(Māori) Kia ora koutou, everyone. I want to you today about democracy, about the struggles that it's experiencing, and the fact that all of us together in this room might be the solution. But before I get onto that, I want to take a little detour into the past.
Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay tôi muốn nói về nền dân chủ, về những khó khăn mà nó đang trải qua và sự thật rằng tất cả chúng ta trong căn phòng này có thể là giải pháp. Nhưng trước khi bắt đầu, tôi muốn nói một chút về quá khứ.
This is a picture from Athens, or more specifically, it's a picture of a place called the Pnyx, which is where, about two and a half thousand years ago, the ancient Greeks, the ancient Athenians, gathered to take all their major political decisions together. I say the ancient Athenians. In fact, it was only the men. Actually, it was only the free, resident, property-owning men. But with all those failings, it was still a revolutionary idea: that ordinary people were capable of dealing with the biggest issues of the time and didn't need to rely on a single supposedly superior ruler. It was, you know, it was a way of doing things, it was a political system. It was, you could say, a democratic technology appropriate to the time.
Đây là một bức ảnh từ Athens hoặc cụ thể hơn, là bức ảnh của một nơi gọi là Pnyx, nơi mà 2500 năm trước, người Hy Lạp, người A-ten cổ đại, cùng nhau tập hợp lại để bàn về tất cả quyết định liên quan đến chính trị. Tôi nói về người A-ten cổ đại. Không chỉ là những người đàn ông, mà còn là những cư dân tự do, những người sở hữu tài sản. Dù với những thiếu sót đó, nó vẫn là một ý tưởng cách mạng: những người bình thường cũng có khả năng đối phó với vấn đề lớn nhất của thời đại và không cần dựa vào một thước đo được cho là cao hơn. Nó là, bạn biết đó, một cách làm việc, một hệ thống chính trị. Bạn cũng thể nói, nó là một nền công nghệ dân chủ phù hợp với thời đại.
Fast-forward to the 19th century when democracy was having another flourishing moment and the democratic technology that they were using then was representative democracy. The idea that you have to elect a bunch of people -- gentlemen, in the picture here, all gentlemen, at the time, of course -- you had to elect them to look after your best interests. And if you think about the conditions of the time, the fact that it was impossible to gather everybody together physically, and of course they didn’t have the means to gather everyone together virtually, it was again a kind of democratic technology appropriate to the time.
Tiến nhanh về thế kỷ 19 khi mà nền dân chủ có một thời điểm hưng thịnh và công nghệ họ sử dụng sau đó là đại diện cho nền dân chủ. Quan niệm là bạn phải bầu một nhóm quý ông trong bức ảnh ở đây, tất cả quý ông tại cùng thời điểm tất nhiên, bạn phải bầu họ để chăm lo cho tốt nhất lợi ích của bạn. Và nếu bạn nghĩ về điều kiện thời gian, sự thật là không thể tập hợp tất cả mọi người lại với nhau, và tất nhiên họ hầu như không có phương tiện để tụ họp với nhau. Nó lại là một dạng của nền công nghệ dân chủ phù hợp với thời đại.
Fast-forward again to the 21st century. And we're living through what's internationally known as the crisis of democracy. What I would call the crisis of representative democracy, the sense that people are falling out of love with this as a way of getting things done, that it's not fundamentally working. And we see this crisis take many forms in many different countries. So in the UK, you see a country that now at times looks almost ungovernable. In places like Hungary and Turkey, you see very frighteningly authoritarian leaders being elected. In places like New Zealand, we see it in the nearly one million people who could have voted at the last general election, but who chose not to.
