For the last 50 years, a lot of smart, well-resourced people -- some of you, no doubt -- have been trying to figure out how to reduce poverty in the United States. People have created and invested millions of dollars into non-profit organizations with the mission of helping people who are poor.
50 năm qua, chắc chắn có nhiều người giỏi, năng lực tốt, như các bạn ở đây... vẫn đang cố gắng tìm cách giảm thiểu đi sự nghèo khó ở nước Mỹ. Mọi người đã tạo ra và đầu tư hàng triệu đô la vào các tổ chức phi lợi nhuận với nhiệm vụ giúp đỡ những người còn nghèo khó.
They've created think tanks that study issues like education, job creation and asset-building, and then advocated for policies to support our most marginalized communities. They've written books and columns and given passionate speeches, decrying the wealth gap that is leaving more and more people entrenched at the bottom end of the income scale. And that effort has helped. But it's not enough. Our poverty rates haven't changed that much in the last 50 years, since the War on Poverty was launched. I'm here to tell you that we have overlooked the most powerful and practical resource. Here it is: people who are poor.
Họ đã tạo ra các Viện chính sách để giải quyết các vấn đề như giáo dục, tạo ra của cải và công ăn việc làm, và từ đó đóng góp cho các chính sách ủng hộ cộng đồng thiệt thòi. Họ đã viết sách, các bài báo và những bài diễn thuyết truyền cảm nhằm khép lại khoảng cách giàu nghèo đang đẩy càng lúc càng nhiều người lùi sâu về đáy của mức thu nhập. Những nỗ lực đó đã có hiệu quả. Nhưng như thế vẫn không đủ. Tỷ lệ nghèo đói không thay đổi nhiều trong 50 năm qua, kể từ khi cuộc chiến chống đói nghèo bắt đầu. Xin nói với bạn rằng chúng ta đã lơ là nguồn lực mạnh và hiệu quả nhất. Và nó đây: Những người nghèo.
Up in the left-hand corner is Jobana, Sintia and Bertha. They met when they all had small children, through a parenting class at a family resource center in San Francisco. As they grew together as parents and friends, they talked a lot about how hard it was to make money when your kids are little. Child care is expensive, more than they'd earn in a job. Their husbands worked, but they wanted to contribute financially, too.
Ở góc bên trái phía trên là chị Jobana, Sintia và Bertha. Họ gặp nhau khi tất cả họ đều có con nhỏ, qua lớp học làm cha mẹ ở trung tâm nguồn lực gia đình tại San Francisco. Và họ đă lớn lên cùng nhau như gia đình và những người bạn, họ nói về việc kiếm tiền khi con còn nhỏ thì khó đến thế nào. Dịch vụ chăm sóc trẻ thì mắc hơn số tiền mà họ kiếm được . Chồng các cô có đi làm, nhưng các cô cũng muốn đóng góp tài chính.
So they hatched a plan. They started a cleaning business. They plastered neighborhoods with flyers and handed business cards out to their families and friends, and soon, they had clients calling. Two of them would clean the office or house and one of them would watch the kids. They'd rotate who'd cleaned and who'd watch the kids. (Laughs) It's awesome, right?
Vì thế họ đã lên kế hoạch, bắt đầu với ngành dọn dẹp. Họ dán các tờ rơi trên khu phố. và in danh thiếp gửi cho bạn bè và người thân, Và rất nhanh, họ đã có khách hàng gọi tới. Hai người trong số họ dọn dẹp văn phòng, nhà cửa còn một người trông chừng con cái. Họ thay phiên nhau dọn dẹp và trông chừng con cái. (Cười) Làm việc rất hay, phải không ?
(Laughter)
(Cười lớn)
And they split the money three ways. It was not a full-time gig, no one could watch the little ones all day. But it made a difference for their families. Extra money to pay for bills when a husband's work hours were cut. Money to buy the kids clothes as they were growing. A little extra money in their pockets to make them feel some independence.
