It starts with a tickle in your throat that becomes a cough. Your muscles begin to ache, you grow irritable, and you lose your appetite. It's official: you've got the flu. It's logical to assume that this miserable medley of symptoms is the result of the infection coursing through your body, but is that really the case? What's actually making you feel sick? What if your body itself was driving this vicious onslaught? You first get ill when a pathogen like the flu virus gets into your system, infecting and killing your cells. But this unwelcome intrusion has another effect: it alerts your body's immune system to your plight. As soon as it becomes aware of infection, your body leaps to your defense. Cells called macrophages charge in as the first line of attack, searching for and destroying the viruses and infected cells. Afterwards, the macrophages release protein molecules called cytokines whose job is to recruit and organize more virus-busting cells from your immune system. If this coordinated effort is strong enough, it'll wipe out the infection before you even notice it. But that's just your body setting the scene for some real action. In some cases, viruses spread further, even into the blood and vital organs. To avoid this sometimes dangerous fate, your immune system must launch a stronger attack, coordinating its activity with the brain. That's where those unpleasant symptoms come in, starting with the surging temperature, aches and pains, and sleepiness. So why do we experience this? When the immune system is under serious attack, it secretes more cytokines, which trigger two responses. First, the vagus nerve, which runs through the body into the brain, quickly transmits the information to the brain stem, passing near an important area of pain processing. Second, cytokines travel through the body to the hypothalamus, the part of the brain responsible for controlling temperature, thirst, hunger, and sleep, among other things. When it receives this message, the hypothalamus produces another molecule called prostaglandin E2, which gears it up for war. The hypothalamus sends signals that instruct your muscles to contract and causes a rise in body temperature. It also makes you sleepy, and you lose your appetite and thirst. But what's the point of all of these unpleasant symptoms? Well, we're not yet sure, but some theorize that they aid in recovery. The rise in temperature can slow bacteria and help your immune system destroy pathogens. Sleep lets your body channel more energy towards fighting infection. When you stop eating, your liver can take up much of the iron in your blood, and since iron is essential for bacterial survival, that effectively starves them. Your reduced thirst makes you mildly dehydrated, diminishing transmission through sneezes, coughs, vomit, or diarrhea. Though it's worth noting that if you don't drink enough water, that dehydration can become dangerous. Even the body's aches make you more sensitive, drawing attention to infected cuts that might be worsening, or even causing your condition. In addition to physical symptoms, sickness can also make you irritable, sad, and confused. That's because cytokines and prostaglandin can reach even higher structures in your brain, disrupting the activity of neurotransmitters, like glutamate, endorphins, serotonin, and dopamine. This affects areas like the limbic system, which oversees emotions, and your cerebral cortex, which is involved in reasoning. So it's actually the body's own immune response that causes much of the discomfort you feel every time you get ill. Unfortunately, it doesn't always work perfectly. Most notably, millions of people worldwide suffer from autoimmune diseases, in which the immune system treats normal bodily cues as threats, so the body attacks itself. But for the majority of the human race, millions of years of evolution have fine-tuned the immune system so that it works for, rather than against us. The symptoms of our illnesses are annoying, but collectively, they signify an ancient process that will continue barricading our bodies against the outside world for centuries to come.
