Today I'm going to speak to you about the last 30 years of architectural history. That's a lot to pack into 18 minutes.
Hôm nay tôi sẽ nói với các bạn về lịch sử kiến trúc trong vòng 30 năm qua Quá nhiều thứ gói gọn trong 18 phút
It's a complex topic, so we're just going to dive right in at a complex place: New Jersey. Because 30 years ago, I'm from Jersey, and I was six, and I lived there in my parents' house in a town called Livingston, and this was my childhood bedroom. Around the corner from my bedroom was the bathroom that I used to share with my sister. And in between my bedroom and the bathroom was a balcony that overlooked the family room. And that's where everyone would hang out and watch TV, so that every time that I walked from my bedroom to the bathroom, everyone would see me, and every time I took a shower and would come back in a towel, everyone would see me. And I looked like this. I was awkward, insecure, and I hated it. I hated that walk, I hated that balcony, I hated that room, and I hated that house.
Đây là một chủ đề phức tạp, do đó chúng ta sẽ đi thẳng đến ví dụ điển hình New Jersey. 30 năm trước, tôi đến từ Jersey khi đó tôi 6 tuổi, và sống cùng với cha mẹ ở một thị trấn tên là Livingston, và đây là phòng ngủ thời thơ ấu của tôi. Ở góc phòng ngủ là phòng tắm mà tôi dùng chung với chị gái. Và giữa phòng ngủ và phòng tắm là một cái ban công nhìn ra từ phòng khách. Và đó là nơi mà mọi người sẽ vui đùa và xem TV, vì vậy mà mỗi lần tôi đi từ phòng ngủ ra phòng tắm, mọi người sẽ nhìn thấy tôi, và mỗi lần tôi đi tắm là trở lại với một chiếc khăn tắm, mọi người sẽ nhìn thấy tôi. Và tôi thì trông như thế này Tôi cảm thấy ngượng, không an toàn, và tôi ghét điều đó. Tôi ghét cái lúc đó, tôi ghét cái ban công, tôi ghét căn phòng, và cả ngôi nhà đó nữa.
And that's architecture. (Laughter) Done. That feeling, those emotions that I felt, that's the power of architecture, because architecture is not about math and it's not about zoning, it's about those visceral, emotional connections that we feel to the places that we occupy. And it's no surprise that we feel that way, because according to the EPA, Americans spend 90 percent of their time indoors. That's 90 percent of our time surrounded by architecture. That's huge. That means that architecture is shaping us in ways that we didn't even realize.
Và đó chính là kiến trúc. (Cười lớn) Xong. Đó là những cảm xúc mà tôi cảm nhận được, đó là sức mạnh của kiến trúc vì kiến trúc không phải là toán học hay sự phân chia không gian, mà là về những mối liên kết cảm xúc chúng ta cảm nhận được từ nơi chúng ta ở Và thật không ngạc nhiên gì khi chúng ta cảm thấy như vậy, theo như EPA, người Mỹ dành 90% thời gian trong nhà 90% thời gian đó của chúng ta bao quanh bởi kiến trúc Đó là rất lớn. Có nghĩa là kiến trúc định hình chúng ta mà chúng ta không hề nhận ra.
That makes us a little bit gullible and very, very predictable. It means that when I show you a building like this, I know what you think: You think "power" and "stability" and "democracy." And I know you think that because it's based on a building that was build 2,500 years ago by the Greeks. This is a trick. This is a trigger that architects use to get you to create an emotional connection to the forms that we build our buildings out of. It's a predictable emotional connection, and we've been using this trick for a long, long time. We used it [200] years ago to build banks. We used it in the 19th century to build art museums. And in the 20th century in America, we used it to build houses. And look at these solid, stable little soldiers facing the ocean and keeping away the elements.
Điều đó khiến chúng ta trở nên cả tin và rất, rất dễ đoán. Khi tôi cho bạn xem một tòa nhà như thế này, Tôi biết bạn nghĩ gì: Bạn nghĩ đến "quyền lực" và "sự ổn định" và "sự dân chủ" Tôi biết bời vì nó dựa trên một tòa nhà được xây dựng 2,500 năm trước bởi người Hy Lạp Đây là một cái bẫy. đây là một cái mẹo mà các kiến trúc sư dùng để khiến bạn tạo ra mối liên hệ cảm xúc đối với kiến trúc mà chúng ta xây dựng. nó là một sự liên kết cảm xúc có thể dự đoán được, và chúng ta đã dùng mẹo này từ rất rất lâu rồi. Chúng ta áp dụng nó 200 năm trước để xây những ngân hàng. để xây những bảo tàng nghệ thuật ở thế kỉ thứ 19. Và trong thế kỷ 20 ở Mỹ, chúng ta dùng chúng để xây nhà. Và nhìn vào những chiến binh rắn chắc, vững chãi này. nhìn ra phía đại dương và tránh xa khỏi giông bão.
