Meg Jay: We need to talk about the empathy gap. So the empathy gap is why we sometimes hate on people on the other end of the political spectrum. Or it's why maybe we shrug their shoulders at the problems of those who look different or live different or love different than we do. It's why we almost certainly aren't doing enough to protect our kids and grandkids from climate change. It can just be difficult sometimes to care about people that we don't know or to do right by people who don't even exist yet. But what if I told you that that same empathy gap can also get in the way of us doing right by ourselves in our 20s and beyond? And before I go on, let me say that everything I'm about to talk about also applies to all of us out there who are well beyond our 20s.
Ta cần hiểu về “khoảng cách đồng cảm”. Nó là lý do vì sao chúng ta đôi lúc không thích những người “ngược với mình” hay vì sao chúng ta không hiểu vấn đề của những người có ngoại hình “khác biệt” cách họ sống và yêu “khác” với chúng ta. Đó là nguyên nhân vì sao chúng ta chắc chắn chưa hành động đủ để bảo vệ con cháu chúng ta khỏi biến đổi khí hậu. Đôi lúc sẽ rất khó để hiểu và quan tâm những người mà mình không biết, thậm chí là những người còn chưa sinh ra. Nhưng nếu tôi nói với bạn rằng khoảng cách đồng cảm đó có thể ảnh hưởng đến hành động “đúng” của bạn ở những năm 20 tuổi trở đi? Và trước khi tôi nói tiếp, những điều mà tôi sắp nói đây cũng sẽ ảnh hưởng đến những bạn mà ở độ tuổi trên 20.
But for a little bit of background, in 2013, I gave a talk about why our twenties matter. So it's about almost 10 years later. I'm still a clinical psychologist who specializes in 20-somethings. But these days, the 20-somethings I see, they know their 20s matter. So they want to get them right. They want to move to the right city. They want to take the right job. They want to find the right partner. They want to have the right answers. Well, the bad news is there are no right answers. There are no right answers for where you should live or where you should work or how you should settle down. These are what are called "large world problems" because there are just too many unknowns. No app, no algorithm, no enneagram can ever solve these problems or answer these questions for you.
Một chút xíu về câu chuyện của tôi, năm 2013, tôi đã từng nói vì sao độ tuổi 20 của chũng ta lại quan trọng. Và bây giờ đã là gần mười năm sau đó, tôi vẫn là một nhà tâm lý học lâm sàng chuyên về các vấn đề của tuổi hai mươi. Thế nhưng, tôi thấy các bạn trẻ ngày nay, họ biết rằng những năm 20 rất quan trọng nên họ muốn làm những điều đúng. Họ muốn chuyển vào “đúng” thành phố. Họ muốn làm một công việc tốt. Họ muốn tìm “ý trung nhân”. Họ muốn có những câu trả lời đúng. Và, tin xấu là không có câu trả lời nào là “đúng” cả. Chẳng có nơi nào là đáng sống hay công việc nào là “tốt” cũng chẳng có cách để bạn ổn định tốt nhất. Chúng được gọi là vấn đề của “thế giới lớn” bởi vì có quá nhiều thứ không biết. Không có bất kì ứng dụng, thuật toán hay mô hình nào có thể giải quyết các vấn đề hay trả lời được những câu hỏi trên cho bạn.
But the good news is, because there are no right answers, there are no wrong answers. There are only your answers. So your 20s are a great time to listen to and be honest with yourself. They're a great time to have a conversation with your future self. So philosopher Derek Parfit said we neglect our future selves because of some sort of failure of belief or imagination. So I'm going to say that again, because it's really important: we neglect our future selves because of some sort of failure of belief or imagination. So when you're young, it can be difficult to imagine or believe that you could ever really be 35, especially when most of the influencers you see on Instagram or TikTok are younger than that. But that's a problem because research shows that our brains think about our future selves similarly to how they think about strangers. And that's where the empathy gap comes in. It can be difficult for us to care about a version of ourselves that we haven't met yet.
