I'm assuming everyone here has watched a TED Talk online at one time or another, right? So what I'm going to do is play this. This is the song from the TED Talks online. (Music) And I'm going to slow it down because things sound cooler when they're slower. (Music) Ken Robinson: Good morning. How are you? Mark Applebaum: I'm going to -- Kate Stone: -- mix some music. MA: I'm going to do so in a way that tells a story. Tod Machover: Something nobody's ever heard before. KS: I have a crossfader. Julian Treasure: I call this the mixer. KS: Two D.J. decks. Chris Anderson: You turn up the dials, the wheel starts to turn. Dan Ellsey: I have always loved music. Michael Tilson Thomas: Is it a melody or a rhythm or a mood or an attitude? Daniel Wolpert: Feeling everything that's going on inside my body. Adam Ockelford: In your brain is this amazing musical computer. MTT: Using computers and synthesizers to create works. It's a language that's still evolving. And the 21st century. KR: Turn on the radio. Pop into the discotheque. You will know what this person is doing: moving to the music. Mark Ronson: This is my favorite part. MA: You gotta have doorstops. That's important. TM: We all love music a great deal. MTT: Anthems, dance crazes, ballads and marches. Kirby Ferguson and JT: The remix: It is new music created from old music. Ryan Holladay: Blend seamlessly. Kathryn Schulz: And that's how it goes. MTT: What happens when the music stops? KS: Yay! (Applause) MR: Obviously, I've been watching a lot of TED Talks. When I was first asked to speak at TED, I wasn't quite sure what my angle was, at first, so yeah, I immediately started watching tons of TED Talks, which is pretty much absolutely the worst thing that you can do because you start to go into panic mode, thinking, I haven't mounted a successful expedition to the North Pole yet. Neither have I provided electricity to my village through sheer ingenuity. In fact, I've pretty much wasted most of my life DJing in night clubs and producing pop records.
Tôi giả sử rằng tất cả mọi người ở đây đều đã xem một video của TED Talk trên mạng. Bởi vì điều mà tôi sắp trình diễn sau đây là đoạn nhạc trong những video của TED Talk online. (nhạc) Tôi sẽ chỉnh cho nhạc chậm lại vì ở tốc độ chậm, âm thanh nghe sẽ rất tuyệt. (nhạc) Ken Robinson: Chào buổi sáng. Bạn khỏe không? Mark Applebaum (MA): Tôi sẽ... Kate Stone (KS): ... phối một đoạn nhạc MA: Tôi sẽ phối nhạc như đang kể một câu chuyện Tod Machover: Một câu chuyện chưa ai từng biết đến. KS: Tôi có một bộ giảm âm. Julian Treasure: Tôi gọi nó là bộ mixer. KS: Hai bàn xoay. Chris Anderson: Khi bạn xoay chúng, vòng quay bắt đầu chuyển động. Dan Ellsey: Tôi luôn yêu thích âm nhạc. Michael Tilson Thomas (MTT): Đó là hợp âm, giai điệu, tâm trạng hay thái độ? Daniel Wolpert: Cảm nhận mọi điều đang diễn ra trong cơ thể. Adam Ockelford: Có một bộ máy xử lý âm nhạc tuyệt vời trong chính não bạn. MTT: Dùng máy tính và thiết bị phối âm để tạo ra sản phẩm. Đó là một ngôn ngữ vẫn đang phát triển. Và ở thế kỷ 21. KR: Bật radio lên. Hoặc đến các sàn nhảy. Bạn sẽ thấy điều mọi người làm: lắc lư theo điệu nhạc. Mark Ronson: Đây là phần tôi thích nhất. MA: Bạn phải có đồ chặn cửa. Nó rất quan trọng TM: Chúng ta đều rất yêu âm nhạc. MTT: Những bài thánh ca, những điệu nhảy, những bản ballads và những hành khúc. Kirby Ferguson and JT: Bản phối là âm nhạc là những giai điệu mới ra đời từ những bản nhạc cũ. Ryan Holladay: Pha trộn một cách liền mạch. Kathryn Schulz: Và đó là cách mà nó diễn ra. MTT: Điều gì xảy ra nếu không còn âm nhạc nữa? KS: Yay! (vỗ tay) Rõ ràng là tôi đã xem rất nhiều bài nói chuyện của TED Ban đầu khi được mời tới nói chuyện tại TED, Tôi phân vân về chủ đề mà mình sẽ trình bày. Và thế là tôi bắt đầu xem lại rất nhiều những bài nói chuyện của người khác, Và rõ ràng đó là điều tệ nhất bạn có thể làm vì bạn sẽ rơi vào tình trạng hoảng loạn và nghĩ rằng mình chưa có thành tựu gì lớn như việc chinh phục Bắc Cực. Tôi cũng không đủ khéo léo để tự tạo ra điện cho nơi mình sống. Thật ra, tôi đã lãng phí phần lớn đời mình để làm DJ trong các hộp đêm và làm nhà sản xuất nhạc pop.
