I've been a critical care EMT for the past seven years in Suffolk County, New York. I've been a first responder in a number of incidents ranging from car accidents to Hurricane Sandy.
Tôi là KTV cứu thương trong 7 năm qua tại hạt Suforlk, New York. Từng là người ứng phó đầu trong rất nhiều vụ tai nạn từ tai nạn xe hơi đến siêu bão Sandy.
If you are like most people, death might be one of your greatest fears. Some of us will see it coming. Some of us won't. There is a little-known documented medical term called impending doom. It's almost a symptom. As a medical provider, I'm trained to respond to this symptom like any other, so when a patient having a heart attack looks at me and says, "I'm going to die today," we are trained to reevaluate the patient's condition.
Nếu bạn cũng như nhiều người khác, cái chết có thể là một trong những nỗi sợ lớn nhất. Một vài trong chúng ta thấy nó đến. Số khác thì không. Một thuật ngữ trong y khoa ít người biết có tên là "impending doom" - điềm báo tử. Gần như là một triệu chứng. Là nhân viên y tế, tôi được huấn luyện để phản ứng với nó như bất cứ ai, vậy nên khi một người bị đau tim nhìn tôi và nói: "Hôm nay tôi sẽ chết." chúng tôi được huấn luyện để đánh giá lại tình trạng bệnh.
Throughout my career, I have responded to a number of incidents where the patient had minutes left to live and there was nothing I could do for them. With this, I was faced with a dilemma: Do I tell the dying that they are about to face death, or do I lie to them to comfort them? Early in my career, I faced this dilemma by simply lying. I was afraid. I was afraid if I told them the truth, that they would die in terror, in fear, just grasping for those last moments of life.
Trong suốt nghề nghiệp, tôi đã phản ứng với nhiều tình huống bất ngờ khi bệnh nhân chỉ có vài phút còn sống và tôi thì hoàn toàn bất lực. Tôi lâm vào thế khó xử: Có nên nói với họ rằng họ sắp phải đối diện với thần chết, hay nên nói dối để họ an lòng? Khi mới vào nghề, tôi đối diện với tình thế này đơn giản bằng lời nói dối. Tôi sợ. Sợ rằng nếu tôi nói sự thật, họ sẽ chết trong đau đớn trong sợ hãi, cố nắm lấy những phút cuối cùng của cuộc đời.
That all changed with one incident. Five years ago, I responded to a motorcycle accident. The rider had suffered critical, critical injuries. As I assessed him, I realized that there was nothing that could be done for him, and like so many other cases, he looked me in the eye and asked that question: "Am I going to die?" In that moment, I decided to do something different. I decided to tell him the truth. I decided to tell him that he was going to die and that there was nothing I could do for him. His reaction shocked me to this day. He simply laid back and had a look of acceptance on his face. He was not met with that terror or fear that I thought he would be. He simply laid there, and as I looked into his eyes, I saw inner peace and acceptance. From that moment forward, I decided it was not my place to comfort the dying with my lies. Having responded to many cases since then where patients were in their last moments and there was nothing I could do for them, in almost every case, they have all had the same reaction to the truth, of inner peace and acceptance. In fact, there are three patterns I have observed in all these cases.
Một sự cố đã làm thay đổi tất cả. 5 năm trước, tôi ứng cứu một vụ tại nạn xe máy. Người lái xe bị thương rất rất nghiêm trọng. Khi đánh giá tình hình, tôi nhận ra rằng chúng tôi chẳng thể làm gì hơn cho anh ta, như nhiều ca khác, anh nhìn vào mắt tôi và hỏi: "Tôi sắp chết phải không?" Trong khoảnh khắc đó, tôi quyết định làm điều gì đó khác biệt. Tôi quyết định nói sự thật. Tôi quyết định nói rằng anh ta sắp chết và tôi không thể làm gì hơn để giúp anh. Phản ứng của anh làm tôi sốc đến tận hôm nay. Anh thả lỏng người và khuôn mặt thể hiện một sự chấp nhận. Anh ta không bị khủng hoảng hay sợ hãi như tôi vẫn nghĩ. Đơn giản là thả lỏng, và khi nhìn vào trong sâu thẳm mắt anh, tôi thấy sự tịnh tâm và chấp nhận. Từ đó trở đi, tôi quyết định rằng việc của tôi không phải là nói dối để an ủi người sắp chết. Phản ứng trong nhiều ca sau đó trong những giây phút cuối cùng của người bệnh, khi tôi không thể làm gì hơn để giúp họ, đa số họ đều phản ứng giống nhau trước sự thật mà tôi nói ra, tịnh tâm và chấp nhận. Thực tế, có 3 mẫu. Tôi đã quan sát trong tất cả các trường hợp.
The first pattern always kind of shocked me. Regardless of religious belief or cultural background, there's a need for forgiveness. Whether they call it sin or they simply say they have a regret, their guilt is universal. I had once cared for an elderly gentleman who was having a massive heart attack. As I prepared myself and my equipment for his imminent cardiac arrest, I began to tell the patient of his imminent demise. He already knew by my tone of voice and body language. As I placed the defibrillator pads on his chest, prepping for what was going to happen, he looked me in the eye and said, "I wish I had spent more time with my children and grandchildren instead of being selfish with my time." Faced with imminent death, all he wanted was forgiveness.
