It's 4am in the morning. I'm waking up in a Boston hotel room and can only think of one thing: tooth pain. One of my ceramic inlays fell off the evening before. Five hours later, I'm sitting in a dentist's chair. But instead of having a repair of my inlay so that I can get rid of my pain, the dentist pitches me on the advantages of a titanium implant surgery. Ever heard of that?
Bốn giờ sáng, tôi thức dậy trong một phòng khách sạn ở Boston và chỉ có thể nghĩ về một thứ duy nhất: đau răng. Tối hôm trước một miếng trám răng của tôi bị rơi ra. Năm tiếng sau, tôi ngồi trên ghế khám răng của nha sĩ, nhưng thay vì chữa lại nó để tôi khỏi đau thì vị nha sĩ lại tư vấn cho tôi ưu điểm của phẫu thuật cấy ghép titan. Bạn nghe về nó bao giờ chưa?
(Laughter)
(Cười lớn)
It essentially means to replace a damaged tooth by an artificial one, that is screwed into your jaw. Estimated costs for the implant surgery may add up to 10,000 US dollars. Replacing the ceramic inlay I had before would come in at 100 US dollars. Was it my health or the money that could be earned with me that was the biggest concern for my dentist?
Về cơ bản thì nó nghĩa là thay thế cái răng bị vỡ bằng một cái khác nhân tạo, khoan thẳng vào xương hàm của bạn. Chi phí ước tính cho ca phẫu thuật này có thể lên tới 10000 đô-la Mỹ. Còn thay miếng trám răng cũ của tôi thì mất khoảng 100 đô. Thế thì sức khỏe hay tiền kiếm ra từ ví của tôi quan trọng hơn đối với vị nha sĩ?
As it turned out, my experience wasn't an isolated case. A study by a US national newspaper estimated that in the United States, up to 30 percent of all surgical procedures -- including stent and pacemaker implantations, hip replacements and uterus removals -- were conducted although other nonsurgical treatment options had not been fully exploited by the physician in charge. Isn't that figure shocking? Numbers may be slightly different in other countries, but what it means is that if you go to a doctor in the US, you have a not-insignificant chance to be subjected to a surgical intervention without there being an immediate need for it. Why is this? Why are some practitioners incentivized to run such unnecessary procedures?
Hóa ra là, trường hợp của tôi không phải là duy nhất. Một nghiên cứu bởi một tờ báo quốc gia Mỹ ước tính rằng tại Mỹ, lên đến 30% trong tổng số các ca phẫu thuật, bao gồm đặt stent và máy trợ tim, thay thế xương sườn và cắt bỏ dạ con, đã được thực hiện dù có nhiều biện pháp điều trị ngoài phẫu thuật vẫn chưa khai thác hết bởi các bác sĩ điều trị. Số liệu đó không đáng kinh ngạc sao? Các con số có hơi khác nhau ở một số nước khác, nhưng tựu chung nó có nghĩa rằng nếu bạn đi khám bác sĩ ở Mỹ, thì bạn có khả năng lớn bị can thiệp dao kéo dù không thực sự cần đến nó. Tại sao lại thế? Vì sao các bác sĩ lại được dung túng dùng các biện pháp không cần thiết như thế?
Well, perhaps it is because health care systems themselves incentivize in a nonideal way towards applying or not applying certain procedures or treatments. As most health care systems reimburse practitioners in a fee-for-service-based fashion on the number and kind of treatments performed, it may be this economic incentive that tempts some practitioners to rather perform high-profit surgical treatments instead of exploring other treatment options. Although certain countries started to implement performance-based reimbursement, anchored on a quality and efficacy matrix, overall, there's very little in today's health care systems' architecture to incentivize practitioners broadly to actively prevent the appearance of a disease in the first place and to limit the procedures applied to a patient to the most effective options.
Có thể vì chính bởi các hệ thống chăm sóc sức khỏe đã tự dung túng theo hướng phi lý về việc áp dụng hay không áp dụng các liệu pháp chữa trị cụ thể. Khi hầu hết các cơ sở y tế trả tiền cho các bác sĩ theo kiểu phí dịch vụ dựa trên số ca điều trị và hình thức điều trị thì chút "tiền bồi dưỡng" kiểu này đã khiến một số bác sĩ chọn thức hiện cách điều trị phẫu thuật lợi nhuận cao thay vì tìm hiểu các cách điều trị khác. Dù đã có những quốc gia bắt đầu tiến hành trả tiền dựa trên kết quả điều trị, tình trạng chất lượng và tính hiệu quả thì nhìn chung, vẫn rất ít mô hình cơ sở y tế trả thù lao xông xênh cho bác sĩ để chủ động ngăn ngừa sự xuất hiện của bệnh tật ngay từ bước đầu và hạn chế các thủ tục điều trị đối với người bệnh mà hướng đến các lựa chọn hiệu quả nhất.
