In the northwest corner of the United States, right up near the Canadian border, there's a little town called Libby, Montana, and it's surrounded by pine trees and lakes and just amazing wildlife and these enormous trees that scream up into the sky. And in there is a little town called Libby, which I visited, which feels kind of lonely, a little isolated. And in Libby, Montana, there's a rather unusual woman named Gayla Benefield. She always felt a little bit of an outsider, although she's been there almost all her life, a woman of Russian extraction. She told me when she went to school, she was the only girl who ever chose to do mechanical drawing. Later in life, she got a job going house to house reading utility meters -- gas meters, electricity meters. And she was doing the work in the middle of the day, and one thing particularly caught her notice, which was, in the middle of the day she met a lot of men who were at home, middle aged, late middle aged, and a lot of them seemed to be on oxygen tanks. It struck her as strange. Then, a few years later, her father died at the age of 59, five days before he was due to receive his pension. He'd been a miner. She thought he must just have been worn out by the work. But then a few years later, her mother died, and that seemed stranger still, because her mother came from a long line of people who just seemed to live forever. In fact, Gayla's uncle is still alive to this day, and learning how to waltz. It didn't make sense that Gayla's mother should die so young. It was an anomaly, and she kept puzzling over anomalies. And as she did, other ones came to mind. She remembered, for example, when her mother had broken a leg and went into the hospital, and she had a lot of x-rays, and two of them were leg x-rays, which made sense, but six of them were chest x-rays, which didn't. She puzzled and puzzled over every piece of her life and her parents' life, trying to understand what she was seeing. She thought about her town. The town had a vermiculite mine in it. Vermiculite was used for soil conditioners, to make plants grow faster and better. Vermiculite was used to insulate lofts, huge amounts of it put under the roof to keep houses warm during the long Montana winters. Vermiculite was in the playground. It was in the football ground. It was in the skating rink. What she didn't learn until she started working this problem is vermiculite is a very toxic form of asbestos. When she figured out the puzzle, she started telling everyone she could what had happened, what had been done to her parents and to the people that she saw on oxygen tanks at home in the afternoons. But she was really amazed. She thought, when everybody knows, they'll want to do something, but actually nobody wanted to know. In fact, she became so annoying as she kept insisting on telling this story to her neighbors, to her friends, to other people in the community, that eventually a bunch of them got together and they made a bumper sticker, which they proudly displayed on their cars, which said, "Yes, I'm from Libby, Montana, and no, I don't have asbestosis." But Gayla didn't stop. She kept doing research. The advent of the Internet definitely helped her. She talked to anybody she could. She argued and argued, and finally she struck lucky when a researcher came through town studying the history of mines in the area, and she told him her story, and at first, of course, like everyone, he didn't believe her, but he went back to Seattle and he did his own research and he realized that she was right. So now she had an ally. Nevertheless, people still didn't want to know. They said things like, "Well, if it were really dangerous, someone would have told us." "If that's really why everyone was dying, the doctors would have