Over the past couple of days, as I've been preparing for my speech, I've become more and more nervous about what I'm going to say and about being on the same stage as all these fascinating people. Being on the same stage as Al Gore, who was the first person I ever voted for. And --
Các bạn biết đấy, mấy ngày qua trong khi chuẩn bị cho bài nói chuyện này tôi cảm thấy càng ngày càng lo lắng về những điều mình định nói và về việc đứng trên sân khấu cùng những con người thú vị này. Đứng trên cùng một sân khấu với Al Gore, người đầu tiên tôi bỏ phiếu cho. Và --
(Laughter)
(Tiếng cười)
So I was getting pretty nervous and, you know, I didn't know that Chris sits on the stage, and that's more nerve-racking. But then I started thinking about my family. I started thinking about my father and my grandfather and my great-grandfather, and I realized that I had all of these Teds going through my bloodstream --
và -- và tôi thấy rất hồi hộp và, bạn biết đấy, tôi không biết là Chris sẽ ngồi trên sâu khấu, cái đó còn khủng bố tinh thần hơn. Nhưng khi đó tôi bắt đầu nghĩ về gia đình mình. Tôi bắt đầu nghĩ về bố và ông nội và cụ nội của tôi và tôi nhận ra mình đã có tất cả những điều này chảy trong máu mình --
(Laughter)
(Tiếng cười)
that I had to consider this "my element."
-- và tôi phải --
So, who am I?
cho rằng đó là một nguyên tố tạo nên bản thân mình.
Chris kind of mentioned I started a company with my husband. We have about 125 people internationally. If you looked in the book, you saw this ...
Vậy thì -- vậy thì, tôi là ai? Chắc là Chris đã giới thiệu rằng tôi bắt đầu một công ty với chồng mình. Chúng tôi có 125 người trên toàn thế giới. Nếu bạn xem trong cuốn sách, bạn sẽ thấy cái này,
(Laughter)
which I really was appalled by.
một thứ làm tôi dựng tóc gáy.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And because I wanted to impress you all with slides, since I saw the great presentations yesterday with graphs, I made a graph that moves, and I talk about the makeup of me.
Và bởi vì tôi muốn trổ tài dựng slide để gây ấn tượng với các bạn, vì hôm qua tôi đã xem rất nhiều phần thuyết trình tuyệt vời với những đồ thị, tôi đã làm một cái đồ thị bay ra bay vào, để diễn tả bức chân dung của mình.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So, besides this freakish thing, this is my science slide. This is math, and this is science, this is genetics. This is my grandmother, and this is where I get this mouth.
Thế thì, bên cạnh cái thứ điên khùng này, đây là slide khoa học của tôi. Đây là toán, và đây là khoa học, đây là di truyền học. Đây là bà tôi, người đã cho tôi cái miệng này.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So -- I'm a blogger, which, probably, to a lot of you, means different things. You may have heard about the Kryptonite lock brouhaha, where a blogger talked about how you hack or break into a Kryptonite lock using a ballpoint pen, and it spread all over. Kryptonite had to adjust the lock, and they had to address it to avoid too many customer concerns. You may have heard about Rathergate, which was basically the result of bloggers realizing that the "th" in 111 is not typeset on an old typewriter; it's on Word. Bloggers exposed this, or they worked hard to expose this. You know, blogs are scary. This is what you see. I see this, and I'm sure scared -- I swear on stage -- shitless about blogs, because this is not something that's friendly. But there are blogs that are changing the way we read news and consume media, and these are great examples. These people are reaching thousands, if not millions, of readers, and that's incredibly important. During the hurricane, you had MSNBC posting about the hurricane on their blog, updating it frequently. This was possible because of the easy nature of blogging tools.
Vậy thì, tôi là một người viết blog, một khái niệm mà đối với nhiều người trong số các bạn, mang nhiều ý nghĩa khác nhau. Các bạn có thể đã nghe về chiếc khóa Kryptonite một chuyện khá ầm ĩ khi một blogger viết viề việc làm thế nào để phá một cái khóa Kryptonite bằng một cái bút bi, và chuyện này đã lan truyền rộng rãi. Kryptonite đã phải thay đổi chiếc khóa, và phải chính thức lên tiếng về chuyện này để tránh quá nhiều sự lo ngại từ phía khách hàng. Các bạn cũng có thể đã nghe về Rathergate, về cơ bản nó là kết quả của việc các blogger phát hiện ra chữ 'th' trong 111 không phải được đánh trên máy chữ cổ mà là trên Word. Thế nên, các blogger hay họ đã cố gắng để phơi bày nó, Bạn biết đấy, blog rất đáng sợ. Đó là những gì bạn thấy. Tôi cũng thấy thế, và tôi chắc chắn là rất sợ hãi -- tôi xin thề trên sân khấu -- sợ mất mật, vì nó không phải là một thứ thân thiện. Nhưng có những blog đang thay đổi cách chúng ta đọc tin và tiếp thu truyền thông, và đây là những ví dụ tiêu biểu. Những người này đang vươn tới được hàng nghìn, nếu không nói là hàng triệu người đọc, và đó là một điều vô cùng quan trọng. Các bạn đều biết, trong cơn bão, MSNBC đã viết về cơn bão trên blog của họ và update thường xuyên. Điều này là khả thi bởi vì bản chất đơn giản của các công cụ blog.
