I was a blue-eyed, chubby-cheeked five-year-old when I joined my family on the picket line for the first time. My mom made me leave my dolls in the minivan. I'd stand on a street corner in the heavy Kansas humidity, surrounded by a few dozen relatives, with my tiny fists clutching a sign that I couldn't read yet: "Gays are worthy of death." This was the beginning.
Khi mới là một đứa bé 5 tuổi, mắt xanh, mũm mĩm, lần đầu tiên tôi cùng gia đình tham gia đám đông biểu tình. Mẹ bắt tôi để lại búp bê trong xe tải. Tôi đứng ở góc phố, trong cái thời tiết ẩm ướt vô cùng của Kansas, xung quanh là hàng tá họ hàng, cầm trong đôi bàn tay bé nhỏ tấm biểu ngữ đầu tiên trong đời mà tôi lúc đó còn chưa hiểu nó viết gì, "Bọn đồng tính đáng chết!" Mọi thứ bắt đầu từ đây.
Our protests soon became a daily occurrence and an international phenomenon, and as a member of Westboro Baptist Church, I became a fixture on picket lines across the country. The end of my antigay picketing career and life as I knew it, came 20 years later, triggered in part by strangers on Twitter who showed me the power of engaging the other.
Việc biểu tình của chúng tôi nhanh chóng xảy ra hàng ngày và trở thành một hiện tượng quốc tế, và là thành viên của Nhà thờ thánh Westboro tôi trở thành một chủ chốt trong dòng biểu tình khắp cả nước. Công việc và cuộc sống đi phản đối người đồng tính tôi biết, kết thúc sau 20 năm, là do những người lạ gặp trên Twitter những người đã chỉ cho tôi về sức mạnh của sự gắn kết.
In my home, life was framed as an epic spiritual battle between good and evil. The good was my church and its members, and the evil was everyone else. My church's antics were such that we were constantly at odds with the world, and that reinforced our otherness on a daily basis. "Make a difference between the unclean and the clean," the verse says, and so we did. From baseball games to military funerals, we trekked across the country with neon protest signs in hand to tell others exactly how "unclean" they were and exactly why they were headed for damnation. This was the focus of our whole lives. This was the only way for me to do good in a world that sits in Satan's lap. And like the rest of my 10 siblings, I believed what I was taught with all my heart, and I pursued Westboro's agenda with a special sort of zeal.
Trong gia đình tôi, cuộc sống được định hình sẵn như một cuộc đấu tranh luân hồi giữa thiện và ác Cái thiện là giáo hội và những thành viên của hội, còn những người khác đều xấu xa hết. Giáo hội có những điều mà thường xuyên khiến chúng tôi cảm thấy xa lạ với thế giới bình thường trong khi càng làm cho chúng tôi khác biệt với hiện thực hàng ngày. "Tạo nên sự khác biệt giữa minh bạch và mờ ám" trích kinh thánh, và chúng tôi đã làm như vậy. Từ những trận bóng chày cho đến những trận chiến, chúng tôi đi dọc đất nước với những biểu ngữ trong tay để chứng tỏ cho những người khác cái "mờ ám" chính xác là thế nào và lý do vì sao họ lại cứ nguyền rủa nhau. Đây chính là mục đích sống của tôi. Nó là cách duy nhất tôi có thể làm được điều gì đó tốt đẹp với thế giới nằm trong tay của quỷ Satan. Và giống như 10 người anh em của tôi, tôi thực sự tin rằng mình được dạy dỗ tận tình, và việc tôi trở thành tín đồ của Westboro là với một niềm đam mê đặc biệt.
In 2009, that zeal brought me to Twitter. Initially, the people I encountered on the platform were just as hostile as I expected. They were the digital version of the screaming hordes I'd been seeing at protests since I was a kid. But in the midst of that digital brawl, a strange pattern developed. Someone would arrive at my profile with the usual rage and scorn, I would respond with a custom mix of Bible verses, pop culture references and smiley faces. They would be understandably confused and caught off guard, but then a conversation would ensue. And it was civil -- full of genuine curiosity on both sides. How had the other come to such outrageous conclusions about the world?