But I still kept watching the videos, because I'm a masochist, and eventually, things like Michael Tilson Thomas and Tod Machover, and seeing their visceral passion talking about music, it definitely stirred something in me, and I'm a sucker for anyone talking devotedly about the power of music. And I started to write down on these little note cards every time I heard something that struck a chord in me, pardon the pun, or something that I thought I could use, and pretty soon, my studio looked like this, kind of like a John Nash, "Beautiful Mind" vibe.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục xem những video bài nói chuyện vì tôi là một kẻ cực đoan và thậm chí, giống như Michael Tilson Thomas hay Tod Machover, đã thấy được niềm đam mê xuất phát từ bản năng của họ khi nói về âm nhạc. Nó thật sự đã khuấy động cái gì đó trong tôi và tôi khá non nớt so với những người nhiệt tình nói về sức mạnh của âm nhạc. Và tôi bắt đầu ghi chú lại trên những tờ ghi chú nhỏ mỗi khi nghe được điều gì đó đánh vào tâm trí tôi một hợp âm, đó là một lối chơi chữ hoặc điều gì tôi nghĩ mình có thể sử dụng, và không lâu sau đó, studio của tôi trông như thế này, như là của John Nash trong "Beautiful Mind"
The other good thing about watching TED Talks, when you see a really good one, you kind of all of a sudden wish the speaker was your best friend, don't you? Like, just for a day. They seem like a nice person. You'd take a bike ride, maybe share an ice cream. You'd certainly learn a lot. And every now and then they'd chide you, when they got frustrated that you couldn't really keep up with half of the technical things they're banging on about all the time. But then they'd remember that you're but a mere human of ordinary, mortal intelligence that didn't finish university, and they'd kind of forgive you, and pet you like the dog. (Laughter)
Xem những buổi nói chuyện của TED còn hay ở chỗ khi bạn xem một video hay, đột nhiên bạn muốn nhà diễn giả ấy là bạn thân của mình, phải vậy không? Dù chỉ cho một ngày thôi cũng được. Họ có vẻ là người tốt. Bạn sẽ cùng họ đạp xe, có thể cùng chia sẻ một que kem Bạn sẽ học được rất nhiều. Và thỉnh thoảng họ sẽ cảm thấy chán nản và quở trách bạn vì bạn không thể bắt kịp dù chỉ một nửa những điều chuyên môn mà họ liên tục nhắc đến. Nhưng rồi họ nhớ ra rằng bạn cũng chỉ là một người vô cùng bình thường, hiểu biết có hạn chưa học xong đại học, và có thể họ sẽ bỏ qua cho bạn, và cưng nựng bạn như với một chú cún. (cười)
Man, yeah, back to the real world, probably Sir Ken Robinson and I are not going to end up being best of friends. He lives all the way in L.A. and I imagine is quite busy, but through the tools available to me -- technology and the innate way that I approach making music -- I can sort of bully our existences into a shared event, which is sort of what you saw. I can hear something that I love in a piece of media and I can co-opt it and insert myself in that narrative, or alter it, even.
