Today's computers are so amazing that we fail to notice how terrible they really are. I'd like to talk to you today about this problem, and how we can fix it with neuroscience.
Máy tính ngày nay thật tuyệt diệu đến nỗi chúng ta không nhận ra chúng tồi tệ thế nào. Hôm nay, tôi muốn thảo luận về vấn đề này, và cách chúng ta xử lý nó bằng khoa học thần kinh.
First, I'd like to take you back to a frosty night in Harlem in 2011 that had a profound impact on me. I was sitting in a dive bar outside of Columbia University, where I studied computer science and neuroscience, and I was having this great conversation with a fellow student about the power of holograms to one day replace computers. And just as we were getting to the best part of the conversation, of course, his phone lights up. And he pulls it towards himself, and he looks down and he starts typing. And then he forces his eyeballs back up to mine and he goes, "Keep going. I'm with you." But of course his eyes were glazed over, and the moment was dead.
Đầu tiên, hãy để tôi đưa bạn trở lại một đêm giá rét ở Halem năm 2011 cái đêm để lại một dấu ấn trong tôi. Tôi đang ngồi trong một quán bar ngoài trường Đại học Columbia, nơi tôi học khoa học máy tính và khoa học thần kinh, và tôi đang có một cuộc trò chuyện tuyệt vời với một người bạn về sức mạnh của 3D mà một ngày nào đó sẽ thay thế máy tính. Và khi mà chúng tôi đạt đến đỉnh điểm của cuộc nói chuyện thì điện thoại cậu ấy sáng lên. Và cậu ấy cúi người xuống, nhìn điện thoại và bắt đầu nhắn tin. Và rồi cậu ấy buộc mình ngước mắt lên nhìn tôi và nói, "Tiếp tục đi. Vẫn nghe mà." nhưng dĩ nhiên là cậu ta không còn chú ý nữa, Và cuộc đối thoại chấm dứt.
Meanwhile across the bar, I noticed another student holding his phone, this time towards a group. He was swiping through pictures on Instagram, and these kids were laughing hysterically. And that dichotomy between how crappy I was feeling and how happy they were feeling about the same technology, really got me thinking. And the more I thought of it, the more I realized it was clearly not the digital information that was the bad guy here, it was simply the display position that was separating me from my friend and that was binding those kids together.
Khi đó, đối diện quầy bar tôi để ý một cậu sinh viên đang cầm điện thoại lần này là hướng về một nhóm. Cậu ta đang lướt hình trên Instagram, và bọn trẻ này phá lên cười. Và sự đối nghịch giữa sự bực bội của tôi và cảm giác hạnh phúc của họ về cùng một thứ công nghệ, làm tôi phải suy nghĩ. Và càng nghĩ nhiều về nó tôi càng nhận ra rằng vấn đề ở đây không phải là thông tin kỹ thuật số mà là vị trí sử dụng đã tạo khoảng cách giữa tôi và người bạn đồng thời đưa các bạn trẻ nọ xích lại gần nhau.
See, they were connected around something, just like our ancestors who evolved their social cognitions telling stories around the campfire. And that's exactly what tools should do, I think. They should extend our bodies. And I think computers today are doing quite the opposite. Whether you're sending an email to your wife or you're composing a symphony or just consoling a friend, you're doing it in pretty much the same way. You're hunched over these rectangles, fumbling with buttons and menus and more rectangles. And I think this is the wrong way, I think we can start using a much more natural machine. We should use machines that bring our work back into the world. We should use machines that use the principles of neuroscience to extend our senses versus going against them.
