Every day, I listen to harrowing stories of people fleeing for their lives, across dangerous borders and unfriendly seas. But there's one story that keeps me awake at night, and it's about Doaa.
Tôi hay phải nghe nhiều chuyện đau lòng về những người chạy trốn cuộc sống của họ, qua vùng biên giới nguy hiểm và những vùng biển động. Nhưng có một câu chuyện đã khiến tôi mất ngủ, và đó là câu chuyện về Doaa,
A Syrian refugee, 19 years old, she was living a grinding existence in Egypt working day wages. Her dad was constantly thinking of his thriving business back in Syria that had been blown to pieces by a bomb. And the war that drove them there was still raging in its fourth year. And the community that once welcomed them there had become weary of them. And one day, men on motorcycles tried to kidnap her. Once an aspiring student thinking only of her future, now she was scared all the time.
một cô gái tị nạn người Syria, 19 tuổi, Cô ấy đã phải sống một cuộc sống cơ cực, kiếm từng bữa ăn ở Ai Cập. Bố cô liên tục nghĩ về cái công việc kinh doanh một thời phát đạt ở Syria đã tan thành mây khói bởi bom lửa. Và cuộc chiến tranh đã đẩy họ vào cảnh ấy vẫn đang diễn ra ác liệt ở năm thứ tư. Cộng đồng từng chào đón họ giờ không còn quan tâm đến họ nữa. Một ngày nọ, một nhóm người đàn ông lái xe máy đã cố bắt cóc cô. Từng là một sinh viên đầy khát vọng chỉ nghĩ về tương lai của mình, giờ đây cô ấy luôn sống trong sợ hãi.
But she was also full of hope, because she was in love with a fellow Syrian refugee named Bassem. Bassem was also struggling in Egypt, and he said to Doaa, "Let's go to Europe; seek asylum, safety. I will work, you can study -- the promise of a new life." And he asked her father for her hand in marriage.
Nhưng cô ấy cũng luôn tràn đầy hy vọng, Bởi vì cô ấy yêu một người tị nạn Syria tên Bassem. Bassem cũng đang vật lộn với cuộc sống ở Ai Cập, và anh ấy nói với Doaa: "Hãy đi đến Châu Âu để tị nạn, để tìm kiếm một nơi an toàn Anh sẽ đi làm, em đi học. Chúng ta sẽ có một cuộc sống mới." Và anh ấy xin bố Doaa để cưới cô.
But they knew to get to Europe they had to risk their lives, traveling across the Mediterranean Sea, putting their hands in smugglers', notorious for their cruelty. And Doaa was terrified of the water. She always had been. She never learned to swim.
Nhưng họ biết rằng để đến được Châu Âu họ phải mạo hiểm mạng sống của chính mình, vượt qua biển Địa Trung Hải, đặt mạng sống của mình vào tay những tên buôn lậu khét tiếng tàn bạo. Và Doaa rất sợ nước. Cô luôn sợ nước. Cô chưa bao giờ học bơi.
It was August that year, and already 2,000 people had died trying to cross the Mediterranean, but Doaa knew of a friend who had made it all the way to Northern Europe, and she thought, "Maybe we can, too." So she asked her parents if they could go, and after a painful discussion, they consented, and Bassem paid his entire life savings -- 2,500 dollars each -- to the smugglers.
Đã tháng Tám rồi, và 2000 người đã chết khi cố vượt biển Địa Trung Hải, nhưng Doaa biết một người bạn đã thành công vượt biển đến Bắc Âu, nên cô nghĩ: "Có thể chúng ta cũng làm được." Vì vậy cô ấy xin phép bố mẹ để đi tị nạn Và sau một cuộc tranh cãi đầy nước mắt, họ ưng thuận, và Bassem đã đưa toàn bộ số tiền dành dụm của mình, 2500 đô mỗi người -- cho bọn buôn lậu.
It was a Saturday morning when the call came, and they were taken by bus to a beach, hundreds of people on the beach. They were taken then by small boats onto an old fishing boat, 500 of them crammed onto that boat, 300 below, [200] above. There were Syrians, Palestinians, Africans, Muslims and Christians, 100 children, including Sandra -- little Sandra, six years old -- and Masa, 18 months. There were families on that boat, crammed together shoulder to shoulder, feet to feet. Doaa was sitting with her legs crammed up to her chest, Bassem holding her hand.