Và ba người bọn họ chia tiền lời. Đây chỉ là công việc ngắn, không ai phải trông trẻ cả ngày. Nhưng nó đã tạo ra sự khác biệt cho gia đình họ, bù thêm tiền trả hóa đơn khi chồng họ bị cắt giờ làm, tiền để mua quần áo khi các con lớn dần, một chút dư dả trong túi tiền để làm họ cảm thấy chút tự do.
Up in the top-right corner is Theresa and her daughter, Brianna. Brianna is one of those kids with this sparkly, infectious, outgoing personality. For example, when Rosie, a little girl who spoke only Spanish, moved in next door, Brianna, who spoke only English, borrowed her mother's tablet and found a translation app so the two of them could communicate.
Ở góc phải phía trên là Theresa và con gái cô, Brianna. Brianna là một trong số những đứa trẻ với tính cách nổi bật, thân thiện, hòa đồng. Ví dụ, khi Rosie, một bé gái chỉ biết nói tiếng Tây Ban Nha chuyển tới nhà bên, Brianna, dù chỉ biết nói tiếng anh, đã mượn máy tính bảng của mẹ và tìm phần mềm dịch thuật để hai người họ có thể giao tiếp với nhau.
(Laughter)
( Cười khẽ)
I know, right? Rosie's family credits Brianna with helping Rosie to learn English.
Dễ thương nhỉ? Gia đình Rosie tin rằng Brianna có thể giúp Rosie học tiếng anh.
A few years ago, Brianna started to struggle academically. She was growing frustrated and kind of withdrawn and acting out in class. And her mother was heartbroken over what was happening. Then they found out that she was going to have to repeat second grade and Brianna was devastated. Her mother felt hopeless and overwhelmed and alone because she knew that her daughter was not getting the support she needed, and she did not know how to help her. One afternoon, Theresa was catching up with a group of friends, and one of them said, "Theresa, how are you?" And she burst into tears. After she shared her story, one of her friends said, "I went through the exact same thing with my son about a year ago." And in that moment, Theresa realized that so much of her struggle was not having anybody to talk with about it. So she created a support group for parents like her. The first meeting was her and two other people. But word spread, and soon 20 people, 30 people were showing up for these monthly meetings that she put together. She went from feeling helpless to realizing how capable she was of supporting her daughter, with the support of other people who were going through the same struggle. And Brianna is doing fantastic -- she's doing great academically and socially.
Một vài năm trước, Brianna bắt đầu gặp khó khăn trong việc học. Cô bé càng lúc càng bực tức và có vẻ như muốn bỏ học lại còn tỏ ra vô lễ trong lớp. Và mẹ cô ấy đã rất buồn về những gì đã đang xảy ra. Rồi họ được báo rằng cô bé phải học lại lớp hai, Brianna đã tuyệt vọng. Mẹ em cảm thấy vô vọng, choáng ngợp và cô đơn bởi vì cô biết rằng con gái cô không có sự trợ giúp cần thiết, mà cũng không biết cách nào để giúp con. Vào một buổi chiều, Theresa đang nói chuyện với một nhóm bạn, và một bạn trong nhóm hỏi, "Theresa, bạn khoẻ không?" Thế là cô oà khóc. Sau khi cô chia sẻ câu chuyện của mình, một người nói, "Tớ cũng bị y như thế với con tớ khoảng một năm trước." Và trong khoảnh khắc đó, Theresa nhận ra rằng những khó khăn của cô ấy chưa từng được ai nhìn nhận Vì thế cô lập một nhóm hỗ trợ cho những gia đình có con khó học. Cuộc họp đầu tiên chỉ có cô ấy và hai người nữa. Nhưng tiếng tăm lan truyền, và rồi có lúc 20 người, 30 người đến những cuộc họp hàng tháng mà cô tổ chức. Theresa vậy là đã đi từ cảm giác bất lực tới nhận ra rằng cô ấy có khả năng nâng đỡ con gái mình, với sự giúp đỡ của những người cũng trải qua những biến cố như vậy. Và Brianna đang làm rất tuyệt, em đang học hành tiến bộ, giao tiếp xã hội tốt.
