Today I stand before you as a man who lives life to the full in the here and now. But for a long time, I lived for death.
Hôm nay tôi đứng trước các bạn như một người đàn ông sống 1 cuộc đời trọn vẹn ở đây ngay lúc này Nhưng trong khoảng 1 thời gian dài, Tôi đã sống vì cái chết.
I was a young man who believed that jihad is to be understood in the language of force and violence. I tried to right wrongs through power and aggression. I had deep concerns for the suffering of others and a strong desire to help and bring relief to them. I thought violent jihad was noble, chivalrous and the best way to help.
Tôi từng là 1 chàng trai trẻ, tin rằng... <i>Jihad: Chiến tranh Hồi giáo</i> "Thánh chiến" (Jihad) là từ ngữ để chỉ vũ lực và hung bạo. Tôi cố gắng sửa chữa những sai lầm ấy bằng sức mạnh và sự căm phẫn Tôi quan tâm sâu sắc đến những gì người khác phải chịu đựng và khao khát được vơi đi những khổ đau của họ. Tôi đã từng nghĩ "Chiến tranh Hồi giáo" bằng bạo lực là cao quý, nghĩa hiệp, và là cách tốt nhất đỡ giúp đỡ.
At a time when so many of our people -- young people especially -- are at risk of radicalization through groups like al-Qaeda, Islamic State and others, when these groups are claiming that their horrific brutality and violence are true jihad, I want to say that their idea of jihad is wrong -- completely wrong -- as was mine, then.
Vào thời điểm rất nhiều đồng bào của tôi-- đặc biệt là những người trẻ tuổi-- có nguy cơ bị cực đoan hóa bởi những nhóm như al-Qaeda, Tổ chức Hồi giáo tự xưng và các tổ chức khác, khi những tổ chức này tuyên bố rằng sự tàn nhẫn và bạo lực của chúng là Thánh chiến chân chính, Tôi muốn nói rằng lý tưởng của họ về Thánh chiến là sai-- hoàn toàn sai trái-- cũng như lý tưởng của tôi hồi đó.
Jihad means to strive to one's utmost. It includes exertion and spirituality, self-purification and devotion. It refers to positive transformation through learning, wisdom and remembrance of God. The word jihad stands for all those meanings as a whole. Jihad may at times take the form of fighting, but only sometimes, under strict conditions, within rules and limits.
Thánh chiến nghĩa là đấu tranh hết sức. Bao gồm sự cố gắng và lòng mộ đạo tự tẩy uế, và cống hiến. Thánh chiến muốn nói đến sự chuyển biến tích cực từ việc học hỏi, từ sự khôn ngoan và tưởng nhớ Chúa. Thánh chiến tượng trưng cho những tất cả những điều trên Đôi khi Thánh chiến mang nghĩa chiến đấu, nhưng chỉ đôi khi, với những điều kiện nghiêm ngặt, không vượt qua các quy tắc và giới hạn.
In Islam, the benefit of an act must outweigh the harm or hardship it entails. More importantly, the verses in the Koran that are connected to jihad or fighting do not cancel out the verses that talk about forgiveness, benevolence or patience.
Trong Đạo Hồi, lợi ích của 1 hành động phải vượt trội so với tổn thất và khó khăn nó mang lại. Quan trọng hơn, những câu kinh trong kinh Koran liên quan đến Thánh chiến hoặc chiến đấu không bác bỏ những câu kinh nói về lòng vị tha, sự nhân từ hay kiên nhẫn.
But now I believe that there are no circumstances on earth where violent jihad is permissible, because it will lead to greater harm. But now the idea of jihad has been hijacked. It has been perverted to mean violent struggle wherever Muslims are undergoing difficulties, and turned into terrorism by fascistic Islamists like al-Qaeda, Islamic State and others. But I have come to understand that true jihad means striving to the utmost to strengthen and live those qualities which God loves: honesty, trustworthiness, compassion, benevolence, reliability, respect, truthfulness -- human values that so many of us share.
