So it's 2006. My friend Harold Ford calls me. He's running for U.S. Senate in Tennessee, and he says, "Mellody, I desperately need some national press. Do you have any ideas?" So I had an idea. I called a friend who was in New York at one of the most successful media companies in the world, and she said, "Why don't we host an editorial board lunch for Harold? You come with him."
Đó là vào năm 2006. Bạn tôi Harold Ford gọi cho tôi. Anh ấy đang tranh cử cho Thượng Viện Mĩ bang Tennessee, anh nói: "Mellody, tôi thực sự cần một buổi họp báo quốc gia. Cô có ý gì không?" Tôi có 1 ý tưởng, tôi gọi 1 người bạn sống ở New York làm việc tại một trong những công ty truyền thông thành công nhất thế giới, cô ấy bảo: "Tại sao không tổ chức một bữa tiệc trưa với ban biên tập cho Harold? Cô đi cùng với anh ấy."
Harold and I arrive in New York. We are in our best suits. We look like shiny new pennies. And we get to the receptionist, and we say, "We're here for the lunch." She motions for us to follow her. We walk through a series of corridors, and all of a sudden we find ourselves in a stark room, at which point she looks at us and she says, "Where are your uniforms?"
Harold và tôi đến New York. Chúng tôi ăn mặc chỉnh chu nhất có thể. Chúng tôi trông rất oách xà lách. Chúng tôi đến bàn tiếp tân, và nói: " Chúng tôi đến vì bữa tiệc." Cô ấy bảo chúng tôi đi theo. Ngang một dãy hành lang, chúng tôi thấy mình ở trong phòng nhân sự, ngay lúc đó, cô ta nhìn tụi tôi và bảo: " Đồng phục của mấy người đâu rồi?"
Just as this happens, my friend rushes in. The blood drains from her face. There are literally no words, right? And I look at her, and I say, "Now, don't you think we need more than one black person in the U.S. Senate?"
Ngay lúc đó, bạn tôi xông vào. Mặt cô ta tím dần lại. Thực sự là đứng hình, đúng vậy không? Tôi nhìn cô ta và nói: "Cô có nghĩ chúng ta cần nhiều hơn một người da đen trong Thượng Viện Mỹ không?
Now Harold and I -- (Applause) — we still laugh about that story, and in many ways, the moment caught me off guard, but deep, deep down inside, I actually wasn't surprised. And I wasn't surprised because of something my mother taught me about 30 years before. You see, my mother was ruthlessly realistic. I remember one day coming home from a birthday party where I was the only black kid invited, and instead of asking me the normal motherly questions like, "Did you have fun?" or "How was the cake?" my mother looked at me and she said, "How did they treat you?" I was seven. I did not understand. I mean, why would anyone treat me differently? But she knew. And she looked me right in the eye and she said, "They will not always treat you well."
Thế là Harold và tôi --- ( Vỗ Tay ) --- chúng tôi vẫn còn đùa về câu chuyện đó, và giây phút đó làm tôi rất bất ngờ nhưng thật sự, sâu trong tôi, tôi chẳng hề ngạc nhiên tí nào. Bởi vì một điều mẹ tôi đã dạy tôi cách đây 30 năm. Mẹ tôi có óc thực tế đến tàn nhẫn. Ngày nọ, trở về nhà từ tiệc sinh nhật tôi là đứa da đen duy nhất được mời, thay vì hỏi tôi những câu các bà mẹ thường hỏi " Con có vui không?" hay "Bánh sinh nhật thế nào?" mẹ nhìn thẳng tôi và gặng: "Họ đối xử với con như thế nào?" Tôi chỉ mới lên 7. Đương nhiên tôi không hiểu được. Tại sao người ta lại đối xử khác với tôi? Nhưng bà ấy biết, bà ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và dặn: "Họ sẽ không bao giờ đối đãi tốt với con hết."
Now, race is one of those topics in America that makes people extraordinarily uncomfortable. You bring it up at a dinner party or in a workplace environment, it is literally the conversational equivalent of touching the third rail. There is shock, followed by a long silence. And even coming here today, I told some friends and colleagues that I planned to talk about race, and they warned me, they told me, don't do it, that there'd be huge risks in me talking about this topic, that people might think I'm a militant black woman and I would ruin my career. And I have to tell you, I actually for a moment was a bit afraid. Then I realized, the first step to solving any problem is to not hide from it, and the first step to any form of action is awareness. And so I decided to actually talk about race. And I decided that if I came here and shared with you some of my experiences, that maybe we could all be a little less anxious and a little more bold in our conversations about race.