That in the middle is my man Baakir, standing in front of BlackStar Books and Caffe, which he runs out of part of his house. As you walk in the door, Baakir greets you with a "Welcome black home."
Hình ở chính giữa là anh bạn thân của tôi, anh Baakir, đang đứng trước quán cà phê sách BlackStar mà anh trang trí bằng vật liệu xây nhà. Khi bạn bước vào, Baakir sẽ chào bạn: "Chào mừng tới nhà của người da đen."
(Laughter)
(Cười lớn)
Once inside, you can order some Algiers jerk chicken, perhaps a vegan walnut burger, or jive turkey sammich. And that's sammich -- not sandwich. You must finish your meal with a buttermilk drop, which is several steps above a donut hole and made from a very secret family recipe. For real, it's very secret, he won't tell you about it.
Vào trong rồi, bạn có thể gọi món gà giật của người Algeria, hay là bánh burger hồ đào kiểu chay, hoặc bánh kẹp thịt gà tây. Đó là bánh kẹp đúng kiểu châu Phi nhé. Bạn phải hoàn tất bữa ăn với một giọt sữa bơ, đặt ở phía trên khay bánh vòng, và được làm từ công thức gia truyền bí mật. Thật đấy, công thức rất bí mật, anh ấy không nói đâu.
But BlackStar is much more than a café. For the kids in the neighborhood, it's a place to go after school to get help with homework. For the grown-ups, it's where they go to find out what's going on in the neighborhood and catch up with friends. It's a performance venue. It's a home for poets, musicians and artists. Baakir and his partner Nicole, with their baby girl strapped to her back, are there in the mix of it all, serving up a cup of coffee, teaching a child how to play Mancala, or painting a sign for an upcoming community event.
Nhưng Blackstar còn hơn cả một tiệm cà phê. Với những đứa trẻ trong khu phố, đó là một nơi để tới sau tan học để hỏi bài tập về nhà. Với người lớn, đó là nơi họ bàn về những gì diễn ra trong khu phố và tán gẫu với bạn bè. Đó là một sân khấu trình diễn. Đó là ngôi nhà cho nhà thơ, nhạc sĩ và họa sĩ. Baakir và vợ anh, chị Nicole, với đứa con gái nhỏ địu trên lưng cô ấy, đứng trong khung cảnh đó, phục vụ một cốc cà phê, dạy một đứa cách để chơi trò Mancala, hoăc vẽ một bảng hiệu cho một sự kiện khu phố sắp tới.
I have worked with and learned from people just like them for more than 20 years. I have organized against the prison system, which impacts poor folks, especially black, indigenous and Latino folks, at an alarming rate. I have worked with young people who manifest hope and promise, despite being at the effect of racist discipline practices in their schools, and police violence in their communities. I have learned from families who are unleashing their ingenuity and tenacity to collectively create their own solutions. And they're not just focused on money. They're addressing education, housing, health, community -- the things that we all care about. Everywhere I go, I see people who are broke but not broken. I see people who are struggling to realize their good ideas, so that they can create a better life for themselves, their families, their communities. Jobana, Sintia, Bertha, Theresa and Baakir are the rule, not the shiny exception. I am the exception.