You have my friend, who has a blog on PVRs, personal recorders. He makes enough money just by running ads, to support his family up in Oregon. That's all he does now, and this is something that blogs have made possible. And then you have something like this, which is Interplast. It's a wonderful organization of people and doctors who go to developing nations to offer plastic surgery to those who need it. Children with cleft palates get it, and they document their story. This is wonderful. I am not that caring.
Còn có một người bạn của tôi, anh ấy có một blog -- sử dụng PDRs, máy quay cá nhân. Anh ấy kiếm đủ tiền, chỉ bằng việc chấp nhận đặt các mẩu quảng cáo, để hỗ trợ gia đình ở Oregon. Đó là tất cả những gì anh ấy đang làm, và điều này được thực hiện nhờ blog. Và bạn còn có những thứ như thế này, Interplast. Đó là một tổ chức tuyệt vời gồm bác sĩ và những người khác, họ đi đến những nước đang phát triển để thực hiện phẫu thuật cho những người cần chỉnh hình. Trẻ em hở hàm ếch sẽ được phẫu thuật, và họ ghi lại câu chuyện đó. Điều này thật tuyệt vời. Tôi cũng không quan tâm đến thế đâu.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I talk about myself. That's what I am. I'm a blogger. I have always decided that I was going to be an expert on one thing, and I am an expert on this person, and so I write about it. So, the short story about my blog: it started in 2001, I was 23. I wasn't happy with my job, because I was a designer, but I wasn't being really stimulated. I was an English major in college. I didn't have any use for it, but I missed writing. So, I started to write a blog and I started to create things like these little stories. This was an illustration about my camp experience when I was 11 years old, and how I went to a YMCA camp, Christian camp, and basically by the end, I had made my friends hate me so much that I hid in a bunk, They couldn't find me, they sent a search party, and I overheard people saying they wish I had killed myself -- jumped off Bible Peak.
Tôi nói về bản thân. Đó là con người tôi. Tôi là một người viết blog. Tôi đã luôn muốn mình sẽ trở thành chuyên gia về một thứ gì đó, và tôi là chuyên gia về người này, thế nên tôi viết về điều đó. Và -- và đây là câu chuyện nhỏ về blog của tôi: nó bắt đầu năm 2001. Tôi lúc đó 23 tuổi. Tôi không hạnh phúc với công việc của mình, vì khi đó tôi là một nhà thiết kế, nhưng không thực sự có động lực làm việc. Ở trường đại học tôi theo học ngành chính là Tiếng Anh. Tôi không dùng nó vào việc gì nhưng tôi nhớ việc viết lách. Thế là tôi bắt đầu viết blog và bắt đầu sáng tác những thứ như truyện ngắn. Đây là một bức minh họa về trại hè năm tôi 11 tuổi, và việc tôi đã tới trại YMCA như thế nào -- trại hè Thiên chúa -- và nói ngắn gọn là đến cuối tôi đã khiến các bạn khác ghét mình đến nỗi tôi đã trốn trong gậm giường. Bọn nó không tìm thấy tôi. Họ mở một cuộc truy tìm và tôi nghe lỏm người ta nói họ ước gì tôi đã đi tự tử, nhảy xuống từ đỉnh Bible.
You can laugh, this is OK.
Mọi người có thể cười, OK thôi mà.
(Laughter)
This is me. This is what happened to me. And when I started my blog, it was really this one goal -- I said, "I am not going to be famous to the world, but I could be famous to people on the Internet." And I set a goal. I said, "I'm going to win an award," because I had never won an award in my entire life. And I said, "I'm going to win the South by Southwest Weblog award." And I won it -- I reached all of these people, and I had tens of thousands of people reading about my life every day.