Nào mọi người, yeah, trở lại thế giới thực, có lẽ ngài Ken Robinson và tôi cuối cùng sẽ không trở thành những người bạn thân nhất. Ông sống ở tận L.A, và tôi nghĩ là ông rất bận rộn, nhưng với những công cụ mà tôi có - công nghệ cùng bản năng tiếp cận để sản xuất âm nhạc của tôi - tôi có thể gói gọn sự tồn tại của chúng ta vào một sự kiện được phổ biến rộng rãi, như là các bạn vừa xem. Tôi có thể nghe thấy thứ mình yêu thích trong một bản tin và tôi có thể tiếp nhận nó và đưa bản thân mình vào bài tường thuật ấy, hay là cả việc thay đổi nó nữa.
In a nutshell, that's what I was trying to do with these things, but more importantly, that's what the past 30 years of music has been. That's the major thread. See, 30 years ago, you had the first digital samplers, and they changed everything overnight. All of a sudden, artists could sample from anything and everything that came before them, from a snare drum from the Funky Meters, to a Ron Carter bassline, the theme to "The Price Is Right." Albums like De La Soul's "3 Feet High and Rising" and the Beastie Boys' "Paul's Boutique" looted from decades of recorded music to create these sonic, layered masterpieces that were basically the Sgt. Peppers of their day. And they weren't sampling these records because they were too lazy to write their own music. They weren't sampling these records to cash in on the familiarity of the original stuff. To be honest, it was all about sampling really obscure things, except for a few obvious exceptions like Vanilla Ice and "doo doo doo da da doo doo" that we know about. But the thing is, they were sampling those records because they heard something in that music that spoke to them that they instantly wanted to inject themselves into the narrative of that music. They heard it, they wanted to be a part of it, and all of a sudden they found themselves in possession of the technology to do so, not much unlike the way the Delta blues struck a chord with the Stones and the Beatles and Clapton, and they felt the need to co-opt that music for the tools of their day. You know, in music we take something that we love and we build on it.
Tóm lại, đó là điều tôi cố gắng thực hiện với những thứ này, nhưng quan trọng hơn hết đó là điều âm nhạc của 30 năm qua đã làm. Đó chính là một điều lớn lao. Các bạn thấy đấy, 30 năm trước, các bạn có những bản thu âm kỹ thuật đầu tiên, và chúng đã thay đổi mọi thứ chỉ qua một đêm. Đột nhiên, các nghệ sĩ có thể lấy mẫu từ bất kỳ thứ gì và tất cả mọi thứ đã xuất hiện trước đó, từ trống lười của Funky Meters, cho tới tiếng bass đệm của Ron Carter, làm nhạc nền cho chương trình "The Price Is Right" (Hãy chọn giá đúng). Những album giống như "3 Feet High and Rising" của De La Soul và "Paul's Boutique" của Beastie Boys đã học tập được từ nhiều thập kỷ của âm nhạc phòng thu và tạo ra những tuyệt phẩm âm thanh phân tầng và trở thành những Sgt. Peppers vào thời của họ. Họ không lấy những bản thu âm cũ bởi họ quá lười để tự viết nên những bản nhạc của mình. Họ không lấy những bản thu âm cũ nhằm thu lợi vì sự giống nhau với bản gốc. Thực chất, đó hoàn toàn là việc sao chép những thứ vô cùng mơ hồ, chỉ trừ vài trường hợp cực kỳ rõ ràng như Vanilla Ice với "doo doo doo da da doo doo" mà chúng ta biết tới. Nhưng điểm mấu chốt là, họ sao chép những bản thu âm này vì họ nghe thấy dường như có điều gì đó trong những bản nhạc ấy đang nói với họ làm cho họ ngay lập tức muốn đưa chính bản thân mình vào việc viết một câu chuyện cho bản nhạc đó Họ nghe bản nhạc, và muốn trở thành một phần trong đó, và đột nhiên họ thấy chính mình có những công cụ kỹ thuật có thể làm được điều đó, không khác việc những bản Delta blues mang đến cho Stones hay Beatles hay Clapton những hợp âm mới, và họ thấy được sự cần thiết phải lấy những bản nhạc đó bằng những công cụ họ có. Bạn biết đấy, trong âm nhạc chúng ta lấy thứ chúng ta yêu thích và sáng tạo thêm cho nó.