Chủng tộc là một trong những chủ đề ở Mĩ làm người khác cảm thấy khó chịu một cách lạ kì. Bạn nhắc đến nó tại mỗi bữa tiệc tối hay tại nơi làm việc, nó dường như có ảnh hưởng trong giao tiếp như chuyện thị phi giới chính quyền vậy. Tôi bị sốc, tiếp theo là mội sự im lặng trải dài. Cho đến tận hôm nay, tôi đã kể cho vài bạn và đồng nghiệp về dự dịnh bàn về chủng tộc, họ ngăn tôi, họ bảo, đừng làm thế, sẽ có một nguy cơ rất cao khi đá động đến vấn đề này, mọi người sẽ nghĩ tôi là bà da đen cảm tử và tôi sẽ tự hủy hoại sự nghiệp của mình. Phải nói với bạn là, tôi đã có tí nản lòng trong một khoảnh khắc . Nhưng tôi nhận ra, bước đầu tiên để giải quyết mọi vấn đề là đừng trốn tránh nó, và bước đầu tiên để hành động dưới mọi hình thức là sự ý thức. Thế là tôi quyết định nói về vấn đề ấy. Tôi cũng nghĩ rằng nếu đến đây chia sẻ với các bạn những trải nghiệm của mình, có thể chúng ta đều sẽ bớt lo ngại và mạnh dạn hơn trong những cuộc đàm thoại về chủng tộc. Tôi biết sẽ có những người ngoài kia
Now I know there are people out there who will say that the election of Barack Obama meant that it was the end of racial discrimination for all eternity, right? But I work in the investment business, and we have a saying: The numbers do not lie. And here, there are significant, quantifiable racial disparities that cannot be ignored, in household wealth, household income, job opportunities, healthcare. One example from corporate America: Even though white men make up just 30 percent of the U.S. population, they hold 70 percent of all corporate board seats. Of the Fortune 250, there are only seven CEOs that are minorities, and of the thousands of publicly traded companies today, thousands, only two are chaired by black women, and you're looking at one of them, the same one who, not too long ago, was nearly mistaken for kitchen help. So that is a fact. Now I have this thought experiment that I play with myself, when I say, imagine if I walked you into a room and it was of a major corporation, like ExxonMobil, and every single person around the boardroom were black, you would think that were weird. But if I walked you into a Fortune 500 company, and everyone around the table is a white male, when will it be that we think that's weird too?
nói rằng việc Barack Obama đắc cử chấm dứt sự kì thị chủng tộc đúng không? Nhưng trong ngành đầu tư, chúng tôi truyền nhau như thế này: Con số không nói dối. Và đây, những sự phân biệt chồng chất đáng kể về chủng tộc mà không thể bị lơ, về mặt dư dả gia đình, thu nhập đầu vào, cơ hội nghề nghiệp, an sinh xã hội. Một ví dụ từ đoàn thể công ty tại Mĩ: Kể cả khi người da trắng, chiếm chỉ 30% tổng dân số nước Mĩ, họ nắm tới 70% các chức vụ hội đồng quản trị. Trong tạp chí Fortune 250, chỉ có 7 giám đốc là dân tộc thiểu số, trong hàng ngàn công ty giao dịch, chỉ có duy nhất 2 công ty được điều hành bởi phụ nữ da màu, bạn đang nhìn một người trong đó, là cái người mà cách đây không lâu, bị nhầm lẫn là phụ bếp. Đó mới chính là sự thật. Tôi có một thí nghiệm mà tôi hay tự bày chơi tưởng tượng nếu tôi dắt bạn vào 1 phòng của một trong những công ty lớn, như ExxonMobil, mỗi một người trong phòng họp đều là da màu, bạn sẽ nghĩ đó là một điều kì quặc. Nhưng nếu tôi dắt bạn vào công ty Fortune 500, và mọi người trong phòng là đàn ông da trắng, có đời nào ta sẽ nghĩ nó kì quặc?
And I know how we got here. (Applause)
Tôi biết tại sao lại như vậy. ( Vỗ Tay)
I know how we got here. You know, there was institutionalized, at one time legalized, discrimination in our country. There's no question about it. But still, as I grapple with this issue, my mother's question hangs in the air for me: How did they treat you?