This is really, really useful, because building things is terrifying. It's expensive, it takes a long time, and it's very complicated. And the people that build things -- developers and governments -- they're naturally afraid of innovation, and they'd rather just use those forms that they know you'll respond to.
đây thật sự, thật sự rất hữu ích, bởi vì xây dựng công trình rất cực nhọc. Nó tốn kém, và mất thời gian, và rất phức tạp. Và những người xây dựng lên những thứ này - những nhà phát triển và chính phủ -- họ lo sợ sự cách tân, và họ thà sử dụng những kiến trúc mà họ biết rằng bạn sẽ hưởng ứng.
That's how we end up with buildings like this. This is a nice building. This is the Livingston Public Library that was completed in 2004 in my hometown, and, you know, it's got a dome and it's got this round thing and columns, red brick, and you can kind of guess what Livingston is trying to say with this building: children, property values and history. But it doesn't have much to do with what a library actually does today. That same year, in 2004, on the other side of the country, another library was completed, and it looks like this. It's in Seattle. This library is about how we consume media in a digital age. It's about a new kind of public amenity for the city, a place to gather and read and share.
Đó là lí do chúng ta xây nên những tòa nhà thế này. Đây là một tòa nhà đẹp đây là Thư viện Cộng đồng Livingston và nó được hoàn thành năm 2004 ở quê nhà của tôi, và, bạn thấy đó, nó có một cái vòm và có những thứ tròn tròn và cột, gạch đỏ và bạn phần nào đoán được thông điệp Livingston truyền tải qua công trình này: trẻ em, những tài sản giá trị và lịch sử. Nhưng nó không liên quan gì tới vai trò mà thư viện thật sự làm ngày nay. Cũng trong năm đó, năm 2004, ở phía bên kia của đất nước, một thư viện khác đã được hoàn thành, và nó trông như thế này. Nó ở Seattle. Thư viện này nói lên việc chúng ta ứng dụng truyền thông trong kỷ nguyên số. Nó là về một dạng tiện nghi công cộng mới cho thành phố, một nơi để mọi người tụ tập, đọc và chia sẻ.
So how is it possible that in the same year, in the same country, two buildings, both called libraries, look so completely different? And the answer is that architecture works on the principle of a pendulum. On the one side is innovation, and architects are constantly pushing, pushing for new technologies, new typologies, new solutions for the way that we live today. And we push and we push and we push until we completely alienate all of you. We wear all black, we get very depressed, you think we're adorable, we're dead inside because we've got no choice. We have to go to the other side and reengage those symbols that we know you love. So we do that, and you're happy, we feel like sellouts, so we start experimenting again and we push the pendulum back and back and forth and back and forth we've gone for the last 300 years, and certainly for the last 30 years.
Tại sao điều này xảy ra trong cùng một năm, tại cùng một đất nước, hai công trình, đều là thư viện, mà lại trông khác biệt như vậy? Và câu trả lời là kiến trúc làm việc theo nguyên tắc của một con lắc. Ở phía bên kia là sự cải tiến, và những kiến trúc sư đang liên tục thúc đẩy những công nghệ mới, những hình dạng mới, những giải pháp mới cho cách chúng ta sống ngày nay. Và họ liên tục thúc ép và thúc ép cho đến khi họ hoàn toàn xa lánh tất cả mọi người Họ toàn mặc đồ đen, họ trở nên suy sụp, bạn nghĩ rằng những kiến trúc sư đáng yêu, chúng tôi đang chết mòn bên trong vì chúng tôi chẳng còn cách nào khác. Chúng tôi phải đến phía bên kia và tái liên kết những biểu tượng mà chúng tôi biết bạn sẽ yêu mến, Vì thế mà chúng tôi làm, và bạn vui vẻ, và chúng tôi giống như những kẻ trục lợi, vì thế mà chúng tô thử nghiệm lại lần nữa và chúng tôi thúc ép con lắc qua lại qua lại và chúng tôi đã đi được 300 năm, và chắc chắn là đã 30 năm trước.