Sáng Thứ bảy hôm ấy, họ nhận được một cú điện thoại, và rồi, họ bắt xe bus tới bãi biển, nơi có hàng trăm người khác cũng giống họ. Sau đó, họ đi xuồng nhỏ đến nơi có một chiếc thuyền đánh cá cũ, 500 người trong số họ bị nhồi nhét lên chiếc thuyền đó, 300 người chưa được lên thuyền, trong khi 500 người đã lên thuyền Bao gồm người Syria, Palestine, châu Phi, tín đồ Hồi giáo và Thiên Chúa giáo, 100 trẻ em, trong đó có bé Sandra, 6 tuổi Và Masa, 18 tháng tuổi. Có nhiều gia đình trên chiếc thuyền ấy, và họ ngồi ép lại với nhau vai kề vai. Doaa ngồi ôm chân và thu mình lại, còn Bassem thì nắm chặt lấy tay cô.
Day two on the water, they were sick with worry and sick to their stomachs from the rough sea.
Ngày thứ hai trôi qua, họ tràn ngập trong lo lắng và cơn say sóng liên tục hành hạ họ.
Day three, Doaa had a premonition. And she said to Bassem, "I fear we're not going to make it. I fear the boat is going to sink." And Bassem said to her, "Please be patient. We will make it to Sweden, we will get married and we will have a future."
Ngày thứ ba trôi qua, Doaa bắt đầu cảm thấy có điềm chẳng lành. Và cô ấy nói với Bassem: "Em sợ là chúng ta sẽ không trụ được. Em cảm giác như cái thuyền này sắp đắm mất rồi." Bassem nói với cô: "Xin em hãy kiên trì lên. Chúng ta nhất định sẽ đến Thụy Điển, sau đó kết hôn và cùng nhau xây dựng một tương lai mới."
Day four, the passengers were getting agitated. They asked the captain, "When will we get there?" He told them to shut up, and he insulted them. He said, "In 16 hours we will reach the shores of Italy." They were weak and weary. Soon they saw a boat approach -- a smaller boat, 10 men on board, who started shouting at them, hurling insults, throwing sticks, asking them to all disembark and get on this smaller, more unseaworthy boat. The parents were terrified for their children, and they collectively refused to disembark. So the boat sped away in anger, and a half an hour later, came back and started deliberately ramming a hole in the side of Doaa's boat, just below where she and Bassem were sitting. And she heard how they yelled, "Let the fish eat your flesh!" And they started laughing as the boat capsized and sank.
Ngày thứ tư, những người trên thuyền bắt đầu trở nên kích động. Họ hỏi thuyền trưởng: "Còn bao lâu nữa thì chúng ta đến nơi?" Ông ta bảo họ câm miệng và lăng mạ họ. Ông ta nói: "Trong vòng 16 giờ nữa chúng ta sẽ đến bờ biển Ý." Tất cả bọn họ đều rất yếu ớt và mệt mỏi. Không lâu sau, thuyền của họ lại gần một con thuyền nhỏ hơn và chở 10 người lạ, và chúng bắt đầu la hét, lăng mạ, ném gậy vào những người tị nạn, bắt họ lên bờ và ép họ lên một con thuyền thậm chí còn kém an toàn hơn. Những người lớn tràn ngập trong nỗi khiếp sợ và lo lắng cho lũ trẻ, và họ cùng nhau phản đối việc phải lên bờ. Bọn người lạ lái thuyền đi trong giận giữ, nửa tiếng sau chúng quay lại và cố ý đâm vào một bên mạn thuyền của Doaa, ngay dưới chỗ cô ấy và Bassem đang ngồi. Và cô nghe thấy bọn người lạ la mắng: "Để cá ăn thịt hết lũ chúng mày đi!" Và sau đó chúng cười lớn khi chiếc thuyền bị lật úp và chìm dần.
The 300 people below deck were doomed. Doaa was holding on to the side of the boat as it sank, and watched in horror as a small child was cut to pieces by the propeller. Bassem said to her, "Please let go, or you'll be swept in and the propeller will kill you, too." And remember -- she can't swim. But she let go and she started moving her arms and her legs, thinking, "This is swimming." And miraculously, Bassem found a life ring. It was one of those child's rings that they use to play in swimming pools and on calm seas. And Doaa climbed onto the ring, her arms and her legs dangling by the side. Bassem was a good swimmer, so he held her hand and tread water. Around them there were corpses. Around 100 people survived initially, and they started coming together in groups, praying for rescue. But when a day went by and no one came, some people gave up hope, and Doaa and Bassem watched as men in the distance took their life vests off and sank into the water.
