What I want to do today is spend some time talking about some stuff that's giving me a little bit of existential angst, for lack of a better word, over the past couple of years. And basically, these three quotes tell what's going on. "When God made the color purple, God was just showing off," Alice Walker wrote in "The Color Purple." And Zora Neale Hurston wrote in "Dust Tracks On A Road," "Research is a formalized curiosity. It's poking and prying with a purpose." And then finally, when I think about the near future, we have this attitude, "Well, whatever happens, happens." Right? So that goes along with the Cheshire Cat saying, "If you don't care much where you want to get to, it doesn't much matter which way you go."
Điều tôi muốn làm hôm nay là dành một ít thời gian nói về những thứ đem lại cho tôi một chút "cảm giác lo lắng hiện hữu", vì thiếu từ tốt hơn để diễn đạt, trong vài năm qua. Và về cơ bản, ba câu trích dẫn này cho biết những gì đang xảy ra. "Khi Chúa tạo ra màu tím, Chúa chỉ đang thể hiện thôi. Alice Walker viết trong quyển "Sắc Tím" và Zora Neale Hurston đã viết trong quyển "Những vệt bụi trên đường": "Nghiên cứu là sự tò mò được hợp thức hóa. Nó đang châm chọc và soi mói với một mục đích." Và sau đó cuối cùng, khi tôi nghĩ về tương lai gần, bạn biết đấy, chúng ta có một thái độ, rồi việc gì đến cũng đến. Đúng không? Vì vậy điều này đồng tình với câu nói của Chesire Cat. "Nếu bạn không quan tâm lắm về việc bạn sẽ đi đâu,
But I think it does matter which way we go and what road we take, because when I think about design in the near future, what I think are the most important issues, what's really crucial and vital, is that we need to revitalize the arts and sciences right now, in 2002.
bạn đi đường nào cũng không quan trọng." Nhưng tôi nghĩ là nó quan trọng việc bạn chọn cách nào, đường nào, bởi vì khi tôi nghĩ về thiết kế trong tương lai gần, những vấn đề mà tôi nghĩ là quan trọng nhất, điều thực sự quan trọng là chúng ta cần đem lại sức sống mới cho nghệ thuật và khoa học ngay bây giờ trong năm 2002.
(Applause)
(Vỗ tay)
If we describe the near future as 10, 20, 15 years from now, that means that what we do today is going to be critically important, because in the year 2015, in the year 2020, 2025, the world our society is going to be building on, the basic knowledge and abstract ideas, the discoveries that we came up with today, just as all these wonderful things we're hearing about here at the TED conference that we take for granted in the world right now, were really knowledge and ideas that came up in the 50s, the 60s and the 70s. That's the substrate that we're exploiting today. Whether it's the internet, genetic engineering, laser scanners, guided missiles, fiber optics, high-definition television, remote sensing from space and the wonderful remote-sensing photos that we see in 3D weaving, TV programs like Tracker and Enterprise, CD-rewrite drives, flat-screen, Alvin Ailey's "Suite Otis," or Sarah Jones's "Your Revolution Will Not [Happen] Between These Thighs," which, by the way, was banned by the FCC, or ska -- all of these things, without question, almost without exception, are really based on ideas and abstract and creativity from years before. So we have to ask ourselves: What are we contributing to that legacy right now?
Nếu chúng ta mô tả tương lai gần là 10, 20, 15 năm sau, điều đó nghĩa là việc chúng ta làm hôm nay sẽ trở nên cực kì quan trọng, bởi vì trong năm 2015, và năm 2020, 2025, cái thế giới mà xã hội chúng ta sẽ xây dựng trên đó, những kiến thức cơ bản và những ý tưởng trừu tượng những phát hiện của chúng ta hôm nay cũng như tất cả những thứ tuyệt vời mà chúng ta đang nghe tại hội nghị TED, chúng ta đều cho là hiển nhiên trên thế giới lúc này, thực sự là những kiến thức và ý tưởng đã xuất hiện từ những năm 50, 60 và 70. Đó là chất nền mà chúng ta đang khai thác hôm nay dù là internet, kĩ thuật di truyền máy quét laser, tên lửa dẫn đường sợi quang học, ti vi phân giải cao cảm biến, viễn thám từ ngoài không gian và những bức ảnh viễn thám tuyệt vời mà chúng ta thấy trong "3d weaving", những chương trình ti vi như Tracker và Enterprise, ổ đĩa quang viết được, màn hình phẳng Suite Otis của Alvin Ailey, hay là "Cuộc cách mạng của bạn sẽ không ở giữa những chiếc đùi này" của Sarah Jones, quyển này bị cấm bởi FCC, hay ska. Tất cả những thứ này chắc chắn rằng, hầu như không có ngoại lệ, thực sự được dựa trên những ý tưởng và sự trừu tượng và tính sáng tạo từ những năm trước đó. Vì thế, chúng ta phải tự vấn rằng, chúng ta đang đóng góp gì vào cái di sản ấy ngay lúc này?
And when I think about it, I'm really worried. To be quite frank, I'm concerned. I'm skeptical that we're doing very much of anything. We're, in a sense, failing to act in the future. We're purposefully, consciously being laggards. We're lagging behind. Frantz Fanon, who was a psychiatrist from Martinique, said, "Each generation must, out of relative obscurity, discover its mission and fulfill or betray it." What is our mission? What do we have to do?