So how do we fix this? What it may take is a fundamental redesign of our health care system's architecture -- a complete rethinking of the incentive structure. What we may need is a health care system that reimburses practitioners for keeping their customers healthy instead of almost only paying for services once people are already sick. What we may need is a transformation from today's system that largely cares for the sick, to a system that cares for the healthy. To change our current "sick care" approach into a true "health care" approach. It is a paradigm shift from treating people once they have become sick to preserving the health of the healthy before they get sick. This shift may move the focus of all those involved -- from doctors, to hospitals, to pharmaceutical and medical companies -- on the product that this industry ultimately sells: health.
Vậy chúng ta cải thiện điều này bằng cách nào? Điều ta cần là việc tái thiết kế cơ bản đối với mô hình cơ sở y tế-- thay đổi tư duy hoàn toàn về cấu trúc trả thù lao cho bác sĩ. Thứ chúng ta có lẽ cần là một hệ thống y tế biết trả thù lao cho các bác sĩ để bảo đảm sức khỏe cho các khách hàng thay vì hầu hết chỉ trả phí dịch vụ khi người ta đã bị ốm. Có lẽ điều ta cần giờ là một cuộc chuyển hóa từ hệ thống y tế chủ yếu dành cho người bệnh hiện nay sang hệ thống chăm sóc sức khỏe cho người khỏe mạnh. Để thay đổi phương pháp "chăm sóc người ốm" hiện nay thành phương pháp "chăm sóc người khỏe" thực sự. Cần phải là một sự chuyển dịch từ việc chữa trị cho người ta khi ốm yếu thành việc bảo toàn sức khỏe cho người ta trước khi ốm yếu. Sự chuyển dịch này có thể thay đổi sự tập trung của các bên liên quan -- từ y bác sĩ, đến bệnh viện, đến các công ty dược phẩm y tế -- vào sản phẩm mà nền công nghiệp này cuối cùng bán ra là: sức khỏe.
Imagine the following. What if we redesign our health care system into one that does not reimburse practitioners for the actual procedures performed on a patient but rather reimburses doctors, hospitals, pharmaceutical and medical companies for every day a single individual is kept healthy and doesn't develop a disease? In practical terms, we could, for example, use public money to pay a health fee to an insurance company for every day a single individual is kept healthy and doesn't develop a disease or doesn't require any other form of acute medical intervention. If the individual becomes sick, the insurance company will not receive any further monetary compensation for the medical interventions required to treat the disease of that individual, but they would be obliged to pay for every evidence-based treatment option to return the customer back to health. Once the customer's healthy again, the health fee for that individual will be paid again.
Hãy tưởng tượng đến việc sau đây. Sẽ thế nào nếu chúng ta tái thiết kế hệ thống y tế của chúng ta thành một hệ thống không trả thù lao cho các bác sĩ dựa trên những liệu pháp thực tế áp dụng cho người bệnh mà trả thù lao cho bác sĩ, bệnh viện, các công ty dược phẩm y tế vì mỗi ngày một người lại duy trì được sức khỏe và không có nguy cơ mắc bệnh? Xét khía cạnh thực tế thì chúng ta có thể, lấy ví dụ như sử dụng tài chính công để chi trả phí chăm sóc sức khỏe cho công ty bảo hiểm vì mỗi ngày có một người được duy trì sức khỏe và tránh được nguy cơ mắc bệnh hoặc không phải cần đến bất kỳ sự can thiệp y tế chuyên sâu nào. Nếu một người bị ốm, công ty bảo hiểm sẽ không nhận được bất kỳ sự bồi thường tiền nào thêm đến từ sự can thiệp y tế cần để chữa trị bệnh của người đó, nhưng họ có nghĩa vụ phải chi trả cho mọi tùy chọn chữa trị thực chứng để mang sức khỏe về lại với khách hàng. Khi khách hàng khỏe mạnh trở lại, chi phí sức khỏe cho cá nhân đó sẽ lại được chi trả.
In effect, all players in the system are now responsible for keeping their customers healthy, and they're incentivized to avoid any unnecessary medical interventions by simply reducing the number of people that eventually become sick. The more healthy people there are, the less the cost to treat the sick will be, and the higher the economic benefit for all parties being involved in keeping these individuals healthy is.