Đây là thứ đã làm -- đây là tôi. Đây là điều xảy ra với tôi. Khi tôi bắt đầu blog của mình chỉ có một mục tiêu duy nhất, Tôi muốn - Tôi nhận ra rằng mình sẽ không nổi tiếng đối với thế giới, nhưng tôi có thể nổi tiếng đối với cư dân mạng. Và tôi đặt một mục tiêu. Tôi nói rằng, mình sẽ đoạt một giải thưởng, bởi cả cuộc đời tôi chưa từng đạt một giải thưởng nào. Và tôi nói rằng mình sẽ đoạt một giải thưởng -- giải South của Southwest Weblog. Và tôi đạt được nó. Tôi đã vươn tới tất cả những người này, và có hàng chục nghìn người đọc về cuộc sống của tôi mỗi ngày.
And then I wrote a post about a banjo. I wrote a post about wanting to buy a banjo -- a $300 banjo, which is a lot of money. And I don't play instruments; I don't know anything about music. I like music, and I like banjos, and I think I probably heard Steve Martin playing, and I said, "I could do that." And I said to my husband, "Ben, can I buy a banjo?" And he's like, "No."
Khi đó tôi viết một vài về một cây đàn banjo. Tôi viết một bài về việc tôi muốn mua một cây đàn banjo -- một cây 300 đô, cũng khá nhiều tiền. Và tôi không chơi nhạc cụ, Tôi không biết gì về âm nhạc. Tôi yêu âm nhạc, và tôi thích banjo và hình tôi cũng đã nghe Steve Martin chơi. và tôi nhủ rằng, mình có thể làm được. Tôi nói -- tôi nói với chồng mình, 'Ben, em mua một cây banjo được không?' Anh ấy trả lời 'Không.' Và chồng tôi --
And my husband --
(Laughter)
this is my husband, who is very hot -- he won an award for being hot.
đây là chồng tôi, một người rất nóng bỏng -- anh ta đã đoạt một giải thưởng vì quá gợi cảm --
(Laughter)
(Tiếng cười)
He told me, "You cannot buy a banjo. You're just like your dad," who collects instruments. And I wrote a post about how I was so mad at him, he was such a tyrant -- he would not let me buy this banjo. And those people who know me understood my joke -- this is Mena, this is how I make a joke at people. Because the joke in this is that this person is not a tyrant, this person is so loving and so sweet that he lets me dress him up and post pictures of him to my blog.
-- anh ấy bảo tôi, 'Em không thể mua đàn banjo, em thật giống cha em, người chuyên mua -- người sưu tầm nhạc cụ.' Và tôi viết một bài về chuyện tôi cáu gắt với anh ta thế nào, anh ấy thật độc đoán, anh ấy không cho tôi mua đàn. Cho những người hiểu tôi và hiểu câu nói đùa của tôi. Đây là Mena, đây là cách tôi lấy mọi người ra đùa. Nó là một câu nói đùa vì con người này không hề độc đoán, người này rất đáng yêu và ngọt ngào đến nỗi anh ấy để tôi bắt mặc quần áo và đưa ảnh cảu anh ta lên blog của tôi. Và --
(Laughter)
(Tiếng cười)
And if he knew I was showing this right now -- I put this in today -- he would kill me.
-- và nếu anh ấy biết tôi đang cho mọi người xem cái này, anh ấy sẽ giết tôi.
But the thing was, my friends read it, and they're like, "Oh, that Mena, she wrote a post about wanting a stupid thing and being stupid." But I got emails from people that said, "Oh my God, your husband is such an asshole. How much money does he spend on beer in a year? You could take that money and buy your banjo. Why don't you open a separate account?" I've been with him since I was 17, we've never had a separate bank account. They said, "Separate your bank account. Spend your money; spend his money, that's it." And then I got people saying, "Leave him."
Nhưng quan trọng là, tôi đã viết bài đó, và bạn tôi đọc được, và họ nói, oh, cái cô Mena đó, cô ấy viết một bài về, bạn biết đấy, về việc muốn một điều ngu xuẩn và cư xử ngu xuẩn. Nhưng tôi nhận được email từ nhiều người nói rằng, "Lạy chúa tôi, chồng cô thật là tệ. Anh ta uống bia hết bao nhiêu tiền một năm? Cô có thể lấy tất cả chỗ tiền đấy để mua cây banjo. Sao cô không mở một tài khoản riêng?" Tôi đã ở bên anh ấy từ năm 17 tuổi. Chúng tôi -- chúng tôi chưa bao giờ có tài khoản ngân hàng riêng. Họ nói "Hãy tách tài khoản ngân hàng của cô ra -- tiêu tiền của cô, tiêu tiền của hắn. Thế thôi." Và có vài người còn nói "Bỏ hắn đi."
