Have you ever asked yourselves why it is that companies, the really cool companies, the innovative ones, the creative, new economy-type companies -- Apple, Google, Facebook -- are coming out of one particular country, the United States of America? Usually when I say this, someone says, "Spotify! That's Europe." But, yeah. It has not had the impact that these other companies have had.
Đã bao giờ bạn tự hỏi tại sao những công ty đó, những công ty vô cùng tuyệt vời, đổi mới và sáng tạo, những công ty theo kiểu mẫu kinh tế mới -- như Apple, Google, Facebook -- lại chỉ đến từ một quốc gia nước Mỹ? Thường thì khi tôi nói đến đây, có người sẽ nhắc đến "Spotify! Đó là Châu Âu."... Nhưng mà, đúng vậy. Ảnh hưởng của nó (Spotify) không giống như những công ty kể trên.
Now what I do is I'm an economist, and I actually study the relationship between innovation and economic growth at the level of the company, the industry and the nation, and I work with policymakers worldwide, especially in the European Commission, but recently also in interesting places like China, and I can tell you that that question is on the tip of all of their tongues: Where are the European Googles? What is the secret behind the Silicon Valley growth model, which they understand is different from this old economy growth model? And what is interesting is that often, even if we're in the 21st century, we kind of come down in the end to these ideas of market versus state. It's talked about in these modern ways, but the idea is that somehow, behind places like Silicon Valley, the secret have been different types of market-making mechanisms, the private initiative, whether this be about a dynamic venture capital sector that's actually able to provide that high-risk finance to these innovative companies, the gazelles as we often call them, which traditional banks are scared of, or different types of really successful commercialization policies which actually allow these companies to bring these great inventions, their products, to the market and actually get over this really scary Death Valley period in which many companies instead fail.
Điều mà tôi muốn nói là là một nhà kinh tế, tôi cũng đã nghiên cứu kỹ về mối quan hệ giữa việc đổi mới và tăng trưởng kinh tế dựa theo quy mô của công ty, theo ngành và theo từng quốc gia, tôi cũng đã làm việc với các nhà hoạch định chính sách khắp nơi trên thế giới, đặc biệt là ở Hội đồng Châu Âu, và gần đây, cũng ở những khu vực khá hấp dẫn như Trung Quốc và tôi có thể nói rằng câu hỏi đó đang được tất cả mọi người nghĩ đến. Google của châu Âu ở đâu? Bí mật đằng sau mô hình tăng trưởng của Thung lũng Silicon, cái mà theo họ là rất khác biệt so với mô hình tăng trưởng kinh tế cũ là gì? Và có một điều thú vị là thường thì, ngay cả khi đang ở thế kỷ 21, chúng ta cũng có xu hướng quay về những tư tưởng về thị trường tự do và chính phủ. Nó được nói đến bằng nhiều quan điểm mới như thế này đây, nhưng ý tưởng là bằng cách nào đó, đằng sau những nơi như Thung lũng Silicon, bí mật là vô vàn cơ chế tạo ra thị trường khác nhau, những sáng kiến cá nhân, dù cho là về lĩnh vực đầu tư mạo hiểm nhiều biến động mà có thể mang đến tài chính rủi ro cao cho các công ty cải tiến trên, mà chúng ta vẫn thường gọi là những con linh dương, điều mà các ngân hàng truyền thống đang e ngại, hoặc nhiều chính sách thương mại hóa vô cùng thành công những chính sách này cho phép các công ty mang những phát minh vi đại, những sản phẩm của họ, đến với thị trường và thực sự hồi phục, từ sau giai đoạn Thung lũng Chết đáng sợ khi mà rất nhiều công ty lần lượt thất bại.