Okay, 30 years ago we were coming out of the '70s. Architects had been busy experimenting with something called brutalism. It's about concrete. (Laughter) You can guess this. Small windows, dehumanizing scale. This is really tough stuff. So as we get closer to the '80s, we start to reengage those symbols. We push the pendulum back into the other direction. We take these forms that we know you love and we update them. We add neon and we add pastels and we use new materials. And you love it. And we can't give you enough of it. We take Chippendale armoires and we turned those into skyscrapers, and skyscrapers can be medieval castles made out of glass. Forms got big, forms got bold and colorful. Dwarves became columns. (Laughter) Swans grew to the size of buildings. It was crazy. But it's the '80s, it's cool. (Laughter) We're all hanging out in malls and we're all moving to the suburbs, and out there, out in the suburbs, we can create our own architectural fantasies. And those fantasies, they can be Mediterranean or French or Italian. (Laughter) Possibly with endless breadsticks.
Được rồi, 30 năm trước chúng ta đang bước ra khỏi những năm 70 Những kiến sư đã bận bịu thử nghiệm thứ gọi là chủ nghĩa thô mộc Đó là bê tông (cười lớn) Bạn có thể đoán được. Cửa sổ nhỏ, không phù hợp với tỉ lệ con người. Đây là thử thách rất khó khăn. Rồi khi chúng ta tiến dần đến thập niên 80, chúng ta lại liên kết những biểu tượng. Chúng ta lại thúc ép con lắc quay trở lại hướng kia. Chúng ta sử dụng những hình thức mà bạn sẽ yêu thích và chúng ta nâng cấp chúng. Chúng tôi thêm đèn neon và tô thêm màu và chúng tôi sử dụng những vật liệu mới. Và bạn thích điều này. Và chúng tôi không thể đáp ứng đủ. Chúng tôi sử dụng những chiếc tủ Chippendale và biến chúng thành những tòa nhà chọc trời, nhìn như tòa lâu đài trung cổ làm bằng kính Những hình dáng trở nên lớn hơn, hình dáng trở nên đậm hơn và nhiều màu sắc. Người lùn trở thành những cây cột. (cười lớn) Những con thiên nga tăng theo kích cỡ của công trình. Thật là điên khùng. Nhưng ở thập niên 80, nó thật tuyệt. (cười lớn) Chúng ta đều vui chơi trong những trung tâm mua sắm và chúng ta dọn ra vùng ngoại ô, và ở đó, ở vùng ngoại ô, chúng ta có thể tạo ra những kiến trúc thần kỳ. Và những điều thần kỳ đó, chúng có thể là Địa Trung Hải hay Pháp hay Ý (cười lớn) có thể đi kèm với vô vàn bánh mì.
This is the thing about postmodernism. This is the thing about symbols. They're easy, they're cheap, because instead of making places, we're making memories of places. Because I know, and I know all of you know, this isn't Tuscany. This is Ohio. (Laughter)
Đây là vấn đề của kiến trúc hậu hiện đại. Đây là vấn đề về biểu tượng. Chúng dễ làm, chúng rẻ, bởi thay vì tạo ra những không gian, chúng tôi làm ra những ký ức của không gian. Vì tôi biết rằng, và tất cả các bạn đều biết, đây không phải ở Tuscany. Đây là Ohio. (cười lớn)
So architects get frustrated, and we start pushing the pendulum back into the other direction. In the late '80s and early '90s, we start experimenting with something called deconstructivism. We throw out historical symbols, we rely on new, computer-aided design techniques, and we come up with new compositions, forms crashing into forms. This is academic and heady stuff, it's super unpopular, we totally alienate you. Ordinarily, the pendulum would just swing back into the other direction. And then, something amazing happened.
Nên những kiến trúc sư trở nên mệt mỏi, và chúng ta bắt đầu đẩy con lắc trở về hướng khác. Cuối những năm 80 đầu 90, chúng ta bắt đầu trải nghiệm với cái gọi là chủ nghĩa giải tỏa kết cấu. Chúng ta vứt bỏ những biểu tượng xưa cũ, chúng ta dựa vào những kỹ thuật trợ giúp thiết kế của máy tính (CAD) và chúng ta có được những sự kết hợp mới, những hình dáng va vào nhau Đây là những vấn đề học thuật và có chút bốc đồng, nó cực kỳ hiếm, chúng tôi hoàn toàn xa lánh bạn. Như thường lệ, con lắc sẽ quay lại hướng kia Và sau đó, điều gì đó tuyệt vời xảy ra.