Nhưng, tin tốt là, vì không có câu trả lời “đúng” nên cũng không có “sai”. Chỉ có câu trả lời “của bạn” thôi. Vậy nên 20 là thời điểm tốt nhất để bạn lắng nghe và thành thật với bản thân. Chúng là khoảng thời gian tốt nhất để nói chuyện với bản thân trong tương lai. Vì thế, triết gia Derek Parfit từng nói chúng ta chối bỏ tương lai của mình bởi vì một số thất bại về niềm tin hoặc về trí tương tượng. Thế nên tôi sẽ nhắc lại lần nữa, vì nó thật sự quan trọng: chúng ta chối bỏ tương lai vì một số thất bại của niềm tin hay trí tưởng tượng. Khi chúng ta còn trẻ, sẽ rất khó để tưởng tượng hay tin rằng một ngày nào đó mình sẽ bước vào tuổi 35, đặc biệt là khi những người có ảnh hưởng mà bạn thấy trên Instagram hay TikTok còn trẻ hơn thế. Đó thực ra là vấn đề, vì các nghiên cứu đã cho thấy cách mà não của chúng ta nghĩ về bản thân mình trong tương lai tương tự với cách mà chúng ta nghĩ về người lạ lúc đó “khoảng cách đồng cảm” xuất hiện. Chúng ta có thể thấy khó khăn trong việc quan tâm đến một phiên bản của bản thân mà chính mình cũng chưa gặp.
Yet research also shows that if we find a way to close that empathy gap between our present selves and our future selves, we start to think more about what we could do now to be kind to ourselves down the line. So in one of my favorite studies on this, researchers used virtual reality to show 20-somethings what they would look like when they're old. Scary, I know, but the 20-somethings who saw their age-morphed selves, set aside more money towards retirement than those who didn't. So I don't have virtual reality in my office and saving for retirement isn't something that comes up a whole lot. But what does come up a whole lot is that about 85 percent of life's most defining moments take place by around age 35. So I ask my clients to imagine themselves at age 35 and I ask them to believe in their ability to have created those defining moments. And then I ask them to get really specific about what they see. What do I look like, where do I live, what do I do for work? Do I enjoy the work? Is it meaningful? Is it important? Does it pay well? Might these things be true one day? Which of these things do I really care about? What about after work? Who do I come home to? Do I have a partner? What does that relationship look like? How does it look different or similar to the ones that I saw growing up? Are there kids in the picture? How old was I when I had my first child? How old might I be when that child goes to college or has their own kids? And of course, am I happy, am I healthy? And what exactly do I do or not do that makes me happy and healthy?
Các nghiên cứu cũng cho thấy rằng nếu chúng ta tìm cách để rút ngắn khoảng cách đồng cảm giữa bản thân ở hiện tại và tương lai, chúng ta dần nghĩ nhiều hơn về những điều có thể làm bây giờ để tốt với bản thân trong tương lai. Và một trong nghiên cứu yêu thích của tôi về vấn đề này, họ sử dụng thực tế ảo để cho các bạn trẻ thấy họ sẽ trông như thế nào khi già đi. Nghe sợ ghê, tôi biết, nhưng những bạn trẻ mà thấy sự thay đổi tuổi tác của bản thân, sẽ dành nhiều tiền cho tuổi nghỉ hưu hơn là những người chưa thấy. Tôi không sử dụng thực tế ảo ở văn phòng và ý tưởng để dành cho lúc nghỉ hưu cũng không xuất hiện nhiều. Nhưng cái xuất hiện nhiều là khoảng 85% những cột mốc đáng nhớ nhất của cuộc đời chúng ta xảy ra ở độ tuổi khoảng 35. Vậy nên tôi yêu cầu khách hàng tưởng tượng ra bản thân họ ở tuổi 35 và tin vào khả năng mà họ có thể tạo ra những cột mốc đó. Và tôi hỏi họ thật chi tiết về những điều họ thấy. Bạn sẽ trông như thế nào, sống ở đâu, làm công việc gì? Bạn thích công việc đó không? Nó ý nghĩa không? Có kiếm được nhiều tiền không? Và những diều này sẽ thành sự thật chứ? Điều gì mà bạn quan tâm nhất? Còn thời gian sau làm việc thì sao? Bạn sẽ về nhà với ai? Bạn có bạn đời không? Mối quan hệ yêu đương đó sẽ như thế nào? Nó giống hay khác với những điều mà bạn vẫn hay mường tượng ra? Bạn sẽ có con trong bức tranh đó không? Bạn bao nhiêu tuổi khi có con đầu lòng? Bạn bao nhiêu tuổi khi con bạn học đại học và khi chúng có con? Và bạn có hạnh phúc không? Có khỏe mạnh không? Và chính xác điều gì bạn làm hay không làm để vui và mạnh khỏe?