Tôi đã làm việc cùng và học được từ những người như họ trong hơn 20 năm. Tôi đã tổ chức chống lại hệ thống nhà tù, có ảnh hưởng tới dân nghèo, đặc biệt là những người da đen, Ấn và Latino, ở mức đáng báo động. Tôi đã làm việc với những người trẻ tuổi đầy hoài bão, bất chấp sự phân biệt chủng tộc trong nhà trường, và sự hành hung của cảnh sát trong cộng đồng. Tôi đã học được từ những gia đình mà đang cởi trói cho sự khéo léo và kiên trì của họ để sưu tầm một cách có chọn lọc ra giải pháp riêng. Và họ không chỉ tập trung vào tiền bạc. Họ đang giải quyết vấn đề giáo dục, nhà ở, sức khỏe, cộng đồng, ... những thứ mà tất cả chúng ta đều quan tâm. Bất cứ nơi nào tôi tới, tôi thấy những người nhèo đói nhưng không tuyệt vọng, Tôi thấy những người đang cố gắng biến ý tưởng thành sự thật, nhằm tạo ra một cuộc sống tốt hơn cho chính bản thân, cho gia đình, cộng đồng họ . Jobana, Sintia, Bertha, Theresa và Baakir là hình mẫu chung, không phải là ngoại lệ hiếm hoi. Tôi mới là một ngoại lệ,
I was raised by a quietly fierce single mother in Rochester, New York. I was bussed to a school in the suburbs, from a neighborhood that many of my classmates and their parents considered dangerous. At eight, I was a latchkey kid. I'd get myself home after school every day and do homework and chores, and wait for my mother to come home. After school, I'd go to the corner store and buy a can of Chef Boyardee ravioli, which I'd heat up on the stove as my afternoon snack. If I had a little extra money, I'd buy a Hostess Fruit Pie.
Tôi được bà mẹ đơn thân thầm lặng nhưng mạnh mẽ nuôi lớn ở Rochester, NY. Tôi đi xe buýt tới trường từ vùng ngoại ô, một khu phố mà nhiều bạn học của tôi và gia đình họ xem là nguy hiểm. Năm tám tuối, tôi là một đứa trẻ rộng mở. Tôi tự mình đi về nhà sau giờ tan học mỗi ngày và làm bài tập và việc lặt vặt, và chờ mẹ tôi trở về nhà. Sau giờ học, tôi tới cửa hàng ở góc phố và mua một hộp bánh bao Ý hiệu Chef Boyardee, mà tôi hấp trong lò như bữa ăn nhẹ buổi chiều. Nếu có thêm ít tiền, có lẽ tôi sẽ mua bánh trái cây Hostess.
(Laughter)
(Cười khẽ)
Cherry. Not as good as a buttermilk drop.
Vị sơ ri. không ngon như giọt sữa bơ.
(Laughter)
(Cười khẽ)
We were poor when I was a kid. But now, I own a home in a quickly gentrifying neighborhood in Oakland, California. I've built a career. My husband is a business owner. I have a retirement account. My daughter is not even allowed to turn on the stove unless there's a grown-up at home and she doesn't have to, because she does not have to have the same kind of self-reliance that I had to at her age. My kids' raviolis are organic and full of things like spinach and ricotta, because I have the luxury of choice when it comes to what my children eat.
Chúng tôi là những người nghèo khi tôi còn nhỏ. Nhưng giờ đây, tôi sở hữu nhà tại một khu phố phát triển nhanh ở Oakland, California. Tôi đã tạo đựng cơ ngơi. Chồng tôi là chủ một doanh nghiệp. Tôi có một tài khoản hưu trí. Con gái tôi không được phép mở bếp lò nếu không có người lớn ở nhà. Mở lò làm gì khi chúng không phải tự lập bươn chải mà tôi có được khi ở tuổi chúng. Bánh bao Ý của con tôi có chất hữu cơ và đầy những thứ như rau bina và Ricotta, bởi vì tôi có vô số lựa chọn khi đưa ra những gì con tôi ăn.
I am the exception, not because I'm more talented than Baakir or my mother worked any harder than Jobana, Sintia or Bertha, or cared any more than Theresa. Marginalized communities are full of smart, talented people, hustling and working and innovating, just like our most revered and most rewarded CEOs. They are full of people tapping into their resilience to get up every day, get the kids off to school and go to jobs that don't pay enough, or get educations that are putting them in debt. They are full of people applying their savvy intelligence to stretch a minimum wage paycheck, or balance a job and a side hustle to make ends meet. They are full of people doing for themselves and for others, whether it's picking up medication for an elderly neighbor, or letting a sibling borrow some money to pay the phone bill, or just watching out for the neighborhood kids from the front stoop.