But what really interests me, especially nowadays and because of what's happening politically around the world, is the language that's used, the narrative, the discourse, the images, the actual words. So we often are presented with the kind of words like that the private sector is also much more innovative because it's able to think out of the box. They are more dynamic. Think of Steve Jobs' really inspirational speech to the 2005 graduating class at Stanford, where he said to be innovative, you've got to stay hungry, stay foolish. Right? So these guys are kind of the hungry and foolish and colorful guys, right? And in places like Europe, it might be more equitable, we might even be a bit better dressed and eat better than the U.S., but the problem is this damn public sector. It's a bit too big, and it hasn't actually allowed these things like dynamic venture capital and commercialization to actually be able to really be as fruitful as it could. And even really respectable newspapers, some that I'm actually subscribed to, the words they use are, you know, the state as this Leviathan. Right? This monster with big tentacles. They're very explicit in these editorials. They say, "You know, the state, it's necessary to fix these little market failures when you have public goods or different types of negative externalities like pollution, but you know what, what is the next big revolution going to be after the Internet? We all hope it might be something green, or all of this nanotech stuff, and in order for that stuff to happen," they say -- this was a special issue on the next industrial revolution -- they say, "the state, just stick to the basics, right? Fund the infrastructure. Fund the schools. Even fund the basic research, because this is popularly recognized, in fact, as a big public good which private companies don't want to invest in, do that, but you know what? Leave the rest to the revolutionaries." Those colorful, out-of-the-box kind of thinkers. They're often called garage tinkerers, because some of them actually did some things in garages, even though that's partly a myth. And so what I want to do with you in, oh God, only 10 minutes, is to really think again this juxtaposition, because it actually has massive, massive implications beyond innovation policy, which just happens to be the area that I often talk with with policymakers. It has huge implications, even with this whole notion that we have on where, when and why we should actually be cutting back on public spending and different types of public services which, of course, as we know, are increasingly being outsourced because of this juxtaposition. Right? I mean, the reason that we need to maybe have free schools or charter schools is in order to make them more innovative without being emburdened by this heavy hand of the state curriculum, or something. So these kind of words are constantly, these juxtapositions come up everywhere, not just with innovation policy.
Nhưng điều làm tôi thấy thú vị, đặc biệt là ngày nay với những gì chính trị đang diễn ra ở khắp nơi trên thế giới, đó ngôn ngữ được sử dụng, những bài diễn văn, diễn thuyết, hình ảnh và từ ngữ thực tế. Thế cho nên ta vẫn thường được miêu tả bằng nhiều loại từ ngữ cũng giống như các ngành tư nhân cũng có nhiều đổi mới hơn bởi vì họ có khả năng nghĩ khác đi. Họ năng động hơn. Hãy thử nghĩ đến bài diễn văn đầy cảm hứng của Steve Job cho khóa tốt nghiệp năm 2005 trường Stanford, trong đó, ông ấy nói: để đổi mới, bạn hãy cứ khao khát và dại khờ. Đúng không? Vì thế những chàng trai này là một kiểu khao khát và khờ khạo, đầy màu sắc, đúng không? Và ở những nơi như châu Âu điều này còn có vẻ hợp lý hơn, có khi chúng ta còn ăn mặc sung túc hơn cả tại U.S, nhưng vấn đề lại nằm ở khu vực công. Nó khá là lớn, và hầu như không cho phép các tổ chức như Quỹ đầu tư mạo hiểm hay tổ chức thương mại có thể làm ra được lợi nhuận như họ mong muốn. Và kể cả ở các tờ báo có uy tín, một số mà tôi cũng đang thường xuyên theo dõi, từ ngữ mahọ sử dụng cũng kiểu như Nhà nước như là Quái vật khổng lồ vậy. Phải không? Con quỷ với những xúc tu lớn. Họ rất thẳng thắn trong những bài viết như thế này. Họ nói rằng, "Các ngài biết đấy, hỡi chính phủ, rất cần thiết để ổn định những thất bại