Tuy nhiên tôi tin rằng không nơi nào trên Trái Đất ủng hộ một cuộc Thánh chiến bạo lục bởi nó sẽ dẫn tới những tổn thất lớn hơn. Nhưng lý tưởng về Thánh chiến đã bị xuyên tạc. Nó bị hiểu sai thành đấu tranh vũ lực ở bất kì nơi nào Hồi Giáo gặp khó khăn là trở thành chủ nghĩa khủng bố bởi những kẻ hồi giáo cực đoan như al-Qaeda, Tổ chức Hồi giáo tự xưng IS và những tổ chức khác. Nhưng tôi nhận ra rằng Thánh chiến đích thực là cố gắng hết sức để củng cố và sống với những phẩm chất Chúa yêu quý: trung thực, đáng tin cậy, lòng cảm thông, nhân từ, sự tôn trọng, thật lòng. giá trị con người mà chúng ta thường chia sẻ
I was born in Bangladesh, but grew up mostly in England. And I went to school here. My father was an academic, and we were in the UK through his work.
Tôi sinh ra ở Bangladesh nhưng hầu như sinh sống và học tập ở Anh cha tôi là một giảng viên và chúng tôi đến Anh vì công việc của ông ấy.
In 1971 we were in Bangladesh when everything changed. The War of Independence impacted upon us terribly, pitting family against family, neighbor against neighbor. And at the age of 12 I experienced war, destitution in my family, the deaths of 22 of my relatives in horrible ways, as well as the murder of my elder brother. I witnessed killing ... animals feeding on corpses in the streets, starvation all around me, wanton, horrific violence -- senseless violence. I was a young man, teenager, fascinated by ideas. I wanted to learn, but I could not go to school for four years.
Năm 1971, chúng tôi trở về Bangladesh và mọi thứ đã thay đổi. Cuộc đấu tranh giành tự do tác động đến chúng tôi rất khủng khiếp. các gia đình, những người hàng xóm trở nên thù địch nhau. Tôi chứng kiến cuộc chiến, đời sống cực khổ của gia đình tôi khi mới 12 tuổi, 22 cái chết thảm khốc của người thân tôi và cả tội giết người của em trai tôi Tôi chứng kiến những đoàn quân giết động vật bên đường để ăn, nạn đói bao trùm lấy tôi, hỗn loạn, bạo lực man rợ -- bạo lực phi nghĩa. Tôi từng là một chàng trai một thiếu niên, với nhiều hoài bão. Tôi muốn được học tập, nhưng tôi đã không thể đến trường trong suốt 4 năm.
After the War of Independence, my father was put in prison for two and a half years, and I used to visit him every week in prison, and homeschooled myself. My father was released in 1973 and he fled to England as a refugee, and we soon followed him. I was 17.
Sau cuộc chiến dành độc lập cha tôi bị bắt vào tù trong 2 năm rưỡi và tôi đã từng đến trại giam mỗi tuần để thăm ông ấy, và phải tự học ở nhà. Cha tôi được thả tự do vào năm 1973 và ông bỏ sang Anh như một người tị nạn và chúng tôi cũng sớm theo ông. Lúc đó tôi mới 17.
So these experiences gave me a sharp awareness of the atrocities and injustices in the world. And I had a strong desire -- a very keen, deep desire -- to right wrongs and help the victims of oppression.
Những năm tháng đấu tranh đã cho tôi một nhận thức sắc bén về mọi tội ác và bất công trên thế giới. Và tôi đã có một khát vọng cao cả -- rất mãnh liệt và cao cả -- để sửa chữa những sai lầm ấy và giúp đỡ những nạn nhân của sự áp bức.
While studying at college in the UK, I met others who showed me how I could channel that desire and help through my religion. And I was radicalized -- enough to consider violence correct, even a virtue under certain circumstances.
Trong thời gian học cao đẳng ở Anh, tôi đã tìm đến những người đã chỉ cho tôi con đường để thực hiện khát vọng ấy và giúp đồng bào tôi vượt qua. Và tôi thay đổi tư tưởng -- đủ để chấp nhận bạo lực chính nghĩa thậm chí cả một đức tin trong một số tình huống.
So I became involved in the jihad in Afghanistan. I wanted to protect the Muslim Afghan population against the Soviet army. And I thought that was jihad: my sacred duty, which would be rewarded by God.