Năm 2009, cái nhiệt huyết đó đưa tôi đến với Twitter. Lúc đầu, những người mà tôi mới gặp ở đấy tôi vốn biết cũng không mấy thân thiện. Bọn họ cũng giống như đám người hò hét la lối trong đám biểu tình, mà từ nhỏ tôi đã từng trông thấy. Nhưng khi rơi vào tình huống đó, tôi bỗng thấy không quen thuộc. Như thể có ai đó nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường và giận dữ tôi đã đáp lại với một vài lời trong kinh thánh, từ văn hóa phổ thông và với gương mặt niềm nở. Họ lúc đó đương nhiên đã bối rối và lấy làm lạ nhưng sau đó một cuộc tranh luận diễn ra. Và như những người bình thường, cả hai bên đều thực sự tò mò về nhau. Vậy tại sao từ trước đến nay
Sometimes the conversation even bled into real life.
lại có những kết luận tiêu cực như vậy về thế giới?
People I'd sparred with on Twitter would come out to the picket line to see me when I protested in their city. A man named David was one such person. He ran a blog called "Jewlicious," and after several months of heated but friendly arguments online, he came out to see me at a picket in New Orleans. He brought me a Middle Eastern dessert from Jerusalem, where he lives, and I brought him kosher chocolate and held a "God hates Jews" sign.
Đôi khi cuộc trò chuyện cũng xảy ra trong cả đời thực. Những người mà tôi trò chuyện trên Twitter đã tới chỗ của dòng người biểu tình chỉ để gặp tôi khi tôi biểu tình chống đối chính tại thành phố nơi họ sống. Và có một người như thế tên là David. Anh ta có một trang cá nhân tên là "jewlicious" và sau vài tháng tranh luận nảy lửa nhưng vẫn thân thiện trên mạng anh ta quyết định đến gặp tôi ở một đám biểu tình ở New Orleans. Anh ta mang cho tôi món tráng miệng kiểu Trung Đông từ Jerusalem, nơi anh ta sống và tôi mang cho anh ta một ít socola kosher
(Laughter)
trong khi cầm một bảng ngữ "Chúa ghét người Do Thái".
(Cười)
There was no confusion about our positions, but the line between friend and foe was becoming blurred. We'd started to see each other as human beings, and it changed the way we spoke to one another.
Không có sự nhầm lẫn nào về vị trí của chúng tôi, nhưng ranh giới giữa bạn bè và kẻ thù cứ mờ dần. Chúng tôi ban đầu chỉ coi nhau như những người bình thường, và điều đó đã thay đổi cách chúng tôi nói chuyện.
It took time, but eventually these conversations planted seeds of doubt in me. My friends on Twitter took the time to understand Westboro's doctrines, and in doing so, they were able to find inconsistencies I'd missed my entire life. Why did we advocate the death penalty for gays when Jesus said, "Let he who is without sin cast the first stone?" How could we claim to love our neighbor while at the same time praying for God to destroy them? The truth is that the care shown to me by these strangers on the internet was itself a contradiction. It was growing evidence that people on the other side were not the demons I'd been led to believe.
Thật sự khá lâu trước khi những cuộc đối thoại bắt đầu gieo rắc sự hoài nghi trong tâm trí tôi. Bạn bè tôi trên Twitter phải mất nhiều thời gian để thấu hiểu đức tin về Westboro, và trong khi cố gắng hiểu điều đó, họ cũng nhận thấy sự thiếu kiên định mà tôi đã đánh mất lâu nay. Sao chúng ta lại áp đặt tội chết cho những người đồng tính khi mà chúa Jesus từng nói: "Tiên trách kỷ hậu trách nhân"? Sao chúng ta có thể vừa nói rằng mình yêu quý ông hàng xóm trong khi lại đang cầu Chúa trừng trị hắn ta? Thật ra mà nói, sự quan tâm mà những người lạ mặt trên mạng dành cho tôi bản thân nó cũng mâu thuẫn. Càng có lý do để chỉ ra rằng, con người, thực ra, không hẳn ai cũng xấu xa như điều tôi buộc phải tin.
These realizations were life-altering. Once I saw that we were not the ultimate arbiters of divine truth but flawed human beings, I couldn't pretend otherwise. I couldn't justify our actions -- especially our cruel practice of protesting funerals and celebrating human tragedy. These shifts in my perspective contributed to a larger erosion of trust in my church, and eventually it made it impossible for me to stay.