Lại tiến nhanh tới thế kỷ 21. Chúng ta đang sống qua những gì quốc tế biết đến là khủng hoảng dân chủ. Cái mà tôi gọi là khủng hoảng của nền dân chủ đại diện, cảm giác rằng mọi người đang mất tình yêu với nó như một cách để hoàn thành về cơ bản nó không hoạt động. Chúng ta nhìn khủng hoảng dưới nhiều hình thức ở nhiều quốc gia. Ví dụ ở Anh, bạn nhìn thấy bây giờ một đất nước đôi khi hầu như không thể cai trị. Ở những nơi như Hungary và Thổ Nhĩ Kỳ, bạn thấy rất đáng sợ khi các nhà lãnh đạo độc tài được bầu chọn. Ở nơi như New Zealand, chúng ta thấy với gần một triệu người họ đều có thể bỏ phiếu tại cuộc tổng tuyển cử cuối cùng, nhưng họ đã chọn không làm vậy.
Now these kinds of struggles, these sort of crises of democracy have many roots, of course, but for me, one of the biggest ones is that we haven't upgraded our democratic technology. We're still far too reliant on the systems that we inherited from the 19th and from the 20th century. And we know this because in survey after survey people tell us, they say, “We don’t think that we’re getting a fair share of decision-making power, decisions happen somewhere else." They say, “We don’t think the current systems and our government genuinely deliver on the common good, the interests that we share as citizens." They say, “We’re much less deferential than ever before, and we expect more than ever before, and we want more than ever before to be engaged in the big political decisions that affect us.” And they know that our systems of democracy have just not kept pace with either the expectations or the potential of the 21st century. And for me, what that suggests is that we need a really significant upgrade of our systems of democracy.
Những loại đấu tranh bây giờ, khủng hoảng của nền dân chủ tất nhiên có nhiều nguyên do, nhưng với tôi, nguyên nhân lớn nhất là chúng ta không nâng cấp công nghệ dân chủ. Chúng ta vẫn còn quá phụ thuộc vào hệ thống mà chúng ta thừa hưởng từ thế kỷ 19 và 20. Và chúng ta biết đến nó bởi vì sau hàng ngàn khảo sát mọi người nói với chúng ta rằng: “Chúng tôi không nghĩ rằng chúng tôi có sự công bằng đối với quyền ra quyết định, quyết định xảy ra ở một nơi khác.” Họ nói: “Chúng tôi không nghĩ hệ thống hiện tại chính phủ của chúng tôi thực sự giữ lợi ích chung, những lợi ích chúng tôi chia sẻ với tư cách công dân.” Họ nói: “Chúng tôi có ít sự tôn trọng hơn rất nhiều so với trước đây, chúng tôi mong chờ nhiều hơn trước, chúng tôi mong muốn nhiều hơn bao giờ hết tham gia vào những quyết định chính trị ảnh hưởng tới chúng tôi.” Và họ biết rằng hệ thống dân chủ không theo kịp tốc độ hoặc với những mong đợi hoặc với tiềm năng của thế kỷ 21. Và với tôi, điều đó gợi ý rằng chúng ta thật sự cần nâng cấp hệ thống dân chủ.
That doesn't mean we throw out everything that's working about the current system, because we will always need representatives to carry out some of the complex work of running the modern world. But it does mean a bit more Athens and a bit less Victorian England. And it also means a big shift towards what's generally called everyday democracy. And it gets this name because it's about finding ways of bringing democracy closer to people, giving us more meaningful opportunities to be involved in it, giving us a sense that we're not just part of government on one day, every few years when we vote, but we're part of it every other day of the year.
Không có nghĩa rằng chúng ta vứt bỏ thứ vẫn hoạt động của hệ thống hiện tại, bởi vì chúng ta sẽ luôn luôn cần đại diện tiến hành những việc phức tạp trong việc điều hành thế giới hiện đại. Nó có nghĩa là nhiều hơn một chút Athens ít hơn một chút nước Anh thời Victoria. Và nó cũng có nghĩa là một sự thay đổi lớn hướng tới những gì thường được gọi là dân chủ mỗi ngày. Nó có tên gọi này bởi vì nó đang tìm cách để mang nền dân chủ gần hơn với mọi người, cho chúng ta nhiều cơ hội ý nghĩa hơn để tham gia vào nó, cho ta cảm giác: chúng ta không chỉ là một phần của chính phủ khi chúng ta bỏ phiếu vào một ngày - vài năm một lần, mà chúng ta là một phần của nó cả những ngày khác trong năm.