In 1997, this building opened. This is the Guggenheim Bilbao, by Frank Gehry. And this building fundamentally changes the world's relationship to architecture. Paul Goldberger said that Bilbao was one of those rare moments when critics, academics, and the general public were completely united around a building. The New York Times called this building a miracle. Tourism in Bilbao increased 2,500 percent after this building was completed. So all of a sudden, everybody wants one of these buildings: L.A., Seattle, Chicago, New York, Cleveland, Springfield. (Laughter) Everybody wants one, and Gehry is everywhere. He is our very first starchitect.
Năm 1997, công trình này khai trương. Đây là bảo tàng Guggenheim Bilbao của Frank Gehry Và công trình này về cơ bản đã thay đổi quan hệ của thế giới với kiến trúc. Paul Goldberger cho rằng Bilbao là một trong số ít khoảnh khắc khi nhà phê bình, giới học thuật và cả công chúng hoàn toàn được hợp nhất quanh một công trình Tờ New York Times gọi công trình này là một phép màu. Du khách đến Bilbao tăng 2,500% sau khi công trình được hoàn thành. Vì thế mà bỗng dưng, mọi người muốn một công trình như vậy: ở Los Angeles, ở Seattle, ở Chicago, ở New York, ở Cleveland, ở Springfield. (cười lớn) Ai cũng muốn có 1 cái, và Gehry ở mọi nơi. Ông ấy là một trong những ngôi sao kiến trúc sư.
Now, how is it possible that these forms -- they're wild and radical -- how is it possible that they become so ubiquitous throughout the world? And it happened because media so successfully galvanized around them that they quickly taught us that these forms mean culture and tourism. We created an emotional reaction to these forms. So did every mayor in the world. So every mayor knew that if they had these forms, they had culture and tourism.
Ngày nay, làm sao để mà những hình dáng này - chúng hoang dại và cấp tiến làm sao để mà chúng lại bao phủ khắp nơi trên thế giới như vậy? Và nó xảy ra bởi vì truyền thông đã gây ấn tượng mạnh mẽ về chúng đến nỗi chúng ta nhận ra rằng nó mang ý nghĩa của văn hóa và du lịch. Chúng tôi tác động lên cảm xúc đối với những hình dạng này. Vì thế mà bất kỳ thị trưởng nào trên thế giới đều biết rằng nếu họ có những hình dạng này, họ có văn hóa và du lịch.
This phenomenon at the turn of the new millennium happened to a few other starchitects. It happened to Zaha and it happened to Libeskind, and what happened to these elite few architects at the turn of the new millennium could actually start to happen to the entire field of architecture, as digital media starts to increase the speed with which we consume information. Because think about how you consume architecture. A thousand years ago, you would have had to have walked to the village next door to see a building. Transportation speeds up: You can take a boat, you can take a plane, you can be a tourist. Technology speeds up: You can see it in a newspaper, on TV, until finally, we are all architectural photographers, and the building has become disembodied from the site. Architecture is everywhere now, and that means that the speed of communication has finally caught up to the speed of architecture.
Hiện tượng này ở bước ngoặt của thiên niên kỷ mới xảy đến với một vài siêu kiến trúc sư khác. Nó xảy đến với Zaha và nó xảy đến với Libeskind và điều xảy ra với một vài những kiến trúc sư kiệt xuất này ở bước ngoặt của thiên niên kỷ mới có thể thực sự xảy ra với toàn bộ giới kiến trúc, khi mà kỹ thuật số bắt đầu tăng tốc độ cùng với tốc độ mà chúng ta tiếp nhận thông tin Bởi vì nghĩ về cách mà bạn tiếp nhận kiến trúc. Một ngàn năm trước, bạn phải đi bộ sang làng khác để thấy một công trình. Giao thông vận tải đã tăng tốc: Bạn có thể đi thuyền, máy bay, bạn có thể là một du khách. Công nghệ tăng tốc: Bạn có thể thấy nó ở trên báo, trên TV, đến cuối cùng, chúng ta đều là những nhiếp ảnh gia kiến trúc, và công trình không còn gắn chặt với khu đất xây dựng kiến trúc ở khắp mọi nơi lúc này, và điều đó có nghĩa là tốc độ của viễn thông cuối cùng đã bắt kịp tốc độ của kiến trúc.
