If you ask people about what part of psychology do they think is hard, and you say, "Well, what about thinking and emotions?" Most people will say, "Emotions are terribly hard. They're incredibly complex. They can't -- I have no idea of how they work. But thinking is really very straightforward: it's just sort of some kind of logical reasoning, or something. But that's not the hard part."
Nếu bạn hỏi mọi người rằng phần nào của tâm lý học họ nghĩ là khó, và bạn nói: ồ, bạn nghĩ sao về tư duy và cảm xúc, hầu hết mọi người sẽ nói: "Cảm xúc thật sự khó đấy. Chúng vô cùng phức tạp, chúng không thể -- Tôi không thể hình dung được chúng làm việc như thế nào. Nhưng tư duy thì thật sự rất dễ: nó đơn giản chỉ là sắp xếp những lý lẽ hợp lý hay những cái đại loại như thế. Nhưng nó không phải là phần khó."
So here's a list of problems that come up. One nice problem is, what do we do about health? The other day, I was reading something, and the person said probably the largest single cause of disease is handshaking in the West. And there was a little study about people who don't handshake, and comparing them with ones who do handshake. And I haven't the foggiest idea of where you find the ones that don't handshake, because they must be hiding. And the people who avoid that have 30 percent less infectious disease or something. Or maybe it was 31 and a quarter percent. So if you really want to solve the problem of epidemics and so forth, let's start with that. And since I got that idea, I've had to shake hundreds of hands. And I think the only way to avoid it is to have some horrible visible disease, and then you don't have to explain.
Sau đây là những vấn đề thường gặp. Vấn đề đầu tiên là: chúng ta làm gì với sức khỏe? Hôm nọ, tôi đọc vài thứ, một người nói rằng có lẽ nguyên nhân lớn nhất gây ra bệnh tật là việc bắt tay ở các nước phương Tây. Ở đó có đưa ra một nghiên cứu nhỏ về những người thường không bắt tay, và so sánh họ với những người thường bắt tay, tôi chẳng biết gì về nơi mà bạn có thể nhìn thấy họ, những người không bắt tay, bởi chắc họ phải đang trốn đâu đó. Những người tránh được điều đó có 30% ít mắc bệnh truyền nhiễm hay những bệnh tương tự. Hay con số đó có thể là 31 và ¼ %. Do đó nếu bạn muốn giải quyết những vấn đề về dịch bệnh, v.v. hãy bắt đầu với việc đó. Và kể từ khi tôi đọc được điều đó, tôi đã phải bắt tay với hàng trăm người. Tôi nghĩ cách duy nhất để tránh bắt tay là bạn phải có một căn bệnh gì đó rất kinh khủng dễ thấy, và bạn không cần phải giải thích.
Education: how do we improve education? Well, the single best way is to get them to understand that what they're being told is a whole lot of nonsense. And then, of course, you have to do something about how to moderate that, so that anybody can -- so they'll listen to you. Pollution, energy shortage, environmental diversity, poverty. How do we make stable societies? Longevity. Okay, there're lots of problems to worry about.
Vấn đề về giáo dục là: chúng ta cải tiến nền giáo dục như thế nào? Ồ, cách đơn giản nhất là làm cho họ hiểu rằng tất cả những gì họ đang được nghe đều vô nghĩa. Và tất nhiên, sau đó bạn phải làm điều gì đó về việc làm thế nào để giảm nhẹ những điều đó, để ai cũng lắng nghe bạn. Vấn đề ô nhiễm, tình trạng thiếu năng lượng, sự đa dạng môi trường, nạn nghèo đói -- làm thế nào để làm cho xã hội ổn định, lâu dài? Vâng, có rất nhiều vấn đề để chúng ta lo nghĩ.
Anyway, the question I think people should talk about -- and it's absolutely taboo -- is, how many people should there be? And I think it should be about 100 million or maybe 500 million. And then notice that a great many of these problems disappear. If you had 100 million people properly spread out, then if there's some garbage, you throw it away, preferably where you can't see it, and it will rot. Or you throw it into the ocean and some fish will benefit from it. The problem is, how many people should there be? And it's a sort of choice we have to make.