Và khi tôi đang nghĩ về điều đó, tôi thật sự lo lắng. Thẳng thắn mà nói, tôi khá lo. Tôi hoài nghi việc chúng ta đã làm được nhiều trong một lĩnh vực nào đó. Trong một nghĩa nào đó, chúng ta đang không làm gì trong tương lai. Chúng ta đang trở nên lạc hậu một cách cố tình, có ý thức. Chúng ta đang tụt hậu. Frantz Fanon, một bác sĩ tâm lý từ Martinique, nói: "Mỗi thế hệ phải khám phá ra nhiệm vụ của mình, hoàn thành hoặc phản bội nó." Nhiệm vụ của chúng ta là gì?
I think our mission is to reconcile, to reintegrate science and the arts, because right now, there's a schism that exists in popular culture. People have this idea that science and the arts are really separate; we think of them as separate and different things. And this idea was probably introduced centuries ago, but it's really becoming critical now, because we're making decisions about our society every day that, if we keep thinking that the arts are separate from the sciences, and we keep thinking it's cute to say, "I don't understand anything about this one, I don't understand anything about the other one," then we're going to have problems.
Chúng ta phải làm gì? Tôi nghĩ nhiệm vụ của chúng ta là dung hòa, tái hòa nhập khoa học và nghệ thuật, bởi vì ngay bây giờ có một sự chia rẽ đang tồn tại trong văn hóa phổ thông. Bạn biết đấy, chúng ta có ý nghĩ rằng khoa học và nghệ thuật tách rời nhau. Chúng ta nghĩ về chúng như những thứ tách biệt và khác nhau, Và ý nghĩ này có lẽ đã xuất hiện vài thế kỉ trước. Nhưng giờ nó đang dần trở nên nghiêm trọng bởi vì chúng ta đang đưa ra những quyết định về xã hội của chúng ta mỗi ngày, rằng nếu chúng ta cứ tiếp tục nghĩ rằng nghệ thuật thì tách rời khỏi khoa học, và nghĩ rằng thật bình thường khi nói, "Tôi không hiểu gì về cái này, tôi không hiểu gì về cái đó," thì chúng ta sẽ gặp vấn đề đấy. Tôi không nghĩ là có ai tại đây ở TED nghĩ như vậy.
Now, I know no one here at TED thinks this. All of us, we already know that they're very connected. But I'm going to let you know that some folks in the outside world, believe it or not, think it's neat when they say, "Scientists and science is not creative. Maybe scientists are ingenious, but they're not creative." And then we have this tendency, the career counselors and various people say things like, "Artists are not analytical. They're ingenious, perhaps, but not analytical." And when these concepts underlie our teaching and what we think about the world, then we have a problem, because we stymie support for everything. By accepting this dichotomy, whether it's tongue-in-cheek, when we attempt to accommodate it in our world, and we try to build our foundation for the world, we're messing up the future, because: Who wants to be uncreative? Who wants to be illogical? Talent would run from either of these fields if you said you had to choose either. Then they'll go to something where they think, "Well, I can be creative and logical at the same time."
Tất cả chúng ta đều biết rằng chúng có nối kết với nhau, nhưng tôi sẽ cho bạn biết, một vài người ở thế giới bên ngoài, tin hay không tùy bạn, họ nghĩ là đúng khi nói rằng, bạn biết đấy, nhà khoa học và khoa học thì không có tính sáng tạo. Có thể các nhà khoa học là thiên tài nhưng họ không có tính sáng tạo Và sau đó chúng ta có xu hướng này, những người tư vấn nghề nghiệp, nhiều người nói những thứ như, "Họa sĩ thì không có tính phân tích, dù có thể họ là thiên tài, nhưng không có tính phân tích," Và khi những khái niệm này làm nền tảng cho việc dạy học và những gì ta nghĩ về thế giới, thì chúng ta có một vấn đề, bởi vì chúng ta cản trở sự ủng hộ cho mọi thứ. Bằng cách chấp nhận sự phân đôi này, dù nó chỉ là lời nói suông, khi chúng ta cố chứa chấp nó trong thế giới của mình, và khi chúng ta cố gắng xây dựng nền tảng cho thế giới, chúng ta đang làm hỏng tương lai, bởi vì, ai muốn trở thành người thiếu sáng tạo? Ai muốn trở thành người phi logic? Tài năng sẽ chạy từ lĩnh vực này sang lĩnh vực khác nếu bạn được nói phải chọn một. Sau đó, sẽ đến lúc họ nghĩ, "Tôi có thể vừa sáng tạo và vừa có logic."
Now, I grew up in the '60s and I'll admit it -- actually, my childhood spanned the '60s, and I was a wannabe hippie, and I always resented the fact that I wasn't old enough to be a hippie. And I know there are people here, the younger generation, who want to be hippies. People talk about the '60s all the time. And they talk about the anarchy that was there. But when I think about the '60s, what I took away from it was that there was hope for the future. We thought everyone could participate. There were wonderful, incredible ideas that were always percolating, and so much of what's cool or hot today is really based on some of those concepts, whether it's people trying to use the Prime Directive from Star Trek, being involved in things, or, again, that three-dimensional weaving and fax machines that I read about in my weekly readers that the technology and engineering was just getting started.
Tôi đã lớn lên trong những năm 60 và tôi sẽ thừa nhận điều đó, thực ra, tuổi thơ của tôi trải dài những năm 60, và tôi đã là một "híp pi" và tôi luôn phẫn nộ với sự thật rằng tôi không thực sự đủ già để trở thành một "híp pi". Và tôi biết có những người ở đây, thế hệ trẻ hơn những người muốn trở thành "híp pi", nhưng lúc nào người ta cũng nói về những năm 60, và họ nói về sự hỗn loạn ở đó. Nhưng khi tôi nghĩ về những năm 60, cái mà tôi thấy được là có hi vọng cho tương lai. Chúng tôi đã nghĩ mọi người đều có thể tham gia. Đã có những ý tưởng tuyệt vời, đáng kinh ngạc luôn lan toả, và rất nhiều trong những thứ xuất sắc hoặc nóng hổi hôm nay được dựa vào một số những khái niệm đó, dù rằng người ta cố sử dụng Prime Directive từ Star Trek can dự vào nhiều thứ, hay một lần nữa rằng dệt ba chiều và máy fax mà tôi đọc trong quyển Weekly Reader rằng công nghệ và kĩ thuật chỉ mới bắt đầu.