Because architecture actually moves quite quickly. It doesn't take long to think about a building. It takes a long time to build a building, three or four years, and in the interim, an architect will design two or eight or a hundred other buildings before they know if that building that they designed four years ago was a success or not. That's because there's never been a good feedback loop in architecture. That's how we end up with buildings like this. Brutalism wasn't a two-year movement, it was a 20-year movement. For 20 years, we were producing buildings like this because we had no idea how much you hated it. It's never going to happen again, I think, because we are living on the verge of the greatest revolution in architecture since the invention of concrete, of steel, or of the elevator, and it's a media revolution.
Vì kiến trúc thật ra phát triển khá nhanh. Không mất nhiều thời gian để nghĩ về một công trình. Nhưng mất nhiều thời gian để xây dựng nó, ba hay bốn năm, và trong khoảng thời gian chuyển tiếp, một kiến trúc sư sẽ thiết kế 2 hay 8 hoặc cả trăm công trình trước khi họ biết rằng công trình mà họ xây dựng 4 năm trước có thành công hay không. Đó là bởi vì không bao giờ có một luồng phản hồi hiệu quả trong giới kiến trúc. Thế là chúng ta cuối cùng có những công trình như thế này. Chủ nghĩa cứng nhắc không phải là một bước tiến trong vòng 2 năm, mà là 20 năm. Trong 20 năm, chúng ta đã tạo ra những công trình thế này bởi vì chúng ta không hình dung được sẽ đáng ghét thế nào. Nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, Tôi nghĩ vậy, bởi vì chúng ta đang sống ở ngưỡng của cuộc cách mạng lớn nhất trong kiến trúc từ thời phát minh ra bê tông, thép, hay thang máy và nó là một cuộc cách mạng truyền thông.
So my theory is that when you apply media to this pendulum, it starts swinging faster and faster, until it's at both extremes nearly simultaneously, and that effectively blurs the difference between innovation and symbol, between us, the architects, and you, the public. Now we can make nearly instantaneous, emotionally charged symbols out of something that's brand new.
Nên lý thuyết của tôi là khi chúng ta ứng dụng truyền thông vào con lắc này, nó bắt đầu lắc nhanh hơn và nhanh hơn, cho tới khi nó gần như là đồng thời. và cách hiệu quả xóa mờ sự khác biệt giữa sự cách tân và biểu tượng, giữa chúng tôi, những kiến trúc sư, và bạn, công chúng Bây giờ chúng ta có thể tạo ra những biểu tượng gây cảm xúc gần như tức thời từ một thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ.
Let me show you how this plays out in a project that my firm recently completed. We were hired to replace this building, which burned down. This is the center of a town called the Pines in Fire Island in New York State. It's a vacation community. We proposed a building that was audacious, that was different than any of the forms that the community was used to, and we were scared and our client was scared and the community was scared, so we created a series of photorealistic renderings that we put onto Facebook and we put onto Instagram, and we let people start to do what they do: share it, comment, like it, hate it. But that meant that two years before the building was complete, it was already a part of the community, so that when the renderings looked exactly like the finished product, there were no surprises. This building was already a part of this community, and then that first summer, when people started arriving and sharing the building on social media, the building ceased to be just an edifice and it became media, because these, these are not just pictures of a building, they're your pictures of a building. And as you use them to tell your story, they become part of your personal narrative, and what you're doing is you're short-circuiting all of our collective memory, and you're making these charged symbols for us to understand. That means we don't need the Greeks anymore to tell us what to think about architecture. We can tell each other what we think about architecture, because digital media hasn't just changed the relationship between all of us, it's changed the relationship between us and buildings. Think for a second about those librarians back in Livingston. If that building was going to be built today, the first thing they would do is go online and search "new libraries." They would be bombarded by examples of experimentation, of innovation, of pushing at the envelope of what a library can be. That's ammunition. That's ammunition that they can take with them to the mayor of Livingston, to the people of Livingston, and say, there's no one answer to what a library is today. Let's be a part of this. This abundance of experimentation gives them the freedom to run their own experiment.
