She wrote: "When I become famous, I will tell everyone that I know a hero named Marlon Peterson."
Cô ấy viết rằng: "Khi tôi trở nên nổi tiếng, tôi sẽ nói với mọi người rằng tôi biết một anh hùng tên là Marlon Peterson"
Heroes rarely look like me. In fact, I'm what garbage looks like. No, not the most appealing way to open a talk or start a conversation, and perhaps you have some questions going through your head about that. Why would this man say such a thing about himself? What does he mean? How can someone view him as a hero when he sees himself as garbage?
Anh hùng hiếm khi trông giống tôi. Thực tế, rác thải mới trông giống tôi. Đây không phải cách hấp dẫn nhất để mở đầu cuộc nói chuyện hoặc bắt đầu cho một cuộc đối thoại và có lẽ bạn có vài câu hỏi trong đầu về việc đó. Tại sao người đàn ông này lại nói thế về bản thân anh ta? Anh ấy có ý gì đây? Vì sao mọi người coi anh ta như anh hùng, còn anh ta chỉ xem mình là rác thải?
I believe we learn more from questions than we do from answers. Because when we're questioning something, we're invested in taking in some sort of new information, or grappling with some sort of ignorance that makes us feel uncomfortable. And that's why I'm here: to push us to question, even when it makes us uncomfortable.
Tôi tin chúng ta học được nhiều từ câu hỏi hơn là câu trả lời. Vì khi chúng ta đặt câu hỏi cho một điều gì đó, chúng ta đầu tư để thu được những loại thông tin mới, hoặc vật lộn với những điều ta không biết, khiến chúng ta khó chịu. Và đó là lí do tại sao tôi ở đây: để thúc đẩy chúng ta đặt câu hỏi, ngay cả khi điều đó khiến chúng ta không được thoải mái cho lắm.
My parents are from Trinidad and Tobago, the southernmost island in the Caribbean. Trinidad is also home to the only acoustic instrument invented in the 20th century: the steel pan. Deriving from the African drums and evolving from the genius of one of the ghettos in Trinidad, a city called Laventille, and the disregard of the American military ... Well, I should tell you, America, during WWII, had military bases set up in Trinidad, and when the war ended, they left the island littered with empty oil drums -- their trash. So people from Laventille repurposed the old drums left behind into the full chromatic scale: the steel pan. Playing music now from Beethoven to Bob Marley to 50 Cent, those people literally made music out of garbage.
Bố mẹ tôi đến từ Trinidad và Tobago, một hòn đảo ở cực nam Ca-ri-bê. Trinidad cũng là quê hương của loại nhạc cụ duy nhất được phát minh ở thế kỉ 20: trống thép. Bắt nguồn từ trống của người Châu Phi được phát triển bởi một thiên tài đến từ một khu ổ chuột ở Trinidad, một thành phố gọi là Laventille, và sự coi thường của quân đội Mỹ... Tôi nên nói với bạn, nước Mỹ, trong thế chiến II, có căn cứ quân đội đặt ở Trinidad, và khi chiến tranh kết thúc, họ để cho hòn đảo bừa bộn với đầy những cái thùng đựng dầu rỗng -- rác của họ. Cho nên người dân từ Laventille sửa lại những cái thùng cũ bị bỏ lại thành một gam nửa cung đầy đủ: cái trống thép. Chơi nhạc từ Beethoven cho tới Bob Marley và cả 50 Cent, những con người ấy đã thật sự đưa âm nhạc ra khỏi bãi rác.
Twelve days before my 20th birthday, I was arrested for my role in a violent robbery attempt in lower Manhattan. While people were sitting in a coffee shop, four people were shot. Two were killed. Five of us were arrested. We were all the products of Trinidad and Tobago. We were the "bad immigrants," or the "anchor babies" that Trump and millions of Americans easily malign. I was discarded, like waste material -- and justifiably so to many. I eventually served 10 years, two months and seven days of a prison sentence. I was sentenced to a decade of punishment in a correctional institution. I was sentenced to irrelevance -- the opposite of humanity.
Mười hai ngày trước sinh nhật lần thứ 20 của tôi, tôi đã bị bắt vì vai trò của mình trong một vụ cướp bạo lực ở khu phố dưới Manhattan. Khi mọi người đang ngồi trong một quán cà phê, bốn người đã bị bắn. Hai người chết. Năm người chúng tôi bị bắt. Chúng tôi đều là những "sản phẩm" của Trinidad và Tobago Chúng tôi là "những dân nhập cư xấu xa", hoặc "những đứa trẻ thả neo" mà Trump và hàng triệu người Mỹ dễ dàng vu khống. Tôi đã bị vứt bỏ, như một phế liệu -- và hợp lí cho nhiều tội danh. Tôi cuối cùng phải mất mười năm, hai tháng và bảy ngày cho án tù. Tôi bị tuyên án phải chịu sự trừng phạt cả một thập kỉ tại trại giáo huấn. Tôi bị kết tội không thích hợp -- trái ngược với lòng nhân đạo.