But the '60s left me with a problem. You see, I always assumed I would go into space, because I followed all of this. But I also loved the arts and sciences. You see, when I was growing up as a little girl and as a teenager, I loved designing and making doll clothes and wanting to be a fashion designer. I took art and ceramics. I loved dance: Lola Falana, Alvin Ailey, Jerome Robbins. And I also avidly followed the Gemini and the Apollo programs. I had science projects and tons of astronomy books. I took calculus and philosophy. I wondered about infinity and the Big Bang theory. And when I was at Stanford, I found myself, my senior year, chemical engineering major, half the folks thought I was a political science and performing arts major, which was sort of true, because I was Black Student Union President, and I did major in some other things. And I found myself the last quarter juggling chemical engineering separation processes, logic classes, nuclear magnetic resonance spectroscopy, and also producing and choreographing a dance production. And I had to do the lighting and the design work, and I was trying to figure out: Do I go to New York City to try to become a professional dancer, or to go to medical school? Now, my mother helped me figure that one out.
Nhưng những năm 60 để lại cho tôi một vấn đề. Bạn thấy đó, tôi luôn cho rằng mình sẽ bước ra ngoài không gian, bởi vì tôi đi theo tất cả những thứ này, nhưng tôi cũng yêu nghệ thuật và khoa học. Bạn thấy đó, khi tôi lớn lên như một cô gái nhỏ và như một thiếu niên, Tôi đã yêu thiết kế và làm quần áo cho chó và muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang. Tôi đã học lớp hội họa và gốm sứ. Tôi đã yêu nhảy múa. Lola Falana. Alvin Ailey. Jerome Robbins. Và tôi cũng đã theo chương trình Gemini và Apollo một cách say sưa. Tôi đã có những đồ án khoa học và hàng tấn sách thiên văn. Tôi đã học giải tích và triết học. Tôi tự hỏi về sự vô hạn và thuyết Big Bang. Và khi tôi ở Stanford, vào năm cuối, tôi học chuyên ngành kĩ sư hóa học, mọi người nghĩ rằng tôi học khoa học chính trị và học chuyên ngành nghệ thuật. điều đó có thể do tôi là Chủ tịch Hội Sinh viên Da đen và tôi đã chuyên về vài thứ khác. Và tôi đã tìm thấy chính mình vào kì học cuối đang tung hứng các quá trình phân ly kĩ thuật hóa học, các lớp logic, quang phổ cộng hưởng từ hạt nhân đồng thời sản xuất và dàn dựng một bài khiêu vũ. Tôi phải phải lo phần ánh sáng và thiết kế và tôi đang cố tìm hiểu xem, có phải tôi tới New York để trở thành một vũ công chuyên nghiệp, hay vào một trường y?
(Laughter)
Bây giờ, mẹ tôi giúp tôi hiểu ra việc đó
But when I went into space, I carried a number of things up with me. I carried a poster by Alvin Ailey -- you can figure out now, I love the dance company -- an Alvin Ailey poster of Judith Jamison performing the dance "Cry," dedicated to all black women everywhere; a Bundu statue, which was from the women's society in Sierra Leone; and a certificate for the Chicago Public School students to work to improve their science and math. And folks asked me, "Why did you take up what you took up?" And I had to say, "Because it represents human creativity; the creativity that allowed us, that we were required to have to conceive and build and launch the space shuttle, which springs from the same source as the imagination and analysis that it took to carve a Bundu statue, or the ingenuity it took to design, choreograph and stage "Cry." Each one of them are different manifestations, incarnations, of creativity -- avatars of human creativity.
(Tiếng cười) Nhưng khi tôi bước vào vũ trụ, khi tôi vào vũ trụ tôi mang theo nhiều thứ Tôi mang một tấm áp phích bởi Alvin Ailey, điều mà bạn có thể hiểu ra vì tôi yêu công ty múa. Tấm áp phích Alvin Ailey của Judith Jamison biểu diễn tiết mục múa 'Khóc", dành cho tất cả phụ nữ da đen khắp mọi nơi. Một bước tượng Bundu, từ Cộng đồng Phụ nữ ở Sierra Leone, và một chứng chỉ cho học sinh trường Chicago để làm việc nâng cao khả năng khoa học và toán của họ. Người ta hỏi tôi, "Sao cô lại mang lên những thứ đó?" Và tôi phải nói, "Bởi vì nó tượng trưng cho sự sáng tạo của con người, sự sáng tạo đã cho phép chúng ta, mà chúng ta được yêu cầu phải nhận thức và xây dựng và phóng tàu con thoi, nảy nở từ chính cái nguồn như trí tưởng tượng và phân tích để khắc bức tượng Bundu. Hoặc sự khéo léo cần có để thiết kế, dàn dựng, và sản xuất "Khóc". Mỗi thứ trong số chúng là biểu hiện, hóa thân khác nhau của sự sáng tạo,
And that's what we have to reconcile in our minds, how these things fit together. The difference between arts and sciences is not analytical versus intuitive. Right? E = mc2 required an intuitive leap, and then you had to do the analysis afterwards. Einstein said, in fact, "The most beautiful thing we can experience is the mysterious. It is the source of all true art and science." Dance requires us to express and want to express the jubilation in life, but then you have to figure out: Exactly what movement do I do to make sure it comes across correctly? The difference between arts and sciences is also not constructive versus deconstructive. A lot of people think of the sciences as deconstructive, you have to pull things apart. And yeah, subatomic physics is deconstructive -- you literally try to tear atoms apart to understand what's inside of them. But sculpture, from what I understand from great sculptors, is deconstructive, because you see a piece and you remove what doesn't need to be there. Biotechnology is constructive. Orchestral arranging is constructive.
