Don't you love a good nap?
Ai chẳng thích một giấc ngủ ngon?
(Laughter)
(Khán giả cười)
Just stealing away that small block of time to curl up on your couch for that sweet moment of escape. It's one of my favorite things, but something I took for granted before I began experiencing homelessness as a teenager. The ability to take a nap is only reserved for stability and sureness, something you can't find when you're carrying everything you own in your book bag and carefully counting the amount of time you're allowed to sit in any given place before being asked to leave.
Dành một chút thời gian để tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào khi nằm trên ghế sofa. Đó là một điều mà tôi yêu thích, nhưng tôi thường không để ý mấy cho tới khi tôi vô gia cư ở tuổi vị thành niên. Ta chỉ có khả năng ngủ nướng khi có nơi ở ổn định, thứ mà bạn sẽ không có được khi bạn đựng mọi thứ trong chiếc balo của mình và bạn phải cẩn trọng đếm từng giây xem mình được ngồi ở chỗ nào đó bao lâu trước khi bị đuổi đi.
I grew up in Atlanta, Georgia, bouncing from house to house with a loving, close-knit family as we struggled to find stability in our finances. But when my mom temporarily lost herself to mania and when that mania chose me as its primary scapegoat through both emotional and physical abuse, I fled for my safety. I had come to the conclusion that homelessness was safer for me than being at home. I was 16.
Tôi lớn lên ở Atlanta, Georgia, cùng với một gia đình ấm cúng. Chúng tôi chuyển nhà liên tục vì chúng tôi rất khó tìm nơi ở ổn định với số tiền ít ỏi. Nhưng khi mẹ tôi đánh mất chính mình vì căn bệnh mania và khi “căn bệnh ấy” coi tôi là nguồn gốc của mọi vấn đề hành hạ cả thể xác lẫn xúc cảm của tôi, tôi đã chạy trốn. Tôi đã đưa ra quyết định rằng việc vô gia cư sẽ an toàn hơn với tôi hơn là ở cái nhà này. Lúc đó tôi 16 tuổi.
During my homelessness, I joined Atlanta's 3,300 homeless youth
Khi còn vô gia cư, tôi đã tham gia cùng với
in feeling uncared for, left out and invisible each night. There wasn't and still is not any place for a homeless minor to walk off the street to access a bed. I realized that most people thought of homelessness as some kind of lazy, drug-induced squalor and inconvenience, but that didn't represent my book bag full of clothes and schoolbooks, or my A+ grade point average. I would sit on my favorite bench downtown and watch as the hours passed by until I could sneak in a few hours of sleep on couches, in cars, in buildings or in storage units. I, like thousands of other homeless youth, disappeared into the shadows of the city while the whole world kept spinning as if nothing at all had gone terribly wrong. The invisibility alone almost completely broke my spirit.
3300 đứa trẻ vô gia cư ở Atlanta và cảm thấy không được quan tâm, bị phớt lờ mỗi tối. Hồi đó và cả bây giờ, không có chỗ nào cho phép những đứa trẻ vô gia cư được đi lại tự do hoặc kiếm một giấc ngủ. Tôi nhận ra là hầu hết mọi người nghĩ vô gia cư là những kẻ điên, nghiện ngập bẩn thỉu và gây phiền toái, nhưng điều đó không đúng với cái balo đầy quần áo và sách vở của tôi, hay tấm bảng điểm toàn A+ tôi có. Ngồi trên chiếc ghế ở trung tâm thành phố, tôi đợi thời gian trôi, cho tới khi tôi ngủ thiếp đi một vài tiếng trên cái ghế dài, trong ô tô, trong tòa nhà hay kho chứa nào đó. Như hàng nghìn đứa trẻ vô gia cư khác, tôi biến mất trong màn đêm thành phố trong khi cả thế giới vẫn nhộn nhịp như thể chẳng có điều gì bất thường đang diễn ra cả. Chỉ sự vô hình ấy thôi cũng khiến tôi gần như sụp đổ.
But when I had nothing else, I had the arts, something that didn't demand material wealth from me in exchange for refuge. A few hours of singing, writing poetry or saving up enough money to disappear into another world at a play kept me going and jolting me back to life when I felt at my lowest. I would go to church services on Wednesday evenings and, desperate for the relief the arts gave me, I would go a few hours early, slip downstairs and into a part of the world where the only thing that mattered was whether or not I could hit the right note in the song I was perfecting that week. I would sing for hours. It gave me so much strength to give myself permission to just block it all out and sing.
Nhưng khi không có gì cả, tôi đã tìm thấy nghệ thuật, thứ mà không yêu cầu tôi phải có của cải thì mới được bước chân tới. Vài giờ đồng hồ ngân nga, làm thơ hay dành dụm đủ vài đồng để chạy trốn tới thế giới khác trong một vở kịch Nó giúp tôi lấy lại tinh thần mỗi khi tôi gục ngã. Tôi đi tới các buổi lễ ở nhà thờ vào mỗi tối thứ Tư, và cầu xin sự cứu thế mà nghệ thuật đã ban cho tôi. Tôi thường tới đó sớm vài tiếng, đi xuống tầng dưới để vào trong một thế giới mà ở đó thứ quan trọng duy nhất là liệu tôi có thể hát đúng nốt nhạc mà tôi đã luyện tập cả tuần. Tôi có thể hát hàng tiếng trời. Nó cho tôi sức mạnh để cho phép bản thân quên đi tất cả và chỉ hát.