Trên thực tế, tất cả người tham gia trong hệ thống giờ đều phải chịu trách nhiệm giữ sức khỏe cho khách hàng của họ, và họ cần được khuyến khích tránh những sự can thiệp y tế không cần thiết đơn giản bằng việc giảm số lượng người mắc bệnh. Càng nhiều người khỏe mạnh, thì càng tốn ít chi phí chữa bệnh, và lợi ích kinh tế cho các bên liên quan sẽ càng cao trong việc giữ sức khỏe cho những người này.
This change of the incentive structure shifts, now, the attention of the complete health care system away from providing isolated and singular treatment options, towards a holistic view of what is useful for an individual to stay healthy and live long.
Thay đổi về chế độ bồi dưỡng này hiện đang chuyển dịch sự chú ý của toàn bộ hệ thống chăm sóc sức khỏe khỏi việc đưa ra những lựa chọn đơn phương, cô lập về cái nhìn tổng thể xem điều gì là hữu ích đối với một cá nhân để duy trì sức khỏe và sống thọ.
Now, to effectively preserve health, people will need to be willing to share their health data on a constant basis, so that the health care system understands early enough if any assistance with regard to their health is needed. Physical examination, monitoring of lifetime health data as well as genetic sequencing, cardiometabolic profiling and imaging-based technologies will allow customers to make, together with health coaches and general practitioners, optimal and science-guided decisions -- for their diet, their medication and their physical activity -- to diminish their unique probability to fall sick of an identified, individual high-risk disease.
Hiện giờ, để giữ gìn sức khỏe hiệu quả, mọi người sẽ cần cố gắng chia sẻ dữ liệu sức khỏe của mình trên một nền tảng cố định, do đó hệ thống y tế mới tiếp nhận đủ sớm trong trường hợp cần đến bất kỳ sự hỗ trợ sức khỏe nào. Kiểm tra thể chất, giám sát dữ liệu sức khỏe thường nhật, cũng như giải mã bộ gen, sơ lược thông tin các bệnh tim mạch chuyển hóa và các công nghệ cơ sở hình ảnh sẽ thuộc quyền lựa chọn của khách hàng, cùng với các y bác sĩ, đưa ra các quyết định khoa học và tối ưu về chế độ ăn, thuốc thang và cả hoạt động thể chất của họ nhằm ngăn ngừa khả năng duy nhất là bị mắc một căn bệnh nguy hiểm.
Artificial intelligence-based data analysis and the miniaturization of sensor technologies are already starting to make monitoring of the individual health status possible. Measuring cardiometabolic parameters by devices like this or the detection of circulating tumor DNA in your bloodstream early on after cancer disease onset are only two examples for such monitoring technologies.
Phân tích dựa trên trí tuệ nhân tạo và tiểu hóa công nghệ cảm biến luôn sẵn sàng có thể bắt đầu công cuộc giám sát tình trạng sức khỏe mỗi cá nhân. Bằng việc sử dụng các thiết bị đo thông số các bệnh tim mạch chuyển hóa như thế này hay phát hiện ADN lưu thông của khối u trong mạch máu của bạn sớm ngay sau khi bệnh ung thư bắt đầu phát tác chỉ là hai ví dụ về công nghệ giám sát kiểu như vậy.
Take cancer. One of the biggest problems in certain oncological diseases is that a large number of patients is diagnosed too late to allow them to be cured, although the drugs and treatments that could potentially have cured them are already existing today, if the disease had only been detected earlier. New technologies allow now, based on a few milliliters of blood, to detect the presence of circulating tumor DNA and thus, the presence of cancer, early on in a really convenient manner. The impact that this early-stage detection can have may be dramatic. The five-year survival rate for non-small cell lung cancer when diagnosed at stage one, which is early, is 49 percent. The same, when diagnosed at stage four, which is late, is below one percent. Being potentially able to prevent a large number of deaths by something as simple as a blood test for circulating tumor DNA could make certain cancer types a manageable disease, as disease onset can be detected earlier and positive treatment outcomes can likely be increased.