told us." Some of the guys used to very heavy jobs said, "I don't want to be a victim. I can't possibly be a victim, and anyway, every industry has its accidents." But still Gayla went on, and finally she succeeded in getting a federal agency to come to town and to screen the inhabitants of the town -- 15,000 people -- and what they discovered was that the town had a mortality rate 80 times higher than anywhere in the United States. That was in 2002, and even at that moment, no one raised their hand to say, "Gayla, look in the playground where your grandchildren are playing. It's lined with vermiculite." This wasn't ignorance. It was willful blindness. Willful blindness is a legal concept which means, if there's information that you could know and you should know but you somehow manage not to know, the law deems that you're willfully blind. You have chosen not to know. There's a lot of willful blindness around these days. You can see willful blindness in banks, when thousands of people sold mortgages to people who couldn't afford them. You could see them in banks when interest rates were manipulated and everyone around knew what was going on, but everyone studiously ignored it. You can see willful blindness in the Catholic Church, where decades of child abuse went ignored. You could see willful blindness in the run-up to the Iraq War. Willful blindness exists on epic scales like those, and it also exists on very small scales, in people's families, in people's homes and communities, and particularly in organizations and institutions. Companies that have been studied for willful blindness can be asked questions like, "Are there issues at work that people are afraid to raise?" And when academics have done studies like this of corporations in the United States, what they find is 85 percent of people say yes. Eighty-five percent of people know there's a problem, but they won't say anything. And when I duplicated the research in Europe, asking all the same questions, I found exactly the same number. Eighty-five percent. That's a lot of silence. It's a lot of blindness. And what's really interesting is that when I go to companies in Switzerland, they tell me, "This is a uniquely Swiss problem." And when I go to Germany, they say, "Oh yes, this is the German disease." And when I go to companies in England, they say, "Oh, yeah, the British are really bad at this." And the truth is, this is a human problem. We're all, under certain circumstances, willfully blind. What the research shows is that some people are blind out of fear. They're afraid of retaliation. And some people are blind because they think, well, seeing anything is just futile. Nothing's ever going to change. If we make a protest, if we protest against the Iraq War, nothing changes, so why bother? Better not to see this stuff at all. And the recurrent theme that I encounter all the time is people say, "Well, you know, the people who do see, they're whistleblowers, and we all know what happens to them." So there's this profound mythology around whistleblowers which says, first of all, they're all crazy. But what I've found going around the world and talking to whistleblowers is, actually, they're very loyal and quite often very conservative people. They're hugely dedicated to the institutions that they work for, and the reason that they speak up, the reason they insist on seeing, is because they care so much about the institution and want to keep it healthy. And the other thing that people often say about whistleblowers is, "Well, there's no point, because you see what happens to them. They are crushed. Nobody would want to go through something like that." And yet, when I talk to whistleblowers, the recurrent tone that I hear is pride. I think of Joe Darby. We all remember