Back in New York, I am the head of development for a non-profit called Robin Hood. When I'm not fighting poverty, I'm fighting fires as the assistant captain of a volunteer fire company. Now in our town, where the volunteers supplement a highly skilled career staff, you have to get to the fire scene pretty early to get in on any action.
Hồi còn ở New York, tôi là trưởng ban phát triển một tổ chức phi lợi nhuận tên là Robin Hood. Khi không đấu tranh chống đói nghèo, tôi chiến đấu với thần lửa trong vai trò đội phó của một công ty cứu hỏa tình nguyện. Trong thị trấn của chúng tôi, các nhân viên tình nguyện chỉ hỗ trợ thêm cho đội ngũ nhân viên cứu hỏa chính thức hết sức lành nghề, anh phải đến hiện trường đám cháy thật sớm nếu muốn được giao làm gì đó.
I remember my first fire. I was the second volunteer on the scene, so there was a pretty good chance I was going to get in. But still it was a real footrace against the other volunteers to get to the captain in charge to find out what our assignments would be. When I found the captain, he was having a very engaging conversation with the homeowner, who was surely having one of the worst days of her life. Here it was, the middle of the night, she was standing outside in the pouring rain, under an umbrella, in her pajamas, barefoot, while her house was in flames.
Tôi nhớ đám cháy đầu tiên của mình. Tôi là người tình nguyện thứ hai tới hiện trường, nên khả năng cao là tôi sẽ được xông vào. Nhưng thực tế vẫn là một cuộc chạy đua với những nhân viên tình nguyện khác tới chỗ anh đội trưởng quản lí để nhận nhiệm vụ. Khi thấy được anh đội trưởng, thì anh ta đang mải mê nói chuyện với người chủ căn nhà, hẳn là chị ta đã có một trong những ngày tồi tệ nhất cuộc đời. Bấy giờ là giữa đêm, ngoài trời mưa tầm tã, chị chủ nhà đang đứng dưới dù, trong bộ pijama và đôi chân trần. và nhà chị đang bừng bừng cháy.
The other volunteer who had arrived just before me -- let's call him Lex Luther -- (Laughter) got to the captain first and was asked to go inside and save the homeowner's dog. The dog! I was stunned with jealousy. Here was some lawyer or money manager who, for the rest of his life, gets to tell people that he went into a burning building to save a living creature, just because he beat me by five seconds. Well, I was next. The captain waved me over. He said, "Bezos, I need you to go into the house. I need you to go upstairs, past the fire, and I need you to get this woman a pair of shoes." (Laughter) I swear. So, not exactly what I was hoping for, but off I went -- up the stairs, down the hall, past the 'real' firefighters, who were pretty much done putting out the fire at this point, into the master bedroom to get a pair of shoes.
Anh chàng tình nguyện viên đến trước tôi -- hãy gọi anh ta là Lex Luther -- (Tiếng cười) chạy đến gặp chỉ huy trước và được yêu cầu đi vào trong cứu chú chó của chủ nhà. Ôi, chú chó! Tôi ghen tị đến choáng cả người. Hẳn đây là gã luật sư hay tay quản lí tài chính nào đó nguyên phần đời còn lại hắn ta sẽ đi kể với mọi người rằng hắn đã xông vào một tòa nhà đang cháy để cứu một sinh linh sống, chỉ vì gã ta nhanh hơn tôi chừng năm giây. Ồ, tôi là người tiếp theo. Đội trưởng vẫy tay gọi tôi lại. Anh ta nói, "Bezos, tôi cần anh đi vào trong nhà. Tôi cần anh lên cầu thang, xông qua ngọn lửa, và lấy cho chị này một đôi giày." (Tiếng cười) Tôi thề đấy. Thế nên, dù đó không hẳn là những gì tôi mong đợi, nhưng tôi cũng đi -- lên cầu thang, xuống sảnh, qua những anh lính cứu hỏa "thật", tới lúc này thì họ dập lửa cũng gần xong rồi, tôi bước vào phòng ngủ chính để lấy một đôi giày.
Now I know what you're thinking, but I'm no hero. (Laughter) I carried my payload back downstairs where I met my nemesis and the precious dog by the front door. We took our treasures outside to the homeowner, where, not surprisingly, his received much more attention than did mine. A few weeks later, the department received a letter from the homeowner thanking us for the valiant effort displayed in saving her home. The act of kindness she noted above all others: someone had even gotten her a pair of shoes.
Vâng, tôi biết các bạn đang nghĩ gì, nhưng tôi chả cảm thấy anh hùng chút nào hết. (Tiếng cười) Khi mang đôi giày xuống cầu thang tôi đã gặp gã "địch thủ" cùng con chó quí báu ở cửa trước. Chúng tôi mang "báu vật" mỗi người ra ngoài cho chị chủ nhà, ở đó, chằng ngạc nhiên gì, "báu vật" của hắn ta nhận được nhiều sự chú ý hơn của tôi. Vài tuần sau, ban của tôi nhận được một lá thư từ chị chủ nhà cám ơn chúng tôi vì những nghĩa cử anh hùng trong việc cứu lấy căn nhà cho chị. Hành động tử tế nhất mà chị lưu ý hơn hết thảy: ai đó đã lấy cho chị hẳn một đôi giày.
(Laughter)
(Tiếng cười)
In both my vocation at Robin Hood and my avocation as a volunteer firefighter, I am witness to acts of generosity and kindness on a monumental scale, but I'm also witness to acts of grace and courage on an individual basis. And you know what I've learned? They all matter. So as I look around this room at people who either have achieved, or are on their way to achieving, remarkable levels of success, I would offer this reminder: don't wait. Don't wait until you make your first million to make a difference in somebody's life. If you have something to give, give it now. Serve food at a soup kitchen. Clean up a neighborhood park. Be a mentor.
Kể cả trong nghề nghiệp chính của tôi ở Robin Hood hay việc phụ trong vai trò nhân viên cứu hỏa tình nguyện, tôi đã chứng kiến những hành động hào hiệp và tốt đẹp ở tầm vóc lớn lao, song tôi cũng được chứng kiến những hành động đơn giản trên phương diện cá nhân nhưng vẫn rất cao cả và anh dũng. Và các bạn có biết tôi học được gì không? Chúng đều quan trọng cả. Vậy nên khi tôi nhìn quanh căn phòng này nhìn những người hoặc là đã đạt được, hay đang ở trên đường để đạt được, những thành công đáng kể, tôi xin đưa ra lời nhắn nhủ này: đừng chờ đợi. Đừng đợi tới khi bạn kiếm ra một triệu đô đầu tiên để tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của ai đó. Nếu bạn có gì để cho đi, hãy cho ngay đi. Phục vụ đồ ăn trong nhà bếp, dọn dẹp công viên khu phố, làm người hướng dẫn.
Not every day is going to offer us a chance to save somebody's life, but every day offers us an opportunity to affect one. So get in the game. Save the shoes.
Không phải ngày nào ta cũng có cơ hội cứu sống một ai đó, nhưng mỗi ngày ta được cho cơ hội làm cuộc sống người khác tốt đẹp hơn. Vậy nên hãy tham gia cuộc chơi, cứu những đôi giày,
Thank you.
Xin cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Bruno Giussani: Mark, Mark, come back.
Bruno Giussani: Mark, Mark, hãy quay lại đây nào.
(Applause)
(Vỗ tay)
Mark Bezos: Thank you.
Mark Bezos: Xin cảm ơn các bạn.