Now that everyday democracy has two key qualities that I've seen prove their worth time and again, in the research that I've done. The first is participation because it's only if we as citizens, as much as possible, get involved in the decisions that affect us, that we'll actually get the kind of politics that we need, that we'll actually get our common good served. The second important quality is deliberation. And that's just a fancy way of saying high-quality public discussion, because its all very well people participating, but it's only when we come together and we listen to each other, we engage with the evidence, and reflect on our own views, that we genuinely bring to the surface the wisdom and the ideas that would otherwise remain scattered and isolated amongst us as a group. It's only then that the crowd really becomes smarter than the individual.
Hiện tại nền dân chủ mỗi ngày có hai đặc trưng chính, cái tôi thấy chứng minh giá trị thời gian, trong những nghiên cứu tôi đã làm. Đặc trưng đầu tiên là sự tham gia bởi vì chỉ khi chúng ta là công dân, nhiều nhất có thể, tham gia vào những quyết định ảnh hưởng tới chính chúng ta, chúng ta thực sự nhận được dạng chính trị mà chúng ta cần, chúng ta thực sự nhận được sự phục vụ từ lợi ích chung. Đặc trưng quan trọng thứ hai là sự cân nhắc. Nói một cách hoa mỹ là thảo luận công khai chất lượng cao, bởi vì nó rất tốt cho những người tham gia khi chúng ta cùng đến và lắng nghe nhau, chúng ta tham gia với những suy nghĩ rõ ràng về quan điểm riêng chúng ta thực sự mang đến mặt trí tuệ và ý tưởng điều đó sẽ vẫn còn rải rác và cô lập chúng ta giữa một nhóm. Chỉ khi như vậy thì đám đông mới thực sự thông minh hơn cá nhân.
So if we ask what could this abstract idea, this everyday democracy actually look like in practice, the great thing is we don't even have to use our imaginations because these things are already happening in pockets around the world. One of my favorite quotes comes from the science fiction writer, William Gibson, who once said, "The future's already here, it's just unevenly spread." So what I want to do is share with you three things from this unevenly spread future that I'm really excited about in terms of upgrading the system of democracy that we work with. Three components of that potential democratic upgrade.
Nếu chúng ta hỏi ý tưởng trừu tượng này là gì, nền dân chủ mỗi ngày thực sự trông giống như thực tế, điều tuyệt vời là chúng ta không cần sử dụng trí tưởng tượng bởi vì những điều đó đã xảy ra dưới sự ảnh hưởng khắp thế giới. Một câu nói yêu thích của tôi từ nhà văn khoa học viễn tưởng, William Gibson, người từng nói: “Tương lai đã ở đây, chỉ là nó chưa lan rộng.” Vì vậy thứ mà tôi muốn làm là chia sẻ với bạn ba điều từ tương lai chưa lan rộng này tôi thực sự hào hứng về mặt nâng cấp hệ thống dân chủ mà chúng ta làm việc cùng. Ba thành phần của tiềm năng nâng cấp dân chủ.
And the first of them is the citizens assembly. And the idea here is that a polling company is contracted by government to draw up, say, a hundred citizens who are perfectly representative of the country as a whole. So perfectly representative in terms of age, gender, ethnicity, income level and so on. And these people are brought together over a period of weekends or a week, paid for their time and asked to discuss an issue of crucial public importance. They're given training on how to discuss issues well with each other, which we'll all know of course, from our experiences of arguing online, if nowhere else, is not an ability that we're all born with innately, more’s the pity. In the citizens assembly, people are also put in front of evidence and the experts, and they're given time to discuss the issue deeply with their fellow citizens and come to a state of consensus recommendations. So these kinds of assemblies have been used in places like Canada, where they were used to draw up a new national action plan on mental health for the whole country. A citizens assembly was used recently in Melbourne to basically lay the foundation of a new 10-year financial plan for the whole city. So these assemblies can have real teeth, real weight.