I'd like to play a song for you.
Tôi muốn chơi một bản nhạc cho các bạn.
(Music: "La Di Da Di" by Doug E. Fresh & Slick Rick)
(Bài hát: "La Di Da Di" bởi Doug E.Fresh & Slick Rick)
That's "La Di Da Di" and it's the fifth-most sampled song of all time. It's been sampled 547 times. It was made in 1984 by these two legends of hip-hop, Slick Rick and Doug E. Fresh, and the Ray-Ban and Jheri curl look is so strong. I do hope that comes back soon.
Đó là "La Di Da Di" và đó là bản nhạc đứng thứ năm trong số những bản nhạc được sao chép lại nhiều nhất từ trước đến nay. Nó đã được sao chép lại tới 547 lần. Nó được tạo bởi hai huyền thoại hip-hop vào năm 1984 Slick Rick và Doug E.Fresh, và cặp kính Ray-ban cùng kiểu tóc cuộn Jheri trông thật quyến rũ. Tôi mong phong cách này sẽ sớm trở lại.
Anyway, this predated the sampling era. There were no samples in this record, although I did look up on the Internet last night, I mean several months ago, that "La Di Da Di" means, it's an old Cockney expression from the late 1800s in England, so maybe a remix with Mrs. Patmore from "Downton Abbey" coming soon, or that's for another day.
Dù gì thì, điều này đã đẩy lùi lại kỷ nguyên của việc sao chép. Không có chút sao chép nào trong bản thu này mặc dù tôi đã tìm hiểu trên mạng tối qua, ý tôi là vài tháng trước, rằng "La Di Da Di" có nghĩa, đó là một lối nói của người Cockney vào những năm 80 ở Anh Quốc, vì vậy có thể sẽ có một bản phối của Mrs. Patmore của "Downtown Abbey" sắp ra mắt, hoặc một lúc nào đó khác.
Doug E. Fresh was the human beat box. Slick Rick is the voice you hear on the record, and because of Slick Rick's sing-songy, super-catchy vocals, it provides endless sound bites and samples for future pop records.
Doug E. Fresh đã tự beat box còn trong bản thu chính là giọng của Slick Rick và bởi chất giọng lên xuống cực kì quyến rũ của Slick Rick, điều đó đã cung cấp những âm thanh và nguyên mẫu cho những bản thu âm nhạc pop sau này
That was 1984. This is me in 1984, in case you were wondering how I was doing, thank you for asking. It's Throwback Thursday already. I was involved in a heavy love affair with the music of Duran Duran, as you can probably tell from my outfit. I was in the middle. And the simplest way that I knew how to co-opt myself into that experience of wanting to be in that song somehow was to just get a band together of fellow nine-year-olds and play "Wild Boys" at the school talent show. So that's what we did, and long story short, we were booed off the stage, and if you ever have a chance to live your life escaping hearing the sound of an auditorium full of second- and third-graders booing, I would highly recommend it. It's not really fun. But it didn't really matter, because what I wanted somehow was to just be in the history of that song for a minute. I didn't care who liked it. I just loved it, and I thought I could put myself in there.