300 người trên boong tàu đã phải chịu số phận bi thảm. Doaa bám chặt vào mạn thuyền đang chìm dần, và sợ hãi nhìn thân thể một đứa trẻ bị chân vịt xé thành từng mảnh. Bassem nói với cô: "Xin em hãy bỏ tay ra đi nếu không em sẽ bị cuốn trôi đi, và cái chân vịt sẽ giết em mất." Hãy nhớ rằng -- cô ấy không biết bơi. Nhưng cô ấy đã bỏ tay ra khỏi mạn thuyền, bắt đầu chuyển động chân tay dưới nước, và nghĩ thầm: "Bơi thế này nhỉ?" Và điều kỳ diệu đã đến khi Bassem nhìn thấy chiếc phao cứu hộ mà một trong những đứa trẻ trên thuyền từng dùng để bơi trong bể bơi và trên mặt biển lặng. Doaa trèo lên chiếc phao cứu hộ, tay chân cô đung đưa xung quanh cái phao. Bassem bơi khá tốt, vì vậy anh đã nắm lấy tay cô và bơi đi Xung quanh họ là rất nhiều thi hài. Lúc đầu có 100 người sống sót, và họ hợp thành nhiều nhóm, cầu nguyện được cứu. Nhưng khi một ngày đã trôi qua và không có ai xuất hiện, một vài người từ bỏ hy vọng và Doaa và Bassem lặng trông những người ở đằng xa cởi bỏ áo cứu hộ và từ từ chìm xuống nước.
One man approached them with a small baby perched on his shoulder, nine months old -- Malek. He was holding onto a gas canister to stay afloat, and he said to them, "I fear I am not going to survive. I'm too weak. I don't have the courage anymore." And he handed little Malek over to Bassem and to Doaa, and they perched her onto the life ring. So now they were three, Doaa, Bassem and little Malek.
Một người đàn ông tiến lại gần họ với một đứa trẻ trên vai, Malek 9 tháng tuổi. Ông ta đang bám vào một khúc gỗ nổi, và nói: "Tôi sợ rằng tôi không trụ nổi nữa. Tôi yếu quá rồi. Tôi không còn đủ can đảm nữa." Ông ta đưa bé Malek cho Bassem và Doaa, và họ đặt cô bé lên phao cứu hộ. Vậy là chỉ còn họ ở đó: Doaa, Bassem và bé Malek.
And let me take a pause in this story right here and ask the question: why do refugees like Doaa take these kinds of risks? Millions of refugees are living in exile, in limbo. They're living in countries [fleeing] from a war that has been raging for four years. Even if they wanted to return, they can't. Their homes, their businesses, their towns and their cities have been completely destroyed. This is a UNESCO World Heritage City, Homs, in Syria. So people continue to flee into neighboring countries, and we build refugee camps for them in the desert. Hundreds of thousands of people live in camps like these, and thousands and thousands more, millions, live in towns and cities. And the communities, the neighboring countries that once welcomed them with open arms and hearts are overwhelmed. There are simply not enough schools, water systems, sanitation. Even rich European countries could never handle such an influx without massive investment. The Syria war has driven almost four million people over the borders, but over seven million people are on the run inside the country. That means that over half the Syrian population has been forced to flee. Back to those neighboring countries hosting so many. They feel that the richer world has done too little to support them. And days have turned into months, months into years. A refugee's stay is supposed to be temporary.