Đầu tiên là hội đồng công dân. Ý tưởng ở đây là thăm dò ý kiến của công ty được ký hợp đồng bởi chính phủ để chọn ra 100 công dân những người đại diện hoàn hảo cho cả đất nước. Những đại diện hoàn hảo về độ tuổi, giới tính, dân tộc, mức thu nhập, v.v. Và những người này được tập hợp với nhau trong thời gian một tuần hoặc cuối tuần, được trả tiền cho thời gian và yêu cầu thảo luận vấn đề về tầm quan trọng của công chúng. Họ được đào tạo làm sao để thảo luận tốt cùng nhau, và tất nhiên chúng ta biết rằng từ kinh nghiệm tranh luận thực tế, không phải từ nơi khác, không phải khả năng thiên bẩm, đáng tiếc là vậy. Trong hội đồng công dân, mọi người được thấy bằng chứng trước mặt và các chuyên gia, có thời gian để thảo luận vấn đề một cách sâu sắc với đồng bào của họ để đến một trạng thái đồng thuận các khuyến nghị. Những hội nghị lập pháp này đã từng được sử dụng ở Canada, nơi họ phác thảo một kế hoạch hành động quốc gia mới về sức khỏe tâm thần cho cả đất nước. Một hội đồng công dân đã được sử dụng gần đây ở Melbourne đặt nền tảng cơ bản cho một kế hoạch tài chính toàn thành phố trong mười năm. Vì vậy những hội nghị này đều cốt yếu và trung thực.
The second key element of the democratic upgrade: participatory budgeting. The idea here is that a local council or a city council takes its budget for spending on new buildings, new services, and says, we're going to put a chunk of this up for the public to decide, but only after you've argued the issues over carefully with each other. And so the process starts at the neighborhood level. You have people meeting together in community halls, in basketball courts, making the trade-offs, saying, "Well, are we going to spend that money on a new health center, or are we going to spend it on safety improvements to a local road?" People using their expertise in their own lives. Those discussions are then pushed up to the suburb or ward level, and then again, to the city level and in full view of the public, the public themselves makes the final allocation of that budget. And in the city where this all originated, Porto Alegre in Brazil, a place with about a million inhabitants, as many as 50,000 people get engaged in that process every year.
Yếu tố thứ hai là nâng cấp dân chủ: lập ngân sách tham gia. Ý tưởng ở đây là hội đồng địa phương hoặc thành phố dùng ngân sách cho việc chi tiêu xây dựng và dịch vụ mới, và nói rằng công chúng có một phần quyết định trong đó nhưng chỉ sau khi bạn đã tranh luận các vấn đề một cách cẩn thận với nhau. Và quá trình bắt đầu ở cấp độ lân cận. Mọi người cùng gặp nhau trong hội trường cộng đồng, sân bóng rổ, thực hiện trao đổi, thảo luận: “Chúng ta sẽ chi tiêu số tiền vào một trung tâm y tế mới, hay cải thiện sự an toàn cho một con đường địa phương?” Họ dùng kiến thức chuyên môn vào cuộc sống của mình. Những cuộc thảo luận sau đó được chuyển lên cấp xã, phường, và tiếp tục là cấp thành phố trong cái nhìn toàn cảnh, công chúng quyết định sự phân bổ cuối cùng của ngân sách. Và thành phố - nơi khởi nguồn tất cả, Porto Alegre ở Brazil, nơi hàng triệu dân, mỗi năm có tới 50.000 người tham gia vào quá trình đó.