Đó là vào năm 1984. Đây là tôi vào năm 1984, nếu các bạn có tự hỏi tôi đang làm gì khi đó, cảm ơn các bạn. Hôm nay cũng là ngày Thứ Năm Hồi Tưởng (Throwback Thursday) rồi. Tôi khi đó đang đắm chìm trong tình yêu với âm nhạc của Duran Duran, điều đó đang được thể hiện trong trang phục của tôi. Tôi đứng ở giữa. Và cách đơn giản nhất mà tôi biết để giúp bản thân trải nghiệm cảm giác muốn được tham gia vào bài hát đó là lập một band nhạc cùng với những người bạn mới-chín-tuổi và chơi "Wild Boys" trong buổi diễn tài năng ở trường. Đó là những gì chúng tôi đã làm, và nói tóm lại, chúng tôi đã bị la xuống khỏi sân khấu, và nếu như bạn chưa từng có cơ hội trong đời thoát khỏi âm thanh la ó trong một hội trường đầy những học sinh lớp hai và lớp ba tôi mong các bạn thử xem sao. Không vui tí nào đâu. Nhưng điều đó không quan trọng lắm, vì những điều tôi muốn bằng cách nào đó, chỉ là được trở thành một phần trong quá khứ của bài hát đó dù chỉ là một phút. Tôi không quan tâm có ai thích nó không. Tôi yêu bài hát đó, và tôi nghĩ có thể trở thành một phần của nó.
Over the next 10 years, "La Di Da Di" continues to be sampled by countless records, ending up on massive hits like "Here Comes the Hotstepper" and "I Wanna Sex You Up." Snoop Doggy Dogg covers this song on his debut album "Doggystyle" and calls it "Lodi Dodi." Copyright lawyers are having a field day at this point. And then you fast forward to 1997, and the Notorious B.I.G., or Biggie, reinterprets "La Di Da Di" on his number one hit called "Hypnotize," which I will play a little bit of and I will play you a little bit of the Slick Rick to show you where they got it from.
Trong 10 năm tới, "La Di Da Di" sẽ tiếp tục trở thành nguyên mẫu của vô hạn những bản thu âm khác, trở thành những bài hit như "Here Comes the Hotstepper" và "I Wanna Sex You Up". Snoop Doggy Dogg đã cover lại bài hát trong album ra mắt của anh "Doggystyle" và gọi nó là "Lodi Dodi" Các luật sư về bản quyền đã tận hưởng việc chỉ trích nó khi đó. Và rồi bạn tua nhanh tới 1997, và với The Notorious B.I.G. hay Biggie, sao chép lại "La Di Da Di" trong bài hát số 1 của ông có tên "Hypnotize", tôi sẽ bật một phần bây giờ và một phần của Slick Rick để các bạn thấy được họ đã lấy nó từ đâu.
(Music: "Hypnotize" by The Notorious B.I.G.)
(Nhạc: "Hypnotize" của The Notorious B.I.G.)
So Biggie was killed weeks before that song made it to number one, in one of the great tragedies of the hip-hop era, but he would have been 13 years old and very much alive when "La Di Da Di" first came out, and as a young boy growing up in Brooklyn, it's hard not to think that that song probably held some fond memories for him. But the way he interpreted it, as you hear, is completely his own. He flips it, makes it, there's nothing pastiche whatsoever about it. It's thoroughly modern Biggie. I had to make that joke in this room, because you would be the only people that I'd ever have a chance of getting it. And so, it's a groaner. (Laughter)
Và Biggie đã bị sát hại một vài tuần trước khi bài hát ấy chiếm vị trí số một, đó là một trong những thảm họa khủng khiếp nhất của kỷ nguyên hip-hop, nhưng ông ý còn sống năm 13 tuổi khi "La Di Da Di" mới ra mắt, và cậu bé ấy, lớn lên ở Brooklyn, chắc hẳn bài hát đó đã mang lại một số kỷ niệm cho ông ấy. Nhưng cách ông làm lại bài hát này, như các bạn vừa nghe, là hoàn toàn của ông. Ông thay đổi nó, tạo nên nó, không có chút gì là ăn cắp ở đó cả. Đó hoàn toàn là một Biggie hiện đại. Tôi phải nói đùa như vậy, vì các bạn là những người duy nhất tôi có thể mong là sẽ hiểu được. Vâng, tôi đang cầu xin đó. (Cười)
Elsewhere in the pop and rap world, we're going a little bit sample-crazy. We're getting away from the obscure samples that we were doing, and all of a sudden everyone's taking these massive '80s tunes like Bowie, "Let's Dance," and all these disco records, and just rapping on them. These records don't really age that well. You don't hear them now, because they borrowed from an era that was too steeped in its own connotation. You can't just hijack nostalgia wholesale. It leaves the listener feeling sickly.