Tôi là một ngoại lệ, không phải bởi vì tôi tài năng hơn Baakir hoặc mẹ của tôi làm việc chăm chỉ hơn Jobana, Sintia or Bertha, hoặc tận tâm nhiều hơn Theresa. Cộng đồng chịu thiệt thòi đầy những người thông minh, tài năng, hối hả và làm việc và đổi mới, hệt như những giám đốc được tôn kính và kính trọng nhất. Có đầy những người tận dụng khả năng vượt khó của họ để thức đậy mỗi sáng, đưa trẻ tới trường và đi làm việc với lương không đủ sống, hoặc đi học những trường đặt họ vào nợ nần. Có đầy những người áp dụng trí thông minh sáng tạo để tận dụng tấm ngân phiếu tiền lương ít ỏi hoăc cân bằng công việc chính với việc làm thêm để kiếm tiền. Có đầy những người làm việc cho bản thân và cho cả người khác, cho dù đó là đi lấy thuốc cho một người hàng xóm neo đơn, hoặc cho một người anh em mượn một số tiền để thanh toán hóa đơn điện thoại, hoặc chỉ là trông chừng con dùm hàng xóm dù không được phép.
I am the exception because of luck and privilege, not hard work. And I'm not being modest or self-deprecating -- I am amazing.
Tôi là một ngoại lệ do may mắn và đặc ân, không phải do làm việc chăm chỉ. Và tôi là không được khiêm tốn hoặc tự ti... Tôi tuyệt vời lắm chứ.
(Laughter)
(Cười lớn)
But most people work hard. Hard work is the common denominator in this equation, and I'm tired of the story we tell that hard work leads to success, because that allows --
Hầu hết ai cũng chăm làm. Làm việc chăm chỉ là mẫu số chung trong phương trình này, và tôi chán câu chuyện chúng ta kể rằng làm việc chăm chỉ dẫn tới thành công, bởi vì những câu chuyện đó...
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
... because that story allows those of us who make it to believe we deserve it, and by implication, those who don't make it don't deserve it. We tell ourselves, in the back of our minds, and sometimes in the front of our mouths, "There must be something a little wrong with those poor people." We have a wide range of beliefs about what that something wrong is. Some people tell the story that poor folks are lazy freeloaders who would cheat and lie to get out of an honest day's work. Others prefer the story that poor people are helpless and probably had neglectful parents that didn't read to them enough, and if they were just told what to do and shown the right path, they could make it.
....bởi vì câu chuyện đó làm ta tin ai chăm chỉ mới đáng làm giàu, và từ đó ngụ ý rằng, ai lười biếng thì không xứng được giàu có. Chúng ta tự nhủ trong đầu rằng, và thỉnh thoảng cũng có thốt ra, "Những người nghèo chỉ toàn chây lười." Chúng ta có rất nhiều đức tin về những gì là sai trái. Một số người tin rằng người nghèo là kẻ ăn bám lười biếng những người lừa lọc, dối trá để trốn một ngày việc. Một số khác lại tin rằng những người nghèo là do cha mẹ họ lơ là, không đọc sách văn hoá cho con, và họ cần được chỉ bảo, và dẫn dắt vào con đường đúng, để thoát cảnh nghèo.
For every story I hear demonizing low-income single mothers or absentee fathers, which is how people might think of my parents, I've got 50 that tell a different story about the same people, showing up every day and doing their best. I'm not saying that some of the negative stories aren't true, but those stories allow us to not really see who people really are, because they don't paint a full picture. The quarter-truths and limited plot lines have us convinced that poor people are a problem that needs fixing. What if we recognized that what's working is the people and what's broken is our approach? What if we realized that the experts we are looking for, the experts we need to follow, are poor people themselves? What if, instead of imposing solutions, we just added fire to the already-burning flame that they have? Not directing -- not even empowering -- but just fueling their initiative.