The third element of the upgrade: online consensus forming. In Taiwan a few years ago, when Uber arrived on their shores, the government immediately launched an online discussion process using a piece of software called Polis, which is also coincidentally, or not coincidentally, what the ancient Athenians call themselves when they were making their collective decisions. And the way Polis works is it groups people together, and then using machine learning and a bunch of other techniques, it encourages good discussion amongst those participating. It allows them to put up proposals, which are then discussed, knocked back, refined, until they reach something like 80 percent consensus. And in the time, in this case, within about four weeks, this process had yielded six recommendations for how people wanted to see Uber regulated. And those, almost all of them, were immediately picked up by the government and accepted by Uber.
Yếu tố thứ ba là nâng cấp: hình thành đồng thuận trực tuyến. Vài năm trước ở Đài Loan, khi Uber đến nước họ, chính phủ ngay lập tức thực hiện buổi thảo luận trực tuyến bằng cách sử dụng phần mềm Polis, tình cờ nhưng không phải ngẫu nhiên, đó là tên người Athen cổ đại tự gọi mình khi họ đưa ra quyết định tập thể. Cách mà Polis hoạt động là nhóm mọi người lại với nhau, sau đó sử dụng máy móc và các loại kỹ thuật khác, khuyến khích thảo luận giữa các thành viên, cho phép đưa ra đề xuất và sau đó thảo luận, trì hoãn, cân nhắc cho đến khi đạt 80% đồng thuận. Và trong trường hợp này với bốn tuần, quá trình này đã đưa ra sáu khuyến nghị, họ muốn xem Uber được điều chỉnh như thế nào. Và hầu hết những khuyến nghị đó được lựa chọn bởi chính phủ và chấp nhận bởi Uber.
Now I find these examples really inspiring. People sometimes ask me why I'm an optimist and a large part of the answer is these kinds of innovations, because I think they, you know, they're really show us that we can have a kind of politics which is deeply responsive to our needs as citizens, but which avoids the peril of the threats to human liberties, the threats to civil liberties that authoritarian populism descends into. They show us that even though we live in what looks like quite a dark time, there are things that act a bit like emergency lighting, guiding us towards something better. And although these are all ideas from the Western tradition, they can also be combined with, adapted by Indigenous traditions that also value turn-taking in speech and consensus decision-making. And the thread that binds all these traditions together is essentially a faith in other people. A faith in people's ability to handle difficult decisions, a faith in people's ability to come together and make political decisions intelligently. In the Polis example, we see that government can be agile and nimble in the face of tech disruption. In the participatory budgeting, we see that we can build systems that are disproportionately used by poor people and which deliver infrastructure that is better quality than the traditional systems. In citizens assemblies, the experts who observed them time and again, say that in those good conditions people's ability to listen to others, to engage with the evidence, and to shift from their entrenched views is consistently astounding.
Tôi thấy những ví dụ đó thực sự truyền cảm hứng. Mọi người thường hỏi tại sao tôi lạc quan câu trả lời phần lớn là vì những đổi mới, bởi vì tôi nghĩ bạn biết không, họ thực sự cho chúng ta thấy một dạng chính trị đáp ứng sâu sắc nhu cầu chúng ta với tư cách là công dân, tránh các mối đe dọa với quyền tự do của con người, đe dọa đối với quyền tự do dân sự mà chủ nghĩa dân túy độc tài xâm nhập. Họ cho ta thấy: dù chúng ta đang sống trong một khoảng thời gian khá đen tối, có những thứ ánh sáng bất ngờ, dẫn lối chúng ta tới thứ gì đó tốt hơn. Mặc dù đây đều là những ý tưởng từ truyền thống phương Tây, chúng cũng có thể được kết hợp, điều chỉnh theo truyền thống bản địa nâng cao giá trị trong bài phát biểu và đồng thuận quyết định. Sợi dây liên kết tất cả những truyền thống với nhau thực chất là niềm tin vào người khác. Niềm tin vào khả năng của con người khi xử lý các quyết định khó khăn, một niềm tin vào khả năng sắp đến quyết định các vấn đề chính trị một cách thông minh. Trong ví dụ Polis, chúng ta thấy chính phủ nhanh nhẹn và khéo léo khi đối mặt với sự gián đoạn công nghệ. Trong việc tham gia lập ngân sách, ta thấy có thể xây dựng hệ thống không cân xứng - sử dụng bởi người nghèo cung cấp cơ sở hạ tầng có chất lượng tốt hơn so với các hệ thống truyền thống. Trong các hội nghị công dân, các chuyên gia một lần nữa quan sát họ nói rằng: một trong các trạng thái tốt là mọi người có khả năng lắng nghe nhau, để thu thập các minh chứng, đáng kinh ngạc là cố gắng thay đổi quan điểm của họ.