Interestingly, it was during those years in prison that a series of letters redeemed me, helped me move beyond the darkness and the guilt associated with the worst moment of my young life. It gave me a sense that I was useful. She was 13 years old. She had wrote that she saw me as a hero. I remember reading that, and I remember crying when I read those words.
Thú vị là, chính những năm ở tù, một loạt những lá thư phóng thích được gửi đến tôi, giúp tôi vượt lên bóng tối và tội lỗi đã gắn liền với thời gian tồi tệ nhất trong tuổi trẻ của tôi. Nó cho tôi nhận ra tôi là người hữu ích Cô bé mới 13 tuổi. Cô bé viết cho tôi là cô bé coi tôi như một anh hùng. Tôi nhớ khi đọc được điều đó, nhớ rằng tôi đã khóc khi đọc được những từ ấy.
She was one of over 50 students and 150 letters that I wrote during a mentoring correspondence program that I co-designed with a friend who was a teacher at a middle school in Brooklyn, my hometown. We called it the Young Scholars Program. Every time those young people shared their stories with me, their struggles, every time they drew a picture of their favorite cartoon character and sent it to me, every time they said they depended on my letters or my words of advice, it boosted my sense of worthiness. It gave me a sense of what I could contribute to this planet. It transformed my life.
Cô bé là một trong hơn 50 học sinh và 150 lá thư mà tôi viết trong chương trình tư vấn thư tín tôi đã đồng thiết kế với bạn là giáo viên một trường trung học ở Brooklyn, quê nhà của tôi. Chúng tôi gọi là Chương trình Học giả trẻ. Mỗi lần những con người trẻ ấy chia sẻ câu chuyện của họ với tôi, sự nỗ lực của họ, mỗi lần họ vẽ một bức tranh về nhân vật hoạt hình yêu thích của họ và gửi đến cho tôi, mỗi lần họ đều nói rằng họ trông chờ những lá thư hay những lời khuyên của tôi, nó thúc đẩy cảm giác có giá trị của tôi Nó cho tôi cảm giác về điều tôi có thể cống hiến cho hành tinh. Nó đã thay đổi cuộc đời tôi.
Because of those letters and what they shared with me, their stories of teen life, they gave me the permission, they gave me the courage to admit to myself that there were reasons -- not excuses -- but that there were reasons for that fateful day in October of 1999; that the trauma associated with living in a community where guns are easier to get than sneakers; that the trauma associated with being raped at gunpoint at the age of 14; that those are reasons for me why making that decision, that fatal decision, was not an unlikely proposition.
Vì những lá thư đó và những gì họ chia sẻ với tôi, những câu chuyện thời niên thiếu, họ đã cho phép tôi, họ cho tôi dũng cảm để chấp nhận với bản thân mình rằng có những lí do -- không phải cái cớ -- có những lí do cho cái ngày tháng 10 năm 1999 đáng sợ ấy; cơn khủng hoảng tinh thần gắn với sự sống của cộng đồng nơi mà súng dễ kiếm hơn cả giày thể thao; cơn khủng hoảng gắn với việc bị cưỡng hiếp trước họng súng vào tuổi 14; những lí do đó giải thích cho tôi tại sao tôi thực hiện quyết định đó, cái quyết định tội lỗi đó, không phải là một đề nghị không đúng đắn.
Because those letters mattered so much to me, because writing and receiving and having that communication with those folks so hugely impacted my life, I decided to share the opportunity with some friends of mine who were also inside with me. My friends Bill and Cory and Arocks, all in prison for violent crimes also, shared their words of wisdom with the young people as well, and received the sense of relevancy in return. We are now published writers and youth program innovators and trauma experts and gun violence prevention advocates, and TED talkers and --
Vì những lá thư đó quan trọng rất nhiều với tôi, vì việc viết và nhận và giao tiếp với những người thân thuộc ấy tác động rất lớn đến cuộc đời tôi tôi quyết định chia sẻ cơ hội với một vài người bạn cũng đang ở trong tù với tôi. Bạn tôi, Bill, Cory và Arocks, đều là phạm nhân của tội bạo lực, chia sẻ lời khuyên sáng suốt của họ với những người trẻ, và nhận lại cảm giác đồng điệu. Chúng tôi đã công bố tác giả và nhà đổi mới chương trình thanh niên và các chuyên gia về tổn thương, người ủng hộ chống bạo lực súng đạn, và các nhà diễn thuyết của TED và ---
(Laughter)
(Cười)
and good daddies. That's what I call a positive return of investment.
và những ông bố tốt. Đó là những gì tôi gọi là sự trở về tích cực của vốn đầu tư.