Mỗi câu chuyện tôi nghe về các bà mẹ đơn thân thu nhập thấp hoặc người cha vắng nhà, cũng là điều mọi người nghĩ về cha mẹ tôi. Tôi có 50 câu chuyện kể theo hướng khác nhau về cùng một người, xuất hiện mỗi ngày và làm tốt nhất có thể. Tôi không có ý nói vài câu chuyện tiêu cực vừa rồi là không đúng, nhưng chúng không cho chúng ta thấy được những người đó thật sự là ai, bởi vì chúng không phải bức tranh hoàn chỉnh. Sự thật bóp méo và cốt truyện hạn hẹp đã thuyết phục chúng ta rằng những người nghèo là một vấn đề cần được sửa sai. Sẽ ra sao nếu chúng ta nhận ra rằng những người nghèo đang làm tốt và cách tiếp cận của chúng ta mới là sai lầm? Sẽ ra sao nếu chúng ta nhận ra rằng những chuyên gia mà chúng ta tìm kiếm, chuyên gia mà chúng ta cần học hỏi liệu chính họ là những người nghèo? Sẽ ra sao, thay vì đưa ra giải pháp, chúng ta thực ra chỉ thêm dầu vào lửa khó khăn? Không trực diện giải quyết... cũng không làm họ mạnh mẽ hơn... mà chỉ nhũng nhiễu ý tưởng của họ.
Just north of here, we have an example of what this could look like: Silicon Valley. A whole venture capital industry has grown up around the belief that if people have good ideas and the desire to manifest them, we should give them lots and lots and lots of money.
Ý tưởng của tôi là, chúng ta có một ví dụ về giải pháp, đó là: Thung lũng Silicon, Một ngành công nghiệp vốn liên doanh đã phát triển xung quanh niềm tin rằng nếu những người có ý tưởng hay và chịu theo đuổi nó, chúng ta nên cho họ rất rất nhiều tiền.
(Laughter)
(Cười lớn)
Right? But where is our strategy for Theresa and Baakir? There are no incubators for them, no accelerators, no fellowships. How are Jobana, Sintia and Bertha really all that different from the Mark Zuckerbergs of the world? Baakir has experience and a track record. I'd put my money on him.
Đúng chứ? Nhưng chiến thuật cho Theresa và Baakir là gì đây? Không sân chơi cho họ, không có đà tạo vốn, không có cổ đông, Liệu Jobana, Sintia và Bertha có khác với Mark Zuckerbergs nổi tiếng ở chỗ nào không? Baakir có kinh nghiệm và lý lịch kinh doanh tốt. Tôi dám đầu tư vào anh ấy.
So, consider this an invitation to rethink a flawed strategy. Let's grasp this opportunity to let go of a tired, faulty narrative and listen and look for true stories, more beautifully complex stories, about who marginalized people and families and communities are.
Vì vậy, xin hãy xem đây là một lời mời các bạn suy nghĩ lại chiến lược sai lầm. Hãy nắm lấy cơ hội này để bỏ qua sự mệt mỏi, câu chuyện sai và lắng nghe và tìm kiếm câu chuyện thực, đẹp hơn những câu chuyện phức tạp, về chính người, gia đình, cộng đồng bị thiệt thòi.