Xin cho phép tôi dừng câu chuyện ở đây một lát và hỏi các bạn một câu: Tại sao những người tị nạn như Doaa phải chấp nhận mạo hiểm như vậy? Hàng triệu người tị nạn đang phải sống trong cảnh tha hương, tù tội. Họ đang sống ở những đất nước xa lạ vì phải chạy trốn cuộc chiến đã kéo dài suốt bốn năm trời. Thậm chí nếu họ muốn trở về quê hương, họ cũng không thể. Mái ấm của họ, cơ nghiệp của họ thị trấn của họ, và cả thành phố của họ đều đã bị phá hủy hoàn toàn, thành phố được UNESCO công nhận là di sản thế giới: Homs, Syria. Vì thế mọi người liên tục chạy trốn đến các nước láng giềng, và chúng tôi dựng trại tị nạn cho họ ở khu vực sa mạc. Hàng trăm nghìn người sống trong những trại như vậy, Và hàng nghìn, hàng triệu người sống trong các thị xã, thành phố. Và cộng đồng, các nước láng giềng đã từng giang rộng tay đón chào họ đang bị quá tải. Đơn giản là vì không có đủ trường học, hệ thống cấp nước, môi trường hợp vệ sinh. Thậm chí những nước giàu ở châu Âu cũng không thể ứng phó với dòng người tị nạn ồ ạt như vậy nếu không có vốn đầu tư đồ sộ. Đã có gần 4 triệu người phải vượt biên giới vì cuộc nội chiến Syria, nhưng vẫn còn hơn 7 triệu người đang phải di dời trong nước. Điều đó có nghĩa là hơn nửa dân số Syria buộc phải trốn chạy. Quay trở lại việc các nước láng giềng đang phải tiếp nhận quá nhiều người. Họ cho rằng những nước giàu hơn đang giúp đỡ họ quá ít. Và một ngày trôi qua, một tháng rồi một năm trôi qua. Cuộc sống của những người tị nạn vẫn rất bấp bênh, nay đây mai đó.
Back to Doaa and Bassem in the water. It was their second day, and Bassem was getting very weak. And now it was Doaa's turn to say to Bassem, "My love, please hold on to hope, to our future. We will make it." And he said to her, "I'm sorry, my love, that I put you in this situation. I have never loved anyone as much as I love you." And he released himself into the water, and Doaa watched as the love of her life drowned before her eyes.
Trở lại việc Doaa và Bassem đang phải trôi nổi trên dòng nước. Đã đến ngày thứ hai, và Bassem thì ngày càng yếu. Và giờ đến lượt Doaa nói với Bassem: "Anh yêu, xin anh đừng từ bỏ hy vọng Chúng ta nhất định sẽ làm được." Và anh ấy trả lời cô: "Em yêu, anh xin lỗi vì đã khiến em lâm vào hoàn cảnh này. Cả cuộc đời này em là người anh yêu nhất." Sau đó, anh ấy thả tay ra và dần chìm xuống đáy nước. Doaa nhìn tình yêu của cuộc đời mình bị dòng nước nuốt chửng.
Later that day, a mother came up to Doaa with her small 18-month-old daughter, Masa. This was the little girl I showed you in the picture earlier, with the life vests. Her older sister Sandra had just drowned, and her mother knew she had to do everything in her power to save her daughter. And she said to Doaa, "Please take this child. Let her be part of you. I will not survive." And then she went away and drowned.
Cuối ngày hôm đó, Một người mẹ cùng một đứa bé gái 8 tháng tuổi tên Masa tiến lại gần Doaa. Đó chính là đứa bé mặc áo phao cứu hộ trong bức ảnh mà tôi đã cho các bạn xem. Chị gái của cô bé, Sandra vừa bị chết đuối, và mẹ cô bé biết rằng bà phải làm mọi thứ trong khả năng để cứu con gái mình. Và bà nói với Doaa: "Xin em hãy nhận lấy đứa bé này." Hãy cho con bé được ở bên cạnh em. Chị không thể cầm cự lâu hơn được nữa." Và sau đó người mẹ bơi ra xa và chìm xuống nước.
So Doaa, the 19-year-old refugee who was terrified of the water, who couldn't swim, found herself in charge of two little baby kids. And they were thirsty and they were hungry and they were agitated, and she tried her best to amuse them, to sing to them, to say words to them from the Quran. Around them, the bodies were bloating and turning black. The sun was blazing during the day. At night, there was a cold moon and fog. It was very frightening. On the fourth day in the water, this is how Doaa probably looked on the ring with her two children.
Vì vậy, Doaa, một cô gái tị nạn 19 tuổi, một cô gái sợ nước, và không biết bơi phát hiện ra rằng cô đang phải chăm sóc cho 2 đứa trẻ nhỏ. Bọn họ rất khát, đói và vô cùng hãi hùng, và cô ấy cố gắng hết sức để khiến bọn trẻ vui vẻ, hát cho bọn trẻ, đọc kinh Koran cho bọn trẻ nghe. Những thi thể quanh họ đã trương lên và chuyển sang màu đen. Buổi sáng mặt trời chiếu nóng rực Tối thì chỉ có trăng lạnh lẽo và sương mù giăng khắp nơi. Khung cảnh thực đáng sợ. Đây chính là bức tranh vẽ cảnh Doaa trên chiếc phao cứu hộ với hai đứa trẻ sau ba ngày ngâm mình trong nước.