Vậy là tôi dính vào Chiến tranh Hồi giáo ở Afghanistan Tôi muốn bảo vệ cộng đồng người Hồi giáo ở Afgan chống lại quân Xo-viet Và tôi cho rằng đây mới là Thánh chiến: là nghĩa vụ cao cả, sẽ được Chúa ban phước lành.
I became a preacher. I was one of the pioneers of violent jihad in the UK. I recruited, I raised funds, I trained. I confused true jihad with this perversion as presented by the fascist Islamists -- these people who use the idea of jihad to justify their lust for power, authority and control on earth: a perversion perpetuated today by fascist Islamist groups like al-Qaeda, Islamic State and others.
Tôi trở thành người thuyết pháp Tôi từng là một trong những kẻ tiên phong trong Chiến tranh Hồi giáo ở Anh. tôi đi tuyển mộ, đi gây quỹ, huấn luyện Tôi biến Thánh chiến đích thực thành những thứ bẩn thỉu khi phát biểu với vai trò những kẻ Hồi giáo phát xít -- những kẻ lợi dụng lý tưởng của Thánh chiến để biện minh cho ham muốn về sức mạnh, quyền lực, và bá chủ thế giới: ham muốn bẩn thỉu ấy vẫn tồn tại dến ngày nay bới những nhóm Hồi giáo phát xít như al-Qaeda, Tổ chức Hồi giáo tự xưng, v.v
For a period of around 15 years, I fought for short periods of time in Kashmir and Burma, besides Afghanistan. Our aim was to remove the invaders, to bring relief to the oppressed victims and of course to establish an Islamic state, a caliphate for God's rule. And I did this openly.
Suốt 15 năm hoạt động, tôi đã chiến đấu ở Kashmir và Burma trong một thời gian ngắn ngoài Afganistan ra. Mục tiêu của chúng tôi là đánh đuổi những kẻ xâm lăng mang hàng cứu trợ tới những nạn nhân bị áp bức và tất nhiên là xây dựng một nhà nước Hồi giáo, một danh hiệu Quốc vương Hồi giáo theo Luật thánh.
I didn't break any laws. I was proud and grateful to be British -- I still am. And I bore no hostility against this, my country, nor enmity towards the non-Muslim citizens, and I still don't.
Và tôi thực hiện một cách công khai. Mà không vi phạm bất kì luật pháp nào. Tôi đã rất tự hào và hãnh diện khi là người Anh -- Tôi vẫn là tôi. Và tôi không để lòng thù dịch chống lại chúng, đất nước tôi, cũng không thù hằn với những công dân không theo đạo Hồi, và bây giờ tôi vẫn như vậy
During one battle in Afghanistan, some British men and I formed a special bond with a 15-year-old Afghani boy, Abdullah, an innocent, loving and lovable kid who was always eager to please. He was poor. And boys like him did menial tasks in the camp. And he seemed happy enough, but I couldn't help wonder -- his parents must have missed him dearly. And they must have dreamt about a better future for him. A victim of circumstance caught up in a war, cruelly thrust upon him by the cruel circumstances of the time.
Trong một chiến trường ở Afghanistan, một vài người đàn ông Anh và tôi đã thề độc với nhau trước một cậu bé người Afghan, tên Abdullah, một cậu bé ngây thơ, dễ thương và luôn luôn nở nụ cười. Cậu bé rất nghèo Và nhiều cậu bé như vậy làm những việc vặt ở trại tập trung. Thằng bé khá hạnh phúc, nhưng tôi biết chắc rằng -- cha mẹ cậu bé rất nhớ nó. Và họ luôn hy vọng cậu bé sẽ có một tương lai tốt hơn. Một người đàn ông trở nên bất lực vô cùng vì chiến tranh, dường như khoảng thời gian chịu đựng ấy càng khiến anh ta đau đớn.
One day I picked up this unexploded mortar shell in a trench, and I had it deposited in a makeshift mud hut lab. And I went out on a short, pointless skirmish -- always pointless, And I came back a few hours later to discover he was dead. He had tried to recover explosives from that shell. It exploded, and he died a violent death, blown to bits by the very same device that had proved harmless to me. So I started to question. How did his death serve any purpose? Why did he die and I lived?
