Marco Tempest: What I'd like to show you today is something in the way of an experiment. Today's its debut. It's a demonstration of augmented reality. And the visuals you're about to see are not prerecorded. They are live and reacting to me in real time. I like to think of it as a kind of technological magic. So fingers crossed. And keep your eyes on the big screen.
Marco Tempest: Cái tôi muốn cho các bạn xem ngày hôm nay là một thứ đang được thí nghiệm. Hôm nay là lần đầu nó ra mắt công chúng. Một cuộc trình diễn 'hiện thực mở rộng.' Và tất cả những gì bạn sắp thấy đây không hề được quay trước. Chúng đều thực, trực tiếp và phản ứng lại với tôi tại chỗ. Tôi thích coi đây là một loại phép màu công nghệ. Thế, bắt tay cầu nguyện nhé. Và xin hãy chú ý nhìn màn hình lớn.
Augmented reality is the melding of the real world with computer-generated imagery. It seems the perfect medium to investigate magic and ask, why, in a technological age, we continue to have this magical sense of wonder. Magic is deception, but it is a deception we enjoy. To enjoy being deceived, an audience must first suspend its disbelief. It was the poet Samuel Taylor Coleridge who first suggested this receptive state of mind.
Hiện thực mở rộng là sự hòa lẫn của thế giới thực vào hình ảnh do máy tính tạo nên. Có lẽ nó là môi trường hoàn hảo để nghiên cứu ảo thuật và tự hỏi, tại sao, trong kỉ nguyên công nghệ, ta tiếp tục trải nghiệm cảm giác kinh ngạc màu nhiệm ấy. Ảo thuật là mẹo lừa dối, nhưng là mẹo lừa dối khiến ta thích thú. Để có thể thích thú với việc bị lừa, người khán giả trước hết phải dẹp nỗi hoài nghi qua một bên. Nhà thơ Samuel Taylor Colerige là người đầu tiên đề xuất trạng thái tinh thần sẵn sàng tiếp nhận này.
Samuel Taylor Coleridge: I try to convey a semblance of truth in my writing to produce for these shadows of the imagination a willing suspension of disbelief that, for a moment, constitutes poetic faith.
Samuel Taylor Coleridge: Tôi cố gắng khiến các tác phẩm của mình trông có vẻ thực để khiến người ta, khi đọc các tác phẩm -- hình bóng của trí tưởng tượng này, tự nguyện dẹp hoài nghi qua một bên, hành động ấy, trong giây lát, chính là niềm tin vào thi ca.
MT: This faith in the fictional is essential for any kind of theatrical experience. Without it, a script is just words. Augmented reality is just the latest technology. And sleight of hand is just an artful demonstration of dexterity. We are all very good at suspending our disbelief. We do it every day, while reading novels, watching television or going to the movies. We willingly enter fictional worlds where we cheer our heroes and cry for friends we never had. Without this ability there is no magic.
MT: Niềm tin vào tính hư cấu như thế này là thiết yếu với bất kì trải nghiệm sân khấu nào. Không có nó, một kịch bản chỉ là các từ ghép lại. Hiện thực mở rộng chỉ là một công nghệ mới nhất. Và mánh khóe của bàn tay chỉ đơn thuần là trò uốn dẻo đầy nghệ thuật mà thôi. Chúng ta đều rất giỏi dẹp hoài nghi qua một bên. Chúng ta làm điều đó hàng ngày, khi đọc tiểu thuyết, xem tivi, hay đi rạp xem phim. Chúng ta sẵn lòng đi vào những thế giới hư cấu, ở đó ta cổ vũ cho các anh hùng và khóc thương những người bạn ta chưa hề có. Không có khả năng này thì không có ảo thuật.
It was Jean Robert-Houdin, France's greatest illusionist, who first recognized the role of the magician as a storyteller. He said something that I've posted on the wall of my studio.
Jean Robert-Houdin, nhà ảo thuật vĩ đại nhất của Pháp, là người đầu tiên ghi nhận vai trò là người kể chuyện của một ảo thuật gia. Ông nói một điều mà tôi đã dán lên tường studio của tôi.
Jean Robert-Houdin: A conjurer is not a juggler. He is an actor playing the part of a magician.
Jean Robert-Houdin: Người làm ảo thuật không phải nghệ sĩ tung hứng. Anh ta là một diễn viên đang đóng vai ảo thuật gia.
MT: Which means magic is theater and every trick is a story. The tricks of magic follow the archetypes of narrative fiction. There are tales of creation and loss, death and resurrection, and obstacles that must be overcome. Now many of them are intensely dramatic. Magicians play with fire and steel, defy the fury of the buzzsaw, dare to catch a bullet or attempt a deadly escape. But audiences don't come to see the magician die, they come to see him live. Because the best stories always have a happy ending.
MT: Điều đó nghĩa là ảo thuật cũng như sân khấu điện ảnh và mỗi một trò đùa là một câu chuyện. Các trò mẹo trong ảo thuật dựa trên nguyên mẫu là truyện tường thuật hư cấu. Có những chuyện kể về sinh và diệt, tử biệt và hồi sinh, và các chướng ngại vật cần phải vượt qua. Nào, rất nhiều trong số chúng vô cùng kịch tính. Ảo thuật gia chơi đùa với lửa và thép, bất chấp cơn thịnh nộ của lưỡi cưa, dám tay không bắt đạn, hoặc thử trốn thoát trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng khán giả không đến để xem ảo thuật gia lăn ra chết, họ đến để thấy anh ta còn sống nhăn. Bởi vì những câu chuyện hay nhất luôn kết thúc có hậu.