(Laughter)
Và --
I was like, "OK, what? Who are these people? And why are they reading this?" And I realized: I don't want to reach these people. I don't want to write for this public audience. And I started to kill my blog slowly. I'm like, I don't want to write this anymore. Slowly and slowly --
và tôi nghĩ bụng, OK, gì vậy, những người này là ai, và tại sao họ lại đọc cái này? Và tôi nhận ra: Tôi không muốn đến với những đối tượng này. Tôi không muốn viết cho quần chúng như thế này. Và tôi bắt đầu kết liễu blog của mình dần dần. Kiểu như, tôi không muốn viết như thế nữa, và tôi chầm chậm chầm chậm --
And I did tell personal stories from time to time. I wrote this one, and I put this up because of Einstein today. I'm going to get choked up, because this is my first pet, and she passed away two years ago. And I decided to break from, "I don't really write about my public life," because I wanted to give her a little memorial. But anyways, it's these sorts of personal stories -- You know, you read the blogs about politics or about media, and gossip and all these things. These are out there, but it's more of the personal that interests me, and this is who I am.
Và đôi lúc tôi cũng đã kể những chuyện cá nhân. Tôi đã viết bài này, và hôm nay tôi muốn nói về nó bởi vì Einstein. Tôi sẽ khóc nghẹn mất thôi vì đây là con thú cưng đầu tiên của tôi, và nó đã chết hai năm trước. Tôi quyết định rời bỏ, "Tôi không thực sự viết về cuộc sống cho công chúng của mình." vì tôi muốn tưởng nhớ tới nó. Như dù sao Đó là những câu chuyện cá nhân. Các bạn biết đấy, các bạn đọc những blog về chính trị, hay về giải trí, và những tin đồn và tất cả những thứ như thế. Chúng đều có trên mạng, nhưng những điều về cá nhân thu hút tôi hơn, và đây là -- bạn biết đấy, đây là con người của tôi.
You see Norman Rockwell, and you have art critics say, "Norman Rockwell is not art. Norman Rockwell hangs in living rooms and bathrooms, and this is not something to be considered high art." And I think this is one of the most important things to us as humans. These things resonate with us, and, if you think about blogs, you think of high art blogs, the history paintings about, you know, all the biblical stories, and then you have this. These are the blogs that interest me: the people that just tell stories.
Bạn biết đấy, bạn thấy Norman Rockwell. Và bạn thấy những nhà phê bình nghệ thuật nói, Tác phẩm của Norman Rockwell không phải là nghệ thuật. Norman Rockwell được treo ở phòng khách và nhà tắm, và đây không phải là thứ được quan niệm như nghệ thuật cấp cao. Và tôi cho rằng đây là một trong những điều quan trọng nhất đối với con người chúng ta. Những thứ đó tác động tới chúng ta, và, nếu bạn nghĩ về blog, bạn nghĩ về những blog nghệ thuật cao cấp, những bức vẽ về lịch suwrr, về những truyện trong kinh thánh, khi đó bạn sẽ nhận ra điều này. Đây là những blog làm tôi quan tâm: những người chỉ đơn giản kể chuyện.
One story is about this baby, and his name is Odin. His father was a blogger. And he was writing his blog one day, and his wife gave birth to her baby at 25 weeks. And he never expected this. One day, it was normal; the next day, it was hell. And this is a one-pound baby. So Odin was documented every single day.
Một câu chuyện về đứa trẻ này, tên cậu bé là Odin. Và bố cậu bé là một blogger. Một hôm anh ấy vẫn viết như bình thường và vợ anh ta sinh con khi mới mang thai 25 tuần. Anh ấy chưa bao giờ nghĩ lại xảy ra chuyện này. Hôm trước mọi chuyện vẫn bình thường, hôm sau đó là địa ngục. Và đây là một trẻ sơ sinh nặng một pound. Odin được theo dõi hằng ngày,
Pictures were taken every day: day one, day two ... You have day nine -- they're talking about his apnea; day 39 -- he gets pneumonia. His baby is so small, and I've never encountered such a -- just -- a disturbing image, but just so heartfelt. And you're reading this as it happens, so on day 55, everybody reads that he's having failures: breathing failures and heart failures, and it's slowing down, and you don't know what to expect.
có ảnh chụp mọi ngày, ngày một, ngày hai. Ngày thứ chín -- họ đang nói về chứng khó thở, ngày 39 -- cậu bé bị viêm phổi. Cậu bé quá nhỏ, và tôi chưa bao giờ gặp một, đơn giản là -- một hình ảnh đau lòng và -- và đáng thương như vậy. Và bạn đọc về điều này ngay khi nó diễn ra, nên tới ngày 55, mọi người đều đọc rằng cậu bé đôi lúc bị đứt nhịp thở và nhịp tim, và chúng đều đang chậm lại, không ai có thể đoán trước điều gì.