Dù sao, vấn đề mà tôi nghĩ mọi người nên bàn luận -- và nó tuyệt đối cấm kỵ -- là nên có tối đa bao nhiêu người? Tôi nghĩ chỉ nên có khoảng 100 triệu hay 500 triệu người. Và sau đó thấy rằng một loạt các vấn đề biến mất. Nếu bạn có 100 triệu người phân bố một cách thích hợp, sau đó, nếu có rác thải, bạn ném nó đi, ở nơi bạn hoàn toàn không thể nhìn thấy nó, và nó sẽ bị thối. Hay bạn ném nó xuống đại dương và những loài cá sẽ được hưởng lợi. Vấn đề là ở đó nên có bao nhiêu người? Và đó là điều chúng ta phải lựa chọn.
Most people are about 60 inches high or more, and there's these cube laws. So if you make them this big, by using nanotechnology, I suppose -- (Laughter) -- then you could have a thousand times as many. That would solve the problem, but I don't see anybody doing any research on making people smaller. Now, it's nice to reduce the population, but a lot of people want to have children. And there's one solution that's probably only a few years off. You know you have 46 chromosomes. If you're lucky, you've got 23 from each parent. Sometimes you get an extra one or drop one out, but -- so you can skip the grandparent and great-grandparent stage and go right to the great-great-grandparent. And you have 46 people and you give them a scanner, or whatever you need, and they look at their chromosomes and each of them says which one he likes best, or she -- no reason to have just two sexes any more, even. So each child has 46 parents, and I suppose you could let each group of 46 parents have 15 children. Wouldn't that be enough? And then the children would get plenty of support, and nurturing, and mentoring, and the world population would decline very rapidly and everybody would be totally happy.
Hầu hết con người cao khoảng 1,5m hoặc hơn, và ở đó có luật lập phương. Do đó nếu bạn làm họ to lớn hơn -- bằng cách sử dụng công nghệ nano, tôi giả sử như thế -- (Cười) -- sau đó bạn sẽ được những người to cao hơn 1 nghìn lần. Điều đó sẽ giải quyết được vấn đề, nhưng tôi không thấy bất kỳ ai nghiên cứu về việc làm cho con người nhỏ lại. Hiện nay, giảm dân số là một điều cần thiết, nhưng nhiều người lại muốn có con. Và có một giải pháp hoàn toàn chỉ mất 1 vài năm. Như bạn biết bạn có 46 nhiễm sắc thể. Nếu may mắn bạn nhận từ bố mẹ bạn mỗi người 23 cái đôi khi bạn nhận từ người này nhiều hoặc ít hơn từ người kia một cái, nhưng bạn có thể bỏ qua giai đoạn làm ông nội và ông cố đi thẳng lên giai đoạn làm ông cụ. Và bạn có 46 người và bạn đưa cho họ một cái máy nội soi cắt lớp, hay bất cứ cái gì bạn muốn, và họ nhìn vào những nhiễm sắc thể của họ và mỗi người sẽ nói nhiễm sắc thể nào anh ấy hay cô ấy thích nhất -- không có lý do gì để có 2 giới tính hay thậm chí nhiều hơn. Do đó mỗi đứa trẻ có 46 cặp bố mẹ, và tôi giả sử bạn cho mỗi nhóm 46 cặp bố mẹ đó có 15 đứa con -- liệu như thế đã đủ? Sau đó trẻ em sẽ nhận được nhiều sự hỗ trợ, nôi dưỡng và sự tư vấn và dân số thế giới sẽ giảm xuống rất nhanh và tất cả mọi người sẽ được hạnh phúc.