Tôi nhận ra những điều này như thức tỉnh cuộc đời mình. Một khi tôi nhận ra chúng ta không là kẻ phán xét cuối cho những sự thật tối thượng mà là chỉ là những người phàm, tôi không thể giả vờ được nữa. Tôi không thể thanh minh cho mọi hành động -- nhất là việc phi nhân tính như khi phá rối tại đám tang và vui mừng trước nỗi bất hạnh của người khác. Những điều này đã thay đổi cách nhìn nhận của tôi, làm giảm dần niềm tin của tôi vào giáo hội của mình, và dần tôi không còn có thể ở lại đó được nữa.
In spite of overwhelming grief and terror, I left Westboro in 2012. In those days just after I left, the instinct to hide was almost paralyzing. I wanted to hide from the judgement of my family, who I knew would never speak to me again -- people whose thoughts and opinions had meant everything to me. And I wanted to hide from the world I'd rejected for so long -- people who had no reason at all to give me a second chance after a lifetime of antagonism. And yet, unbelievably, they did.
Mặc dù hoàn toàn đau khổ và sợ hãi, nhưng tôi cũng rời Westboro vào năm 2012. Những ngày sau khi tôi bỏ đi, tôi vô cùng sợ hãi, chỉ muốn trốn tránh mọi thứ. Tôi muốn trốn tránh khỏi sự phán xét của gia đình, những người ảnh hưởng nhiều tới suy nghĩ và ý kiến của tôi chắc chắn sẽ chẳng buồn nói chuyện với tôi nữa. Và tôi rất muốn chạy trốn khỏi thế giới mà tôi đã chống lại từ quá lâu rồi khỏi những người mà chẳng có lý do gì chấp nhận tôi lần nữa sau cả quãng thời gian dài chống đối ấy. Nhưng, thật lạ, họ lại chấp nhận.
The world had access to my past because it was all over the internet -- thousands of tweets and hundreds of interviews, everything from local TV news to "The Howard Stern Show" -- but so many embraced me with open arms anyway. I wrote an apology for the harm I'd caused, but I also knew that an apology could never undo any of it. All I could do was try to build a new life and find a way somehow to repair some of the damage. People had every reason to doubt my sincerity, but most of them didn't. And -- given my history, it was more than I could've hoped for -- forgiveness and the benefit of the doubt. It still amazes me.
Mọi người biết đến quá khứ của tôi qua những thông tin trên mạng qua hàng ngàn tin tweet và hàng trăm cuộc phỏng vấn, qua tất cả thông tin từ tin tức địa phương tới Chương trình Howard Stern nhưng có rất nhiều người mở lòng đón nhận tôi. Tôi gửi lời xin lỗi cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra, tuy nhiên một lời xin lỗi thì chẳng thể thay đổi được điều gì. Tất cả tôi có thể làm là cố gắng xây dựng một cuộc sống mới và tìm ra cách làm sao để sửa chữa những lỗi lầm. Ai cũng có lý khi hoài nghi về điều này, nhưng hầu hết lại không làm vậy. Và được chia sẻ câu chuyện của mình, thực sự còn đáng giá hơn sự tha thứ và tin tưởng. Tất cả đều khiến tôi bất ngờ.
I spent my first year away from home adrift with my younger sister, who had chosen to leave with me. We walked into an abyss, but we were shocked to find the light and a way forward in the same communities we'd targeted for so long. David, my "Jewlicious" friend from Twitter, invited us to spend time among a Jewish community in Los Angeles. We slept on couches in the home of a Hasidic rabbi and his wife and their four kids -- the same rabbi that I'd protested three years earlier with a sign that said, "Your rabbi is a whore." We spent long hours talking about theology and Judaism and life while we washed dishes in their kosher kitchen and chopped vegetables for dinner. They treated us like family. They held nothing against us, and again I was astonished.
Tôi dành năm đầu xa nhà để đi cùng với em gái, nó chọn bỏ đi cùng tôi. Chúng tôi đã đi tới bước đường cùng, nhưng cả 2 đều rất bất ngờ khi đã tìm thấy tia hy vọng ở ngay chính những khu vực mà rất lâu trước đây chúng tôi từng hoạt động. Ông bạn "Jewlicious" trên Twitter David, mời tôi tham gia một nhóm người Do Thái ở Los Angeles. Chúng tôi ngủ lại nhà của một giáo sĩ dòng Hasidic, có vợ và 4 đứa con cũng chính là giáo sĩ Do Thái mà tôi đã từng phản đối 3 năm về trước với biểu ngữ "Lũ khốn giáo sĩ chúng mày" Chúng tôi đã dành hàng giờ nói chuyện về đạo lý, đạo Do Thái, về sự đời trong khi rửa bát và chuẩn bị bữa tối ở chính căn bếp của người Do Thái. Họ coi chúng tôi như người nhà. Đối xử rất chân tình và một lần nữa tôi thực sự không biết nói gì.