Họ được kết nối xung quanh thứ gì đó, như tổ tiên ta đã tiến hóa cách nhận thức về xã hội của họ bằng cách trò truyện quanh đống lửa. Đó chính xác là những gì tôi nghĩ công cụ nên là. Chúng cần vượt qua giới hạn cơ thể. Và tôi nghĩ máy tính ngày nay đang làm điều ngược lại. Khi bạn gửi email cho vợ hay đang phối nhạc hay tư vấn cho bạn bè, bạn làm một cách khá rập khuôn. Bạn chồm đến những khối chữ nhật này, lục lọi với nút và menu và nhiều hình chữ nhật hơn nữa. Và tôi nghĩ điều này thật sai. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu sử dụng một chiếc máy tự nhiên hơn. Chúng ta nên sử dụng những gì mang công việc của chúng ta vào thế giới. Chúng ta nên dùng những gì áp dụng quy tắc của khoa học thần kinh để mở rộng các giác quan mà không làm điều ngược lại
Now it just so happens that I have such a machine here. It's called the Meta 2. Let's try it out. Now in front of me right now, I can see the audience, and I can see my very hands. And in three, two, one, we're going to see an immersive hologram appear, a very realistic hologram appear in front of me, of our very glasses I'm wearing on my head right now. And of course this could be anything that we're shopping for or learning from, and I can use my hands to very nicely kind of move it around with fine control. And I think Iron Man would be proud. We're going to come back to this in just a bit.
Thật trùng hợp là tôi có một cái máy như thế ở đây. Nó gọi là Meta2. Cùng thử nào. Bây giờ tôi có thể thấy khán giả ở trước mặt, tôi có thể thấy tay mình. Và trong 3, 2, 1, chúng ta sẽ thấy một bức ảnh toàn ký một hologram rất thật trước mắt tôi, hiện ra từ cặp kính tôi đang đeo trên đầu. Và dĩ nhiên đây có thể là bất cứ thứ gì ta muốn mua hay muốn học và tôi có thể dùng tay mình để di chuyển nó một cách nhẹ nhàng Thế này thì đến Iron Man cũng phải tự hào. Chúng ta sẽ quay lại với cái này sau.
(Applause)
(Vỗ tay)
Now if you're anything like me, your mind is already reeling with the possibilities of what we can do with this kind of technology, so let's look at a few.
Nếu bạn giống tôi thì có lẽ đầu óc bạn đang quay cuồng với những khả năng ta có thể tạo ra với kỹ thuật này, hãy xem một ví dụ nào
My mom is an architect, so naturally the first thing I imagined was laying out a building in 3D space instead of having to use these 2D floor plans. She's actually touching graphics right now and selecting an interior decor. This was all shot through a GoPro through our very glasses.
Mẹ tôi là kiến trúc sư, nên điều đầu tiên tôi nghĩ đến là xây dựng một tòa nhà 3D thay vì phải dùng những bản thiết kế 2D. Bà ấy đang thực sự đang chạm vào đồ họa và đang chọn nội thất. Việc này được quay lại bằng GoPro thông qua chiếc kính của chúng tôi.
And this next use case is very personal to me, it's Professor Adam Gazzaley's glass brain project, courtesy of UCSF. As a neuroscience student, I would always fantasize about the ability to learn and memorize these complex brain structures with an actual machine, where I could touch and play with the various brain structures.
Và công dụng tiếp theo đây rất liên quan đến tôi, đó là dự án kính não của giáo sư Adam Gazzaley, được chứng nhận bởi UCSF. Là sinh viên khoa học thần kinh, tôi luôn thắc mắc về khả năng học tập và ghi nhớ những cấu trúc não phức tạp này bằng một chiếc máy thực sự, với nó tôi có thể chạm và chơi với thật nhiều cấu trúc não.
Now what you're seeing is called augmented reality, but to me, it's part of a much more important story -- a story of how we can begin to extend our bodies with digital devices, instead of the other way around.
Bây giờ thứ các bạn đang chiêm ngưỡng được gọi là tương tác thực tế, nhưng với tôi, đó chỉ là một phần trong một câu chuyện lớn hơn, câu chuyện làm thế nào chúng ta mở rộng giới hạn cơ thể bằng thiết bị số, thay vì những cách khác.
Now ... in the next few years, humanity's going to go through a shift, I think. We're going to start putting an entire layer of digital information on the real world. Just imagine for a moment what this could mean for storytellers, for painters, for brain surgeons, for interior decorators and maybe for all of us here today. And what I think we need to do as a community, is really try and make an effort to imagine how we can create this new reality in a way that extends the human experience, instead of gamifying our reality or cluttering it with digital information. And that's what I'm very passionate about.