Tôi biết tại sao lại như thế. sự kì thị đã được thể chế hóa, hợp pháp hóa, trên đất nước chúng ta. Không ai bàn cãi về điều đó. Tuy nhiên, khi vật lộn với vấn đề này, cái câu hỏi của mẹ vẫn lơ lửng trong đầu tôi: Họ đối xử với con như thế nào?
Now, I do not raise this issue to complain or in any way to elicit any kind of sympathy. I have succeeded in my life beyond my wildest expectations, and I have been treated well by people of all races more often than I have not. I tell the uniform story because it happened. I cite those statistics around corporate board diversity because they are real, and I stand here today talking about this issue of racial discrimination because I believe it threatens to rob another generation of all the opportunities that all of us want for all of our children, no matter what their color or where they come from. And I think it also threatens to hold back businesses. You see, researchers have coined this term "color blindness" to describe a learned behavior where we pretend that we don't notice race. If you happen to be surrounded by a bunch of people who look like you, that's purely accidental. Now, color blindness, in my view, doesn't mean that there's no racial discrimination, and there's fairness. It doesn't mean that at all. It doesn't ensure it. In my view, color blindness is very dangerous because it means we're ignoring the problem. There was a corporate study that said that, instead of avoiding race, the really smart corporations actually deal with it head on. They actually recognize that embracing diversity means recognizing all races, including the majority one. But I'll be the first one to tell you, this subject matter can be hard, awkward, uncomfortable -- but that's kind of the point.
Tôi không phải cố ý lôi nó ra để phàn nàn hay một cách nào đó van xin sự cảm thông . Tôi đã thành công trong cuộc sống hơn những gì tôi có thể tưởng tượng, và tôi được người ở mọi chủng tộc đối xử tốt . nhiều hơn là không. Tôi bộc bạch câu chuyện phụ bếp bởi nó đã xảy ra. Tôi dẫn chứng những thống kê về các công ty bởi chúng là sự thật, và tôi đứng đây ngày hôm nay diễn giải về kì thị chủng tộc bởi tôi tin rằng điều này đang lăm le cướp đi mọi cơ hội dành cho thế hệ sau điều mà chúng ta đều mong mỏi cho con em mình bất kể màu da hay nguồn gốc. Và tôi nghĩ vấn đề này cũng cản trở kinh doanh thương mại. Những nhà nghiên cứu đã dùng thuật ngữ "mù màu" để diễn tả một hành động học theo khi chúng ta giả vờ không chú ý đến chủng tộc. Nếu có lần bị bao quanh bởi một đám người mà trông giống bạn, thì đơn thuần là tình cờ. Còn đây, mù màu, theo nhìn nhận của tôi, không có nghĩa là không có phân biệt chủng tộc, và có sự công bằng. Không phải như vậy. Với tôi, mù màu như thế rất nguy hiểm vì nó cho thấy rằng ta đang lẩn trốn khó khăn. Một nghiên cứu nói rằng, thay vì tránh né chủng tộc, những công ty thực sự thông minh đối mặt với nó. Họ trân trọng sự đa dạng đồng nghĩa với việc công nhận mọi chủng tộc, kể cả dân tộc đa số. Nhưng tôi sẽ là người đầu tiên kể bạn nghe, chủ đề này có thể khó nói kì cục, chả thoái mái gì -- nhưng đó là một phần của vấn đề.
In the spirit of debunking racial stereotypes, the one that black people don't like to swim, I'm going to tell you how much I love to swim. I love to swim so much that as an adult, I swim with a coach. And one day my coach had me do a drill where I had to swim to one end of a 25-meter pool without taking a breath. And every single time I failed, I had to start over. And I failed a lot. By the end, I got it, but when I got out of the pool, I was exasperated and tired and annoyed, and I said, "Why are we doing breath-holding exercises?" And my coach looked me at me, and he said, "Mellody, that was not a breath-holding exercise. That drill was to make you comfortable being uncomfortable, because that's how most of us spend our days." If we can learn to deal with our discomfort, and just relax into it, we'll have a better life.