But then it gets better. Day 96, he goes home. And you see this post. That's not something you're going to see in a paper or magazine but this is something this person feels, and people are excited about it -- 28 comments. That's not a huge amount of people reading, but 28 people matter. And today, he is a healthy baby, who, if you read his blog -- it's snowdeal.org, his father's blog -- he is taking pictures of him still, because he is still his son and he is, I think, at his age level right now because he had received such great treatment from the hospital.
Nhưng đã có tiến triểu. Bạn biết đấy, ngày 96 cậu bé về nhà. Và các bạn thấy bài viết này. Một điều mà các bạn sẽ không bao giờ thấy trên báo hay tạp chí nhưng đó là điều mà anh ấy cảm thấy, và mọi người rất háo hức về nó. Các bạn thấy đấy, 28 lời bình luận. Đó không phải làm một con số khổng lồ, nhưng 28 người cũng đem lại ý nghĩa lớn. Và hôm nay cậu bé đã khỏe mạnh, nếu các bạn đọc blog của anh ấy -- Snowdeal.org, blog của bố cậu bé -- anh ấy vẫn chụp ảnh của cậu bé, vì cậu bé là con trai của anh và cậu bé, tôi nghĩ rằng đã phát triển bình thường so với tuổi của mình vì sự điều trị chu đáo của bệnh viện.
So, blogs. So what? You've probably heard these things before. We talked about the WELL, and about all these sorts of things throughout our online history. But I think blogs are basically just an evolution, and that's where we are today. It's this record of who you are, your persona. You have your Google search, where you say, "What is Mena Trott?" And then you find these things and you're happy or unhappy. But then you also find people's blogs, and those are the records of people that are writing daily -- not necessarily about the same topic, but things that interest them. And we talk about the world flattens, being in this panel, and I am very optimistic -- whenever I think about blogs, I'm like, "We've got to reach all these people." Hundreds of millions and billions of people. We're getting into China, we want to be there, but there are so many people that won't have the access to write a blog. But to see something like the $100 computer is amazing, because blogging software is simple. We have a successful company because of timing, and because of perseverance, but it's simple stuff -- it's not rocket science. And so, that's an amazing thing to consider. So -- the life record of a blog is something that I find incredibly important.
Vậy thì, blog. Vậy thì sao? Các bạn có thể đã nghe về những chuyện như thế này. Chúng ta đã nói về WELL, chúng ta đã nói về những việc như thế trong suốt lịch sử online của mình. Nhưng tôi cho rằng blog, về cơ bản là một sự tiến hóa, và hiện tại chúng ta đang ở đó. Đó là ghi chép về con người bạn, tính cách của bạn. Bạn có Google khi bạn tự nói, này, Mena Trott là gì? Và rồi bạn tìm thấy những thứ này và bạn thấy vui hoặc không vui. Nhưng bạn cũng tìm thấy blog của những người khác, và đó là ghi chép của những người đang viết blog hằng ngày -- không nhất thiết về cùng một chủ đề mà về những thứ làm họ thấy thú vị. Và chúng ta đã nói về thế giới đang dàn phẳng, tôi rất lạc quan. Mỗi khi nghĩ về blog tôi nghĩ rằng, ồ, chúng to phải đến với tất cả những người này. Hàng triệu và hàng trăm triệu và hàng tỉ con người. Bạn biết đấy, chúng ta đang đến với Trung Quốc, chúng ta muốn đến đó, nhưng có quá nhiều người không thể tiếp cận với blog. Nhưng thấy những thứ như chiếc máy tính 100 đô thì thật tuyệt vời, những phần mềm viết blog thật đơn giản. Bạn biết đấy, chúng tôi có một công ty thành công bởi biết chọn thời gian, và bởi sự kiên nhẫn, nhưng quan trọng hơn là những thứ đơn giản -- nó không phải là điều gì khó khăn. Đó là một điều đáng để suy nghĩ. Vậy thì, tuổi đời của một blog là một thứ tôi cho rằng tối quan trọng.