nhỏ nhặt này của thị trường khi mà các ngài có hàng hóa công cộng hay các ngoại ứng tiêu cực như ô nhiễm, nhưng xin hỏi là, bước tiến lớn tiếp theo sau mạng Internet là gì? Chúng ta đều mong muốn đó sẽ là một cái gì đó xanh, hoặc về công nghệ nano, và để cho những điều đó xảy ra," họ đề cập tới một giải pháp đặc biệt cho bước tiến công nghiệp tiếp theo -- "chỉ cần Chính phủ thuận theo những điều cơ bản mà thôi." Đầu tư cơ sở hạ tầng. Đầu tư cho trường học. Kể cả đầu tư cho các nghiên cứu cơ bản, bởi vì điều này được người ta xem như là một loại hàng hóa công cộng to lớn mà các công ty tư nhân không muốn đầu tư vào, kinh doanh vào. Nhưng xin các ngài. Hãy để phần còn lại cho các nhà cách mạng." Những người có óc suy táo bạo và sáng tạo kia. Họ thường được gọi là những người thợ hàn Gara, vì sự thật là trong số họ cũng có người từng làm việc trong Gara, kể cả khi chuyện đó có phần hoang đường. Vì thế, điều tôi làm cùng các bạn trong vòng... ôi trời,10 phút tới, là suy nghĩ lại một cách nghiêm túc về cái vị trí gần kề này, bởi vì nó có những mối liên hệ ngầm rất rất lớn vượt xa khỏi chính sách cải cách, những thứ chỉ diễn ra ở những khu vực mà bạn thường nói với các nhà hoạch định chính sách. Nó có những mối liên hệ rất lớn, kể cả với quan điểm hiện tại là tại đâu, khi nào và tại sao chúng ta nên cắt giảm đầu tư công và nhiều dịch vụ công khác, những dịch vụ mà như chúng ta biết là đang ngày càng được chuyển giao cho bên ngoài bởi vì sự liền kề này Ý tôi là, lý do mà chúng ta cần đến các trường học miễn phí hay trường công là để cho chúng có cơ hội được đổi mới mà không phải chịu áp lực từ sức nặng của chương trình giảng dạy của chính phủ, hoặc từ một vài thứ khác. Tình trạng này rất phổ biến, những sự gần kề này xuất hiện ở khắp nơi, chứ không chỉ đi cùng với chính sách cải cách.
And so to think again, there's no reason that you should believe me, so just think of some of the smartest revolutionary things that you have in your pockets and do not turn it on, but you might want to take it out, your iPhone. Ask who actually funded the really cool, revolutionary thinking-out-of-the-box things in the iPhone. What actually makes your phone a smartphone, basically, instead of a stupid phone? So the Internet, which you can surf the web anywhere you are in the world; GPS, where you can actually know where you are anywhere in the world; the touchscreen display, which makes it also a really easy-to-use phone for anybody. These are the very smart, revolutionary bits about the iPhone, and they're all government-funded. And the point is that the Internet was funded by DARPA, U.S. Department of Defense. GPS was funded by the military's Navstar program. Even Siri was actually funded by DARPA. The touchscreen display was funded by two public grants by the CIA and the NSF to two public university researchers at the University of Delaware. Now, you might be thinking, "Well, she's just said the word 'defense' and 'military' an awful lot," but what's really interesting is that this is actually true in sector after sector and department after department. So the pharmaceutical industry, which I am personally very interested in because I've actually had the fortune to study it in quite some depth, is wonderful to be asking this question about the revolutionary versus non-revolutionary bits, because each and every medicine can actually be divided up on whether it really is revolutionary or incremental. So the new molecular entities with priority rating are the revolutionary new drugs, whereas the slight variations of existing drugs -- Viagra, different color, different dosage -- are the less revolutionary ones. And it turns out that a full 75 percent of the new molecular entities with priority rating are actually funded in boring, Kafka-ian public sector labs. This doesn't mean that Big Pharma is not spending on innovation. They do. They spend on the marketing part. They spend on the D part of R&D. They spend an awful lot on buying back their stock, which is quite problematic. In fact, companies like Pfizer and Amgen recently have spent more money in buying back their shares to boost their stock price than on R&D, but that's a whole different TED Talk which one day I'd be fascinated to tell you about.