Bây giờ... trong một vài năm tới, nhân loại sẽ chứng kiến một bước ngoặt lớn. Chúng ta sẽ bắt đầu đặt toàn bộ lớp thông tin kỹ thuật số lên thế giới thực. Hãy nghĩ một chút điều này có ý nghĩa gì với người kể chuyện với họa sĩ, với bác sĩ phẫu thuật não, với các nhà thiết kế nội thất và có lẽ là tất cả chúng ta ở đây hôm nay. Điều chúng ta cần làm như một tập thể, theo tôi là thử và cố gắng tưởng tượng chúng ta có thể tạo nên thế giới mới theo một cách mà vượt qua cả kiến thức của con người, thay vì chỉ hài lòng với thực tại và nhồi nhét vào đó những thông tin số. Và tôi rất hào hứng về vấn đề đó.
Now, I want to tell you a little secret. In about five years -- this is not the smallest device -- in about five years, these are all going to look like strips of glass on our eyes that project holograms. And just like we don't care so much about which phone we buy in terms of the hardware -- we buy it for the operating system -- as a neuroscientist, I always dreamt of building the iOS of the mind, if you will. And it's very, very important that we get this right, because we might be living inside of these things for at least as long as we've lived with the Windows graphical user interface. And I don't know about you, but living inside of Windows scares me.
Bây giờ, tôi muốn kể cho các bạn 1 bí mật. Trong vòng khoảng 5 năm đây chưa phải là thiết bị nhỏ nhất nhưng trong vòng 5 năm, những thứ này sẽ nhìn như một mảnh giấy kính trước mắt ta thứ sẽ kiểm soát hologram. Như cái cách ta không quan tâm lắm về chiếc điện thoại chúng ta mua đối với phần cứng ta mua chúng để làm hệ điều hành là một nhà khoa học, tôi luôn mơ ước xây dựng hệ iOS cho trí não chúng ta. Và việc chúng ta đạt được điều này rất quan trọng, bởi chúng ta có thể sẽ sống trong những thứ này suốt quãng đời còn lại với giao diện sử dụng đồ họa của Windows Tôi không biết bạn thì sao nhưng tôi sợ phải sống trong Windows
(Laughter)
(Tiếng cười)
To isolate the single most intuitive interface out of infinity, we use neuroscience to drive our design guidelines, instead of letting a bunch of designers fight it out in the boardroom. And the principle we all revolve around is what's called the "Neural Path of Least Resistance."
Để tách những giao diện cảm tính nhất khỏi vô cực, chúng tôi dùng khoa học thần kinh làm hướng đi chính, thay vì để các nhà thiết kế cãi nhau trong phòng họp. Và quy luật chúng tôi xoáy vào được gọi là "Con đường ngắn nhất của thần kinh"
At every turn, we're connecting the iOS of the brain with our brain on, for the first time, our brain's terms. In other words, we're trying to create a zero learning-curve computer. We're building a system that you've always known how to use.
Vào mọi lúc, chúng ta đang kết nối hệ iOS của trí não với bộ não lần đầu tiên trên chính bộ não chúng ta. Nói cách khác, chúng tôi đang cố gắng tạo ra một chiếc máy hoàn toàn dễ sử dụng. Chúng tôi đang xây dựng một hệ thống mà bạn luôn biết cách sử dụng.
Here are the first three design guidelines that we employ in this brand-new form of user experience. First and foremost, you are the operating system. Traditional file systems are complex and abstract, and they take your brain extra steps to decode them. We're going against the Neural Path of Least Resistance. Meanwhile, in augmented reality, you can of course place your holographic TED panel over here, and your holographic email on the other side of the desk, and your spatial memory evolved just fine to go ahead and retrieve them. You could put your holographic Tesla that you're shopping for -- or whatever model my legal team told me to put in right before the show.