Timesharing is a little further off in the future. And there's this great novel that Arthur Clarke wrote twice, called "Against the Fall of Night" and "The City and the Stars." They're both wonderful and largely the same, except that computers happened in between. And Arthur was looking at this old book, and he said, "Well, that was wrong. The future must have some computers." So in the second version of it, there are 100 billion or 1,000 billion people on Earth, but they're all stored on hard disks or floppies, or whatever they have in the future. And you let a few million of them out at a time. A person comes out, they live for a thousand years doing whatever they do, and then, when it's time to go back for a billion years -- or a million, I forget, the numbers don't matter -- but there really aren't very many people on Earth at a time. And you get to think about yourself and your memories, and before you go back into suspension, you edit your memories and you change your personality and so forth. The plot of the book is that there's not enough diversity, so that the people who designed the city make sure that every now and then an entirely new person is created. And in the novel, a particular one named Alvin is created. And he says, maybe this isn't the best way, and wrecks the whole system.
Việc phân bố thời gian là không xa trong tương lai. Có một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mà tác giả Arthur Clarke đã viết 2 lần, là Against the Fall of Night và The City and the Stars. Cả hai đều là những tác phẩm tuyệt vời và phần lớn là giống nhau, ngoại trừ sự xuất hiện của máy vi tính. Arthur nhìn vào cuốn sách cũ của mình và nói, ồ, sai rồi. Tương lai phải có những cái máy vi tính. Do đó trong lần phiên bản thứ 2 của nó trên trái đất có 100 tỷ, hay 1000 tỷ người nhưng tất cả họ đều được lưu trữ trên những đĩa cứng hay đĩa mềm, hay trong bất cứ thứ gì họ có được trong tương lai. Và bạn để một vài triệu người ra ngoài trong cùng một lúc. Một người ra đi, họ sống khoảng 1 nghìn năm làm bất cứ việc gì họ muốn và sau đó, khi đã đến lúc phải trở lại khoảng 1 nghìn năm – hay 1 triệu năm, tôi không nhớ rõ, con số không quan trọng – nhưng thật sự trong cùng một thời điểm trên trái đất không có nhiều người. Và bạn bắt đầu suy nghĩ về bản thân và những ký ức của bạn, và trước khi trở lại sự đình chỉ bạn sửa đổi những ký ức và bạn thay đổi tính cách của bạn, .v.v. Nội dung chính của cuốn sách là ở đó không đủ sự đa dạng, đến nỗi những người thiết kế nên thành phố chắc chắn rằng mỗi lúc đều có một con người mới được tạo ra. Và trong cuốn tiểu thuyết, có một nhân vật đặc biệt tên là Alvin được tạo ra. Anh ấy nói, có lẽ đây không phải là cách tốt nhất, và anh ấy phá hủy toàn bộ hệ thống.
I don't think the solutions that I proposed are good enough or smart enough. I think the big problem is that we're not smart enough to understand which of the problems we're facing are good enough. Therefore, we have to build super intelligent machines like HAL. As you remember, at some point in the book for "2001," HAL realizes that the universe is too big, and grand, and profound for those really stupid astronauts. If you contrast HAL's behavior with the triviality of the people on the spaceship, you can see what's written between the lines. Well, what are we going to do about that? We could get smarter. I think that we're pretty smart, as compared to chimpanzees, but we're not smart enough to deal with the colossal problems that we face, either in abstract mathematics or in figuring out economies, or balancing the world around. So one thing we can do is live longer. And nobody knows how hard that is, but we'll probably find out in a few years. You see, there's two forks in the road. We know that people live twice as long as chimpanzees almost, and nobody lives more than 120 years, for reasons that aren't very well understood. But lots of people now live to 90 or 100, unless they shake hands too much or something like that. And so maybe if we lived 200 years, we could accumulate enough skills and knowledge to solve some problems. So that's one way of going about it. And as I said, we don't know how hard that is. It might be -- after all, most other mammals live half as long as the chimpanzee, so we're sort of three and a half or four times, have four times the longevity of most mammals. And in the case of the primates, we have almost the same genes. We only differ from chimpanzees, in the present state of knowledge, which is absolute hogwash, maybe by just a few hundred genes.