That period was full of turmoil, but one part I've returned to often is a surprising realization I had during that time -- that it was a relief and a privilege to let go of the harsh judgments that instinctively ran through my mind about nearly every person I saw. I realized that now I needed to learn. I needed to listen.
Lúc đó tôi hoàn toàn bế tắc trong tâm tưởng, nhưng có một điều rất bất ngờ mà tôi nhận ra được trong suốt quãng thời gian đó cứ liên tục ám ảnh rằng việc loại bỏ những đánh giá hà khắc về người khác chỉ qua nhìn nhận bên ngoài thực sự rất nhẹ nhõm và thoải mái. Giờ tôi thấy mình cần học nhiều hơn. Học cách lắng nghe.
This has been at the front of my mind lately, because I can't help but see in our public discourse so many of the same destructive impulses that ruled my former church. We celebrate tolerance and diversity more than at any other time in memory, and still we grow more and more divided. We want good things -- justice, equality, freedom, dignity, prosperity -- but the path we've chosen looks so much like the one I walked away from four years ago. We've broken the world into us and them, only emerging from our bunkers long enough to lob rhetorical grenades at the other camp. We write off half the country as out-of-touch liberal elites or racist misogynist bullies. No nuance, no complexity, no humanity. Even when someone does call for empathy and understanding for the other side, the conversation nearly always devolves into a debate about who deserves more empathy. And just as I learned to do, we routinely refuse to acknowledge the flaws in our positions or the merits in our opponent's. Compromise is anathema. We even target people on our own side when they dare to question the party line. This path has brought us cruel, sniping, deepening polarization, and even outbreaks of violence. I remember this path. It will not take us where we want to go.
Gần đây, tôi cứ suy nghĩ về những tác động tiêu cực tôi thấy trong xã hội này trước đây chính chúng cũng đã chi phối giáo hội của mình Chúng ta dung thứ và thay đổi nhiều hơn trước đây nhiều và vẫn ngày càng trở nên tách biệt. Ai cũng muốn những điều tốt đẹp như công lý, công bằng, tự do, danh dự, và thành công nhưng con đường mà ta chọn cũng giống như con đường mà 4 năm trước tôi đã chọn và từ bỏ. Thế giới được phân tách thành: chúng ta và họ, và chỉ khi từng trải đủ lâu với nhau ta mới có thể xóa bỏ cái rào cản đó. Chúng tôi xóa bỏ khái niệm quý tộc bất-rộng-lượng hoặc phân biệt chủng tộc ra khỏi 1/2 đất nước. Không còn sự khác biệt, không còn tính phức tạp, không còn lòng nhân đạo. Ngay cả khi cần được thông cảm, thấu hiểu dường như tất cả chỉ quan tâm đến chuyện ai thiệt ai hơn. Và khi tôi học được điều đó, chúng tôi không còn quan tâm đến sự thiệt hơn giữa mình với người khác nữa. Thỏa hiệp là tội đồ. Thậm chí chúng tôi còn còn hướng mục tiêu tới người của mình khi mà họ dám thắc mắc tới chính đảng. Con đường này đã dẫn tới tội ác, sả súng, phân biệt chủng tộc gay gắt và thậm chí cả bạo loạn nổ ra. Tôi vẫn nhớ rõ con đường bạo loạn này. Nó sẽ không dẫn đến bất cứ điều gì mà chúng ta muốn.
What gives me hope is that we can do something about this. The good news is that it's simple, and the bad news is that it's hard. We have to talk and listen to people we disagree with. It's hard because we often can't fathom how the other side came to their positions. It's hard because righteous indignation, that sense of certainty that ours is the right side, is so seductive. It's hard because it means extending empathy and compassion to people who show us hostility and contempt. The impulse to respond in kind is so tempting, but that isn't who we want to be. We can resist. And I will always be inspired to do so by those people I encountered on Twitter, apparent enemies who became my beloved friends. And in the case of one particularly understanding and generous guy, my husband. There was nothing special about the way I responded to him. What was special was their approach. I thought about it a lot over the past few years and I found four things they did differently that made real conversation possible. These four steps were small but powerful, and I do everything I can to employ them in difficult conversations today.