Để tôi cho bạn thấy nó thể hiện như thế nào trong một dự án công ty của tôi mới hoàn thành Người ta thuê tôi thay đổi công trình này, cái mà đã bị phá hủy. Đây là trung tâm của thị trấn Pines ở đảo Fire bang New York. Nó là một cộng đồng nghỉ mát. Chúng tôi đề xuất một công trình táo bạo, cái mà khác biệt so với bất kỳ thứ gì mà cộng đồng này đã từng quen thuộc và chúng tôi đã lo sợ, như khách hàng cũng lo sợ và cả cộng đồng cũng lo sợ, vì thế mà chúng tôi tạo ra một loạt những bức ảnh giả lập công trình thật mà chúng tôi đưa lên Facebook và cả Instagram, và chúng tôi để cho mọi người bắt đầu làm những việc mà họ làm: chia sẻ nó, bình luận, thích nó, ghét nó. Có nghĩa là 2 năm trước khi công trình hoàn tất, nó thật sự là một phần của cộng đồng, vì thế mà khi bức ảnh giống chính xác như sản phẩm cuối cùng, đã không có sự bất ngờ nào. Công trình này đã hoàn toàn là một phần của cộng đồng này, Rồi khi mùa hè đầu tiên đến, khi mọi người bắt đầu đến thăm và chia sẻ công trình trên mạng xã hội Nó không còn là thành một dinh thự mà nó trở thành truyền thông, bởi vì những cái này không chỉ là bức ảnh của một công trình, chúng là bức ảnh của bạn về một công trình và khi sử dụng nó để kể câu chuyện của mình, chúng trở nên một phần câu chuyện kể của cá nhân bạn, và điều mà bạn đang làm là đi vòng quanh tập hợp lại những ký ức của mình, và bạn tạo nên những biểu tượng mà chúng tôi hiểu được. Có nghĩa là chúng ta không phải trông cậy vào Hy Lạp để dạy cho ta cách nghĩ về kiến trúc nữa. Chúng ta có thể nói với nhau cách chúng ta nghĩ về kiến trúc, vì truyền thông kỹ thuật số không những thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta, nó thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta và những công trình. Nghĩ 1 chút về những thủ thư ở Livingston. Nếu công trình đó chuẩn bị xây dựng ngay hôm nay, điều đầu tiên chúng ta cần làm là lên mạng và tìm kiếm "thư viện mới" Sẽ có tới tấp bởi những ví dụ của những thí nghiệm, của sự cách tân, của hình ảnh một thư viện nằm ngoài trí tưởng tượng. Đó là một thứ đạn dược. Đó là đạn dược mà chúng có thể mang đến cho những thị trưởng của Livingston, đến người dân của Livingston, và nói thế này, không ai có thể trả lời ngày nay thư viện là cái gì. Hãy trở thành một phần của nó. Sự phong phú của thử nghiệm cho chúng sự tự do để tạo ra trải nghiệm.
Everything is different now. Architects are no longer these mysterious creatures that use big words and complicated drawings, and you aren't the hapless public, the consumer that won't accept anything that they haven't seen anymore. Architects can hear you, and you're not intimidated by architecture. That means that that pendulum swinging back and forth from style to style, from movement to movement, is irrelevant. We can actually move forward and find relevant solutions to the problems that our society faces. This is the end of architectural history, and it means that the buildings of tomorrow are going to look a lot different than the buildings of today. It means that a public space in the ancient city of Seville can be unique and tailored to the way that a modern city works. It means that a stadium in Brooklyn can be a stadium in Brooklyn, not some red-brick historical pastiche of what we think a stadium ought to be. It means that robots are going to build our buildings, because we're finally ready for the forms that they're going to produce. And it means that buildings will twist to the whims of nature instead of the other way around. It means that a parking garage in Miami Beach, Florida, can also be a place for sports and for yoga and you can even get married there late at night. (Laughter) It means that three architects can dream about swimming in the East River of New York, and then raise nearly half a million dollars from a community that gathered around their cause, no one client anymore. It means that no building is too small for innovation, like this little reindeer pavilion that's as muscly and sinewy as the animals it's designed to observe. And it means that a building doesn't have to be beautiful to be lovable, like this ugly little building in Spain, where the architects dug a hole, packed it with hay, and then poured concrete around it, and when the concrete dried, they invited someone to come and clean that hay out so that all that's left when it's done is this hideous little room that's filled with the imprints and scratches of how that place was made, and that becomes the most sublime place to watch a Spanish sunset.