I'm going to take a minute to speak to my people. We cannot wait for somebody else to get it right. Let us remember what we are capable of; all that we have built with blood, sweat and dreams; all the cogs that keep turning; and the people kept afloat because of our backbreaking work. Let us remember that we are magic. If you need some inspiration to jog your memory, read Octavia Butler's "Parable of the Sower." Listen to Reverend King's "Letter from Birmingham Jail." Listen to Suheir Hammad recite "First Writing Since," or Esperanza Spalding perform "Black Gold." Set your gaze upon the art of Kehinde Wiley or Favianna Rodriguez. Look at the hands of your grandmother or into the eyes of someone who loves you. We are magic. Individually, we don't have a lot of wealth and power, but collectively, we are unstoppable. And we spend a lot of our time and energy organizing our power to demand change from systems that were not made for us. Instead of trying to alter the fabric of existing ways, let's weave and cut some fierce new cloth. Let's use some of our substantial collective power toward inventing and bringing to life new ways of being that work for us.
Tôi sẽ nói thêm vài phút về những người của tôi. Chúng ta không thể chờ cho người chỉnh sửa chính sách. Chúng ta hãy nghĩ về khả năng thật sự của mình; tất cả những gì chúng tôi đã xây dựng với máu, mồ hôi và ước mơ; tất cả các bánh răng tiếp tục di chuyển; những người cố kiếm sống qua ngày bằng những việc nặng nhọc. Chúng ta hãy nhớ rằng chúng ta là điều kỳ diệu. Nếu bạn cần một số nguồn cảm hứng để chạy bộ nhớ của bạn, Hãy đọc "Câu chuyện người nông dân" của Octavia Butler. Lắng nghe "Bức thư từ căn ngục Birmingham" của Reverend King. Lắng nghe Suheir Hammad đọc thơ "Tác phẩm đầu đời" hoặc xem Esperanza Spalding trình diễn "Người da đen quý giá." Hãy ngắm nhìn tranh của Kehinde Wiley hoặc Favianna Rodriguez. Nhìn vào bàn tay của bà nội của bạn hoặc sâu thẩm trong mắt người yêu bạn. Chúng ta là điều kỳ diệu. Từng người chúng ta không giàu có và sức mạnh, nhưng kết hợp lại, chúng ta vô địch. Và chúng ta dành rất nhiều thời gian và năng lượng yêu cầu thay đổi hệ thống không hoạt động vì lợi ích của chúng ta. Thay vì cố gắng thay đổi cải cách hiện tại, hãy dệt nên một số chiếc áo mới. Hãy sử dụng sức mạnh tập thể của chính ta hướng tới việc phát minh và đem lại cuộc sống theo cách mới phục vụ cho lợi ích chúng ta.
Desmond Tutu talks about the concept of ubuntu, in the context of South Africa's Truth and Reconciliation process that they embarked on after apartheid. He says it means, "My humanity is caught up, is inextricably bound up, in yours; we belong to a bundle of life." A bundle of life. The Truth and Reconciliation process started by elevating the voices of the unheard. If this country is going to live up to its promise of liberty and justice for all, then we need to elevate the voices of our unheard, of people like Jobana, Sintia and Bertha, Theresa and Baakir. We must leverage their solutions and their ideas. We must listen to their true stories, their more beautifully complex stories.
Desmond Tutu nói về khái niệm "ubuntu", trong bối cảnh tiến trình chống tham nhũng của Nam Phi mà chúng ta tham gia vào sau chế độ diệt chủng. Ông nói rằng "ubuntu" có nghĩa là, "Nhân loại của tôi gắn bó chặt ràng buộc chặt chẽ lẫn nhau; chúng ta đều thuộc về một nhánh của cuộc sống. " Một nhánh của cuộc sống. Tiến trình chống tham nhũng bắt đầu bằng cách lắng nghe tiếng nói của người thấp cổ bé họng. Nếu đất nước này thật sự xứng danh tự do và công bằng cho mọi người, thì chúng ta cần cất cao tiếng nói, của những nhười như Jobana, Sintia và Bertha, Theresa và Baakir. Chúng ta phải tận dụng các giải pháp và ý tưởng của họ. Chúng ta phải lắng nghe những câu chuyện thật của họ, những câu chuyện vất vả tuyệt đẹp đó.
Thank you.
Cảm ơn nhiều.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)