Nhưng vẫn còn hy vọng rằng ta có thể thay đổi được điều này. Tin tốt là nó dễ thực hiện, còn tin xấu là thực hiện nó cũng khó khăn. Phải nói chuyện và lắng nghe những người mà ta không ưa. Điều này thường rất khó vì ta thường không đặt mình vào vị trí của người khác. Khó khăn vì chúng ta luôn nghĩ rằng mình luôn luôn đúng, trong mọi trường hợp. Khó khăn vì phải mở rộng lòng với những người mà thậm chí còn không thiện tình, coi thường mình. Mặc dù rất dễ để tỏ ra tử tế, nhưng bản thân chúng ta lại muốn không muốn vậy. Vậy thì đừng. Chính những người từ thù thành bạn mà tôi gặp trên Twitter, là lý do mà tôi hành động như vậy. Và một trường hợp cụ thể ở đây là chồng tôi, một người thấu hiểu và ga lăng. Cách chúng tôi nói chuyện cũng không có gì đặc biệt. Cái chính là ở cách xử lý của từng người ra sao. Mấy năm gần đây tôi cũng suy nghĩ về điều này và nhận ra 4 điều riêng biệt có thể biến những điều ta nói thành hiện thực. Tuy chỉ là những mẹo nhỏ nhưng lại có tác động lớn, và từ giờ tôi luôn tìm cách áp dụng chúng vào hầu hết những câu chuyện của mình.
The first is don't assume bad intent. My friends on Twitter realized that even when my words were aggressive and offensive, I sincerely believed I was doing the right thing. Assuming ill motives almost instantly cuts us off from truly understanding why someone does and believes as they do. We forget that they're a human being with a lifetime of experience that shaped their mind, and we get stuck on that first wave of anger, and the conversation has a very hard time ever moving beyond it. But when we assume good or neutral intent, we give our minds a much stronger framework for dialogue.
Đầu tiên: Đừng cho rằng mọi người có ý xấu Vì mấy bạn tôi trên Twitter nhận ra kể cả khi cách nói của tôi có mang ý hung hăng, hay xúc phạm thì tôi thật sự tin mình không làm gì sai cả. Việc cứ đăm đăm vào những ý nghĩ xấu, dường như ngay lập tức làm mất đi niềm tin vào những điều mà họ tin và tuân theo. Chúng ta quên mình cũng chỉ là người bình thường thông qua trải nghiệm mới tạo nên con người và khi gặp khó khăn đầu tiên lúc đó để vượt qua thực sự không dễ dàng gì. Nhưng khi ta lạc quan về mọi việc, ta thoải mái đầu óc hơn trong giao tiếp.
The second is ask questions. When we engage people across ideological divides, asking questions helps us map the disconnect between our differing points of view. That's important because we can't present effective arguments if we don't understand where the other side is actually coming from and because it gives them an opportunity to point out flaws in our positions. But asking questions serves another purpose; it signals to someone that they're being heard. When my friends on Twitter stopped accusing and started asking questions, I almost automatically mirrored them. Their questions gave me room to speak, but they also gave me permission to ask them questions and to truly hear their responses. It fundamentally changed the dynamic of our conversation.
Điều thứ 2 là: luôn đặt câu hỏi. Khi chúng ta kết thân với những người có tư tưởng khác mình, thắc mắc là cách thu ngắn khoảng cách giữa những khác biệt về quan điểm. Điều này vô cùng quan trọng, vì chúng ta không thể thuyết phục hiệu quả được nếu chính ta cũng không hiểu đối phương như thế nào và cũng quan trọng để nhận nhận ra những sai sót từ phía mình. Nhưng việc đặt câu hỏi cũng nhằm một mục đích nữa; đó là nó thể hiện rằng họ đang được chúng ta lắng nghe. Khi những người bạn Twitter của tôi dừng chỉ trích và bắt đầu đặt ra những câu hỏi, tôi tự thấy mình cũng không khác gì họ. Những câu hỏi của họ vừa cho tôi cơ hội được bày tỏ quan điểm, nhưng cũng vừa cho tôi có cơ hội được hỏi lại họ và chân thành đón nhận những câu trả lời. Điều đó đã thay đổi cơ bản tính chất của cuộc đối thoại giữa chúng tôi.
