuẫn với thực tế, và quyết định thử nghiệm may rủi bất định trong chính các tác phẩm của mình.
When Vonnegut ditched clear-cut fortunes, he also abandoned straightforward chronology. Instead of proceeding tidily from beginning to end, in his stories “All moments, past, present and future always have existed, always will exist.” Tralfamadorians, the aliens who crop up in many of his books, see all moments at once. They “can see where each star has been and where it is going, so that the heavens are filled with rarefied, luminous spaghetti.” But although they can see all of time, they don’t try to change the course of events.
Bên cạnh việc bỏ qua vận số rõ ràng, Vonnegut cũng bỏ qua trình tự thời gian. Thay vì viết theo mạch thời gian từ đầu đến cuối, trong tác phẩm của ông, "Mọi khoảnh khắc từ quá khứ, hiện tại, đến tương lai luôn cùng tồn tại." Người hành tinh Tralfamadore xuất hiện trong nhiều tác phẩm của ông, cùng lúc, cảm nhận mọi khoảnh khắc. Họ "có thể thấy các ngôi sao đến và đi về đâu, nên thiên đường luôn đầy ắp những dải sáng lấp lánh." Dù có thể thấy được mọi thời điểm,
While the Trafalmadorians may be at peace with their lack of agency, Vonnegut’s human characters are still getting used to it. In The Sirens of Titan, when they seek the meaning of life in the vastness of the universe, they find nothing but “empty heroics, low comedy, and pointless death.” Then, from their vantage point within a “chrono-synclastic infundibulum,” a man and his dog see devastating futures for their earthly counterparts, but can’t change the course of events. Though there aren’t easy answers available, they eventually conclude that the purpose of life is “to love whoever is around to be loved.”
họ không can thiệp vào tiến trình thời gian. Khi người Tralfamadore bình thản trước những điều không kiểm soát được, các nhân vật của Vonnegut vẫn đang làm quen với nó. Trong The Sirens of Titan (Những yêu nữ của thần Titan), khi tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống trong vũ trụ bao la, họ chắng tìm được gì ngoài "chủ nghĩa anh hùng sáo rỗng, hài rẻ tiền và những cái chết vô nghĩa" Rồi khi đang có vận tốt, trên "tiến trình vô tận của thời gian", người đàn ông và con chó của mình thấy thảm cảnh tương lai của Trái đất, nhưng không thể thay đổi được gì. Dù câu trả lời dễ dàng không bao giờ sẵn có, cuối cùng, họ kết luận ý nghĩa cuộc sống là "yêu thương và được yêu thương."
In Cat’s Cradle, Vonnegut’s characters turn to a different source of meaning: Bokonism, a religion based on harmless lies that all its adherents recognize as lies. Though they’re aware of Bokonism’s lies, they live their lives by these tenets anyway, and in so doing develop some genuine hope. They join together in groups called Karasses, which consist of people we “find by accident but […] stick with by choice”— cosmically linked around a shared purpose. These are not to be confused with Granfalloons, groups of people who appoint significance to actually meaningless associations, like where you grew up, political parties, and even entire nations. Though he held a bleak view of the human condition, Vonnegut believed strongly that “we are all here to help each other get through this thing, whatever it is." We might get pooped and demoralized, but Vonnegut interspersed his grim assessments with more than a few morsels of hope. His fictional alter ego, Kilgore Trout, supplied this parable: two yeast sat “discussing the possible purposes of life as they ate sugar and suffocated in their own excrement. Because of their limited intelligence, they never came close to guessing that they were making champagne.” In spite of his insistence that we’re all here to fart around, in spite of his deep concerns about the course of human existence, Vonnegut also advanced the possibility, however slim, that we might end up making something good. And if that isn’t nice, what is?
Trong Cat’s Cradle (Nôi Mèo), nhân vật của Vonnegut theo đuổi một giá trị sống khác: Bokonism một tôn giáo dựa trên những lời nói dối vô hại, được các tín đồ công nhận. Dù đều biết Bokonon nói dối, họ vẫn sống theo những giáo lý này, và điều đó tạo nên niềm hy vọng thực sự. Họ tụ thành nhóm gọi là Karasse, gồm những người "gặp gỡ tình cờ, nhưng lựa chọn gắn kết với nhau"- có cùng mục đích. Đừng nhầm lẫn họ với Granfalloon, những người gắn kết nhưng không cùng ý chí, như cùng quê, cùng đảng phái chính trị hay thậm chí, cùng chung đất nước. Dù có cái nhìn bi quan về thực tại, Vonnegut vẫn tin chắc rằng: "Chúng ta ở đây để giúp nhau vượt qua nó, dù nó có là gì đi nữa." Ta có thể mệt mỏi và chán nản nhưng bên cạnh sự nghiệt ngã, Vonnegut đã lồng ghép vào những hi vọng. Một cái tôi khác của ông, Kilgore Trout, đã đưa ra một ví dụ: Hai hạt men rượu "tranh luận về ý nghĩa cuộc sống khi đang hấp thu đường và chìm trong các chất chúng tạo ra." Với trí thông minh có hạn, chúng không bao giờ đoán được mình đang tạo ra sâm banh." Bất chấp việc khẳng định sự hiện diện của ta là vô nghĩa bất chấp mối quan tâm sâu sắc về sự hiện diện của con người, Vonnegut cũng đề xuất một khả năng nhỏ, cuối cùng, có thể ta sẽ tạo ra một điều tốt đẹp. Và nếu điều này không tốt, thì thứ gì mới là tốt chứ?