Với nguyện vọng dập tắt các định kiến chủng tộc, như dân da màu không thích đi bơi, tôi sẽ cho bạn biết rằng tôi thích bơi đến nhường nào. Tôi thích bơi đến nỗi khi lớn lên, tôi bơi với một huấn luyện viên. Ngày kia, ông ấy cho tôi một đợt rèn luyện bắt tôi bơi dọc bể hết 25m mà không lấy hơi. Mỗi lần thất bại, tôi buộc phải làm lại. Đương nhiên tôi thất bại rất nhiều lần. Cuối cùng, tôi cũng làm được nhưng khi ra khỏi bể tôi lả người đi, kiệt sức và hỏi: " Tại sao chúng ta phải tập bài giữ hơi ?" Ông ấy quay sang tôi: "Mellody, đó không chỉ là bài tập thông thường. Bài rèn người ấy là để tập con quen với việc cảm thấy không thoải mái, vì đó là cách đa phần chúng ta xoay sở trong cuộc sống." Nếu học được việc đối phó với sự cản trở, gây bực dọc, và xuôi mình theo nó, chúng ta sẽ có 1 cuộc sống tốt hơn.
So I think it's time for us to be comfortable with the uncomfortable conversation about race: black, white, Asian, Hispanic, male, female, all of us, if we truly believe in equal rights and equal opportunity in America, I think we have to have real conversations about this issue. We cannot afford to be color blind. We have to be color brave. We have to be willing, as teachers and parents and entrepreneurs and scientists, we have to be willing to have proactive conversations about race with honesty and understanding and courage, not because it's the right thing to do, but because it's the smart thing to do, because our businesses and our products and our science, our research, all of that will be better with greater diversity.
Nên tôi nghĩ đã đến lúc cần phải thích nghi với những đoạn hội thoại khó chịu về chủng tộc đen, trắng, châu Á, Mễ, nam, nữ, tất cả, nếu tin vào quyền bình đẳng và cơ hội bình đẳng ở nước Mĩ, chúng ta cần phải có những cuộc hội thoại thực thụ về vấn đề này Chúng ta không thể mù màu. Chúng ta phải "cảm màu", cần phải sẵn sàng, như giáo viên, như phụ huynh như doanh nhân, nhà khoa học. Cần sẵn sàng để có những cuộc trò chuyện chủ động về chủng tộc với sự chân thành, thấu hiểu, và can đảm, không chỉ vì đó là điều đúng đắn, mà còn vì nó là một điều khôn ngoan, bởi kinh doanh và sản phẩm của ta lẫn khoa học, nghiên cứu của nhân loại tất cả sẽ tốt hơn, hay hơn với sự đa dạng lớn hơn.
Now, my favorite example of color bravery is a guy named John Skipper. He runs ESPN. He's a North Carolina native, quintessential Southern gentleman, white. He joined ESPN, which already had a culture of inclusion and diversity, but he took it up a notch. He demanded that every open position have a diverse slate of candidates. Now he says the senior people in the beginning bristled, and they would come to him and say, "Do you want me to hire the minority, or do you want me to hire the best person for the job?" And Skipper says his answers were always the same: "Yes." And by saying yes to diversity, I honestly believe that ESPN is the most valuable cable franchise in the world. I think that's a part of the secret sauce.
Ví dụ ưa thích nhất của tôi về sự cảm màu là một anh chàng tên John Skipper. Anh ấy điều hành kênh ESPN. Anh ấy là một dân Bắc Carolina, một quí ông miền Nam đậm chất lịch lãm, da trắng. Anh ấy tham gia ESPN, nơi có truyền thống về sự tổng thể và đa dạng, nhưng còn hơn thế. Anh ấy đòi hỏi mỗi vị trí mở trong công ty phải có một danh sách ứng cử viên đa dạng. Anh cũng nói với nhân viên lâu năm những người khó chịu ngay từ đầu, nếu họ có gặp anh và gắt: "Anh muốn tôi thuê tụi dân tiểu số hay thuê người giỏi nhất cho công việc? Câu trả lời cũng vẫn sẽ như vậy: "Có chứ." Bằng việc nói đồng ý với sự đa dạng, tôi thực tâm tin rằng ESPN là công ty truyền hình cáp đáng giá nhất thế giới. Theo tôi, đó là một nguyên liệu bí mật.
Now I can tell you, in my own industry, at Ariel Investments, we actually view our diversity as a competitive advantage, and that advantage can extend way beyond business. There's a guy named Scott Page at the University of Michigan. He is the first person to develop a mathematical calculation for diversity. He says, if you're trying to solve a really hard problem, really hard, that you should have a diverse group of people, including those with diverse intellects. The example that he gives is the smallpox epidemic. When it was ravaging Europe, they brought together all these scientists, and they were stumped. And the beginnings of the cure to the disease came from the most unlikely source, a dairy farmer who noticed that the milkmaids were not getting smallpox. And the smallpox vaccination is bovine-based because of that dairy farmer.