Sau đây là 3 hướng dẫn thiết kế đầu tiên chúng tôi sử dụng cho dạng trải nghiệm hoàn toàn mới này. Đầu tiên và quan trọng nhất, bạn là hệ điều hành. Hệ thống tập tin truyền thống đều phức tạp và trừu tượng, nó khiến não bạn trải qua nhiều bước để giải mã. Việc này đi ngược lại "Con đường ngắn nhất của thần kinh" Trong khi đó, với tương tác thực tế, bạn có thể đặt hologram trang chủ của TED ở đây, và email của bạn ở phía bên kia bàn, và trí nhớ không gian của bạn hoạt động vừa đúng để ghi nhớ điều này. Bạn có thể đặt hologram Tesla mà bạn muốn hay bất cứ mẫu gì mà đội pháp lý của tôi cho phép đặt trước chương trình.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Perfect. And your brain knows exactly how to get it back.
Tuyệt. Và não bạn biết chính xác nên sử dụng nó thế nào.
The second interface guideline we call "touch to see." What do babies do when they see something that grabs their interest? They try and reach out and touch it. And that's exactly how the natural machine should work as well. Turns out the visual system gets a fundamental boost from a sense we call proprioception -- that's the sense of our body parts in space. So by touching our work directly, we're not only going to control it better, we're also going to understand it much more deeply. Hence, touch to see.
Chúng tôi gọi hướng dẫn thứ hai là "chạm để hiểu" Em bé làm gì khi chúng thấy thứ chúng thích? Chúng với lấy và chạm vào. Và những chiếc máy tự nhiên nên vận hành như vậy. Hóa ra hệ thống tầm nhìn được hỗ trợ từ một giác quan gọi là proprioception (tạm dịch: tự cảm) đó là cảm nhận về các phần cơ thể trong không gian Bằng cách chạm vào công việc trực tiếp, ta không chỉ kiểm soát nó tốt hơn, mà còn hiểu nó một cách sâu sắc hơn. Vì vậy, chạm để hiểu.
But it's not enough to experience things ourselves. We're inherently these social primates. And this leads me to our third guideline, the holographic campfire from our first story.
Nhưng thế là không đủ để tự trải nghiệm mọi vật Chúng ta là hậu duệ của loài linh trưởng có tính xã hội. Điều này dẫn tôi đến hướng dẫn thứ 3 trại lửa toàn kỳ từ câu chuyện đầu tiên.
Our mirror-neuron subsystem suggests that we can connect with each other and with our work much better if we can see each other's faces and hands in 3D. So if you look at the video behind me, you can see two Meta users playing around with the same hologram, making eye contact, connected around this thing, instead of being distracted by external devices.
Hệ thống phụ của tế bào gương cho rằng chúng ta kết nối với nhau và với công việc tốt hơn nếu ta có thể nhìn thấy mặt và tay bằng 3D. Nếu bạn xem video phía sau tôi, bạn có thể thấy hai người sử dụng Meta đang chơi cùng một hologram, giao tiếp bằng mắt, kết nối với nhau thông qua thứ này, thay vì bị xao lãng bởi các thiết bị bên ngoài.
Let's go ahead and try this again with neuroscience in mind. So again, our favorite interface, the iOS of the mind. I'm going to now take a step further and go ahead and grab this pair of glasses and leave it right here by the desk. I'm now with you, I'm in the moment, we're connecting. My spatial memory kicks in, and I can go ahead and grab it and bring it right back here, reminding me that I am the operating system. And now my proprioception is working, and I can go ahead and explode these glasses into a thousand parts and touch the very sensor that is currently scanning my hand.
Cùng tiếp tục và thử lại cái này với khoa học thần kinh trong trí não. Một lần nữa, giao diện yêu thích của chúng ta, hệ iOS cho não. Tôi sẽ đi xa hơn và nắm lấy thứ này và để nó lại đây trên bàn. Tôi đang ở với các bạn, trong lúc này, chúng ta đang kết nối. Trí nhớ không gian của tôi hoạt động và tôi có thể với lấy cái này và mang nó trở về đây nhắc nhở tôi rằng tôi là hệ điều hành. Và khả năng tự cảm của tôi đang hoạt động, tôi có thể mở tung thứ này ra thành nghìn mảnh và chạm vào bộ phần cảm biến đang quét tay tôi.
But it's not enough to see things alone, so in a second, my co-founder Ray is going to make a 3D call -- Ray?
Nhưng nó không đủ để nhìn mọi thứ, nên bây giờ, đồng sáng chế Ray sẽ gọi một cuộc điện thoại 3D. Ray?