Five years later, I started my organization, ChopArt, which is a multidisciplinary arts organization for homeless minors. ChopArt uses the arts as a tool for trauma recovery by taking what we know about building community and restoring dignity and applying that to the creative process. ChopArt is headquartered in Atlanta, Georgia, with additional programs in Hyderabad, India, and Accra, Ghana, and since our start in 2010, we've served over 40,000 teens worldwide. Our teens take refuge in the transformative elements of the arts, and they depend on the safe space ChopArt provides for them to do that. An often invisible population uses the arts to step into their light, but that journey out of invisibility is not an easy one.
5 năm sau, tôi thành lập tổ chức riêng: ChopArt. Nó là tổ chức đa lĩnh vực nghệ thuật dành cho trẻ vô gia cư. ChopArt mượn nghệ thuật để chữa lành những tổn thương bằng cách xây dựng cộng đồng và phục hồi nhân phẩm và áp dụng chúng vào quá trình sáng tạo. ChopArt có trụ sở chính ở Atlanta, Georgia, và các chương trình bổ sung ở Hyderabad, Ấn Độ, và Accra, Ghana. Và kể từ lúc thành lập vào năm 2010, chúng tôi đã giúp hơn 40,000 thiếu niên trên toàn cầu. Các thiếu niên này tìm thấy nơi trốn trong những yếu tố mang tính biến đổi của nghệ thuật, và chúng nương tựa vào nơi an toàn mà ChopArt cung cấp để làm điều đó. Những con người vô hình đã dùng nghệ thuật để bước ra ánh sáng, nhưng quá trình đó không phải là điều dễ dàng.
We have a sibling pair, Jeremy and Kelly, who have been with our program for over three years. They come to the ChopArt classes every Wednesday evening. But about a year ago, Jeremy and Kelly witnessed their mom seize and die right in front of them. They watched as the paramedics failed to revive her. They cried as their father signed over temporary custody to their ChopArt mentor, Erin, without even allowing them to take an extra pair of clothes on their way out. This series of events broke my heart, but Jeremy and Kelly's faith and resolve in ChopArt is what keeps me grounded in this work. Kelly calling Erin in her lowest moment, knowing that Erin would do whatever she could to make them feel loved and cared for, is proof to me that by using the arts as the entry point, we can heal and build our homeless youth population.
Chúng tôi có một cặp chị em, Jeremy và Kelly. Hai đứa đã ở tổ chức chúng tôi được hơn 3 năm rồi. Chúng tới lớp học của ChopArt vào mỗi tối thứ Tư. Nhưng một năm trước, Jeremy và Kelly tận mắt nhìn thấy cảnh mẹ chúng từ biệt cõi đời. Chúng chứng kiến cảnh bác sĩ không cứu nổi mẹ chúng. Chúng khóc sướt mướt trong lúc bố chúng kí giấy để một cố vấn ở ChopArt, Erin chăm sóc chúng thay ông. Ông còn không để chúng kịp lấy thêm một vài bộ quần áo lúc đi ra. Chuỗi sự kiện ấy đã khiến tôi vỡ òa. Và số phận và sự nương tựa của 2 đứa tại ChopArt là điều khiến tôi tiếp tục với công việc này. Trong lúc gục ngã, Kelly đã gọi Erin vì biết rằng Erin sẽ làm tất cả những gì cô có thể để khiến chúng cảm thấy được yêu thương. Điều ấy đã cho tôi thấy, sử dụng nghệ thuật là xuất phát điểm, ta có thể chữa lành và giúp đỡ được nhiều trẻ vô gia cư.
And we continue to build. We build with Devin, who became homeless with his family when his mom had to choose between medical bills or the rent. He discovered his love of painting through ChopArt. We build with Liz, who has been on the streets most of her teenage years but turns to music to return to herself when her traumas feel too heavy for her young shoulders. We build for Maria, who uses poetry to heal after her grandfather died in the van she's living in with the rest of her family.
Và chúng tôi sẽ tiếp tục làm điều đó. Chúng tôi sẽ giúp đỡ Devin. Gia đình cậu trở nên vô gia cư khi mẹ cậu phải lựa chọn giữa hóa đơn thuốc hoặc tiền thuê nhà. Devin đã tìm thấy tình yêu hội họa tại ChopArt. Chúng tôi sẽ giúp đỡ Liz, người đã dành gần cả thời niên thiếu sống trên các con đường, nhưng đã tìm lại chính mình qua âm nhạc và vượt qua các trấn thương đè nặng nên đôi vai em. Chúng tôi sẽ giúp đỡ Maria. Em đã dùng thơ để chữa lành bản thân khi bà em mất trong chính chiếc xe van mà em sống cùng với gia đình ở đó.
And so to the youth out there experiencing homelessness, let me tell you, you have the power to build within you. You have a voice through the arts that doesn't judge what you've been through. So never stop fighting to stand in your light because even in your darkest times, we see you.
Tới tất cả các trẻ em vô gia cư ngoài kia, tôi muốn nói với các bạn rằng các bạn có sức mạnh tiềm ẩn trong chính bản thân mình. Bạn sẽ có một tiếng nói thông qua nghệ thuật mà không phán xét những gì bạn đã trải qua. Vì vậy, hãy đấu tranh để đứng dưới ánh sáng của riêng bạn bởi trong khoảnh khắc tăm tối nhất của cuộc đời bạn tôi vẫn nhìn thấy bạn.
Thank you.
Cảm ơn đã lắng nghe.
(Applause)
(Khán giả vỗ tay)