Above all else, what building that program taught me was that when we sow, when we invest in the humanity of people no matter where they're at, we can reap amazing rewards.
Trên hết, việc xây dựng chương trình đó đã dạy tôi rằng khi ta gieo hạt, khi đầu tư vào lòng nhân đạo của con người không quan trọng ta ở đâu, ta gặt hái được những phần thưởng tuyệt vời nào.
In this latest era of criminal justice reform, I often question and wonder why -- why is it that so many believe that only those who have been convicted of nonviolent drug offenses merit empathy and recognized humanity? Criminal justice reform is human justice. Am I not human? When we invest in resources that amplify the relevancy of people in communities like Laventille or parts of Brooklyn or a ghetto near you, we can literally create the communities that we want.
Trong kỉ nguyên mới nhất của cải cách công lí tội phạm, tôi thường đặt câu hỏi và tự hỏi tại sao -- tại sao quá nhiều người tin rằng chỉ có những người bị kết án như là những tội phạm ma túy không bạo lực thì mới xúng đáng được cảm thông và công nhận nhân tính? Cải cách công lí tội phạm là công lí của nhân loại. Tôi không phải là con người ư? Khi chúng ta đầu tư vào tài nguyên có thể khuếch đại sự thích đáng của mọi người trong những cộng đồng như Laventille hay khu vực ở Brooklyn hay khu ổ chuột gần bạn chúng ta thật sự có thể tạo ra cộng đồng chúng ta muốn.
We can do better. We can do better than investing solely in law enforcement as a resource, because they don't give us a sense of relevancy that is at the core of why so many of us do so many harmful things in the pursuit of mattering. See, gun violence is just a visible display of a lot of underlying traumas. When we invest in the redemptive value of relevancy, we can render a return of both personal responsibility and healing. That's the people work I care about, because people work.
Chúng ta có thể làm tốt hơn. Chúng ta có thể làm tốt hơn cả đầu tư vào việc thực thi luật như nguồn lực, vì họ không cho chúng ta cảm giác của sự thích đáng rằng tại sao rất nhiều người như chúng ta làm quá nhiều điều có hại trong việc mưu cầu vật chất. Bạn thấy đấy, bạo lực súng đạn chỉ là bề nổi của tảng băng khủng hoảng. Khi chúng ta đầu tư vào giá trị cứu rỗi của sự thích đáng, chúng ta có thể hoàn lại cả trách nhiệm cá nhân và sự hàn gắn. Đó là việc con người làm mà tôi quan tâm tới, vì con người làm việc.
Family, I'm asking you to do the hard work, the difficult work, the churning work of bestowing undeserved kindness upon those who we can relegate as garbage, who we can disregard and discard easily. I'm asking myself.
Gia đình, tôi yêu cầu các bạn làm một công việc khó nhọc, khó khăn, một công việc chắp vá được ban cho không xứng đáng với lòng tốt trên cả những người ta có thể đẩy đi như rác thải, những người ta coi thường và vứt bỏ dễ dàng. Tôi tự hỏi bản thân mình.
Over the past two months, I've lost two friends to gun violence, both innocent bystanders. One was caught in a drive-by while walking home. The other was sitting in a café while eating breakfast, while on vacation in Miami. I'm asking myself to see the redemptive value of relevancy in the people that murdered them, because of the hard work of seeing the value in me. I'm pushing us to challenge our own capacity to fully experience our humanity, by understanding the full biography of people who we can easily choose not to see, because heroes are waiting to be recognized, and music is waiting to be made.
Trong hai tháng qua, tôi mất hai người bạn vì bạo lực súng đạn, cả hai đều là người qua đường vô tội. Một người bị bắt ttrong xe đang di chuyển trên đường đi về nhà. Người khác thì đang ngồi trong quán cà phê khi đang dùng bữa sáng, trong kì nghỉ ở Miami. Tôi yêu cầu bản thân phải thấy giá trị cứu rỗi của sự thích đáng trong những người đã sát hại họ, vì công việc khó khăn để nhìn thấy giá trị trong tôi. Tôi đang thúc đẩy chúng ta thử thách khả năng của chính mình để trải nghiệm hoàn toàn nhân tính của chúng ta, bằng cách thấu hiểu toàn bộ tiểu sử của những người ta có thể chọn không nhìn thấy một cách dễ dàng, bởi vì anh hùng đang chờ để được công nhận, và âm nhạc đang chờ để được sáng tạo.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)