And that's a really, really hopeful finding, because, you know, I think we live at a time where you see right around the world, huge suspicion of other people, of other citizens, huge doubts about whether people are really able to bear the burden of decision-making that democracy places on them. But if you're worried, for instance, about whether a lot of people out there, you know, are misinformed or fallen prey to online propaganda, what better way to push back against that than by ensuring that they're placed in forums. Forums like the New England town hall meetings shown here. Forums where they have to come face-to-face with other people, or at least be in close virtual contact, where they have to justify their opinions, have to deal with the evidence, and are encouraged to step away from their prejudices.
Đó thực sự là một khám phá đầy hi vọng bởi vì, bạn biết không, chúng ta đang sống ở một thời điểm nơi bạn nhìn thấy trên khắp thế giới, nghi ngờ của mọi người, của các công dân về việc liệu mọi người có thực sự chịu được gánh nặng của việc ra quyết định mà nền dân chủ đặt vào họ. Thay vào việc lo lắng liệu rằng mọi người ngoài kia có thông tin sai hoặc trở thành con mồi cho tuyên truyền trực tuyến, cách tốt hơn để đẩy lùi điều đó là đảm bảo chúng được đặt trong các diễn đàn. Diễn đàn như New England các cuộc họp tòa thị chính hiển thị ở đây. Diễn đàn là nơi họ phải đối mặt với những người khác, ít nhất là liên hệ một cách chính thức, nơi họ phải chứng minh cho quan điểm của mình, đối phó với bằng chứng, can đảm thoát ra khỏi định kiến.
The Canadian philosopher Joseph Heath says that rationality, our ability to make good decisions, isn't something that we achieve as individuals, if we achieve it at all. It's something we achieve in groups. Our best hope of rationality is each other. Or to put the thing a different way, the problem with democracy is not other people, it's not other citizens. The problem is the situations in which they -- in which we all -- have been asked to do our democratic work. The problem is the outdated democratic technology that we've all been forced to use. And so what these examples show to me, the reason I find them inspiring, is that I think they demonstrate that if you get the situations right, if you get the technology upgraded, then actually the things that we do when we come together as citizens can be astounding, and together, we really can build a form of democracy that's genuinely fit for the 21st century.
Nhà triết học người Canada Joseph Heath nói rằng: khả năng chúng ta đưa ra quyết định đúng không phải là cái gì đó mà ta đạt được với tư cách cá nhân, mà là cùng nhau đạt được. Đó là thứ chúng ta đạt được trong tập thể. Hy vọng lớn nhất của chúng ta về sự hợp lý là mỗi người. Hoặc nói một cách khác, vấn đề của nền dân chủ không phải người khác, cũng không phải cư dân khác. Vấn đề là tình huống - trong đó tất cả chúng ta được yêu cầu thực hiện công việc dân chủ. Vấn đề là công nghệ dân chủ lỗi thời mà chúng ta buộc phải sử dụng. Những ví dụ này cho tôi thấy, lý do chúng truyền cảm hứng tôi nghĩ đó là chứng minh nếu bạn xử lý tình huống đúng, nếu bạn nâng cấp công nghệ, sau đó những điều chúng ta làm khi đến với nhau với tư cách công dân có thể đáng kinh ngạc, và chúng ta thực sự có thể cùng nhau xây dựng một hình thức dân chủ phù hợp với thế kỷ 21.
Thank you very much.
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)