thế thân của sức sáng tạo của con người. Đó là cái mà chúng ta phải dàn xếp trong tâm thức để những điều này khớp với nhau. Sự khác biệt giữa nghệ thuật và khoa học không là phân tích so với trực giác, đúng không? e = m c bình phương đòi hỏi một bước trực giác, rồi bạn mới phải chứng minh sau đó. Einstein từng nói, "Thứ đẹp nhất mà ta có thể trải nghiệm là sự bí ẩn. Nó là nguồn của mọi nghệ thuật và khoa học đích thực." Nhảy đòi hỏi chúng ta phải bày tỏ và muốn bày tỏ sự hân hoan trong cuộc sống, nhưng sau đó bạn phải tìm ra, chuyển động nào tôi làm để đảm bảo rằng nó đến chính xác. Sự khác biệt giữa nghệ thuật và khoa học cũng không phải giữa xây dựng và phá vỡ, phải không? Nhiều người nghĩ rằng khoa học mang tính phá vỡ. Bạn phải tách các phần ra. Và đúng, vật lý hạ nguyên tử là giải cấu trúc. Bạn tách các nguyên tử ra để xem có gì bên trong chúng. Nhưng điêu khắc, từ thứ mà tôi hiểu từ các nhà điêu khắc vĩ đại, cũng là giải cấu trúc, bởi vì bạn thấy một mảnh và loại bỏ cái mà không cần thiết. Công nghệ sinh học mang tính xây dựng. Dàn dựng giàn giao hưởng mang tính xây dựng.
So, in fact, we use constructive and deconstructive techniques in everything. The difference between science and the arts is not that they are different sides of the same coin, even, or even different parts of the same continuum, but rather, they're manifestations of the same thing. Different quantum states of an atom? Or maybe if I want to be more 21st century, I could say that they're different harmonic resonances of a superstring. But we'll leave that alone. They spring from the same source. The arts and sciences are avatars of human creativity. It's our attempt as humans to build an understanding of the universe, the world around us. It's our attempt to influence things, the universe internal to ourselves and external to us.
Vì thế thực ra ta sử dụng những kĩ thuât mang tính xây dựng và phá vỡ trong mọi thứ. Sự khác biệt giữa khoa học và nghệ thuật không phải là việc chúng là những mặt khác nhau trên cùng một đồng tiền, hay kể cả những thành phần khác nhau của cùng một tổng thể, mà chúng là những biểu hiện của cùng một thứ. Những trạng thái lương tử khác nhau của một nguyên tử? Hay có thể, nếu nói cho giống thế kỷ 21 hơn, tôi có thể nói rằng chúng là những cộng hưởng khác nhau của một siêu chuỗi. Nhưng ta cứ mặc nó đã. (Tiếng cười) Chúng nảy nở từ một nguồn. Nghệ thuật và khoa học là những thế thân của sự sáng tạo của con người. Nó là nỗ lực của chúng ta để xây dựng kiến thức về vũ trụ, thế giới xung quanh chúng ta. Nó là nỗ lực của chúng ta để gây ảnh hưởng, cái vũ trụ bên trong mỗi chúng ta và bên ngoài chúng ta.
The sciences, to me, are manifestations of our attempt to express or share our understanding, our experience, to influence the universe external to ourselves. It doesn't rely on us as individuals. It's the universe, as experienced by everyone. The arts manifest our desire, our attempt to share or influence others through experiences that are peculiar to us as individuals. Let me say it again another way: science provides an understanding of a universal experience, and arts provide a universal understanding of a personal experience. That's what we have to think about, that they're all part of us, they're all part of a continuum. It's not just the tools, it's not just the sciences, the mathematics and the numerical stuff and the statistics, because we heard, very much on this stage, people talked about music being mathematical. Arts don't just use clay, aren't the only ones that use clay, light and sound and movement. They use analysis as well.
Khoa học, với tôi, là những biểu hiện của nỗ lực của chúng ta để thể hiện hoặc chia sẻ vốn hiểu biết của mình, kinh nghiệm của mình, để gây ảnh hưởng tới cái vũ trụ bên ngoài chúng ta. Nó không phụ thuộc vào chúng ta như những cá thể. Nó là vũ trụ, được trải nghiệm bởi mọi người. Và nghệ thuật hiện thân khao khát của chúng ta, nỗ lực của chúng ta để chia sẻ hay ảnh hưởng những người khác thông qua những kinh nghiệm những thứ lạ thường với chúng ta như những cá thể. Để tôi nói lại bằng một cách khác: khoa học cung cấp hiểu biết về một kinh nghiệm phổ quát, còn nghệ thuật cung cấp hiểu biết phổ quát về một kinh nghiệm cá nhân. Đó là cái mà chúng ta phải nghĩ về, rằng chúng là một phần của chúng ta, chúng là một phần của một tổng thể. Nó không chỉ là công cụ, không chỉ là khoa học, bạn biết đấy, toán học và thứ số học và thống kê, vì chúng ta đã nghe khá nhiều trên sân khấu này, họ nói về nhạc mang tính toán học. Đúng không? Nghệ thuật không chỉ dùng đất sét, không phải thứ duy nhất dùng đất sét, ánh sáng và âm thanh và chuyển động. Chúng cũng sử dụng phân tích.