Tôi không cho rằng những giải pháp mà tôi đưa ra là hay và sáng suốt. Tôi nghĩ vấn đề nan giải ở đây là chúng ta không đủ thông minh để hiểu những vấn đề chúng đang đối diện là tốt. Do đó, chúng ta phải tạo ra những cái máy siêu thông minh giống HAL. Bạn có nhớ ở một vài luận điểm trong cuốn sách năm 2001, HAL nhận ra rằng vũ trụ quá lớn, vĩ đại và sâu thẳm đối với những nhà du hành vũ trụ ngớ ngẩn thật sự. Nếu bạn đi ngược lại với thái độ của HAL với sự tầm thường của con người trong không gian vũ trụ, bạn có thể xem những gì được viết trong đó. Ồ, chúng ta sẽ làm gì đối với điều đó? Chúng ta có thể trở nên thông minh hơn. Tôi nghĩ chúng ta khá thông minh, nếu so với loài tinh tinh, nhưng chúng ta không đủ thông minh để giải quyết những vấn đề khổng lồ mà chúng ta đang đối mặt, trong toán học trừu tượng hay trong việc tìm ra những nền kinh tế hay cân bằng thế giới xung quanh. Một điều chúng ta có thể làm là sống lâu hơn. Và không ai biết được việc đó khó khăn như thế nào, nhưng có lẽ chúng ta sẽ tìm ra trong một vài năm. Bạn thấy đó, một con đường luôn có 2 ngả. Chúng ta biết rằng con người sống gấp đôi loài tinh tinh, và không ai sống quá 120 tuổi, vì những lý do khó hiểu. Nhưng hiện nay nhiều người sống đến 90 hay 100 tuổi, trừ khi họ bắt tay quá nhiều hay làm những điều đại loại thế. Do đó có lẽ nếu sống tới 200 tuổi, chúng ta sẽ tích lũy đủ kỹ năng và kiến thức để giải quyết các vấn đề. Đó là một cách giải quyết. Và như tôi đã nói, chúng ta không biết việc đó khó như thế nào. Có thể là -- sau tất cả, hầu hết những động vật có vú có thời gian sống bằng một nửa của tinh tinh, từ đó suy ra chúng ta sống lâu gấp 3,5 hoặc 4 lần -- phải là gấp 4 lần tuổi thọ của động vật có vú. Và trong trường hợp đối với đông vật linh trưởng, chúng ta có gen giống với chúng. Chúng ta chỉ khác loài tinh tinh ở trạng thái hiện tại của kiến thức -- cái mà hoàn toàn nhảm nhí -- có thể chỉ bởi vài trăm gen.
What I think is that the gene counters don't know what they're doing yet. And whatever you do, don't read anything about genetics that's published within your lifetime, or something. (Laughter) The stuff has a very short half-life, same with brain science. And so it might be that if we just fix four or five genes, we can live 200 years. Or it might be that it's just 30 or 40, and I doubt that it's several hundred. So this is something that people will be discussing and lots of ethicists -- you know, an ethicist is somebody who sees something wrong with whatever you have in mind. (Laughter) And it's very hard to find an ethicist who considers any change worth making, because he says, what about the consequences? And, of course, we're not responsible for the consequences of what we're doing now, are we? Like all this complaint about clones. And yet two random people will mate and have this child, and both of them have some pretty rotten genes, and the child is likely to come out to be average. Which, by chimpanzee standards, is very good indeed.
Cái mà tôi nghĩ là những cái máy đếm số gen không hề biết chúng đang làm gì. Và dù bạn đang làm gì đi nữa, đừng đọc những gì liên quan đến di truyền học được xuất bản trong cuộc đời bạn, hay đại loại như thế. (Cười) Thứ đó có một thời gian tồn tại rất ngắn, cũng như là khoa học trí tuệ. Và có thể đúng nếu chúng ta thay đổi 4 hoặc 5 gen, chúng ta có thể sống đến 200 tuổi. Hoặc có thể chỉ là 30 hoặc 40 tuổi, và tôi đắn đo con số đó có thể vài trăm năm. Đây là điều mà mọi người sẽ thảo luận và nhiều nhà đạo đức học -- như bạn biết, một nhà đạo đức học là người có thể nhìn thấy một số điều sai trái với những gì bạn đang nghĩ. (Cười) Và rất khó để tìm ra một nhà đạo đức học có thể cân nhắc những thay đổi đáng có, bởi vì ông ấy nói, còn hậu quả thì sao? Và dĩ nhiên, chúng ta không chịu trách nhiệm cho hậu quả của những việc chúng ta đang làm, đúng không? Cũng giống như lời phàn nàn về nhân bản. Tất nhiên hai người ngẫu nhiên quan hệ với nhau và có con, cả 2 người họ đều có những gen khá đồi bại, và đứa trẻ có thể vượt qua ở mức độ trung bình. Cái mà đối với tiêu chuẩn của loài tinh tinh, thì thật sự rất tốt.