Hay như ung thư. Một trong số những vấn đề lớn nhất về một số loại bệnh ung thư chính là việc có nhiều bệnh nhân bị chẩn đoán quá muộn để có thể chữa trị được, dù các loại thuốc và biện pháp chữa trị đáng ra có thể chữa được cho họ đều sẵn có hiện nay, nếu bệnh tình của họ được phát hiện sớm hơn. Ngày nay công nghệ đã cho phép, chỉ dựa trên vài mililit máu, đã có thể phát hiện ra ADN lưu thông của khối u do đó, phát hiện sớm bệnh ung thư, thông qua thủ pháp vô cùng thuận tiện. Phát hiện ung thư từ giai đoạn đầu có thể gây ảnh hưởng sâu sắc. Tỉ lệ sống sót năm năm đối với bệnh ung thư phổi tế bào lớn khi được chẩn đoán ở giai đoạn một, khi còn sớm, là 49%. Tương tự, khi chẩn đoán bệnh ở giai đoạn bốn, khi đã muộn, tỉ lệ này sẽ dưới 1%. Khả năng ngăn ngừa vô số cái chết chỉ bằng việc đơn giản như thử máu phát hiện ADN lưu thông của khối u có thể khiến một số loại ung thư trở thành bệnh dễ kiểm soát, khi phát hiện càng sớm bệnh đang phát tác, thì hiệu quả tích cực của các phương pháp điều trị sẽ càng tăng cao.
In 2012, 50 percent of all Americans had a single chronic disease, resulting in 86 percent of the $3 trillion US health care budget being spent for treating such chronic diseases. Eighty-six percent. If new technologies allow now to reduce this 86 percent, why have health care systems not reacted and changed already?
Năm 2012, 50% người Mỹ mắc một căn bệnh mãn tính, khiến 86% tổng ngân sách chăm sóc sức khỏe trị giá ba nghìn tỉ đô la dùng để chữa trị những bệnh mãn tính ấy. Tám mươi sáu phần trăm. Nếu công nghệ mới hiện cho phép giảm thiểu 86% này, thì tại sao hệ thống y tế không có động thái hay thay đổi gì?
Well, a redesign of what today is a sick care system into a true health care system that focuses on prevention and behavioral changes requires every actor in the system to change. It requires the political willingness to shift budgets and policies towards prevention and health education to design a new set of financial and non-financial incentives. It requires creating a regulatory framework for the gathering, using and sharing of personal health data that's at the same time stringent and sensible. It needs doctors, hospitals, insurers, pharmaceutical and medical companies to reframe their approach and, most important, it can't happen without the willingness and motivation of individuals to change their lifestyle in a sustained way, to prioritize staying healthy, in addition to opening up for sharing the health data on a constant basis.
Điều cần tái thiết lúc này là chuyển từ hệ thống chăm sóc người bệnh sang một hệ thống chăm sóc sức khỏe thực sự, tập trung ngừa bệnh và các thay đổi hành vi, đòi hỏi mọi cá thể trong hệ thống đều phải thay đổi. Điều này cũng đòi hỏi nỗ lực chính trị để chuyển ngân sách và chính sách hướng đến giáo dục sức khỏe và ngăn ngừa bệnh tật nhằm xây dựng hệ thống chi trả tài chính và phi tài chính. Điều này đòi hỏi xây dựng một khung điều chỉnh vừa thực hiện việc thu thập, sử dụng và chia sẻ dữ liệu sức khỏe cá nhân vừa đảm bảo tính nghiêm ngặt và hợp lý. Các y bác sĩ, bệnh viện, các công ty bảo hiểm, y tế, dược phẩm cũng cần thiết lập lại cách thức của mình và quan trọng hơn hết là việc này sẽ không thể thực thi nếu không có sự nỗ lực và khích lệ của các cá nhân nhằm thay đổi lối sống theo một cách bền vững, ưu tiên việc giữ gìn sức khỏe, thêm nữa, cởi mở chia sẻ dữ liệu sức khỏe trên nền tảng bền vững.
This change may not come overnight. But by refocusing the incentives within the health care industry today to actively keep people healthy, we may not only be able to prevent more diseases in the first place but we may also be able to detect the onset of certain preventable diseases earlier than we do today, which will lead to longer and healthier lives for more people.
Thay đổi này không thể một sớm một chiều. Mà phải tập trung vào chế độ chi trả nội trong ngành công nghiệp y tế hiện nay để có thể giữ gìn sức khỏe cho mọi người, chúng ta không chỉ có thể ngăn ngừa bệnh tật ngay từ bước đầu mà còn có thể phát hiện sự tấn công của cơ số bệnh có thể ngăn ngừa được sớm hơn so với cách chúng ta làm hiện nay, điều này sẽ giúp mọi người sống thọ hơn, khỏe mạnh hơn.
Most of the technologies that we need to initiate that change are already existing today. But this is not a technology question. It is primarily a question of vision and will.
Hầu hết công nghệ chúng ta cần để khởi đầu công cuộc thay đổi này đã và đang tồn tại hiện nay. Nhưng đây không phải là một câu hỏi về công nghệ, mà chủ yếu là câu hỏi về tầm nhìn và cả ý chí.
Thanks a lot.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)