So people might say, "Well, I still like that intuitive versus analytical thing," because everybody wants to do the right brain, left brain thing. We've all been accused of being right-brained or left-brained at some point in time, depending on who we disagreed with.
Vì thế người ta có thể nói, tôi vẫn thích cái ý tưởng trực quan so với phân tích, bởi vì mọi người muốn làm cái thứ não phải, não trái, đúng không? Chúng ta đều bị kết luận là thiên về não phải hay trái vào một thời điểm nào đó, tùy vào người mà chúng ta bất đồng. (Tiếng cười)
(Laughter)
You know, people say "intuitive" -- that's like you're in touch with nature, in touch with yourself and relationships; analytical, you put your mind to work. I'm going to tell you a little secret. You all know this, though. But sometimes people use this analysis idea, that things are outside of ourselves, to say, this is what we're going to elevate as the true, most important sciences, right? Then you have artists -- and you all know this is true as well -- artists will say things about scientists because they say they're too concrete, they're disconnected from the world. But, we've even had that here on stage, so don't act like you don't know what I'm talking about.
Người ta nói trực giác giống như bạn liên lạc với thiên nhiên, liên lạc với bản thân và các mối quan hệ. Phân tích: bạn đặt trí óc vào công việc, và tôi sẽ kể cho các bạn một bí mật, dù các bạn đều biết rồi, nhưng đôi khi người ta dùng cái ý tưởng phân tích này, rằng những thứ bên ngoài chúng ta, là cái chúng ta sẽ nâng lên như là thứ khoa học đích thực, quan trọng nhất, đúng không? Và rồi bạn có các nghệ sĩ, bạn cũng đều biết là, các nghệ sĩ sẽ nói về các nhà khoa học bởi vì họ nói rằng họ quá cụ thể, họ không kết nối với thế giới. Nhưng chúng ta có ngay cả điều đó trên sân khấu này, nên đừng làm ra vẻ bạn không biết
(Laughter)
tôi đang nói về cái gì. (Tiếng cười)
We had folks talking about the Flat Earth Society and flower arrangers, so there's this whole dichotomy that we continue to carry along, even when we know better. And folks say we need to choose either-or. But it would really be foolish to choose either one, intuitive versus analytical. That's a foolish choice. It's foolish just like trying to choose between being realistic or idealistic. You need both in life. Why do people do this? I'm going to quote a molecular biologist, Sydney Brenner, who's 70 years old, so he can say this. He said, "It's always important to distinguish between chastity and impotence." Now --
Chúng ta có những người nói về Trái Đất Phẳng xã hội và những người xếp hoa, vì thế, chúng ta tiếp tục mang theo sự phân chia kể cả khi chúng ta hiểu biết hơn. Và người ta nói chúng ta cần chọn cái này hoặc cái khác. Nhưng nó sẽ thật ngu ngốc khi chỉ chọn một, phải không? Trực giác so với phân tích? Đó là một sự chọn lựa ngu ngốc. Nó ngu ngốc giống như cố chọn giữa trở nên thực tế hay lý tưởng. Bạn cần cả hai trong cuộc sống. Tại sao mọi người làm việc này? Tôi sẽ trích lời nhà sinh học phân tử, Sydne Brenner, người mà phải sống tới 70 tuổi để có thể nói điều này. Ông nói, "Điều quan trọng là phân biệt giữa thanh tịnh và bất lực." Bây giờ... (Tiếng cười)
(Laughter)
I want to share with you a little equation, OK? How does understanding science and the arts fit into our lives and what's going on and the things we're talking about here at the design conference? And this is a little thing I came up with: understanding and our resources and our will cause us to have outcomes. Our understanding is our science, our arts, our religion; how we see the universe around us; our resources, our money, our labor, our minerals -- those things that are out there in the world we have to work with. But more importantly, there's our will. This is our vision, our aspirations of the future, our hopes, our dreams, our struggles and our fears. Our successes and our failures influence what we do with all of those. And to me, design and engineering, craftsmanship and skilled labor, are all the things that work on this to have our outcome, which is our human quality of life. Where do we want the world to be? And guess what? Regardless of how we look at this, whether we look at arts and sciences as separate or different, they're both being influenced now and they're both having problems.
tôi muốn chia sẻ với các bạn một phương trình nho nhỏ, được chứ? Làm thế nào để hiểu biết về khoa học và nghệ thuật tương thích với cuộc sống của chúng ta và cái gì đang xảy ra và những thứ mà chúng ta đang nói tới ở đây tại hội nghị thiết kế này, và đây là một điều nho nhỏ tôi đã nghĩ ra, hiểu biết và tiềm lực và ý chí của chúng ta khiến chúng ta có những kết quả. Hiểu biết của chúng ta là khoa học, nghệ thuật của chúng ta, tôn giáo của chúng ta, là cách ta quan sát vũ trụ tiềm lực, tiền bạc của chúng ta, lao động, khoáng chất của chúng ta, những thứ đó ở ngoài kia trong cái thế giới mà ta phải làm việc. Mà quan trọng hơn, là ý chí của chúng ta. Đây là tầm nhìn, nguyện vọng của chúng ta về tương lai, hi vọng, ước mơ của chúng ta, sự đấu tranh và nỗi sợ của chúng ta. Những thành công và thất bại của chúng ta ảnh hưởng đến việc ta làm với tất cả thứ đó, và với tôi, thiết kế và công việc kĩ sư, thủ công và lao động có tay nghề, là tất cả những thứ mang lại kết quả cho chúng ta, cũng là chất lượng cuộc sống của chúng ta. Bạn muốn thế giới ở đâu? Và đoán xem? Dù cho ta nhìn nhận điều này thế nào, dù ta cho rằng nghệ thuật và khoa học tách biệt hoặc khác nhau thì bây giờ chúng đều đang bị ảnh hưởng
I did a project called S.E.E.ing the Future: Science, Engineering and Education. It was looking at how to shed light on the most effective use of government funding. We got a bunch of scientists in all stages of their careers. They came to Dartmouth College, where I was teaching. And they talked about, with theologians and financiers: What are some of the issues of public funding for science and engineering research? What's most important about it? There are some ideas that emerged that I think have really powerful parallels to the arts.