Tôi có thể kể, từ chính ngành của mình, tại công ty đầu tư Ariel, chúng tôi xem sự đa dạng là một lợi thế cạnh tranh, vượt trên cả thương mại. Anh chàng Scott Page từ Đại Học Michigan là người đầu tiên phát triển một công thứ toán học dành cho sự đa dạng. Anh ta nói, nếu để giải quyết một vấn đề cực kì, cực kì khó, bạn nên tập hợp một nhóm đa dạng, gồm những người có đầu óc khác nhau. Ví dụ anh đưa ra là dịch bệnh đậu mùa. Khi nó lây lan tại Châu Âu, nhiều nhà khoa học đã hợp tác với nhau, và họ bối rối. Mở đầu của việc chữa trị căn bệnh này đến từ nơi khó có thể tin được, một nông dân trại sữa, chú ý rằng những người vắt sữa không bị nhiễm bệnh đậu mùa. Và vaccine bệnh này dựa trên giống bò bắt nguồn từ người nông dân ấy.
Now I'm sure you're sitting here and you're saying, I don't run a cable company, I don't run an investment firm, I am not a dairy farmer. What can I do? And I'm telling you, you can be color brave. If you're part of a hiring process or an admissions process, you can be color brave. If you are trying to solve a really hard problem, you can speak up and be color brave. Now I know people will say, but that doesn't add up to a lot, but I'm actually asking you to do something really simple: observe your environment, at work, at school, at home. I'm asking you to look at the people around you purposefully and intentionally. Invite people into your life who don't look like you, don't think like you, don't act like you, don't come from where you come from, and you might find that they will challenge your assumptions and make you grow as a person. You might get powerful new insights from these individuals, or, like my husband, who happens to be white, you might learn that black people, men, women, children, we use body lotion every single day.
Tôi chắc rằng bạn đang ngồi đây và nhủ rằng: " Tôi không điều hành một công ty cáp, hay một công ty đầu tư, hay là nông dân trại sữa. Tôi có thể làm được gì?". Bạn có thể cảm màu. Nếu là một phần của một quá trình thuê nhân sự, bạn có thể cảm màu. Nếu đang cố giải một vấn đề khó, bạn có thể lên tiếng và cảm màu. Tôi biết mọi người sẽ bàn tán, nhưng nó cũng chả to tát gì, tôi yêu cầu bạn làm một điều rất đơn giản: quan sát môi trường của bạn, trường học, công sở và tại nhà. để ý đến những người xung quanh, một cách chủ tâm. Mời gọi họ vào trong đời bạn người không nghĩ giống bạn, không giống bạn, không hành xử giống bạn, không cùng quê, bạn sẽ thấy rằng họ thử thách giả định của bạn và làm bạn trưởng thành hơn. Bạn có thể có những góc nhìn mới từ những cá thể này, hay, như chồng tôi, tình cờ là người da trắng, có thể sẽ học được rằng người da đen, đàn ông, phụ nữ, trẻ em, đều xài sữa dưỡng thể mỗi ngày. Thế nên, đây là điều quan trọng
Now, I also think that this is very important so that the next generation really understands that this progress will help them, because they're expecting us to be great role models.