And we started with a slide of my Teds, and I had to add this slide, because I knew the minute I showed this, my mom -- my mom will see this, because she does read my blog and she'll say, "Why wasn't there a picture of me?" This is my mom. So, I have all the people that I know of. But this is basically the extent of the family that I know in terms of my direct line. I showed a Norman Rockwell painting before, and this one, I grew up with, looking at constantly. I would spend hours looking at the connections, saying, "Oh, the little kid up at the top has red hair; so does that first generation up there." And it's just these little things. This is not science, but this was enough for me to be really interested in how we have evolved and how we can trace our line. So that has always influenced me.
Chúng tôi bắt đầu bằng một slide những người họ hàng của mình, và tôi phải thêm slide này vào, vì tôi biết khi tôi chiếu nó lên, mẹ tôi -- vì bà có đọc blog của tôi -- mẹ tôi sẽ nó "Sao không có cái ảnh nào chụp mẹ?" Các bạn hiểu không? Đây là mẹ tôi. Tôi có ảnh của mọi người mình quen biết. Nhưng đây là mở rộng của gia đình mà tôi biết có quan hệ trực tiếp với tôi. Tôi đã chiếu một bức tranh của Norman Rockwell từ trước, và bức tranh này tôi đã lớn lên cung nó, luôn luôn nhìn vào nó. Tôi thường dành hàng giờ chỉ nhìn vào những mối kết nối. Tự nói rằng 'Ồ, đứa trẻ ở trên cùng có tóc màu đỏ, cả thế hệ đầu tiên trên kia cũng thế." Và chỉ những điều vụn vặt. Bạn biết đấy, đây không phải là -- khoa học, nhưng thực sự quan tâm tới việc chúng ta đã tiến hóa như thế nào và làm cách nào có thể tìm về cội nguồn, đối với tôi đã là đủ. Điều đó đã luôn ảnh hưởng tới tôi.
I have this record, this 1910 census, of another Grabowski -- that's my maiden name -- and there's a Theodore, because there's always a Theodore. This is all I have, a couple of facts about somebody. I have their date of birth, their age, what they did in their household, if they spoke English, and that's it, that's all I know of these people. And it's pretty sad, because I only go back five generations, and that's it. I don't even know what happens on my mom's side, because she's from Cuba and I don't have that many things. Just doing this, I spent time in the archives -- that's why my husband's a saint -- I spent time in the Washington archives, just sitting there, looking for these things. Now it's online, but he sat through that.
Tôi có bản ghi chép này, năm 1910 của một người họ Grabowski khác -- đó là họ trước khi cưới của tôi, và có một người Theodore, bởi vì luôn luôn có một người họ Theodore. Đây là tất cả những gì tôi có. Tôi có một ít số liệu về một ai đó. Tôi có ngày sinh, tuổi của họ, và họ làm gì trong nhà, họ có nói tiếng Anh không. Thế thôi. Đó là mọi thứ tôi biết về họ. Điều đó khá buồn bởi vì -- Tôi mới chỉ tìm về 5 thế hệ, và chỉ đến thế thôi. Tôi thậm chí còn không biết điều gì diễn ra bên họ ngoại của mình, vì bà quê ở Cuba và tôi không có nhiều tài liệu. Và chỉ để làm việc này tôi đã dành thời gian trong kho lưu trữ -- đó là vì sao -- một điều nữa giải thích vì sao chồng tôi là một vị thánh -- tôi dành thời gian ở trung tâm lưu trữ Washington, chỉ ngồi đó đi tìm những thứ như thế. Giờ thì chúng đã ở trên mạng và anh ấy tìm kiếm trên đó
And so you have this record and -- This is my great-great-grandmother. This is the only picture I have. And to think of what we have the ability to do with our blogs; to think about the people that are on those $100 computers, talking about who they are, sharing these personal stories -- this is an amazing thing.
Thế nên bạn có ghi chép này và đây là người cụ nhiều đời của tôi. Đây là bức tranh duy nhất mà tôi có. Và nghĩ về những điều chúng ta có thể làm với blog; nghĩ về những người với những chiếc máy vi tính 100 đô đang nói về bản thân, đang chia sẻ những câu chuyện cá nhân, đó là một điều tuyệt vời.
Another photo that has greatly influenced me, or a series of photos, is this project that's done by an Argentinean man and his wife. And he's basically taking a picture of his family every day for the past, what is '76? -- 20 ... Oh my God, I'm '77 -- 29 years? Twenty-nine years.