The tricks of magic have one special element. They are stories with a twist. Now Edward de Bono argued that our brains are pattern matching machines. He said that magicians deliberately exploit the way their audiences think.
Các trò mẹo ảo thuật có một yếu tố đặc biệt. Chúng là những câu chuyện có một nút thắt. Edward de Bono tranh luận rằng não của chúng ta là những cỗ máy tuân theo kiểu mẫu. Ông nói rằng ảo thuật gia cố tình khai thác cách khán giả hay nghĩ.
Edward de Bono: Stage magic relies almost wholly on the momentum error. The audience is led to make assumptions or elaborations that are perfectly reasonable, but do not, in fact, match what is being done in front of them.
Edward de Bono: Ảo thuật sân khấu phụ thuộc gần như hoàn toàn vào lỗi theo đà. Khán giả được dẫn dắt tới việc đưa ra những giả thuyết hoặc phát triển hoàn toàn hợp lí, nhưng trên thực tế, không giống với những gì đang được diễn trước mặt họ.
MT: In that respect, magic tricks are like jokes. Jokes lead us down a path to an expected destination. But when the scenario we have imagined suddenly flips into something entirely unexpected, we laugh. The same thing happens when people watch magic tricks. The finale defies logic, gives new insight into the problem, and audiences express their amazement with laughter. It's fun to be fooled.
MT: Về khía cạnh đó, trò ảo thuật cũng như truyện cười. Truyện cười dẫn dắt ta đi tới một đích đến ta đoán trước. Nhưng khi viễn cảnh ta tưởng tượng nên đột ngột xoay 180 độ thành cái gì đó hoàn toàn bất ngờ, ta phá ra cười. Điều tương tự xảy ra khi người ta xem diễn ảo thuật. Cái kết không tuân theo logic thông thường, cho ta cái nhìn sâu sắc mới vào vấn đề, và khán giả thể hiện sự kinh ngạc của họ bằng tiếng cười. Bị lừa cũng thật thú vị.
One of the key qualities of all stories is that they're made to be shared. We feel compelled to tell them. When I do a trick at a party -- (Laughter) that person will immediately pull their friend over and ask me to do it again. They want to share the experience. That makes my job more difficult, because, if I want to surprise them, I need to tell a story that starts the same, but ends differently -- a trick with a twist on a twist. It keeps me busy.
Một trong những tính chất cốt yếu của tất cả các câu chuyện là chúng được tạo ra để được chia sẻ. Chúng ta thấy bắt buộc cần phải kể chúng. Khi tôi diễn một trò ở một buổi tiệc -- (Tiếng cười) người đó sẽ ngay lập tức kéo bạn họ tới và đề nghị tôi diễn lại. Họ muốn chia sẻ trải nghiệm ấy. Điều này khiến công việc của tôi khó khăn hơn nhiều, bởi vì, nếu tôi muốn làm họ ngạc nhiên, tôi cần kể một câu chuyện có cùng mở bài, nhưng kết thúc lại khác đi -- một trò mẹo có nút thắt trên một nút thắt khác. Điều này khiến tôi luôn tất bật.
Now experts believe that stories go beyond our capacity for keeping us entertained. We think in narrative structures. We connect events and emotions and instinctively transform them into a sequence that can be easily understood. It's a uniquely human achievement. We all want to share our stories, whether it is the trick we saw at the party, the bad day at the office or the beautiful sunset we saw on vacation.
Các chuyên gia tin rằng các câu chuyện còn đi xa hơn khả năng tự giải trí của chúng ta. Chúng ta nghĩ theo các cấu trúc kể chuyện. Chúng ta liên kết sự việc và cảm xúc và vô thức chuyển hóa chúng thành một chuỗi mà ta dễ dàng hiểu được. Đây là một thành tựu riêng chỉ con người có. Chúng ta đều muốn chia sẻ các câu chuyện, dù đó là trò mẹo ta thấy ở bữa tiệc, hay một ngày tồi tệ ở cơ quan, hay cảnh mặt trời lặn mê li ta thấy khi đi nghỉ.
Today, thanks to technology, we can share those stories as never before, by email, Facebook, blogs, tweets, on TED.com. The tools of social networking, these are the digital campfires around which the audience gathers to hear our story. We turn facts into similes and metaphors, and even fantasies. We polish the rough edges of our lives so that they feel whole. Our stories make us the people we are and, sometimes, the people we want to be. They give us our identity and a sense of community. And if the story is a good one, it might even make us smile.
Ngày nay, nhờ vào công nghệ, ta có thể chia sẻ những câu chuyện ấy theo cách chưa từng được biết đến, bằng email, Facebook, blog, tweet, hay trên TED.com. Các công cụ của mạng xã hội, chúng là những lửa trại số mà khán giả tụ họp xung quanh, để nghe câu chuyện của ta. Ta biến sự thật thành các phép so sánh và ẩn dụ, và cả viễn cảnh tưởng tượng nữa. Ta đánh bóng các góc cạnh gồ ghề của cuộc đời chúng ta để chúng có vẻ nguyên vẹn hơn. Các câu chuyện của ta khiến ta trở thành chính con người chúng ta và, đôi khi, chúng biến thành con người ta muốn trở thành. Chúng cho ta nhận dạng và cảm giác cộng đồng. Và nếu câu chuyện đó hay, có lẽ nó còn khiến ta cười nữa.
Thank you.
Xin cám ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)