Nó bắt đầu với việc bạn thấy ngứa cổ họng và rồi bạn ho. Cơ thể bạn bắt đầu đau nhức, bạn dần cảm thấy khó chịu, và thấy ăn không ngon nữa. Rõ ràng là: bạn đã bị cúm rồi đó. Cũng logic thôi khi giả sử rằng những triệu chứng hỗn độn này là kết quả của việc toàn bộ cơ thể bạn bị nhiếm khuẩn. nhưng có đúng là như vậy không? Điều gì thực sự làm bạn cảm thấy bệnh? Nếu như chính cơ thể bạn đang bị tấn công nghiêm trọng thì sao? Bạn bắt đầu ốm khi mầm bệnh như vi-rút cúm xâm nhập cơ thể bạn, gây nhiễm khuẩn và giết các tế bào của bạn Nhưng sự xâm nhập ngoài ý muốn này còn một tác động nữa: nó báo cho hệ miễn dịch biết về tình trạng hiện tại của bạn. Ngay khi biết sự nhiễm khuẩn đã xảy ra cơ thể bạn chuyển qua chế độ phòng vệ. Đại thực bào sẽ tiến lên và tiến hành đợt tấn công đầu tiên, tìm và tiêu diệt vi-rút cũng như các tế bào bị ảnh hưởng. Sau đó, đại thực bào sẽ sản sinh ra các phân tử protein gọi là cytokines có nhiệm vụ chiêu quân và điều phối thêm các tế bào diệt khuẩn từ hệ miễn dịch của bạn. Nếu như sự điều phối này đủ mạnh, nó sẽ loại bỏ nhiễm khuẩn trước khi bạn nhận ra điều đó nữa. Nhưng đó chỉ là cơ thể bạn diễn tập để phòng chống bệnh thôi. Có vài trường hợp vi-rút lây lan rộng hơn, vào cả máu và các cơ quan quan trọng khác. Để tránh lâm vào tình trạng nguy hiểm này, hệ miễn dịch phải tổ chức một cuộc tấn công mạnh hơn, kết hợp với hoạt động của bộ não nữa. Đó là khi có thêm vài triệu chứng khó chịu nữa, bắt đầu với thân nhiệt tăng lên, đau và nhức, và buồn ngủ. Vậy tại sao ta lại bị như vậy? Khi hệ miễn dịch bị tấn công nghiêm trọng, nó sản sinh ra nhiều cytokines hơn, dẫn đến hai phản ứng sau. Đầu tiên, dây thần kinh phế vị chạy xuyên qua cơ thể lên não, sẽ mau chóng truyền tín hiệu tới cuống não đi qua gần một khu vực quan trọng nơi xử lý các cơn đau nhức. Tiếp theo, cytokines đi qua cơ thể tới vùng dưới đồi, một vùng của não kiểm soát thân nhiệt, cơn khát, sự đói bụng và giấc ngủ, cùng với nhiều thứ khác. Khi nó nhận được tin nhắn này, vùng dưới đồi sản sinh ra một phân tử nữa là prostaglandin E2, để tự tăng cường sức mạnh cho nó. Vùng dưới đồi truyền đi các tín hiệu chỉ dẫn các cơ của bạn co lại gây ra sự tăng thân nhiệt. Nó cũng làm cho bạn buồn ngủ, và không muốn ăn uống gì cả. Nhưng những triệu chứng khó chịu này có mục đích là gì? Chúng tôi chưa chắc lắm, nhưng có một vài giả thuyết cho rằng nó giúp tăng khả năng phục hồi. Thân nhiệt tăng sẽ làm chậm vi khuẩn và giúp hệ miễn dịch tiêu diệt mầm bệnh. Ngủ giúp cơ thể có thêm năng lượng để tiếp tục đẩy lùi sự nhiễm khuẩn. Khi bạn ngừng ăn, gan của bạn hấp thụ phần lớn sắt trong máu, và vì sắt là thức ăn chính của vi khuẩn, điều này sẽ làm chúng mất nguồn thức ăn. Khi ít khát hơn cơ thể bạn sẽ hơi mất nước làm giảm hắt hơi, ho, nôn, hay tiêu chảy. Bạn cũng nên chú ý rằng nếu uống không đủ nước, sự mất nước sẽ trở nên nguy hiểm. Bạn trở nên nhạy cảm hơn ngay cả với sự đau nhức cơ thể, làm bạn chú ý hơn tới vùng bị nhiễm khuẩn đang có dấu hiệu tệ đi, hoặc thậm chí gây ra tình trạng đó. Ngoài các triệu chứng thể chất, bệnh cũng khiến bạn khó chịu, buồn bực và hoang mang. Đó là bởi vì cytokines và prostaglandin có thể thâm nhập tới các vùng cao hơn trong não bạn, gây rối loạn chất dẫn truyền thần kinh, như là glutamate, endorphins, serotonin, và dopamine. Điều này ảnh hưởng tới các vùng như hệ thống viền, nơi kiểm soát cảm xúc, và vỏ não, nơi xử lý việc lý luận. Vì thế chính là do phản ứng miễn dịch của cơ thể tạo nên sự khó chịu mỗi lần bạn ốm. Không may là, không phải lúc nào nó cũng hoạt động trơn tru. Đáng chú ý, hàng triệu người trên thế giới đang mắc phải các bệnh tự miễn, khiến hệ miễn dịch nhìn nhầm các trạng thái bình thường thành bệnh, và cơ thể tự tấn công chính nó. Nhưng với phần lớn loài người, hàng triệu năm tiến hóa đã tinh chỉnh hệ miễn dịch để nó bảo vệ ta chứ không chống lại ta. Triệu chứng bệnh thì thật phiền toái, nhưng nhìn chung, nó cho thấy một quy trình cổ xưa mà sẽ tiếp tục bảo vệ cơ thể chúng ta khỏi thế giới bên ngoài