So the idea here is just to try to get to know your future self, because when we spend time connecting with that person, we do some reverse engineering and we start to ask our present self questions about how our present and our future can come together or meet somewhere in the middle, along the way. We start to ask questions like, "How is everything I think I want going to fit?" or "What does all this mean about what I need to be doing now?" Or here's one of my favorite questions to ask yourself at any age: "If I'm in a job or a relationship or a situation I would like not to be in in five years, then how much longer am I going to spend on this?" So, like I said, many of these are tough questions. But 20 years of doing this work has taught me that 20-somethings aren't afraid of being asked the tough questions. What they're really afraid of is not being asked the tough questions. And maybe that's because they've told the world that they're interested in having courageous conversations about race and class and politics and the environment. And perhaps at any age, one of the most courageous conversations you can have is with your future self. Thank you.
Ý tưởng ở đây chỉ là thử để hiểu bản thân bạn của tương lai, vì khi ta dành thời gian kết nối với con người đó, ta thực hiện vài kĩ thuật đảo ngược và bắt đầu hỏi bản thân của hiện tại những câu hỏi về cách hiện tại và tương lai của chúng ta giao nhau ở đâu đó của một thời điểm. Chúng ta bắt đầu đặt những câu hỏi như là: “Làm thế nào để những thứ tôi muốn thật vừa vặn và phù hợp?” hay “Tất cả những việc này có nghĩa gì về việc tôi cần làm bây giờ?” hay, một trong những câu hỏi tôi thích hỏi bạn ở bất kì độ tuổi nào: “Nếu tôi có một công việc hay một mối quan hệ hoặc một tình huống mà tôi không thích trong năm năm nữa, tôi sẽ làm những việc thế này bao lâu nữa?” Vậy thì, như tôi đã nói, nhiều trong số này là những câu hỏi khó. Nhưng với 20 năm làm nghề này đã dạy tôi rằng những người trẻ không sợ khi bị hỏi những câu hỏi khó. Thứ họ thật sự sợ là không được ai hỏi những câu hỏi khó này. Và đó có thể là lý do họ nói với cả thế giới là họ hứng thú với những cuộc trò chuyện “can đảm” về chủng tộc và tầng lớp và chính trị và môi trường. Có lẽ ở bất cứ tuổi nào, một trong những cuộc hội thoại “can đảm” nhất là với bản thân mình trong tương lai. Xin cảm ơn.
Whitney Pennington Rodgers: Thank you so much, Meg. That was wonderful. I'm glad to be here with you and with all of our members. And I know that your work is with people in their 20s, young adults. But you mentioned in your talk that this is something you can apply at any stage of your life and at any point. It's not just advice that you should use in your 20s, is that right?
Whitney Pennington Rodgers: Cảm ơn Meg rất nhiều. Điều đó thật tuyệt vời. Tôi rất vui khi ở đây với bạn và tất cả thành viên. Và tôi biết rằng công việc của bạn là với độ tuổi 20s, những bạn trẻ. Nhưng bạn đã đề cập rằng nó có thể áp dụng cho tất cả giai đoạn của cuộc sống và ở bất cứ đâu. Nó không chỉ là lời khuyên dành cho những bạn trẻ, phải không ạ?