Và nếu nghĩ kỹ lại, thì không có lý do gì mà bạn nên tin tôi cả, vì thế cứ nghĩ đến một thứ gì đó cải tiến nhất mà bạn có trong túi của mình đừng bật nó lên, nhưng hãy lấy nó ra, chiếc iPhone của bạn. Thử hỏi ai đã đầu tư cho một chiếc iPhone tuyệt vời, và tân tiến như thế này đây. Điều gì khiến điện thoại của bạn trở thành một chiếc điện thoại thông minh? Đó là mạng Internet, thứ giúp bạn lướt Web ở bất cứ đâu trên thế giới GPS, cái cho phép bạn biết được đích xác nơi mình đang đứng ở bất cứ nơi đâu trên thế giới; màn hình cảm ứng, thứ khiến nó trở nên dễ sử dụng hơn với bất kỳ ai. Đó là những điều thông minh, cải tiến về iPhone, và tất cả đều được nhà nước tài trợ. Và điều đáng nói là mạng Internet được tài trợ bởi DARPA, Bộ Quốc phòng Mỹ. GPS được tài trợ bởi chương trình quân sự Navstar. Ngay cả Siri cũng đã nhận tài trợ từ DARPA. Màn hình cảm ứng được đầu tư bởi hai nguồn trợ cấp từ CIA và NSF cho hai nghiên cứu sinh của trường đại học Delaware. Giờ có lẽ bạn đang nghĩ "Chậc, bà ta vừa nói về 'phòng ngự' và 'quân sự'. Thật là khủng khiếp," nhưng điều thú vị là điều đó hoàn toàn đúng ở mỗi một ngành, mỗi một lĩnh vực. Nên ngành công nghiệp dược phẩm, lĩnh vực mà cá nhân tôi vô cùng có hứng thú bởi vì tôi thực sự đã tốn công sức để nghiên cứu về nó đến một mức độ nào đó, sẽ rất vui nếu được hỏi về cái gọi là tiến hóa với phi tiến hóa, bởi vì mỗi một viên thuốc có thể được đánh giá xem liệu nó có thực sự đột phá hay chỉ là cải thiện nhỏ. Vì thế những thực thể phân tử mới với đánh giá thứ tự ưu tiên là những phương thuốc cách mạng mới trong khi sự dao động nhẹ của những phương thuốc hiện thời -- như thuốc phục hồi sinh lý, đủ màu sắc và liều lượng -- lại là những cái ít cải tiến hơn. Và có đến 75% các thực thể phân tử mới với thứ tự ưu tiên đang được tài trợ ở mỏ khoan, các phòng thí nghiệm của chính phủ ở Kafkian. Điều đó không có nghĩa là Big Pharma không tiêu tiền cho cải cách. Họ có làm. Nhưng họ chi cho lĩnh vực Marketing. Họ chi tiêu cho phần phát triển trong chương trình nghiên cứu và phát triển. Họ dành một lượng lớn tiền bạc để mua lại chứng khoán của mình, một điều khá là mơ hồ. Thực chất, các công ty như Pfizer hay Amgen gần đây cũng đã chi nhiều tiền hơn để mua lại cổ phiếu của họ để đẩy giá cổ phiếu lên cao hơn thay vì bỏ tiền vào nghiên cứu và phát triển nhưng đó là cả một vấn đề thảo luận khác của TED mà một ngày nào đó chắc chắn tôi sẽ rất vui khi nếu chia sẻ vối các bạn.