A woman came on the fourth day and approached her and asked her to take another child -- a little boy, just four years old. When Doaa took the little boy and the mother drowned, she said to the sobbing child, "She just went away to find you water and food." But his heart soon stopped, and Doaa had to release the little boy into the water.
Ngày thứ tư, một người phụ nữ lại gần cô và nhờ cô chăm sóc một đứa trẻ khác -- một bé trai bốn tuổi. Khi Doaa nhận đứa trẻ và nhìn người mẹ dần chết đuối, cô nói với đứa trẻ đang thổn thức khóc: "Mẹ em chỉ đi lấy nước và thức ăn thôi." Nhưng trái tim của đứa trẻ nhanh chóng ngừng đập, và Doaa phải thả đứa bé trai vào dòng nước.
Later that day, she looked up into the sky with hope, because she saw two planes crossing in the sky. And she waved her arms, hoping they would see her, but the planes were soon gone.
Sau đó, cô ấy đưa mắt nhìn bầu trời với hy vọng ngập tràn, vì cô nhìn thấy 2 chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời. Cô vẫy tay, mong rằng họ sẽ nhìn thấy, nhưng chúng nhanh chóng bay qua.
But that afternoon, as the sun was going down, she saw a boat, a merchant vessel. And she said, "Please, God, let them rescue me." She waved her arms and she felt like she shouted for about two hours. And it had become dark, but finally the searchlights found her and they extended a rope, astonished to see a woman clutching onto two babies.
Nhưng vào chiều hôm đó, khi mặt trời đang lặn xuống, cô nhìn thấy một chiếc thuyền buôn Và cô cầu nguyện: "Lạy chúa, mong họ sẽ cứu mình." Cô vẫy tay và cảm giác như cô phải hét lớn trong vòng khoảng 2 tiếng. Trời đã dần tối, nhưng cuối cùng ánh đèn pha cũng rọi lại chỗ cô, và họ thả một cái dây xuống kinh ngạc khi nhìn thấy một người thiếu nữ ôm chặt lấy hai đứa trẻ nhỏ.
They pulled them onto the boat, they got oxygen and blankets, and a Greek helicopter came to pick them up and take them to the island of Crete.
Họ đưa cô cùng 2 đứa trẻ lên thuyền, cung cấp cho họ oxy và chăn ấm, Và một máy bay trực thăng của Hy Lạp đến đón họ, đưa họ đến đảo Crete.
But Doaa looked down and asked, "What of Malek?" And they told her the little baby did not survive -- she drew her last breath in the boat's clinic. But Doaa was sure that as they had been pulled up onto the rescue boat, that little baby girl had been smiling.
Nhưng Doaa nhìn xuống và hỏi: "Thế còn Malek thì sao?" Và họ nói với cô rằng đứa bé đã không qua khỏi -- Cô bé đã trút hơi thở cuối cùng ở phòng sơ cứu trên thuyền. Nhưng Doaa chắc chắn rằng khi họ được đưa lên thuyền, đứa bé gái vẫn đang cười.
Only 11 people survived that wreck, of the 500. There was never an international investigation into what happened. There were some media reports about mass murder at sea, a terrible tragedy, but that was only for one day. And then the news cycle moved on.
Chỉ 11 trong 500 người sống sót sau vụ đắm thuyền. Và không hề có cuộc điều tra quốc tế nào về vụ việc này. Cũng có vài thông tin trên truyền thông về những vụ thảm sát trên biển, một tấn bi kịch, Nhưng chúng chỉ kéo dài trong vòng 1 ngày. và nhanh chóng bị thay thế bằng những bản tin mới.
Meanwhile, in a pediatric hospital on Crete, little Masa was on the edge of death. She was really dehydrated. Her kidneys were failing. Her glucose levels were dangerously low. The doctors did everything in their medical power to save them, and the Greek nurses never left her side, holding her, hugging her, singing her words. My colleagues also visited and said pretty words to her in Arabic. Amazingly, little Masa survived.