the photographs of Abu Ghraib, which so shocked the world and showed the kind of war that was being fought in Iraq. But I wonder who remembers Joe Darby, the very obedient, good soldier who found those photographs and handed them in. And he said, "You know, I'm not the kind of guy to rat people out, but some things just cross the line. Ignorance is bliss, they say, but you can't put up with things like this." I talked to Steve Bolsin, a British doctor, who fought for five years to draw attention to a dangerous surgeon who was killing babies. And I asked him why he did it, and he said, "Well, it was really my daughter who prompted me to do it. She came up to me one night, and she just said, 'Dad, you can't let the kids die.'" Or I think of Cynthia Thomas, a really loyal army daughter and army wife, who, as she saw her friends and relations coming back from the Iraq War, was so shocked by their mental condition and the refusal of the military to recognize and acknowledge post-traumatic stress syndrome that she set up a cafe in the middle of a military town to give them legal, psychological and medical assistance. And she said to me, she said, "You know, Margaret, I always used to say I didn't know what I wanted to be when I grow up. But I've found myself in this cause, and I'll never be the same." We all enjoy so many freedoms today, hard-won freedoms: the freedom to write and publish without fear of censorship, a freedom that wasn't here the last time I came to Hungary; a freedom to vote, which women in particular had to fight so hard for; the freedom for people of different ethnicities and cultures and sexual orientation to live the way that they want. But freedom doesn't exist if you don't use it, and what whistleblowers do, and what people like Gayla Benefield do is they use the freedom that they have. And what they're very prepared to do is recognize that yes, this is going to be an argument, and yes I'm going to have a lot of rows with my neighbors and my colleagues and my friends, but I'm going to become very good at this conflict. I'm going to take on the naysayers, because they'll make my argument better and stronger. I can collaborate with my opponents to become better at what I do. These are people of immense persistence, incredible patience, and an absolute determination not to be blind and not to be silent. When I went to Libby, Montana, I visited the asbestosis clinic that Gayla Benefield brought into being, a place where at first some of the people who wanted help and needed medical attention went in the back door because they didn't want to acknowledge that she'd been right. I sat in a diner, and I watched as trucks drove up and down the highway, carting away the earth out of gardens and replacing it with fresh, uncontaminated soil. I took my 12-year-old daughter with me, because I really wanted her to meet Gayla. And she said, "Why? What's the big deal?" I said, "She's not a movie star, and she's not a celebrity, and she's not an expert, and Gayla's the first person who'd say she's not a saint. The really important thing about Gayla is she is ordinary. She's like you, and she's like me. She had freedom, and she was ready to use it." Thank you very much. (Applause)