mà thế hệ tiếp theo cần phải hiểu rằng sự tiến triển này sẽ giúp họ, bởi họ đang trông chờ chúng ta làm tấm gương tốt. Nên, như tôi đã kể, mẹ tôi,
Now, I told you, my mother, she was ruthlessly realistic. She was an unbelievable role model. She was the kind of person who got to be the way she was because she was a single mom with six kids in Chicago. She was in the real estate business, where she worked extraordinarily hard but oftentimes had a hard time making ends meet. And that meant sometimes we got our phone disconnected, or our lights turned off, or we got evicted. When we got evicted, sometimes we lived in these small apartments that she owned, sometimes in only one or two rooms, because they weren't completed, and we would heat our bathwater on hot plates. But she never gave up hope, ever, and she never allowed us to give up hope either. This brutal pragmatism that she had, I mean, I was four and she told me, "Mommy is Santa." (Laughter) She was this brutal pragmatism. She taught me so many lessons, but the most important lesson was that every single day she told me, "Mellody, you can be anything." And because of those words, I would wake up at the crack of dawn, and because of those words, I would love school more than anything, and because of those words, when I was on a bus going to school, I dreamed the biggest dreams. And it's because of those words that I stand here right now full of passion, asking you to be brave for the kids who are dreaming those dreams today. (Applause)
bà ấy thực tế đến tàn nhẫn. Bà ấy là một tấm gương khó có thể tin được. Bà ấy là kiểu người sẽ ở mãi như vậy bởi bà ấy là một người mẹ đơn thân với 6 đứa con ở Chicago. làm trong ngành bất động sản, cực nhọc ngày đêm đôi khi phải cân đo xoay sở cho cuộc sống. Nhiều lúc chúng tôi bị cắt điện thoại, hay không có điện, thậm chí bị đuổi đi. Những lần như thế, chúng tôi phải sống trong những căn hộ nhỏ của mẹ, chỉ có một hoặc hai phòng, bởi chúng chưa được xây xong, và chúng tôi đều nấu nước tắm trên thềm nóng. Nhưng bà ấy chưa bao giờ từ bỏ hi vọng, chưa bao giờ, và bà cũng không bao giờ cho phép chúng tôi làm vậy. Quan niệm tàn bạo này tôi lúc ấy lên 4 và bà đã bảo tôi: "Mẹ là Quỷ đấy." (Tiếng cười) Bà thực dụng kiểu thế đó. Bà dạy tôi vô số bài học ở đời, nhưng quan trọng nhất là từng ngày, bà đều bảo: "Mellody, con có thể trở thành bất cứ gì con muốn." Và vì những từ ngữ nhẹ nhàng đó, tôi chịu thức dậy từ sáng sớm vì những từ ngữ khích lệ đó, tôi yêu trường học hơn hết mọi thứ, và vì những từ ngữ đó, trên xe buýt tới trường, tôi mơ những giấc mơ xa vời. Vì những từ ngữ đó, tôi đứng ở đây, tràn đầy đam mê, yêu cầu các bạn hãy can đảm hơn vì bọn trẻ những người đang mơ cùng những giấc mơ ấy, trong thời khắc này. (Vỗ Tay).
You see, I want them to look at a CEO on television and say, "I can be like her," or, "He looks like me." And I want them to know that anything is possible, that they can achieve the highest level that they ever imagined, that they will be welcome in any corporate boardroom, or they can lead any company. You see this idea of being the land of the free and the home of the brave, it's woven into the fabric of America. America, when we have a challenge, we take it head on, we don't shrink away from it. We take a stand. We show courage. So right now, what I'm asking you to do, I'm asking you to show courage. I'm asking you to be bold. As business leaders, I'm asking you not to leave anything on the table. As citizens, I'm asking you not to leave any child behind. I'm asking you not to be color blind, but to be color brave, so that every child knows that their future matters and their dreams are possible.
Tôi muốn chúng trông thấy một vị giám đốc trên tivi, và thốt lên: "Con muốn giống như cô ấy," hay: " Chú ấy giống con quá." Tôi muốn chúng biết rằng mọi sự đều có thể, rằng chúng có thể vươn đến chúng hằng mong ước rằng chúng sẽ được chào đón tại bất kì công ty nào, thậm chí là dẫn đầu công ty đó. Ý tưởng về vùng đất của tự do cái nôi của những người quả cảm, đã dần ăn sâu vào hệ thống nước Mĩ. Mĩ, khi gặp thử thách, ta ngang nhiên đối mặt, không hề nhún nhường. Chúng ta hiên ngang, quyết tâm. Thế nên, lúc này, tôi yêu cầu bạn hãy thể hiện sự can đảm ấy. Hãy táo bạo. Tôi yêu cầu bạn đừng bỏ lại thứ gì. Đừng bỏ lại bất kì trẻ em nào. Đừng trở nên mù màu, ngược lại, hãy cảm màu hơn, để mọi đứa trẻ biết được tương lai của chúng thực sự quan trọng và tất cả ước mơ đều
Thank you.
có thể thành hiện thực. Xin cám ơn.
(Applause) Thank you. Thanks. Thanks. (Applause)
(Vỗ Tay) Xin cám ơn rất nhiều. Cám ơn. ( Vỗ Tay)