Mọi thứ đều khác biệt ngày nay. Kiến trúc không còn là những vật thể bí hiểm sử dụng từ ngữ đao to búa lớn và những bản vẻ phức tạp, và bạn không còn là những người không may, người khách hàng mà sẽ không chấp nhận thứ mà họ chưa bao giờ thấy nữa. Kiến trúc sư có thể nghe bạn, và bạn không còn bị bắt nạt bởi kiến trúc nữa. Điều đó có nghĩa là cái quả lắc qua lại từ phong cách này đến phong cách khác, từ bước tiến này đến bước tiến khác, không còn phù hợp. Chúng ta có thể thật sự tiến về phía trước và tìm kiếm những giải pháp thích hợp mà xã hội của chúng ta đang phải đối mặt. Đây là kết thúc của lịch sử kiến trúc, có nghĩa là những công trình của ngày mai sẽ trở nên rất khác biệt so với những công trình ngày nay. Nó có nghĩa là không gian công cộng ở một thành phố cổ của Seville có thể trở nên độc đáo và phù hợp với cách mà một thành phố hiện đại vận hành. Có thể là một nhà thi đấu ở Brooklyn có thể là một sân vận động ở Brooklyn, chứ không phải là một tác phẩm mô phỏng lịch sử bằng gạch đỏ mà chúng ta hay nghĩ về 1sân vận động Nó có nghĩa là robot sẽ xây dựng công trình của chúng ta, vì chúng ta cuối cùng cũng sẵn sàng cho những hình dạng mà chúng sẽ tạo ra. Và nó có nghĩa là những công trình đó đi theo hướng của tự nhiên thay vì hướng ngược lại. Có nghĩa là một gara để xe ở bãi biển Miami, Florida, cũng có thể trờ thành một nơi cho thể thao và tập yoga và bạn thậm chí có thể tổ chức đám cưới ở đó vào ban đêm (cười lớn) Có nghĩa là 3 kiến trúc sư có thể mơ đến việc bơi lội ở biển phía Đông của NewYork, và sau đó gây quỹ được nửa tỉ đô la từ một cộng đồng vây quanh công trình của họ, không còn ai là khách hàng nữa. Có nghĩa là không công trình nào quá nhỏ cho sự cải tiến, giống như mô hình tuần lộc nhỏ này nó cũng cơ bắp và gân guốc như những con vật thực tế. Có nghĩa là một công trình không cần phải đẹp để được yêu mến, như công trình bé nhỏ xấu xí này ở Tây Ban Nha, nơi mà kiến trúc sư đào một cái lỗ, chất đầy rơm, và họ bơm bê tông vào xung quanh, và khi bê tông khô, họ nhờ ai đó tới và dọn sạch đám rơm đi vì thế mà tất cả còn lại khi xong việc là một căn phòng nhỏ ghê tởm chất đầu những dấu ấn và những vết tích của cái cách mà nơi này được tạo nên, và nó trở thành nơi tuyệt vời nhất để ngắm hoàng hôn ở Tây Ban Nha.
Because it doesn't matter if a cow builds our buildings or a robot builds our buildings. It doesn't matter how we build, it matters what we build. Architects already know how to make buildings that are greener and smarter and friendlier. We've just been waiting for all of you to want them. And finally, we're not on opposite sides anymore. Find an architect, hire an architect, work with us to design better buildings, better cities, and a better world, because the stakes are high. Buildings don't just reflect our society, they shape our society down to the smallest spaces: the local libraries, the homes where we raise our children, and the walk that they take from the bedroom to the bathroom.
Bởi vì không quan trọng là con bò xây nên công trình của chúng ta hay một con robot Cách chúng ta xây không quan trọng, quan trọng là chúng ta xây cái gì. Kiến trúc sư phải biết làm công trình có nhiều cây xanh hơn như thế nào và thông minh hơn và thân thiện hơn. Chúng tôi chỉ là đang chờ đợi tất cả các bạn đều mong muốn chúng, Và cuối cùng, chúng ta không còn ở hai phía đối địch nhau nữa. Tìm một kiến trúc sư, thuê một kiến trúc sư, làm việc với chúng tôi để thiết kế những công trình, thành phố, thế giới tốt hơn, bởi vì cái giả phải trả là cao Công trình không chỉ phản ánh xã hội, chúng định hình xã hội chúng ta đến những không gian nhỏ nhất: từ thư viện địa phương, nhà ở nơi chúng ta nuôi dạy con cái và cái đoạn đường mà chúng ta đi từ phòng ngủ ra phòng tắm
Thank you.
Cám ơn
(Applause)
(Vỗ tay)