Vào một ngày, tôi thu hồi một quả đạn pháo chưa nổ ở một chiến hào, và tôi phải đặt nó trong một phòng thí nghiệm tạm bợ Tôi đã bỏ ra ngoài uống rượu, vì một cuộc tranh cãi nhỏ nhặt -- luôn luôn là chuyện nhỏ nhặt Vài giờ sau tôi trở về, và phát hiện anh ta đã chết Anh ấy cố gắng lấy số thuốc nổ từ quả pháo, Nó đã phát nộ, cái chết của anh ta rất bi thảm, các thiết bị bị thổi bay với khoảng cách tương tự nhau đã chứng minh tôi vô tội. Và rồi tôi bắt đầu tự hỏi. Cái chết của anh ta là do đâu? Tại sao tôi lại sống sót?
I carried on. I fought in Kashmir. I also recruited for the Philippines, Bosnia and Chechnya. And the questions grew.
Tôi cứ thế mang nó trong lòng. Tôi đã tìm ở Kashmir. Tôi cũng đi tuyển mộ người Philipine Bosnia và Chechnya Nhưng những câu hỏi ấy ngày càng chồng chất.
Later in Burma, I came across Rohingya fighters, who were barely teenagers, born and brought up in the jungle, carrying machine guns and grenade launchers. I met two 13-year-olds with soft manners and gentle voices. Looking at me, they begged me to take them away to England. They simply wanted to go to school -- that was their dream. My family -- my children of the same age -- were living at home in the UK, going to school, living a safe life. And I couldn't help wonder how much these young boys must have spoken to one another about their dreams for such a life. Victims of circumstances: these two young boys, sleeping rough on the ground, looking up at the stars, cynically exploited by their leaders for their personal lust for glory and power.
Nhưng sau đó ở Burma, <i>Burma: là tên tiếng Anh của Myanmar</i> tôi đánh bại những chiến binh ở Rohingya, hầu hết họ là thanh thiếu niên, sinh ra và được nuôi dạy ở trong rừng, mang theo súng máy và súng bắn lựu. Tôi đã gặp 2 đứa bé 13 tuổi rất lễ phép và có giọng nói nhẹ nhàng. Chúng nhìn lấy tôi, cầu xin hãy đưa chúng đến Anh. Chỉ đơn giản để được đến trường -- đó là ước mơ của bọn trẻ. Gia đình tôi -- Con tôi tuổi cũng tầm như vậy -- có một ngôi nhà ở Anh được đi học, được sống an toàn. Và tôi không thể không ngạc nhiên khi... bọn trẻ ấy mong muốn ước mơ ấy nhiều đến dường nào khi nói chuyện với những người khác. Là nạn nhân của cuộc chiến: 2 cậu bé này, phải ngủ màm trời chiếu đất bị bóc lột tàn ác bởi thủ lĩnh của chúng, phục vụ tham vọng cá nhân, sức mạnh và quyền lực.
I soon witnessed boys like them killing one another in conflicts between rival groups. And it was the same everywhere ... Afghanistan, Kashmir, Burma, Philippines, Chechnya; petty warlords got the young and vulnerable to kill one another in the name of jihad. Muslims against Muslims. Not protecting anyone against invaders or occupiers; not bringing relief to the oppressed. Children being used, cynically exploited; people dying in conflicts which I was supporting in the name of jihad. And it still carries on today.
Tôi xớm được chứng kiến những cậu bé như thế phải đi giết người trong các cuộc đụng độ giữa các nhóm đối lập. Và nó diễn ra ở khắp nơi... Afghanistan, Kashmir, Burma, Philipines, Chechnya; Các tiểu lãnh chúa sử dụng các thanh niên dễ tổn thương như một vũ khí giết chóc dưới danh nghĩa "Thánh chiến". Người Hồi đối đầu lẫn nhau. Họ không bảo vệ nhau để chống lại những kẻ xâm lược, giải thoát họ khỏi ách áp bức. Trẻ em bị lơi dụng, bị nhẫn tâm áp bức, chúng lao vào những cuộc đối đầu vì 2 chữ " Thánh chiến" mà tôi đã nói. Và nó vẫn còn tiếp diễn đến tận hôm nay
Realizing that the violent jihad I had engaged in abroad was so different -- such a chasm between what I had experienced and what I thought was sacred duty -- I had to reflect on my activities here in the UK. I had to consider my preaching, recruiting, fund-raising, training, but most importantly, radicalizing -- sending young people to fight and die as I was doing -- all totally wrong.