MJ: Oh, yes. I mean, I think our 20s is when we first start having to sort of figure out, "Oh, there's a future self out there. And I guess I better think about that person." Because, you know, like, school kind of does it for us, has us plot two or three years in advance. So our 20s are when we first start to think across those horizons. We get better at it over time. And then in our 30s, 40s, 50s, we have more built-in connections to the future. Like maybe if you have kids, you think, "Hey, I really want to be around when they graduate from college" or whatever the case may be. So there are there are ways we kind of -- it becomes a little bit more natural the older that you get. But it's always important. I have a couple in my practice right now and they're actually having a conversation with their future relationship, because in about five years, their kids are going to be leaving for college and they want to be sure they have a marriage they feel good about when the kids are gone. Or if I think about myself, I'm 51. So I'm having a conversation with my future self about, "Hey, you know, what do I want to get out of the years of my career that are just ahead in my 50s and, you know, time's running out. What is it I want to get done?" So I think we're, you know, we always need to be in conversation with our future self. It's just something that's new and usually quite difficult for 20-somethings.
MJ: Vâng, đúng vậy. Ý tôi là, trong khoảng 20 tuổi là lúc đầu tiên chúng ta tìm hiểu “Thì ra có tương lai bản thân mình và có lẽ mình nên nghĩ về con người đó”. Bởi vì, bạn biết đó, trường học làm nó cho chúng ta, biết trước cuộc đời chúng ta từ 2-3 năm. Thế nên khoảng 20s là khi chúng ta bắt đầu suy nghĩ ra khỏi những chân trời đó. Chúng ta dần tốt lên qua thời gian. Rồi trong những năm 30s, 40s, 50s, mình sẽ có những kết nối cơ bản với tương lai. Ví dụ như khi bạn có con, bạn nghĩ: “Ồ, mình thật sự muốn ở cạnh con đến khi nó tốt nghiệp đại học” hay là bất kể tình huống nào. Thế nên có những thứ mà chúng ta, kiểu -- nó dần trở thành bản năng khi chúng ta già đi. Nhưng nó vẫn luôn quan trọng. Tôi biết một cặp đôi hiện tại thật sự đang nói chuyện về mối quan hệ trong tương lai bởi vì trong khoảng năm năm, con của họ sẽ rời đi để học đại học và họ muốn chắc chắn rằng họ có một cuộc hôn nhân mãn nguyện khi con họ rời đi. Hay nếu tôi nghĩ về bản thân mình, tôi 51 tuổi. khi nói chuyện với bản thân tương lai “Này, bạn biết không, những gì mà tôi muốn thoát khỏi trong những năm làm việc, nó cứ xuất hiện ở những năm 50 tuổi và bạn biết đó, sắp hết thời gian rồi, Còn gì tôi muốn làm nữa không?” Thế nên tôi nghĩ, bạn biết đó, chúng ta luôn cần nói chuyện với bản thân trong tương lai. Nó chỉ là thứ gì đó mới mẻ và khó khăn trong những năm 20 tuổi thôi.
WPR: So I guess one thing I’m curious about is, you know, people have said, "OK, I like this idea of these questions. I want to ask myself these questions." And they do that. And then what happens? You know, I guess, what do you recommend people do next? What is the way that they can sort of take this further to advance themselves and this thinking?
WPR: Tôi đoán có một điều mà tôi khá tò mò là nhiều người đã nói: “OK, tôi thích những câu hỏi này. Tôi muốn hỏi bản thân những điều đó.” Và rồi họ làm. Chuyện gì sẽ xảy ra? Bạn sẽ khuyên mọi người làm gì ttiếp theo? Có cách nào để phát triển bản thân họ và đưa những suy nghĩ này xa hơn?