Một bức ảnh khác mà có ảnh hưởng lớn lao tới tôi, một chuỗi các bức ảnh, là dự án này, thực hiện bởi một người Arghentina và vợ ông ấy. Về cơ bản ông ấy chụp ảnh gia đình mình mọi ngày trong quá khứ, 76 -- 20, lạy chúa, là bao nhiêu -- 29 năm? 29 năm.
There was a joke, originally, about my graph that I left out, which is: You see all this math? I'm just happy I was able to add it up to 100, because that's my skill set.
Có một câu nói đùa, tôi tự nghĩ ra, về biểu đồ của tôi mà tôi bỏ qua đó là, các bạn có thấy những công thức này không? Tôi rất mừng vì mình có thể cộng lại thành 100 vì đó là kỹ năng của tôi.
(Laughter)
So you have these people aging, and now this is them today, or last year. And that's a powerful thing to have, to be able to track this. I wish that I would have this of my family. I know that one day my children will be wondering -- or my grandchildren, or my great-grandchildren, if I ever have children -- what I am going to -- who I was. So I do something that's very narcissistic --
Các bạn thấy những người này đang gì đi, đây là họ hôm nay, hoặc năm ngoái, và đây là một thứ rất tốt để theo dõi. Tôi ước gì mình có một thứ tương tự cho gia đình mình. Tôi biết rằng một ngày con cái mình sẽ tự hỏi -- hoặc cháu hoặc chắt mình -- trong trường hợp tôi có con -- tự hỏi tôi sẽ làm gì -- tôi là ai, và vì vậy tôi làm một việc rất tự sướng. Tôi viết blog cá nhân --
I am a blogger -- that is an amazing thing for me, because it captures a moment in time every day. I take a picture of myself -- I've been doing this since last year -- every single day. And, you know, it's the same picture; it's basically the same person.
đó là một điều tuyệt vời đối với tôi, bởi nó ghi lại một khoảnh khắc mỗi ngày. Tôi chụp ảnh mình -- Tôi đã làm thế từ năm ngoái -- mỗi ngày. Và đây vẫn là bức ảnh đó; vẫn cùng một người.
Only a couple of people read it. I don't write this for this audience; I'm showing it now, but I would go insane if this was really public. About four people probably read it, and they tell me, "You haven't updated." I'm probably going to get people telling me I haven't updated. But this is amazing, because I can go back to a day -- to April 2005, and say, what was I doing this day? I look at it, I know exactly. It's this visual cue that is so important to what we do. I put the bad pictures up too, because there are bad pictures.
Chỉ một hai người đọc được. Tôi không viết cho mọi người, giờ tôi đang chiếu lên đấy nhưng tôi sẽ phát điên nếu nó thật sự được công khai. Có thể là 4 người đã đọc nó, và họ bảo tôi là cô vẫn chưa cập nhật thêm gì cả -- Có thể tôi sẽ bị người ta nói rằng mình không chịu cập nhật gì cả -- nhưng thế này rất hay, vì tôi có thể trở lại một ngày nào đó -- Tôi có thể trở lại tháng 4 năm 2005, và nói rằng, tôi đang làm gì hôm đó? Tôi nhìn vào nó, và tôi biết chính xác câu trả lời. Dấu mốc hình ảnh này rất quan trọng đối với những việc ta làm. Và tôi cũng đưa cả những bức ảnh xấu lên nữa, bởi vì chúng là những bức ảnh xấu.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And I remember instantly: I am in Germany in this -- I had to go for a one-day trip. I was sick, and I was in a hotel room, and I wanted not to be there. And so you see these things, it's not just always smiling. Now I've kind of evolved it, so I have this look. If you look at my driver's license, I have the same look, and it's a pretty disturbing thing, but it's something that is really important.
Tôi nhớ ngay ra rằng khi đó tôi đang ở Đức -- tôi có một chuyến đi dài một ngày. Tôi đã bị ốm và đang ở trong phòng khách sạn và tôi không muốn ở đó. Thế nên các bạn có thể thấy những điều này. Không phải lúc nào cũng cười. Giờ tôi có tiến hóa đôi chút nên trông như thế này. Nếu các bạn nhìn vào bằng lái xe của tôi tôi cũng trông như thế, và đó là một việc hơi khó chịu nhưng cũng rất quan trọng.
And the last story I really want to tell is this story, because this is probably the one that means the most to me in all of what I'm doing. I'll probably get choked up, because I tend to when I talk about this. So, this woman, her name was Emma, and she was a blogger on our service, TypePad. And she was a beta tester, so she was there right when we opened -- you know, there was 100 people. And she wrote about her life dealing with cancer. She was writing and writing, and we all started reading it, because we had so few blogs on the service, we could keep track of everyone.