Trong lúc ấy, tại một bệnh viện nhi trên đảo Crete, bé Masa đang ở trên bờ vực của cái chết. Cô bé mất nước nghiêm trọng. Thận của em không hoạt động nữa. Lượng đường huyết của em thấp nghiêm trọng. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức có thể để cứu họ. Và các y tá Hy Lạp luôn túc trực bên cô bé, bế em, ôm em, hát cho em nghe. Đồng nghiệp của tôi cũng đến thăm và nói những lời tốt đẹp với em bằng tiếng Ả Rập. Ngạc nhiên thay, bé Masa được cứu sống.
And soon the Greek press started reporting about the miracle baby, who had survived four days in the water without food or anything to drink, and offers to adopt her came from all over the country.
Và không lâu sau, báo chí Hy Lạp bắt đầu đưa tin về đứa trẻ diệu kỳ đã thành công sống sót dù phải ở dưới nước và không ăn uống trong vòng 4 ngày. Rất nhiều người Hy Lạp xin được nhận nuôi em.
And meanwhile, Doaa was in another hospital on Crete, thin, dehydrated. An Egyptian family took her into their home as soon as she was released. And soon word went around about Doaa's survival, and a phone number was published on Facebook. Messages started coming in.
Trong khi đó, Doaa đang ở một bệnh viện khác trên đảo Crete, gầy gò, thiếu nước. Một gia đình người Ai Cập đã đưa cô về nhà ngay khi cô được xuất viện Tin tức về sự sống sót của Doaa nhanh chóng lan đi khắp nơi, và một số điện thoại lan truyền trên Facebook. Các tin nhắn bắt đầu được gửi đến.
"Doaa, do you know what happened to my brother? My sister? My parents? My friends? Do you know if they survived?"
"Doaa, cô có biết tin tức gì về anh trai tôi không? Về em gái tôi? Về bố mẹ tôi? Về bạn tôi? Liệu họ còn sống không?"
One of those messages said, "I believe you saved my little niece, Masa." And it had this photo. This was from Masa's uncle, a Syrian refugee who had made it to Sweden with his family and also Masa's older sister. Soon, we hope, Masa will be reunited with him in Sweden, and until then, she's being cared for in a beautiful orphanage in Athens.
Một trong những tin nhắn đó nói rằng: "Tôi tin rằng cô đã cứu đứa cháu gái bé nhỏ của tôi, Masa." Và nó được đi kèm với bức ảnh này. Tin nhắn được gửi từ chú của Masa, một người tị nạn Syria đã thành công đến được Thụy Điển cùng gia đình và cả chị gái của Masa nữa. Chúng tôi mong rằng Masa sẽ sớm được đoàn tụ với gia đình ở Thụy Điển, và cho đến khi đó, cô bé sẽ được chăm sóc ở một trại mồ côi tử tế tại Athens.
And Doaa? Well, word went around about her survival, too. And the media wrote about this slight woman, and couldn't imagine how she could survive all this time under such conditions in that sea, and still save another life. The Academy of Athens, one of Greece's most prestigious institutions, gave her an award of bravery, and she deserves all that praise, and she deserves a second chance. But she wants to still go to Sweden. She wants to reunite with her family there. She wants to bring her mother and her father and her younger siblings away from Egypt there as well, and I believe she will succeed. She wants to become a lawyer or a politician or something that can help fight injustice. She is an extraordinary survivor.
Và Doaa? Tin đồn về sự sống sót của cô ấy cũng được lan truyền rộng rãi. Truyền thông đưa tin về người thiếu nữ tưởng như yếu đuối này, và không thể tưởng tượng được cô đã vượt qua khoảng thời gian ấy, trong điều kiện thiếu thốn trên mặt biển như vậy, mà vẫn có thể cứu một cuộc đời khác bằng cách nào. Viện hàn lâm Athens, một trong những cơ quan có thanh thế nhất Hy Lạp, đã trao cho cô một phần thưởng cho lòng dũng cảm, và cô hoàn toàn xứng đáng với những lời tán dương ấy, cũng như một lựa chọn mới. Nhưng cô ấy vẫn muốn đến Thụy Điển. Cô muốn được đoàn tụ với gia đình tại đó. Cô cũng muốn đưa cha mẹ và các em cô từ Ai Cập đến đó, và tôi tin rằng cô ấy sẽ thành công. Cô muốn trở thành một luật sư hoặc một chính trị gia hoặc một ai đó mà có thể góp phần đòi lại công bằng. Cô ấy là một người phi thường còn sống sót.