MJ: Yeah, so, you know, again, it depends on the goal or what ended up happening between you and your future self in this conversation. But I think like most long-form projects, so I would suggest some, you know, pencil and paper, do some math, sort of sketch out some things just to start with. And then as you go along, you might realize other things that are important to you down the line that you want to be sure that you get in there and add in there. And then I would figure out -- it depends on what it is, but a schedule that works for you, where you check in about your progress on, "Hey, am I being true to myself and to my future self in terms of what I said I was going to start prioritizing more." So maybe that check-in is once a month. Maybe it's every year on New Year's. Maybe it's your birthday. It really kind of depends. But I do think -- I mean, having this conversation one time because you heard my chat today and then dropping it is probably not going to do a lot for you. But if it's kind of the beginning of an ongoing conversation with yourself and like with any goal, it's probably something we need to keep circling back around on. "OK? Is this still what I want and how am I doing on this?" It kind of create some accountability. And so for that, that is where I think some people find, I'm going to tell a friend or I'm going to tell my pastor or I'm going to write it in my journal or whatever it is for you to kind of say, this is a goal that I'm going to own and I'm going to keep coming back to it.
MJ: Đúng vậy, một lần nữa, nó phụ thuộc vào mục đích hay cái gì sẽ xảy ra giữa cuộc nói chuyện giữa bạn trong hiện tại và tương lai. Nhưng tôi nghĩ, như các dự án dài hạn, tôi sẽ đề nghị bút chì và giấy, làm một số phép tính kiểu như viết ra những thứ để bắt đầu. Và rồi khi bạn cứ làm, bạn sẽ nhận ra những thứ khác quan trọng trong tương lai mà bạn chắc chắn muốn đạt được và ghi thêm vào. Tôi nhận ra-- nó phụ thuộc vào mục đich là gì, nhưng con đường mà phù hợp với bạn, là nơi bạn có thể kiểm tra quá trình của mình “Này, tôi có đang thành thật với bản thân của hiện tại và tương lai về những điều mà tôi nói là sẽ bắt đầu ưu tiên nhiều hơn.” Vậy, bạn có thể kiểm tra quá trình đó mỗi tháng một lần, hay vào mỗi dịp năm mới, hay vào mỗi sinh nhật. Nó là tuỳ vào bạn. Nhưng tôi nghĩ là, nói chuyện như vậy một lần vì bạn đã nghe cuộc trò chuyện của tôi hôm nay và sau đó bỏ dở thì chắc chắn sẽ không có tác dụng nhiều đâu. Nhưng nếu nó là khởi đầu của cuộc nói chuyện với bản thân mình và như với tất cả mục đich, nó chắc chắn sẽ là thứ mà chúng ta cần lặp lại. “OK? Đây có phải là thứ tôi vẫn muốn và tôi đang làm có tốt không?” Nó sẽ tạo ra một số trách nhiệm. Vì như thế, đó là lúc, tôi nghĩ, là sẽ có người tìm, tôi sẽ kể với một người bạn hay tôi sẽ trò chuyện với cố vấn hay tôi sẽ viết vào nhật ký hay làm những gì mà bạn muốn để nói rằng, đây là mục đích mà tôi sẽ đạt được và tôi sẽ liên tục nhắc nhở mình về nó.
WPR: Have some sort of partner, even if that partner is yourself, your future self.
WPR: Hãy có một người bạn đồng hành, thậm chí có thể là bản thân mình trong tương lai.
MJ: Right.
MJ: Đúng vậy.
WPR: Well, Meg, thank you so much for being with us today, for your for your talk and for sharing so much of your wisdom around these questions and your 20s, and so much more. Thank you. Thank you. Thank you.
WPR: Cảm ơn Meg rất nhiều vì đã ở đây với chúng tôi, để trình bày và chia sẻ nhiều điều bổ ích xung quanh các câu hỏi và những năm 20 tuổi của bạn, và còn nhiều điều nữa. Cảm ơn. Cảm ơn. Xin cảm ơn.
MJ: Yeah, my pleasure. It was really fun.
MJ: Tôi rất hân hạnh. Hôm nay tôi đã rất vui.