Ở phía tây bắc nước Mỹ ngay phía trên gần biên giới Canada, có một thị trấn nhỏ có tên là Libby, Montana và thị trấn được bao quanh bởi những cây thông và hồ nước đúng là một cuộc sống hoang dã thú vị với những cây cao chọc trời khổng lồ. Và có một thị trấn nhỏ có tên là Libby nơi mà tôi đã tới thăm, nơi tạo cảm giác cô đơn, một nơi hơi hẻo lánh. Và ở Libby, Montana, có một người phụ nữ hơi khác thường tên là Gayla Benefield. Cô ấy luôn cảm thấy mình là một kẻ ngoài cuộc, khó thể hoà nhập, mặc dù cô hầu như sống ở đây suốt cả cuộc đời, một người phụ nữ gốc Nga Cô ấy nói với tôi rằng khi cô ấy đi học, cô ấy là cô gái duy nhất chọn nghề vẽ kỹ thuật. Về sau, công việc buộc cô ấy đi từ nhà này sang nhà kia, tìm hiểu những vấn đề về chỉ số ga, điện. Và giữa một ngày cô ấy đang làm việc, một điều đặc biệt làm cô ấy chú ý, đó là vào ban ngày mà cô ấy gặp nhiều người đang ở nhà, họ ở độ tuổi trung niên, ở cuối độ tuổi trung niên, và nhiều trong số họ trông như là đang phải dùng bình thở oxy. Cô ấy lấy làm lạ. Một vài năm sau đó, cha cô ấy chết ở tuổi 59, chỉ năm ngày trước khi đến ngày nhận được trợ cấp lương hưu. Ông ấy đã từng là một thợ mỏ. Cố ấy đã nghĩ cha mình bị kiệt sức vì công việc. Nhưng sau đó vài năm, mẹ cô ấy chết, và điều này cũng có vẻ kì lạ, bởi vì mẹ cô ấy xuất phát từ một dòng họ gồm toàn những người dường như có thể sống mãi mãi. Thật vậy, cậu của Gayla vẫn còn sống đến tận ngày nay và đang theo học nhảy điệu van. Thật vô lý khi mẹ của Gayla phải chết trẻ như vậy. Đó là điều không bình thường, và cô ấy không ngừng tìm cách giải thích những điều bất thường này. Và khi tiến hành nó, có những ý nghĩ khác xuất hiện lại trong đầu cô. Ví dụ như cô ấy nhớ ra khi mẹ cô ấy bị gãy chân và đến bệnh viện, bà đã được cho chụp x-quang rất nhiều, và hai trong số những lần chụp đó là chụp x-quang chân, điều này là có thể hiểu được, nhưng sáu trong số đó là chụp x-quang ngực, điều này thì thật khó hiểu. Cô ấy đã tìm cách lý giải và lý giải từng mảnh ghép của cuộc đời mình và của cha mẹ cô, cố gắng hiểu những gì cô ấy đã nhìn thấy Có ấy nghĩ đến thị trấn của mình. Trong thị trấn có một cái mỏ chất khoáng ở đó. Chất khoáng được dùng để làm cho đất màu mỡ, làm cho cây trồng phát triển nhanh hơn và tốt hơn. Chất khoáng dùng để phủ lên gác xép, một lượng lớn chất khoáng được đặt ngay dưới mái nhà để giữ cho nhà ấm áp trong suốt mùa đông dài ở Montana. Chất khoáng còn có ở sân chơi thể thao. Nó có ở sân đá banh. Nó có ở sân trượt patanh. Điều mà cô ấy chưa biết được cho đến khi bắt đầu xem xét vấn đề này đó là chất khoáng là một dạng rất độc của ami-ăng Khi cô ấy giải thích được câu hỏi hóc búa đó, cô ấy bắt đầu nói với bất cứ ai có thể về chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy đến với cha mẹ cô ấy và với những người cô ấy đã từng thấy phải dùng bình thở ô-xy tại nhà vào giữa trưa. Nhưng cô ấy thật kinh ngạc. Cô ấy nghĩ khi mọi người biết, họ sẽ muốn làm một điều gì đó, nhưng thật ra thì không ai muốn biết cả. Thật vậy, cô trở thành người gây phiền toái khi cứ kể đi kể lại câu chuyện này với hàng xóm, bạn bè và những người trong cộng đồng của mình, rằng nếu họ hợp sức lại và họ sẽ có được một tấm bảng, , điều mà họ sẽ rất đỗi tự hào trưng ra trên chiếc xe hơi của mình, và nói "Vâng, tôi sống ở Libby, Montana, và không, tôi không bịnhiễm ami-ăng." Nhưng Gayla không dừng lại ở đó. Cô ấy tiếp tục nghiên cứu. Sự xuất hiện của Internet thật sự đã giúp cô. Có ấy đã nói với bất cứ ai có thể. Cô ấy tranh luận, tranh luận và cuối cùng cô ấy hết sức may mắn khi có một nhà nghiên cứu đến thị trấn để tìm hiểu về lịch sử các khu mỏ trong khu vực, và cô ấy nói với ông ta câu chuyện của cô ấy, và lúc đầu, tất nhiên rồi, như tất cả những người khác, ông ta không tin cô. nhưng ông ấy quay về Seatle và tiến hành nghiên cứu của mình ông nhận ra rằng cô đã đúng. Thế là giờ đây cô ấy đã có 1 đồng minh. Tuy nhiên, mọi người vẫ tiếp tục không muốn biết về điều này. Họ nói những điều đại loại như, "Được rồi, nếu điều này thật sự nguy hiểm, lẽ ra phải có ai đó nói với chúng ta chứ." "Nếu điều này thật sự là lý do mọi người ở đây đang chết dần, các bác sĩ phải nói cho chúng ta biết chứ." Một số người vốn đã quen với những công việc nặng nhọc lại bảo rằng, "Tôi không muốn là nạn nhân. Tôi không thể là nạn nhân, và thật ra, ngành nghề nào cũng có những tai nạn rủi ro của nó." Nhưng Gayla