Now, what's interesting in all of this is the state, in all these examples, was doing so much more than just fixing market failures. It was actually shaping and creating markets. It was funding not only the basic research, which again is a typical public good, but even the applied research. It was even, God forbid, being a venture capitalist. So these SBIR and SDTR programs, which give small companies early-stage finance have not only been extremely important compared to private venture capital, but also have become increasingly important. Why? Because, as many of us know, V.C. is actually quite short-term. They want their returns in three to five years. Innovation takes a much longer time than that, 15 to 20 years. And so this whole notion -- I mean, this is the point, right? Who's actually funding the hard stuff? Of course, it's not just the state. The private sector does a lot. But the narrative that we've always been told is the state is important for the basics, but not really providing that sort of high-risk, revolutionary thinking out of the box. In all these sectors, from funding the Internet to doing the spending, but also the envisioning, the strategic vision, for these investments, it was actually coming within the state. The nanotechnology sector is actually fascinating to study this, because the word itself, nanotechnology, came from within government.
Và giờ, điều thú vị hơn cả là Chính phủ, qua những ví dụ trên, đã và đang làm nhiều hơn thay vì chỉ sửa chữa các thất bại của thị trường. Nói đúng hơn là định hình và tạo ra các thị trường. Nó không chỉ tài trợ cho những nghiên cứu cơ bản, những nghiên cứu mà một lần nữa lại là một hàng hóa công cộng đơn thuần, mà còn cho cả những nghiên cứu ứng dụng. Hi vọng là nó đã không trở thành một kẻ đầu cơ. Vì thế các chương trình SBIR và SDTR này, những chương trình dành cho các công ty nhỏ mà tài chính mới ở giai đoạn đầu không chỉ vô cùng quan trọng nếu đem so sánh với nguồn vốn mạo hiểm tư nhân, mà còn ngày càng trở nên quan trọng hơn. Tại sao ư? Bởi vì, như chúng ta biết, V.C. chỉ là ngắn hạn. Họ muốn lợi nhuận của mình tăng gấp 3 trong vòng 5 năm. Việc đổi mới sẽ tốn nhiều thời gian hơn thế, phải đến 15 đến 20 năm Và vì thế toàn bộ quan điểm này Đây là một quan điểm, đúng không? Ai đang thực sự tài trợ cho những điều lớn lao trên? Dĩ nhiên là không chỉ có Chính phủ. Khu vực tư nhân đã tài trợ rất nhiều. Nhưng bài diễn văn mà chúng ta thường được nghe kể là Chính phủ đóng vai trò quan trọng cho những điều cơ bản, nhưng không hẳn là mang đến phần nào rủi ro cao, hay suy nghĩ theo hướng tiến bộ. Ở tất cả các lĩnh vực, từ tài trợ cho mạng Internet tới chi tiền, hay cả những hoạch định, tầm nhiền chiến lược, đối với những khoản đầu tư này, hầu như là đến từ Chính phủ. Ngành công nghệ nano thực sự hấp dẫn để thực hiện nghiên cứu, chỉ bởi cái tên của nó, công nghệ nano, cũng xuất phát từ chính phủ.
And so there's huge implications of this. First of all, of course I'm not someone, this old-fashioned person, market versus state. What we all know in dynamic capitalism is that what we actually need are public-private partnerships. But the point is, by constantly depicting the state part as necessary but actually -- pffff -- a bit boring and often a bit dangerous kind of Leviathan, I think we've actually really stunted the possibility to build these public-private partnerships in a really dynamic way. Even the words that we often use to justify the "P" part, the public part -- well, they're both P's -- with public-private partnerships is in terms of de-risking. What the public sector did in all these examples I just gave you, and there's many more, which myself and other colleagues have been looking at, is doing much more than de-risking. It's kind of been taking on that risk. Bring it on. It's actually been the one thinking out of the box. But also, I'm sure you all have had experience with local, regional, national governments, and you're kind of like, "You know what, that Kafka-ian bureaucrat, I've met him." That whole juxtaposition thing, it's kind of there. Well, there's a self-fulfilling prophecy. By talking about the state as kind of irrelevant, boring, it's sometimes that we actually create those organizations in that way. So what we have to actually do is build these entrepreneurial state organizations. DARPA, that funded the Internet and Siri, actually thought really hard about this, how to welcome failure, because you will fail. You will fail when you innovative. One out of 10 experiments has any success. And the V.C. guys know this, and they're able to actually fund the other losses from that one success.