Tôi nhận ra rằng cuộc chiến tranh Hồi giáo đẫm máu mà tôi đã tham gia ở nước ngoài rất khác biệt -- giống như việc đứng giữa một bức màn ngăn cách và những thứ tôi cho đó là nghĩa vụ thiêng liêng Tôi phải cân nhắc thật kĩ tất cả hoạt động của tôi ngay tại Anh. Tôi đảm nhận các buổi truyền giáo, tuyển mộ, gây quỹ, huấn luyện, nhưng thứ quan trọng nhất, mang tính cực đoan -- đưa những thanh niên đến các trận chiến và chết. đó là việc tôi đã từng làm -- chúng hoàn toàn sai trái.
So I got involved in violent jihad in the mid '80s, starting with Afghanistan. And by the time I finished it was in the year 2000. I was completely immersed in it. All around me people supported, applauded, even celebrated what we were doing in their name. But by the time I learned to get out, completely disillusioned in the year 2000, 15 years had passed.
Tôi đã lôi kéo họ vào cuộc chiến Hôi giáo từ giữa những năm 80, đầu tiên là ở Afghanistan, Và thời điểm tôi chấm dứt là năm 2000. Tôi đã hoàn toàn mất phương hướng. Tôi được mọi người ủng hộ, tung hô, thậm chí ca tụng về những việc đã làm để xây dựng nên tên tuổi họ. Nhưng trước khi tôi tính đến việc ra đi, năm 2000, tôi từ bỏ toàn bộ, 15 năm lãng phí.
So what goes wrong? We were so busy talking about virtue, and we were blinded by a cause. And we did not give ourselves a chance to develop a virtuous character. We told ourselves we were fighting for the oppressed, but these were unwinnable wars. We became the very instrument through which more deaths occurred, complicit in causing further misery for the selfish benefit of the cruel few.
Điều gì khiến nó thất bại? Chúng tôi quá bận để nói đến đạo đức, và là nguyên nhân khiến chúng tôi mù quáng. Và chúng tôi đã không tự trao cơ hội cho bản thân để xây dựng phẩm chất đạo đức. Chúng tôi tự nói bản thân, rằng "ta chiến đấu vì áp bức", nhưng chiến tranh luôn để lại những tổn thất. Từ những cái chết, chúng tôi trở thành công cụ, đồng lõa trong việc gây ra những khổ đau để dành lấy tư lợi từ những phần tử tàn bạo.
So over time, a very long time, I opened my eyes. I began to dare to face the truth, to think, to face the hard questions. I got in touch with my soul.
Vì vậy theo thời gian, 1 khoảng thời gian rất dài,, tôi đã sáng mắt ra. tôi bắt đầu dám dám đối mặt với sự thật, dám suy nghĩ, dám đương đầu trước những câu hỏi khó khăn. Tôi đã chạm tới tâm hồn mình.
What have I learned? That people who engage in violent jihadism, that people who are drawn to these types of extremisms, are not that different to everyone else. But I believe such people can change. They can regain their hearts and restore them by filling them with human values that heal.
Tôi đã rút ra được bài học gì? Rằng những người đang chiến đấu trong Hồi giáo cực đoan, Rằng những kẻ bị lôi kéo bởi những kẻ cực đoan, họ cũng là người như chúng ta. Nhưng tôi tin những người như vậy vẫn có thể thay đổi. Họ có thể giành lại trái tim mình và chữa lành chúng bằng cách lấp đầy nó bằng lòng nhân đạo.
When we ignore the realities, we discover that we accept what we are told without critical reflection. And we ignore the gifts and advantages that many of us would cherish even for a single moment in their lives. I engaged in actions I thought were correct. But now I began to question how I knew what I knew. I endlessly told others to accept the truth, but I failed to give doubt its rightful place.