Và câu chuyện cuối cùng tôi thực sự rất muốn kể vì dường như trong tất cả những việc tôi đang làm đây là điều đem lại nhiều ý nghĩa nhất. Có thể tôi sẽ khóc nghẹn vì tôi không thể kiềm được mỗi khi nói về chuyện này. Người phụ nữ này, cô ấy tên là Emma, một blogger thuộc dịch vụ của chúng tôi, TypePad. Và cô ấy là một người thử nghiệm phiên bản đầu tiên nên cô ấy đã ở cùng chúng tôi từ khi dịch vụ bắt đầu -- bạn biết đấy, có 100 con người -- và cô ấy viết về cuộc sống chống chọi với bệnh ung thư của mình. Cô ấy đã viết và viết và viết, và chúng tôi đều đọc nó, vì khi còn khá ít blog thuộc dịch vụ chúng tôi có thể theo dõi từng người.
And she was writing one day, and then she disappeared for a little bit. And her sister came on, and she said that Emma had passed away. And all of our support staff who had talked to her were really emotional, and it was a very hard day at the company.
Một ngày cô ấy vẫn đang viết, và, biết mất trong một khoảng thời gian ngắn. Và chị gái Emma tới nói rằng cô ấy đã qua đời. Tất cả những nhân viên đã nói chuyện với Emma đều -- đều rất xúc động, và đó là một ngày rất khó khăn ở công ty.
And this was one of those instances where I realized how much blogging affects our relationship, and flattening this sort of world. That this woman is in England, and she lives -- she lived -- a life where she was talking about what she was doing. But the big thing that really influenced us was, her sister wrote to me, and she said -- and she wrote on this blog -- that writing her blog during the last couple of months of her life was probably the best thing that had happened to her, and being able to talk to people and to share what was going on, and being able to write and receive comments. And that was amazing, to be able to know that we had empowered that, and that blogging was something that she felt comfortable doing, and the idea that blogging doesn't have to be scary, that we don't always have to be attack of the blogs, that we can be people who are open, and wanting to help and talk to people. That was an amazing thing.
Và đó là -- đó là một trong những khoảnh khắc tôi nhận ra việc viết blog ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta và san phẳng thế giới này nhiều đến thế nào. Cô gái đó ở Anh, và cô ấy sống -- đã sống để kể về bản thân -- về những gì mà cô ấy đã trải qua. Nhưng điều lớn lao đã thực sự tác động tới chúng tôi chính là chị gái Emma đã viết thư cho tôi, cô ấy nói, bạn biết đấy, cô ấy viết trên blog rằng -- viết blog trong những tháng cuối cùng của cuộc đời có lẽ là điều tuyệt vời nhất đã đến với cô, cũng như việc có thể nói với mọi người, có thể chia sẽ với mọi người những việc đang diễn ra, có thể viết và nhận các bình luận. Điều đó thật tuyệt vời. Có thể biết rằng chúng tôi đã tiếp sức cho điều đó, và rằng viết blog là một việc Emma đã rất thoải mái làm, và rằng viết blog không phải là một ý niệm đáng sợ rằng chúng tôi không nhất thiết phải là những kẻ tấn công, rằng chúng tôi có thể là những người cởi mở, muốn giúp đỡ và nói với mọi người. Đó là một điều tuyệt vời.
And so I printed out and sent a PDF of her blog to her family, and they passed it out at her memorial service, and even in her obituary, they mentioned her blog, because it was such a big part of her life. And that's a huge thing.
Và -- và tôi đã in ra -- tôi đã gửi một bản PDF blog của Emma tới gia đình cô ấy, họ chuyền tay nhau trong lễ tưởng niệm. và ngay cả trong đám tang cô ấy, họ có nói về blog của Emma vì nó đã là một phần quan trọng của cuộc sống cô ấy. Và đó là một điều có ý nghĩa lớn lao.
So, this is her legacy, and I think that my call to action to all of you is: think about blogs, think about what they are, think about what you've thought of them, and then actually do it, because it's something that's really going to change our lives.
Đó -- đây chính là vật di tặng của Emma, và tôi nghĩ rằng điều tôi kêu gọi mọi người hành động đó là, bạn biết đấy, nghĩ về blog, nghĩ xem chúng là gì, nghĩ về những định kiến, bạn biết đấy, và hãy thực sự làm việc đó, vì đấy là một điều sẽ thực sự thay đổi cuộc sống của chúng ta.
So, thank you.
Cám ơn mọi người.
(Applause)
(Vỗ tay)