The third is stay calm. This takes practice and patience, but it's powerful. At Westboro, I learned not to care how my manner of speaking affected others. I thought my rightness justified my rudeness -- harsh tones, raised voices, insults, interruptions -- but that strategy is ultimately counterproductive. Dialing up the volume and the snark is natural in stressful situations, but it tends to bring the conversation to an unsatisfactory, explosive end. When my husband was still just an anonymous Twitter acquaintance, our discussions frequently became hard and pointed, but we always refused to escalate. Instead, he would change the subject. He would tell a joke or recommend a book or gently excuse himself from the conversation. We knew the discussion wasn't over, just paused for a time to bring us back to an even keel. People often lament that digital communication makes us less civil, but this is one advantage that online conversations have over in-person ones. We have a buffer of time and space between us and the people whose ideas we find so frustrating. We can use that buffer. Instead of lashing out, we can pause, breathe, change the subject or walk away, and then come back to it when we're ready.
Điều thứ ba là: Hãy bình tĩnh. Cái này thực sự cần luyện tập và phải thật kiên nhẫn, nhưng nó lại rất có tác động. Khi còn ở Westboro, tôi được dạy phải thờ ơ với hậu quả từ cách nói chuyện của mình Tôi đã nghĩ rằng sự thẳng thắn sẽ bù đắp cho sự khiếm nhã của mình từ lời cay nghiệt, lối nói trịnh thượng, những câu nói xúc phạm, và cắt ngang nhưng suy nghĩ đó hoàn toàn phản tác dụng. Lên giọng và nặng lời là điều ta thường làm khi rơi vào tình trạng căng thẳng, nhưng điều đó có xu hướng đưa câu chuyện tới một kết cục không mấy tốt đẹp hoặc là cực kỳ căng thẳng. Khi mới chỉ quen chồng tôi qua loa trên Twitter, câu chuyện chúng tôi nói thường khô khan và thẳng thắn, nhưng tôi và anh ấy luôn tìm cách để tránh căng thẳng. Bằng cách đổi chủ đề. Anh ấy thường kể chuyện cười hoặc kể về một cuốn sách hay hoặc tự nhận rút lui trong mỗi cuộc tranh luận. Biết rằng việc tranh luận sẽ chẳng bao giờ chấm dứt, chỉ là tạm dừng để ổn định lại mối quan hệ giữa chúng tôi. Mọi người thường than phiền việc giao tiếp qua mạng khiến con người ít thực tế hơn, nhưng điều đó cũng lợi rằng, việc giao tiếp qua mạng không mang tính trực diện. Chúng ta có khoảng cách thoải mái về thời gian và cả không gian với những người mà có ý kiến trái chiều với mình. Chúng ta có thể tận dụng điều này. Đó là thay vì bạo lực, ta có thể dừng nói chuyện, thư thả, chuyển chủ đề hoặc không nói nữa, và bắt đầu lại bất cứ khi nào ta muốn.
And finally ... make the argument. This might seem obvious, but one side effect of having strong beliefs is that we sometimes assume that the value of our position is or should be obvious and self-evident, that we shouldn't have to defend our positions because they're so clearly right and good that if someone doesn't get it, it's their problem -- that it's not my job to educate them. But if it were that simple, we would all see things the same way. As kind as my friends on Twitter were, if they hadn't actually made their arguments, it would've been so much harder for me to see the world in a different way. We are all a product of our upbringing, and our beliefs reflect our experiences. We can't expect others to spontaneously change their own minds. If we want change, we have to make the case for it.