Chúng ta phớt lờ những thứ đang diễn ra, Khi nhận ra chúng ta dễ dàng chấp nhận điều nói ra mà không cân nhắc kĩ càng. Và khi chúng ta bỏ qua những món quà và lợi ích mà nhiều người trong chúng ta ấp ủ ngay cả những khoảnh khoắc đơn giản trong cuộc sống họ, Tôi tham gia trận chiến vì cho rằng đó là điều đúng đắn. Nhưng bây giờ tôi bắt đầu đặt câu hỏi làm thế nào để biết điều tôi đã biết. Tôi không ngừng nói với những người khác chấp nhận sự thật ấy, nhưng tôi đã thất bại trong việc giải thích những nghi ngờ sao cho phải lý.
This conviction that people can change is rooted in my experience, my own journey. Through wide reading, reflecting, contemplation, self-knowledge, I discovered, I realized that Islamists' world of us and them is false and unjust. Through considering the uncertainties in all that we had asserted, to the inviolable truths, incontestable truths, I developed a more nuanced understanding.
Mọi người có thể thay đổi những cáo buộc này từ những trải nghiệm của tôi, từ hành trình của tôi, thông qua việc nghĩ rộng hơn, từ việc phản chiếu, suy nghĩ kĩ càng, biết mình là ai. Và tôi đã tìm ra được chúng, Tôi đã chứng kiến những hiểu lầm và sự bất công cho cộng đồng người Hồi giáo. từ những xem xét đầy ngờ vực trong tất cả những quyền lợi chúng tôi đòi hỏi, những chân lý không thể khước bỏ, những chân lý không thể chối cãi, Những hiểu biết của tôi ngày càng sâu sắc hơn.
I realized that in a world crowded with variation and contradiction, foolish preachers, only foolish preachers like I used to be, see no paradox in the myths and fictions they use to assert authenticity. So I understood the vital importance of self-knowledge, political awareness and the necessity for a deep and wide understanding of our commitments and our actions, how they affect others.
trong thế giới đầy rẫy sự thay đổi và mâu thuẫn, tôi chứng kiến những kẻ truyền giáo ngu ngốc, chỉ những kẻ truyền giáo đó, giống như tôi đã từng là, không thấy được mâu thuẫn giữa huyền thoại và viễn tưởng trong những quyền lợi mà chúng đòi hỏi. Vì vậy tôi hiểu rằng hiểu rõ con người mình quan trong như thế nào, nhận thức về chính trị và sự cần thiết của việc hiểu sâu và rộng về những lời cam kết và việc làm của chúng ta, nó tác động đến người khác như thế nào
So my plea today to everyone, especially those who sincerely believe in Islamist jihadism ... refuse dogmatic authority; let go of anger, hatred and violence; learn to right wrongs without even attempting to justify cruel, unjust and futile behavior. Instead create a few beautiful and useful things that outlive us. Approach the world, life, with love. Learn to develop or cultivate your hearts to see goodness, beauty and truth in others and in the world. That way we do matter more to ourselves ... to each other, to our communities and, for me, to God. This is jihad -- my true jihad.
Vì vậy hôm nay tôi đến đây để thỉnh cầu mọi người đặc biệt những người tin tưởng mạnh mẽ vào phong trào vũ trang Hồi giáo hãy từ chối những quyền lợi độc đoán ấy; buông bỏ tức giận, căm thù bạo lực; học cách sửa sai mà không phải cố gắng biện minh cho những tội ác, bất công và việc làm vô nghĩa. Thay vì tạo những thứ không mấy đẹp đẽ và hữu ích để ta sống lâu hơn. Đây là cách để tiếp cận với thế giới, cuộc đời của tôi bằng tất cả tình yêu thương. Học cách đi lên hoặc vun đắp những hạt giống tốt để thấy những điều tốt đẹp và niềm tin vào mọi người và thế giới xung quanh Bằng cách này, chúng ta có trách nhiệm hơn với bản thân với mọi người, tới cộng đồng, và với tôi, thánh Allah. Đó là mới Thánh chiến -- Thánh chiến đích thực.
Thank you.
Cảm ơn mọi người.
(Applause)