Và vì thế có một mỗi liên hệ rất lớn ở đây. Trước tiên, đúng là tôi cũng chẳng phải là ai đó, con người lỗi thời này, thị trường tự do với kiểm soát chính phủ. Điều mà chúng ta đều biết trong nền tư bản chủ nghĩa biến động là chúng ta thực sự cần sự hợp tác giữa Chính phủ và tư nhân. Nhưng cái chính là, bằng việc luôn coi Chính phủ là một phần tất yếu nhưng thực ra -- phew -- khá là nhàm và thường có chút nguy hiểm theo kiểu quỷ quái. Tôi cho rằng chúng ta đang bị kìm hãm khả năng phát triển hợp tác Công-Tư theo hướng thực sự năng động. Kể cả những lời lẽ mà ta thường dùng để biện hộ cho khu vực công với việc hợp tác Công-Tư là để giảm thiểu rủi ro. Những điều mà khu vực công đã làm trong những ví dụ vừa rồi, và trong rất nhiều ví dụ nữa, những cái mà bản thân tôi và các đồng nghiệp khác cũng đang chú ý tới, là làm nhiều hơn thay vì tập trung vào giảm thiểu rủi ro. Giống với việc chấp nhận rủi ro đó thì đúng hơn. Nhận lấy nó. Đó quả thực là một ý nghĩ khác thường. Nhưng cũng phải nói rằng tôi chắc chắn các bạn cũng đã có những trải nghiệm với chính quyền địa phương, khu vực và quốc gia, và bạn sẽ kiểu như "Tôi cũng đã gặp công chức Kafkian kia rồi." Cả câu chuyện cận kề đấy, cũng gần như ở đó. Đó là một lời tiên tri mà tôi muốn nó xảy ra. Bằng việc nói về Chính phủ như là một phần không liên quan, nhàm chán, đôi khi chúng ta lập ra các tổ chức theo cách đó. Vì thế, điều bạn thực sự làm là tạo nên những tổ chức kinh doanh nhà nước kiểu như thế. DARPA, tổ chức đã tài trợ cho Internet và Siri, thực ra cũng đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, làm sao để chấp nhận thất bại, bởi vì bạn sẽ gặp thất bại. Bạn thất bại khi muốn đổi mới. Chỉ có 1/10 thí nghiệm là thành công. Và những nhà đầu tư mạo hiểm (V.C.) biết điều đó, và họ có thể tài trợ cho những tổn thất khác từ một trường hợp thành công có được.
And this brings me, actually, probably, to the biggest implication, and this has huge implications beyond innovation. If the state is more than just a market fixer, if it actually is a market shaper, and in doing that has had to take on this massive risk, what happened to the reward? We all know, if you've ever taken a finance course, the first thing you're taught is sort of the risk-reward relationship, and so some people are foolish enough or probably smart enough if they have time to wait, to actually invest in stocks, because they're higher risk which over time will make a greater reward than bonds, that whole risk-reward thing. Well, where's the reward for the state of having taken on these massive risks and actually been foolish enough to have done the Internet? The Internet was crazy. It really was. I mean, the probability of failure was massive. You had to be completely nuts to do it, and luckily, they were. Now, we don't even get to this question about rewards unless you actually depict the state as this risk-taker. And the problem is that economists often think, well, there is a reward back to the state. It's tax. You know, the companies will pay tax, the jobs they create will create growth so people who get those jobs and their incomes rise will come back to the state through the tax mechanism. Well, unfortunately, that's not true. Okay, it's not true because many of the jobs that are created go abroad. Globalization, and that's fine. We shouldn't be nationalistic. Let the jobs go where they have to go, perhaps. I mean, one can take a position on that. But also these companies that have actually had this massive benefit from the state -- Apple's a great example. They even got the first -- well, not the first, but 500,000 dollars actually went to Apple, the company, through this SBIC program, which predated the SBIR program, as well as, as I said before, all the technologies behind the iPhone. And yet we know they legally, as many other companies, pay very little tax back.