(Ringing)
(
Hey Ray, how's it going? Guys, I can see this guy in front me in full 3D. And he is photo-realistic.
Chào Ray, khỏe không? Mọi người, tôi có thể thấy anh chàng này trước mặt hoàn toàn bằng 3D. Và anh ấy là thực ảnh.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
My mirror-neuron subsystem suggests that this is going to replace phones in not too long. Ray, how's it going?
Hệ thống tế bào gương của tôi dự đoán thứ này sẽ thay thế điện thoại không lâu nữa đâu. Ray, thế nào rồi?
Ray: Great. We're live today.
Ray: Tuyệt. Chúng ta đang trực tiếp đấy.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
MG: Ray, give the crowd a gift of the holographic brain we saw from the video earlier. Guys, this is not only going to change phones, it's also going to change the way we collaborate.
MG: Ray, tặng quà cho mọi người đi cái não ba chiều chúng ta xem trên video lúc trước ấy Điều này sẽ không chỉ thay đổi điện thoại mà nó sẽ thay đổi cả cách chúng ta hợp tác.
Thank you so much.
Cảm ơn rất nhiều.
Thanks, Ray.
Cảm ơn, Ray.
Ray: You're welcome.
Ray: Không có chi.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
MG: So folks, this is the message that I discovered in that bar in 2011: The future of computers is not locked inside one of these screens. It's right here, inside of us.
MG: đây là lời nhắn tôi khám phá được trong quán bar ấy vào năm 2011: Tương lai của máy tính không nằm bên trong những màn hình này. Nó ở ngay đây, bên trong chúng ta.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
So if there's one idea that I could leave you with here today, it's that the natural machine is not some figment of the future, it's right here in 2016. Which is why all hundred of us at Meta, including the administrative staff, the executives, the designers, the engineers -- before TED2017, we're all going to be throwing away our external monitors and replacing them with a truly and profoundly more natural machine.
Nếu được chia sẻ cho mọi người một ý tưởng hôm nay thì đó là máy móc tự nhiên không phải là một điều xa vời, nó ở ngay năm 2016 này đây. Đó là lý do hàng trăm người ở Meta, bao gồm cả nhân viên quản lý, điều hành, nhà thiết kế, kỹ sư,.. trước TED 2017, chúng tôi sẽ vứt bỏ mọi thiết bị bên ngoài và thay chúng bằng một chiếc máy tự nhiên thật sự
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Thank you, appreciate it. Thanks, guys.
Cảm ơn, tôi coi trọng nó. Cảm ơn, mọi người.
Chris Anderson: So help me out on one thing, because there've been a few augmented reality demos shown over the last year or so out there. And there's sometimes a debate among technologists about, are we really seeing the real thing on-screen? There's this issue of field of view, that somehow the technology is showing a broader view than you would actually see wearing the glasses. Were we seeing the real deal there?
Chris Anderson: Giải thích điều này cho tôi đi, bởi vì đã có vài bản thử tương tác thực tế trong vài năm gần đây. Và có một cuộc tranh luận giữa các nhà kỹ thuật có phải chúng ta sẽ thấy vật thật trên màn ảnh? Có một vấn đề về quan niệm rằng một cách nào đó, công nghệ đang mở ra một tầm nhìn rộng hơn hơn cả khi đeo cặp kính này. Thứ này thật sự hữu dụng sao?
MG: Absolutely the real deal. Not only that, we took extra measures to shoot it with a GoPro through the actual lens in the various videos that you've seen here. We want to try to simulate the experience for the world that we're actually seeing through the glasses, and not cut any corners.
MG: Tất nhiên rồi Không những vậy, chúng tôi đã quay hình bằng GoPro thông qua ống kính thực sự trong những video bạn đã xem ở đây. Chúng tôi muốn tái tạo những trải nghiệm về thế giới mà chúng tôi đã khám phá qua chiếc kính này, một cách chân thật nhất
CA: Thank you so much for showing us that.
CA: Cảm ơn vì đã đến đây.
MG: Thanks so much, I appreciate that.
MG: Cảm ơn rất nhiều.