Ở một phần khác của thế giới nhạc pop và rap, chúng ta sẽ thử điên rồ một chút. Chúng ta sẽ thoát khỏi những bản sao vô danh mà chúng ta đã tạo ra, và đột nhiên mọi người đang đón nhận những giai điệu khủng của năm 80 như Let's Dance của Bowie, và chúng ta rap trên nền tất cả những bản thu disco. Những bản thu âm này không tồn tại lâu đến thế. Các bạn không nghe chúng bây giờ, bởi vì chúng được vay mượn từ một thời đại quá khắt khe theo đúng nghĩa rộng của nó. Bạn không thể đột nhiên luyến tiếc quá khứ. Những bài hát này làm người nghe cảm thấy buồn nhớ.
You have to take an element of those things and then bring something fresh and new to it, which was something that I learned when I was working with the late, amazing Amy Winehouse on her album "Back to Black." A lot of fuss was made about the sonic of the album that myself and Salaam Remi, the other producer, achieved, how we captured this long-lost sound, but without the very, very 21st-century personality and firebrand that was Amy Winehouse and her lyrics about rehab and Roger Moore and even a mention of Slick Rick, the whole thing would have run the risk of being very pastiche, to be honest. Imagine any other singer from that era over it singing the same old lyrics. It runs a risk of being completely bland. I mean, there was no doubt that Amy and I and Salaam all had this love for this gospel, soul and blues and jazz that was evident listening to the musical arrangements. She brought the ingredients that made it urgent and of the time.
Ta phải lấy những yếu tố này và tạo thêm điều gì đó mới mẻ cho nó, điều mà tôi đã học được khi tôi làm việc với một Amy Winehouse quá cố tuyệt vời trong album "Back to Black" của cô. Có rất nhiều ý kiến về âm thanh của album mà tôi và Salaam Remi, một nhà sản xuất khác, đã tạo nên, cách mà chúng tôi tạo được thứ âm thanh đã biến mất từ lâu, nhưng nếu không có Amy Winehouse với lời nhạc mang đậm nét tính cách thế kỷ 21 với những nổi loạn viết về sự phục hồi, về Roger Moore và nhắc tới cả Slick Rick, thì tất cả có lẽ đã trở thành một sản phẩm cóp nhặt, thật sự là như vậy. Hãy tưởng tượng bất kỳ ca sĩ nào của thời đại ấy hát đi hát lại lời nhạc cũ. Nó đã có thể trở nên nhạt nhẽo. Ý tôi là, thật sự thì Amy tôi và Salaam đều có tình yêu với dòng nhạc gospel, soul, blue và jazz điều đó được thể hiện rõ nét khi các bạn nghe những bản nhạc này. Cô ấy đã mang tới những nguyên liệu tạo nên sự cấp thiết cho thời kì đó.
So if we come all the way up to the present day now, the cultural tour de force that is Miley Cyrus, she reinterprets "La Di Da Di" completely for her generation, and we'll take a listen to the Slick Rick part and then see how she sort of flipped it. (Music: "La Di Da Di" by Slick Rick & Doug E. Fresh) (Music: "We Can't Stop" by Miley Cyrus) So Miley Cyrus, who wasn't even born yet when "La Di Da Di" was made, and neither were any of the co-writers on the song, has found this song that somehow etched its way into the collective consciousness of pop music, and now, with its timeless playfulness of the original, has kind of translated to a whole new generation who will probably co-opt it as their own.
Vì vậy nếu chúng ta xét thời điểm hiện tại, với một thành công văn hóa là Miley Cyrus, cô ấy tự biên lại "La Di Da Di" cho toàn bộ thế hệ của mình, và giờ ta sẽ nghe một đoạn của Slick Rick và xem cô ấy đã thay đổi nó thế nào. (Nhạc: "La Di Da Di" của Slick Rick & Doug E. Fresh) (Nhạc: "We Can't Stop" của Miley Cyrus) Vậy Miley Cyrus và cả những người đồng sáng tác đều chưa hề sinh ra trong thời "La Di Da Di" ra mắt đã tìm thấy trong bài hát này một điều gì đó liên hệ đầy ý thức tổng hợp với dòng nhạc pop và giờ đây, với rất nhiều những biến đổi từ bản gốc, họ đã mang nó đến cho cả một thế hệ mà sau này có thể sẽ gắn liền với nó.