và chúng đều có vấn đề. Tôi đã làm một đồ án gọi là S.E.E.ing the Future: Khoa học, Kĩ sư và Giáo dục, tôi đang tìm cách sử dụng hiệu quả nhất của tài trợ chính phủ. Chúng ta có một nhóm các nhà khoa học ở các giai đoạn trong sự nghiệp. Họ đã đến với Cao Đẳng Dartmouth, nơi tôi đang dạy, và họ đã nói với các nhà thần học và các nhà tài chính, về những vấn đề của công quỹ cho nghiên cứu khoa học và kĩ thuật. Cái quan trọng nhất về việc đó là gì? Có vài ý tưởng đã nổi lên mà tôi nghĩ có những sự tương đồng mạnh mẽ với nghệ thuật.
The first thing they said was that the circumstances that we find ourselves in today in the sciences and engineering that made us world leaders are very different than the '40s, the '50s, and the '60s and the '70s, when we emerged as world leaders, because we're no longer in competition with fascism, with Soviet-style communism. And by the way, that competition wasn't just military; it included social competition and political competition as well, that allowed us to look at space as one of those platforms to prove that our social system was better.
Điều đầu tiên họ nói là những hoàn cảnh mà chúng ta tìm ra bản thân mình ngày nay trong khoa học và kĩ thuật mà biến chúng ta thành những lãnh đạo thế giới thì rất khác với những năm 40, 50 và 60 và 70 khi chúng ta nổi lên là những nhà lãnh đạo thế giới, vì chú ta không còn cạnh tranh với chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa cộng sản kiểu Xô Viết, và cuộc cạnh tranh này không những chỉ quân sự, nó bao gồm cạnh tranh xã hội và cả cạnh tranh chính trị nữa, điều đó cho ta nhìn vào không gian như là một trong những nền tảng đó để chứng minh
Another thing they talked about was that the infrastructure that supports the sciences is becoming obsolete. We look at universities and colleges -- small, mid-sized community colleges across the country -- their laboratories are becoming obsolete. And this is where we train most of our science workers and our researchers -- and our teachers, by the way. And there's a media that doesn't support the dissemination of any more than the most mundane and inane of information. There's pseudoscience, crop circles, alien autopsy, haunted houses, or disasters. And that's what we see. This isn't really the information you need to operate in everyday life and figure out how to participate in this democracy and determine what's going on.
rằng xã hệ thống xã hội của chúng ta đã từng tốt hơn. Họ còn nói về cơ sở hạ tầng hỗ trợ các ngành khoa học đang trở nên lỗi thời. Nhìn vào các trường đại học và cao đẳng, các cao đẳng nhỏ, trung xuyên suốt đất nước, những phòng thí nghiệm của họ đang dần lỗi thời, và đây là nơi chúng ta huấn luyện hầu hết các công nhân khoa học, các nhà nghiên cứu của chúng ta, và các giáo viên của chúng ta, nhân tiện, và sau đó có một giới truyền thông không ủng hộ việc truyền bá gì hơn ngoài thứ thông tin trần tục và ngớ ngẩn nhất. Có giả khoa học, những vòng tròn bí ẩn, khám nghiệm người ngoài hành tinh, những ngôi nhà ma ám hay những thảm họa. Và đó là những gì ta thấy. Và đó không thực sự là thông tin bạn cần trong cuộc sống hàng ngày và tìm ra cách tham gia vào nền dân chủ này
They also said there's a change in the corporate mentality. Whereas government money had always been there for basic science and engineering research, we also counted on some companies to do some basic research. But what's happened now is companies put more energy into short-term product development than they do in basic engineering and science research. And education is not keeping up. In K through 12, people are taking out wet labs. They think if we put a computer in the room, it's going to take the place of actually mixing the acids or growing the potatoes. And government funding is decreasing in spending, and then they're saying, let's have corporations take over, and that's not true. Government funding should at least do things like recognize cost benefits of basic science and engineering research. We have to know that we have a responsibility as global citizens in this world. We have to look at the education of humans. We need to build our resources today to make sure that they're trained so they understand the importance of these things. And we have to support the vitality of science. That doesn't mean that everything has to have one thing that's going to go on, or that we know exactly what's going to be the outcome of it, but that we support the vitality and the intellectual curiosity that goes along [with it].