vẫn kiên trì tiếp tục, và cuối cùng cô ấy đã thành công khi mời được một cơ quan liên bang đến thị trấn và xét nghiệm những người dân ở đây -- 15.000 người -- và họ phát hiện ra rằng tỷ lệ tử vong của thị trấn này cao hơn 80 lần so với những nơi khác của nước Mỹ. Đó là vào năm 2002, và thậm chí vào thời điểm đó, không một ai giơ tay lên để nói rằng, "Gayla, hãy nhìn vào sân chơi mà con cháu của cô đang vui chơi nó được lót bằng khoáng chất." Điều này không phải không được biết. Đó là sự cố tình nhắm mắt làm ngơ. Theo pháp luật, "cố tình không biết" là một khái niệm có nghĩa là, nếu có một thông tin nào mà bạn có thể biết và nên biết nhưng bạn thu xếp một phần nào đó để không biết đế đến nó, luật pháp cho đó là bạn đã "cố tình không biết". Bạn đã tự chọn để không biết. Ngày nay, có rất nhiều trường hợp "cố tình không biết". Bạn có thể "cố tình không biết" trong ngân hàng, khi hàng ngàn người bán tài sản thế chấp cho nhưng người không thể mua được chúng. Bạn có thể thấy chúng trong ngân hàng khi tỷ suất lãi bị thao túng và mọi người xung quanh biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mọi người cố tình không nhận ra nó. Bạn có thể thấy "cố tình không biết" trong nhà thờ Thiên Chúa giáo, nơi mà hàng thập kỷ những trẻ em bị lạm dụng bị bỏ lơ. Bạn có thể thấy "cố tình không biết" trong cuộc chuẩn bị cho chiến tranh Iraq. "Cố tình không biết" tồn tại trong những thước đo tầm cỡ như thế này, và nó cũng hiện hữu với quy mô nhỏ, trong gia đình, trong nhà và trong cộng đồng con người và đặc biệt là trong cùng một tổ chức, cùng một cơ quan. Các công ty có đã tìm hiểu về "cố tình không biết" có thể đặt ra những câu hỏi như thế này, "Có vấn đề nào trong công việc mà mọi người sợ nói ra không?" Và khi những viện khoa học-hàn lâm tiến hành những nghiên cứu như thế này trong các tổ chức kinh doanh ở Mỹ, họ tìm ra là có đến 85% người trả lới "Có". 85% người biết có vấn đề, nhưng họ không nói gì cả. Và khi tôi làm nghiên cứu giống vậy ở châu Âu, hỏi mọi người cùng câu hỏi đó, tôi cùng tìm được cùng một kết quả. 85%. Có quá nhiều sự im lặng. Có quá nhiều sự làm ngơ. Và thật là thú vị khi tôi đến những công ty ở Thuỵ Sĩ họ nói với tôi, "Đây là vấn đề chỉ có ở Thuỵ Sĩ." Và khi tôi đến Đức, họ nói "Ồ vâng, đây là căn bệnh của Đức." Và khi tôi đến Anh, họ nói, "Ồ vâng, người Anh thật tệ trong chuyện này." Và sự thật thì đây là vấn đề của loài người. Tất cả chúng ra, trong một vài hoàn cảnh nào đó, cố tình nhắm mắt làm ngơ. Nghiên cứu đã chỉ cho thấy rằng khi người nào đó "cố tình không biết" vì sợ. Họ sợ bị trả đũa. Và vài người nhắm mắt làm ngơ vì họ nghĩ, chà, thấy một điều gì đó thật ra là vô nghĩa. Sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Nếu chúng ta chống đối, nếu chúng ta chống đối lại chiến tranh Iraq, sẽ chẳng có gì thay đổi cả, vì vậy tại sao lại phải quan tâm đến nó? Tốt hơn là không thấy gì cả. Và cái câu lập đi lập lại mà tôi đã nghe suốt từ mọi người đó là, " Ừ thì như bạn biết đó, những người nhìn thấy, họ là những người tiết lộ thông tin nội bộ, và tất cả chúng ta đều biết chuyện gì sẽ xảy đến với họ." Do đó có một huyền thoại thâm thuý xung quanh những người tiết lộ thông tin nội bộ trước hết, họ là những người điên rồ. Nhưng những gì tôi tìm thấy khi đi vòng quanh thế giới ,nói chuyện với những người tiết lộ thông tin nội bộ đó là, họ là những người rất trung thành và vô cùng thận trọng. Họ rất tận tuỵ với những cơ quan nơi họ đang làm việc, và lý do khiến họ phải nói ra, lý do khiến họ khăng khăng phải nhìn thấy, là bởi vì họ quá quan tâm đến cơ quan của mình và muốn giữ cho cơ quan mình lành mạnh. Và một điều khác mà mọi người thường nói về những người hay tiết lộ thông tin nội bộ là "Không có giá trị gì, bởi vì bạn thấy những gì xảy đến với họ. Họ bị trù dập. Không ai muốn trải qua những điều như