Và cuối cùng là ... hãy tạo nên những cuộc tranh luận. Điều này có vẻ như quá rõ ràng, nhưng việc có một niềm tin mạnh mẽ đôi khi lại có tác hại rằng chúng ta vẫn hay tự đề cao quá vai trò của cá nhân rằng đó là điều hiển nhiên và quá rõ ràng chẳng còn gì phải bàn cãi, hay phải tranh luận về nó nữa nếu như ai không biết điều đó, thì đấy là lỗi của họ việc của mình không phải là dạy họ biết điều đó. Nhưng nếu nó thực sự chỉ đơn giản như thế, thì chúng ta đã nhìn nhận mọi vấn đề giống nhau rồi. Và nếu không nhờ có những cuộc tranh luận với vài người bạn tốt bụng trên Twitter, thì có lẽ tôi đã không thể thay đổi cách nhìn nhận của mình về thế giới. Tất cả chúng ta đều là kết quả của quá trình giáo dục, và ta chỉ tin những cái mình đã trải qua. Chúng ta không thể hy vọng người khác tự dưng thay đổi suy nghĩ. Nếu muốn có sự thay đổi, ta phải chứng minh được điều đó.
My friends on Twitter didn't abandon their beliefs or their principles -- only their scorn. They channeled their infinitely justifiable offense and came to me with pointed questions tempered with kindness and humor. They approached me as a human being, and that was more transformative than two full decades of outrage, disdain and violence. I know that some might not have the time or the energy or the patience for extensive engagement, but as difficult as it can be, reaching out to someone we disagree with is an option that is available to all of us. And I sincerely believe that we can do hard things, not just for them but for us and our future. Escalating disgust and intractable conflict are not what we want for ourselves, or our country or our next generation.
Những người bạn trên Twitter của tôi không hề từ bỏ niềm tin hay nguyên tắc của họ mà là sự khinh miệt. Không phải tràng dài những lý lẽ bào chữa đầy xúc phạm, mà họ hỏi thẳng thắn với sự chân thành và vui vẻ. Họ coi tôi như những người bình thường, và việc đó có ý nghĩa thay đổi được nhiều thứ hơn là 20 năm qua chỉ toàn xúc phạm, khinh miệt và bạo lực. Có những người tôi biết không có thời gian hay năng lực hay là sự kiên trì để gắn bó lâu dài như thế, nhưng việc kết nối với những người trái quan điểm, mặc dù khó khăn, nhưng đó là lựa chọn cho mỗi chúng ta. Và tôi thực sự tin rằng chúng ta có thể làm được những điều khó khăn, không chỉ để cho họ thôi đâu, mà còn cho chính chúng ta và tương lai sau này. Gia tăng mâu thuẫn và khinh miệt không phải là điều chúng ta mong muốn cho chính mình, cho đất nước mình, hay cho con cháu của chúng ta.
My mom said something to me a few weeks before I left Westboro, when I was desperately hoping there was a way I could stay with my family. People I have loved with every pulse of my heart since even before I was that chubby-cheeked five-year-old, standing on a picket line holding a sign I couldn't read. She said, "You're just a human being, my dear, sweet child." She was asking me to be humble -- not to question but to trust God and my elders. But to me, she was missing the bigger picture -- that we're all just human beings. That we should be guided by that most basic fact, and approach one another with generosity and compassion.
Vài tuần trước khi rời Westboro, mẹ tôi đã nói rằng, khi mà tôi tuyệt vọng nhất thì gia đình luôn là nơi để trở về. Những người mà tôi yêu thương bằng cả trái tim mình ngay trước cả khi tôi là cái đứa bé 5 tuổi mũm mĩm đứng trong hàng người biểu tình, cầm cái biểu ngữ mà không biết nó viết gì đó. Bà nói, "Con chỉ là một người bình thường thôi, con yêu ạ". Bà luôn bảo tôi phải khiêm nhường -- không thắc mắc mà hãy tin vào Chúa trời và những người lớn tuổi. Nhưng với tôi, bà đã bỏ qua một bức tranh còn lớn hơn rằng tất cả đều chỉ là người trần mắt thịt. Nhưng con người được dẫn lối bởi chân lý cơ bản nhất, và chinh phục người khác bằng sự hào phóng và niềm trắc ẩn.
Each one of us contributes to the communities and the cultures and the societies that we make up. The end of this spiral of rage and blame begins with one person who refuses to indulge these destructive, seductive impulses. We just have to decide that it's going to start with us.
Mỗi chúng ta đều là một phần của cộng đồng, một phần của nền văn hóa, và là một hạt nhân trong xã hội này. Kết thúc của cái vòng tròn thịnh nộ và oán hận bắt đầu với những ai không chấp nhận những điều tiêu cực như vậy. Vấn đề là chúng ta phải quyết định được, đã đến lúc bắt đầu.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
[Tiếng vỗ tay]