If we do have longevity, then we'll have to face the population growth problem anyway. Because if people live 200 or 1,000 years, then we can't let them have a child more than about once every 200 or 1,000 years. And so there won't be any workforce. And one of the things Laurie Garrett pointed out, and others have, is that a society that doesn't have people of working age is in real trouble. And things are going to get worse, because there's nobody to educate the children or to feed the old. And when I'm talking about a long lifetime, of course, I don't want somebody who's 200 years old to be like our image of what a 200-year-old is -- which is dead, actually.
Nếu chúng ta có tuổi thọ cao thì chúng ta sẽ phải đối mặt với vấn đề tăng dân số. Bởi vì nếu con người sống đến 200 hay 1000 năm, thì chúng ta không thể để họ có hơn một đứa con. Và kết quả là sẽ không có bất kỳ nguồn lao động nào. Một trong những điều mà Laurie Garrett và những người khác đã chỉ ra là một xã hội mà ở đó không có những người trong độ tuổi lao động thì thật sự rắc rối. Và mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ, bởi vì sẽ không có ai giáo dục trẻ em hay chăm sóc cho người già. Và khi tôi nói về một cuộc đời dài, tất nhiên, tôi không muốn những người 200 tuổi thích hình ảnh của chúng ta lúc 200 tuổi -- đó là cái chết, thật vậy.
You know, there's about 400 different parts of the brain which seem to have different functions. Nobody knows how most of them work in detail, but we do know that there're lots of different things in there. And they don't always work together. I like Freud's theory that most of them are cancelling each other out. And so if you think of yourself as a sort of city with a hundred resources, then, when you're afraid, for example, you may discard your long-range goals, but you may think deeply and focus on exactly how to achieve that particular goal. You throw everything else away. You become a monomaniac -- all you care about is not stepping out on that platform. And when you're hungry, food becomes more attractive, and so forth. So I see emotions as highly evolved subsets of your capability. Emotion is not something added to thought. An emotional state is what you get when you remove 100 or 200 of your normally available resources.
Bạn biết rằng, bộ não chúng ta có 400 phần khác nhau mỗi phần có những chức năng riêng biệt. Không ai biết rõ chúng làm việc như thế nào, nhưng chúng ta biết ở đó có nhiều phần khác nhau. Và chúng không thường xuyên làm việc với nhau. Tôi thích lý thuyết của Freud cho rằng hầu hết chúng triệt tiêu lẫn nhau. Và do đó, nếu bạn nghĩ bản thân bạn như một thành phố với một trăm nguồn tài nguyên, khi bạn thấy sợ, chẳng hạn, bạn có thể loại bỏ những mục tiêu lâu dài của bạn, và suy nghĩ kĩ và tập trung hết sức vào việc làm thế nào để đạt được mục tiêu cụ thể. Bạn quẳng hết mọi thứ khác đi và bạn trở thành một người độc tưởng -- tất cả những gì bạn quan tâm không vượt qua ngoài nền tảng đó. Khi bạn đói bụng, thức ăn trở nên hấp dẫn hơn, đại loại thế. Do đó, tôi nhìn nhận cảm xúc như những gì sắp đặt sẵn tiến hóa cao trong khả năng của bạn. Cảm xúc không phải là những gì được thêm vào suy nghĩ. Một trạng thái cảm xúc là cái mà bạn nhận được khi bạn di chuyển 100 hoặc 200 nguồn tài nguyên bình thường của bạn.