Since the dawn of the sampling era, there's been endless debate about the validity of music that contains samples. You know, the Grammy committee says that if your song contains some kind of pre-written or pre-existing music, you're ineligible for song of the year. Rockists, who are racist but only about rock music, constantly use the argument to — That's a real word. That is a real word. They constantly use the argument to devalue rap and modern pop, and these arguments completely miss the point, because the dam has burst. We live in the post-sampling era. We take the things that we love and we build on them. That's just how it goes. And when we really add something significant and original and we merge our musical journey with this, then we have a chance to be a part of the evolution of that music that we love and be linked with it once it becomes something new again.
Từ buổi đầu của thời đại sao chép lấy mẫu, đã có rất nhiều tranh cãi không ngừng về giá trị pháp lý của những bản nhạc có chút sao chép. Bạn biết đấy, hội đồng Grammy có nói rằng nếu như bài hát của bạn có một phần lời hay giai điệu đã có sẵn, bạn không đủ tư cách nhận giải bài hát của năm. Những người cuồng rock là những người phân biệt nhưng chỉ với nhạc rock, thường xuyên sử dụng những lý lẽ Đó là thế giới thực. Đó là thế giới thực. Họ liên tục sử dụng lý lẽ này để hạ thấp dòng nhạc rap và pop hiện đại và những lý lẽ ấy hoàn toàn không liên quan, bởi vì điều đó không còn đúng nữa. Chúng ta sống ở thời đại sao lưu mẫu. Chúng ta lấy những thứ ta yêu thích và sáng tạo thêm cho chúng. Đó là cách thức nó diễn ra. Và khi chúng ta thực sự thêm vào điều gì đó đặc biệt và độc đáo và chúng ta gắn liền nó với chặng đường âm nhạc của mình, thì khi đó ta có khả năng trở thành một phần trong quá trình phát triển của thứ âm nhạc ta yêu thích và liên kết với nó một khi nó trở thành điều gì đó mới mẻ một lần nữa.
So I would like to do one more piece that I put together for you tonight, and it takes place with two pretty inspiring TED performances that I've seen. One of them is the piano player Derek Paravicini, who happens to be a blind, autistic genius at the piano, and Emmanuel Jal, who is an ex-child soldier from the South Sudan, who is a spoken word poet and rapper. And once again I found a way to annoyingly me-me-me myself into the musical history of these songs, but I can't help it, because they're these things that I love, and I want to mess around with them. So I hope you enjoy this. Here we go.
Vì vậy tôi muốn chơi một phần nhạc nữa mà tôi đã tạo nên cho các bạn tối nay, và nó được kết hợp bởi hai bài nói chuyện đầy cảm hứng của TED mà tôi đã xem. Một là của nhạc công piano Derek Paravicini, một người bị mù mắc chứng tự kỷ nhưng lại là một thiên tài khi chơi piano, và Emmanuel Jal, từng là một đứa trẻ phải đi lính tới từ miền Nam Sudan, một nhà thơ ngôn từ nói và một rapper. Và một lần nữa dù thật đáng ghét, tôi tự mình in dấu bản thân vào lịch sử âm nhạc của những bài hát này, nhưng tôi không thể không làm vậy, vì đây là những gì tôi yêu thích, và tôi muốn nghịch chúng. Vì vậy tôi mong các bạn thưởng thức nó. Bắt đầu nào.
Let's hear that TED sound again, right?
Hãy nghe âm thanh của TED lần nữa, nhỉ?
(Music)
(Nhạc)
Thank you very much. Thank you.
Cảm ơn các bạn rất nhiều. Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)