và xác định những gì đang xảy ra. Họ cũng nói rằng có một sự thay đổi trong tâm lý doanh nghiệp. Trong khi ngân sách chính phủ luôn dành cho nghiên cứu khoa học cơ bản và kĩ thuật. Chúng ta cũng trông cậy vào vài công ty để thực hiện vài nghiên cứu đơn giản, nhưng thực tế là là các công ty đang dồn sức vào phát triển sản phẩm ngắn hạn hơn là nghiên cứu kĩ thuật cơ bản và khoa học. Và giáo dục thì không bắt kịp. Ở bậc học K-12, người ta đang loại bỏ những phòng thí nghiệm sinh hóa. Họ nghĩ một cái máy vi tính sẽ thay thế được việc trộn axít, hay trồng các củ khoai tây. Và tài trợ chính phủ đang giảm dần trong chi tiêu và rồi họ nói, hãy để các tập đoàn tiếp quản, và điều đó không đúng. Tài trợ chính phủ ít nhất nên làm những thứ như nhận ra hiệu ích của nghiên cứu khoa học cơ bản và kĩ thuật. Chúng ta phải biết rằng chúng ta có một trách nhiệm là công dân toàn cầu trong thế giới này. Chúng ta phải nhìn vào giáo dục của con người. Chúng ta cần xây dựng những nguồn lực hôm nay để chắc chắn rằng họ được rèn luyện để hiểu tầm quan trọng của chúng và chúng ta phải ủng hộ sức sống của khoa học, và điều đó không có nghĩa là mọi thứ phải có một thứ gì đó sẽ tiếp tục, hay chúng ta biết chính xác cái gì sẽ là kết quả của nó, mà chúng ta ủng hộ sức sống và sự tò mò hữu trí tuệ đi kèm,
And if you think about those parallels to the arts -- the competition with the Bolshoi Ballet spurred the Joffrey and the New York City Ballet to become better. Infrastructure, museums, theaters, movie houses across the country are disappearing. We have more television stations with less to watch, we have more money spent on rewrites to get old television programs in the movies. We have corporate funding now that, when it goes to support the arts, it almost requires that the product be part of the picture that the artist draws. We have stadiums that are named over and over again by corporations. In Houston, we're trying to figure out what to do with that Enron Stadium thing.
và nếu nghĩ về những điều tương đồng với nghệ thuật, cuộc thi với Bolshoi Ballet thúc đẩy Joffrey và New York City Ballet trở nên tốt hơn. Cơ sở hạ tầng viện bảo tàng, nhà hát, rạp chiếu phim trên khắp đất nước đang dần biến mất. Chúng ta có thêm trạm thu truyền hình với ít thứ để xem hơn, chúng ta có nhiều tiền để chi vào việc viết lại để đưa các chương trình truyền hình cũ lên phim ảnh. Bây giờ chúng ta có tài trợ của các công ty, mà khi nói đến hỗ trợ nghệ thuật, hầu hết yêu cầu sản phẩm trở thành một phần của bức tranh mà người họa sĩ vẽ, và chúng ta có các sân vận động được đặt tên lặp đi lặp lại bởi các tập đoàn. Ở Houston, chúng ta đang cố hình dung
(Laughter)
phải làm gì với cái sân Enron Stadium.
Fine arts and education in the schools is disappearing, And we have a government that seems like it's gutting the NEA and other programs. So we have to really stop and think: What are we trying to do with the sciences and the arts? There's a need to revitalize them. We have to pay attention to it. I just want to tell you quickly what I'm doing --
(Tiếng cười) Và mĩ thuật và giáo dục ở trường đang dần biến mất, và chúng ta có một chính quyền dường như nó đang làm thất vọng NEA và những chương trình khác, vì thế chúng ta phải thực sự dừng lại và nghĩ, chúng ta đang cố làm gì với khoa học và nghệ thuật? Hồi sinh chúng là cần thiết. Chúng ta phải để ý đến điều đó. Tôi chỉ muốn
(Applause)
kể với bạn nhanh chóng cái tôi đang làm.
I want to tell you what I've been doing a little bit since ... I feel this need to sort of integrate some of the ideas that I've had and run across over time.
(Vỗ tay) Tôi muốn kể với bạn cái tôi đã và đang làm một chút bởi vì tôi cảm thấy điều này cần đại loại tích hợp một số ý tưởng
One of the things that I found out is that there's a need to repair the dichotomy between the mind and body as well. My mother always told me, you have to be observant, know what's going on in your mind and your body. And as a dancer, I had this tremendous faith in my ability to know my body, just as I knew how to sense colors. Then I went to medical school, and I was supposed to just go on what the machine said about bodies. You know, you would ask patients questions and some people would tell you, "Don't listen to what the patient said." We know that patients know and understand their bodies better, but these days we're trying to divorce them from that idea. We have to reconcile the patient's knowledge of their body with physicians' measurements.
mà tôi đã có hoặc tình cờ tìm thấy trong khoảng thời gian. Một trong những điều mà tôi tìm ra là cần phải sửa sự phân chia giữa tâm trí và cơ thể. Mẹ tôi luôn nói, con phải biết quan sát, xem điều gì đang xảy ra trong tâm trí và cơ thể con, và là một vũ công tôi đã có niềm tin to lớn vào khả năng biết cơ thể mình, cũng như tôi biết cách cảm nhận màu sắc. Rồi tôi học trường y, và tôi lẽ ra phải tuân theo những gì máy móc nói về cơ thể. Bạn biết đấy, bạn sẽ hỏi bệnh nhân và vài người sẽ nói, "Đừng, đừng, đừng nghe những gì bệnh nhân nói." Chúng ta biết rằng bệnh nhân biết và hiểu về cơ thể của họ hơn, nhưng ngày nay chúng ta đang cố chia rẽ họ với cái ý tưởng đó. Chúng ta phải dung hòa kiến thức của bệnh nhân về cơ thể của họ
We had someone talk about measuring emotions and getting machines to figure out what to keep us from acting crazy. No, we shouldn't measure. We shouldn't use machines to measure road rage and then do something to keep us from engaging in it. Maybe we can have machines help us to recognize that we have road rage, and then we need to know how to control that without the machines. We even need to be able to recognize that without the machines. What I'm very concerned about is: How do we bolster our self-awareness as humans, as biological organisms? Michael Moschen spoke of having to teach and learn how to feel with my eyes, to see with my hands. We have all kinds of possibilities to use our senses by, and that's what we have to do. That's what I want to do -- to try to use bioinstrumentation, those kind of things, to help our senses in what we do.