So thinking of emotions as the opposite of -- as something less than thinking is immensely productive. And I hope, in the next few years, to show that this will lead to smart machines. And I guess I better skip all the rest of this, which are some details on how we might make those smart machines and -- (Laughter) -- and the main idea is in fact that the core of a really smart machine is one that recognizes that a certain kind of problem is facing you. This is a problem of such and such a type, and therefore there's a certain way or ways of thinking that are good for that problem. So I think the future, main problem of psychology is to classify types of predicaments, types of situations, types of obstacles and also to classify available and possible ways to think and pair them up. So you see, it's almost like a Pavlovian -- we lost the first hundred years of psychology by really trivial theories, where you say, how do people learn how to react to a situation? What I'm saying is, after we go through a lot of levels, including designing a huge, messy system with thousands of ports, we'll end up again with the central problem of psychology. Saying, not what are the situations, but what are the kinds of problems and what are the kinds of strategies, how do you learn them, how do you connect them up, how does a really creative person invent a new way of thinking out of the available resources and so forth.
Do đó việc nghĩ về cảm xúc như là đối diện với ... như một số thứ ít hơn suy nghĩ là cực kỳ hiệu quả. Và tôi hy vọng rằng, trong vài năm tới, việc đưa ra điều này sẽ dẫn đến những cái máy thông minh. Và tôi nghĩ tôi nên bỏ qua những phần còn lại của vấn đề, cái chi tiết về việc làm thế nào để tạo ra những cái máy thông minh và -- (Cười) -- và thực tế cái chính là cốt lõi của một cái máy thông minh thật sự là một cái máy có khả năng nhận ra chính xác vấn đề mà bạn đang đối mặt. Đây là một vấn đề, và do đó có một hoặc nhiều cách nghĩ tốt cho vấn đề đó. Do đó tôi nghĩ trong tương lai vấn đề cốt yếu của tâm lý học là phân loại những tình thế khó khăn, những tình huống, những chướng ngại vật cũng như phân loại những cách có sẵn và khả quan để suy nghĩ và kết hợp chúng lại. Như bạn thấy, nó gần giống với thuyết Pavlo -- chúng ta đã để mất một trăm năm đầu tiên của tâm lý học bởi những lý thuyết thật sự tầm thường nơi bạn nói con người học cách ứng phó với một tình huống như thế nào? Điều tôi đang nói là, sau khi chúng ta trải qua nhiều cấp độ, bao gồm thiết kế một hệ thống to lớn và lộn xộn với hàng nghìn cảng, và chúng ta sẽ kết thúc với vấn đề trọng tâm của tâm lý học. Tôi nói, không phải là những tình huống nào, mà là những loại vấn đề nào và những loại chiến thuật nào, làm thế nào để bạn học chúng, bạn liên kết chúng lại như thế nào, làm thế nào một người sáng tạo đưa ra một cách nghĩ mới ngoài những nguồn có sẵn, .v.v.
So, I think in the next 20 years, if we can get rid of all of the traditional approaches to artificial intelligence, like neural nets and genetic algorithms and rule-based systems, and just turn our sights a little bit higher to say, can we make a system that can use all those things for the right kind of problem? Some problems are good for neural nets; we know that others, neural nets are hopeless on them. Genetic algorithms are great for certain things; I suspect I know what they're bad at, and I won't tell you. (Laughter)
Do đó, tôi nghĩ trong 20 năm tới, nếu chúng ta có thể thoát khỏi cách tiếp cận truyền thống với trí thông minh nhân tạo, như mạng lưới thần kinh và thuật toán di truyền và hệ thống luật lệ, và đưa tầm nhìn của chúng ta xa hơn, liệu chúng ta có thể tạo ra một hệ thống mà có thể sử dụng tất cả những thứ cho đúng loại của vấn đề? Chúng ta biết rằng một số vấn đề phù hợp với mạng lưới thần kinh, đối với những vấn đề khác, mạng lưới thần kinh là vô vọng. Những thuật toán di truyền tốt cho vài thứ nhất định; Tôi nghi ngờ là tôi biết chúng tệ trong những vấn đề nào nhưng tôi sẽ không nói với bạn. (Cười)
Thank you. (Applause)
Cảm ơn. (Vỗ tay)