Và điều này dẫn tôi, gần như, hoàn toàn, đến với mối liên hệ lớn nhất, và đó cũng là mối liên hệ lớn hơn, vượt xa cả đổi mới. Nếu như Chính phủ không chỉ là một người ổn định thị trường, nếu họ thực sự là nhà định hình thị trường, và để làm việc đó phải mạo hiểm rất lớn, vậy thì phải làm gì với doanh lợi đây? Chúng ta đều rõ, nếu bạn chưa bao giờ có một khóa học về tài chính, thì điều đầu tiên bạn được dạy là sự đánh đổi giữa rủi ro và doanh lợi vì thế có vài người ngu ngốc đến mức hay gần như thông minh đến mức nếu có thời gian để chờ đợi, thì họ lại đầu tư vào chứng khoán, bởi họ chấp nhận rủi ro cao hơn việc mà qua thời gian sẽ tạo ra lợi nhuận còn nhiều hơn cả trái phiếu cái đó gọi là sự đánh đổi rủi ro-lợi nhuận. Vậy, lợi ích cho Chính phủ nằm ở đâu khi chấp nhận những rủi ro lớn đế như vậy khi ngu ngốc đến mức tài trợ cho cả Internet? Mạng Internet quả là điên đảo. Thực sự là như vậy. Ý tôi là xác suất thất bại rất lớn. Bạn phải thực sự giỏi mới có thể làm được điều đó, và may mắn là, chính phủ đã làm được. Hiện tại, chúng ta không cần trả lời câu hỏi về lợi ích này trừ khi bạn thực sự xem Chính phủ như là người chấp nhận rủi ro. Và vấn đề là những nhà kinh tế đó thường cho rằng, hẳn phải có một lợi ích đằng sau cho chính phủ. Đó là tiền thuế. Hẳn là, các công ty sẻ trả tiền thuế, việc làm họ tạo ra sẽ tạo ra tăng trưởng vì thế những người có việc làm và tiền lương tăng lên sẽ quay trở lại Chính phủ qua hệ thống Thuế. Thật không may là điều đó không hề đúng. Nó không đúng bởi vì có rất nhiều công việc được tạo ra ở nước ngoài. Toàn cầu hóa, và như thế đấy. Chúng ta không thể cứ theo chủ nghĩa dân tộc được. Hãy để cho việc làm đến nơi nó phải đến, có lẽ nên là thế. Ý tôi là, một người có thể đảm đương vị trí đó. Nhưng cũng nói luôn là những công ty này được hưởng lợi ích rất lớn từ phía Chính phủ -- Apple là một ví dụ điển hình. Họ còn giành được vị trí số 1 -- cũng không hẳn số 1, những 500.000 đô la đã đi vào Apple, vào công ty qua chương trình SBIC này, điều khiến chương trình SBIR bị lùi ngày lại, cũng giống như tôi đã đề cập, tất cả các công nghệ phía sau iPhone. Và dù chúng ta biết rõ là hợp pháp, như nhiều công ty khác, trả rất ít tiền thuế.