vậy." Thế nhưng, khi tôi nói chuyện với những người hay tiết lộ thông tin nội bộ, Cách diễn đạt tôi nghe được từ họ là sự tự hào. Tôi nghĩ đến Joe Darby. Tất cả chúng ta đều nhớ những bức ảnh của Abu Ghraib đã làm kinh hoàng cả thế giới và chỉ cho thấy cái kiểu chiến tranh đang diễn ra ở Iraq. Nhưng tôi tự hỏi ai còn nhớ đến Joe Darby, một người lính rất tốt và biết tuân lệnh người đã tìm thấy những bức ảnh này và đem nộp chúng. Và anh ấy nói, "Bạn biết đó, tôi không phải loại người phản bội. Nhưng có cái gì đó đã đi quá giới hạn ở đây Họ cho rằng "không biết" là niềm hạnh phúc nhất nhưng bạn không thể kiên nhẫn chịu đựng những điều như thế." Tôi đã nói chuyện với Steve Bolsin, một bác sĩ người Anh, người đã đấu tranh trong năm năm để khiến mọi người chú ý đến một nhà phẫn thuật nguy hiểm đang giết chết các em bé. Và tôi hỏi ông tại sao ông làm vậy, ông ấy nói, "Thật ra chính con gái tôi đã thúc giục tôi làm việc này. Một đêm, nó chạy đến trước mặt tôi và nói, "Bố ơi, bố không thể cứ để những đứa trẻ chết như vậy được." Hoặc tôi nghĩ đến Cynthia Thomas, một người con gái và một ngươi vợ trung thành của quân đội, khi thấy bạn bè và người thân trở về từ cuộc chiến tranh Iraq, cô đã rất sốc bởi tình trạng tinh thần của họ và sự khước từ của quân đội trong việc chấp nhận và ghi ơn các trường hợp mắc hội chứng căng thẳng sau chấn thương , thế là cô ấy lập ra một quán cafe giữa khu quân sự để cung cấp cho họ một sự hỗ trợ y tế, tâm lý và pháp luật. Và cô ấy nói với tôi, "Bạn biết không, Margaret, tôi đã từng nói rằng tôi không biết mình muốn trở thành ai khi lớn lên. Nhưng tôi đã tìm thấy chính mình trong cái nghiệp này, và tôi sẽ không bao giờ còn là tôi trước kia nữa." Ngày nay chúng ta được hưởng thụ rất nhiều sự tự do, sự tự do mà phải rất khó khăn để có được: sự tự do được viết và công bố mà không sợ bị kiểm duyệt, sự tự do mà trước đây chưa từng có, trong lần cuối cùng tôi đến Hungary; sự tự do được bầu cử, mà đặc biệt là phụ nữ đã phải đấu tranh quyết liệt để có được; sự tự do mà con người với những chủng tộc, văn hoá khác nhau và giới tính khác nhau được sống theo cách mà họ muốn. Nhưng tự do sẽ không tồn tại nếu bạn không sử dụng đến nó, và đó là những gì những người tiết lộ bí mật nội bộ đã làm, và điều mà những người như Gayla Benefield đã làm đó là sử dụng sự tự do mà họ có. Và điều mà họ đã rất sẵn sàng để làm là thừa nhận, rằng, vâng, đó sẽ là một sự tranh luận, và vâng, tôi sẽ có rất nhiều cuộc tranh luận với hàng xóm và đồng nghiệp, bạn bè của mình, nhưng tôi sẽ trở nên rất giỏi về vấn đề này. Tôi sẽ thách đấu với những kẻ hoài nghi, bởi vì họ sẽ khiến lập luận của tôi tốt hơn và mạnh mẽ hơn. Tôi có thể cộng tác với đối thủ của mình để trở nên giỏi hơn trong những gì mình đang làm. Đây là những người thật sự kiên trì, kiên nhẫn một cách đáng kinh ngạc, và hoàn toàn quyết tâm để không nhắm mắt và không im lặng. Khi tôi đến Libby, Montana, Tôi ghé thăm những phòng khám ami-ăng mà Gayla Benefield dựng nên, một nơi mà. trong những ngày đầu, những người muốn được giúp đỡ, cần sự chăm sóc y khoa đã tìm đến bởi vì họ không muốn chấp nhận rằng cô ấy đã đúng. Tôi ngồi trong một quán ăn và nhìn những xe tải chạy qua lại trên đường cao tốc, chở đất cát ra khỏi các khu vườn và thay vào đó loại đất tươi mới và không bị ô nhiễm. Tôi dẫn theo đứa con gái 12 tuổi đii cùng với mình, bởi vì tôi thật sự muốn nó gặp Gayla. Và nó nói: "Tại sao? Có chuyện gì to tát vậy mẹ ?" Tôi nói "Cô ấy không phải là ngôi sao điện ảnh, và cô ấy cũng không nổi tiếng, cô ấy không phải là một chuyên gia, và Gayla là người đầu tiên nói cô ấy không phải là nữ thánh. Điều thật sự quan trọng về Gayla đó là cô ấy thật bình thường. Cô ấy như con, cô ấy như mẹ. Cô ấy có tự do và cô ấy sẵn sàng sử dụng nó.: Xin cám ơn các bạn rất nhiều. (tiếng khán giả vỗ tay)