But I have to ask: what if she didn't have to take that risk? Why did she have to go through all that? Why wasn't there a legal way for her to study in Europe? Why couldn't Masa have taken an airplane to Sweden? Why couldn't Bassem have found work? Why is there no massive resettlement program for Syrian refugees, the victims of the worst war of our times? The world did this for the Vietnamese in the 1970s. Why not now? Why is there so little investment in the neighboring countries hosting so many refugees? And why, the root question, is so little being done to stop the wars, the persecution and the poverty that is driving so many people to the shores of Europe? Until these issues are resolved, people will continue to take to the seas and to seek safety and asylum.
Nhưng tôi phải hỏi một điều: Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy không phải mạo hiểm? Tại sao cô ấy phải chịu đựng những điều như vậy? Tại sao cô ấy không thể học tập một cách hợp pháp tại Châu Âu? Tại sao Masa vẫn chưa bay sang Thụy Điển? Tại sao Bassem không tìm được việc làm? Tại sao không có chương trình tái định cư trên diện rộng nào dành cho người tị nạn, những nạn nhân của cuộc chiến kinh khủng nhất trong thời đại của chúng ta? Vào thập kỷ 70, thế giới đã giúp những người Việt Nam như vậy. Vậy còn bây giờ? Tại sao các nước láng giềng đang phải tiếp nhận quá nhiều người tị nạn lại được đầu tư ít như vậy? Và câu hỏi quan trọng nhất là: Tại sao mọi người lại không cố gắng để chấm dứt chiến tranh và ngược đãi cũng như nạn nghèo đói đang khiến quá nhiều người phải vượt biển đến châu Âu? Cho đến khi các vấn nạn này được giải quyết, mọi người sẽ tiếp tục vượt biển để tìm kiếm nơi tị nạn an toàn.
And what happens next? Well, that is largely Europe's choice. And I understand the public fears. People are worried about their security, their economies, the changes of culture. But is that more important than saving human lives? Because there is something fundamental here that I think overrides the rest, and it is about our common humanity. No person fleeing war or persecution should have to die crossing a sea to reach safety.
Vậy sau đó thì sao? Đó phần lớn là sự lựa chọn của châu Âu. Và tôi hiểu những nỗi sợ chung. Mọi người quan ngại về tình hình an ninh, kinh tế và những thay đổi trong văn hóa. Nhưng liệu điều đó có quan trọng bằng việc cứu người? Trong sâu thẳm mỗi chúng ta đều có một thứ tình cảm, thứ tình cảm mà theo tôi có thể chiến thắng tất cả, và đó chính là lòng nhân đạo. Không một người tị nào nào đáng phải chết khi đang vượt biển chỉ vì chạy trốn chiến tranh hay ngược đãi.
(Applause)
(Vỗ tay)
One thing is for sure, that no refugee would be on those dangerous boats if they could thrive where they are. And no migrant would take that dangerous journey if they had enough food for themselves and their children. And no one would put their life savings in the hands of those notorious smugglers if there was a legal way to migrate.
Một điều chắc chắn rằng: không một người tị nạn nào sẽ phải lên những con thuyền nguy hiểm ấy nếu họ có thể phát triển ở quê hương mình Và không một người di cư nào sẽ phải dấn thân vào hành trình nguy hiểm ấy nếu họ có đủ thực phẩm cho bản thân và con cái họ Và sẽ không ai đặt số tiền dành dụm cả đời vào tay những đường dây buôn lậu khét tiếng nếu họ có thể di cư một cách hợp pháp.
So on behalf of little Masa and on behalf of Doaa and of Bassem and of those 500 people who drowned with them, can we make sure that they did not die in vain? Could we be inspired by what happened, and take a stand for a world in which every life matters?
Vì vậy, thay mặt bé Masa thay mặt Doaa, Bassem, và cả 500 người đã chết đuối Liệu chúng ta có thể chắc chắn rằng họ không chết một cách vô ích? Liệu những gì đã xảy ra có cho chúng ta nguồn cảm hứng để đứng lên vì một thế giới mà mọi sinh mạng đều quý giá?
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)