với các phép đo của bác sĩ. Chúng ta đã có vài người nói về đo lường cảm xúc và khiến những cái máy hình dung ra cái để khiến chúng ta không hành động điên rồ. Đúng không? Không, chúng ta không nên đo, không nên dùng những cái máy để đo chứng "điên đường" và làm gì đó để ngăn chặn việc đó. Có thể chúng ta nên có những cỗ máy giúp phát hiện bệnh "điên đường" rồi chúng ta cần biết cách kiểm soát nó mà không cần máy móc. Chúng ta thậm chí cần có khả năng nhận ra điều đó mà không cần máy móc. Điều tôi rất quan tâm tới là làm thế nào để chúng ta tăng cường sự tự nhận thức của chính mình như là những con người, những cơ thể sinh học? Michael Moschen đã nói về việc phải dạy và học cách để cảm nhận với con mắt, để thấy với bàn tay của mình. Chúng ta có thể sử dụng các giác quan bằng mọi loại khả năng, và đó là điều chúng ta phải làm. Đó là điều tôi muốn làm, cố sử dụng các công cụ về dữ liệu sinh lý, những loại như vậy để giúp các giác quan của chúng ta trong việc chúng ta làm,
That's the work I've been doing now, as a company called BioSentient Corporation. I figured I'd have to do that ad, because I'm an entrepreneur, and "entrepreneur" says "somebody who does what they want to do, because they're not broke enough that they have to get a real job."
và đó là việc tôi đang làm bây giờ tại tập đoàn BioSentient. Tôi nghĩ tôi phải làm quảng cáo đó, vì tôi là một nhà doanh nghiệp, vì nhà doanh nghiệp nói rằng ai đó làm điều họ muốn vì họ không phá sản đủ để họ phải có một công việc thực sự.
(Laughter)
(Tiếng cười) Nhưng đó là công việc tôi đang làm
But that's the work I'm doing, BioSentient Corporation, trying to figure out: How do we integrate these things? Let me finish by saying that my personal design issue for the future is really about integrating; to think about that intuitive and that analytical. The arts and sciences are not separate.
với tập đoàn BioSentient, cố gắng hình dung chúng ta tích hợp những điều này thế nào? Để tôi kết thúc bằng việc nói rằng vấn đề thiết kế cho tương lai của cá nhân tôi thực sự là về tích hợp, nghĩ về thứ trực quan và phân tích đó. Nghệ thuật và khoa học không tách biệt.
High school physics lesson before you leave: high school physics teacher used to hold up a ball. She would say, "This ball has potential energy. But nothing will happen to it, it can't do any work, until I drop it and it changes states." I like to think of ideas as potential energy. They're really wonderful, but nothing will happen until we risk putting them into action.
Tiết học vật lý trung học trước khi các bạn ra về. Giáo viên vật lý trung học đã từng cầm một trái banh. Cô sẽ nói trái banh này có thế năng, nhưng không có gì sẽ xảy ra với nó, nó không thể sinh công cho tới khi tôi thả rơi nó và nó thay đổi trạng thái. Tôi thích nghĩ về những ý tưởng như thế năng. Chúng thực sự tuyệt vời, nhưng không có gì sẽ xảy ra tới khi chúng ta mạo hiểm
This conference is filled with wonderful ideas. We're going to share lots of things with people. But nothing's going to happen until we risk putting those ideas into action. We need to revitalize the arts and sciences today. We need to take responsibility for the future. We can't hide behind saying it's just for company profits, or it's just a business, or I'm an artist or an academician.
thực hiện nó. Buổi hội nghị này chứa đầy những ý tưởng tuyệt vời. Chúng ta sẽ chia sẻ nhiều thứ với mọi người, nhưng chẳng có gì sẽ xảy ra cho tới khi chúng ta mạo hiểm thực hiện những ý tưởng đó. Chúng ta cần khôi phục nghệ thuật và khoa học ngày nay chúng ta cần chịu trách nhiệm cho tương lai Chúng ta không thể lẩn trốn phía sau nói rằng nó chỉ cho lợi nhuận công ty, hoặc nó chỉ là một vụ kinh doanh, hoặc tôi là một hoạ sĩ
Here's how you judge what you're doing: I talked about that balance between intuitive, analytical. Fran Lebowitz, my favorite cynic, said, "The three questions of greatest concern ..." -- now I'm going to add on to design -- "... are: Is it attractive?" That's the intuitive. "Is it amusing?" -- the analytical, and, "Does it know its place?" -- the balance.
hoặc một hội viên hàn lâm viện. Đây là cách bạn đánh giá cái bạn đang làm. Tôi đã nói về sự cân bằng giữa trực quan và phân tích. Fran Lebonwitz, nhà phê bình yêu thích của tôi, cô ấy đã nói về ba câu hỏi của mối quan tâm lớn nhất, giờ tôi sẽ thêm vào thiết kế, là "Nó có hấp dẫn không?" Đó là trực quan. "Nó có vui không?" Sự phân tích. "Và nó có biết vị thế của mình không?"
Thank you very much.
Sự cân bằng. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)