Mẫu đầu tiên là kiểu làm tôi sốc. Với đức tin hay văn hóa nào, cũng đều có nhu cầu về sự tha thứ. Họ gọi đó là tội lỗi hay đơn giản là sự hối tiếc, lỗi của họ rất phổ biến. Tôi từng một lần chăm sóc một quý ông lớn tuổi bị bệnh tim rất nặng. Tôi đã chuẩn bị cho mình, và trang thiết bị trong trường hợp tim ông ta đột ngột ngừng đập. Tôi bắt đầu cho bệnh nhân biết về sự cận kề của cái chết. Ông ta nhận ra điều ấy qua giọng điệu, cử chỉ cơ thể của tôi. Khi tôi đặt tấm lót của máy trợ tim lên ngực ông, chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra, ông nhìn vào mắt tôi và nói: "Tôi ước tôi có nhiều thời gian bên con cái và cháu chắt thay vì ích kỉ chỉ dành thời gian cho riêng mình." Đối diện với sự hấp hối, tất cả những gì ông muốn là sự tha thứ. Mẫu thứ 2 tôi quan sát thấy
The second pattern I observe is the need for remembrance. Whether it was to be remembered in my thoughts or their loved ones', they needed to feel that they would be living on. There's a need for immortality within the hearts and thoughts of their loved ones, myself, my crew, or anyone around. Countless times, I have had a patient look me in the eyes and say, "Will you remember me?"
là nhu cầu được nhớ đến. Liệu họ có được ghi nhớ trong tâm trí của tôi hay của những người thân yêu; họ muốn mình sẽ tiếp tục sống trong tâm trí mọi người. Có một nhu cầu về sự bất tử trong tim và trong suy nghĩ của những người yêu quý, từ chính tôi, đội của tôi, hay bất cứ người nào xung quanh. Vô số lần, bệnh nhân nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: "Anh sẽ nhớ đến tôi chứ?".
The final pattern I observe always touched me the deepest, to the soul. The dying need to know that their life had meaning. They need to know that they did not waste their life on meaningless tasks.
Mẫu thứ 3 mà tôi quan sát thấy luôn làm tôi xúc động từ trong sâu thẳm tâm hồn. Người chết cần biết rằng cuộc sống của họ có ý nghĩa. Họ cần biết rằng họ không phí hoài cuộc sống của mình vào những điều vô nghĩa.
This came to me very, very early in my career. I had responded to a call. There was a female in her late 50s severely pinned within a vehicle. She had been t-boned at a high rate of speed, critical, critical condition. As the fire department worked to remove her from the car, I climbed in to begin to render care. As we talked, she had said to me, "There was so much more I wanted to do with my life." She had felt she had not left her mark on this Earth. As we talked further, it would turn out that she was a mother of two adopted children who were both on their way to medical school. Because of her, two children had a chance they never would have had otherwise and would go on to save lives in the medical field as medical doctors. It would end up taking 45 minutes to free her from the vehicle. However, she perished prior to freeing her.
Điều này xảy ra với tôi, từ buổi mới đầu vào nghề. Tôi trả lời một cuộc điện thoại. Một người phụ nữ gần 60 bị dính chặt trong xe Bà ấy bị đâm ngang ở tốc độ cao, đang trong tình trạng nguy kịch. Khi đội cứu hỏa làm việc để đưa bà ra khỏi xe, tôi trèo vào để làm công việc chăm sóc. Trong cuộc nói chuyện, bà bảo tôi: "Có nhiều điều tôi muốn làm trong cuộc sống của mình." Bà cảm thấy mình đã không để lại dấu ấn gì trên trái đất này. Khi nói chuyện nhiều hơn, hóa ra rằng bà là mẹ của 2 đứa con nuôi sắp thi vào trường Y. Nhờ có bà, mà 2 đứa trẻ có được cơ hội mà đáng ra chúng không thể có và sẽ tiếp tục cứu sống người khác trong vai trò là bác sĩ. Mất 45 phút để đưa bà ra khỏi chiếc xe. Tuy nhiên, bà đã chết từ trước đó. Tôi tin rằng, điều bạn nhìn thấy trong phim:
I believed what you saw in the movies: when you're in those last moments that it's strictly terror, fear. I have come to realize, regardless of the circumstance, it's generally met with peace and acceptance, that it's the littlest things, the littlest moments, the littlest things you brought into the world that give you peace in those final moments.
trong những khoảnh khắc cuối cùng điều đó thật sự gây khủng hoảng và đáng sợ. Tôi nhận ra, trong bất kể hoàn cảnh, sự bình an và chấp nhận gặp nhau rằng những điều nhỏ nhất, những khoảnh khắc nhỏ nhất, những điều nhỏ nhất mang bạn đến thế giới này cho bạn sự bình an trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời.
Thank you.
Xin cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)