So what we really need to actually rethink is should there perhaps be a return-generating mechanism that's much more direct than tax. Why not? It could happen perhaps through equity. This, by the way, in the countries that are actually thinking about this strategically, countries like Finland in Scandinavia, but also in China and Brazil, they're retaining equity in these investments. Sitra funded Nokia, kept equity, made a lot of money, it's a public funding agency in Finland, which then funded the next round of Nokias. The Brazilian Development Bank, which is providing huge amounts of funds today to clean technology, they just announced a $56 billion program for the future on this, is retaining equity in these investments. So to put it provocatively, had the U.S. government thought about this, and maybe just brought back just something called an innovation fund, you can bet that, you know, if even just .05 percent of the profits from what the Internet produced had come back to that innovation fund, there would be so much more money to spend today on green technology. Instead, many of the state budgets which in theory are trying to do that are being constrained. But perhaps even more important, we heard before about the one percent, the 99 percent. If the state is thought about in this more strategic way, as one of the lead players in the value creation mechanism, because that's what we're talking about, right? Who are the different players in creating value in the economy, and is the state's role, has it been sort of dismissed as being a backseat player? If we can actually have a broader theory of value creation and allow us to actually admit what the state has been doing and reap something back, it might just be that in the next round, and I hope that we all hope that the next big revolution will in fact be green, that that period of growth will not only be smart, innovation-led, not only green, but also more inclusive, so that the public schools in places like Silicon Valley can actually also benefit from that growth, because they have not.
Vì thế, cái mà chúng ta cần phải nghĩ lại là nên chăng có một cơ cấu sản sinh doanh thu trực tiếp hơn thuế không. Tại sao không? Điều đó có thể xảy ra qua vốn cổ phần. Điều này, bằng cách đó, tại các quốc gia người ta đang thực sự nghĩ đến điều này một cách chiến lược, như Phần Lan ở Bắc Âu, hay như Trung Quốc hay Brazil, họ đều đang duy trì cổ phần ở những khoản đầu tư này. Sitra tài trợ cho Nokia, giữ cổ phiếu, kiếm được rất nhiều tiền, đó là một công ty tài trợ công ở Phần Lan, công ty mà sau đó đã tài trợ cho chu kỳ tiếp theo của Nokia. Ngân hàng phát triển Brazil, nơi đang cung cấp một lượng tiền lớn cho công nghệ xanh, như họ vừa công bố một chương trình 56 tỷ trong tương lai dành cho lĩnh vực này, cũng đang nắm giữ cổ phiếu trong những khoản đầu tư nói trên, Thú vị hơn, chính quyền Mỹ cũng đã suy nghĩ về nó, và có khi đã mang về cái gọi là Quỹ đổi mới, bạn có thể chắc chắn về điều đó, nếu chỉ cần 0.05% lợi nhuận từ những gì mà mạng Internet mang lại quay trở lại quỹ đổi mới đó, thì sẽ còn cả khối tiền để chi ra ngày nay cho công nghệ xanh. Thay vào đó, nhiều ngân sách nhà nước mà theo lý thuyết đang cố đi theo hướng đó lại đang bị hạn chế. Nhưng có lẽ quan trọng hơn hết, chúng ta cũng đã nghe nói đến quy luật 1% đại diện cho 99% Nếu như nhà nước được xem xét theo hướng chiến lược như thế này, giống như một trong những cầu thủ tiên phong trong cơ cấu tạo ra giá trị bởi vì đó là điều mà chúng ra đang nói đến, phải không? Ai là người chơi khác biệt trong việc tạo ra giá trị trong nền kinh tế, và đóng vai trò như Chính phủ, ai đã bị đào thải và trở thành người chơi dự bị? Nếu như chúng ta thực sự có thể nghĩ ra một học thuyết có giá trị rộng hơn và cho phép chấp nhận những gì mà Nhà nước đã và đang làm được, thu về được thì có lẽ cũng chỉ cần làm vậy ở những chu kỳ tiếp theo, và tôi cũng mong rằng tất cả chúng ta đều đang hướng đến một cuộc cải cách lớn thực sự xanh, thực sự vì môi trường, giai đoạn mà chu kỳ tăng trưởng sẽ không chỉ mạnh mẽ, dẫn đầu xu thế, không chỉ xanh, mà còn bao quát hơn, để các lĩnh vực công ở những nơi như Thung lũng Silicon cũng có thể được lợi từ sự tăng trưởng đó, bởi họ đang không làm được như vậy.
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)